Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 90 - Làm sao thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây cối nườm nượp, trong không khí không có gió, ở nơi này một thời gian dài, không khỏi khiến người ta tâm phiền ý loạn.

Trên đỉnh đầy tán cây cũng như đám mây, che hết mọi thứ bên ngoài, ánh mặt trời không xuyên vào được, gió cũng không thổi đến, như bức tường chắn lại mọi thứ.

Cả đoàn tìm dấu chân người mà lần theo, nhưng đi cả ngày cũng chưa thấy bóng dáng ai, đoàn người kia động tác nhanh nhẹn, khiến họ không theo kịp.

Cả đường bám theo tung tích đoàn người ấy, họ đã thấy vô số xác độc vật trên đường, hạ thủ không chút lưu tình.

"Cả một vùng toàn núi là núi, chúng ta cứ như leo hết vài ngọn rồi ấy?" Họ thấy chẳng khác gì đi hết một vòng núi Tề Vân, sự ộng lớn của ngọn núi này vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.

"Hẳn là chúng ta mới đi ở phía ngoài thôi, trung tâm ngọn núi chắc còn rất xa." Sở Lương Âm đứng sau Ninh Chiêu Nhiên, đáp lại câu hỏi của nàng ta. Tuy thoạt nhìn họ đã đi rất lâu, vượt vài ngọn núi, thực ra vẫn chả đáng kể gì.

"Nhiều thế hệ có thể sống trên núi này, cũng là một kiểu bản lãnh đấy, nếu bắt bổn tiểu thư sống ở đây, chắc chắc nghẹn đến điên mất." Mồ hôi Ninh Chiêu Nhiêu ướt đẫm, chưa bao giờ nàng ta chật vật như bây giờ, mồ hôi trên người có mùi hương kỳ quái, tự nàng ta ngửi thôi cũng thấy buồn nôn.

"Thế nên, càng không thể coi thường bọn người này được, bọn họ quen thuộc nơi này hơn chúng ta nhiều, phải thật cẩn thận." Đi ngang qua một thân cây to, dây leo xanh lam quấn quanh, trên dây có vài đóa hoa đỏ thẫm, vô cùng đẹp đẽ, nhưng chỉ cần chạm vào một chút, chắc chắn toi mạng.

Không biết Sở Lương Âm lấy đâu ra một viên bi sắt, lật tay ném đi, chính xác bắn lên dây leo trên cây, từ chỗ dây leo bị đánh gãy rỉ ra tia nước đen ngòm chảy dọc thân cây.

Nguyệt Ly Phong nhìn thoáng qua, sau đó nâng tay huých nhẹ lưng Sở Lương Âm, "Đừng nghịch nữa." Giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng lại có chút nghiêm khắc khác thường.

Sở Lương Âm không thèm để ý nhún vai, "Chỉ muốn nhìn chút rốt cuộc đó là gì thôi." Dây leo quấn trên rất nhiều cây, nàng tò mò thôi mà.

"Không phải độc thì là thuốc, mỗi loài động thực vật trên núi Tề Vân này đều thật thần kỳ." Đến mức hắn chẳng dám nhìn.

"Nhìn thế kia chắc là có độc, chỉ là ta không thôi, nếu để lão già Quỷ cốc đến xem, kiểu gì cũng biết ngay đấy là gì." Kê tiên sinh thích luyện thuốc thế đáng nhẽ phải sống ở đây mới đúng, còn buồn gì việc không tìm thấy độc dược độc vật nữa.

"Đúng thế, đề nghị này không tồi, chắc lão cũng biết núi Tề Vân thảo dược gì cũng có, sao không tới đây ẩn cư nhỉ?" Ninh Chiêu Nhiên đi phía trước thắc mắc. Quỷ cốc là nơi thích hợp dưỡng sinh thôi, yên ắng không ai quấy rầy, chỉ là làm gì có dược liệu quý hiếm gì đâu.

