Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tổng công ty của truyền thông Chiến Thần.

Trong phòng làm việc ở tầng cao nhất, ba mặt cửa sổ đều sát đất, nhìn được toàn bộ tình hình giao thông của thành thị.

Tiêu Chiến ngồi trước bàn làm việc, một thân tây trang cao cấp được định chế, lười biếng mà tựa lưng vào ghế, nhưng vẫn mang theo loại uy nghiêm nào đó khiến người ta không thể lại gần.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên lông mi của anh, lông mi dài phát sáng, tròng mắt bên trái so với màu mắt bên phải thì tối hơn, giống như đang bao phủ một tầng âm u.

Bên cạnh, trợ lý nhìn điện thoại, nói với Tiêu Chiến: “Đã đưa cậu Vương đến đại học Truyền thông Bắc Thành an toàn.”

Tiêu Chiến nhắm hai mắt lại.

Mắt trái của anh đã bị mù nhiều năm trước, thuốc và châm cứu cũng không thể cứu chữa, mấy năm nay cũng đã quen rồi.

Nhưng mà gần đây, mắt trái lại bắt đầu xuất hiện hình ảnh mơ hồ!

Anh có thể thông qua mắt trái bị mù, nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt của một người thiếu niên

Người này thể chất nhu nhược, một trận cảm mạo bình thường cũng có thể muốn nửa cái mạng của cậu.

Trong nhà, cậu cũng không được đối xử tốt, cực kỳ thiếu thốn. Trong những ngày tháng tốt đẹp nhất, cậu còn nghèo túng giống một con mèo ướt, một bộ quần áo đẹp đều không có.

Tính cách trưởng thành sớm, trong khi anh ruột còn đang làm nũng hay cáu kỉnh trong lòng ba mẹ thì cậu đã học xong phương pháp sinh tồn, nhẫn nại lại kiên cường.

Thế thì cũng thôi đi, cố tình trong tâm người này còn mang một khát vọng lớn, khát vọng một ngày kia sẽ đi lên con đường rực rỡ trải đầy hoa.

Vì thế, cậu nỗ lực học hát, trộm đi làm diễn viên quần chúng ở điện ảnh thành (nơi mà nhiều bộ phim chọn làm địa điểm để quay), đến đêm khi cả nhà ngủ rồi thì cậu vẫn khêu đèn nỗ lực học tập.

Cuối cùng, lấy số điểm tuyệt đối về văn hóa nghệ thuật, thi đậu đại học Truyền thông Bắc Thành.

Cậu mong sau khi lên đại học, tình cảnh gian nan của mình có thể thay đổi.

Nhưng mà, người trong vòng này đều biết, nếu không có tài lực khổng lồ và gia đình có bối cảnh chống đỡ thì một người muốn đơn độc vươn lên đỉnh cao giới giải trí sẽ phải trải qua tra tấn như thế nào.

Ngay từ đầu, Tiêu Chiến cũng không để ý, mắt trái của anh là bởi vì dây thần kinh dẫn tới bị mù, cho nên sẽ thường xảy ra chuyện đau đầu, xuất hiện ảo giác cũng là chuyện có thể xảy ra.

Nhưng mà gần đây, số lần phát tác càng nhiều, ngày càng lợi hại, nhìn thấy hình ảnh đứa nhỏ phải chịu tủi nhục, anh tựa hồ cũng bị lây nhiễm cảm xúc.

Lòng tràn đầy ủy khuất, ngực đau, mắt trái giăng đầy tơ máu, thậm trí còn tràn ra nước mắt.

Như thế thì sẽ rất xấu hổ, đặc biệt là khi anh gặp mặt khách hàng quan trọng.

Hết thảy những dấu hiệu này, gần như đều thúc đẩy anh vươn tay về phía cậu bé kia.

Nhưng, Tiêu Chiến là kiểu người không chịu bị ai thúc ép.

Bởi vậy, anh càng không để ý đến những dị thường đó.

Thẳng đến một tháng trước, một cơn mưa to tầm tã, đứa nhỏ bị nhốt trong bức tường điện ảnh thành, không có ô, chung quanh cũng không gọi được xe, mắt thấy liền phải ngồi xổm xuống chân tường qua đêm.

Tiêu Chiến thực sự nhìn không nổi nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời này phát ra thiện tâm, lấy việc giúp người làm niềm vui mà phái một chiếc xe tới đón đứa nhỏ kia.

Vẫn là ngụy trang thành phần mềm gọi xe như cũ, đưa cậu về nhà.

Sau sự kiện đó, Tiêu Chiến phát hiện, mắt trái bị mù kia của mình vậy mà có thể loáng thoáng nhìn thấy ánh sáng!

