Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thoát khỏi phong ấn

Ba ngày sau, đúng như dự đoán trước của Thanh Thanh, ngay khi vị vua cuối cùng của triều Chu tắt thở, thiên hạ bỗng chốc đại loạn, tranh giành ngôi vua diễn ra kịch liệt, đất trời rung động, yêu ma quỷ quái khắp nơi được thả ra. Mặt đất biến động, nứt nẻ ra làm nhiều mảnh, tạo khe hở cho các oan linh và ám hồn bay ra, các vách núi bị đổ vỡ giải phong ấn cho những con tinh ngàn năm xuất hiện. Cả chỗ của Ta, phong ấn của Nữ Oa bỗng chốc bị yếu đi đột ngột.

Không gian nơi đây bỗng chốc rối loạn, chao đảo ngả nghiêng. Từ phía xa tít tắp, có một đốm trắng mờ mờ ảo ảo, trực giác cho tất cả sinh linh ở đây biết, đó là lối ra khỏi chốn này. Chỉ cần qua đó, có thể nhìn thấy ánh mặt trời mãi mãi, có thể trở lên hít thở không khí ấm áp trên mặt đất. Vì vậy, chúng ra sức đua nhau chạy về phía đó. Bọn ta cũng không ngoại lệ. Coi như cơ hội ngàn năm có một, sống chết cũng phải giành lấy.

_Thanh Thanh, Ngọc Hinh, nhanh chạy về phía kia, nắm chặt tay nhau vào, coi chừng bị xô lạc.

_Đại tỷ, tỷ đứng chính giữa, bọn muội đứng hai bên hỗ trợ phía cánh xông ra.

Nói rồi, ta đứng ở chính giữa, nắm tay Phụng muội và Ngọc muội cùng nhau hướng đến phía trước. Dĩ nhiên, đường đi đến cửa ra không hề dễ dàng, bọn kia chen chúc nhau để được thoát thân, hàng chục nhân mạng chèn ép nhau đến nghẹt thở. Thậm chí cuối cùng, một trận kịch chiến đã xảy ra để triệt tiêu nhau, nhằm ngăn cản không cho đối phương được ra trước mình. Nói nôm na hơn, chính là trận sinh tử để kiếm cho mình một con đường sống. Bọn ta ắt cũng chẳng thoát nổi phải lâm chiến. Thanh Thanh và Ngọc Hinh may ra còn có cơ may sống sót, vì hai người họ còn được lên mặt đất để giữ gìn công lực, còn ta không được nhìn thấy một tia sáng trong hơn tám trăm năm nay, khí lực bị rút cạn, nguyên khí lại không được tu luyện, pháp lực chắc chắn tệ nhất ở đây. Làm cách nào để thoát ra được bây giờ. Ta sợ sẽ liên luỵ cả hai muội muội mất. 

_Thanh Thanh, Ngọc Hinh, hay là hai muội lên mặt đất trước đi, rồi quay lại tìm cách giúp ta cũng được, nhanh lên, kẻo bị liên luỵ bây giờ. Ta bây giờ không thể đánh lại đám quái vật kia được, ta sẽ vướng chân bọn muội.

_Đại tỷ, chúng ta chỉ là chị em kết nghĩa, nhưng muội coi tỷ như ruột thịt, chúng ta sống chết có nhau. Muội nhất định cùng Ngọc Hinh cứu tỷ cùng thoát.

_Đúng vậy đại tỷ, nhị tỷ nói đúng. Bọn muội khi trước cũng phạm nhiều sai lầm liên luỵ tỷ, mà tỷ cũng đâu có trách phạt hay bỏ rơi bọn muội. Thậm chí tỷ còn thay bọn muội hứng chịu.

Chưa kịp đợi ta lên tiếng đáp trả, bọn họ đã cùng nhau kéo ta xông vào trận hỗn chiến trước mắt. Bên trái Thanh Thanh liên tục phát ra những tia ánh xanh cản phá một đám hàn khí đang cố gắng tiếp cận ba người bọn ta, bên phải Ngọc Hinh chật vật bắn những tia sáng hồng đỏ xuyên vào bọn oan hồn đang tấn công. Dù cho được hai người họ bảo vệ kỹ, nhưng vẫn có những bóng đen xuyên qua được hàng bảo vệ mà đánh vào ta.

