Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cổng ký túc xá thông với lối ra duy nhất của khu phòng học, ở giữa là một lối đi dài, trên mặt đất rải rác cành khô lá rụng, gió thổi qua, làm chúng bay đi.

Hiện tại là cuối xuân đầu hạ, cành khô trên mặt đất rất khó tin là không phải đoàn phim dàn dựng.

Vương Nhất Bác không còn lời để nói với đoàn phim mê huyễn này, chỉ mong sớm kết thúc quay phim, coi như là gặp đạo diễn không đáng tin, ăn may cấp cho kim chủ ba ba một lần trải nghiệm đóng phim kinh dị.

Mọi người chậm rãi đi đến cổng ký túc xá, mỗi bước đi đều cẩn trọng từng li từng tí. Vì đã mất đi một thành viên, họ không muốn lại bị tách ra nữa.

Ký túc xá chìm trong bóng đêm, căn bản không nhìn rõ trong bóng đêm rốt cuộc có thứ gì.

Cạnh cửa, Hứa Thành dẫn đầu dừng lại bước chân, đơn giản vì không dám bước vào!

Dung Khả Nhi lấy đèn pin từ trong túi ra, đang tính bật lên, đột nhiên, chỉ nghe “phụt” một tiếng, dàn bóng đèn ở trước tường rào chợt lóe sáng.

Song trong nháy mắt khi đèn sáng lên, Tiêu Chiến bỗng che kín hai mắt cậu.

Bên tai là tiếng hét thất thanh của Dung Khả Nhi: “A----!”

Hứa Thành cũng kinh hoảng ôm lấy đầu: “Đệch đệch đệch! Có thể đừng dọa người như vậy không!”

Vương Nhất Bác vô cùng tò mò: “Làm sao vây! Đã xảy ra chuyện gì?”

Bàn tay ấm áp của Tiêu Chiến vẫn che mắt cậu lại, nhỏ giọng nói bên tai: “Chỗ tường rào có hai cô bé diễn viên quần chúng đứng, một trước một sau, đứng đối diện, mặc váy đỏ, xõa tung tóc.”

“Khụ, nhưng vì sao anh lại che mắt của em nha.”

“Hóa trang, rất đáng sợ.”

Vương Nhất Bác suy đoán, Tiêu Chiến là đang lo lắng cậu bị dọa đến suy tim, nên là báo trước cho cậu?

Trong lòng Vương Nhất Bác ấm áp: “Tam gia, em không sợ.”

“Được, anh thả ra đây.”

Tiêu Chiến chậm rãi buông tay ra, trước mắt Vương Nhất Bác đang mơ mơ màng màng cũng nhìn rõ, trên hành lang đúng là đang có hai đứa bé đứng đó, tóc đen lộn xộn, khuôn mặt trắng bệch như là trát một tầng dày phấn phủ.

Không báo trước, đột nhiên nhìn thấy, đúng là quá dọa người.

Như là phối hợp với không khí quỷ dị, cơn gió lạnh lẽo thổi qua hành lang.

Vừa được Tiêu Chiến cảnh báo trước, Vương Nhất Bác thật ra không cảm thấy sợ hãi lắm, dù sao biết trước đó là diễn viên quần chúng, mọi người cùng nhau đi theo kịch bản là được.

Lúc này, hành lang truyền đến tiếng hát của đứa bé, vang lên từng hồi, quỷ dị vô cùng ---

“Bạn nam mê chơi trốn tìm, bạn nữ thích nhảy.”

“Còn ta có thể chơi gì? Chơi trò chơi thật khủng bố nha!”

……

Hứa Thành giơ tay lên, hướng hai đứa bé mặc váy đỏ nói “hello”, sau đó hỏi: “Tiếp theo chúng tôi phải làm gì?”

Đứa bé vẫn hát ---

“Bạn nam mê chơi trốn tìm, bạn nữ thích nhảy dây.”

“Còn ta có thể chơi gì? Chơi trò chơi thật khủng bố nha!”

Hứa Thành: “Nói chuyện đi chứ, tiếp theo chúng tôi cần làm gì để diễn tiếp kịch bản?”

Cô bé:....

Vương Nhất Bác không biết nên nói gì, nhắc nhở nói: “Hẳn là muốn dựa theo lời bài hát. Để bước vào nội dung tiếp theo của cốt truyện.”

“Bạn nam mê chơi trốn tìm, bạn nữ thích nhảy dây.”

Vừa rồi họ đã chơi trốn tìm, nên hiện tại có phải sẽ là nhảy dây?

Vương Nhất Bác quan sát hai cô bé kia, chúng đứng một trước một sau, trên chân đúng là đang căng hai sợi dây màu đen.

Giọng nói cô bé vang lên ----

“Cô gái duy nhất, các ngươi phải cùng lại đây chơi nhảy dây với chúng ta, chơi vui, ta sẽ thả các ngươi đi.”

Quả nhiên….

Dung Khả Nhi thống nhất nói: “Vậy nhảy đi.”