Điều này khiến Tiêu Chiến bắt đầu thử thỏa mãn nhu cầu của đứa nhỏ, mắt trái mơ mơ hồ hồ vậy mà lại thật sự có thể nhìn thấy được một ít đồ vật!

Tiêu Chiến chạm đến quy luật, chỉ cần làm đứa nhỏ vui vẻ, thị lực sẽ khôi phục lại.

Một khi đứa nhỏ không vui, thị lực mắt trái sẽ giảm.

Nhưng cố tình, hoàn cảnh của đứa nhỏ kia thật không xong, cha không thương mẹ không yêu, thân thể lại không tốt, thường xuyên nửa đêm trộm lau nước mắt, ban ngày còn giả bộ như chẳng có chuyện gì, đối với ai cũng cười hì hì.

Ngày trôi qua cũng thật nghẹn khuất.

Vương Nhất Bác ngồi trong xe Maybach, cảm giác như mình đang nằm mơ, trong xe được trang bị như siêu xe trong phim điện ảnh đặc công, có TV và thiết bị chơi trò chơi, có trái cây tươi mọng, còn có âm nhạc vờn quanh 360 độ.

Chung quanh là mấy người mặc tây trang giày da đeo kính râm ngồi, gương mặt hiền từ nhìn chằm chằm cậu, khóe môi treo nụ cười tiêu chuẩn của nhân viên.

Nhìn có chút dọa người nha.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, tùy thời chuẩn bị gọi 110.

Người ngồi đối diện cậu nói: “Cậu Vương, cậu yên tâm đi, người xấu không thể lái Maybach đến bắt cóc cậu đâu.”

Vương Nhất Bác cũng biết giá trị con người của mình chẳng có, dẫu bị bắt cóc thì ba mẹ sẽ không lấy tiền tới chuộc.

“Ngại quá, lần trước tôi bị nhốt ở điện ảnh thành cũng là các anh tới đón sao?”

“Mỗi ngày phần mềm đều phân cho chúng tôi rất nhiều đơn, điện ảnh thành cũng có mấy đơn lận, nên không nhớ rõ có từng đón cậu không.”

Vương Nhất Bác:.......

Kỹ thuật diễn mặt không đổi sắc này làm tài xế thì thật đáng tiếc.

Huống chi, mặc một thân tây trang đắt đỏ mà dám nói là tài xế công nghệ, coi cậu là đứa ngốc à?

Nửa giờ sau, bốn vị “tài xế công nghệ” cực kỳ tri kỷ mà dừng tại ngã tư cách trường học không xa, tránh tạo thành phiền toái cho cậu trong buổi đầu nhập học.

Bọn họ xuống xe, lấy vali của Vương Nhất Bác để xuống đất, đưa cho cậu, nói: “Cậu Vương, đi thong thả.”

Vương Nhất Bác nở nụ cười ngọt ngào với bọn họ: “Cảm ơn các chú.”

Bốn người liếc nhau, bống nhiên có loại cảm giác như được tắm mình trong gió xuân.

Tuy rằng không biết vì sao Boss lại phái bọn họ tới hộ tống một sinh viên mới nhập học, tốt xấu gì bọn họ cũng là bốn trong năm người vệ sĩ tư nhân mạnh nhất.

Nhưng khi đứa nhỏ này cười lên, cmn thật quá ngọt ngào, quá ngoan ngoãn, dù không trả lương thì bọn họ cũng nguyện ý đưa

Vương Nhất Bác kéo theo vali đến cổng trường Đại học Truyền thông Bắc Thành, quay đầu lại, chiếc Maybach kia đã biến mất nơi cuối con đường, giống như chiếc xe ngựa bí đỏ mộng ảo của cô bé lọ lem.

Cậu lại cúi đầu nhìn vali lớn và đôi giày thể thao đơn giản trên chân, tiếng chuông 12 giờ đã qua, cậu lại biến trở về như lọ lem.

Nhưng mà, cậu tin, những gì anh trai có được cậu nhất định có thể dựa vào nỗ lực của bản thân mà vươn tới!

Vương Nhất Bác niềm mang theo niềm tin tràn đầy mà đi vào trường.

Mùa khai giảng, trong trường cực kỳ náo nhiệt, có học sinh cầm giấy báo trúng tuyển vội vàng chạy đi báo danh, cũng có phụ huynh mang theo chậu, chăn mà một ít đồ dùng cần thiết cùng con đến khu kí túc xá.

“Bíppppp”

Một tiếng còi xe chói tai vang lên, Vương Nhất Bác thấy chiếc xe siêu xe màu đen của nhà mình chậm rãi tiến vào trường.