Sở Lương Âm quay ra xì một tiếng  đầy khinh thường, "Nếu võ công lão ta mà tốt, cô nghĩ lão không đến chắc?" Luyện thuốc cũng được một tay bản lãnh, nhưng võ công thì chẳng lấp nổi tay còn lại, am hiểu bày trận chút mà thôi, lão chẳng hứng thú với gì khác.

"Sao nàng lại quen Kê tiên sinh này? Nhớ hôm mừng thọ sư công, nàng tặng một bình sứ Phượng Y đan." Nhắc đến Kê tiên sinh, Nguyệt Ly Phong muốn hỏi rất nhiều điều.

Sở Lương Âm quay đầu liếc hắn, trong mắt đầy vẻ đắc ý, "Không có quan hệ gì đặc biệt cả, quan hệ giao dịch bình thường mà thôi. Ta xuất lực, hắn xuất thuốc." Bời vì lão già này võ công chả ra sao, thế nên rất nhiều thuốc dẫn trân quý lão không chiếm được, chỉ có thể xin người khác giúp đỡ. Nếu đã nhờ người khác, đương nhiên phải tặng lại gì mới phải.

"Vậy xem ra, nàng vẫn cao tay hơn một bậc." Nguyệt Ly Phong thở dài, hắn tiêu tiền, hơn nữa còn là rất nhiều tiền, nhưng nàng chỉ cẩn thoải mái xuất lực, đạt được còn nhiều hơn hắn.

"Ôi chao, huynh không cần bội phục ta làm gì, sau này cứ dâng tiền lên, bà đây sẽ lo lắng phù hộ cho huynh." Sở Lương Âm phẩy tay, rất đắc ý.

"Được, sau này trông cậy vào nàng." Tiếng Nguyệt Ly Phong từ sau lưng nàng vang lên, bên hông có bàn tay đặt lên, tuy hắn chỉ để có một chút, nàng vẫn hơi ngượng. Nhưng người trước không nhìn được, không có nghĩa Nhĩ Tương đằng sau cũng không nhìn được đấy nhé.

Mấy động tác kiểu này càng lúc càng thường xuyên, không thể không khiến nàng hoài nghi, hắn có dụng ý gì. Nói đi nói lại, thế giới của nam nhân, nàng không hiểu nổi.

Nhĩ Tương đi cuối đúng là nhìn thấy, đành phải rũ mắt xuống giả vờ không biết gì, mỗi tội mặt thì đỏ bừng. Trước đây công tử chưa từng như vậy, không nói ra miệng, càng không nói trước mặt người khác. Bây giờ chẳng biết nghĩ gì, thân thân thiết thiết chẳng quan tâm lúc nào ở đâu, kiểu gì cũng bắt cậu nhìn trúng, thật ngượng chết đi được.

Đối với viếc hai người này cứ bám lấy nhau, Ninh Chiêu Nhiên cùng Vân Liệt Triệu đã đạt tới cảnh giới không quan tâm gì, vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm con đường phía trước, không bị lời nói của hai người quấy rầy.

Một ngày nữa lại trôi qua, mấy người quyết định nghỉ ngơi cạnh một thâm cốc nước chảy xiết. Như mọi lần rắc thuốc bột tạo một vòng an toàn, năm người ngồi xuống nghỉ ngơi đợi bóng đêm đi qua.

Đã ở núi Tề Vân đến ngày thứ tư mà vẫn chưa tiến triển gì, bốn người kia vẫn có thể đi tiếp, nhưng Nhĩ Tương đã hơi không chịu được, đi đứng như người mất hồn, đặt mông ngồi xuống là không nhúc nhích nổi nữa. Nếu có thể lập tức nhắm mắt ngủ thì tốt rồi, nhưng cảm giác đói khát cứ kéo đến, khiến cậu không tài nào ngủ nổi.

Bỗng dưng, một miếng thịt xuất hiện trước mắt, Nhĩ Tương ngước nhìn, là tay Sở Lương Âm.

Cậu ngẩn người, ánh mặt khiếp sợ, "Thất sư thúc..."

"Có ăn không?" Sở Lương Âm giơ tay cả nữa ngày, cậu cũng không cầm, không kiên nhẫn nhíu mày.

