Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chàng trai của mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày em gặp anh,chàng trai của tháng 8 là vào ngày 19/8  năm đó. Em vẫn nhớ cái ngày mà em muộn học,khi đang vội vả leo rào vào trường thì anh-Một tiền bối cũng là sao đỏ của trường đã bắt gặp em.

-Này,em bước xuống đây cho tôi.

-Nếu em bước xuống thì anh không được ghi tên em vào sổ-Em phụng phịu nhìn anh.

-Còn ra giá với tôi à? Bước xuống nhanh không?-Anh gằng giọng,ánh mắt nghiêm nghị làm em hơi sợ. Phải nói khó khăn lắm leo xuống khỏi cái rào cao đó.

-Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tên,lớp đọc mau-Anh trừng mắt nhìn em.

-Hoàng Song Ngư,lớp 11B2-Em lí nhí đọc.

-Lên lớp nhanh-Anh ghi xong rồi quay đi không quên hối em lên lớp.

Em chạy như bay lên lớp nhưng mà phải nói hôm ấy đúng là xui mà,hôm đó tiết đầu là của thầy hoá,tính thầy nghiêm khắc thế là em bị đứng phạt ngoài lớp. Đang xách hai thùng nước nặng không thể tả nổi thì thấy anh mới đi nộp sổ sao đỏ về. Thầm nghĩ thế nào thứ hai tuần sau tên cũng sáng nhất trường.

Anh đi qua em chỉ lắc cười cười trêu chọc. Còn em thì lườm nguýt anh không ngừng.

Lúc đó em ghét anh không thể nào tả nổi,cảm giác như chỉ muốn cầm hai cái xách ném thẳng vào anh.

Buổi chiều em bị thầy hoá phạt dọn sân. Lúc đó lớp 12 tan học về trễ nhất trường,đợi anh chị về hết rồi em mới bắt đầu làm vệ sinh.

Cầm cây chổi quét mấy cái lá rơi do sang thu mà rụng. Thế mà gió cứ thổi nó bay bay,bực mình nhưng em cố quét cho nhanh.

-Chà,tội nghiệp vậy-Giọng nói xuất hiện làm em giật mình. Quay người lại thì thấy anh,em không thèm nhìn luôn.

-Này,hậu bối mà vô lễ thế hả?

-Ai là hậu bối của anh chứ cái tên đáng ghét-Em dậm chân.

-Ai là cái tên? Hay quá ha em muốn xách nước nữa đúng không?-Anh nhìn em nở nụ cười không thể nào ghét hơn.

-Anh về đi,ở đây làm gì-Em lườm anh.

Anh khống nói gì cứ bước lại gần em,còn em thì cứ lùi cho đến khi sau lừng là bức tường và không thể lùi nữa.

Anh đứng trước em,chiều cao của anh như có thể che khuất em. Anh chóng tay lên tường,tay cho vào túi,nở nụ cười đáng ghét đó.

-Anh khoá cửa,anh về thì ai khoá cửa hả?

-Thì bác bảo vệ.

-Bác đi công việc rồi,lo làm việc đi nhóc con-Anh cóc đầu em.

Em ôm đầu,tuy không đau nhưng thích làm màu ấy mà, rồi tiếp tục công việc của mình,còn anh thì ngồi đó,em thấy anh lôi ra một đống thuốc trong cặp và uống. Bản tính tò mò em hỏi:

-Anh bệnh sao? Uống thuốc nhiều vậy?

Thật sự lúc đó em cũng không biết tại sao em lại hỏi anh câu đó,anh và em chỉ mới vừa quen thôi thật ra cũng giống như xã giao nhưng em lại hỏi như người thân vậy.

-Ừ,anh bệnh-Anh xoa đầu em cười.

-Nhưng sao thuốc nhiều thế? Đắng không?

Anh chỉ cười lắc đầu,em nhìn thuốc của anh mà không thể nào tin nổi,em không hiểu anh bệnh gì mà uống thuốc nhiều đến vậy.

-Em làm nhanh đi rồi về,trời sắp tối rồi-Anh nhìn đồng hồ giục em làm nhanh.

Sau khi làm xong anh đưa em ra cổng,dặn dò về cẩn thận.

-Mà anh tên gì vậy?

-Hỏi làm gì? Tính gặp lại anh sao?-Anh cười.

-Ham gì mà gặp lại tiền bối đáng ghét như anh.

-Thế hỏi làm gì? Tên anh đáng ghét lắm.

-Thì em hỏi cho biết mà.

-Sư Tử-Anh cười rồi khép cổng lại.

Em ra về,trong lòng cũng không suy nghĩ gì nhiều lắm. Chỉ xem anh như người gặp mà thôi.

Sáng hôm sau em lên trường sớm hơn,vì không muốn bị ghi tên. Nhưng thật ra trong lòng em cứ nôn nao chẳng biết vì sao cả.

