Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34: Món quà mừng năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo từ học viện cơ khí đai ra ngoài, mới phát hiện là bầu trời đã rơi đầy những bông tuyết, bay lất phất, kéo dài không dứt. Đây là trận tuyết đầu mùa của năm nay, bên tai đều là tiếng hoan hô hưng phấn của người qua đường, mà Jisoo lại đắm chìm trong thế giới của bản thân mình. Kể từ sau khi anh xuất ngoại không có một chút nào tin tức, Mino sau khi thi lên nghiên cứu sinh thì càng ngày càng bận, mỗi lần đều là vội vã mà đến, rồi lại vội vã đi, cho tới bây giờ cũng chưa hề nhắc đến Suho, mà cô cũng sẽ không hỏi.Cô nghĩ rằng không có người nhắc đến anh trước mặt cô thì cô cũng sẽ dần dần quên anh. Nhưng khi cái tên đó được nhắc đến một lần nữa thì cô mới phát hiện thì ra người đó đã tiến sau vào trong lòng mình, không nhắc đến không có nghĩa là không nhớ rõ. Bọn họ rõ ràng đã rất lâu không liên lạc với nhau, nhưng tại sao trong lòng cô lại còn canh cánh đối với anh đây?

Jisoo nhẹ ngẩng đầu nhìn tuyết rơi khắp trời, bỗng nhiên có chút xúc động. Không biết vì sao thời khắc này cô lại nghĩ đến đêm giao thừa ấy, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao Suho lại gửi cho cô một tin nhắn từ đáy lòng như vậy rồi, đó là một loại cô đơn. Có vẻ là chỉ có một người trong sự cô đơn trong sự im lặng của thế giới đầy tuyết, một nỗi nhớ, một loại nỗi nhớ không biết phải nói ra như thế nào, vô số cảm xúc thậm chí đã biến thành câu nói kia.

Tuyết rơi.

Jisoo lấy điện thoại ra, nhấn nhấn vài chữ sau đó ngây ngẩn cả người, cuối cùng tốt nhất có lẽ là từ bỏ thôi. Thật ra thì bọn họ đã bỏ lỡ thời gian tốt đẹp nhất của cuộc đời, không phải sao? Chính cô đã một lần lại một lần đẩy anh ra khỏi cô, mà cũng chính là cô khi thời điểm khi quan hệ của bọn họ tưởng như đã sắp kết thúc bỗng nhiên rung động. Có phải hay không đã quá trễ rồi?
Cũng đã rất lâu rồi mà không liên hệ với cô không phải là đã quá rõ rồi sao? 

Suho từ bỏ rồi. Cô không nên rung động, cô nhất định có thể khống chế được trái tim của mình. Jisoo ngẩng đầu nhìn về phía trước, cố gặng cong khóe miêng để gượng cười. Suho sau khi hoàn thành xong công việc trở lại chỗ ở của mình, anh đang thuê chung phòng ở gần trường học với một chàng trai Châu Âu, trước nhà có một vườn hoa rất đẹp. Khi anh đặt chân vào nhà thì cũng là lúc mặt trời lặn, màu đỏ của hoàng hôn không một chút lưu luyến rời đi không ngừng phai nhạt dần, trong sân nhà đèn cũng đã được bật sáng lên, các hàng xóm xung quanh một nhà, hai nhà cũng từ từ bật đèn sáng lên, ánh đèn chiếu khắp khu nhà cũng bao phủ lên anh, sưởi ấm mà sưởi ấm.

Hôm đó thời tiết rất lạnh, Suho vẫn đứng ở trong sân, trong lòng cũng được sưởi ấm, trong cái cảm giác ấm lạnh đó dường như trong ánh đèn đó anh thấy khuôn mặt tươi cười của một người nào đó.Khoảnh khắc kia tim anh lại một lần nữa đập thình thịch. Không phải là không liên lạc với cô ấy nữa mà là biết nới lỏng có đến một mức độ nào đó.

Nghĩ đến đây Suho không khỏi bật cười, thật ra thì anh chính là cố ý lạnh lùng với cô, hình như có hơi . . . . . Phúc hắc. Hôm sau, Suho bước trên con đường đọng đầy tuyết đi học, trời rất lạnh, dưới chân truyền đến âm thanh két két, tuyết phủ trắng cả đường phố thật là đẹp, còn có trên những vùng đất trống không biết ai đắp lên một người tuyết. Mặt trời cũng đang dần xuất hiện, thật là ấm áp.

Đêm trước kỳ nghỉ đông, Mino đến tìm Jisoo, đưa cho cô một chiếc hộp hình vuông và một chiếc chìa khóa: "Suho lễ mừng năm mới năm nay không trở về được nhưng có nhờ người gửi về cho em một ít đồ vật, muốn chính tay anh giao cho em."

Jisoo đang chần chừ có nên nhận hay không, Mino không cần suy nghĩ gì đã liều mạng nhét vào trong người cô. Jisoo không còn cách nào khác cầm chiếc chìa khóa trong tay hỏi: "Đây là cái gì?"