Nhĩ Tương nhanh tay nhận lấy, lời muốn nói đều nghẹn lại trong bụng, cậu thật sự không dám nói gì nữa, nàng chỉ cần chau mày cũng đủ dọa người rồi.

"Sở Lương Âm, sao cô không lấy thêm ra cho bổn tiểu thư ăn, bổn tiểu thư cũng đói." Tuy rằng không ăn không uống không ảnh hưởng quá lớn tới nàng ta, nhưng không phải không khó chịu.

Sở Lương Âm hừ một tiếng, "Chờ khi nào cô đói đến mức đi đứng không nổi như Nhĩ Tương thì bà sẽ cho cô." Bản lãnh giấu đồ của nàng là cao thủ hạng nhất, ai cũng không tìm nổi.

Ninh Chiêu Nhiên bất mãn, nhưng cũng không nói gì nữa. Thể trạng Nhĩ Tương quả thật quá kém, vẫn là một đứa nhóc, phải được ưu tiên.

Ánh sáng dần tắt, chỉ trong nháy mắt đã không nhìn rõ năm ngón tay.

Trong bóng đêm, Nguyệt Ly Phong nắm tay Sở Lương Âm đặt trên đùi mình, Sở Lương Âm cũng mặc kệ,.

Một đêm nữa lại tới, bên ngoài trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng trong này đã giống hệt đêm khuya.

Ninh Chiêu Nhiên nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi một chỗ, ngủ rất nhanh, Vân Liệt Triệu ngồi cạnh nàng ta, dễ dàng nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng. Quay đầu liếc Ninh Chiêu Nhiên một cái, Vân Liệt Triệu dường như có chút khâm phục nàng ta. Trước giờ hắn rất mê ngủ, nhưng ở đây, phải một lúc lâu hắn mới ngủ nổi, mệt chết đi được.

Ngay lúc hắn sắp tiến vào giấc ngủ, bả vai hơi nặng, Ninh Chiêu Nhiên thế nào mà lại ngã xuống nằm trên bờ vai hắn.

Hắn giật mình, Ninh Chiêu Nhiên không phản ứng gì, vẫn ngủ ngon lành.

Sở Lương Âm ngồi đối diện khẽ cười, "Huynh hào phóng một chút, để cô ấy ngủ đi."

Vân Liệt Triệu nhíu mày, bị một nữ nhân dựa vào, thật kỳ lạ. Cả người cứng nhắc không thoải mái, chỉ sợ nàng ngã mất nên hắn cứ duy trì tư thế ấy mãi, chỉ trong chốc lát bả vai đã mỏi nhừ.

Vân Liệt Triệu thì khổ sở, Nguyệt Ly Phong lại thản nhiên tự tại, nắm tay Sở Lương Âm, vuốt ve đầu ngón tay nàng. Sở Lương Âm bị đau liền chống cự một chút, hắn lại xoa xoa, rồi vuốt ve.

Chống cụ vài lần mà Nguyệt Ly Phong chẳng thay đổi gì, Sở Lương Âm lật tay đập vào đùi trong của hắn, thấy cơ bắp cứng rắn, thế là lại sờ soạng một phen.

Lúc hết hứng thú thu tay lại thì bị Nguyệt Ly Phong giữ chặt, rồi trực tiếp bị đặt chạm vào đùi trong.

Cách một lớp vải, hắn nhấn tay nàng, khiến lòng bàn tay nàng chạm lên bắp đùi, không khỏi khiến người khác suy nghĩ mờ ám.

Không phải Sở Lương Âm yêu đương say đắm gì, nhưng động tác của hắn không thể không khiến nàng nghĩ ngợi linh tinh. Hắn đè nặng tay nàng, dường như còn có ý kéo tay nàng sờ rộng hơn. Sở Lương Âm nhìn chằm chằm vào đêm tối, màn đêm che đi sự ngượng ngùng, nhưng không khiến động tác của hắn dừng lại.

Sở Lương Âm quay đầu liếc Nguyệt Ly Phong đang ngồi cạnh, giữa màn đêm đen không thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng nàng chắc chắn hắn lại phát bệnh, bệnh nam nhân!

