Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nghiêng người tựa lưng trên ghế, đầu ngón tay thon dài cầm một phần báo cáo, không chút để ý mà nhìn.

Trợ lý phát hiện tốc độ xem hồ sơ của anh cực nhanh, đọc nhanh như gió cũng không thể nhanh như anh, mấu chốt là sau khi anh nhìn, có thể nhớ rõ từng nội dung, những số liệu phức tạp đó như là được scan vào trong đầu anh.

“Có chuyện liền nói.” Tiêu Chiến lật một trang giấy, lãnh đạm nói.

Trợ lý hơi sửng sốt, má, không chỉ đọc nhanh hơn gió, sau lưng còn mọc đôi mắt!

“Cái kia cũng không phải chuyện lớn.”

Trợ lý ấp a ấp úng, muốn nói lại thôi: “Chuyện là gần đây có một gameshow, vì rất hot, biên đạo khả năng có chút ảo tưởng…”

Tiêu Chiến quay đầu, ánh mắt đạm mạc quét mắt: “Nói trọng điểm.”

Trái tim nhỏ của trợ lý vội đập mạnh, vội nói: “Chuyện chính là. Bọn họ vậy mà muốn mời tam gia đi tham gia gameshow, kết đôi làm cp với ngôi sao khác, anh nói có phải quá đáng không. Tam gia của chúng ta trăm công ngàn việc, làm sao rảnh đi chơi gameshow của bọn họ. Tôi sẽ đi từ chối họ. Phê bình họ!”

Tiêu Chiến đánh gãy lời lải nhải của trợ lý: “Còn không đi nhanh!”

“Tôi đi luôn!” Trợ lý sải bước ra khỏi văn phòng, vừa đi vừa lải nhải: “Ngài nói Vương tổng của tập đoàn Vương thị này sao lại không cho Vương Nhất Bác đến chỗ chúng ta, chính mình là người ngoài ngành, nhận loại hợp đồng gì thế này…”

Tiêu Chiến gọi anh lại: “Anh nói ai?”

“Khụ, sao của chương trình này là Vương Nhất Bác.” Trợ lý quay đầu lại giải thích: “Vương tổng nói muốn tìm sao nam phải đẹp trai hơn Tiêu Sinh làm cp với Vương Nhất Bác, toàn bộ giới giải trí này, đi đâu tìm người đẹp trai hơn tiểu Tiêu gia, thế nên tổ chương trình đã đánh chủ ý đánh tới tam gia.”

“Tam gia, tôi lập tức đi từ chối bọn họ!”

“Đồng ý.”

“A?”

Tiêu Chiến không kiên nhẫn nói: “Bảo anh trả lời đồng ý.”

**

Bối cảnh quay chụp của chương trình [ Tình yêu ngọt ngào của tôi ] kỳ này tại một hải đảo ở Đông Nam Á, đến tận khi lên máy bay, Vương Nhất Bác vẫn chưa biết bạn cp của mình là ai.

Trên máy bay, biên đạo tinh tế trình bày với cậu yêu cầu của chương trình.

“Chương trình của chúng đôi lựa chọn đều là những nghệ sĩ còn độc thân, chưa có người yêu, hơn nữa đều không có kinh nghiệm yêu đương, em biết điều này nghĩa là gì không?"

Vương Nhất Bác nghĩ, hỏi: “Xấu?”

Biên đạo:....

“Có nghĩa là em và bạn diễn, cần thể hiện cảm giác chân thật như đang yêu, hai người cần ở chung với nhau như người yêu, chỉ khi hai người thật sự ngọt lên, người xem mới có thể cảm nhận được sự ngọt ngào đó! Hiểu chứ?”

Vương Nhất Bác ngơ ngác gật đầu, giơ tay hỏi: “Em có thể hỏi, bạn của em là ai không?”

Biên đạo: “Lát nữa em liền nhìn thấy anh ấy.”

“À.” Vương Nhất Bác lại hỏi “Kia nếu như không có cảm giác cp thì sao giờ?”

Biên đạo: “Bạn học Tiểu Bác, em từng học lớp diễn xuất chưa?”

“Có học nha.”

“Có thể diễn kịch được chứ.”

Vương Nhất Bác: “.....à!”

Cho nên chính là tương tự đóng phim thần tượng, cái này liền dễ rồi, đóng phim là nghề của cậu.

Biên đạo: “Tuy là vậy, nhưng mà tôi tin tưởng chắc chắn em sẽ có cảm giác cp.”

“Vì sao?”

“Vị bạn của em mà chúng tôi mời đến trong kỳ này, e là không có bất kỳ nghệ sĩ nào có thể cản lại mị lực của anh ấy đi!” Biên đạo chắp tay trước ngực, mãn nhãn hoa si: “Nếu không phải trước đó đã mời em, lão tử muốn tự mình ra trận!”

Khóe miệng Vương Nhất Bác giật giật, thật hay giả vậy.

Hành trình kéo dài ba giờ, lúc chạng vạng, Vương Nhất Bác đi tới biệt thự bên bờ biển, đây là nơi dừng chân của họ trong thời gian ghi hình.