Dung Khả Nhi cũng có kinh nghiệm diễn xuất khá chuyên nghiệp, trong lòng đều biết đó là diễn viên quần chúng, nên không quá sợ hãi.

Vương Nhất Bác không kìm được tò mò nhìn kỹ hai cô bé.

Hai đứa bé tầm 11-12 tuổi, chuyên viên trang điểm cũng thật lợi hại, lại có thể hóa trang hai đứa trẻ thành bộ dáng giống hệt nhau như là cùng một người.

Một trong hai đứa bé lên tiếng, âm u nói: “Ta hô nhịp, người nhảy dây, động tác phải đồng đều, nếu nhảy sai, sẽ tính là thua nha.”

Vương Nhất Bác hỏi: “Thắng sẽ như nào, mà thua thì như nào?”

Đứa bé đáp: “Nếu thắng, ta liền thả các ngươi đi, còn thua. Các ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại đây với ta.”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, giọng nói của đứa bé chợt vô cùng trầm thấp bén nhọn, cảm giác như tiếng phá âm của đàn cello.

Vương Nhất Bác không khỏi cảm thán, cô bé này, bản lĩnh diễn lời thoại quá tốt!

Trên chân của đứa bé căng dây chun màu đen, trò nhảy dây này khác với môn nhảy dây trong trường học, đây là trò chơi mà các bạn nữ hay chơi hồi nhỏ.

Một bên nhảy, một bên hát đồng dao, nhảy theo nhịp điệu của bài hát, nhảy xong một bài đồng thời không giẫm vào dây thun, là sẽ thắng.

Dung Khả Nhi gật đầu: “Hồi bé đã từng chơi.”

Cô bé váy đỏ hát: “Một dây thừng, một người nhảy. Nhảy thấp, giống thuyền nhỏ, nhảy cao, như tòa tháp. Bạn nhảy mình chọn, mọi người cùng nhảy, như là đàn cá bơi trong nước.”

Song song với nhịp hát của đứa bé, Dung Khả Nhi thuần thục dùng chân câu lấy dây thừng nhảy lên, may là kỹ thuật nhảy dây của cô đều tốt, bài ca dao hồi nhỏ cũng đã nghe qua, do vây không có sai lầm, hoàn hảo nhảy xong.

“Giờ thì có thể thả chúng ta đi được rồi chứ?” Vương Nhất Bác lau mồ hôi trên trán, hỏi cô bé váy đỏ.

“Chưa được chưa được, ta còn chưa chơi đủ, muốn chơi tiếp.” Đứa bé cười gian xảo: “Vòng hai tới đây.”

Còn có vòng hai nữa sao!

Trái tim Dung Khả Nhi đều run lên.

Chỉ nghe đứa bé hát nói ----

“Bóng cao su nhỏ, chân đá, mã lan nở hoa 21”

May là bài hát này cô gái đều biết, nhanh chân nhảy theo tiết tấu.

“Hai tám hai năm sáu, hai tám hai năm bảy, hai tám hai chín ba mốt, ba tám ba năm sáu, ba tám ba năm bảy, ba tám ba chín bốn mốt.”

Điệu hát của cô bé lúc cao lúc thấp, lúc nhanh lúc chậm, như là cố ý muốn cô nhảy sai ----

“Năm tám năm năm sáu, năm tám năm năm bảy. Năm tám năm chín sáu mười một, bảy tám bảy mươi lăm sáu, bảy tám bảy mươi lăm bảy, bảy tám bảy chín tám mươi.”

Khi cô bé hát đến đoạn “Chín mươi năm sáu, chín mươi năm bảy, chín mươi chín một linh một”, chân Dung Khả Nhi bỗng dẫm lên dây thừng.

Bài hát ngừng lại!

Giọng cười man rợ của đứa bé vang lên: “Ngươi thua rồi! Người thua rồi! Ngươi phải ở lại nơi này với ta ha ha ha ha ha ha!”

Đúng lúc đó, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, rất nhiều “học sinh tiểu học” hình dáng kì dị từ hai phía trong ký túc xá ùa ra, như là muốn bắt cô gái nhảy sai đi.

Tiêu Chiến phản ứng kịp thời, biết rằng đứa bé này tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho họ thắng, nếu cô gái nhảy đúng, sẽ buộc họ phải tiếp tục nhảy, một bài lại một bài, đến khi mắc sai lầm mới thôi.

Cho nên anh biết rõ tiếp theo hẳn sẽ là một đợt nguy hiểm, từ đầu đã nghĩ đến biện pháp đề phòng.

Trước khi đứa bé gây khó dễ một giây, anh kéo tay Vương Nhất Bác, một chân đá văng cánh cửa gần ký túc xá nhất. Sau khi Dung Khả Nhi và Hứa Thành tiến vào, Tiêu Chiến đóng cửa lại, đồng thời nhanh chóng chốt khóa bảo vệ.

Nhóm diễn viên quần chúng đang giả quỷ bị chặn lại phía ngoài, hai mắt nhìn nhau.

Như này không giống với kịch bản họ biết.

