Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 9: Song Ngư...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong căn phòng sang trọng hiện đại, một người đàn ông trung niên đang cắm cúi làm việc. Tuy đã đứng tuổi nhưng phong thái của ông vẫn chẳng hề phai mờ theo năm tháng. Luôn uy nghiêm và lạnh lùng!

Bỗng chốc, ông dừng tay lại, lấy một tấm ảnh ra khỏi chiếc ví, vừa nhìn vừa cười, ánh mắt lại không khỏi che giấu sự ôn nhu hiếm thấy.

Trong tấm hình là dáng vẻ của một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng. Dù không phải tuyệt sắc giai nhân nhưng ở bà lại toát lên một thứ gì đó vô cùng yên bình, thoải mái.

Sư Nhân càng nhìn bức hình, đôi mắt ngọc lục bảo càng trùng xuống. Nếu như năm đó... ông không chạy theo thứ tình yêu mù quáng kia thì bây giờ người ông yêu nhất chắc vẫn đang ở cạnh, chăm sóc cho ông. Nghĩ đến đó, một giọt nước không kiềm được mà tuôn rơi.

"Cốc Cốc"

Tiếng gõ cửa như thức tỉnh Sư Nhân khỏi dòng suy nghĩ miên man, kéo ông về với thực tại. Ông vội lấy tay lau nước mắt. Gương mặt trở lại với vẻ nghiêm nghị thường ngày, tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Vào đi"

Chàng trai mặc bộ vest đen kéo cửa bước vào, cung kính cúi đầu.

"Chủ tịch, thiếu gia muốn gặp ngài."

"Cho vào"

Ông ra lệnh, thư kí Lâm cũng nhanh chóng thực hiện. Thiên Yết vốn chẳng ưa gì ông, mà hôm nay nó lại đích thân tới, làm sao lại để nó ở ngoài được kia chứ. Ông không biết, ánh mắt của ông đã lóe lên một tia vui sướng.

"Lão già, Sư Tử đâu?"

Thiên Yết ngang ngược bước vào, không lằng nhằng liền vào thẳng vấn đề chính.

Sư Nhân thấy con mình như thế, cũng chẳng lấy làm lạ. Đơn giản vì ông đã quá quen với cách cư xử này rồi.

"Ta không biết."

Ông lãnh đạm trả lời, nhấp một ngụm cà phê đen.

"Ông không biết? Tôi tưởng ông phải biết rõ chứ? Nói! Ông nhốt em tôi ở đâu?"

"Con cho rằng ta bắt cóc con gái mình?" Sư Nhân chua xót nói.

"Con gái? Ông có tư cách để gọi chúng tôi là con sao? Nhớ xem năm đó ông đó ông đã làm gì với mẹ con tôi."

Sư Nhân bây giờ chỉ im lặng, ông không phản bác vì ông căn bản không thể phủ nhận. Những điều Thiên Yết thốt ra cứ như ngàn con dao găm thẳng vào vết thương cũ của ông, đau xót và ân hận.

"Có chuyện gì xảy ra với Sư Tử?"

Tuy nhận những lời cay nghiệt của Thiên Yết nhưng ông không thể không lo lắng cho đứa con gái ruột.

"Mất tích."

"Ta sẽ sai người tìm con bé."

"Không cần."

Thiên Yết nói rồi cũng bỏ đi rất nhanh, cậu ghét phải tới nơi này, cái nơi mẹ cậu đã chịu biết bao đau khổ, cái nơi cậu đã chứng kiến cha mình ân ái với người phụ nữ khác...

Căn phòng tĩnh lặng bây giờ chỉ có mình Sư Nhân, ông ngước lên nhìn trần nhà, mắt khép hờ, khoé môi kéo lên nụ cười chua xót.

"Thiên Ngọc à, em nói xem đây có phải là quả báo không?"

-oOo-

"Nè, cho tôi mượn điện thoại được không?"

Sư Tử chợt nhớ ra phải gọi cho Thiên Yết thông báo một tiếng, dù gì với bản tính siscon của ổng thì không biết giờ này đã lo lắng đến chừng nào rồi.

"Sẽ cho, nếu cô chịu làm bạn gái tôi."

Leo Phong giơ chiếc điện thoại lên, cùng nụ cười đểu cán hiện hữu.

"...Tôi sẽ ra ngoài xài điện thoại công cộng..."

"Với cái bộ dạng không một mảnh vải che thân kia ư?"

"...."