Biệt thự cách biển khoảng một con phố, chung quanh rất yên tĩnh, không có người bán hàng rong, bóng cây xanh thấp thoáng vây quanh, nhìn qua như một trang viên tư nhân.

Biệt thự cao ba tầng, thiết kế đơn giản theo phong cách châu Âu, tường trắng, bồn hoa, chính diện có thể nhìn đến biển rộng xanh thăm thẳm.

Nơi này rất thích hợp nghỉ dưỡng kết hợp với một đoạn tình yêu ngọt ngào!

Vương Nhất Bác bắt đầu có chút mong chờ.

Cậu đeo túi nhỏ vào phòng, trợ lý Vu Bân cầm đi theo phía sau camera, giúp cậu cầm phần lớn hành lý còn lại.

Trong phòng khách đã bày biện mấy chiếc vali lớn, nhìn qua đã có người tới trước.

“Hello, có ai không?”

Nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác, Tư Diệp từ trong phòng chạy ra, “vèo” một cái, như bóng cao su bay đến trước mặt cậu: “bảo bối! Nhớ cậu muốn chết!”

Vương Nhất Bác cũng rất vui khi thấy Tư Diệp, ném hành lý, nhảy đến trên người Tư Diệp, ôm lấy cậu ấy: “bảo bối, tôi cũng nhớ cậu a a a!”

Tư Diệp: “Về sau ở cùng một chỗ, cuối cùng cũng có người gấp chăn cho tôi rồi hu hu hu.”

Vương Nhất Bác:....

Cậu...Tránh ra!

Bởi vì chương trình dùng hình thức phát trực tiếp trước, hậu kỳ mới có thể cắt nối biên tập nội dung chính, nên lúc này làn đạn đều là

“Đôi huynh đệ này tôi ủng hộ!!!”

“Cầu mong hai người ở bên nhau!”

“Không muốn cp khác nữa!”

Rất nhanh, Nhan Tống, Nhiễm Tú và Mộ Văn đều lục tục tới biệt thự, trên làn đạn bay lên từng đợt fan tiếp ứng của mỗi người.

Nhan Tống xuất đạo là rapper, tính cách rộng rãi hoạt bát, ghé vào một chỗ với Tư Diệp, hai người ríu rít blah blah, nói mãi không hết chuyện.

Nhiễm Tú và Mộ Văn đều khá xa lạ, Nhiễm Tú ở làng livestream cũng coi như là người hoạt ngôn, nhưng khi đối mặt với minh tinh giới giải trí chân chính Mộ Văn, cậu ấy vẫn hơi tự ti, hơi xấu hổ, nên không nói nhiều lắm.

Mộ Văn cũng không hài lòng với Nhiễm Tú, hắn cảm thấy, với vị trí của mình, cho dù không phải Tư Diệp thì nên là Vương Nhất Bác, sao có thể chọn môt cái võng hồng tuyến ba làm cp của hắn, phế vật đi.

Tất cả thành viên đều đã đến, chỉ còn một vị chính là cộng sự thần bí của Vương Nhất Bác.

Đạo diện nói: “Công việc của cậu ấy rất bận, chắc là còn phải chờ một chút.”

Mộ Văn bất mãn nói: “Bận chuyện gì chứ, này là muốn chơi đại bài à, để chúng ta nhiều người như vậy chờ đợi.”

Mấy nhân viên trong tổ sản xuất liếc nhau, nói: “Chúng ta chuyển qua hoạt động tiếp theo đi, chợ đêm ở đây rất náo nhiệt, mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta đi quay cảnh đêm.”

Nghe nói được ra ngoài chơi, mọi người đều hăng hái, từng người về phòng trang điểm, vui vẻ ra cửa.

Tư Diệp và Nhan Tống rất nhanh liền tạo ra cảm giác cp, tay cầm tay đi một chỗ, nói nói cười cười, toàn bộ người xem đều cảm khái cp này

“A, nắm tay ngọt quá!”

“Xin thêm nhiều cảnh của Phu phu Tư Diệp, cảm ơn!”

Nhiễm Tú thấy Mộ Văn không dễ nói chuyện, thật ra cậu ấy đã nhiều lần chủ động mở lời, muốn nói chuyện phiếm cùng Mộ Văn, hiểu biết lẫn nhau, nhưng Mộ Văn luôn xa cách, cực kỳ cao lãnh.

Fan Mộ Văn thấy idol nhà mình không thích Nhiễm Tú, bắt đầu ầm ĩ lên, sôi nổi công kích cậu ấy, lời nói rất khó nghe.

Fan của Nhiễm Tú tuy không nhiều lắm, nhưng đều là fan ruột, vì thế fan hai nhà bắt đầu tranh cãi ở bình luận.

Lập tức lên hot search.

Thứ mà tổ chương trình muốn chính là hiệu quả như này.

Màn đêm buông xuống, chợ đêm bên bờ biển tràn ngập ánh sáng, du khách từ các nước khác nhau đều tập trung đến đây, rất náo nhiệt.

Mấy đôi “tình nhân” tách ra từng đôi đi dạo phố, Vương Nhất Bác một mình đi bộ trên đường.

