Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Tiểu Lan biến mất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm Noãn vì không muốn mất bạn cho nên luôn đi theo Tiểu Lan xin lỗi và an ủi, nhưng Tiểu Lan lại cự tuyệt, còn đẩy cô bạn ngã từ trên tầng xuống phía dưới. Cũng may, lần đó Âm Noãn không sao, chỉ bị trật chân nhẹ.

Tiểu Lan cảm thấy có lỗi nhưng cô thật sự rất giận người bạn này cho nên đã bỏ đi, mặc kệ Âm Noãn ngồi ở đó một mình. Tuy là giận, nhưng cô vẫn còn rất thương người bạn đó, dù sao chính người đó cũng là ánh sáng đầu tiên của cô.

Tiểu Lan quay lại tìm Âm Noãn nhưng lúc quay lại đã không thấy cô ấy đâu. Cứ ngỡ đã có người khác đỡ Âm Noãn đến phòng y tế, ai ngờ ngay khi vừa quay lại lớp, cô đã thấy ánh mắt đầy sát khí của  Âm Noãn nhìn chằm chằm về phía cô. Cô sợ hãi, tránh mặt đi và về chỗ ngồi học của mình.

Tình bạn rạn nứt khiến Tiểu Lan cảm thấy rất buồn. Càng đau lòng hơn là khi chính cô tận mắt nhìn thấy toàn bộ cảnh bạn của mình tự tử.

Chiều hôm đó, Tiểu Lan tham gia lớp học múa bale nhưng vì bị phân tâm chuyện của mình với  Âm Noãn nên cô đã ngã xuống khi múa và bị cô giáo dạy trách phạt. Vì vậy, hôm đó cô quyết định ở lại tập nhảy đến chiều muộn.

Chính mắt cô cũng đã nhìn thấy nhóm người của Tâm Di kéo Âm Noãn lên sân thượng, biết bạn mình sẽ bị ăn hiếp, muốn giúp nhưng lại nghĩ đến chuyện trước đây cho nên cô cũng không để tâm, tiếp tục luyện tập múa.

Chân đột nhiên bị chuột rút khiến Tiểu Lan ngã nhào xuống. Cô khập khiễng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, có người từ trên cao rơi xuống, cả người hướng vào trong, đôi mắt đó nhìn cô chằm chằm.

Tiểu Lan hét toáng lên, cô nhận ra đó là Âm Noãn. Cô không ngờ rằng Âm Noãn lại rơi từ trên cao xuống. Cô vội vàng chạy ra khỏi phòng múa với chiếc chân khập khiễng. Chạy ra đến ngoài thì nhìn thấy Âm Noãn đã chết với tư thế nằm sấp, xung quanh toàn là máu. Cô định chạy lại xem sao thì lại có người đi đến, nắm lấy tay của cô, rời khỏi hiện trường, nơi Âm Noãn đã tự tử.

Tối hôm đó trở về nhà, Tiểu Lan nằm ngủ và liên tục mơ thấy ác mộng. Trong mơ, cô nhìn thấy Âm Noãn với bộ dạng y hệt lúc chết hiện về. Cô ta bước đến gần chỗ cô, với gương mặt trắng bệch, hốc mắt đen sì, từ chỗ hốc mắt đó lại khóc ra hai hàng máu, trông rất đáng sợ.

Âm Noãn vừa khóc vừa nói: “Tiểu Lan… tại sao cậu lại không tha thứ cho tớ? Tại sao cậu lại bỏ rơi tớ? Chính tớ là người cứu cậu cơ mà… tại sao?”

Âm Noãn đưa tay bóp lấy cổ của Tiểu Lan, khiến cô khó thở, giật mình tỉnh dậy.

Sau tối hôm đó, tinh thần của Tiểu Lan cũng trở nên bất thường. Cô luôn thấy Âm Noãn xuất hiện ở bên cạnh mình, kể cả lúc ăn hay lúc ngủ và rồi bây giờ Tiểu Lan cũng không còn tỉnh táo nữa. Cô nhìn mọi người bằng ánh mắt thù hận sau đó chạy ra khỏi chỗ của mình, rời khỏi lớp. Mọi người trong lớp đều sững sờ.

Sắp đến giờ học, mọi người đã về hết lớp nhưng Tiểu Lan vẫn chạy xuống căng tin, cô mua một đống đồ ăn ra, sau đó ngồi ăn một mình. Ăn chưa hết đống này, cô lại bóc thêm một đống đồ, nhét tất vào trong miệng.

Đang ăn, Tiểu Lan cảm thấy có một bóng đen chạy vụt qua. Cô quay ra nhìn xung quanh thì chẳng thấy ai cả, ngoại trừ nhân viên của căng tin. Lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa tầm tã, bầu trời âm u, sấm chớp mạnh khiến sống lưng cô lạnh toát.

Đèn trong căng tin bỗng chớp tắt, Tiểu Lan có chút sờ sợ, cô lại nhìn xung quanh chỗ quầy nhân viên thì lại chẳng thấy ai đâu cả. Thay vào đó, có một người mặc đồng phục giống cô, đứng ở đó nhưng quay lưng về phía của cô.

Tiểu Lan thấy vậy lập tức hỏi: “Cậu cũng trốn học ra căng tin ăn à?”

Cô gái kia không trả lời, vẫn cúi gằm mặt trong nhà căng tin.

Tiểu Lan thấy làm lạ, cô ta đứng dậy, bước đến chỗ của cô gái kia: “Này, sao cậu lấy đồ gì mà lâu thế? Ăn nhiều…”

Vừa nói đến đây, Tiểu Lan nhìn xuống phía dưới thì không thấy chân cô gái đâu, ngẩng đầu thì thấy chiếc đầu của cô gái đã vặn ngược lại ra đằng sau, nhìn cô nhoẻn miệng cười, trông vô cùng quái dị.

Tiểu Lan hoảng sợ quay người bỏ chạy nhưng lại bị thế lực đó túm lấy chân, khiến cô ngã nhào xuống phía trước. Cô quay người nhìn cô gái kia từ từ di chuyển đến chỗ của cô.

“Âm Noãn, xin cậu tha cho tớ. Tớ xin cậu đấy, tha cho tớ đi.”

“Tiểu Lan, cậu là bạn của tớ mà.” Con quỷ đưa bàn tay trắng bệch, móng tay đen sì chạm vào gương mặt của Tiểu Lan, sau đó nó tức giận hét vào mặt của Tiểu Lan: “Cậu không được rời xa tớ!”

Con quỷ tóm lấy chân của Tiểu Lan và kéo cô vào nhà bếp của căn tin, chỉ nghe thấy tiếng hét của Tiểu Lan bên trong, sau đó cô ấy biến mất hoàn toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top