Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30. Giận dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa quay đi để lên phòng làm việc tiếp thì anh lại thấy em đứng dưới sảnh với vẻ mặt thất thần lắm. Anh chạy ra tính nắm tay em nhưng em lại gạt tay của anh ra làm anh khó hiểu không biết mình đã làm gì sai mà em lại như vậy.

"Em sao thế ? Giận anh gì à ?"

"Không, em bình thường !" - em vừa nói vừa ấn nút để vào thang máy

Anh thấy vậy thì cũng vào theo, anh có để ý thấy sắc mặt của em không được vui cho lắm khác hẳn so với lúc nãy nên cũng lo lắng rằng em đã gặp chuyện gì đó mà không nói cho anh biết.

"Y/n à, có chuyện gì có thể nói cho anh biết được không ?" - anh nắm chặt lấy tay em không cho em buông ra

"Không chẳng có gì cả, chẳng qua là em thấy hơi mệt thôi !" - em cố gắng buông tay của anh ra nhưng không được vì anh giữ tay em chặt quá

"Thật không đó ?!" - anh nói với giọng nghiêm túc lắm, chắc là đang khó hiểu vì những biểu hiện của em

"Anh nghĩ sao cũng được, với cả cũng không cần lo cho em như vậy đâu !" - em nói rồi bước ra khỏi thang máy thật nhanh như muốn tránh mặt của anh vậy

"Em là người yêu anh, anh không lo thì lo cho ai chứ !" - anh đuổi theo em rồi nói từ đằng sau lưng

Em càng nghe càng thấy khó chịu trong người. Anh nói anh lo cho em vậy mà tại sao trước công ty lại ôm người khác như vậy. Có thể là do em đã không suy nghĩ kĩ hoặc là do em qua snhayj cảm vì đã trải qua những chuyện không vui trong quá khứ nhưng hành động đó diễn ra ngay trước mắt thì làm sao mà em có thể không tin cho được.

"Em đâu có còn quan trọng đến mức khiến anh phải lo lắng đến vậy, từ giờ cứ mặc kệ em đi !" - em nói với giọng tức giận rồi quay bước đi vô phòng làm việc

Dù không hiểu điều gì đã khiến em trở nên tức giận như vậy nhưng giờ dù có đi theo em thì em cũng chỉ cảm thấy thêm khó chịu về anh mà thôi. Anh nghĩ mình cần cho em một khoảng thời gian riêng để bình tĩnh lại.

Suốt khoảng thời gian còn lại ở công ty anh và em chẳng nói một lời nào với nhau khiến bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Em làm xong việc thì cũng chỉ im lặng để tài liệu lên bàn của anh rồi ra về. Anh dù cũng đang giận nhưng vì không yên tâm để em đi một mình nên liền đi theo em.

"Để anh đưa em về !"

"Em tự bắt xe về được !" - em nói rồi rời đi luôn bỏ lại anh ở đó có chút hụt hẫng

+×+

Trên đường đi về nhà, em đã suy nghĩ nhiều lắm, rằng có phải là do bản thân em chỉ đang nghĩ quá nhiều hay là do anh. Liệu em làm vậy có đúng không nhỡ mọi thứ không như em nghĩ thì sao.

Chắc là do em vẫn còn bị ảnh hưởng nhiều bởi những vết thương trong quá khứ, em không muốn bản thân mình phải trải qua những đau khổ đó một lần nữa. Em sợ lắm, sợ sẽ phải đối diện với thứ mà em sợ nhất đó là phản bội.

Về đến nhà em mệt mỏi thả người xuống chiếc giường mềm mại, điện thoại thì biết bao là tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ anh mà em cũng không thèm trả lời. Hyejin thấy em có vẻ huồn nên cũng đi ra hỏi thăm.

"Nay có chuyện gì buồn à ? Kể tao nghe coi !"

"Bộ mặt tao lộ liễu lắm hả ? Sao mày biết là tao đang gặp chuyện vậy ?"

"Tao là bạn mày mấy năm rồi, có chuyện gì của mày mà tao không biết đâu chứ !"

"Mà rốt cuộc là có chuyện gì khiến bạn tao buồn như vậy hả ?!"

"Thì chỉ là một chút vấn đề trong chuyện tình cảm thôi mà !" - em thở dài, mắt thì hướng lên trần nhà rưng rưng như sắp khóc ý

"Chuyện về giám đốc Kang hả ? Hai người lại cãi nhau à ?" - Hyejin thắc mắc hỏi

"Ừm !"

Rồi em kể hết tất cả mọi chuỷnej đã xảy ra cho Hyejin

"Chắc anh ý không thích tao nữa rồi !" - em nói với giọng buồn bã

"Chắc chắn không phải, giám đốc Kang không phải là người như vậy đâu !"