Khu bình luận, các fan sôi nổi đau lòng ----

“Ô, Tiểu Bác bảo bối của chúng ta lẻ loi rất đáng thương.”

“Cp của Tiểu Bác là ai, rất muốn giận dữ, có thể có chút đạo đức nghề nghiệp hay không!”

“Tức chết rồi tức chết rồi!”

Vương Nhất Bác lại không có gì thất vọng, vì cậu phát hiện mấy người bên tổ sản xuất luôn là lén nói nhỏ hoặc gọi điện thoại.

Hơn phân nửa kịch bản của tổ tiết mục. Đã đến thì an tâm ở lại.

Vương Nhất Bác nghe được ở bờ biển cách đó không xa, truyền đến tiếng đàn ghi-ta dễ nghe, giai điệu cũng bắt tai, rất quen thuộc, như là bài hát của Tiêu Thần.

Bước chân Vương Nhất Bác nhanh hơn, tách ra đám người, thấy được người đang đánh đàn.

Anh ngồi trên phiến đá, mặc quần đùi và áo phông trắng sạch sẽ thoải mái, cầm đàn ghita, cúi đầu chơi đàn.

Vài sợi tóc mái nhẹ nhàng đảo qua đôi mắt, ánh mắt buông xuống, đôi bàn tay trắng nõn hơi nổi lên gân xanh, càng tôn thêm ngón tay thon dài xinh đẹp.

Anh không hát, chỉ an tĩnh ngồi trên tảng đàn nhạc khúc, bên người đã tập trung lượng lớn quần chúng vây xem, người từ các quốc gia, những người nhìn anh, che miệng, phát ra từng trận cảm thán kinh ngạc.

Người này thật cuốn hút!

Vương Nhất Bác nhìn anh, hô hấp như đình trệ!

Sống mũi cao thẳng của anh, đôi mắt hẹp dài, đôi môi hơi cong lên. Là chàng thiếu niên đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của cậu.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, đôi mắt nhạt nhẽo nhìn cậu: “Đến đây.”

Nghe được thanh âm của anh, Vương Nhất Bác mới hồi thần lại, biết anh không phải Tiêu Thần, mà là Tiêu Chiến.

Sao có thể giống đến như vậy, hai người họ quá giống!

Tiêu Chiến ngừng đánh đàn, tiếp tục gọi cậu: “Đến đây nào.”

Vương Nhất Bác ngơ ngác hướng chỗ anh đi tới, có chút không thể tin: “Anh sao lại ở đây?”

Tiêu Chiến nhìn về phía quay phim: “Họ trả thù lao rất cao, không thể từ chối.”

Vương Nhất Bác chỉ vào anh, kinh hách hô to: “Anh chính là bạn trai của em?”

Môi mỏng của Tiêu Chiến lần thứ hai mỉm cười xán lạn: “Xin chỉ giáo nhiều hơn.”

Không chỉ cậu choáng váng, mọi người ngồi trước màn hình cũng choáng váng

“Tiêu ... Tiêu tam gia…”

“Vậy mà là anh ấy!”

“A a a, này đúng ý tôi! Tuyệt đối vừa ý tôi!”

“Xin lỗi xin lỗi rất xin lỗi, mình thu hồi lời nói không có đạo đức nghề nghiệp lúc nãy!”

“Thù lao rất lớn có thể mời được vị này, không dám nghĩ đến, bán tổ chương trình đi liệu có thể mua được một giờ của tam gia?”

“Rõ ràng là kiếm cớ, tôi đã ngửi thấy hương vị ngọt ngào đâu đây rồi.”

“Thật chờ mong!”

Cảnh Tiêu Chiến xuất hiện, hậu trường tổ đạo diễn thu được số liệu, số lượng khán giả theo dõi lại bùng nổ.

Vương Nhất Bác nhìn thấy mấy người bên tổ sản xuất không ngừng ra hiệu với cậu, dùng khẩu hình miệng.

“Nhanh ngại ngùng!”

Vương Nhất Bác bày ra bộ dáng ngại ngùng, sợ hãi liếc nhìn Tiêu Chiến, vừa xấu hổ nói: “Tam gia, em thật sự không ngờ, sẽ là anh…”

Lời chưa dứt, tay Tiêu Chiến đặt lên đầu cậu, nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng ta đã rất quen thuộc, bớt diễn đi.”

Vương Nhất Bác:....

Cậu đi đến bên người Tiêu Chiến, lười nhác dựa vào tảng đá, cúi đầu nhìn đàn ghi-ta của anh: “Tam gia anh đang làm gì vậy?”

“Kiếm tiền, nuôi gia đình.”

“Hả?”

“Họ không nói với em sao.” Tiêu Chiến nhàn nhạt nói: “Chi phí sinh hoạt mấy ngày tới, là chúng ta tự kiếm.”

Vương Nhất Bác: “Hả?”

Tiêu Chiến đưa mic cho Vương Nhất Bác: “Đến đây đi, buổi biểu diễn đầu tiên của em.”

