Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Nhịp lỗi

Xe buýt bắt đầu lăn bánh, từ từ rời bến, Sư Tử có thể nghe rõ tiếng động cơ chạy, và cả mùi dầu máy thoang thoảng nơi cánh mũi.

Hôm nay trên xe không đông đúc mấy, chỉ có ngót nghét vài ba vị khách lữ hành. Không ít chỗ trống ghế, nhưng Song Ngư lại tuyệt nhiên ngồi cạnh Sư Tử.

Trời bắt đầu lất phất mưa, lớp kính dần nhoè đi vì hơi nước, nhấn chìm quang cảnh bên ngoài bằng làn nước mờ đục. Thời tiết mấy hôm nay thật khó đoán, lúc nắng lúc mưa, và cái tính đãng trí của cô thì không mang ô theo bên mình.

Sư Tử nhận ra thân thể mình run rẩy vì hơi lạnh điều hoà, tuy nhiên cô mặc kệ đi mà vòng tay lại, nhắm mắt chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man vô tận.

Song Ngư ngồi kế bên Sư Tử, xem lướt qua bảng tin trên điện thoại, để ý thấy chút bất thường từ cô bạn cùng lớp, liền vươn tay tắt điều hoà trên đầu cả hai, đồng thời đắp lên người cô cái áo khoác.

"Trời sẽ lạnh lắm nếu chúng ta rời khỏi xe, cậu cứ cầm áo khoác của tớ, hôm sau trả lại cũng được."

Chưa kịp để Sư Tử còn đang ngạc nhiên quay sang thắc mắc, Song Ngư điềm nhiên mỉm cười, cứ như thân là con trai thì phải biết quan tâm một chút, để bạn nữ không bị thiệt thòi. Và nụ cười của cậu lại lướt qua lòng cô gái nhỏ, tựa như cánh bướm, luồn lách qua từng khẽ hở trái tim Sư Tử.

"Cảm ơn Song Ngư nhé."

Sư Tử đáp lại, cô không còn bối rối quá nhiều về cách ứng xử của cậu nữa. Hoàng Song Ngư là con người dịu dàng, như cả vòng tay lớn của cậu sẽ ôm trọn người đối diện vào lòng vậy. Cậu rất tinh tế và khiến Sư Tử không thể chối từ.

Sư Tử cho phép mình lại một lần nữa nhìn ra cửa sổ, chỉnh lại chiếc áo khoác cho ngay ngắn, so với thân hình bé nhỏ của Sư thì chiếc áo khoác của Song Ngư rộng thùng thình, nhưng lại ấm áp, hơi ấm quấn quanh người cô.

Song Ngư vẫn xem qua ít tin tức mấy ngày nay. Xem nào thời tiết ẩm ướt, tránh ra ngoài vì bão đổ bộ vào biển Đông, xe cộ phương tiện ngày càng phức tạp.

Lướt nhẹ đến tin tức dường như đã được đăng tải rất lâu, khoảng 28 năm về trước, văn phong được nhà báo viết rất trau chuốt, giống như tác giả vừa hít thở vừa chơi đùa với những hình ảnh bút pháp có nhịp điệu và thổi vào việc sắp xếp những ý tưởng, những con chữ và hình ảnh vậy. Song Ngư để ý đến dòng tiêu đề bắt mắt, liền ấn vào, và không lâu sau đó cậu cảm thấy ngạc nhiên vì bài báo không che mặt hay ẩn đi thông tin nạn nhân.

Có lẽ, vì anh ta là người có tiếng tăm trong giới công nghệ, một con người có tài nhưng ra đi ở độ tuổi còn xuân thùy, ất hẳn đã làm dậy sóng không ít cộng đồng mạng và cánh báo chí.

Nhà anh ta bị thiêu cháy tàn cháy rụi, nhưng lửa không bén được đến hàng xóm xung quanh, nhìn chung chỉ có anh ta là thiệt hại nhiều nhất, lại rất thương tâm.

Khi khám nghiệm tử thi, kết quả không đem lại khả quan lắm, nhưng người ta cho rằng anh ta dùng thuốc ngủ trước khi bị thiêu chết.

Đến tận bây giờ vẫn chưa ai tìm ra được sự thật về cái chết của anh ta, mọi chuyện cứ thế chìm vào quên lãng. Cũng đúng thôi, người dưng với nhau thì chỉ vài ba hôm tiếc thương là đủ.

Bỗng, Song Ngư cảm thấy sức nặng nơi bên vai, liền cười khì chỉnh lại thế ngủ cho Sư Tử để cậu ấy không mỏi cổ, sau cùng vẫn là Song Ngư cất điện thoại đi, vén nhẹ lọn tóc của cô gái qua mang tai.

"Cậu biết không, lần đầu gặp cậu tớ đã cảm thấy rất quen thuộc, cảm giác nơi lồng ngực của tớ, luôn hướng về cậu."