Mui xe được mở ra, Vương Nhất Bình đứng từ mui xe nhìn cảnh sắc vườn trường đại học, thật náo nhiệt.

“Oa, bạn học kia là minh tinh sao, nhìn thật quen mắt!”

“Bình thường thôi, những sinh viên mới nhập học của trường chúng ta nghe nói có không ít minh tinh đâu.”

“Là Vương Nhất Bình! Diễn nam 2 trong《Vị ngọt thanh xuân 》.”

Vương Nhất Bình trông thấy bóng người cậu một mình kéo vali phía xa xa, hất hất cằm, khó chịu tích tụ trong lòng, chợt xả ra hết.

Quả nhiên vừa nãy chỉ là nhìn nhần, làm sao có chiếc Maybach đưa cậu đến trường được.

Sau khi cậu đi vào sân trường, kéo vali lớn, lập tức đi thẳng đến kí túc xác của mình, chuẩn bị thu xếp đồ đạc.

Buổi chiều, bạn cùng phòng kí túc lần lượt đến.

Đại học Truyền thông Bắc Thành không hổ là cái nôi ‘sản xuất’ người cho giới giải trí, sinh viên có thể vào đây học không có gì ngoài tài năng sở trường, hơn nữa giá trị nhan sắc thấp nhất thì cũng đủ tiêu chuẩn.

Mấy người bạn cùng phòng của Vương Nhất Bác đều là soái ca, nhưng mà mỗi người lại mang một vẻ đẹp khác nhau.

Nam Dao đối diện cậu, cao gầy, vòng eo tinh tế, tính cách cũng rất ngay thẳng, vừa thấy Vương Nhất Bác liền kéo tay cậu ấy tựa như quen thuộc mà nói chuyện thật  lâu.

“Vị bạn cùng phòng này, nhìn cậu quen mắt quá.”

Cậu: “Oa, nhìn cậu cũng quen lắm.”

“Thật vậy chăng?”

“Ừ ừ!”

Một người bạn cùng phòng khác: “Đều là người nghiệp dư, ai cũng chẳng quen biết ai, đừng giả khách sáo nữa đi.”

Mấy người cười đến nghiêng ngả, quan hệ lập tức được kéo gần lại rất nhiều.

Nam Dao dí sát mặt cẩn thận quan sát Vương Nhất Bác

Cậu đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt phượng xinh đẹp, lông mi dài cong, run run có vài phần hương vị mỹ nhân cổ điển.

“Nói thật đi, có phải cậu từng diễn phim truyền hình gì không!”

Một người ngốc manh Lương Hạ bên cạnh vội vàng nói: “Nhớ ra rồi, cậu diễn vai nam phụ Lạc Tây siêu cấp giả tạo người nào cũng ghét trong 《 Vị ngọt thanh xuân 》, có đúng không?”

Nam Dao khoanh tay, vuốt cằm, lộ ra ánh mắt cao thâm khó đoán: “Thì ra cậu chính là nam thần minh tinh trong truyền thuyết của khoa chúng ta  Vương Nhất Bình.”

Mấy người trong kí túc xá nhìn chằm chằm vào cậu, càng nhìn càng thấy giống.

Bỗng nhiên, bầu không khí như bị “rót” thuốc xấu hổ, không khí thoải mái vui vẻ vừa rồi trở thành hư không.

Cậu lấy giấy báo danh của nhà trường cho các bạn xem, còn nhấn mạnh giải thích: “Tớ tên là Vương Nhất Bác, không phải người mà các cậu nhắc tới.”

“Tớ đã sớm nói mà.” Nam Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tớ không muốn làm bạn cùng phòng với minh tinh đã ra mắt đâu, áp lực lắm.”

“Hơn nữa, cũng không mong cánh cửa ký túc xá bị các những người theo đuổi thần tượng đạp hỏng.”

Lương Hạ đánh giá Vương Nhất Bác, nói: “Nói, Nhất Bác, sao cậu với minh tinh Vương Nhất Bình kia giống như vậy, nói không chừng sẽ trở thành ‘tiểu Nhất Bình đấy.”

Vương Nhất Bác gật đầu, không thể phủ nhận.

Thực ra cậu không hề nghĩ muốn trở thành ‘tiểu Nhất Bình’.

Học tập thì được chứ đừng bắt chước rập khuôn, đây là quy luật vĩnh viễn không đổi trong giới giải trí, bắt chước và tương tự thì cậu mãi mãi không thể trở thành một người có cá tính độc đáo riêng.

Cậu muốn trở thành một người có một không hai, độc nhất vô nhị, tỏa sáng lấp lánh.

“Các cậu nghe tin gì chưa, buổi tối hôm nay trường chúng ta có buổi vũ hội giao lưu hữu nghị đấy.”