Tiêu Chiến tùy tay đánh bài [ Không sợ ], Vương Nhất Bác nhìn anh một cái, nhanh chóng bắt kịp giai điệu, nhẹ nhàng cất tiếng hát.

Giọng hát của cậu rất êm tai, hát cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là kiểu rất thuần túy, sạch sẽ, tựa như gió biển lạnh thổi qua, nghe rất thoải mái.

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn cậu, đứa nhỏ mặc chiếc áo T-shirt thoải mái, sơ vin chân lại thon dài xinh đẹp.

Thời điểm câụ hát, khẽ nhắm mắt. Bộ dáng thật nghiêm túc.

Năm đó Tiêu Thần được mệnh danh là người có thiên phú tài hoa nhất trong ca hát, bởi vì khi anh hát, đại đa số là những ca khúc mà mình sáng tác, bao gồm bài [ Không sợ ] này.

Vương Nhất Bác thích bài hát này, Tiêu Chiến cũng thích nghe cậu hát bài này.

Làn đạn bắt đầu điên cuồng spam.

“Quay trọng điểm, chú ý ánh mắt của tam gia nè.”

“Tràn đầy sủng nịch đó!”

“Ngao ngao ngao, tôi đã xem 10 lần rồi!”

“Tạm dừng quay đi...”

“Bảo bối được anh ấy nhìn đắm đuối như thế, quá hạnh phúc!!!”

“Bạo khóc, tam gia thâm tình không thuộc về tôi.”

.......

Vương Nhất Bác hát một bài lại một bài, người vây xem ngày càng nhiều hơn, vỗ tay không ngừng.

Rất nhanh, ngay cả hòm đựng đàn ghi-ta cũng có không ít tiền.

Vương Nhất Bác xếp từng tờ tiền một, đổi sang nhân dân tệ thì hôm nay kiếm được khoảng hơn 500 tệ!

Cậu hưng phấn khua tay với Tiêu Chiến, nói: “Tam gia anh xem này, kiếm được nhiều tiền nha.”

Tiêu Chiến nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, dưới ánh đèn nê ông phá lệ động lòng người.

Chỉ chút tiền đó, cũng đủ để em vui vẻ như thế.

Tiêu Chiến lấy ví tiền của mình ra, ném cho Vương Nhất Bác: “Tiền tài không lộ ra ngoài có biết không, cất vào đi.”

Vương Nhất Bác nhận lấy ví, sau khi xếp gọn gàng từng tờ tiền lớn thì cất hết tiền lẻ vào.

Bóp tiền của Tiêu Chiến không có tiền mặt mà lại có mấy tấm card, đều là thẻ tín dụng siêu vip của các ngân hàng lớn.

Vương Nhất Bác không có hứng thú với mấy tấm card này mà bị tấm ảnh trong bóp tiền hấp dẫn sự chú ý.

Đây là ảnh chụp khi anh và Tiêu Sinh còn trẻ măng, khi đó Tiêu Sinh nhìn quan cũng chỉ mới 12, 13 tuổi, trông rất ngây ngô.

Mà Tiêu Chiến ôm lấy bả vai của Tiêu Sinh, đón ánh mặt trời, mỉm cười nhìn ống kính.

Vương Nhất Bác bị bức ảnh mỉm cười này của anh làm cho kinh sợ.

Nụ cười này giống hệt nụ cười của thiếu niên trên talkshow lần đầu tiên cậu xem ở TV, không có bất cứ khác biệt nào.....

Ví tiền bị Tiêu Chiến lấy về, gõ gõ đầu cậu: “Nhìn gì đó.”

“Anh.....”

“Anh cái gì, đi về thôi.”

Tiêu Chiến xoay người bước đi, Vương Nhất Bác ngơ ngác đuổi theo sau anh, nhìn dáng người cao lớn cân đối của anh, gần như đã có thể khẳng định, anh chính là Tiêu Thần.

Vương Nhất Bác sẽ không nhận sai, bức ảnh kia, là thời điểm Tiêu Thần còn trẻ nhất định là anh.

Hơn nữa, Tiêu Thần, Tiêu Sinh, hai cái tên này nghe là biết tên anh em! Cậu từng không suy ngẫm tỉ mỉ, thật sự cho rằng chỉ là trùng hợp.

Nhưng mà hai chữ trùng hợp đặt cạnh nhau, vậy sẽ thành tất nhiên.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn đứa nhỏ đang đi về phía mình, mặt rơi đầy lệ, cực lực kiềm chế nước mắt nhưng vẫn không đến đáng thương.

Tiêu Chiến nhíu mày: “Em làm sao thế?”

Anh trai camera man vội tắt máy quay đi, ngay cả nhóm biên đạo phía sau cũng hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do. Không phải vừa nãy còn rất tốt sao, sao đã khóc rồi?

Anh đến gần cậu, dịu dàng hỏi: “Có phải thân thể khó chịu ở đâu không?”

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt anh, lắc đầu, dùng ống tay áo lau nước mắt.

Vốn dĩ cậu không muốn khóc đâu, nhưng cậu lại không khống chế nổi bản thân.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Không có gì, chỉ là bụng em hơi đau.” Vương Nhất Bác không có cách nào giải thích với anh, chỉ có thể nói như vậy: “Em không đi được, tam gia.”