"Tớ không nhầm lẫn cậu với ai cả Sư Tử à, tớ chỉ là cảm thấy rất yên bình khi bên cậu. Cũng thật kì quặc khi chúng ta chỉ mới vừa quen biết nhau nhỉ? Nhưng tớ cứ ngỡ chúng ta không phải là lần đầu gặp mặt. Trực giác tớ bảo như vậy đấy, đừng cười tớ nhé."

"Tớ thích cậu."

Tin nóng 24 giờ, chàng trai trẻ tài năng trong làng công nghệ thương mại điện tử đã mất vào rạng sáng hôm qua trong vụ cháy tại nhà riêng. Thông qua xác nhận của quản lý, vụ cháy diễn ra tại chính căn hộ cao cấp của Hoàng Song Ngư...

♡⃛◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞⸜₍ ˍ́˱˲ˍ̀ ₎⸝◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞♡⃛

"Sư Tử, chúng ta đến rồi."

Vỗ nhẹ nhè vào má trái cô bạn, Song Ngư cứ thế để Sư Tử dựa vào mình mà ngủ thiếp đi, còn bản thân thì ngồi yên một tư thế làm điểm tựa cho cô ấy. Đến tận khi chiếc xe đã đến bến dừng, mới đánh thức Sư Tử.

Sư Tử dụi mắt, ý tứ được Song Ngư đang ở khoảng cách rất gần, rằng mình đã ngủ quên giữa chừng, bèn xấu hổ rời khỏi vai Song Ngư, cảm giác đỏ lựng hai bên gò má.

"T-tớ xin lỗi."

Song Ngư không biết nên khóc hay nên cười, cậu chỉ cảm thấy Sư Tử hiện tại thật dễ thương, ý cậu là mỗi khi cô bối rối, cô sẽ luôn liếm nhẹ khoé môi và thỉnh thoảng là nuốt nước bọt.

"Tớ tự nguyện mà, cậu đã trải qua một ngày dài rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi."

Sư Tử cảm động đến mức run rẩy một chút, lòng vẫn một dòng nước ấm lướt qua. Mặc cho Sư Tử chối từ, nó vẫn khiến cô dễ chịu, chỉ muốn chìm đắm vào, và quên đi tất cả.

"À ừ nhỉ.. Lại phải cảm ơn Song Ngư rồi, à còn áo khoa-"

"Mai hẳn trả, cậu mặc áo tay ngắn cơ mà. Ta xuống nào."

Nhìn dòng khách đã lũ lượt kéo xuống hết, Song Ngư cũng thắt chặt dây giày, cầm lấy balo của mình và đưa cho Sư Tử cái của cậu ấy, Sư Tử ậm ừ một chút, sau đó ngoan ngoãn theo sát Song Ngư.

"Tớ sẽ giặt sạch và sấy khô nó!"

"Ừaaa."

♡⃛◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞⸜₍ ˍ́˱˲ˍ̀ ₎⸝◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞♡⃛

Vẫn là căn nhà không đèn đóm khi vừa tra chìa khoá vào ổ, Sư Tử cảm thấy hơi lạnh từ bên ngoài tóm lấy mình, cho đến khi cô khép cửa lại hoàn toàn.

Mở đèn, Sư Tử chăm chú nhìn giờ trong điện thoại, cũng đã điểm tiếng thứ tám, không phải là quá muộn hơn dự định rồi sao.

Đi từng bước chậm rãi vào nhà bằng đôi dép bông thay mới, Sư Tử đem áo khoác của Song Ngư cởi ra, cho vào máy giặt gần nhà vệ sinh. Ấn chế độ tự động giặt, cô sẽ phải chú ý nó một lát nữa khi chiếc áo bơi lội trong xà phòng.

Bấy giờ, Sư Tử mới vào phòng khách kiếm tìm bóng dáng quen thuộc, không quá khó để nhìn ra anh ấy, người đang ngồi trước bàn tiếp khách, mắt vẫn dõi theo chương trình thời sự trên tivi.

"Ngư!"

Sư Tử bước đến, vẫn chưa thay vội đồng phục trên người, dù cho nó có một chút ướt vì trên đường cô ghé cửa hàng tiện lợi mua ô, nhưng vẫn đủ để che chắn phần nào nhờ áo khoác của bạn mình.

Song Ngư rời khỏi màn hình, vẻ mặt trầm lắng nhìn cô, hẳn là anh giận lắm, cô về muộn những hai tiếng đồng hồ. Lại chẳng có lời thông báo nào cả, tuyệt nhiên khiến anh phải lo lắng.

"Ngư, em xi-"

"Không cần đâu Sư Tử, em chắc hẳn có việc bận gì đó lưng chừng mà về muộn đúng không? Chú ý sức khoẻ là được, bên ngoài rất ẩm ướt."

Bởi vì anh không có tư cách lo lắng cho em, anh làm gì đủ tư cách hả em ơi?

Anh không thể bảo vệ được em, người đáng trách ở đây phải là anh.

Xin lỗi...

