Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Hóa ra đã biết từ rất lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc  Jisoo mở cửa đi ra ngoài, Rose ngạc nhiên bước lại gần: "Sao cậu đã ra rồi?" 

Jisoo tỏ vẻ thản nhiên: "Trong phòng hơi bức bối, tớ ra ngoài hít thở một chút."

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiếng hát của Yoona cũng dừng theo. Suho ngồi trong bóng tối cũng chẳng hề mất tự nhiên, cứ như trong phòng ngoài anh ra chẳng còn ai khác.

"Thái độ của cô bé cậu cũng thấy rồi đấy, cậu sắp ra nước ngoài, mà cô ấy không thể đi cùng cậu, hai người không thể ở bên nhau, cũng không thể yêu nhau được."

Suho đứng dậy, từ từ hướng về phía cửa ra, chầm chậm cất giọng lạnh lùng: "Chuyện giữa hai chúng ta đã nói rõ ràng từ trước rồi, niệm tình chúng ta là bạn học nhiều năm nên tôi mới giữ thể diện cho cậu trước người lớn, mong rằng cậu tự trọng. Còn nữa...."

Suho đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Yoona, nói từng chữ từng chữ một: " Khoảng thời gian tới, cho dù là tôi và  Jisoo không thể ở bên nhau, thì đó cũng chỉ là chia cách, không phải không yêu." Nói xong anh liền mở cửa đi ra ngoài, nước mắt Yoona cứ thế rơi xuống, cả người run lẩy bẩy.

Mọi người đang không biết nên đi hay là nên chờ, Suho đã đi ra, nét mặt tự nhiên như thường: "Đều mệt rồi, nghỉ sớm chút." Anh nói xong là rời đi luôn, Jisoo thoáng nhìn bóng lưng anh rồi vội dời tầm mắt.

Buổi liên hoan chia tay kết thúc không mấy vui vẻ. Thời gian cứ thế trôi đi,  Jisoo và Rose  càng trở nên trầm lặng, Nayeon và Irene không mở miệng nói gì chỉ có thể lặng lẽ. Nayeon  và Irene lại cố gắn tạo không khí cho Căn phòng rộn rã những tiếng cười vui vẻ như ngày xưa.

Rất lâu rồi  Jisoo không gặp lại Suho, cô vừa có chút thất vọng lại vừa cảm thấy may mắn, sau này có lẽ cô và Suho cũng chẳng còn gì dính dáng đến nhau nữa nhỉ? May mà cô ghìm cương kịp lúc, mặc dù có chút khổ sở, nhưng lâu rồi cũng sẽ quen thôi.

Thời tiết bắt đầu nóng dần, một ngày nào đó, khi mà hai con đường nhỏ trên vườn trường rao bán đủ thứ đồ cũ, sách cũ của các anh chị năm tư, dấu hiệu rõ ràng về một mùa tốt nghiệp đang tới gần, tâm tư Jisoo bỗng nhiên hoảng loạn. Trong khu ký túc xá của nam sinh, Suho sắp xếp lại tất cả các cuốn sách, chọn vài quyển hữu dụng để đem ra nước ngoài.

Người ở lại trường tiếp tục học lên là Mino thì đang sán lại gần Kai  vòi quả bóng rổ của người ta: " Cậu để lại cho tớ đi..."

Chanyeol ngẩn ngơ thu dọn bản vẽ, mấy năm học, vẽ không ít, lại còn có rất nhiều bản vẽ của Rose còn để ở đây. Anh nhìn vết chì trên giấy, vuốt nhẹ chữ ký nơi góc dưới bên phải bản vẽ, trong đầu lại hiện lên cảnh hai người trong phòng tranh lúc trước, anh không thể không thừa nhận, về mặt kiến trúc, so với kiểu quy củ nguyên tắc như anh, nét bút nghiêng phóng khoáng của Rose mới đáng coi là thiên phú, các tác phẩm của cô ấy rất hấp dẫn, cũng như con người của cô ấy vậy.

Suho cầm một quyển sách lên liền có hai tờ giấy rơi ra, bay tới dưới chân Mino, Mino nhặt lên nhân tiện nhìn thoáng qua, lập tức đờ người, liếc mắt nhìn Suho. Suho cũng không có gì là xấu hổ, nhìn tờ giấy trong tay bạn, hời hợt cất lời: "Vô dụng rồi, ném đi thôi."

Nói xong liền xoay người bước khỏi phòng, ra hành lang hô to: "Anh có rất nhiều sách nghiên cứu không đem theo được, ai muốn thì tới chỗ anh mà lấy!"