Sư Tử im lặng, Leo Phong cười đắc ý.

Ok, cô thừa nhận. Cô thua rồi...

-oOo-

"Cậu không có cái nào bình thường hơn à?"

Sư Tử từ trong nhà vệ sinh bước ra với chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Trông chả khác nào áo đầm.

"Lùn thì ráng chịu!"

Hắn buông ra một câu phũ phàng làm con mèo nào đó mặt đỏ phừng phừng, phồng má giận dỗi. Hắn nhìn bộ dạng đáng yêu đó, khoé môi vô thức cong lên thành nụ cười mê hoặc. Rất dễ thương! =v=

Còn đang loay hoay với cái "đầm" kì quái thì cổ tay Sư Tử bị hắn nắm chặt kéo đi. Mèo ngốc nhà ta vẫn ngu ngơ chẳng biết gì.

Leo Phong không nói không rằng, liền quẳng con Mều kia vào hàng ghế sau. Nói vài câu với tài xế riêng, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi căn nhà.

Sư Tử ngồi trên xe im thin thít, cố gắng bình tĩnh tiếp nhận bầu không khí ngột ngạt. Chợt nhớ ra gì đó mới quay sang chìa bàn tay nhỏ nhắn trước mặt Leo Phong, ánh mắt long lanh lấp lánh :v

"Điện thoại..."

"=.="

Hắn tặc lưỡi, móc cái smartphone ra, bấm bấm gì đó rồi đưa cho Sư. Không quên dặn dò.

"Có cuộc gọi nào thì đưa cho tôi."

Sư Tử gật đầu, ngón tay thon dài lướt lên màn hình điện thoại. Cái mặt nghệt ra vì cố gắng nhớ số điện thoại của anh trai. Oài ~.~ Số mấy ấy nhở?

Mọi biểu hiện của Sư Tử đều được Leo Phong thu vào tầm mắt, hắn quay mặt sang cửa kính mỉm cười. Lùn nhưng vẫn dễ thương phết nhờ =v=

Khi bấm được 7 số, một cuộc gọi bỗng dưng xuất hiện trên màn hình. Sư Tử ngẩng lên nhìn tên thì bất chợt lại sững người, mặt tối sầm lại.

Song Ngư...

Vội vàng lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ, Sư Tử đưa chiếc điện thoại cho hắn, gượng cười.

"Có người gọi cậu này."

Leo Phong khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy chiếc điện thoại trên tay cô. Cơ mặt giãn ra vài phần khi thấy tên người gọi.

"Anh đây."

[...]

"Được rồi, anh sẽ ra đón em sau."

[...]

"Việc này..."

Hắn lưỡng lự, đưa ánh nhìn ái ngại  sang Sư Tử đang ngồi cạnh. Cô cũng ý thức được, đời mắt sáng chỗ khác.

[...]

"Thôi được."

Hắn thở dài, hôn cái chụt vào điện thoại. Đến lúc ấy, cô gái kia mới chịu buông tha cho Leo Phong. Hắn tắt máy, lo lắng nhìn về phía cô. Hắn không hề nhận ra hành động kỳ lạ này.

" Xưng anh cơ đấy. "

Sau một hồi im lặng, Sư Tử mới chịu lên tiếng. Giọng không cao không thấp lại có chút bình thản, dù trong lòng đang rất khó chịu. Sư Tử là vậy đấy, nó chọc cho người khác cười để họ không thấy nỗi đau hiện trên mặt nó.

Hắn không đáp, chỉ im lặng. Hướng ánh mắt về phía cửa sổ, nhìn xa xăm.

Sư Tử thấy hắn như thế, cũng chẳng muốn làm phiền, mượn chú tài xế cái điện thoại, nhanh chóng bấm số gọi cho Thiên Yết.

...

Thiên Yết vừa lái xe mà đầu óc trở nên rối bời, Sư Tử, con bé ngốc, nhóc đang ở đâu vậy hả???

" TING "

Tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Quả thật thì giờ này Thiên Yết làm gì còn tâm trạng để nghe điện thoại nữa chứ. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn bấm nút nghe.

"Alo."

[ Anh hai!!! Là em, Sư Tử đây. ]

" Sư Tử! Nhóc đang ở đâu vậy hả??? "

Thiên Yết gần như muốn hét lên, đêm qua biệt tăm biệt tích. Điện thoại thì để ở nhà, anh còn lo là  con em của  anh bị thằng nào cưỡng bức cơ.

