Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14

- Con câm mồm.

- Con đã nói thỏa thuận của con cho ba rồi, nhưng ba không làm theo, ba có muốn mọi chuyện được phơi bày hay không?

- Lee Siyeon, không được,không được làm thế - chủ tịch Lee cả kinh.

- Vậy thì con sẽ bảo vệ ba, miễn là ba để cho con yên, hãy cắt chức con đi.

- Không được, con rời ngay lúc này khi vừa nhận chức chưa lâu, tin đồn sẽ lan nhanh và Boca sẽ mất uy tín mất, con là cổ đông, con không muốn tập đoàn đi xuống đúng không?

- Cái việc đấy cũng quan trọng đấy, nhưng cũng không phải là duy nhất – khuôn mặt Siyeon rất bất cần đời làm chủ tịch Lee sợ hãi, tiền bạc từ tập đoàn không có cũng không sao, sau bao ngày xa SuA cô nhận ra rằng, cô chỉ cần tiền đủ sống cũng được, không cần quá giàu có, cô giàu nhưng không có SuA cũng thành vô nghĩa

- Ba xin con, làm 10 tháng thôi, rồi rời, lúc đó đủ để mọi thứ hạ nhiệt, chỉ 10 tháng thôi, được không Siyeon? – chủ tịch Lee lần đầu tiên mang theo một thần thái yếu đuối, ông đang năn nỉ Siyeon đấy hả.

- ……thôi được – Siyeon có chút mềm lòng, ông Lee như đang van nài cô và dựa dẫm cả tập đoàn vào cô vậy, cô đành đồng ý, 10 tháng thôi, không ngắn cũng không dài, cô sẽ vì ba mình chịu đựng thêm chút nữa.

Và điều đó đồng nghĩa là sau từng ấy tháng mới được gặp SuA, Siyeon không hạnh phúc một chút nào với quyết định vừa đưa ra của bản thân.

Rồi Siyeon tiết lộ mọi chuyện của Namhyun cho chủ tịch Lee, và đưa ra điều kiện cuối cùng để cô giữ chức giám đốc nhân sự trong 10 tháng, là hãy để Namhyun được quay lại với Minki, cô bày ra bàn giấy khám sức khỏe của Namhyun, báo rằng anh bị vô sinh, bảo chủ tịch Lee chuyển lời cho thẩm phán Park, rằng hãy thông cảm cho Namhyun và buông tha, trả tự do cho anh ấy.

Chủ tịch Lee dù muốn hay không muốn, cũng đã đồng ý.

----

Và sau mấy ngày chủ tịch Lee đã hành động như cam kết, Namhyun là người hạnh phúc nhất sau mọi chuyện, anh gọi Siyeon rủ đi ăn mừng ở một quán beer club

- Siyeon à, em không tưởng tượng được khuôn mặt của thẩm phán Park lúc đó đâu, yếu thế dễ sợ, anh nhìn mà sung sướng. Hóa ra Minki bị thao túng thật, cậu ấy đã nói hết cho anh nghe – Namhyun đôi mắt sáng rực lấp lánh, cảm tưởng như anh ta là người hạnh phúc nhất thế gian rồi đó.

- Chúc mừng anh – Siyeon nâng ly bia lên cụng với Namhyun, miệng chúc mừng nhưng mặt như vừa bị đánh, không vui nổi. Nếu hồi trước cô vui Namhyun buồn, thì lần này ngược lại.

- Siyeon à, vui lên đi, mấy tháng nữa thôi là tự do rồi, à mà nè, chúc mừng sinh nhật nha, tuổi mới cuộc sống mới, dô – Namhyun cười tươi, nâng ly bia lên gợi ý cụng ly với Siyeon, Siyeon uể oải làm theo, rồi chán chường nốc một hơi uống hết ly bia đầy ụ.

Siyeon nhướn lông mày tỏ vẻ biết rồi, biết rằng mấy tháng nữa là cô thoát khỏi vị trí giám đốc là giải quyết xong mọi chuyện, nhưng mà nghe sao lâu quá, mà mấy tháng gì, có mà hơn cả nửa năm, mỗi ngày trôi qua cô đều chết mòn vì thiếu hơi SuA, không biết chịu sao nổi với thời gian tới đây. Tâm trí đang ngà ngà say say, thì sau đó điện thoại cô rung lên, có một người giao hàng báo có cái bánh gửi cô, Siyeon ngẫm nghĩ, chắc hẳn là bánh sinh nhật, hôm nay sinh nhật cô mà, không biết người trong công ty gửi hay bạn bè nào đây, hoặc là Minji.