Em đến trường lúc chưa mở cổng,đúng đó một lúc thì cổng mở và người mở là anh...

-Nay đến sớm vậy?-Anh lại nở nụ cười.

-Em không muốn ngồi sổ-Em cười tươi.

-Vào đi.

-Hôm qua anh không về hả?

-Có,nhưng sáng nay anh lên lại,tại bác bảo vệ mắc đi chơi rồi,hành anh lên xuống vậy này-Anh bỉu môi tỏ vẻ tội nghiệp nhưng môi vẫn cười.

-Anh thích cười nhỉ?

-Sao em nói vậy?-Anh nhíu mày nhìn em.

-Vì từ lúc gặp anh đến giờ lúc nào cũng thấy anh cười cả.

-Vì cuộc đời ngắn lắm nên phải cười chứ đúng không? Khóc hoài thì làm sao được.

Câu nói của anh khiến lòng em cảm giác như anh đang có chuyện gì đó nhưng không chia sẻ cùng ai.

-Này,em ăn gì không? Anh đi mua cho.

-Cho em đi với,ngồi đây cũng buồn-Em cười vui vẻ.

-Hết ghét anh rồi sao?

-Không hề-Em nói rồi bỏ chạy trước.

-Cho con bánh mỳ thịt/bánh mỳ thịt.

Em và anh đồng thanh rồi cười. Bác bán hàng cũng cười theo còn bảo anh và em đẹp đôi, lúc này anh chỉ biết cười trừ còn em thì đỏ ửng mặt ngại ngùng.

Cả hai nhận đồ ăn rồi quay ra cổng trường ngồi.

-Lúc nãy mắc cười thật-Em nói miệng vẫn còn cười.

-Sao mắc cười? Anh tưởng em ngượng đến khét mặt rồi chứ-Anh chỉ vào mặt em miệng cười trêu ghẹo.

-Ai thèm ngượng chứ-Em chối đay đảy.

-Thôi đi cô nương,cô gái nói xạo là xấu lắm-Anh nhéo má em đến đỏ táy.

-Anh đúng là đáng ghét-Em ôm bên má hét lên.

-Thì có ai bắt em thương anh đâu chứ-Anh cứ cười.

-Ai mà yêu cái người như anh là khổ,bực mình lắm luôn á.

-Yên tâm đi,người yêu anh sẽ vui.

Em và anh cứ ngồi nói qua lại,em thì tức xì khói còn anh vẫn cười. Em tự hỏi có bao giờ anh tức giận hay buồn chưa. Nhưng thật sự nụ cười của anh có nét gì đó buồn,nó khác biệt lắm,em cảm giác như nó chứ cả nổi niềm mà người khác không thể hiểu nổi.

Em và anh cứ thế,một mối quan hệ tiền bối và hậu bối êm đềm,dịu dàng tựa gió mùa thu vậy. Và rồi đứa con gái 16 tuổi như em cũng cảm nắng chàng trai mùa thu 17 nhưng em không dám nói rằng em thích anh. Em sợ lời từ chối vì xung quanh có khá nhiều người.

Vào một buổi chiều,khi em và anh đi chơi cùng nhau. Đây là lần đi chơi thứ 18 kể từ khi em làm bạn với anh.

-Song Ngư à,nếu trên đời này có tiên thì em sẽ ước gì?-Anh bất chợt hỏi,ánh mắt miên man nhìn lên bầu trời.

-Em không biết nữa,vậy còn anh?

-Anh ước mình có thể cười lâu hơn.

Câu nói của anh khiến em cảm thấy lạ nhưng không dám hỏi lại.

Cuộc sống em cứ trôi nhẹ nhàng khi bên anh. Cho đến một ngày em không thấy anh đến trường,gọi điện anh không bắt máy. Em rất lo lắng. Hỏi ai cũng không biết vì trong trường anh không thân với ai,chỉ có bác bảo vệ nhưng bác cũng lắc đầu anh không nói gì lại cả.

Cả ngày hôm đó em phập phồng lo sợ. Em như phát điên lên. Em không biết từ khi nào em lại quen thuộc hình bóng anh đến vậy. Lúc trước rõ là em ghét anh vậy mà bây giờ cái tên đáng ghét đó ở đâu đây chứ?

Anh vắng học đến ngày thứ 5 thì đi học lại. Trong anh xanh xao thấy rõ,môi anh nhợt nhạt,đôi mắt thâm quần.

-Anh đi đâu vậy? Sao anh không đi học? Anh sao thế,người xanh quá-Em lo lắng nhìn anh nhưng anh chỉ cười.

-Anh không ...

