Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm ấy chúng ta không xứng với nhau.



Tôi có một người bạn trai cũ.

Hay nói đúng hơn, tôi chỉ có một người bạn trai cũ; mà người bạn trai duy nhất ấy chính là Ryomen Sukuna. Mở đầu câu chuyện vô cùng đơn giản, chúng tôi là sinh viên cùng khoa khác chuyên ngành, chuyện tình thời sinh viên có phần bình thường bắt đầu ở đây, anh ấy theo đuổi tôi.


Trong ký ức, lần đầu tiên tôi gặp Sukuna là ở cầu thang đầy người qua lại của tòa nhà dạy học. Lúc ấy tôi đang ôm sách lên tầng năm, anh thở hổn hển đứng dưới tầng bốn gọi tôi lại. Thật ra anh không gọi tên tôi, anh chỉ hướng về phía tôi rồi hét thật lớn: "Đầu nhím biển."

Cầu thang lúc nghỉ giữa giờ đông nghịt người, tôi nghe rõ một nữ sinh bên cạnh cười trộm; lúc quay người lại, tôi bắt gặp ánh mắt của Sukuna. Rõ ràng đã cuối thu mà người này vẫn mặc áo phông đen, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kiểu punk lố lăng vô cùng. Anh rất cao, vẻ ngoài cũng có thể xem là xuất chúng, khá nổi bật giữa đám đông. Thấy tôi quay đầu, anh lưu manh nhếch mép cười. Tôi thoáng nhìn thấy hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

Đương nhiên, đây không phải nụ cười quá thân thiện hay ấm áp. Tôi không biết người này gọi mình vì chuyện gì. Anh nắm hờ tay vịn cầu thang, đẩy đám đông ra, đôi chân dài bước hai bậc một lần, cuối cùng anh đứng lại trên chỗ nghỉ chân ở góc rẽ cầu thang tầng bốn. Khi ấy chúng tôi cách nhau hai mươi bậc thang, bên cạnh còn có vài nhóm sinh viên qua lại; hai tay Sukuna đút vào túi, anh ngước nhìn tôi, nói thẳng thừng: "Tôi muốn số điện thoại của em."

Không phải xin hỏi cũng không phải có thể hay không, những gì anh nói chính là tôi muốn, căn bản không có ý định chừa ra một đường lui giữa hai chúng tôi. Tôi ôm sách đứng ở bậc thang tầng trên nghiêng người nhìn anh, nắng hôm ấy thật đẹp, rọi xuống cầu thang sáng rực; Sukuna tùy ý đút hai tay vào túi quần, cơ thể thẳng tắp, dây chuyền màu bạc trên cổ lấp lánh; trong đôi mắt anh cũng vậy. Ánh mắt ấy mang theo sự xâm lược, sự dò xét và một chút ý tứ khiêu khích, khiến anh trông rất giống một con báo săn trẻ đầy dã tâm.

Tôi không biết anh đang giở trò gì. Tôi không biết anh, đây chắc hẳn cũng là lần đầu tiên anh gặp tôi, dù là thua cược với bạn bè hay chơi Truth or Dare gì đó, tóm lại, tôi ghét nhất người khác gọi mình như vậy. Tôi định xuống lầu đấm anh một cú vào mặt. Nhưng tôi vẫn còn muốn lên lớp.

Vậy nên hôm đó tôi không nói gì với anh cả, quay người lên lầu ngay lập tức. Sukuna không đuổi theo, tôi không biết liệu anh đã đi hay vẫn đứng đó; nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến tôi. Thành thật mà nói, kể từ lần đầu tiên gặp anh, tôi đã nghĩ rằng chúng tôi tuyệt đối không phải người cùng một thế giới, cuộc đời của chúng tôi sẽ không liên quan đến nhau.

Nhưng dĩ nhiên là Sukuna không nghĩ vậy.

Tôi tưởng rằng chuyện giữa chúng tôi đã kết thúc khi tôi quay lưng về phía anh đi lên tầng năm, nhưng chiều hôm sau Sukuna đã tìm được tôi. Anh đứng ở hàng lang ngoài phòng học, khom lưng gõ cửa sổ bên cạnh tôi.

Tôi phải làm rõ, không phải tôi tự nguyện muốn ra ngoài gặp anh. Nhưng anh cao quá, đứng thẳng người lên là che hết ánh sáng ngoài cửa sổ. Anh giống như một mớ phiền toái, tôi không muốn chuyện của mình ảnh hưởng đến những người khác trong phòng học.

