Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Summer Break Up

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa hè năm ấy. Cả trường nhộn nhịp những tiếng nói cười trong giờ ra về, ai ai cũng vui vẻ vì được thoát khỏi đống bài tập, không phải gặp giáo viên, không phải đến trường, sẽ hưởng thụ những ngày tháng rảnh rỗi. Nhưng riêng một góc nào đó, cũng có một cảm xúc khó tả của một người, của một trái tim lần đầu biết yêu và cũng là lần đầu biết chia ly, mùa hè chẳng còn vui khi không được gặp người mỗi ngày vì chính mùa hè này chúng ta sẽ không còn bên nhau được nữa, chúng ta sẽ không còn nguyên vẹn những cảm xúc bên nhau, hay nói đúng hơn là chỉ còn lại mình tôi nhớ anh và chẳng còn được thấy anh mỗi ngày nữa. Chính mùa hè chia ly năm ấy đã đánh dấu cho những nỗi buồn của mùa hè 5 năm tiếp theo. Là mùa hè mà lần đầu tiên tôi trải qua một cảm xúc thật khó hiểu, cảm giác đau nhói khi sắp phải xa một người, nỗi buồn thật miên man, từng giọt nước mắt tôi rơi xuống, tim đau từng cơn tự hỏi rằng liệu sau mùa hè này tôi và người còn gặp nhau, còn bên nhau được như trước không, còn nguyên vẹn cảm xúc ấy không hay mọi thứ sẽ mờ nhạt đi. Hè tới mà lòng tôi quặn thắt, chẳng còn những cảm xúc vui vẻ khi không phải tới trường nữa, thay vào đó là những cảm xúc khó tả của trái tim lần đầu biết yêu, sợ phải xa người thương, sợ sẽ không được gặp anh mỗi ngày. Rồi thì sao, rồi thì cũng xa nhau, cảm xúc ở anh dần phai nhạt, chỉ riêng mình tôi vẫn ôm một mối tình đơn phương nguyên vẹn và tiếp tục những mùa hè không anh, mùa hè năm ấy, mùa bắt đầu chuỗi ngày xa nhau, mùa tôi không còn anh và bắt đầu cho những nuối tiếc những nỗi đau kéo dài. Mỗi mùa hè trôi qua là lại thêm 1 lần tôi xa anh và tôi mãi chỉ nhớ đến anh, con tim tôi cũng không thể thích thêm một ai được nữa, tôi cứ ôm khư khư mối tình đơn phương cùng những nỗi đau trải qua 5 mùa hè vì tôi cứ ôm ấp hi vọng đến một ngày anh sẽ quay lại nhìn tôi, sẽ thấy được tình cảm của tôi và chấp nhận nó, và như thế tôi đợi mãi, đợi mãi và tôi ghi nhớ từng giây từng phút cảm giác khi phải quên đi người mình từng thương, tính từng năm từng tháng tôi đã xa anh. Và cho đến mùa hè thứ 5 tôi chợt nhận ra rằng thì ra thứ tình cảm gọi là chờ đợi một mình được tính bằng năm tháng không phải là chung tình mà đó chỉ là cái cớ mà thôi. Cái cớ cho sự tiếc nuối, cái cớ cho sự ko đành lòng, sự hy sinh, khoảng thời gian đã dành cho đối phương. Không nỡ bỏ đi tất cả những gì mình đã dành cho anh ta, mà vẫn ko có được tình cảm đó. Ta không đành lòng buông bỏ, nên ta đợi mãi, đợi đến khi hoa tàn, lòng lạnh lẽo. Làm như vậy lợi ích gì không, bản thân như đặt cược vào mối tình đó, chắc chắn rằng người ấy sẽ thích mình, rồi cứ đâm đầu lao vào như con thiêu thân. Người thì cứ cố vun đắp, người thì vô tình không quan tâm, người thì bị tổn thương, người thì không để ý. Hai con người cứ thế đi qua nhau, người tiếc nuối, người không bận lòng. Rồi cứ thế mùa hè của tôi trôi qua trong vô vọng suốt 5 năm liền. Cứ yêu thương một người không yêu mình là ngốc lắm phải không. Người ta nói trong tình yêu ai yêu nhiều người đó thua, đúng vậy tôi thua thật rồi, anh hài lòng rồi chứ. Nhưng phải làm sao bây giờ tôi trót thương người rồi không dứt ra được, thôi tôi đành chấp niệm ôm mối tình này day dứt mãi vậy, chỉ mong rằng sau này người sẽ mãi hạnh phúc nhé, hãy cứ như bây giờ hãy cứ quên lãng tôi, hãy cứ vô tâm với tôi, có lẽ như vậy sẽ tốt với tôi hơn, tôi sẽ bớt nhớ về người hơn. Sau mùa hè năm đầu tiên khóc vì xa người, tiếp nối mùa hè 5 năm sau thì tôi đã quen với cảm giác cô độc này rồi. Tuy vẫn chạnh lòng nhưng tôi không sao, tôi vẫn nhủ lòng tôi vẫn ổn, rồi ngày mai sẽ tới, sẽ là một ngày mới, rồi đến một ngày vào một mùa hè khác tôi sẽ không còn chạnh lòng về người nữa, rồi sẽ có một ngày mùa hè của tôi sẽ lại vui vẻ, sẽ tràn ngập nắng vàng, sẽ không còn là mùa hè chia ly nữa. Nếu một ngày vô tình chạm mặt nhau trên đường đời liệu chúng ta sẽ dành cho nhau những nụ cười những lời hỏi thăm hay sẽ lướt qua nhau như người dưng. Ngày mai vẫn đến nắng vẫn ươm vàng, gió hát ngang trời, mà người biến mất như pháo hoa tàn, dòng thư trao năm ấy theo mây ngàn, còn mình nhắm mắt không nói một lời. Hạnh phúc nhé người từng thương.
LÁ VÀNG HÉO ÚA RƠI TRƯỚC SÂN TRƯỜNG, HẠ ĐẾN
TÌNH LỠ DUYÊN KHÔNG PHẬN, HẠ CHIA LY
Truyện có vẻ hơi lủng củng nhỉ, mong mọi người bỏ qua. Mọi người đọc cho mình một cái góp ý ạ. Truyện dựa trên một chuyện có thật,  nên cảm xúc khó tả nên lời văn cũng không được tròn vẹn ạ. Mọi người thông cảm và đừng ném đá nhé. Yêu mọi người nhiều ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top