Một bóng ảnh mang khí oán hận rất lớn xẹt ngang qua lưng ta, cảm giác bị thương bỏng rát lan rộng khắp tấm lưng, những vết trầy nối kề nhau và bắt đầu rỉ máu. Chưa kịp kêu rên vì đau thì một thân ảnh khác lại xông đến nhằm vào vai ta rồi lướt qua ngọt xớt. Ngay trên vai ta bỗng chốc có vết cắt sâu, máu tuôn ồ ạt, thấm đẫm và hoà chung với giọt máu đang rỉ rả ở lưng. Ta cảm giác mình không còn sức lực để tiến tiếp tới phía trước, mắt nhìn cảnh vật bắt đầu lúc rõ lúc không, mồ hôi chảy xuống nhúng ướt mi mắt khiến mọi thứ thu vào đôi mắt ta đều bị biến dạng lạ thường. Cuối cùng, một bóng đen nữa lao thẳng vào xuyên qua người ta, ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong người bị đánh tung từng đợt. Từ trong bụng quặn thắt, cổ họng bị bóp nghẹt, một đợt lực tống thứ nóng rực đỏ au trong người ta ra. Ta bị thổ huyết, máu ra rất nhiều, Thanh Thanh và Ngọc Hinh quay lại hốt hoảng lo sợ. Qua ánh nhìn lờ mờ ta cũng biết bọn họ chỉ khá hơn ta một chút, hai người công lực không cao như vậy làm sao đánh lại tất cả mà không có vết thương. Thanh Thanh có một vết máu trên bắp tay, còn Ngọc Hinh đang thở gấp bị thương gần eo hông. Trên mặt hai người đều đang dính máu mà ta vừa phun ra. Không khí ở đây vốn đã hàn băng, ẩm thấp nghẹt thở, bây giờ còn được hoà quyện thêm mùi máu, trở nên kinh khủng hơn bao giờ hết.

_Đại tỷ, tỷ có sao không.

_Tỷ tỷ, chúng ta sắp ra ngoài rồi, tỷ tỷ cố gắng lên. Ngọc Hinh, chúng ta đánh tiếp, gần lối ra rồi.

_Được, muội xông lên trước, nhị tỷ hỗ trợ muội phía sau.

Cả hai lại tiếp tục quần chiến, ta im lặng lết đôi chân tiến theo bọn họ, không thể mở miệng để trả lời. Thanh Thanh và Ngọc Hinh choàng tay dìu bả vai tay cùng đi, ta tựa hồ không còn cảm giác ở bàn chân, mỗi bước đi như có ngàn cây giáo cắm vào người, đầu ngón tay hệt như bị kim châm cho tê liệt. Ta cố gắng giữ lấy hơi thở, không để phí hoài sự hy sinh nãy giờ của muội muội. Bọn họ bây giờ trở thành trụ vững lôi kéo ta đi, mỗi một lần hai lực từ hai bên xốc ta về phía trước. Khi đến lần thứ ba, trước mắt ta hình như là vầng quang sáng đó đang bao quanh ba ngừoi bọn ta, mắt ta mơ hồ nhìn đường nét không rõ chói loà, ta bất giác nhắm chặt đôi mắt. Có vẻ những tiếng kêu gào ai oán đang nhỏ dần, nhỏ dần và ta không còn nghe thấy nữa. Rồi toàn thân ta bỗng chốc được khí ấm bao phủ, hình như hàn khí đang bị đẩy lui đột ngột, hơi thở ta cảm nhận được mùi hương của cỏ dại, sự ồn ào chung quanh bởi tiếng đánh giết cũng được thay thế bởi sự yên tĩnh, đâu đó kèm vài tiếng reo hớn hở vui mừng. Từ âm u lạnh lẽo, oán khi không tan lại được đổi thành không gian hạnh phúc được tự do kia. Ta liền biết, chúng ta đã thoát được ra ngoài. Bên tai ta văng vẳng tiếng nói mừng rỡ của Thanh Thanh, nhưng sao mi mắt ta lại không thể mở lên được.