Tôi vốn nghĩ rằng anh đến tìm tôi tính sổ. Dù sao bị lơ đẹp ngay trước mặt mọi người, đối với độ tuổi của chúng tôi lúc ấy, nghĩ thế nào thì cũng là chuyện vô cùng mất mặt. Nhưng tôi đoán sai rồi, Sukuna hoàn toàn không để bụng chuyện hôm qua. Anh đứng đối diện tôi, chúng tôi cách nhau chừng ba mươi centimet, hoặc gần hơn cả thế. Anh cúi đầu nhìn tôi, tôi có thể thấy rõ từng đường cong cơ bắp trên cánh tay anh.

"Fushiguro Megumi." Lúc này anh gọi tên tôi thật chính xác, "Tôi muốn số điện thoại của em. Bạn cùng phòng của em đưa rồi."

... Chẳng trách cả trưa nay tôi chẳng thấy cậu ấy đâu. Bị Ryomen Sukuna nhắm vào, tôi mong mọi chuyện với cậu ấy vẫn ổn.

"Nên? Anh muốn nói gì?" tôi hỏi anh.

"Không có gì." Anh nhún vai, tỏ vẻ không có gì cả. "Tôi sẽ nhắn tin cho em," anh nói, "Phải báo với em trước, như thế mới lịch sự."

Lịch sự con mẹ mày.

Mãi đến đêm hôm đó tôi mới biết tên anh, rồi biết Sukuna là sinh viên học chuyên ngành bên cạnh. Tất nhiên, tôi biết được chuyện này qua bạn cùng phòng. Hình như Sukuna không đánh cậu ấy, nhưng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của cậu ấy, có lẽ đánh hay không cũng chẳng khác biệt là bao.

Sau này anh bắt đầu theo đuổi tôi. Thật ra đoạn này khiến cho người ta chẳng muốn nhiều lời, nói chung là hệt như tiểu thuyết tình yêu có thể mua được ở quầy báo hồi đó, đều là kịch bản cũ rích, không có đoạn nào mới mẻ. Không biết Sukuna có được thời khóa biểu của tôi từ đâu (khả năng cao là lấy từ cậu bạn cùng phòng xui xẻo), vào tiết cuối cùng mỗi ngày thứ sáu, kiểu gì anh cũng sẽ đứng chờ tôi ở cửa sau, đôi lúc còn kẹp một bó hoa dưới cánh tay. Nhưng cánh tay rắn chắc ấy lần nào cũng phá hoa hồng thành một mớ hỗn độn, thái độ lúc đưa hoa cho tôi thì y hệt như đưa một nắm cần tây. Cánh hoa ỉu xìu rơi xuống giữa chúng tôi, tôi chưa từng thấy ai tặng hoa cho người khác mà có thể tùy tiện như vậy.

Tôi vẫn nhớ rõ cơn mưa xối xả vào tháng Mười Một năm ấy. Tôi không mang dù, bị kẹt lại trong tòa nhà dạy học cùng những người cùng cảnh ngộ; nhưng tôi dám cam đoan dự báo thời tiết hôm ấy không hề nói trời sẽ mưa. Sukuna đặc biệt đến đưa dù cho tôi. Tôi không nhận, giống như mọi ngày từ chối hoa của anh vậy. Sukuna không tức giận chút nào, trái lại còn nở nụ cười một cách khó hiểu. Sau đó anh vô cùng tự nhiên ném cây dù kia, tính luôn cả cây dù mà anh đang cầm, đùng một tiếng vào thùng rác bên ngoài phòng học.

Tôi không muốn giằng co với anh trước mặt mọi người. Tôi ôm sách bước vào màn mưa, anh liền đút tay vào túi áo khoác, không nhanh không chậm theo sau tôi, luôn duy trì khoảng cách vài bước. Ngày hôm ấy mưa lớn kinh khủng, gió bắt đầu nổi lên, trước mắt tôi mịt mù như khói sương, đến nỗi không thể nhìn thấy phía xa. Tất cả những người bên ngoài đều che dù, chỉ có tôi và Sukuna là không. Chúng tôi là hai thằng ngốc mắc mưa.