Cổ tay xốc một chút thoát khỏi tay Nguyệt Ly Phong, sau đó như ý hắn muốn, tay nàng khẽ theo kẽ hở vạt áo trượt vào trong, cách một lớp vải chạm vào bắp đùi hắn. Nàng cảm giác rõ cơ bắp Nguyệt Ly Phong đang run rẩy, nhịn không được muốn cười, năm đầu ngón tay miết chậm chậm, chẳng khác nào vuốt ve, Nguyệt Ly Phong nín thở vài lần, khiến Sở Lương Âm nghe thấy càng buồn cười hơn.

Môi mím chặt, cái tay đang đặt trên đùi hắn cứ làm hết động tác này đến động tác nọ, ai bảo thỉnh thoáng hắn cứ vờ vịt, không phải thích lắm à, thế thì hưởng thụ đi, xem là thoải mái hay tra tấn.

Tay nàng đột ngột từ bắp đùi tiến vào sâu hơn, bỗng dưng, Nguyệt Ly Phong mạnh mẽ đè tay nàng lại. Sở Lương Âm nhíu mày, quay đầu nhìn hắn, trong bóng đêm không thấy rõ là vẻ mặt gì, nhưng nghe tiếng thở cũng biết tâm trạng hắn ra sao.

"Được rồi." Hắn thấp giọng nói, hai chữ ngắn ngủi, mà như dùng hết sức mới nói được, sảng khoái đâu không thấy chỉ thấy gian nan.

Khóe môi Sở Lương Âm nhếch lên, kề sát mặt hắn, "Không cần?"

"Nàng cố ý?" Nguyệt Ly Phong rút tay nàng ra, sau đó nắm thật chặt để trên đùi, không cho nàng làm gì nữa.

"Tưởng huynh thích lắm mà?" Sở Lương Âm nghẹn cười, ngữ khí cực kỳ bỡn cợt.

"Yêu tinh." Mãi hắn mới thốt ra một câu, khiến bản thân bình tĩnh lại, Sở Lương Âm mà cứ hành động kiểu này tiếp, hắn nghẹn đến chết mất.

Sở Lương Âm ngồi thẳng người, xoay xoay cổ, trêu hắn một lần, nàng vui chết đi được.

Đột nhiên, chỗ xa xa trong rừng vang động tĩnh nhỏ khiến Sở Lương Âm chú ý, nàng chậm rãi đứng dậy, Nguyệt Ly Phong ngồi cạnh cũng nhỏm dậy theo.

Sở Lương Âm hơi nheo mắt lại, bóng tối che chắn tầm nhìn, nhưng đôi tay lại linh mẫn dị thường, âm thanh kia không phải tiếng trùng độc rắn độc bình thường mà lớn hơn rất nhiều, lẽ nào là dã thú?

Họ đã ở đây bốn ngày nhưng chưa thấy thú vật gì, có khi hôm nay gặp mặt đây.

Sở Lương Âm bước chân ra khỏi vòng an toàn đi quanh quẩn xung quanh, Nguyệt Ly Phong cũng đi ra theo nàng, nàng quay đầu nhìn hắn một cái, "Tự ta xem là được." Nàng đè thấp giọng nói.

"Cùng đi." Nguyệt Ly Phong giữ chặt tay nàng, không muốn nàng chiến đấu một mình.

Sở Lương Âm nhún vai, dù sao trời cũng tối mù, có vấn đề gì hắn cũng có thấy đâu, chỉ là nếu còn phát bệnh nôn mửa dở hơi như lần trước, đừng trách nàng trở mặt.

Hai người nắm tay nhau đi tới chỗ âm thanh mà càng lúc càng tới gần kia, bước chân nhẹ nhàng nhưng tốc độ quá nhanh, khó tránh khỏi việc đụng tới cây cối.

Âm thanh càng gần, hình như chỉ cách trên dưới mười thước, bỗng dưng Sở Lương Âm dừng bước, quay đầu nhìn Nguyệt Ly Phong thấp giọng nói, "Hình như là người." Tiếng bước chân này có quy luật trật tự, không giống loài dã thú vô tri, hơn nữa tiếng thở trầm ổn, công phu bất phàm.