Tiêu Chiến rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Đi không được thì thôi, khóc cái gì.”

Vương Nhất Bác lau nước mắt, đáng thương vô cùng mà nhìn anh.

Tiêu Chiến quay đầu hỏi biên đạo: “Có xe không?”

biên đạo nói: “Phải đi về điểm xuất phát mới có.”

Tiêu Chiến chỉ có thể ngồi xổm xuống, nói với cậu: “Đi lên đi, anh cõng em.”

**

Tiêu Chiến vẫn là cõng Vương Nhất Bác về, cameras mở lên, quay lại cảnh anh cõng cậu đi trên bờ cát.

Vương Nhất Bác không khóc, nằm dựa lên lưng anh, nhìn cái ót của anh, trong lòng có rất nhiều lời muốn hỏi.

Nhưng nếu anh đã không nói thì khẳng định anh có nỗi khổ của mình, nên cậu rất hiểu chuyện mà lựa chọn im lặng không lên tiếng.

Một ngày nào đó, anh sẽ nguyện ý nói ra, cậu sẽ chờ đến ngày đó.

“Tam gia, có thể cho em mượn điện thoại không?” cậu hỏi anh.

“Muốn làm gì?”

“Nếu là người yêu thì chúng ta cũng phải đổi ảnh đại diện đôi chứ.”

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn anh trai camera man đang đuổi theo, ngoan ngoãn lấy di động của mình, mở ra cho cậu.

“Có thể vào wechat không?”

“Được.”

Cậu chọc vào biểu tượng wechat, trong wechat đều là nhóm công việc, mỗi nhóm có 99+ tin nhắn, còn có không ít tin nhắn cấp dưới gửi tới mà chưa đọc.

Anh thật sự bận nha.

Vương Nhất Bác: “Có hạn chế gì không, ví dụ như tuyệt đối không thể dùng ảnh chân dung.”

“Không có, tùy em.”

Vương Nhất Bác gửi cho anh một bức chân dung mèo nhỏ, sau đó hỏi: “Tam gia, em đổi nhé?”

“Ừ.”

Vương Nhất Bác thay ảnh đại diện cho anh, lại thay ảnh avatar cho mình.

Tiêu Chiến nhận lấy di động, thấy cậu đổi cho anh ảnh mèo nhỏ vừa mới thức dậy, người run bần bật.

Mà ảnh Vương Nhất Bác đổi cho cậu có phong cách rất giống anh, là một con gấu nâu thú bông nhỏ, đang cầm kiếm đấu với ác long.

“Đây là avatar đôi?”

Sau khi Tiêu Chiến nhìn một hồi, cũng không nhìn ra đôi ở chỗ nào.

Ngày trước Tiêu Sinh cũng dùng ảnh đại diện đôi với bạn trai cũ, bạn trai cũ cũ, bạn trai cũ cũ cũ, hoặc là hai ảnh trái tim, hoặc chính là ảnh hôn môi, mỗi người một nửa.....

Ảnh đôi của Vương Nhất Bác có chút không đâu vào đâu.

“Ảnh này có ý gì?” Anh quay đầu lại hỏi.

Ánh sáng nhạt của màn hình di động bao phủ lên gương mặt nhỏ của Vương Nhất Bác, cậu giải thích: “Thú bông gấu nhỏ cầm kiếm đánh đuổi ác long khủng bố trong giấc mộng của mèo nhỏ, bảo vệ mèo nhỏ ngủ một giấc an ổn.”

“Hả?”

“Em nghe Tiêu Sinh nói tam gia thường xuyên mất ngủ, em muốn làm gấu nhỏ của anh, sau này có em, anh có thể ngủ ngon giấc.”

Trái tim của Tiêu Chiến bỗng nhiên như bị cái gì đó đánh trúng, cái loại cảm giác tê tê dại dại này chạy thẳng từ cột sống xông lên não, lướt qua mỗi một tế bào da của anh....

Làn đạn, mọi người phát điên rồi.

“Trời ơi, Vương Nhất Bác được đó!”

“Tôi đã không thể tin đây chỉ là một gameshow!”

“Lời âu yếm này có lực sát thương thật lớn!”

“Stop, tôi thấy vành tai của tam gia hồng hồng kìa.”

..........

Tiêu Chiến từng trải qua đủ loại cảm xúc trong cuộc đời, nhưng loại cảm giác cả người tê dại này thì vẫn là lần đầu tiên.

Cậu nói thật sao?

Camera man chạy đến phía trước, bắt giữ vẻ mặt của anh.

Tiêu Chiến lập tức phản ứng lại, trò chơi tình yêu, ai mà coi là thật đâu.

Anh không chút để ý nói: “À, cảm ơn, ha hả.”

Vương Nhất Bác:......

Ha hả là cái quỷ gì!!

“Ha hả” là điệu cười chức nghiệp giả tạo của trợ lý mà anh mới học được gần đây, thường xuyên dùng vào những lúc mở họp, dùng khá tốt. Sau khi dùng xong thì mức độ chuyên tâm và hiệu suất làm việc của nhân viên sẽ tăng lên mấy level.