Mino  lặng lẽ cất giấy đi.

Suho còn chưa kịp quay về, đã nghe thấy cả đoàn tiếng bước chân phía sau: "Kim sư huynh, cho em một quyển!"

"Em cũng muốn một quyển." Rất nhanh sau đó trong phòng chật kín người, ồn ào náo nhiệt, Mino nhìn Suho đứng giữa đám người đó cười nhàn nhạt, nhưng lại cảm thấy bóng dáng anh có chút cô đơn.

Ngày hôm sau Mino hẹn Jisoo ăn trưa, cả buổi có mấy lần Mino ngập ngừng muốn nói lại thôi, Jisoo chỉ làm bộ không thấy nhanh chóng dời đề tài câu chuyện.

"Sắp tốt nghiệp rồi, cảm giác thế nào?"

Mino lơ đễnh, "Dù sao vẫn ở lại tiếp tục học lên, có thể có cảm giác gì đây, Suho và Kai đi du học, Chanyeol sắp đi làm, chia tay chúng nó cũng có chút luyến tiếc."

"Đúng rồi, em vẫn luôn muốn hỏi anh, sao anh không ra nước ngoài?"

"Anh cũng đâu phải học ngành công pháp quốc tế, không cần đi, hơn nữa bây giờ anh đang theo học một ông thầy rất khủng, anh muốn theo ông ấy mấy năm, những năm trước nông nổi vốn chẳng học được gì."

Jisoo muốn lặng lẽ chuyển hướng câu chuyện, ai ngờ lại bị Mino hỏi: "Sau này em có dự định gì không?"

Những điều Mino muốn hỏi đều xoay quanh chủ đề này, Jisoo không cần nghĩ đã trả lời: "Vẫn như trước thôi, chờ lấy được bằng tốt nghiệp rồi là về nhà luôn, mẹ em còn đang chờ em về báo hiếu kìa."

Mino thử thăm dò: "Liệu có thể vì một người nào đó mà thay đổi?"

Jisoo nhìn Mino kiên định lắc đầu: "Không thể."

Mino im lặng trong chốc lát: "Dạo này sức khỏe của mẹ em thế nào?"

Mino và Jisoo quen nhau từ nhỏ, hỏi thăm sức khỏe của mẹ Jisoo vốn là việc bình thường, nhưng từ khi cô anh lấy ba của Jisoo, thân phận của anh có chút khó xử, câu này anh cũng không dám hỏi nữa. Tâm trạng của Jisoo cũng thoáng trầm xuống: "Không tốt lắm."

Mãi cho đến lúc ăn xong, hai người vẫn im lặng như trước, Mino đưa Jisoo về ký túc xá, cũng không chào tạm biệt, chỉ đứng đó trầm tư. Jisoo đứng cùng anh, cũng không giục giã.

Một lúc lâu sau, Mino mới đưa hai tờ giấy trong tay ra trước mắt Jisoo:"Mãi cho đến chiều nay anh mới biết được, hóa ra hai người bọn em..."

Jisoo không rõ anh đang nói gì, nhận lấy nhìn kỹ, lặng người. Hai tờ giấy đã ố vàng, cùng một trường thi, cùng một phòng thi, nhưng không cùng vị trí, cách nhau chín số. Jisoo nhìn số lượng thí sinh trên phiếu dự thi, trong đầu nhẩm tính, lúc đó Suho hẳn là ngồi ngay bên cạnh cô.

Cô trước nay không hề biết rằng hóa ra rất lâu trước kia cô và Suho đã từng có duyên gặp gỡ. Jisoo bị suy nghĩ này làm cho hoảng sợ: "Anh lấy cái này ở đâu?"

"Lúc cậu ta dọn đồ bị anh nhìn thấy, nói là vô dụng rồi bảo anh ném đi, anh nghĩ nên đưa cho em xem. Nhìn dáng vẻ của cậu ta lúc đó, chắc chắn là không đành lòng."

Lửa giận trong Jisoo thoáng cái bùng lên, cô hít sâu một hơi cố đè nén: "Mino, lúc đầu là tự anh chạy tới nói cho em biết gia thế Suho hiển hách lẫy lừng, tiền đồ xán lạn, không phải là người em có thể trèo cao, đã như vậy bây giờ cần gì phải cho em xem những thứ này? Anh không đành lòng nhìn anh ấy như vậy, vậy anh nhẫn tâm ép buộc em sao? Mẹ em ngày càng yếu dần, từ ngày đầu tiên rời nhà đi học em đã mong tốt nghiệp sớm ngày nào hay ngày đó để còn về bên mẹ, em đã cố cách xa cám dỗ lắm rồi, bây giờ anh nói cho em biết những điều này, bảo em phải làm sao? Em phải nhẫn tâm bỏ lại mẹ em hay bắt Suho về quê cùng mình?