Yêu cầu của đạo diễn với họ, là phải bắt người kéo đi!

Trong phòng quan sát, đạo diễn và tổ sản xuất nhìn hình ảnh trên video, có chút không biết làm sao.

Theo lý thuyết, cửa quanh ký túc xá đều đóng chặt, họ hẳn là không có đường thoát mới đúng, không ngờ Tiêu Chiến lại không làm theo lẽ thường, vậy mà lại phá hỏng đạo cụ, dùng bạo lực phá cửa xông vào?

Dàn diễn viên quần chúng: “Đạo, đạo diễn, này là như nào?”

Đạo diễn sờ sờ cái ót: “Cái này, thôi, Tiêu tổng là kim chủ ba ba, cậu ấy muốn làm như thế nào thì làm như thế đi.”

Diễn viên quần chúng: “Chúng tôi còn diễn tiếp hay không?”

“Diễn cái gì, cửa đã khóa lại rồi, không được phá hỏng đạo cụ, tiền cả đó!”

Diễn viên quần chúng:...

“Diễn viên quần chúng rút lui, để các diễn viên nghỉ ngơi đi, công việc hôm nay kết thúc.”

Đạo diễn ra thông báo, nhóm diễn viên quần chúng sôi nổi rời đi, trên hành lang lạp tức an tĩnh.

Tai nghe truyền đến âm thanh của đạo diễn

“Cái kia, mọi người vất vả rồi, hôm nay đến đây thôi, kết thúc công việc.”

Nghe được thanh âm của đạo diễn, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hứa Thành oán giận nói:

“Đạo diễn, ông cũng quá hố người đi, vừa rồi vì sao không gọi được!”

“Khụ, khả năng là tín hiệu không tốt?”

Vẻ mặt Hứa Thành cạn lời.

Có quỷ mới tin ông.

Vương Nhất Bác mở tai nghe, hỏi: “đạo Diễn, có thể gọi tài xế đưa chúng tôi ra ngoài không, ngày mai chúng ta lại quay tiếp?”

Tiền đạo: “Từ chỗ này lái xe đến trấn nhỏ ít nhất một giờ đường núi. Đêm nay mọi người đành cố gắng một chút, nghỉ ngơi lại ở trong phòng ngủ ký túc, chỗ này đã được nhân viên đoàn phim chuẩn bị kỹ lưỡng, chăn ga đều là mới thay, có cả khăn mặt với bản chải, ngay cả kem bảo vệ da cũng đã chuẩn bị cho mọi người.”

Vương Nhất Bác: “Nhưng mà đạo diễn, chúng tôi Ở cùng một phòng sao?”

Hứa Thành thì thôi, chỉ là một thiếu niên phá đám, quan trọng là Tiêu Chiến!

Đạo diễn thấy không sao cả, nói: “Chuyện này không đáng ngại, gia nhập đoàn phim, điều kiện không tốt nam nữ ở cùng nhau là chuyện bình thường, mọi người đều hiểu mà. Hơn nữa, cho dù tôi sắp xếp ở riêng, cô gái còn lại dám ở ư?”

Cậu nhìn Dung Khả Nhi, cô ấy lắc đầu như trống bỏi.

Kiên quyết không tách ra, ở lại ký túc xá hoang phế trống rỗng này một đêm, đừng mong có thể ngủ!

“Được rồi.”

Vương Nhất Bác không nhịn được liếc mắt nhìn Tiêu Chiến một cái, mở tai nghe ra, hỏi tiếp ---

“Vậy đạo diễn, làm người yêu, tôi với tam gia có phải nên ngủ trên cùng một giường không?”

đạo Diễn:....

Tiêu Chiến:......

Quần chúng nhân viên công tác: Mệt cậu hỏi vấn đề như vậy!

Vật phẩm trong phòng rất đầy đủ, có chăn đệm trải sạch sẽ, bàn chải và kem đánh răng mới tinh, thậm chí có cả thực phẩm đông lạnh. Phòng cũng được quét tước sạch sẽ, đủ cho họ ở lại đây một đêm hay vài ngày cũng được.

Sau khi thống nhất vị trí, mấy người họ đã đói đến mức bụng dính vào lưng.

Dường như hôm nay họ chưa ăn gì hẳn hoi, chắp vá ăn một chút thức ăn nhanh, vậy mà vẫn thấy rất thơm ngon.

Sau khi ăn cơm, họ đều không cảm thấy buồn ngủ, vậy quanh bàn nhỏ nói chuyện phiếm.

Nhân bầu không khí thoải mái, Hứa Thành mang một bụng tích góp đầy chuyện xưa kể cho mọi người nghe, trước khi kể chuyện, anh ta còn cố ý tắt hết đèn đi, chỉ để lại một chiếc đèn dầu nhỏ trên bàn, đặt ở giữa, tạo dựng không khí quỷ dị.

“Chuyện Vịt Koduck mọi người đã nghe chưa?”

“Vịt Koduck không phải là bảo bối thần kỳ sao?”