Nam Dao thần bí nói: “Hình như Tiêu Sinh cũng sẽ tới.”

“Tiêu Sinh!” Vương Nhất Bác kinh ngạc: “Sao anh ta lại.....”

Tiêu Sinh là con thứ Tiêu thị của truyền thông Chiến Thần, Tiêu thị trong truyền thuyết có hai con trai, anh cả Tiêu Chiến tiếp quản điều hành cả tập đoàn.

Mà con thứ Tiêu Sinh thì trà trộn vào giới giải trí, được anh trai mạnh mẽ lăng xê nâng đỡ thành nam thần lưu lượng siêu cấp.

Tiêu Sinh là thịnh thế mỹ nhan, có thể nói là tuyệt sắc nhân gian, mà nghe đồn anh cả của hắn tam gia Tiêu Chiến, nhan sắc chỉ hơn chứ không kém!

Lương Hạ vốn đang thảnh thơi đi tới, nghe thấy ba chứ Tiêu Sinh thì giống hệt những người truy tinh, trực tiếp nhảy dựng lên: “Ôi mẹ ơi! Người yêu tôi muốn tới! A a  a a điên mất rồi!”

Nam Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, ghét bỏ nói: “Vui cái gì, vũ hội giao lưu này chẳng có một chút liên quan gì đến chúng ta cả. Đây là sinh viên trong trường tổ chức, người nhận được thư mời đều là sinh viên có tiếng tăm trong trường, ví như Tiêu Sinh ấy, chính là một trong hai học trưởng của chúng ta ở trường đại học này.....”

Lương Hạ ôm chặt cậu mà lau nước mắt, vừa lau vừa khóc nói: “Tôi con mẹ nó thật sự muốn đi!”

Nam Dao: “Không bằng cậu lên trời luôn đi.”

Ngay cả Vương Nhất Bác đều nhịn không được mà trái tim hướng tới: ”Tớ cũng hơi muốn lên trời.”

Trong phòng hội nghị, Tiêu Chiến đối mặt với một thành viên hội đồng quản trị mặt như lá bài poker, giơ giơ tay lên, ý bảo bọn họ tạm ngừng báo cáo.

Thành viên hội đồng quản trị khó hiểu nhìn anh.

Anh đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra lướt tìm một dãy số, rất nhanh, điện thoại được kết nối, một âm thanh trong trẻo từ tính vang lên:

“Anh, hiếm lắm mới thấy anh chủ động liên lạc với em.....”

“Đêm nay có lịch trình gì không?”

“Đêm nay à.” Tiêu Sinh nghĩ nghĩ: “Hình như trong trường có tổ chức vũ hội giao lưu gì đó, em nhận được thư mời, nhưng lười đến.”

Thật lâu sau, Tiêu Chiến nói: “Đêm nay, cần phải tham dự.”

Tiêu Sinh ngẩn người: “Không phải chứ anh, sao bỗng dưng anh lại quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi của em”

Hắn còn chưa nói xong, liền bị ngắt lời.

“Mặt khác, cái thư mời vũ hội trong tay em.”

Tiêu Chiến xoa xoa khóe mắt, thực bất đắc dĩ mà nói: “Nghĩ cách lấy nhiều thêm mấy cái.”

Khi Cậu xuống lầu nộp tiền vào thẻ của trường thì nghe thấy mấy bạn đứng ở hành lang thảo luận buổi tiệc khiêu vũ tối nay

“Thật muốn đi quá, nghe nói tất cả minh tinh trong trường chúng ta đều được mời đấy.”

“Sinh viên bình thường không thế tới sao?”

“Có thể nha, nhưng mà thư mời rất ít, bạn cùng phòng của tớ có một tấm, cậu ấy là thành viên của Hội sinh viên nên có phúc lợi đó. Nếu các cậu có cách lôi kéo làm quen thì cũng sẽ được đấy.”

Cậu vừa cắm thẻ vào máy, liền nhận được cuộc điện thoại Vương Nhất Bình gọi đến, cậu nhấn nút nghe.

“Tiểu Bác, đồ dùng đã thu xếp ổn chưa?”

“Vâng, thu tốt lắm rồi.”

“Sau khi em thu xếp xong thì đừng xuống dưới sân trường đi loạn nhé.”

“Vì sao?”

Vương Nhất Bình cười, giải thích: “Buổi sáng anh gây ra oanh động không nhỏ, nếu có người nhận lầm hai ta thì xấu hổ lắm.”

Cậu không nói gì.

Cậu lại càng không muốn bị nhận lầm thành Vương Nhất Bình có được không??

Cậu thuận miệng hỏi một tiếng: “Nghe nói tối nay sẽ có một vũ hội, anh có tham gia không?”