"Mày đã nghe ảnh giải thích rõ chưa ?" - Hyejin nói

"Lúc đó tao tức quá nên chưa kịp nghe gì hết, tao chỉ biết là ảnh nghe điện thoại của mẹ và rồi khi xuống sảnh thì tao thấy cảnh đó thôi !"

"Con nhỏ này ngốc ghê ! Không chịu nghe ai giải thích rồi lại suy nghĩ nhiều này ! Mày phải nghe ảnh giải thích chứ ! Tao tin là giám đốc Kang là người biết suy nghĩ sẽ không làm vậy đâu, ảnh thương mày lắm đó !" - Hyejin nói

"Nhưng giờ sao đây, tao với ảnh chắc chiến tranh lạnh với nhau rồi quá !"

"Mày cứ yên tâm chắc chắn ảnh sẽ chủ động làm hòa với mày thôi !" - Hyejin an ủi em

Linh nghiệm làm sao khi Hyejin vừa nói dứt lời thì máy điện thoại của em lại tinh tinh lên những dòng tin nhắn của anh. Vì anh gọi với cả nhăn stin nhiều mà mãi em không trả lời mãi đến bây giờ mới chịu mở máy làm anh lo đến nóng hết cả ruột.

/Bạn đã bỏ lỡ 5+ tin nhắn từ Taehyun/

📩 "Em đã về đến nhà chưa ?"

📩 "Y/n à, trả lời anh đi !"

📩 "Em có thể giận anh cũng được nhưng đừng bắt anh không quan tâm em nữa có được không !"

/Bạn đã bỏ lỡ cuộc gọi từ Taehyun/

📩 "Nếu thấy tin nhắn của anh rồi thì hãy trả lời anh nhé !"

📩 "Anh sẽ đợi em trả lời"

...

Khi đó em thấy tin nhắn của anh thì Hyejin cũng ngó vô xem cùng nên cũng biết giám đốc Kang nay thiếu đi nhỏ bạn mình là không chịu được rồi nên cũng muốn em và Taehyun giải hòa với nhau.

"Đó mày thấy chưa, giám đốc Kang lo lắng cho mày như vậy cơ mà, hỏi sao không thương mới lạ !"

"Tao mặc kệ, không thèm quna tâm nữa !" - dù ngoài mặt nói vậy chứ trong lòng em đã có chút mủi lòng trước sự chân thành ấy rồi

"Ơ kìa ! Thôi tao thừa biết là mày thích mún chít mà ngại nên giấu đó nhé !" - Hyejin nói xong rồi cười hì hì như muốn chọc tức em vậy ấy

"Mày...muốn ăn đấm hả ?" - em nói

"Thôi không chọc mày nữa, tao nói thật nè hai đứa mày làm lành dùm tao với chứ cứ giận nhau như thế này mệt lắm ý. Với cả giám đốc Kang là người tốt bao nhiêu người muốn có cũng không có được đâu đó nên mày phải trân trọng tình cảm của ảnh đó biết chưa ?!"

"Thôi được rồi, làm lành là được chứ gì !"

+×+


Nghe theo lời của Hyejin nên em cũng chủ động nhắn tin lại cho anh để thông báo rằng mình đã về nhà an toàn rồi. Anh nhận được tin nhắn của em thì cũng yên tâm một phần nào.

📩 "Tối nay em có thể qua nhà anh được không ?"

📩 "Anh qua đón em nhé ?!"

📩 "Nhưng để làm gì ạ ?"

📩 "Để nói về chuyện công việc thôi !"

Hóa ra anh hẹn em cũng chỉ là vì chuyện công việc vậy mà em cứ tưởng anh muốn làm hòa với em chứ.

Thật ra thì đúng là để bàn chuyện công việc nhưng em đâu biết rằng anh cũng muốn làm hòa và dỗ dành em lắm. Anh muốn biết rằng tại sao em lại buồn bã và tức giận như vậy nên mới hẹn em đến nhà.

Em cũng định là sẽ không đến đâu nhưng nghĩ đến lời Hyejin nói cũng có lí nên em cũng đành đến nhà anh thôi vì đằng nào em cũng là thư kí của anh với cả vậy mới dễ làm hòa chứ em cũng không muốn chiến tranh lạnh mãi với anh thế này.

📩 "Vậy cũng được ạ !"

Thấy em phản hồi lại, anh vui lắm liền nhắn lại cho em

📩 "Vậy tối nay 7h anh qua đón em nhé !"

.

Cảm ơn mọi người đã đọc truyện và vote cho tui nha !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top