“Không phải, chuyện về Vịt Koduck, kể về một cô gái sống một mình, được người khác kể lại rất đáng sợ, một cô gái cũng sống một mình, nuôi một kẻ lưu lạc trong nhà, nhưng hắn không thấy cảm kích.”

“Buổi tối, kẻ lưu lạc trốn trong tủ quần áo, ban ngày khi cô ấy đi làm, hắn sẽ ra ngoài ăn đồ ăn trong tủ lạnh, ngủ trên giường của cô. Một buổi tối nọ, cô gái phát hiện kẻ đó, hoảng sợ hét toáng lên, hắn liền trói cô vào ghế, dùng máy đóng sách đóng miệng cô lại, cô chỉ có thể phát ra âm thanh cạc cạc, như vịt Koduck.”

Dung Khả Nhi che ngực, vội vàng nói: “Đừng nói nữa mà! Rất dọa người đó!”

Cậu nghe rất chuyên chú: “Anh nói, chuyện về Vịt Koduck này, trước đó cô gái kia được người khác kể cho, có phải cô ấy cũng có chuyện xưa?”

“Không sai.” Hứa Thành nói tiếp: “Cô gái sống một mình này, sau khi nghe nam đồng nghiệp kể chuyện Vịt Koduck, đêm nào cũng mơ thấy ác mộng, ngày càng tiều tụy, nam đồng nghiệp thấy vậy, chủ động đề nghị muốn đến nhà cô ấy ở tạm vài ngày, cô gái vui vẻ đồng ý.”

Dung Khả Nhi tuy sợ hãi, nhưng vẫn không khỏi tò mò: “Sau đó thì?”

Hứa Thành nói tiếp: “Vào ban đêm, cô gái thu dọn phòng khách sạch sẽ, chờ nam đồng nghiệp đến. Lúc này, có người gõ cửa, cô ấy tưởng là anh chàng kia, mở cửa thì thấy một cậu bé.”

“Cậu bé nói với cô gái một chuyện không thể tin được, nói rằng nó là con trai của cô ấy, đến từ tương lai.”

“Tất nhiên cô gái không tin, vì thế cậu bé nói ra chính xác họ tên cô, tuổi và cả những thứ cô yêu thích, cô gái bắt đầu nửa tin nửa ngờ, liền hỏi cậu bé, cha nhóc là ai?”

Dung Khả Nhi hỏi tiếp: “Vậy nó trả lời như nào?”

“Đừng nóng vội nha.” Hứa Thành tiếp tục: “Thằng bé nói ra tên cha mình, chính là vị đồng nghiệp nam kia, anh ta sẽ đối xử rất tốt với cô, là người chồng định mệnh của cô, tương lai hai người ở bên nhau, sẽ rất hạnh phúc.”

“Cô gái nghe cậu bé nói xong, nghĩ lại nhân phẩm đồng nghiệp nam kia đúng là không tồi, càng tin chuyện này là sự thật. Đúng lúc đó, thang máy đối diện vang lên, hẳn là đồng nghiệp nam đã đến. Cậu bé vội nói, con không thể để ba ba nhìn thấy!”

“Cô gái nhanh chóng đưa cậu bé vào nhà và giấu đi, cậu bé vừa trốn vào tủ đồ, đồng nghiệp nam cũng tiến vào. Cô gái nhìn anh ta, có chút e thẹn.”

“Hai người cùng nhau xem TV, đúng lúc sắp phát sinh chuyện đó, bỗng nhiên cậu bé lúc nãy chạy ra từ tủ đồ, vội chạy đi như một cơn gió. Đồng nghiệp nam đứng lên, ho to: "Ai đó!", cô gái vội nói: "Không có ai!", đồng nghiệp nam không tin, đuổi theo cậu bé đến dưới lầu, cậu bé đang chờ hắn ở vườn hoa.”

“Đồng nghiệp nam lấy một trăm đồng tiền từ ví, đưa cho cậu bé, cười nói: "Vất vả cho nhóc, xem ra, cô ta thật sự tin tao sẽ trở thành chồng của mình.", cậu bé cũng nói: ‘không có gì, chỉ là…’, ‘ đây là thù lao của nhóc, về sau vẫn còn việc như này, tôi sẽ tìm cậu tiếp.""

Dung Khả Nhi vội nói: “Cho nên, đồng nghiệp nam này chính là chuyên thuê trẻ con, bịa đặt lừa dối cô gái, buổi tối hôm nay là muốn ngủ cùng cô ấy?”

Hứa Thành gật đầu: “Cậu bé run rẩy nhận lấy một trăm đồng tiền từ hắn ta, hắn thấy sắc mặt cậu bé kỳ lạ, liền hỏi: ‘Nhóc làm sao vậy?’. Lúc này cậu bé mới run giọng trả lười: ‘Vừa rồi lúc cháu trốn trong tủ đồ, thấy được một kẻ lưu lạc khác.’”

Dung Khả Nhi che miệng, không thể tin được, ngay cả Vương Nhất Bác cũng khẽ run lên.

“Sáu đó thì?”