Vương Nhất Bình lập tức mẫn cảm: “Em hỏi cái này làm gì?”

“Mấy bạn học bên cạnh đều thảo luận về chuyện này.”

“Tiểu Bác, nói sao nhỉ, thư mời đều chuẩn bị cho những sinh viên có danh tiếng trong trường học nên không quá phù hợp với những sinh viên bình thường như các em.”

“Nhưng mà, em nghe nói cũng có....”

“Tiểu Bác, thân thể của em không tốt, sau khi sắp xếp đồ xong thì ngoan ngoãn ở trong ký túc xá nghỉ ngơi, không cần nghĩ đông nghĩ tây.”

“Vâng.”

“Trước đó anh đã nói với mẹ rồi, đừng cho em đăng kí vào đại học Truyền thông. Thành tích Ngữ văn của em tốt như vậy mà không vào khoa Văn thì thật đáng tiếc, tương lai làm giáo viên, vừa có công việc ổn định lại có thể diện.”

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng im lặng, nghe anh trai cằn nhằn ở đầu dây điện thoại bên kia

“Em đó, thế nào cũng muốn tùy hứng theo anh vào đại học Truyền thông. Gương mặt của chúng ta giống nhau như thế, rất dễ bị người nhận lầm.”

“Danh tiếng của anh không phải gió thổi tới, đến lúc đó bị bêu xấu thì internet chính là cái chảo nhuộm lớn, thật sự muốn giải thích cũng không được.”

“Cho nên, nghe anh nói, ít xuất đầu lộ diện đi.”

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, cũng không có nhiều thất vọng, đã quen rồi.

Dưới tình huống không đụng chạm đến lợi ích cá nhân thì Vương Nhất Bình đối xử với cậu như con chó con mèo, quăng cho một ít đồ ăn, trò chuyện thể hiện lòng thiện tâm của mình.

Một khi chạm đến lợi ích, Vương Nhất Bình lập tức trở mặt ngay.

Từ lâu về trước, khi Vương Nhất Bình đăng một bức ảnh hai anh em ăn kem lên Weibo, ở dưới có nhiều fan bình luận rằng làn da của em trai thật trắng, nhìn đẹp lắm, đôi mắt phượng cũng rất có ý tứ.

Rạng sáng, Vương Nhất Bình lặng lẽ xóa ảnh đó trên Weibo.

Và từ đó về sau, bất luận cậu ta đăng ảnh anh em thân thiết gì lên Weibo thì cũng sẽ làm mờ mặt cậu.

Mỹ danh là không hy vọng người khác quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của em tôi.

Mà trên thực tế, chỉ là không muốn bị Vương Nhất Bác đoạt mất sự nổi bật thôi.

Những thứ này trong lòng cậu hiểu rất rõ, nên chẳng ôm bất cứ ảo tưởng gì với anh trai.

Cậu rút thẻ ra, chuẩn bị rời đi thì đúng lúc này, trên màn hình nhảy ra một vòng quay rút thăm trúng thưởng.

Còn có thể quay thưởng?

cậu bị ép chứng kiến nhìn đến vòng quay thưởng trong màn hình, tay ngưa ngứa, chọc nhẹ.

Vòng quay thưởng bắt đầu quay tròn, chậm rãi dừng lại.

Trong màn hình nảy ra một hộp quà, tuôn ta ba chữ “Giải đặc biệt”, đi kèm với dòng chữ này là hiệu ứng pháo hoa năm màu bay đầy màn hình.

Cậu nhìn chằm chằm màn hình, muốn nhìn một chút xem giải đặc biệt thì được cái gì, nhưng mà vòng quay rút thưởng đã biến mất rồi.

Hết thảy, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vương Nhất Bác:........

Giải đặc biệt đâu?

Đúng lúc này, một nam sinh vẻ ngoài đẹp trai khí chất, ăn mặc thời thượng đi đến, nói với cậu: “Bạn học, tôi là thành viên của Hội sinh viên, chúc mừng bạn đã quay trúng giải đặc biệt.”

Vương Nhất Bác sững sờ thốt lên một tiếng.

Nam sinh lấy ba tấm thư mời cho buổi tiệc tối từ trong ba lô ra, đưa cho Vương Nhất Bác: “8 giờ tối nay, không gặp không về nha!”

Không đợi cậu hỏi, cậu ta liền rời đi nhanh như một cơn gió.

Cậu nhìn thư mời trong tay, không hiểu mô tê gì.

Sao thư mời mà toàn bộ học sinh trong trường đều cầu mà không được, chỉ như vậy mà quay thưởng, lại còn trúng?

Hình như vận khí gần đây của cậu, không phải tốt bình thường nha!