(Au: mém thôi anh :v)

[ Anh hai bình tĩnh, em đang ở tiệm đồ X ở đường Y . Lát nữa em sẽ về, anh không cần lo. ]

" Anh hai sẽ đón em. "

Thiên Yết nói rồi cũng tắt máy, không cho cơ hội để người kia trả lời, rồ ga phóng như bay đến tiệm đồ X .

--- Tối ---

Sư Tử sau khi được Thiên Yết mắng té tát vì tội " rong chơi để bị bắt cóc " thì đã bị lôi về nhà Thiên Yết chép bảng kiểm điểm. Ngay cả Bạch Dương cũng đột nhiên xuất hiện, mặt tức tối nhéo cái mũi của Sư không thương tiếc khiến nó tới bây giờ cũng ửng đỏ. Kể ra thì cũng thật oan ức mà! Đâu phải cô muốn đi theo tên Leo Phong kia đâu chứ! Đúng là bất công mà.

Về phần Leo Phong, hắn ta sau khi " quăng " cái "của nợ " kia xuống tiệm đồ xong thì cũng phóng mất tăm. Chẳng hiểu hắn đưa cô đến đó chi nữa, báo hại cô bị một phen mất mặt với người đi đường. Ai đi qua cũng nhìn cô như sinh vật lạ từ hành tinh rớt xuống. Lúc đó thật muốn đá vào cái bản mặt khó ưa của hắn một trăm lần!

Sư Tử ngồi lê lết dưới sàn, bàn tay mệt mỏi đi chuyển cây bút bi xanh, tiếng bấm nút cứ vàng lên mãi, đẩy Thiên Yết đến giới hạn chịu đựng, anh không kiềm được mà quát lớn.

" Sư Tử! Em im lặng chút đi! "

Sư Tử tự nhiên bị la thì giật mình, chu môi hờn dỗi. Thiên Yết thở dài một tiếng rồi tiếp tục quay sang màn hình máy tính gõ lách tách. Hừm! Nguyên đêm rong chơi chỗ nào đó, một cuộc điện thoại cũng không gọi về, báo hại phận làm onii như hắn phải đi tìm sốt hết cả ruột. Đã vậy, lúc tới đón lại quần áo không nghiêm túc, làm sao mà không có ý nghĩ đen tối cơ chứ. Phạt chép bảng kiểm điểm đã nhẹ lắm rồi...

" Sư Tử, hôm qua em đi với ai? "

" Em chả đi với ai cả, chuyện hôm qua em chẳng nhớ gì hết. Anh hai, anh không tin em gái xinh đẹp này sao? "

Sư Tử vừa giải thích, ánh mắt long lanh đắm đuối nhìn anh trai mình. Khổ nỗi, ổng chẳng thèm liếc lấy một cái!

" Không! "

Thiên Yết đáp cụt lủn, giọng lạnh ngắt. Lời giải thích mơ hồ không có chứng cứ rõ ràng. Anh không ngu tới nỗi tin vào nó.

Biết có nói thế nào cũng vô ích, Sư Tử xị mặt tiếp tục cắm cúi viết bảng kiểm điểm. Tiếng lách tách và xoẹt xoẹt cứ đan xen vào nhau tạo ra những âm thanh vui tai. Bỗng, cây bút bi chợt ngừng lại, nhẹ nhàng đáp xuống mặt giấy đầy mực xanh. Sư Tử tự nhiên lại đắm chìm vào dòng suy nghĩ lẩn quẩn rồi trong vô thức lại hỏi bâng quơ.

" Anh hai này, bộ những cặp đôi luôn xưng hô là anh - em sao ạ? "

Thiên Yết đang tập trung làm việc cũng đột ngột dừng lại. Dùng vài giây để phân tích cái câu hỏi tưởng chừng rất vớ vẩn của em gái mình. Con bé này sao hỏi lạ vậy? Bộ tương tư anh nào rồi chắc? Nghĩ thế nhưng anh lại không nói, Thiên Yết quay người về phía Sư Tử, cười gian tà.

" Ồ? Vậy chúng ta chắc cũng là tình nhân lâu năm ấy nhỉ, em gái? "

" Coi như em chưa nói gì... "

------------------------------------------

Chap mới đê~~~ :3 chap sau bạn Song Ngư sẽ xuất hiện nhé mọi người ;>

Còn nữa, bạn nào có ý tưởng hay thì ib âu nha :3 ( Au không biết cho bạn Ngư xuất hiện thế nào :v )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top