Con người chắc chắn sẽ phải trả giá tương xứng cho lựa chọn của mình. Tối đến tôi lên cơn sốt. Tôi uống thuốc, nằm bất động trên giường nhìn trần nhà, trong đầu chỉ có dáng vẻ nhếch môi cười lúc ném hai cây dù kia của Sukuna. Anh đúng là một tên khốn nạn đáng ghét, nếu không phải vì anh thì tôi đã không ngốc đến mức đội mưa về. Tuy nhiên may mà tôi không phải người xui xẻo duy nhất, Sukuna cũng đổ bệnh vì cơn mưa ấy, nghe nói còn nghiêm trọng tới mức bị đưa đến phòng y tế trong trường truyền nước ba ngày. Nhờ tin tức này, tôi bị bệnh mà vẫn có chút hả hê.


Ngoài hoa và dù, Sukuna thậm chí còn bày đặt gửi thư tình. Tôi đã cảnh báo anh đừng làm thế nhưng anh có để ý đâu. Anh gửi cho tôi tổng cộng hai mươi bức thư, trong số đó có vài bức bây giờ vẫn có thể tìm thấy ở ngăn cuối cùng của tủ đầu giường.

Nhưng chữ viết trong thư quá nắn nót, nội dung thì khỏi bàn, ngẫu nhiên tra trên Google cũng có thể tìm được mấy bức y hệt, đến mức có lần tôi đã nghi ngờ anh bỏ tiền nhờ ai đó viết hộ. Tôi không biết rốt cuộc mình có nên nói anh làm việc này rất chân thành hay không (dù sao ở thời đại này chẳng còn mấy ai gửi thư tình), có thế nào đi nữa, phong cách hành động này rất hợp với Sukuna, đúng không?


Sukuna quả thật là vô cùng nhiệt tình, anh theo đuổi tôi rất lâu, nhưng tôi cảm thấy kiểu theo đuổi ấy lại giống trêu đùa hơn. Cứ tận mắt thấy anh một lần là biết, anh không phải người nhiệt tình. Thật ra bên trong anh là người ngạo mạn, không chịu nhìn những thứ mình không quan tâm chứ đừng nói đến việc muốn anh nỗ lực vì chuyện gì đó. Tôi đã nghe không ít lời đồn về anh, cũng đã nhìn thấy "chuyện hào hùng" của anh bị phê bình trên bảng thông báo. Tôi thậm chí đã từng đến xem một trận bóng của anh, tất nhiên, do trường bắt phải đi; lúc đó anh không biết tôi ở đó.

Vốn chỉ là trận giao hữu giữa các trường, nhưng bằng sức một mình Sukuna đã biến nó thành một trận ẩu đả. Nói như thế có hơi quá, nhưng tôi nghĩ ấy là cách miêu tả chính xác nhất. Sukuna dường như đã suýt phạm lỗi cả trận đấu để giành chiến thắng, anh quá ngông cuồng, cảm giác áp bức anh mang đến quá lớn, người trên sân chỉ bị động theo sát nhịp điệu của anh. Anh là tân tinh góc cạnh rơi vào giữa đám đông, phát ra ánh sáng và sức nóng bùng nổ mà không hề kiềm chế, đi đến đâu đốt cháy đến đó, đốt cháy tất thảy những thứ mình có thể chạm vào.

Mặc dù trước đó giáo viên đã nhấn mạnh nhiều lần rằng đây chỉ là trận giao hữu, nhưng đến cuối cùng Sukuna chẳng chừa cho đối phương chút mặt mũi nào: anh kéo tỉ số đến mức tương đối khó coi. Đối với Sukuna, chỉ chiến thắng thôi là không đủ, nhất định phải khiến tất cả thừa nhận đã thua dưới tay mình mới được. Dưới sân có người tặng hoa cho anh, tôi ngồi trên khán đài lén lút nhìn anh; Sukuna rõ là một người sắc bén như thế, tôi không biết vì sao anh lại nguyện ý cúi đầu trước mình.