Nam sinh tự xưng là “thành viên của Hội học sinh” đang lén lút chui dưới tàng cây, lấy điện thoại ra, gọi cho Tiêu Sinh một cuộc: “Đã xong rồi Sinh ca, em giả mạo thành viên của Hội sinh viên, cậu ấy không hoài nghi.”

“Ừ, cảm ơn nhé.”

Nam sinh vừa giúp đỡ nheo nheo đôi mắt vàng thời thượng, cười hỏi: “Sinh ca, sao bỗng dưng anh lại đổi khẩu vị thế?”

Tiêu Sinh rất không khách khí mà trả lời: “Cậu cảm thấy với cái cách tặng đồ thế kia mà là gu của anh mày sao?”

“Ách, đúng là không phải.”

Thiếu gia quần là áo lụa Tiêu Sinh mà muốn tặng ai đồ vật này nọ thì sao có thể cong cong vẹo vẹo lòng vòng như thế, muốn tặng cái gì là đặt luôn vào tay người đó.

Thích hay không thích thì không cần cậu tặng đồ thay anh mày.

Đơn giản, thô bạo.

“Cho nên, anh để em dùng cách tặng thư mời không thể tưởng tượng nổi này để làm chi?”

Tiêu Sinh không kiên nhẫn nói: “Cậu hỏi tôi, tôi hỏi....”

Hỏi anh hắn đi?

Cũng kỳ thật sự, anh trai Tiêu Chiến của cậu tâm tư nhạy bén nhưng cho tới bây giờ cũng không biết dùng trên người nào. Cho dù đối phương là minh tinh lưu lượng yêu kiều thướt tha nhất thì từ trước đến nay anh ấy cũng không nhắc quá một câu.

Vậy thì, tại sao lại tốn tâm tư trên người một ‘cây cải thìa’?

Trong phòng ngủ, Lương Hạ và Nam Dao nhìn 3 thư mời, cằm đều rớt xuống đất.

“Đây là thật hay giả! Không phải người ta nói hiện tại một vé khó cầu sao?”

“Rút thăm trúng 3 thư mời. Có phải cậu đang nói giỡn với tớ không!”

“Hay là cậu bị lừa rồi!”

Cậu rất thật thà, vội vàng lấy điện thoại di động ra kiểm tra tiền trong tài khoản ngân hàng, xem xem có bị lừa tiền hay gì đó không.

Nhưng mà từ sau khi cậu đóng tiền học thì trong tài khoản ngân hàng của cậu hình như không còn mấy đồng.

Ai mà muốn lừa cậu chứ, có khi ăn xin bên đường còn có tiền hơn cậu đấy.

Mặc kệ thật giả, Nam Dao và Lương Hạ vẫn rất hưng phấn, mở tủ quần áo lựa chọn cho mình bộ quần đẹp để tham gia tiệc tối.

Cậu biết, loại vũ hội giao lưu này phải mặc lễ phục dạ hội mới được vào.

Cậu mở tủ quần áo ra, nhìn lướt qua mấy bộ quần áo trong đống quần áo ít ỏi, đều là đồ bình thường mặc hàng ngày, hơn nữa, còn không đẹp.

Nam Dao và Lương Hạ đều thay đồ xong rồi, đang đứng trước gương bắt đầu trang điểm, mắt thấy có vẻ cậu không còn chưa thay quần áo, Nam Dao hỏi: “Cậu còn lề mề cái gì nha, hay là muốn mặc quần bò đi dự tiệc tối hử.”

Cậu rũ mắt, vểnh miệng, trên mặt là vẻ khó xử, bị Nam Dao nhìn thấu không xót chút gì: “Không có đồ mặc?”

cậu thành thật gật đầu.

Dáng người Lương Hạ và Vương Nhất Bác gần giống nhau, đều thuộc kiểu dáng người gầy, cậu ấy kéo tay Vương Nhất Bác đến trước tủ quần áo của mình, hào phóng nói: “Chọn của tớ đi.”

Người nào đã xác định sẽ đi trên con đường này thì gia cảnh sẽ không quá kém, trong ngăn tủ của Lương Hạ tràn đầy những bộ quần áo đẹp, khiến cậu hoa cả mắt.

Bởi vì đã có bài học trước đó nên cậu cũng không chủ động chọn lựa, sợ chọn phải thứ mà người ta yêu thích.

Cậu lễ phép nói với Lương Hạ: “Cậu giúp tớ chọn một bộ đi.”

Lương Hạ nhìn ra suy nghĩ của Vương Nhất Bác, cười sảng khoái: “Ôi, thích cái thì thì cứ chọn, tớ còn chưa đến mức sẽ vì một bộ quần áo mà mất hứng đâu.”