Mino vẻ mặt lộ ra vẻ giảo hoạt: "Cậu ấy nói, em có biết."

"Em . . . . ." Jisoo lúc đầu muốn phản bác lại cô làm sao biết được, nhưng vừa nói được một nửa chợt nhớ đến cái gì đó, nhìn Mino có chút không tự nhiên rồi nhẹ cắn viền môi mình.Mino bày bộ mặt đúng như đoán được trước, cười xấu xa nhìn Jisoo không nói được lời nào.Jisoo thì lại đang cúi đầu loay hoay chiếc hộp vuông trong tay, vừa định mở ra xem bên trong có gì đã thấy Mino thò đầu vào nhìn vẻ mặt tò mò, cô trừng mắt nhìn anh: "Anh đang làm gì đó?"

Mino cười lấy lòng: "Anh cũng muốn biết bên trong là cái gì."

"Vậy sao anh không mở ra nhìn xem một chút."

Mino vẻ mặt oai phong lẫm liệt: "Anh là người có tư cách vốn có của con người, đương nhiên là không thể xem bí mật của người khác được rồi."

Jisoo khẽ mỉm cười, mở ra chiếc hộp vuông được một nửa rồi lại bốp một tiếng đóng lại, nụ cười trên mặt dần sâu hơn rồi thong thả nói: "Vì để không ảnh hưởng đến tư cách làm người của anh, em quyết định đưa về phòng rồi xem."

Nói xong xoay người bước đi, ở phía sau Mino tức giận thở hổn hển: "Em đúng là xú nha đầu! Được nghỉ nhớ chờ anh cùng nhau về nhà đó!"

Jisoo trở lại phòng ngủ, ngồi ở trước bàn từ từ mở chiếc hộp ra, sau khi mở ra nhìn thoáng qua rồi bỗng nhiên hốt hoảng khép lại, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Mino, đầu bên kia vừa bắt máy đã hỏi ngay: "Anh ấy có nói gì không?"

Mino phản ứng rất lâu sau mới hiểu được Jisoo đang nói điều gì: "Không nói gì cả, chỉ nói là em nhất định sẽ hiểu."

Trong lòng Jisoo hốt hoảng, nhanh chóng cúp điện thoại. Cái Hộp vuông đó cũng được cô đem giấu kín vào trong đáy hòm, cũng không dám mở ra nhìn thêm lần nào nữa. Về phần chiếc chìa kháo kia được Jisoo treo chung vào chùm chìa khóa của mình, không nhìn đến nó nữa. Mấy ngày hôm sau, có một sư muội hỏi mượn Jisoo vở ghi bài trên lớp, Jisoo liền đi vào trong ngăn tủ lục tìm, vở ghi chép bài thì không tìm được, nhưng ngược lại tìm rất lâu cũng không suy nghĩ đến bộ trò chơi xếp gỗ kia.Cô cũng không còn tâm trí nào để tìm cuốn vở ghi bài nữa, mở hộp trò chơi ra ngồi xuống dưới đất bắt đầu xếp.
 
Rose, Irene, Nayeon lúc đẩy cửa tiến vào thấy Jisoo đang ngồi giữa một đống sách chơi trò chơi rất vui vẻ, cô ấy đang chơi bỗng nhiên đứng lên, rồi cầm áo khoác đi ra ngoài. Ba người trợn mắt há hốc mồm đứng nguyên tại chỗ nhìn.

Nayeon chớp chớp đôi mắt: "Các cậu có cảm giác được không. . . . . .Jisoo gần đây rất kỳ quái?"

Hai cái đầu khác liên tục gật.

"Nguyên nhân là gì?"

Hai cái đầu khác lại liên tục lắc.

Jisoo ra khỏi cổng sau trường học sau đó đứng đứng ở trước của chung cư như người mất hồn, chiếc chìa khóa Suho đưa cho cô là để mở cắn hộ ở chỗ này. Cô chần chừ một lúc lâu sau đó cuối cũng vẫn đi vào chung cư. Nơi này cô đã từng đến một lần với lại đã rất lâu về trước rồi, nhưng dường như có một cái gì đó chỉ dẫn cô đi thẳng một đường đến khi đến trước cửa căn phòng nhỏ đó.Jisoo đứng ở trước của căn phòng rồi bắt đầu do dự có nên đi vào hay không, cho đến lúc của thang máy mở ra, người hàng xóm sát bên vừa về, vùa mở cửa vừa nhìn cô rất kì quái, Jisoo sợ người ta hiểu nhầm mình là người xấu, lúc này mới lấy chìa khóa ra mở cửa đi nhanh vào nhà. Anh đã đi được nửa năm rồi, đồ trong nhà đã phủ một từng tầng từng tầng bụi, cách bày biện nơi này vẫn giống như lần trước cô đến, chỉ là ít đi một người——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top