Anh quỵ xuống,máu từ mũi anh chảy ra,em hoảng hốt la lên,mọi người xung quanh chạy đi báo thầy cô đưa anh vào viện. Em cứ khóc như mưa. Em chứ theo dõi anh trong phòng bệnh,các bác sĩ không cho vào.

Lúc đó,Bác bảo vệ người biết anh nhiều nhất mới nói với em rằng anh bị ung thư máu giai đoạn cuối,ba mẹ anh mất trong vụ tai nạn năm anh lên 8,bác bảo vệ là người nuôi anh từ đó,nhưng khi phát hiện bệnh anh chỉ bảo:" Đừng lo con không sao đâu".

Bác nói anh từ chối chữa bệnh. Anh nói con người sống chết đều có số cả,quan trọng là phải cười với nó. Và anh không cho bác nói với em nhưng đến đây thì không thể giấu được nữa

Em bật khóc nhiều hơn. Em cảm thấy tim mình đau lắm,quặng thắt từng cơn đến không thở nổi. Em sợ lắm. Đúng vậy yêu anh đúng là khổ nhưng em yêu anh và lo sợ mỗi giờ trôi đi.

Em tìm mọi cách xin bác sĩ vào gặp anh và họ đồng ý.

Bước vào phòng,anh nằm đó,gương mặt xanh xao hốc hác,cơ thể được truyền những dây nối vào người. Anh lặng im nằm đó còn em thì khóc. Em không biết làm gì cả ngoài khóc luôn miệng xin anh mở mắt nhưng anh cứ nằm im đó mặc em khóc đến như thế nào.

Từ hôm đó em đến thăm anh và thầm mong sẽ tỉnh lại dù chỉ một chút và ước nguyện của em đã thành hiện thực.

-Sư Tử... Bác sĩ... Bác sĩ

Em vội vã gọi bác sĩ khi anh có dấu hiệu tỉnh.

Sau một hồi em được vào thăm mà không phải mặc đồ cách ly nữa.

-Sư Tử...

Em vui đến bật khóc ôm lấy anh như một đứa nhóc nhỏ vậy. Còn anh chỉ khẽ cười vuốt tóc em.

-Tại sao anh lại không nói với em? Tại sao vậy hả?-Em khóc,những giọt nước mắt thấm ướt vai áo anh.

-Vì anh sợ... Anh chỉ muốn mợi người xung quanh mà anh yêu thương nhìn anh bằng nụ cười tươi vui vẻ mà thôi.

Em không thể nói thêm lời nào nữa,cứ khóc như chưa bao giờ khóc. Còn anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành.

-Anh là đồ đáng ghét.

-Ừ

Sáng mai,anh nói muốn xuất viện đi ra ngoài. Em xin bác sĩ cho anh đi và họ đồng ý.

-Anh chưa khoẻ mà ra ngoài vậy có sao không?-Em cứ lo sợ nhìn anh.

-Anh không sao đâu-Anh cười tươi,dù anh đeo khẩu trang nhưng em vẫn biết anh đang cười.

-Sư Tử này... Anh có bao giờ khóc chưa?

-Rồi,con người mà ai không khóc,họ khóc ngay khi sinh ra,khóc khi đau khổ nhất.

-Vậy sao anh vẫn cười,anh đang đau khổ mà-Em như không kiềm chế được nữa,em nhìn anh hình ảnh nhạt nhoà và nước mắt.

-Vì đối với anh đây không phải là chuyện đau khổ nhất. Chuyện đau khổ nhất là người xung quanh đau khổ vì mình-Anh lau những giọt đã rơi của em.

-Em biết không,anh chỉ ước mình có thể cười lâu hơn vì anh muốn thấy mọi người cười cùng mình. Anh cũng sợ mất đi như bao người khác vậy nhưng anh nghĩ lại đây chỉ là sự kết thúc để mở đầu cho cuộc sống mới của anh mà thôi. Biết đâu sau khi anh rời khỏi thế gian này anh sẽ đến một nơi khác không còn đau đơn nữa mà anh sẽ cười vui hơn.

Anh nói,từng lời nói có lẽ quá thanh thản,em cảm thấy trong anh chẳng còn cảm thấy đau khổ về mặc tâm hồn nữa mà nó là sự bình yên.

-Song Ngư này,nếu anh đi rồi thì em có buồn không?

Em gật đầu,em không thể cất thêm tiếng nào nữa.

-Em hứa với anh đi,là ngày đó em không được khóc mà phải cười thật tươi,như vậy anh mới yên tâm. Em là người anh yêu nhất,anh thương nhất. Là kỷ niệm đẹp nhất cuộc đời của anh nên khi anh đi thì em phải trông thật xinh đẹp có biết không?

... Em đã không thể nói gì,em chỉ gật đầu. Cảm xúc em chỉ là đau đơn mà thôi. Anh chỉ còn 1 tháng,em có gắng gượng cười để anh vui nhưng tối về em lại khóc,em hy vọng bây giờ khóc để tới ngày anh đi em sẽ không khóc như lời anh nói.