Nguyệt Ly Phong khẽ gật đầu, chắc đã biết là ai.

"Thập Tam." Tiếng Nguyệt Ly Phong trầm thấp trong đêm, tiếng sàn sạt bên kia dừng lại, rồi lập tức chạy thật nhanh tới, nghe tiếng thì chắc năm sáu người, tuy đi đường gian nan, nhưng tiếng chân vẫn có quy luật.

"Công tử." Quả nhiên là tiếng Thập Tam thiếu, cách họ một thước thì dừng lại, loáng thoáng có thể nhìn rõ dáng người cả đám.

"Thập Tam, sao các ngươi lại quay lại đường cũ?" Nguyệt Ly Phong tiến lên phía trước, ánh mắt sắc bén trong đêm.

"Công tử, hình như bọn ta đã thấy lối vào bộ tộc trên núi Tề Vân, nhưng chưa dám tùy tiện tiến vào, thế nên mới quay lại bẩm báo công tử, không ngờ lại gặp chỗ này." Thập Tam thiếu mặc đồ dạ hành, cả người càng như hòa vào đêm tối.

"Ở đâu thế? Cách đây có xa lắm không?" Sở Lương Âm chạy nhanh tới hỏi.

"Khoảng chừng hai mươi dặm." Thập Tam thiếu trả lời ngắn gọn, có thể nhìn ra chỉ mới vài ngày, gã đã nắm nơi này trong lòng bàn tay.

"Hai mươi dặm." Sở Lương Âm cùng Nguyệt Ly Phong liếc nhìn nhau, tự có đáp án trong lòng.

"Đầu tiên nghỉ ngơi cái đã, sáng sớm ngày mai bàn bạc rồi mới đi tiếp." Nguyệt Ly Phong thản nhiên nói, sau đó cùng Sở Lương Âm xoay người trở lại.

Đoàn người Thập Tam thiếu cũng có cách tự vệ riêng, họ cũng tạo một cái vòng an toàn, một hàng sáu người đều ngồi ở trong, chỉ một lát hơi thở đã đều đều. Xem ra mấy tên tiểu tử này cũng mệt lắm, thời gian trên Tề Vân son chắc chưa từng an tâm nghỉ ngơi.

Vân Liệt Triệu đã tỉnh, nhưng vẫn không động đậy, cũng không nói gì. Bả vai bị đè nặng đến cứng nhắc mất cảm giác, chỉ là vẫn để yên để Ninh Chiêu Nhiên dựa vào nặng nề ngủ.

Sở Lương Âm ngồi một góc, nghĩ đến lối vào ngoài hai mươi dặm kia, bọn người Thập Tam thiếu cũng không dám tùy tiện vào, không biết là tình huống gì nữa.

"Đừng nghĩ nữa, ngủ đi." Nguyệt Ly Phong đặt tay lên bả vai nàng, sau đó ý bảo nàng nằm lên đùi mình mà ngủ.

Sở Lương Âm dừng một chút, rồi thật sự nằm xuống, đè lên chân hắn, quẩn quanh chóp mũi đều là hơi thở của hắn, tựa như bị thôi miên, nàng từ từ nhắm mắt lại, thả lỏng tinh thần. Nhưng khi ngủ nàng cứ vô thức quay người ra ngoài, Nguyệt Ly Phong cúi đầu nhìn thấy, không khỏi nhíu mày, nâng tay xoay người nàng lại, khiến nàng lại gần sát người mình.

Nhưng nàng cứ xoay người ra liên tục, Nguyệt Ly Phong mỗi lẫn cúi mắt xuống được một lúc là nàng lại xoay người, thế là lập tức kéo người lại gần mình hơn. Thấy động tác kỳ quặc của nàng, hắn hơi bối rối. Nằm không thoải mái à? Chắc không phải, là thói quen mà thôi, không thích dựa dẫm vào người khác. Lần ắn ôm nàng trên xe ngựa cũng thế, khi ngủ cứ thích xoay người ra ngoài. Nhưng chắc do lần đó ở Tây Bắc trời hơi lạnh, đến nửa đêm thì nàng không xoay người nữa, ở đây nhiệt độ lại ấm áp, khiến nàng cứ lặp lại động tác mãi.