“Không có sau đó, câu chuyện kết thúc.” Hứa Thành lấy ra một túi khoai sấy, rộp rộp ăn.

Ký túc xá rất im ắng, trong lòng mỗi người đều dâng lên một cơn ớn lạnh, Vương Nhất Bác theo bản năng nhích lại gần bên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thật ra khá bình tĩnh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu: “Diễn viên quần chúng hóa trang đều không dọa được em, giờ lại bị chuyện ma dọa sợ?”

Vương Nhất Bác vội cách anh xa một chút: “Còn lâu em mới sợ!”

Tiêu Chiến cười cười: “Tốt nhất là vậy.”

Vương Nhất Bác run lại run, tiếp tục nhích lại gần bên người anh.

Tiêu Chiến vô tình nói: “Ván giường đều đang run.”

Vương Nhất Bác:......

Không bao lâu, Tiêu Chiến ngược lại hướng phía cậu ngồi gần lại, thuận tay ôm lấy bả vai cậu.

“Được rồi, đừng run nữa, không việc gì phải sợ.”

“Em không sợ.”

Ý cười trên mặt Tiêu Chiến tràn ra: “Anh tạm thời tin em.”

Có thể nhẹ nhàng mà ở chung cùng Tiêu Chiến như này, cùng ngồi nói chuyện phiếm, đối với nghệ sĩ tuyến ba như Dung Khả Nhi và Hứa Thành quả là một kỳ ngộ.

Nếu không phải lần đóng phim trời xui đất khiến này, đời này họ khẳng định sẽ không có cơ hội tiếp xúc với người như Tiêu Chiến, càng không thể biết, lão đại giới giải trí mà mọi người đồn là không thân cận với bất kỳ ai, thế nhưng sẽ có một mặt bình dị như vậy.

Lén đầu tư tiền cho Tiêu Sinh đóng phim, ngoài mặt vẫn thể hiện là người anh nghiêm khắc, chiều em nhưng sống chết không thừa nhận; thích chơi xấu hù dọa người khác; nói chuyện cũng hài hước, lại còn độc miệng…

Đêm nay ngây ngốc ở đây cùng Tiêu Chiến, đủ để họ khoe khoang cả đời trong giới giải trí!

“Chúng ta, đừng kể chuyện kinh dị nữa!” Dung Khả Nhi đề xuất: “Đến chơi trò chơi đi.”

“Còn chơi tiếp à!” Hứa Thành nhanh chóng phản đối: “Hôm nay chơi còn chưa đủ sao!”

“Không chơi game kinh dị như hôm nay.” Dung Khả Nhi nói: “Rút thăm đi, bốc chúng sẽ biểu diễn một tiết mục.”

“Cái này được.”

Dù sao ngồi đây đều là nghệ sĩ, ca hát nhảy múa là sở trường của họ.

Dung Khả Nhi tải về một ứng dụng rút thăm trên di động, kim chỉ bốn hướng đông tây nam bắc, vừa hay cho bốn người.

Lượt thứ nhất, kim đồng hồ chỉ về phía Hứa Thành.

Hứa Thành rất hào phóng, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát nổi tiếng của mình.

Vương Nhất Bác vỗ tay: “Hay lắm.”

Tiêu Chiến cười nhẹ, cũng vỗ tay.

Hứa Thành hát trước mặt lão đại Tiêu Chiến, rất ngượng ngùng, liên tiếp nói: “Chê cười, chê cười.”

Lượt thứ hai, Tiêu Chiến trúng chiêu.

Hứa  Thành cẩn thận hỏi: “Tiêu tổng, ngài sẽ biểu diễn tiết mục sao?”

Vương Nhất Bác vội nói: “Hỏi làm gì, chọn trúng đều phải diễn, kim chủ ba ba cũng không được chơi xấu, đúng không tam gia.”

Tiêu Chiến cười nhẹ: “Có thể hát.”

Hứa Thành nịnh hót nhanh chóng lấy di động ra: “Tiêu tổng muốn chọn nhạc đệm nào, tôi tìm giúp ngài.”

“Không cần, hát chay.”

“Được được được, người có giọng nói hay, không sợ hát chay.”

Ngay cả Dung Khả Nhi cũng không nhịn được, trừng mắt nhìn Hứa Thành: “Anh đủ rồi, có thể đừng sến sấm như vậy không, ôm đùi cũng có giới hạn chứ.”

Chờ mọi người an tĩnh, Tiêu Chiến nhẹ nhàng cất tiếng hát, giai điệu vừa vang lên, da gà toàn thân Vương Nhất Bác đều nổi lên.

Anh hát vậy mà là bài [ Không sợ ] của Tiêu Thần.

Là bài [ Không sợ ] mà cậu thích nhất ---

“Sợ phải chạy trong đêm tối, chìm trong tuyệt vọng, run rẩy đợi chờ ngày mai.”

“Nếu có hy vọng, ta ở trong vũng bùn, ở nơi góc tối âm u nhất, nhưng vẫn cầu mang đến chút ánh sáng cho người.”