_Tỷ tỷ, chúng ta thoát được rồi, chúng ta thoát ra rồi. Cả ba người chúng ta...

Sau đó, ta nghe tiếng Thanh Thanh khóc nức nở, trong nước mắt chắc chắn có niềm vui khôn xiết. Một hồi, Thanh Thanh định thần lại lên tiếng :

_Tỷ Tỷ bây giờ chúng ta phải đi đâu, tỷ tỷ và muội muội đều bị hiện lại nguyên hình rồi. Ty có dự tính gì không, tỷ nói, muội lập tức làm ngay.

Dĩ nhiên, ta còn giữ được hình người lúc phong ấn toàn do ta sinh thời hấp thụ khí lực của con người quá nhiều, mặt khác có thân xác Đắc Kỷ hoà làm một đã uống tinh khí của cô ta trọn vẹn, dù lúc sau ta phải thay đổi dung nhan vì bị bọn Tây Kỳ huỷ hoại, nhưng ta gần như nuốt trọn cả thể xác cô ta rồi. Thêm nữa, Trụ Vương bao nhiêu năm bên cạnh ta, đã giành nguyên khí bảo vệ ta không ít, nó vẫn lưu chảy trong người ta lúc mới bị phong ấn, bảo toàn cho ta dạng người. Bây giờ chắc nó đã tiêu hao hết, lại thêm ta bị thương quá nặng nên phải hiện nguyên hình. Với thương thế này ta chỉ sợ, mình không còn sống được chứ đừng nói giữ hình người. Ta rất lo cho Ngọc Hinh, muội ấy và Thanh Thanh khi trước công lực yếu hơn ta nhiều, giữ được hình người toàn do những ngày tháng ân xá cách mười năm phải cực khổ tu luyện. Trở lại nguyên hình đàn tỳ bà, chỉ có thể do bị rút cạn khí. May mà còn Thanh Thanh giữ được hình người. 

_Thanh...Thanh...chúng ta...trở...về...Hiên Viên...Cổ Mộ...trước...đi...

Ta khó nhọc thì thào từng cơn, một lần động cửa miệng là cơ thể lại đau nhói rã rời, câu nói cũng vì thế mà đứt quãng. Trở về nơi tu luyện trước đây, nơi đó có một số yêu quái có giao tình, sẽ an toàn một thời gian, bây giờ an toàn cho ba người là trên hết, khi mà trở lại thành người, mới tính tiếp những chuyện khác. Ta cầu mong những yêu ma cũ còn cư ngụ nơi đó, nếu không...chúng ta cũng chẳng còn nơi nào để đi. 

_Được, muội sẽ cố gắng hết sức về được đến đó.

Thanh Thanh vết thương cũng không ngừng xuất máu từ nãy giờ, nhưng cô cố gắng ôm một con cáo trên tay và đàn tỳ bà tựa vào tay còn lại, rồi nhanh chóng vận hết sức lực bay về hướng Hiên Viên Cổ Mộ. Ta nằm trong vòng tay của Thanh Thanh, thấy nó run rẩy mạnh mẽ, biết rằng muội muội đang cắn răng chịu đựng vết thương để đưa cả ba đến nơi an toàn. Ta một lần nữa cảm thấy mình vô dụng, y như cái lần biết tin Cơ Phát đã đánh vào kinh thành, ta biết ta đã thất bại khi giúp Trụ Vương. Ta luôn tự hào mình pháp lực cao cường, là đại tỷ uy nghiêm, vậy mà giờ đây, trông ta thật thê thảm, còn hại đến Thanh Thanh và Ngọc Hinh. Trong đầu ta tiềm thức dần dần mất đi, rồi ta không còn cảm nhận được gì nữa.

---------------

Vừa đặt chân vào trong Hiên Viên Cổ Mộ, Thanh Thanh nhẹ nhàng để cây đàn tỳ bà xuống một góc, và để cáo chín đuôi lên một bệ cao, trong thời gian còn tu luyện, nó là giường nghỉ của bọn họ. Sau đó, cô cũng vô thức té xuống, ngất đi như tỷ muội của mình. Tuy nhiên, không có hiện lại nguyên hình. 