Kim Suho là ai? Anh ấy vốn nên là kẻ đứng giữa vạn người, được vạn người chú ý, anh ấy bằng lòng từ bỏ tất cả theo em về quê chẳng ai biết đến mà sống cả đời ư? Dù anh ấy có bằng lòng, em sao nhẫn tâm nổi? Anh đẩy tất cả cho em, em phải làm sao giờ?

Anh ấy không phải là người em có thể tơ tưởng, nếu đã không có kết quả thì cần gì phải bắt đầu? Cho dù những việc này không coi là gì, nhưng gia thế như nhà họ Kim, họ sẽ chấp nhận em sao? Chấp nhận một người không có cha ư?" Jisoo cảm thấy hai tờ giấy trong tay cùng với tấm bùa bình an thiêu đốt ngực cô đến phát đau.

Mino nghẹn lời, người khéo nói như anh, lúc này lại không biết nói gì để giải thích với Jisoo:"Xin lỗi, anh chỉ không muốn thấy em cứ mãi lầm lũi một mình một bóng.Jisoo, em sao vậy? Xưa nay anh chưa thấy em tức giận bao giờ...."

Jisoo cũng không biết mình bị làm sao, cô tự nhận mình là một người gặp chuyện gì cũng không nóng nảy hoảng loạn, hầu như không có ai, không có chuyện gì có thể khiến cho tâm trạng cô bị kích động mạnh như thế này, nhưng dường như cứ dính tới Kim Suho là cô lại không kiểm soát nổi mình nữa.

Jisoo cúi đầu: "Mino, anh có cảm thấy em vô lý không? Em thừa nhận lúc đầu em cũng không hề ngăn mình tới gần anh ấy, vốn tưởng rằng đến gần sẽ phát hiện ra khuyết điểm của đối phương, anh ấy sẽ không chịu nổi em, hoặc là em cũng chẳng còn hứng thú với anh ấy nữa, ai ngờ, càng đến gần càng thấy nhiều ưu điểm, mãi cho đến một ngày em chợt phát hiện ra, em đã ở thế cưỡi trên lưng cọp, không có cách nào kháng lại anh ấy, nỗi hoang mang trong lòng càng ngày càng lớn, em sợ anh ấy có thể là cha em  thứ hai."

Mino hoảng, vội mở miệng: "Không đâu, Suho chắc chắn không phải là người như cha thứ hai! Anh dám bảo đảm về nhân phẩm của Suho!"

Jisoo cười khổ: "Chuyện này và nhân phẩm có quan hệ gì chứ? Nhân phẩm của Cha không tốt sao? Không phải vẫn là kết cục như bây giờ ư? Yêu là chuyện của hai người, thế nhưng trước nay tình yêu luôn không phải chỉ là chuyện của hai người. Anh bảo cha không yêu mẹ em sao? Nhưng hai người vẫn chẳng thể ở bên nhau. Giữa hai người bị ngăn cách bởi nhiều thứ như vậy, em cần gì phải dẫm lên vết xe đổ?"

Nói xong cô liền xoay người đi lên lầu, Mino sững sờ đứng tại chỗ, anh không ngờ Jisoo lại nhìn nhận thấu đáo như vậy, thế nhưng con bé lại không biết, lý trí đấu không lại được tình cảm.

* Có thể nhìn thấy tình cảm của 2 nhân vật cứ trong trạng thái mập mờ không rõ ràng, những khi đọc kỹ bạn sẽ thấy 2 người đều rất yêu và để ý đến đối phương. Cô yêu anh nhưng lại tự ti vì thân phận không thể sánh bước cùng anh. Khoảng cách của cả hai. Giữa hai người không phải là không yêu mà giữa họ còn rất nhiều điều mà cả hai còn phải lo nghĩ nữa. Trong tình yêu của họ tuy bình yên những phải gặp những khó khăn để họ biết,hiểu và trân trọng nhau hơn. Bạn của tuổi 18 có thể bất chấp yêu một ai mà không phải suy nghĩ  gì cả cứ biết yêu và yêu thôi. Bạn của tuổi 28 sẽ chính chắn hơn không còn yêu bất chấp, suy nghĩ rất nhiều về tương lai để ý đến rất nhiều thứ, lúc đó bạn chỉ muốn cùng người đó có một tình yêu không ồn ao, một tình yêu bình dị an nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top