“Nếu có hy vọng, chẳng sợ như chim non gầy yếu, vẫn luôn có một ngày, ta sẽ cưỡi trên lưng nó.”

……

“Nếu có hy vọng…..”

Cánh môi Vương Nhất Bác thì thầm theo lời ca, không chớp mắt nhìn anh ----

Ánh đèn nhu hòa phủ lên khuôn mặt anh tuấn, đường cong sắc nét, đôi mắt đen, ảnh ngược phát lên ánh sáng nhạt.

Sườn mặt góc cạnh của anh, còn có tiếng nói nhu hòa lại từ tính, đều hoàn toàn giống  với Tiêu Thần.

Vương Nhất Bác không chớp mắt nhìn anh, trong lòng không nhịn được dâng lên từng hồi chua sót.

“Là ca ca.”

Tiêu Chiến một bên hát, khóe miệng hơi cong lên.

Tiêu Chiến không hề chú ý tới cảm xúc của đứa nhỏ bên cạnh mình, anh hát xong bài này, Dung Khả Nhi và Hứa Thành vỗ tay liên tục.

“Tiêu tổng, anh hát quá hay!”

“Bài [ Không sợ ] này, là anh trai tốt, tất nhiên Tiêu tổng rất hợp hát bài này.”

Tiêu Chiến mỉm cười, quay đầu nhìn cậu, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu: “Đây chẳng phải là bài hát của ngôi sao em thích nhất sao, sao vậy, không vỗ tay à?”

Vương Nhất Bác ngơ ngác vỗ tay.

“Được rồi, không có thành ý chút nào.”

Lượt tiếp theo, Dung Khả Nhi nhảy một điệu múa cổ điển cho mọi người, cậu cũng không có tâm tình thưởng thức, cậu ngồi trên giường Tiêu Chiến, ôm đầu gối, đánh giá anh.

Ánh mắt anh rất đẹp, con ngươi lóe lên ánh sáng nhạt.

Bài hát vừa rồi, anh cố ý biến đổi giọng hát, dùng chất giọng khá phổ biến để hát, người bình thường có thể sẽ rất khó nghe ra giọng hát gốc.

Nhưng sao Vương Nhất Bác có thể không nghe ra, bài hát [ Không sợ ] này cùng với tất cả ca khúc của Thần ca, cậu đều nghe trong nhiều năm qua, từng giai điệu, từng nốt nhạc, thậm chí cả nốt ngân nga của anh…

Cậu đều biết rõ.

Buổi tối khi ngủ, Vương Nhất Bác trốn trong chăn, đem đoạn ghi âm mà hồi nãy cậu lén ghi lại lúc anh hát, gửi cho trợ lý Vu Bân

“Bân ca, giúp em kiểm tra âm tần của đoạn ghi âm này với bài [ Không sợ ] của Tiêu Thần, em muốn phân tích chỉ số tương đồng của họ.”

Vu Bân:....

Vương Nhất Bác: “Có kiểm tra được không ạ?”

Vu Bân: “......Có thể.”

Vương Nhất Bác: “Bây giờ anh tra giúp em luôn nhé, được chứ ạ, please please.”

Vu Bân: “Anh, để anh hướng dẫn em gái làm bài tập toán xong đã, chờ nó ngủ anh sẽ…..”

Lý do này hoàn toàn hợp lý, đương nhiên Vương Nhất Bác không từ chối, nhẫn nại lăn qua lộn lại trên giường hơn một giờ.

Rốt cuộc, đến 11 giờ, Vu Bân gửi tới một phần kết quả hai âm sắc khác nhau.

Vu Bân gửi cho Vương Nhất Bác kết quả khác nhau, cụ thể: “Tuy rằng âm sắc gần giống, nhưng không phải cùng một người”, có thêm không ít tham số dẫn chứng, Vương Nhất Bác không xem hiểu những số liệu đó, dù sao kết luận cuối cùng vẫn là ---

Anh ấy không phải Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác lại một lần nữa hoang mang.

Mỗi lần khi cậu nghĩ rằng mọi chuyện đã chắc chắn, vừa đến chỗ Vu Bân liền….

Nhưng mà số liệu khoa học sẽ không gạt người, phần tài liệu minh chứng hai âm sắc khác biệt, kết hợp với kết quả đối chiếu khuôn mặt lần trước, đều kết luận, không phải cùng một người.

Không lẽ cậu thực sự quá nhạy cảm?

Hình như mọi người đều đã ngủ, Vương Nhất Bác ngủ phía trên, nghiêng nhìn Tiêu Chiến đang ngủ phía dưới.

Căn phòng tối tăm chỉ có một ngọn đèn bàn, ánh sáng nhu hòa chiếu lên mặt anh.

Tiêu Chiến ngủ nhưng vẫn giữ nguyên bộ đồ, tay áo xắn lên, cánh tay đặt dưới gáy, lộ ra một đoạn cánh tay.

Đường cong khuôn mặt anh tuyệt đẹp, lông mi cong dài, mày kiếm nghiêng sao, mũi cao thẳng, môi mỏng đơn bạc, hơi cong lên một chút.