Cuối cùng mấy lần hắn đúng lúc chặn người nàng lại không cho xoay người nữa, Sở Lương Âm vô thức bị chỉnh đốn vài lần, cũng không xoay người nữa, mỗi tội người cứ uốn éo động đậy cả đêm.

Mặt trời lên cao, ánh sáng mới từ từ xuyên qua rừng cây. Ninh Chiêu Nhiên mở mắt ra, thấy trời đất nghiêng lệch. Nguyệt Ly Phong cùng Sở Lương Âm đối diện cũng xiên vẹo, ở đây Sở Lương âm cũng nghiêng nghiêng lệch lệch nằm trên đùi Nguyệt Ly Phong được, lợi hại quá.

"Tỉnh rồi thì đứng dậy." Giọng Vân Liệt Triệu mạnh mẽ dội đến như tiếng sấm bên tai, Ninh Chiêu Nhiên sửng sốt, rồi sau đó chậm rãi diều chỉnh tầm mắt, lúc này mới phát hiện không phải trời đất đảo lộn, mà là tự nàng ta "lộn".

Chậm rãi nâng đầu khỏi bả vai Vân Liệt Triệu, rồi Vân Liệt Triệu liền lập tức vặn vai, tiếng răng rắc vang dội chứng tỏ cả đêm này nàng ta đắc tội hắn nhiều thế nào.

Ninh Chiêu Nhiên quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt nhìn không ra vui buồn, đường nét cứng rắn như vách đá, không thấy góc nào nhu hòa.

"Cảm ơn nhé!" Ninh Chiêu Nhiên đỡ gáy, nói.

Vân Liệt Triệu nhắm mắt, "Đi mà nói với bả vai ông ấy." Cánh tay như phế đến nơi rồi.

Ninh Chiêu Nhiên quét miệng, "Đừng nhỏ mọn thế chứ? Không phải chỉ cho người khác mượn bả vai một đêm thôi sao, ki bo."

Vân Liệt Triệu quay đầu hung tợn nhìn nàng ta, đối với nữ nhân này, hắn thật chả biết nói gì.

Trong giây lát, Ninh Chiêu Nhiên nhận ra xung quanh có thêm năm sáu người, chớp mắt một cái liền biết người của ai, nhanh vậy mà bọn họ đã trở lại?

Hai người này cãi nhau, đánh thức Sở Lương Âm đang ngủ say, mở mắt ra thấy toàn thân mỏi mệt. Mày nhăn lại, ngẩng đầu thấy Nguyệt Ly Phong cũng đang cúi mắt nhìn nàng, khóe môi nàng giật giật, "Không thoải mái." Như trách chân hắn quá cứng vậy.

Vẻ bất đắc dĩ cũng hiện trên mặt Nguyệt Ly Phong, nâng tay đỡ nàng dậy, sửa vạt áo bị nàng làm nhăn, "Chân ta cũng không thoải mái."

"Nhớ kỹ lấy, lần sau ai người nấy ngủ." Khiên cưỡng như thế, ai cũng mất ngủ.

Một bên người tỉnh thì cãi nhau, tự nhiên đánh thức người đang ngủ góc khác. Cậu nhóc dư thừa sức lực, sau khi nghỉ ngơi một đêm tỉnh dậy đã như rồng như hổ.

"Mục tiêu nằm ngoài hai mươi dặm, "thám hiểm" lần này chính thức bắt đầu rồi." Sở Lương Âm đứng lên, đối với bộ tộc kia nàng có hứng thú dạt dào.

"Hai mươi dặm? Vậy trời chưa tối là chúng ta đến nơi." Ninh Chiêu Nhiên nghe thấy cũng hưng phấn, cuối cùng cũng có việc để làm rồi.