Mở hộp bánh ra, có một dòng chữ ở trên bề mặt bánh là “Chúc mừng sinh nhật Singnie”, Siyeon thở hắt, miệng cười chẹp miệng, cái tên gọi này, còn ai vào đây nữa ngoài cái người vô tâm kia, Kim SuA.

- Hẳn là gửi bánh sinh nhật luôn cơ đấy – Siyeon lẩm bẩm, chắc hẳn Kim SuA tưởng Siyeon sẽ hạnh phúc khi được nhận quà, không hề, cô còn muốn tức hơn, Siyeon cần SuA chứ không phải thứ vật chất này, đã gần 2 tháng SuA không thèm liên lạc với cô, nói chính xác là chặn liên lạc với cô.

Chẳng lẽ cô ấy không nhớ cô như cô đang nhớ cô ấy hay sao, cô ấy không cần sự có mặt của cô hay sao, Siyeon khi SuA luôn ở bên thì những tưởng mình đã chọn đúng người, ai ngờ tổn thương cô vẫn nhận lấy đều đặn,cô đã tốn biết bao nhiêu tiền gửi cho SuA để được gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy không hề rung động mà gọi cho cô hay sao.

Kim SuA là cái đồ đáng ghét mà, nếu đã vô tâm thế rồi sao còn gửi bánh cho cô làm gì, nhớ ra sinh nhật cô cơ à, không nhớ cô mà nhớ sinh nhật cô làm gì nữa.

Lee Siyeon cứ thế mang tâm trạng hờn ghét đi vào nhà, đặt cái bánh vào trong tủ lạnh, rồi kệ để đó, uống bia với Namhyun quá chén, nên cô đau đầu chả thiết ăn uống gì. Siyeon lên phòng ngủ, lại gửi tiền cho SuA kèm theo tin nhắn cuối ngày, rồi đi ngủ.

“Tôi nhận được bánh rồi, chị không đến gặp tôi thì tôi không ăn bánh đâu, cái đồ xấu xa”

Rồi sáng hôm sau, Siyeon thức dậy, việc đầu tiên làm là lấy ngay cái điện thoại, kiểm tra xem có cuộc gọi hay tin nhắn nào của SuA không, cô nhắn tin giận thế thì phải liên lạc với cô dỗ dành chứ, nhưng không có.

Siyeon thả khuôn mặt mình úp vào gối, trước giờ toàn cô đi dỗ SuA không, có bao giờ cô ấy dỗ dành cô cái gì đâu, cô thật ngốc nghếch khi mong chờ điều gì đó từ SuA, nếu cô có lỡ giận SuA, thì SuA lại quạo lại, rồi cô lại phải nhường nhịn xuống nước và đi xin lỗi cô ấy. Siyeon đời từ lúc vướng vào cái cô sugar baby này là mất hết nghị lực liêm sỷ, mà vướng lại còn vướng vào cô nàng nóng tính thích hét to nữa chứ, báo hại Siyeon sắp phải đi khám tai đến nơi.

Rồi Siyeon lại uể oải mò dậy đi làm, lại một ngày làm việc nữa trôi qua, từ lúc nhận vị trí giám đốc, công việc cũng nhiều hơn chút, không gọi là quá nặng, vì cô có trợ lý rất xuất sắc là Kim Minji, chị ấy công nhận giỏi thật, cô thật may mắn khi được làm việc cùng với người vừa xuất sắc vừa tử tế, chưa kể anh rể nhà Seungyeon cũng rất nhiệt tình hỗ trợ cô nữa, anh từ lúc làm rể nhà họ Lee là cũng được trao cho chức vụ khá quan trọng trong tập đoàn, nhưng vì anh rể cũng giỏi nữa, nên chủ tịch Lee hài lòng lắm, có mỗi Lee Siyeon là làm cho ông ấy phải mệt mỏi thôi. Chủ tịch làm mọi cách để cô đam mê với công việc ở tập đoàn, nhưng khổ nỗi, đam mê là thứ không thể ép buộc được, đam mê của Siyeon nằm ở chỗ khác mất rồi.

Cả Minji và anh rể đều biết chuyện thầm kín của cô, Seungyeon đã kể cho chồng mình nghe, nên họ luôn cố gắng giúp cô trải qua thời gian này, họ biết Siyeon làm việc không có hứng thú, nên làm như đối phó, nên họ rất thông cảm và sẵn sàng đồng hành.