Tôi có gia đình bình thường, mối quan hệ bình thường, chuyện học hành và hoàn cảnh cũng vậy, tất cả đều ở mức vừa phải. Sukuna không giống với bất cứ ai tôi từng gặp. Anh sát phạt, quyết đoán, mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, khác xa với cuộc sống vốn nhẹ nhàng và lý tính của tôi. Ví dụ thế này, người bình thường say mê một đoạn văn trong cuốn sách nào đó nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế giữ gìn cả cuốn sách thật cẩn thận; Sukuna lại chẳng thèm làm vậy, anh chắc chắn sẽ xé trang sách có đoạn văn đó rồi tìm thợ xăm xăm câu văn mình thích nhất lên người. Tôi chính là câu văn anh thích nhất thuở thiếu thời; những lúc chăm chú nhìn tôi, anh dường như lại kéo tôi ra xa cuộc sống ban đầu thêm một chút.

Anh rất đặc biệt, tôi chưa từng và sẽ mãi mãi không phủ nhận điều này.


Mùa đông năm ấy lạnh kinh người. Tôi nhớ hôm ấy cũng là thứ sáu, sau khi tiết cuối kết thúc, Sukuna mặc một chiếc áo khoác bông có mũ trùm rất đẹp, đeo khăn quàng cổ, hai tay đút trong túi áo khoác đi phía sau tôi. Chúng tôi một trước một sau đi từ tòa nhà dạy học đến sân tập phía tây, trên đường ai cũng nhìn hai đứa. Vào lúc ấy, mọi người trong trường đều biết anh đang theo đuổi tôi, chỉ là không có ai dám công khai bàn tán.

Chúng tôi đi ít nhất phải hai mươi phút, tôi thật sự không đi nổi nữa, dứt khoát dừng lại ở sân tập, không quay đầu lại hỏi anh: "Anh nhất định phải cho mọi người biết chuyện này sao?"

Tôi nghe thấy tiếng Sukuna đá một viên đá vụn trên đường chạy.

"Liên quan gì?" anh hỏi, "Bạn cùng phòng của em nói em không có bạn trai."

Tôi không ngờ rằng Sukuna lại biết điểm mấu chốt.

"Anh có hỏi cậu ấy tôi có bạn gái hay không chưa?"

"Thế em có bạn gái chưa?"

Tôi bị anh chọc cười.

"Chưa có." tôi nói.

"Ồ," anh thuận miệng đáp một tiếng, nghe có vẻ rất vui, "Thế tối mai cùng nhau đi dạo nhé?"

Tôi quay người nhìn anh. Hoàng hôn của ngày đông lạnh lẽo vẽ lên đỉnh đầu anh một vòng tròn vàng nhạt, anh cụp mắt nhìn tôi không nói gì, nhưng tôi vẫn cảm nhận được nguy hiểm ẩn chứa trong cuộc giằng co tĩnh lặng này, ấy là bản chất hoang dã thuộc về riêng anh, vĩnh viễn không thể thuần phục. Sự kiêu ngạo ác liệt của Sukuna trong suốt một năm tôi biết anh dâng đến đỉnh điểm – kiêu ngạo đến thế, dường như mọi người trên thế giới này đều nên đứng về phía anh.

Vậy nên, tôi đáp: "Được."

Sukuna chỉ run lên hai giây, hoặc ngắn hơn cả thế; anh vừa dùng hai tay cuống cuồng tháo khăn quàng cổ vừa bước đến gần tôi, tôi thấy rõ anh thở ra khói trắng. Sukuna hất một đầu của khăn quàng cổ, đưa tay giữ lấy gáy tôi, rồi anh dùng sức, tôi cứ thế ngẩng đầu đụng vào ngực anh.

Sau đó chúng tôi hôn; răng anh cọ vào môi tôi, tôi nếm được vị kẹo bạc hà việt quất trong miệng anh. Đó là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, nụ hôn đầu tiên của Sukuna, nụ hôn đầu tiên của tôi, cũng là tuổi hai mươi của chúng tôi hăng hái và phấn khởi. Cả đời này tôi không thể nào quên.


Về sau chúng tôi quyết định dọn ra ngoài ở. Hôm dọn hành lý, bạn cùng phòng ngồi trên giường nhìn tôi xếp quần áo vào vali. Cậu ấy nghĩ mãi mà không hiểu vì sao chuyện lại thành ra thế này. Tôi biết cậu ấy đắn đo rất lâu mới bóng gió hỏi: "Có phải tên Ryomen Sukuna dùng vũ lực uy hiếp cậu không?" Tôi ngừng thu dọn quần áo, ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy với ánh mắt thông cảm, sau đó nhún vai, nhẹ nhàng đáp: "Không, tớ tự nguyện."