Sư Tử có nên khóc trong tình huống này không? Rõ ràng người sai là cô, người khiến anh lo lắng cũng là cô, nhưng vẫn một mực không để cô xin lỗi. Sư Tử không hề có lý do "lưng chừng" gì mà Song Ngư nhắc đến, cô đơn thuần bị kéo vào một cuộc chiến, mà chính bản thân cô có thể kiểm soát được ngay từ đầu.

"Ngư, mình ăn tối cùng nhau nhé. Sau đó, em sẽ chơi đàn cho anh nghe."

Mong là khoảnh khắc ở bên em sẽ kéo dài mãi mãi.

Nhưng ngoài kia dòng đời vẫn sẽ khiến em tìm được định mệnh của đời mình. Vì từ thuở khai thiên lập địa, em vốn không phải là ánh sáng của duy nhất một mình anh.

"Ừ, anh nhớ những âm thanh từ bàn tay lướt trên dây đàn của em."

[ Say you will, say you will be mine I just keep missing you tonight.

I feel so unsure, I feel so alone, I just don't dare to open my eyes.

Into deep, going in too deep I can't get you out of my mind.

Baby no matter just how hard I try I don't want to be alone tonight.

Won't you be my guilding light lead the way to be by your side

Won't you be my star tonight I need more than a neon light.

Say you will, say you will be mine I just keep missing you tonight.

I feel so unsure, I feel so alone I just don't dare to open my eyes.

Say You Will - Tokyo Square ]

♡⃛◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞⸜₍ ˍ́˱˲ˍ̀ ₎⸝◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞♡⃛

Sư Tử ôm chiếc Guitar trên đùi, hoàn toàn tập trung nhìn vào dây đàn và chơi những nốt nhạc đầu tiên, ánh mắt đen nháy nhẹ nhàng, hiền từ toát lên như một nhạc sĩ thực thụ. Những ngón tay di chuyển thoăn thoắt và nhanh nhẹn. Cô nàng lâu rồi chưa chơi lại bản này, và cô thích thú khi sau cùng mình cũng lại có thời gian động vào loại nhạc cụ vốn bị bỏ xó lâu ngày.

Song Ngư cất giọng hát mộc mạc và phần đệm đàn cũng chẳng cầu kì hay khoa trương gì cả. Mọi thứ đều đến một cách rất tự nhiên và vô cùng trong trẻo, trong đó có những cảm xúc mà không phải loại nhạc cụ hay thiết bị điện tử nào cũng có thể chế ra và mang đến cho người nghe được.

Đêm, chàng trai ngồi cạnh cô gái, vuốt ve ôm lấy cô ấy bằng giọng hát của mình, còn cô gái nhỏ cười tít mắt, dựa hẳn vào chiếc ghế đằng sau lưng, chân đung đưa theo từng nhịp điệu.

Sẽ chẳng có ánh trăng nào đẹp như đôi mắt và ánh cười của em.

♡⃛◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞⸜₍ ˍ́˱˲ˍ̀ ₎⸝◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞♡⃛

Sư Tử đợi cho Song Ngư ngủ hẳn bên cạnh mới hôn trộm anh, cười khúc khích vì đạt được mục đích, sau đó lại cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Song Tử.

Lướt xuống một chút, là dòng thông báo kết bạn mới và tin nhắn chờ. Tất cả đều từ tài khoản của cậu ấy.

"Cậu về nhà an toàn chứ?"

Tin nhắn được gửi đi cách đây khoảng 2 tiếng trước.

Sư Tử cẩn thận gõ phím, vì cô không muốn cậu ấy bận tâm quá nhiều về mình.

- 23:25 p.m -

Sư Tử: Tớ về nhà an toàn rồi, cậu cũng thế mà ha? Hôm nay phải làm phiền cậu giúp đỡ tớ nhiều rồi, xin lỗi nhé.

                         Pisces: Ừa, cậu về nhà được là tốt rồi. Là tớ toàn tâm toàn ý giúp đỡ cậu, không có phiền chút nào đâu. Chúng ta là bạn bè mà, đừng khách sáo vậy chứ.

Sư Tử: Vẫn là nên cảm ơn cậu. Mai gặp cậu sau nhé, ngủ ngon.

Pisces: Ngủ ngon, Sư!


Nhìn thấy Song Ngư cựa quậy một chút, Sư Tử mới cẩn thận đắp lại chăn cho anh, lòng mềm nhũn đi khi ngắm bạn trai say giấc.

Nhưng trái tim nơi lồng ngực lại nhói đau.

Thật kỳ lạ.

Thứ tình cảm vốn không còn vẹn nguyên này, có xứng đáng với anh không?

Sư Tử thu mình lại, chìm đắm vào trong những dòng suy nghĩ, mà quên mất đi cô cần phải đi ngủ.

Ngoài trời đã ngừng mưa, nhưng lòng Sư Tử vẫn trống trải, những cảm xúc trôi tuột đi cùng với nước mắt của thượng đế.

- Nhịp lỗi! -

♡⃛◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞⸜₍ ˍ́˱˲ˍ̀ ₎⸝◟( ˊ̱˂˃ˋ̱ )◞♡⃛

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top