Nếu cậu ấy đã nói như thế, Vương Nhất Bác cũng liền chọn một bộ lễ phục màu xám có chút ánh kim tuyến.

Nam Dao mân mê trên mặt cậu một hồi, rồi khen ngợi

“Làn da của cậu thật sự rất trắng, tớ không cần dùng kem nền cho cậu nữa.”

“Chắc là vì không có huyết sắc, thân thể tớ không được tốt lắm.”

Làn da của Vương Nhất Bác thuộc về loại trắng mịn thanh cao bất thường, mang đến cho người ta một loại cảm giác mỹ nhân bệnh.

Lương Hạ sợ ngây người, ngay từ lúc đầu gặp Vương Nhất Bác, ngoại trừ ấn tượng là làn da trắng ra thì cậu ấy không hề có cảm giác tồn tại trong một dàn soái ca ở đại học Truyền thông, nhưng hiện tại ăn mặc thế này......

Đẹp đến nỗi hít thở không thông!

Trong phòng họp, trợ lý gọi Tiêu Chiến vài tiếng, Tiêu Chiến mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn giám đốc bộ phận nào đó đang báo cáo.

Mắt trái của anh bị che phủ bởi một tầng sương mù, ngày thường gần như không thể nhìn thấy gì, nhưng chính là thông qua mắt trái, anh lại có thể nhìn đến rõ ràng một cái nhăn mày, một nụ cười của cậu, mỗi một hành động cử chỉ.

Vừa nhìn thấy người trước gương, trong nháy mắt đó Tiêu Chiến thất thần.

Đứa nhỏ này rốt cuộc là có ma lực gì mà lại khiến mắt trái bị mù nhiều năm của anh gặp lại ánh sáng.....

Trợ lý thấy Tiêu Chiến siết chặt nắm tay, lập tức cho giám đốc bộ phận kia ánh mắt, ý bảo ông ta ra khỏi phòng họp.

Tiêu Chiến cũng từng là một thần tượng thanh xuân nổi tiếng khắp trời nam đất bắc, nhưng mà sau đó lại thối lui.

Mấy năm nay, trạng thái tinh thần của anh vẫn không quá khỏe mạnh.

Trong sự kiện bạo lực năm đó, cả người anh nhuốm đầy máu tươi, túm lấy cổ áo người nọ mà đánh, ánh mắt ngoan tuyệt, mỗi một đấm hạ xuống đều phát tiết nỗi hận khôn cùng.

Sau đó, đoạn video này bị đăng trên mạng, lại bị truyền thông lan truyền tứ phía, ai cũng không ngờ, một thiếu niên khiêm tốn, một thần tượng thanh xuân ấm áp như ánh mặt trời, vậy mà lại có một mặt tàn nhẫn đến thế.

Trong ồn ào huyên náo mà video gây ra, tiếng chửi rủa ập tới, một đêm đó, Tiêu Chiến liền mang tiếng xấu.

Hai ngày sau, anh tuyên bố giải nghệ.

Tinh thần chịu áp lực rất lớn, còn phải chịu nỗi đau mất đi người thân thương nhất, khiến chỉ trong một đêm, mắt trái anh bị mù.

Nguyên nhân bị mù cũng có một phần liên quan đến yếu tố tinh thần, mấy năm nay cảm xúc của anh cũng coi như ổn định, không hề tối tăm như trước nữa, nhưng vẫn thường xuyên mất ngủ cả đêm.

Cho nên, khi cảm xúc của anh trở nên táo bạo thì mọi người chung quanh sẽ theo thói quen mà rời xa anh.

Trợ lý nhìn dáng vẻ kìm nén của anh, không biết lại nghĩ tới cái gì.

Bỗng nhiên điên lên mà bố thí thiện tâm với một người chưa từng gặp mặt, âu cũng bởi vì bị thương đi.

8 giờ tối, nhóm người đi tới vũ đường Tinh Quang đại.

Trường hợp vũ hội giao lưu này so ra thì kém thảm đỏ ở lễ trao giải quy tụ dàn minh tinh nhưng cấp độ cũng không thấp, có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên màn hình, tất cả đều xuất hiện trong vũ hội.

Ngay từ đầu, nhóm Vương Nhất Bác cũng không hề ôm bất cứ hy vọng gì có thể đi vào, đứng cạnh cửa đùn đùn đẩy đẩy.

Chính là, khi các cậu đưa thư mời ra thì lễ tân lại cực kỳ khách khí mà ra dấu tay “mời vào”.

Các cậu lập tức hưng phấn.