Hôm đó em đi học về,nhận được tin anh sắp không trụ được. Em nhanh chóng chạy đến bệnh viện. Tới phòng anh nằm đó bên cạnh là những bác sĩ đang cố gắng giúp anh điều khiển nhịp thở.

-Sư Tử...đừng mà..anh...

Em bật khóc nắm chặt tay anh.

-Song...Ngư ngoan...em đã hứa...là không...khóc rồi mà...-Anh cố gắng nói từng hơi thở yếu ớt in trên óng trợ thở.

-Sư Tử... -Em không nói gì được ngoài kêu tên anh.

-Sống...tốt...phải cười...em cười đẹp lắm...

-Sư Tử...anh...đừng đi...em xin anh-Em lắc đầu nguầy nguậy.

-Anh...yêu..em.

-Em cũng yêu anh lắm,tên đáng ghét...

-Anh...chỉ cần..như thế... Tạm...biệt em...

Rồi anh gục đi, nước mắt chảy ra. Anh đã ra đi vĩnh viễn. Rời xa em.

Ngày tang lễ của anh,như hứa em đã không khóc,khi hạ huyệt em cũng không khóc. Em cảm thấy mình thật kiên cường.

Em biết bây giờ anh đang cười,anh không còn phải chịu đau đớn về tinh thần lẫn thể xác nữa. Anh đang mỉm cười thanh thản lắm đúng không?

Cuối lễ bác bảo vệ đưa em một lá thư và điện thoại của anh nói đây là những vật mà anh muốn đưa cho em.

Em nhận lấy rồi ra về. Hôm đó trời mưa và em khóc,em khóc dưới trời mưa lớn. Em tin rằng nếu khóc dưới mưa chắc chắn anh sẽ không thấy.

Buổi tối em lấy lá thư của anh ra và đọc nó,những lời cuối mà anh dành cho em.

"Song Ngư à, có lẽ khi em đọc những dòng này thì anh đã ở một nơi rất xa rồi. Thật ra anh đã yêu em khi em mới là cô nhóc lớp 10 mới vào trường. Nhưng anh không có cơ hội làm quen với em,cho tới khi anh bắt gặp em leo rào vào,lúc đó anh chỉ vờ ghi tên em vào tay chứ không hề ghi vào sổ. Đó là lần đầu bao che cho học sinh... Mất mặt quá nhỉ? Nhưng không sao. Và rồi em gọi anh là tên đáng ghét lúc đó anh chỉ cười vì anh biết em không cố ý. Rồi anh cứ thế mà xem em là một hậu bối đặc biệt của anh. Khi em nói em thích anh,anh chỉ cười anh không dám đáp lại vì anh biết mình không thể cười thêm bao lâu nữa :)). Nhưng em à... Dù cho anh không còn nữa hay ở bất cứ nơi nào thì anh vẫn mãi dõi theo em. Luôn cười nha em,cô bé của anh. Anh yêu em nhiều lắm hậu bối."

Em mở điện thoại của anh. Những hình ảnh anh chụp em từ xa. Nó như kỷ niệm đẹp nhất mà anh đã lưu giữ trong tim mãi cho đến lần cuối cùng. Kỷ niệm đẹp nhất quãng đời tuổi trẻ ngắn ngủi của anh.

Em không biết làm gì nữa và em lại khóc...

"Anh à nếu bây giờ có tiên em sẽ ước anh được cười lâu hơn,bên cạnh em lâu hơn,bởi vì em yêu anh tiền bối"

Hôm đó,em tự hứa sẽ khóc hết nước mắt và sẽ không bao giờ khóc nữa vì anh không muốn điều đó.

Đã 30 năm trôi qua bây giờ em vẫn yêu anh như ngày nào. Vẫn nhớ nụ cười thanh thản của anh. Vẫn nhớ cái xoa đầu nhẹ nhàng của anh và cái ngày anh ra đi bỏ lại em ở thế gian này. Tất cả đối với em như chỉ mới ngày hôm qua vậy.

Em ngước nhìn bầu trời đầy nắng,từng cơn gió mùa thu nhẹ nhàng thổi qua thật êm dịu. Rồi em nhìn di ảnh của anh khẽ cười.

"Anh vẫn luôn dõi theo em đúng không? Anh vẫn cười với em đúng không? Sư Tử"

Anh là chàng trai mùa thu đến bên em nhẹ nhàng như gió và vĩnh viễn ra đi cũng tựa cơn gió. Nhưng cơn gió này sẽ mãi không rời xa em. Vì anh vẫn bên em!

End.

Author: Gin

Trả yêu cầu cho bạn: MasumiYukari

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top