Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

hồi ức • 3-27/6/2023

Hôm nay, thứ ba ngày 27 tháng 6 năm 2023
Thời điểm 18:49

Hôm nay, Nguyên về ngoại nè.

Cậu ba bảo, Việt Kiều về nước.

Rồi thì, mợ ba cũng cúng, đãi vịt nướng ngon lắm nè.

....

Cũng rất rất vui.

Bảo Nguyên sửa điện, rồi thì hướng nghiệp, hái trái cây, nom vui lắm.

Rồi bên chị Mai cho mình xem hình, kể đủ thứ chuyện thật là vui vẻ lắm đó nha.

Hôm nay dì Thúy kể mình vài mẫu chuyện nhỏ.

Bỗng chốc cảm thấy, xâu chuỗi tất cả lại đều là Duyên, nghiệp, thiện, lành.

Quả, báo khứ hồi về người gieo.

...

Những thuở mình còn bé ấy, dì Thúy bảo mình còn nhỏ lắm.

Dì Thúy lo cho mình, nuôi mình.

Rồi thì, dì Xuyến bảo, còn con gái nuôi cháu vậy làm sao có chồng.

Rồi thì, ông ngoại với bà ngoại là những người thương con nhất.

Rồi thì, hồi đó mẹ hay gửi sữa với bánh lên cho con nè. Hồi đó con hay nằm ở cái bậc lên xuống nè.

Rồi thì, con không chịu đi về nhà, không chịu đi mẫu giáo. Cứ dỗi tí là  bỏ chai nước vô cái giỏ đồ, bảo ông mười chở con về.

Đòi bỏ nhà đi xuống dưới.

Rồi thì, những giờ bắt sâu... Những hồi ức cứ ùa về luôn thể.

Tớ biết ơn lắm, biết ơn cực kỳ. Biết ơn ông bà, biết ơn dì và mẹ đã hi sinh cho tớ. Hệt như tớ có hai người mẹ vậy, luôn chăm sóc lo lắng cho tớ.

Cảm ơn dì tớ luôn chở che tớ trước những hồi ức đau thương. Cũng cảm ơn ông trời đã bảo vệ tớ không cho tớ biết cũng như nhớ lại. Cảm ơn ông bà đã yêu thương tớ rất nhiều.

Những năm tháng vừa qua, được về ngoại, được sống cùng ngoại, được yêu thương, được bảo vệ bởi dì, dường như cũng là những hồi ức cực kỳ vui vẻ, đã là may mắn lớn nhất đời tớ rồi.

Những lần gói ghém đồ ăn. Những lần dành phần quà đặc biệt.

Những lần nói lời yêu thương, những lần cùng nhau vui vẻ.

Tớ hệt như có hai người mẹ vậy.

Dì tớ, và mẹ tớ.

Dì tớ bảo, hồi đó mẹ điện lên bảo có công ty may ở quận bảy. Tớ khóc xin dì Thúy đừng bỏ con.

Ừm... dì đã không bỏ rơi tớ.

Những đêm tớ khóc vì sợ xa.

Những lần tớ trông cậu ba bắt cá đi về ruộng.

Hóa ra, người anh từng không toang tính chở tớ đi chơi, không toan tính mua cho tớ quyển sổ, dắt tớ đi ăn hủ tiếu ông Cẩn đầu cầu xã, cũng đã từng đổ một tô mì vì tớ nài nỉ xin ăn. Cũng từng ganh tị vì tớ được yêu thương nhiều hơn thế.

Hóa ra, người cậu thường chở tớ đi chơi cùng với chị Dương, khiến tớ từng mơ ước mình cũng có người cha như thế, (con rất xin lỗi cha), đã từng cho tớ cùng chị bữa thịt thỏ thật ngon, cũng từng bảo rằng tớ là cục vàng, còn con cậu ấy là cục bạc, mày còn binh nó kìa... Rồi thì xài xể dì tớ thương tớ hơn, ngoại thương tớ hơn. Vậy đó, mà dì tớ cũng đã ngậm ngùi biết bao nhiêu chứ, cũng nuôi tớ lớn, cũng thương tớ, cũng dạy tớ nên người.