Trở lại biệt thự bờ biển, mấy nghệ sĩ nhìn thấy cp của Vương Nhất Bác thế mà lại là Tiêu Chiến thì đều cả kinh không thốt lên lời.

Tư Diệp từng phỏng đoán có khả năng cp của Vương Nhất Bác chính là một người có địa vị cao trong giới, nhưng trăm triệu lần không thể tưởng tượng được vậy mà là Tiêu Chiến.

Vị này đã không thể xem là địa vị cao nữa anh là ông chủ tối cao đó.

Mộ Văn là người hồi thần trước, đi xuống lầu muốn bắt tay với Tiêu Chiến: “Xin chào Tiêu tổng, tôi là Mộ Văn, tôi vẫn luôn kính trọng ngài, đã sớm muốn làm quen với ngài lâu rồi, cũng rất muốn tiến vào truyền thông Chiến Thần.”

Tiêu Chiến lui về sau một bước.

Vương Nhất Bác biết anh không thích tiếp xúc với người xa lạ, đặc biệt là kiểu người vừa gặp đã vô cùng nhiệt tình.

Vì thế Vương Nhất Bác bước lên một bước, ngăn Mộ Văn lại.

Biên đạo vội vàng nói: “Là thế này, trong lúc chúng ta quay hình thì không nói chuyện công việc, hy vọng mọi người có thể tuân thủ quy tắc.”

Mộ Văn ngượng ngùng cười cười: “Thời điểm bắt đầu quay thì không nói, nhưng thời gian nghỉ ngơi khác tùy tiện nói chuyện phiếm hẳn không thành vấn đề chứ?”

biên đạo “khụ” một tiếng, không đáp lại.

Rõ ràng vị tam gia này không nguyện ý nói chuyện với anh nha, không có mắt quan sát chút nào.

“Mọi người đã chia phòng xong chưa?” Vương Nhất Bác hỏi Tư Diệp: “Tôi có thể ở cùng cậu đêm nay không?”

Tư Diệp có chút khó xử: “Tình huống trước mắt chính là có ba căn phòng tiêu chuẩn, mỗi phòng tiêu chuẩn có hai giường, tôi cũng không biết tổ đạo diễn sắp xếp như vậy là có ý gì.”

Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, có ba cặp “tình nhân”, ba căn phòng tiêu chuẩn, đôi “tình nhân” tất nhiên sẽ ở cùng một phòng.

Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến: “Ở chung phòng với em, tam gia thấy được chứ?”

Tiêu Chiến gật đầu.

Mọi người ngồi phòng khách nói chuyện một lát rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.

Phòng rất lớn, khoảng 50m2, đây cũng là lí do vì sao biệt thự ba tầng này lại chỉ có năm phòng ngủ, bởi vì mỗi phòng ngủ đều siêu lớn, hơn nữa còn được trang trí siêu xa hoa, có nhà vệ sinh riêng cùng với phòng để quần áo, còn có ban công lộ thiên.

Vu Bân đi lung tung một vòng trên bờ biển cát trắng, khi quay lại biệt thự, nghe nói Tiêu Chiến tới thì trong lòng hoảng sợ vô cùng. Thời điểm lên lầu, bắp chân cũng run lên.

Hắn đứng trước cửa phòng đi đi lại lại, rối rắm không biết có nên đi vào chào hỏi một câu không.

Thật sự không biết nên đối mặt với anh như nào cả. Nhiều năm tiếp xúc như vậy mà hắn không hề phát hiện đối phương có gì bất thường, trí tuệ nhân tạo Tiêu Chiến, này....

Quá khẩn trương, quá sợ hãi.

Ngay lúc Vu Bân giơ tay định gõ cửa phòng thì cửa bỗng nhiên mở, Tiêu Chiến đứng phía sau cánh cửa, lạnh nhạt liếc hắn.

Trái tim của Vu Bân nảy lên một cái, gọi: “Tiên, tiên sinh.”

Tiêu Chiến nhìn nhìn toilet, sau đó ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Tiểu Bác đang tắm, cậu tìm em ấy làm gì?”

“Không không, tôi không tìm cậu ấy.”

“Tìm tôi?”

Trái tim Vu Bân đập bang bang như muốn nảy lên cổ họng, ánh mắt né tránh: “Không, không có chuyện gì, nghe nói tiên sinh tới đây cho nên đến xem tiên sinh có yêu cầu gì không?”

“Cậu đi đi lại lại nửa giờ trước cửa chỉ để hỏi cái này?”

“Hả? Vâng.”

“Tiểu Bác không biết cậu là người tôi xếp đến chỗ em ấy, cho nên lúc này cậu không nên tới tìm tôi, sai lầm cấp thấp này cậu cũng không thể mắc phải, vậy, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?”

Logic của Tiêu Chiến rất rõ ràng.

Vu Bân càng thêm hồi hộp, đôi con ngươi đen láy của đối phương tựa như muốn chiếu thẳng đến đáy lòng hắn.