Nếu như hỏi vì sao tôi lại đồng ý, bạn có biết vì sao quạ đen lại giống với bàn làm việc không? [1]

Tuần đầu tiên chuyển ra ngoài chúng tôi đã lên giường. Tôi không để ý chuyện này – từ một góc độ nào đấy, tình dục mới là phản ứng thành thật nhất của tình yêu, không thể nào tránh né, không thể nào che giấu. Chúng tôi trần trụi ôm hôn, ngã xuống chiếc giường ọp ẹp của căn nhà thuê, vụng về đưa tay an ủi cơ thể trẻ trung mà lại mẫn cảm của đối phương. Sau đó anh nằm lên người tôi, "Lúc em chưa đồng ý, ngày nào tôi cũng nghĩ về em rồi tự an ủi," anh nói, "Tôi đã muốn làm chuyện này từ lâu, Fushi..." Tôi không muốn nghe anh gọi đầy đủ tên mình vào lúc này. Thế nên tôi xòe tay ra bịt miệng anh, nhưng cách này không thể khiến động tác xâm nhập của anh ngừng lại. Tiếng hít thở của Sukuna càng thêm nặng nề, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy ngọn lửa dục vọng đang dần bao trùm ánh mắt thường nghiêm nghị của anh. Anh cúi người, ngậm lấy tai trái mới xỏ khuyên của tôi, đầu lưỡi mềm mại trơn ướt phác họa hình dạng của thùy tai rồi ngậm lấy khuyên tai. Vừa đau vừa ngứa; tôi trả thù cắn lên vai anh một phát – mà cũng bởi vì thế, ngay trước mặt tôi, Sukuna mở nhiều hơn một hộp bao cao su. Giữa ngày đông, chúng tôi làm đến mức mồ hôi đầm đìa, ga giường đã sớm bị mồ hôi và dịch thể thấm ướt. Cuối cùng tôi nằm ngửa trên giường, mệt bở hơi tai. Sukuna nắm lấy hai chân tôi kéo về phía mép giường, sau đó ngồi xổm giữa hai chân khẩu giao cho tôi. Tôi không biết vì sao anh có thể vô sự tự thông chuyện này – tôi sướng đến phát điên. Lúc cao trào, một tia sáng trắng lóe lên trước mắt. Tôi bỗng nhớ lại nụ cười của Sukuna vào lần đầu tiên gặp anh, tôi liếc nhìn hai chiếc răng nanh sắc nhọn – hóa ra khi mãnh hổ gặp được con mồi mà mình chung tình, nó sẽ chủ động thu răng nanh lại.

"Anh phải thay ga giường đó." tôi nói với anh, nhưng anh lại không làm thế. Sukuna giả vờ không nghe thấy, bất chấp nằm xuống cạnh tôi, ôm lấy cơ thể tôi từ phía sau rồi thân mật hôn lên đỉnh đầu.

Được rồi, được rồi.

Tôi nhắm mắt thỏa hiệp, nghĩ để ngày mai thay cũng được.

Lần đầu tiên quá mức mãnh liệt, ngày hôm sau, lần đầu tiên tôi ngủ gục trên lớp. Đó là lớp của khoa chúng tôi, giảng đường có hai, ba trăm người. Sukuna ngồi bên cạnh, anh đắp áo khoác lên đầu tôi, tôi không nghe rõ âm thanh xung quanh nên ngủ rất say. Không may, giáo viên gọi tên tôi. Mấy giây sau, Sukuna đút hai tay trong túi, lưu manh đứng lên. Lớp có mấy trăm sinh viên, giáo viên không thể nhớ hết tên và mặt mũi của từng người tương ứng, vì xung quanh có người xì xào nên cô do dự lặp lại: "Cậu là Fushiguro Megumi sao?"

"Đúng vậy," Sukuna ung dung đáp, "Có ý kiến gì không?"

Cô giáo trẻ không có ý kiến, những người khác cũng không dám ý kiến ý cò với anh. Sau khi tan học, bạn cùng phòng cũ gửi hơn ba mươi tin nhắn kể cho tôi chuyện này. Đúng là xui xẻo mà, tôi thà cả đời này không biết những gì đã xảy ra trong lớp.