- Chúc mừng sinh nhật em, Siyeon – Minji đưa cho Siyeon một món quà nhỏ, hình như là một chiếc áo.

- Cám ơn chị.

- Hôm qua sinh nhật có đi chơi đâu không?

- Có, đi ăn với Namhyun thôi, còn nhà Lee chỉ gọi chúc mừng, tại đợt trước cãi nhau nên đang hơi ngại gặp.

- Thủ tục ly hôn của em với Namhyun giải quyết xong chưa?

- Cũng sắp xong rồi, vì tài sản chung không có – thực ra Siyeon và Namhyun có một căn nhà ở ngoại ô đó, thẩm phán Park tặng, nhưng đợt đó cô không để tâm nên cứ để Namhyun đứng tên một mình.

- Siyeon à, chị có người yêu rồi đó – Minji hào hứng kể chuyện.

- Ồ vậy hả? Đâu xem ảnh nào – Siyeon mặt đang chán rồi cũng hiện lên nét hứng thú, Minji ít khi kể chuyện đời tư cho Siyeon nghe, nhưng chị bảo chị cũng thích con gái từ trước giờ, cho nên làm bạn với Siyeon, nghe Siyeon tâm sự là đồng cảm lắm.

Minji lấy điện thoại mở thư mục ảnh ra khoe Siyeon, rồi làm Siyeon đớ người, đây là Kim Yoohyeon, em gái SuA mà.

- Kim Yoohyeon?

- Ủa tại sao em biết tên cô ấy vậy?

- Tại sao chị lại quen được cô ấy?

- À gặp ở trong sự kiện ra mắt sản phẩm mới đợt trước ý, con bé xinh quá, nên tán, ai ngờ giờ không dứt ra được – Minji thở dài.

Siyeon cười lớn như muốn trêu ngươi người trước mặt, Minji ngày xưa suốt ngày lấy cơ hội cô đang buồn tình ra đá đểu cô, giờ nghiệp quật lại, cô phải dò hỏi cho kỹ mới được.

- Cô bé đó là em gái của SuA đó Minji à.

- Ồ vậy hả? Bảo làm sao mà có mặt ở đó, nhưng mà gia đình nhà ông Kim thực ra không nằm trong danh sách khách mời, hôm đó lễ tân cũng không kiểm soát chặt vì bên ban tổ chức chủ quan, họ không đưa ra truyền thông, họ chỉ đưa lời mời cho số lượng nhất định, ai không được mời thì sẽ không biết đến sự kiện. Vậy thì tại sao ông Kim lại biết nhỉ trong khi không làm ở công ty nữa?

Siyeon trầm ngâm, Minji nói có lý. Minji nằm trong ban tổ chức, kiểm soát thư mời và lượng khách đến sự kiện, rõ ràng không hề mời ông Kim, và rồi cái bà phóng viên kia lại cố tình nhắc đến SuA, có khi nào bà ta biết SuA sẽ có mặt ở sự kiện. Namhyun mấy tuần rồi điều tra về người đàn bà đó, cũng chưa thấy khả quan, có điều gì đó đang bí ẩn ở đây.

- Thế thì cái bà phóng viên kia có nằm trong danh sách khách mời không? – Siyeon hỏi.

- Có. Namhyun đã đến công ty xin danh sách rồi, anh ấy chưa điều tra ra gì à?

- Chưa, có lẽ là bà ta khai man thông tin nên Namhyun không tìm ra.

---

SuA với tâm trạng thoải mái, cầm cái vòi nước xịt xung quanh khu vườn trước căn nhà cô đang thuê, ở đây cũng được thời gian rồi, chứng kiến sự tươi tốt mỗi ngày của các loài cây loài hoa, làm cô cảm thấy yên bình phần nào. Thiên nhiên đúng là đầy sức mạnh, có thể khiến một người buồn bã trở nên yên bình trong phút chốc.

Đang tận hưởng những phút giây với khu vườn xanh mướt, SuA ngẩng mặt lên phía mặt trời, nhắm mắt hít khí gió, trời bắt đầu se lạnh rồi, những tia nắng đua nhau nhảy nhót trên khuôn mặt bình thản của cô, rồi tự dưng có giọng nói phá ngang.

- SuA.

SuA quay ra nhìn, và ngạc nhiên, một người mà lâu lắm rồi cô mới gặp lại, sao cô ấy biết cô ở đây.

Là MoonByul.

End chap 14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top