Rồi thì, người mợ hay mua bánh cho tớ và chị Dương ăn, mua quần cho tớ mặc, lên lai quần cho tớ, cắt khóe chân cho tớ. Cúng chè đãi vịt cho tớ ăn. Cũng từng là người xài xể tớ con nít không hiểu chuyện mà đứng lên dọng võng khiến tớ suýt nữa té võng nhào. Vì mợ ba và anh ny đang nằm chơi mà tớ cứ đòi lên đấy.

Có thể đấy, tớ đã từng được yêu thương đến mức đâm ra bị ghét. Nhưng dì Thúy luôn bảo vệ tớ, luôn chở che tớ cho đến khi tớ tận 17 mới bị tớ khui ra...

Có gì đâu chứ, tất cả yêu thương năm tháng sau này đã bù đắp cho tất cả khuyết thiếu thời niên thiếu của tớ rồi.

Ông trời bảo vệ tớ như thế, có gì là không thể nữa đâu. Ông bà đã yêu thương tớ như thế, tớ có còn sợ gì nữa đâu...

Con xảm ơn, ông trời đã bảo vệ con cho đến khi mọi người bù đắp cho con. Khi con trưởng thành, và để con biết vào thời điểm này nữa.

Có còn điều gì đáng để cầu nữa.

Hồi ức tuổi thơ, hóa ra đều có thể chữa lành tất cả đó...

...

Thật mà, tớ là một đứa trẻ quá đặc biệt luôn đó nha.

Tớ là con ông trời nè.

Em tớ cũng như thế.

Thiên Khánh.

Em cũng là con ông trời.

Chị yêu em.

...

Bỗng chốc tớ nhận ra rằng, tớ đã đến lúc trưởng thành rồi nè. Cũng đến lúc tớ nghiêm túc với tất thảy quyết định trong cuộc đời tớ rồi...

Dì tớ bảo, nó không có cha mẹ thì nó phải khác. Còn đứa có cha mẹ thì cha mẹ nó lo...

Hóa ra, tớ hiểu chuyện sớm cũng bởi thế. Mấy tuổi tớ đã biết tự múc cơm, mấy tuổi tớ đã biết quét nhà phụ dì Thúy, mấy tuổi tớ đã lủi đũi theo phụ ngoại rồi... Tớ bảo, tớ cũng dễ thương như vậy mà...

Tớ cũng bảo, bao nhiêu anh ny nợ tớ, chắc hẳn tớ đã trả lại chị Dương rồi. Hồi đó tớ cũng chẳng thích chị Dương lắm... Có lẽ thế, tớ có chút buồn. Nhưng dì Thúy thì luôn bảo vệ tớ. Ngoại luôn thương tớ. Cậu biết đó, điều đó đủ để khiến tớ ấm áp hơn tất thảy mọi điều trên đời.

Cũng là điều quý giá nhất tớ biết ơn bao năm tháng vừa qua đấy... Từ khi tớ lớp ba, cho đến năm tớ 17 là lúc này nè.

17 năm, tớ được bảo vệ kỹ càng như thế đó...

Tớ cũng dũng cảm, cũng mạnh mẽ, kiên cường như vậy đó.

Tớ phải đỗ Cambridge là như thế đó...

Bởi tớ phải bảo vệ được người đã bảo vệ tuổi thơ của tớ. Tớ phải bảo vệ cho người trở thành tấm chắn trụ cột cho tớ suốt những năm tớ trưởng thành mà... Tớ phải vững vàng vững chãi chứ...

Tớ cũng nhớ, năm tớ lớp năm đó, Nhi đã được một bộ sách, còn tớ thì không. Tớ cũng nhớ năm tớ lớp sáu đó, tớ đã trông bộ sách nhưng chẳng có cho mình.

Tớ cứ thui thủi như thế, cũng hiểu chuyện như thế. Nhìn đó, tớ đã ngoan biết bao nhiêu...

...

Tớ chỉ có sữa, chỉ có bánh, tớ không được ăn mì. Và khoảnh khắc đó tớ thèm như thế, dì bảo, dì không kịp đi mua.

Hồi đó không có xe máy, vì xe mẹ tớ chiếc Dream chuyển về mẹ đã lấy rồi. Chỉ sau này là có xe đạp. Và sau nữa là có xe điện thôi. Còn trước kia đi mua cho ông ngoại chỉ là xe đạp.

Chỉ là, tớ thường hay bảo dậy sớm con chở dì Thúy đi.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #summer