Sukuna dẫn tôi đến gặp bạn bè của anh. Giống như Sukuna, bạn bè của anh phần lớn là con ông cháu cha gia thế hiển hách, nhưng khác với những tay ăn chơi trong ấn tượng rập khuôn, bọn họ lịch sự lắm, cũng khá niềm nở. Chúng tôi quyết định cùng nhau đi uống rượu, đúng lúc đó đi ngang một quán bar đang tổ chức một cuộc thi nhỏ để ăn mừng, ăn mừng cái gì thì tôi không nhớ rõ lắm, mừng tình yêu, mừng tự do? Hay có lẽ chỉ vì trái tim tràn đầy sức trẻ đang đập, không cần bất cứ lý do nào khác. Phần thưởng dành cho hạng nhất được chủ quán đặt trong khay – đó là một sợi dây chuyền xỏ nhẫn màu bạc, kim loại sáng bóng tuyệt đẹp hiện ra dưới ánh đèn xanh đậm của quán bar, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cực quang màu lam huyền bí trên biển. Quy tắc thi đấu vô cùng đơn giản và rõ ràng: ai uống được đến cuối sẽ có thể mang nó đi.

Sợi dây chuyền này đúng là rất đẹp, nhưng thật ra trong lòng mọi người ở đây đều hiểu rõ nó chẳng phải thứ gì quý giá. Có điều trong quán bar toàn những thanh niên tinh lực dồi dào, đương nhiên là không thiếu những đối thủ muốn thể hiện trước mặt người mình yêu, thế nên hết người này đến người khác lần lượt ngồi vào vị trí thi đấu. Tôi vốn nghĩ Sukuna không thèm tham gia trò cạnh tranh này, nếu anh thích thì có thể về mua cả trăm sợi tốt hơn – nhưng anh lại chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống ghế cao phía trước nhân viên phục vụ, bạn bè xung quanh vì sự tham gia của anh mà bắt đầu ồn ào. Tửu lượng của Sukuna cực kỳ cao, nhưng hôm ấy anh uống nhiều quá: người bên cạnh đã thay đổi mấy lượt mà anh vẫn ngồi ở chỗ cũ, mặt không biến sắc, vừa nâng ly rượu vừa nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong khay.

Cuối cùng, anh trở về từ quầy bar, đặt mông ngồi xuống sofa bên cạnh tôi, tay nắm chặt sợi dây chuyền màu bạc. Sukuna có lẽ đã say thật nên mới có thể coi như không có ai bên cạnh mà tháo chiếc nhẫn kia khỏi dây chuyền, nheo mắt xích lại gần đeo lên tay tôi. Bạn bè của anh im lặng mấy giây rồi cùng nhau cười ầm lên. Tôi thấy có người lấy điện thoại ra chụp hình, đèn flash liên tục chiếu vào mặt Sukuna, thế nhưng anh không cười. Sukuna rủ mắt, anh không sợ người khác làm phiền, thử đeo nhẫn vào từng ngón tay trái của tôi. Đáng tiếc thay, chiếc nhẫn ấy rộng quá, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng treo trên ngón áp út [2]. Sukuna hơi thất vọng gãi đầu, lẩm bẩm chửi mấy câu, sau đó anh không chịu được nữa mà loạng choạng gục đầu lên vai tôi ngủ mất.

"Để cậu ta về đi, lát nữa sẽ tỉnh ngay thôi." một người bạn của anh nói với tôi, "Đây là lần đầu tiên tôi thấy thằng này cố gắng đến thế vì một món đồ." Dứt lời, anh ta cụng ly với ly rượu trên bàn của tôi, mỉm cười nhấp một ngụm, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Ly này kính cậu."

Hôm ấy, bạn anh tiễn chúng tôi lên taxi. Tôi nói địa chỉ nhà cho tài xế, cảnh thành phố về đêm rực rỡ ngoài cửa sổ xe cứ lùi dần rồi mờ dần thành những vòng neon lớn nhỏ khác nhau. Sukuna say đến nỗi không còn chút sức lực nào nhưng vẫn cố chấp giữ chặt tay phải của tôi trong lòng bàn tay anh. Sắc trời lờ mờ, đầu đĩa trong xe lặp đi lặp lại những bản tình ca thịnh hành vào thế kỷ trước, chúng tôi ngồi tựa vào nhau ở ghế sau. Sukuna đã thiếp đi, thế là tôi nâng tay trái lên, quan sát thật tỉ mỉ chiếc nhẫn không hề vừa vặn trên ngón áp út mình.