Trên mặt anh một nốt mụn đều không có, làn da bóng loáng trắng nõn, nhưng không có bất cứ cảm giác son phấn nào.

Không có một ấn ký riêng biệt nào đủ để chứng minh dung mạo của anh với Tiêu Thần giống nhau như đúc.

Rốt cuộc có phải không.

Vương Nhất Bác thật sự mê mang.

“Vương Nhất Bác.” Anh bỗng nhiên lên tiếng, dọa cậu nhảy dựng.

“Á!”

Tiêu Chiến không mở mắt, dùng giọng nói du dương nói: “Mong em đừng tiếp tục dùng ánh mắt si mê như vậy nhìn anh.”

Vương Nhất Bác:....

Người này có thiên nhãn sao! Nhắm mắt nhưng vẫn biết cậu đang nhìn.

“Không có đâu.” Cậu lui về sau, quả quyết phủ nhận: “Không hề si mê.”

“Không được yêu anh.”

Tuyên ngôn đậm chất tổng tài bá đạo.

“A a a, sẽ không có chuyện đấy đâu!” cậu lập tức đỏ mặt.

“Nhỏ giọng chút, mọi người đang ngủ.”

Cậu nhanh chóng che kín miệng, nhỏ giọng nói: “Em mà có yêu anh thì cũng là yêu tiền của kim chủ ba ba anh thôi!”

Tiêu Chiến không hề trả lời, hơi thở quanh quẩn theo tiếng cười nhạt, rất khẽ, tựa hồ mọi thứ với anh rất nhẹ nhàng.

Vương Nhất Bác cố ép mình nhắm mắt lại.

Đáng ghét như vậy, chắc chắn không phải Tiêu Thần

Ở giường dưới, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, có hai tin nhắn mới do Vu Bân gửi đến: “Tiên sinh, tôi mãnh liệt yêu cầu tăng tiền lương, trực tiếp viết lại code, còn phải chỉnh sửa lại minh chứng, tôi quá vất vả.”

Tin nhắn thứ hai là: “Tiên sinh, thật sự không nghĩ đến việc nói sự thật cho cậu ấy sao?”

Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống, nhìn trần nhà ảm đạm.

Tiêu Thần đã chết, để cho cả thế giới, quên anh ta đi.

……

Một đêm đó, giấc ngủ yên ổn đến lạ.

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác từ trên giường xuống, lấy đồ dùng cá nhân, đi đến nhà vệ sinh phía cuối hành lang rửa mặt, không ngờ, vừa mới tiến vào, lại nhìn thấy cô bé mặc váy đỏ hôm qua, đang ghé vào cạnh bồn nước đánh răng.

Cô bé không mặc váy đỏ mà mặc một chiếc váy ngủ hình hoa rất bình thường, cầm bàn chải đánh răng trẻ em, nghiêm chỉnh chải lên chải xuống.

Khóe miệng Vương Nhất Bác mỉm cười, đi đến đối diện cô bé, vừa thấy Vương Nhất Bác, cô bé lắp bắp kinh hãi, chắc là không ngờ cậu sẽ dậy sớm như vậy.

“Hi.”

Cô bé ngơ ngác phun ra một ngụm bọt.

“Kỹ thuật diễn của em rất tốt.” Vương Nhất Bác khen ngợi: “Bài đồng dao hôm qua, là em tự hát sao?”

“Khụ...Dạ.”

Gặp lại sau khi diễn, cô bé có vẻ khá ngại ngùng, nhanh chóng súc miệng, dường như không quen gặp mặt như vậy.

“Vậy...Hôm qua, anh có bị dọa sợ không?”

Cậu nói đúng sự thật: “Em làm mấy người bạn của anh bị dọa sợ không nhẹ, anh thì vẫn tạm ổn.”

Cô bé cầm cốc súc miệng, đi đến cạnh Vương Nhất Bác, tò mò hỏi: “Ồ, anh không sợ quỷ sao?”

“Anh không sợ nha.”

“Vì sao vậy ạ?” Cô bé hoang mang nhìn cậu.

“Bởi vì tim anh không khỏe.” Vương Nhất Bác mỉm cười giải thích: “Nếu cái này sợ, cái kia cũng sợ, anh sẽ rất dễ bị phát tác.”

Cô bé chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu: “Anh thật dũng cảm, em thì sợ quỷ, không dám ở nhà một mình.”

“Sợ quỷ mà em vẫn đóng phim kinh dị nha.”

“Đúng vậy, em sợ quỷ, nhưng mà em không sợ giả làm quỷ đi dọa người khác.” Cô bé nói: “Em phải về rồi, sau khi quay xong, anh có thể ký tên cho em được không?”

“Em không biết anh, tại sao lại muốn anh ký tên?”

“Em muốn trở thành người dũng cảm như anh, có chữ ký của anh, từ nay về sau em sẽ không sợ quỷ rồi.”