Vũ hội không chỉ có minh tinh lưu lượng và những người nổi tiếng trên mạng mà còn có không ít bạn học bình thường đến xem náo nhiệt, cầm quyển sổ đi xin chữ ký từng người.

Nhưng mà, những bạn học có thể có được thư mời thì hơn phân nửa là trong nhà có bối cảnh thế lực, hoặc là quen biết nghệ sĩ nào đó không muốn tới, nhường thư mời cho họ.

Lương Hạ cũng chuẩn bị sổ ký tên, chẳng qua sợ mất mặt nên không lấy ra, hiện tại mọi người đều xin chữ ký nên cũng tung ta tung tăng chạy tới.

Vương Nhất Bác quay đầu lại thấy ngay Vương Nhất Bình với trang phục tham dự lộng lẫy, cậu ta mặc một lễ phục màu xanh biển, kết hợp với dãi lụa dài phía sau, rực rỡ lung linh như một dải Ngân Hà thu nhỏ, rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Bên cạnh Vương Nhất Bình cũng có không ít tiểu minh tinh và sao internet có danh tiếng, đều khen ngợi quần áo của nhau.

Vương Nhất Bình đứng ở vị trí trung tâm, rất dễ thấy.

Cậu ta thực sự đẹp, dáng người hoàn hảo, mỗi một động tác cử chỉ đều rất phong tình. Khi Vương Nhất Bác vẫn là đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu thì anh trai đã trở thành một đóa nở rộ.

Mấy năm này, trong nhà mặc kệ là thân thích hay bạn học ở trường, có lẽ trong mắt chỉ nhìn thấy anh trai.

“Giá đỗ’ bị bỏ quên trong một góc cũng rất rất nỗ lực hấp thụ dinh dưỡng, muốn trở nên xinh đẹp hơn, xuất chúng hơn, nỗ lực học tài nghệ, nỗ lực tham gia diễn xuất ở trường để nhận được sự ủng hộ.

Nhưng, hình như cậu vĩnh viễn không có tên của mình, cho dù mỗi lần diễn xuất, MC giới thiệu cậu đều nói em của Vương Nhất Bình.

Không ai biết cậu tên là Vương Nhất Bác.

Trong mấy năm mê mang thất lạc kia, Vương Nhất Bác thường xuyên khóc.

Mãi cho đến ngày đó, cậu đang khóc thì gặp được một anh trai nhỏ.

Anh ấy là Tiêu Thần.

Trong một talk show, anh khôi ngô tuấn tú, độc nhất vô nhị, lúc mỉm cười tựa như tuyết tan trong mùa xuân.

Anh rất thông minh, mỗi câu trả lời đều thẳng thắn bướng bỉnh, chọc cậu vừa khóc vừa cười.

Nếu thế giới này có nhất kiến chung tình, thì hẳn là khoảnh khắc đó.

Từ đấy, cậu bắt đầu sưu tầm tất cả tin tức về anh, từ những bộ phim anh tham gia, poster, buổi biểu diễn đến talk show cậu hiểu anh hơn, quý anh hơn.

Khi đó Vương Nhất Bác quá mê mang nên cần phải có một thần tượng như ánh mặt trời để làm nơi ký thác tinh thần.

Nhưng sau đó, anh lại mang tiếng xấu mà giải nghệ.

Mai danh ẩn tính, trở thành một cái gai trong giới giải trí.

Ngoại trừ Vương Nhất Bác, không ai tin tưởng anh cả, thích anh, anh trở thành bảo bối duy nhất của Vương Nhất Bác.

Vũ hội còn đang tiếp tục, bên cạnh Vương Nhất Bình tụ tập không ít người.

“Nhất Bình, cậu diễn nam phụ Lạc Tây trong 《 Vị ngọt thanh xuân 》 thật sự quá tự nhiên, không nhìn ra chút dấu vết của diễn xuất luôn.”

“Có gì đâu, nhân vật này tương đối đơn giản, thực ra tôi càng muốn thử trải nghiệm những vai diễn phức tạp hơn.”

Người nói chuyện cùng Vương Nhất Bình là một sao internet tuyến 18, trong lời nói không phải không có ý nịnh nọt: “Nghe nói đạo diễn của《 Thời gian gặp em 》 đã bàn bạc với cậu, nhất định nam 1 sẽ thuộc về cậu thôi, thật sự là hâm mộ cậu nha.”

“Tôi còn đang do dự có nên nhận bộ này hay không đây, chủ yếu là hy vọng thoát khỏi đề tài thanh xuân, nếm trải nhiều thể loại khác....”

Lời Vương Nhất Bình còn nói chưa xong, quay đầu liền thấy Vương Nhất Bác đang đứng bên cửa sổ hết nhìn đông lại nhìn tây.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cậu ta cứng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top