Không khí nơi đây bỗng chốc vang lên mùi tanh trộn lẫn vào mùi cỏ rêu và mùi đá ẩm. Một vài yêu ma, quái tinh đang dần phát giác ra được nơi đây vừa xuất hiện ba hơi thở, một số cảm thấy quen, còn một số cảm thấy rất lạ.  Tiểu Hắc Cẩu vốn trấn giữ nơi đây sau khi ba chị em Hồ Yêu rời đi, hắn từng chịu ơn của Thanh Thanh nên trong những ngày bọn họ lên mặt đất, hắn đều giúp đỡ, mùi của họ hắn đã quen, có điều hôm nay hình như có thêm một con yêu mới đi chung. Hắn nghe có mùi máu, biết có chuyện không lành, phát lệnh phong toả động rồi một mình thăm dò.

Tiểu Hắc Cẩu bước vào bên trong động, mũi hắn nhích lên ngửi ngửi một chút, rồi thận trọng nhìn xung quanh. Vừa nhìn thấy Thanh Thanh nằm bất động, hắn vội chạy đến, xem xét thể trạng, rồi truyền một ít chân khí vào người cô. Một canh giờ sau, Thanh Thanh ho khan vài cái rồi tỉnh lại. Đầu lắc lư, mi mắt chớp nhẹ nặng nhọc nâng lên nhìn. Một đôi mắt đen tinh quái nhìn chòng chọc vào cô, Thanh Thanh giật mình rồi phát hiện cơ thể mình nặng nhọc không di chuyển được, nhưng nàng khá an tâm khi biết người đang chữa trị cho mình là vị bằng hữu thân thuộc.

_Tiểu Hắc, đây là Hiên Viên Cổ Mộ phải không?

_Ừ, nàng bị sao vậy, ta vừa từ bên ngoài thám thính về đã thấy nàng thế này. Còn Ngọc Hinh thì biến nguyên hình, lại còn ai thế kia.

Tiểu Hắc Cẩu chỉ vào con cáo chín đuôi đang thoi thóp không mở mắt đang nằm phía trên. Hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy nó nằm ở vị trí được xem là tối cao trong đây, ngay cả Thanh Thanh và Ngọc Hinh chưa bao giờ dám ngồi lên trên đó, mà cũng không cho phép ai đến gần.

_Đó là Đại tỷ của ta, ta vẫn hay kể với ngươi đó. Bọn ta nhân cơ hội thiên hạ đại loạn, kết ấn yếu đi mà thoát ra ngoài, trên đường bị vướng vào một trận kịch chiến nên mới ra nỗng nỗi này. Lần này tỷ tỷ bị thương nặng nhất trong ba người, lại mới vừa thoát được khỏi chỗ phong ấn. Tiểu Hắc, ngươi có cách nào cứu tỷ tỷ không, còn cả muội muội nữa.

Tiểu Hắc Cầu vuốt nhẹ tay Thanh Thanh, thấy cô mặt mày trắng bệch, thương thế nặng nề thở dốc mà nói, hắn thật đau lòng. Điều khiến hắn quý nhất ở ba chị em yêu quái này, chính là bọn họ độc ác với người khác bao nhiêu, nhưng trong hoạn nạn vẫn không bỏ nhau. 

_Nàng cần nghỉ ngơi và hồi phục công lực đã. Ta sẽ cùng nàng tu luyện. Sau khi nàng hồi phục hẳn, chúng ta cùng nhau trợ lực cho Ngọc Hinh hoàn lại hình người. Còn tỷ tỷ của nàng, ta lướt mắt qua thấy thương thế thật quá sâu, cả ba chúng ta hợp lại chưa chắc đã được, trước tiên ta cùng nàng thi triển pháp lực giữ mạng cùng nguyên khí cho tỷ tỷ, rồi phải tìm quả Hoả Bát Linh giúp tỷ tỷ muội tỉnh lại trước đã, sau đó hãy tính tiếp.

_Được, mau chóng làm nhanh lên.


    

   



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top