“Ký tên không thành vấn đề, nhưng mà, anh không phải dũng cảm, anh chỉ là…”

Nếu cậu giống như Tiêu Sinh, có chỗ dựa để ỷ lại, ai không muốn làm một người yếu đuối?

Cậu dừng một chút, không nói tiếp: “Không có gì, nhanh trở về đi nào!”

“Vâng.”

Cậu ngẩng đầu, thấy trong tay Tiêu Chiến cầm ly súc miệng, lười nhác đứng cạnh cửa, không biết đã nhìn cậu bao lâu.

“Tam gia.”

“Chỉ là bởi vì không có ai để làm nũng, nên phải ép chính mình trở nên mạnh mẽ, không sợ cái gì, đúng không?”

Mắt Vương Nhất Bác trợn trắng: “Tam gia, đã hiểu rõ thì không nên nói, anh lại chọc vào vết thương của người khác là có ý gì?”

“Sau khi trở về, hủy hợp đồng với studio Nam Bình đi.” Tiêu Chiến đi tới, vừa rửa mặt vừa nói, ngữ điệu hết sức bình thường như thể đang xử lý công việc.

“Anh làm chỗ dựa cho em.”

Vương Nhất Bác suýt chút nữa tưởng tai mình có vấn đề!

What?

“Tam gia anh nói gì vậy?!”

Tiêu Chiến nhàn nhạt nói: “Truyền thông Chiến Thần có đoàn luật sư tốt nhất, có thể giúp em thắng vụ kiện này, hơn nữa khiến tiền bồi thường hợp đồng hạ xuống thấp nhất.”

Tim Vương Nhất Bác đập nhanh, thực sự bắt đầu điên cuồng gia tốc: “Thấp nhất là bao nhiêu?”

“Chưa biết, nhưng không cần lo lắng, số tiền này truyền thông Chiến Thần sẽ trả giúp em.”

Vương Nhất Bác rơi vào trầm mặc.

Tiêu Chiến không nói gì thêm, mở vòi nước, đưa tay hứng nước rửa mặt.

Rất lâu sau, Vương Nhất Bác mới nặn được một câu: “Vậy là tam gia thực sự muốn dùng quy tắc ngầm với em sao?”

Tiêu Chiến tắt vòi nước, xoay người, vẩy nước vào mặt Vương Nhất Bác: “Em tưởng bở.”

Vương Nhất Bác:....

Cậu lau bọt nước trên mặt, nhìn theo bóng dáng Tiêu Chiến, truy vấn nói: “Thế thì tại sao? Tam gia, tại sao anh muốn giúp em?”

Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, đáp: “Em nghĩ gì vậy, vào truyền thông Chiến Thần rồi, số tiền đó là phải trả dần.”

Vương Nhất Bác sửng sốt trong vài giây, bỗng phản ứng kịp thời, Tiêu Chiến, muốn ký hợp đồng với cậu

A a a a a! Cậu sẽ ký hợp đồng với truyền thông Chiến Thần

Vương Nhất Bác phải cố gắng lắm mới có thể áp chế xúc động muốn nhảy lên ôm anh.

“Tam gia, anh thật sự muốn ký hợp đồng với em??”

Tiêu Chiến không mặn không nhạt nhìn cậu: “Có thể nói em cũng khá có tiềm chất.”

“Rất tinh mắt!!” Vương Nhất Bác hưng phấn nói: “Em ... em sẽ làm thật tốt, kiếm thật nhiều tiền cho anh!”

Hu hu hu, anh không chỉ đẹp trai, mà con người cũng rất tốt nữa~.

Truyền thông Chiến Thần từng là công ty chủ quản của Tiêu Sinh, tuy rằng lãnh đạo và nhiều nghệ sĩ trước kia đều đã thay đổi nhưng mà được vào cùng công ty với thần tượng, Vương Nhất Bác siêu vui vẻ!

Cậu nằm mơ cũng muốn được vào truyền thông Chiến Thần, nói qua cũng phải nói lại, minh tinh trong giới giải trí ai mà không muốn đến truyền thông Chiến Thần chứ.

Tiêu chuẩn thấp nhất để ký hợp đồng với Truyền thông Chiến Thần, cũng là cấp bậc tiểu thịt tươi lưu lượng như Vấn Hàn, bậc cửa thực sự cao, không phải ai muốn là có thể bước vào.

……

Toàn bộ buổi sáng Vương Nhất Bác đều ân cần hầu hạ Tiêu Chiến, nào là hâm nóng sữa bò, lại đến bóc trứng gà…..

Hôm qua còn khịt mũi coi thường hành vi ôm đùi của Dung Khả Nhi và Hứa Thành, nay liền thay đổi 180 độ.

Hai người Hứa Thành, Dung Khả Nhi dựa vào tủ quần áo, khoanh tay nhìn cậu.

“Tam gia cẩn thận nóng!”

“Tam gia để em làm cho!”

“Ôi ôi Tam gia, sao anh có thể tự mình uống nước chứ, để em bón cho anh.”

Hứa Thành Dung Khả Nhi:......

Người này như thể có hai gương mặt khác nhau vậy.

…….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top