"Các ngươi đã điều tra được gì? Có gặp được Mạc Thiên Tuyệt không?" Vân Liệt Triệu trầm giọng hỏi.

Thập Tam thiếu lắc đầu, "Chưa gặp ai cả, chỉ có thể khẳng định bọn họ ở trong phiến rừng đó thôi."

"Nói tình huống cụ thể đi." Nguyệt Ly Phong nhẹ giọng hỏi.

"Đó là một khi rừng trúc, cụ thể không rõ thế nào. Bọn ta đi xung quanh một lúc nhưng không gặp ai, nhưng chắc chắn có dấu vết con người. Hơn nữa, rừng trúc này có vẻ kỳ quái, bên trong không phải bày trận thì là cơ quan ám tiễn, bọn ta không dám manh động, thế nên quay về đường cũ." Thập Tam thiếu nói, bọn họ cũng mới xem xét phía bên ngoài, bên trong thế nào vẫn chưa rõ.

"Đi thôi, bà đây tò mò quá." Sở Lương Âm rất tò mò, chỉ nghe thôi thì không tưởng tượng được chỗ đó thế nào nữa.

"Đi thôi, bà cô ta cũng tò mò." Ninh Chiêu Nhiên không hổ là bạn thân Sở Lương Âm, cùng một tình huống, biểu hiện của hai người chả khác nhau chút nào.

Thập Tam thiếu dẫn đường phía trước, hộ vệ Nguyệt gia đi sau cùng, Nhĩ Tương còn nhận được không ít đồ ăn tự chỗ họ, giải quyết triệt để vấn đề của bản thân.

"Thập Tam thiếu, thời gian các ngươi ở trong rừng có nhìn thấy dã thú gì không?" Sở Lương Âm đi sau Thập Tam thiếu, hai người quen từ trước, cũng dễ nói chuyện.

Tiếng Thập Tam thiếu cười ha hả phía trước, "Đương nhiên, trăn có tính không?"

"Trăn à? Bọn ta thì gặp rắn độc." Tự nhiên nhớ tới hôm bị bầy rắn vây, cũng may chỉ là bầy rắn mà thôi, nếu là trăn hay dã thú, chắc muốn đứng cũng khó.

"Ôi, các cô không phải bị rắn vây quanh chứ?" Thập Tam thiếu quay đầu mở to mắt nhìn Sở Lương Âm, đều là tao ngộ tao ngộ.

Sở Lương Âm nhếch miệng, cho gã một đáp án chắc nịch, "Là rắn ngũ hoa mười màu." Tình huống đó thật không quên nổi mà.

Thập Tam thiếu bất ngờ, "Xem ra đều bị tấn công cả, chỉ là bọn ta không chúng độc thôi. Hôm đó đen đủi thật, nghỉ ngơi thế nào đúng sào huyệt của trăn, chọc chúng tức giận." Gã nói có vẻ thoải mái, nhưng nghĩ thôi là biết tình huống không hay ho gì.

"Vậy đám vô dụng các ngươi lừa được cả người cả trăn sao? Nói không chừng còn giao nộp cả vàng bạc tài bảo ấy." Sở Lương Âm trêu đùa, khiến Thập Tam thiếu cười to.

"Ta cũng muốn lừa chúng thật, nhưng bọn chúng vô tri không hiểu đó chứ." Di chuyển trong rừng đã lâu, làn da trắng nõn bị phơi nắng đen đi nhiều, thoạt nhìn như một tên công tử vùng núi vậy.

"Ôi suy nghĩ của ngươi luôn khiến bà khó theo kịp." Sở Lương Âm đùa, hai người nói không đầu không đuôi, không khác gì bạn bè lâu năm.

"Quá khen quá khen." Không phải chỉ hợp bình thường thôi đâu.

"Còn không nhanh dẫn đường." Tiếng Nguyệt Ly phong từ sau vang lên, Thập Tam thiếu lập tức ngừng cười, Sở Lương Âm quay đầu nhìn gã họ Nguyệt, hắn chỉ nhíu mày nhìn nàng, Sở Lương Âm chớp chớp mắt, làm sao thế?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top