Lúc nãy chờ taxi, nhân viên phục vụ ở quán bar nói với tôi rằng loại rượu được dùng trong cuộc thi hôm nay là một loại rượu mạnh khá tinh khiết, người bình thường uống một ngụm sẽ cảm thấy cổ họng như bị thiêu đốt, anh ta chưa thấy ai như Sukuna, cứ như nổi điên uống nhiều đến thế. Bọn họ không đặt tên cố định cho loại rượu kia – nó có thể là "恋に落ちる" trong tiếng Nhật, "사랑에 빠졌다" trong tiếng Hàn, "tomber amoureux" trong tiếng Pháp, "caer enamorado" trong tiếng Tây Ban Nha, nghĩa là "fall in love", là rơi vào bể tình.

Rơi vào bể tình, một cách miêu tả bị động, mỹ diệu, lãng mạn nhưng lại chuẩn xác. Trong không gian mập mờ và yên ắng ấy, tôi nghiêng người hôn trộm Sukuna, nếm được một chút vị Brandy trên đôi môi khô của anh. Tôi đã uống ngụm rượu mạnh nào đâu, thế mà lại say túy lúy vì nụ hôn này.


Vào những năm hai mươi tuổi, không ai hiểu được vì sao tôi lại yêu Sukuna. Họ chủ quan xem xét, liệt kê những điểm chênh lệch giữa chúng tôi, thật lòng khuyên bảo, phê phán tình yêu không được coi trọng này. Tuy nhiên, người còn trẻ lại chẳng nghe bất cứ lời khuyên nào, chứ đừng nói đến chuyện lạc đường biết quay lại. Từ trước đến nay, tôi không hề phủ nhận tôi và anh khác nhau, những điểm ấy càng thêm rõ ràng sau khi chúng tôi sống cùng nhau. Sukuna không thích cuộc sống bị gò bó theo khuôn phép, anh không chịu nổi tính phải để đồ đạc vào đúng vị trí của tôi, tôi ghét tật xấu vào nhà không thay giày của anh, chiếm hết hai phần ba không gian tủ quần áo, mặc đồ lòe loẹt chạy theo phong trào. Chúng tôi là đối thủ ngang tài, khi tức giận thì không ai chịu lùi nửa bước, cãi nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng bạn nên hiểu rõ, vào độ tuổi ấy, có tình yêu thì không chuyện gì là không giải quyết được.

Sukuna vẫn tặng hoa cho tôi. Anh không thèm mua những bó hoa được đóng gói tỉ mỉ đẹp đẽ ở tiệm, nhất quyết phải tự chọn rồi dùng dây thừng tùy tiện cột thành bó mang về nhà. Sukuna luôn tặng tôi những đóa hoa nở rộ nhất, mặc dù đó là lúc đẹp nhất và thơm nhất nhưng lại chẳng được mấy hôm đã héo khô. Nhưng Sukuna vẫn không biết mệt, vừa nói cảm ơn, anh lại đến tiệm hoa mua bó mới. Theo anh nói, lúc theo đuổi tôi anh có làm thẻ VIP, không dùng thì phí; tôi mặc kệ lời biện hộ đầy lỗ hổng của anh. Trong căn nhà của hai tên đàn ông thô không để ý tiểu tiết như chúng tôi thì lấy đâu ra thứ gì đó giống bình hoa, nên lúc đó tôi đành cắm hoa Sukuna tặng trong cái thùng rác đã cọ rửa sạch sẽ. Nếu hồi đó đi ngang qua dưới lầu thì có thể thường xuyên nhìn thấy ban công nhà chúng tôi trưng một cái thùng rác xanh xanh đầy hoa hồng Champagne và hướng dương.

Tướng ngủ của Sukuna xấu lắm, phải ôm cái gì đó mới ngủ được, trái lại tôi là loại người chỉ cần chìm vào giấc ngủ là sẽ không cử động, thế là mỗi tối muốn ôm ngủ là anh, sáng ra vung tay tìm tôi cũng là anh. Sukuna nghiện thuốc nặng, ở nhà cứ vừa đi vừa hút thuốc khiến cả phòng ám mùi khói. Tôi đuổi ra cửa sổ thì anh liền giữ lấy gáy tôi, cưỡng ép đưa cho tôi một điếu thuốc. Mùi khói chẳng dễ ngửi chút nào, nhưng mỗi lần anh làm thế, tôi lại không biết phải làm gì anh.