Hắn hít sâu, trầm giọng hỏi: “Tiên sinh, tại sao ngài biết tôi ở ngoài cửa, còn đi tới đi lui nửa giờ?”

“Tôi có thể cảm nhận được.”

“Vì sao ngài có thể cảm nhận được?”

Tiêu Chiến nhìn thẳng vào Vu Bân, ánh mắt càng thêm thâm trầm: “Cậu muốn nói cái gì?”

“Tiên sinh, ngài.....”

Đúng lúc này, trong phòng truyền tới giọng nói của cậu: “Là Bân ca tới hả?”

Tiêu Chiến bước vào cửa, nói: “Ừ, là trợ lý của em.”

Thanh âm rầu rĩ của cậu từ phòng tắm truyền ra ngoài.

“Bân ca, em đang tắm, có chuyện gì không?”

“Không có việc gì, anh nghe nói buổi tối ở đây không an toàn nên tới xác nhận một chút xem em về chưa.”

“Anh không cần lo lắng đâu, em không có việc gì.”

“Anh đi đây.”

“Ngủ ngon, Bân ca.”

Trước khi Vu Bân rời đi, liếc Tiêu Chiến một cái thật sâu, Tiêu Chiến nhìn hắn, không nói gì.

Sau khi Vương Nhất Bác tắm xong, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ rộng rãi mềm mại, đứng trước gương soi soi, nhìn bản thân một lượt.

Tiêu Chiến đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cảnh biển đen như mực bên ngoài, cách đó không xa có ngọn hải đăng trên bãi đá ngầm chợt lóe sáng, gió biển thổi qua như bức màn lụa trắng phấp phới, sóng triều cứ từng lớp lại đến từng lớp.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu đang bước ra, cổ áo ngủ khá thoải mái, có thể nhìn rõ cần cổ trắng nõn cùng với xương quai xanh.

Hình như ai vừa mới tắm xong đều cực kỳ có tự tin, cậu thoải mái hào phóng liếc mắt với Tiêu Chiến một cái, mỉm cười nói: “Tam gia, em tắm xong rồi, anh có thể đi dùng.”

“Ừ.”

“Nếu có yêu cầu gì thì gọi em nhé!”

“Ừ.”

Tiêu Chiến lấy áo ngủ từ trong hành lý ra.

“Tam gia, có muốn em sắp xếp đồ đạc trong hành lý giúp anh không, nếu không có đồ vật riêng tư gì đó.....”

“Không có đồ vật riêng tư.”

Vương Nhất Bác đi tới, bắt đầu sửa sang lại vali hành lý giúp anh, lấy hết quần áo thường ngày ra, treo lên tủ quần áo.

Quần áo đều do một tay Tần quản gia sắp xếp, mỗi một cái quần cái áo đều được gấp gọn gàng như một miếng đậu hủ, không hề có nếp uốn.

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ bận rộn của cậu, cảm thấy hình như hôm nay cậu có điểm nào đó không giống bình thường, hình như rất chăm sóc anh, cũng rất nhân nhượng anh.

Thật sự nhập diễn, coi anh trở thành bạn trai sao?

“Tam gia, mau tắm rửa đi."

“Ừm.”

Cơ bắp của anh cực kỳ cuốn hút, thể hình này là phải tập thể hình mới có, từ bên trong, khí chất đến các phương diện khác của anh thực ra đều giống con người bình thường, chân tay và ngũ quan đều là da thịt thật sự.

Đương nhiên, không phải vừa ráp xong.

Những thứ anh đang sở hữu đều là những thứ anh tăng thêm từng ngày chỉ là anh muốn làm cho bản thân ngày càng trở nên chân thật, ngày càng gần với con người hơn.

Nhưng chung quy anh không phải. Tiêu Chiến lấy làn da mô phỏng lớn bằng bàn tay ở trong túi ra, dán ở miệng nguồn điện ở phần eo, dán thật chặt để tránh lúc tắm điện rò rỉ dẫn tới chập mạch.

“Tam gia, anh muốn ngủ ở giường trong hay ngủ ở giường ngoài?” Giọng nói của Vương Nhất Bác vang lên ngoài cửa.

“Sao cũng được.”

“Vậy anh ngủ bên ngoài nhé, em ngủ bên trong, cảm thấy an toàn hơn một chút.”

“Được.”

.........

Tắm xong đi ra, Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác tìm tới tìm lui trong vali của cậu, vẻ mặt uể oải.

Anh lau lau tóc, ngồi xuống mép giường của mình: “Tìm gì thế?”

Vương Nhất Bác cầm di động và dây nối usb, thở dài: “Xong rồi, em quên không mang đồ sạc rồi, không có cách nào nạp pin, tam gia anh có mang không?”

“Không có.” Anh chưa bao giờ dùng cái đó để nạp pin.

“A a a, di động của hai chúng ta cũng chưa nạp pin, ngày mai phải làm sao bây giờ.”

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nói: “Em đưa điện thoại cho anh, anh sạc cho.”

“Chẳng phải anh không mang sạc sao?”

“Không cần cái đó.....”

“Anh có cục sạc?”

“....Ừ.”

Xem như đi.