Một đêm hè nọ vào năm chúng tôi tốt nghiệp đại học, tôi nằm trên ghế sofa suy nghĩ viển vông, nói tôi muốn đi biển. Sukuna không nhiều lời, đứng dậy lái xe chở tôi ra biển. Sukuna đỗ xe bên đường, mượn một chiếc motor được thiết kế lại của người nào đó trên bãi biển; có trời mới biết chiếc xe đó điên thế nào, âm thanh lúc khởi động còn ầm ĩ hơn cả chiếc Porsche 718 của Sukuna. Nhưng quan trọng hơn, thế mà Sukuna lại không biết điều khiển nó – một tên bình thường lái xe thể thao như bão táp mà lại không biết lái motor. Tôi nhìn Sukuna leo lên motor một cách vô cùng gượng gạo, anh đen mặt nhìn tôi; tôi chưa thấy dáng vẻ chịu khuất phục của Sukuna bao giờ, cười đến mức không nói nên lời.

Cũng may mà hồi nổi loạn tôi có lái xe máy cùng bạn bè, cho nên vẫn là để tôi lái. Tôi theo thói quen vặn tay lái hết cỡ, chiếc motor dần tăng tốc, phát ra tiếng gầm rú, phóng nhanh trên con đường đêm vắng tanh bên bờ biển. Sukuna ngồi yên sau ôm thật chặt eo tôi, hưng phấn hét lên. Gió biển ấm áp thốc vào mặt, chúng tôi là hai tên điên không cần mạng sống.

Cuối cùng, tôi và Sukuna cùng nằm trên bờ cát, trời đêm mùa hè trong và quang đãng, Sukuna nghiêng người ngồi dậy, hai tay chống bên cạnh tôi, tôi ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt anh lóe lên ánh sáng, tựa như ngọn lửa không thể dập tắt, tựa như vầng thái dương cháy hừng hực; người ngoài khen ngợi tôi vì ưu điểm, Sukuna lại thích tôi chẳng vì lý do gì, chỉ vì tôi là cá thể độc nhất vô nhị tồn tại trên cõi đời này – đối với anh, điều ấy tuyệt vời biết bao.

Bạn biết không? Trong cuộc đời chắc chắn sẽ có những khoảnh khắc như thế, cần tạm thời quên đi những gì bản thân sở hữu, hoàn toàn sa vào cạm bẫy ái dục của một người, khi ấy tôi nhìn vào mắt Sukuna, cảm xúc mãnh liệt đủ để tàn phá hết thảy từ phía anh khiến tôi cảm thấy giữ mình tỉnh táo là một tội lỗi. Nước biển tràn lên từ phía sau làm ướt tóc tôi, áo sơ mi vừa mua cũng dính đầy cát. Trước khi mọi thứ biến mất vào màn đêm, tôi ôm lấy khuôn mặt Sukuna, hôn anh thật mạnh.

Tôi chưa từng phủ nhận tôi và Sukuna khác nhau, chúng tôi khác nhau một trời một vực, như hai mảnh ghép rơi ra từ hai bộ ghép hình riêng biệt, nhưng lại vừa khéo khớp với từng chỗ lồi lõm. Cảm ơn những điểm khác biệt giữa tôi và anh đã giúp cho năm tháng tuổi trẻ nồng nhiệt, tự do này được trọn vẹn.

——Vào năm tháng cuối cùng của thanh xuân ngập tràn hương khói lửa, chúng tôi yêu nhau say đắm.



Chú thích:

[1] "Tại sao quạ đen lại giống với bàn làm việc?": được lấy từ cuộc đối thoại giữa Alice và Mad Hatter trong Alice in Wonderland. Quạ đen không giống bàn làm việc, điều này không có logic, tôi yêu em cũng giống như vậy. Vì sao em lại thích anh? Bởi vì quạ đen giống với bàn làm việc, không cần bất cứ lý do gì. (tất cả các chú thích đều là của tác giả)

[2] đeo nhẫn trên ngón áp út: đàn ông đeo nhẫn ngón áp út tay trái thể hiện đã kết hôn. Ngón áp út được cho là gần trái tim nhất, đeo nhẫn ngón tay này mang ý nghĩa kết nối trái tim mình với trái tim của người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top