Vương Nhất Bác đưa điện thoại với dây nối usb cho anh, chờ anh lấy cục sạc ra. Lại không nghĩ rằng, Tiêu Chiến cầm di động của cậu xong trực tiếp chui vào ổ chăn.

“Tam, gia, anh đây là......”

“Nạp pin, tắt đèn đi.”

“Vâng!” Vương Nhất Bác duỗi tay tắt đèn, trong nháy mắt cả phòng lâm vào một mảnh đen nhánh.

“Tam gia, di động có thể đưa em không?” Vương Nhất Bác thử hỏi: “Em muốn chơi trò chơi một lát.”

“Không thể.”

“Vì sao?”

“Đang nạp pin.”

“Chính là anh không thể đưa cục sạc cho em mượn hả?”

Tiêu Chiến xé làn da mô phỏng bên hông ra, cắm dây nối usb vào: “Không thể.”

Vương Nhất Bác có chút hoang mang, cục sạc bảo bối gì mà phải trộm dùng trong chăn?

Nhưng mà cậu cũng không nghĩ nhiều, nằm xuống.

Tiêu Chiến nhắm hai mắt lại, có thông báo nhắc nhở, hỏi anh có muốn xem toàn bộ thông tin tài liệu của điện thoại không, Tiêu Chiến không chút do dự chọn từ chối.

Anh sẽ không tùy tiện xâm phạm quyền riêng tư của người khác, mặc dù có hơi tò mò, nhưng chút tò mò này bị anh mạnh mẽ khống chế áp xuống.

Tiêu Chiến nhắm mắt mở ra hình thức ngủ đông. Mười phút sau, giọng nói của đứa nhỏ vang lên, tự động đánh thức chế độ ngủ đông của anh: “Tam gia?”

“Ừ.”

“Anh ngủ rồi sao?”

“.......”

“Lại bị em đánh thức.”

“Ui, vậy anh ngủ ngon.”

“Có việc?”

cậu trở mình, nghiêng người về phía anh: “Tam gia, sao em không nghe thấy tiếng hít thở của anh?”

Tiêu Chiến có chút cạn lời: “Tiếng hít thở của anh rất nhẹ.”

“Anh không ngáy sao?”

Anh duỗi tay xoa xoa khóe mắt: “Sẽ không, anh sẽ không bao giờ làm như thế.”

“À, anh thật sự là người khoan khoái nhẹ nhàng.”

Tiêu Chiến.......

Lần đầu tiên có người dùng từ khoan khoái nhẹ nhàng để miêu tả anh.

“Có phải em không ngủ được không?” Tiêu Chiến hỏi cậu.

“Có chút.”

“Vừa khéo anh cũng không muốn ngủ, có muốn làm gì đó không?”

“Làm cái gì?!” Vương Nhất Bác đột nhiên có điểm kinh khủng.

“Em muốn làm cái gì, cũng được hết.” Tiêu Chiến đã ngồi dậy: “Dù sao cũng không ngủ được.”

“Không không không.” Vương Nhất Bác vội vàng nằm lui về sau, quay người lại: “Em mệt quá, ngủ đây tam gia, ngủ ngon!”

Tiêu Chiến khẽ cong môi, nằm xuống giường.

Chắc lần này sẽ không dám nói thêm nữa đâu.

“Tam gia, em nói một câu cuối cùng nha.”

“........”

“Em còn muốn kí hợp đồng với Chiến Thần, tuy hiện tại chị em không đồng ý nhưng em sẽ còn cố gắng. Em muốn ở lại bên cạnh anh.” Vương Nhất Bác chân thành hỏi: “Anh vẫn còn muốn kí với em chứ?”

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác mở to mắt, hình ảnh đập vào mắt đầu tiên chính là gương mặt anh tuấn thay cơm của Tiêu Chiến, đang gần sát vào mặt cậu.

OMG, thật sự không phải mơ.

Đồng tử của Vương Nhất Bác phóng lớn, hô hấp dừng lại.

Tiêu Chiến duỗi tay tới, bóp mặt cậu, giọng nói có vẻ trêu đùa: “Rời giường thôi heo con.”

Vương Nhất Bác nhanh chóng ngồi dậy, gương mặt ửng đỏ, một lúc lâu cũng không phản ứng lại.

Tiêu Chiến đưa điện thoại di động tới trước mặt cậu, xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu liền thấy nhiếp ảnh gia đang dùng tư thế kỳ quặc cong người ở mép giường, chụp cái đoạn ngọt ngào vừa nãy.

Được rồi được rồi, quả nhiên là trong chương trình.

Nhưng mà Vương Nhất Bác sờ ngực mình. Tim đập như nai con chạy loạn.

“Tôi muốn thay quần áo, anh mau đi ra mau đi ra.”

Nhiếp ảnh gia lễ phép gật đầu với anh, rời khỏi phòng.

Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên, biểu tượng pin trên màn hình đã đầy, cậu nhanh chóng bò đến giường của Tiêu Chiến, tìm kiếm một lượt từ dưới gối, trên tủ đầu giường nhưng cũng không thấy cục sạc đâu.

Rốt cuộc anh nạp pin bằng cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top