Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiêu trạch, rất an tĩnh.

Tiêu Chiến ngồi một mình trên sofa, chờ thời gian ngủ đông. Nhưng bất kể anh làm thế nào thì cũng không thể tiến vào trạng thái giấc ngủ, mí mắt trái của anh luôn giật giật, hơi phiếm hồng.

Dẫn đến trái tim, khẽ đau.

Anh có thể cảm nhận được nỗi buồn của con người.

Bên ngoài cửa sổ sát đất hiện lên ánh đèn xe hơi, có người đã trở về.

Bỗng nhiên anh cảm ứng được điều gì đó, đột ngột đứng dậy đi đến cạnh cửa.

Tiêu Sinh khiếp sợ, che ngực lùi về sau hai bước: “Anh, anh đứng đó dọa người lắm đấy!”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trái tim trong lồng ngực bắt đầu điên cuồng đập.

Điều này rất không phù hợp với lẽ thường, anh không có cách nào giải thích loại cảm giác này cảm giác muốn ôm cậu.

“Vương Nhất Bác.....”

Vương Nhất Bác đến gần Tiêu Chiến, quan sát anh một lượt: “Hả, hình như gầy đi. Tiêu Sinh, có phải anh không chăm sóc anh ấy chu đáo không?”

Tiêu Sinh khoanh tay: “Em uống say rồi phải không, anh ấy là một người máy, lại nói gầy với anh?”

Vương Nhất Bác duỗi tay sờ sờ gương mặt anh, đau lòng nói: “Gầy thật mà, có phải Tiêu Sinh không đối xử tốt với anh không?”

Tiêu Chiến nhìn Tiêu Sinh, lại rũ mắt nhìn đứa nhỏ gần trong gang tấc, ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu.

Tiêu Sinh:....

Người máy cũng học cách nói dối sao!

“Anh nhìn đi!” Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến ngồi lên sofa, quay đầu liếc mắt nhìn Tiêu Sinh một cái: “Còn không mau đi làm mì trường thọ!”

Tiêu Sinh đi đến cửa phòng bếp, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bản thân không cần giờ lại trách mình không chăm sóc tốt, nếu không thì đón người về đi!”

Nghe thấy lời này, trên mặt Tiêu Chiến bỗng có thần thái: “Tiểu Bác, cậu đến đón tôi về sao?”

Vương Nhất Bác nhìn anh, đáy mắt có men say mê ly: “Anh muốn về nhà cùng tôi?”

Tiêu Chiến gật đầu: “Tôi là của cậu.”

Mắt Vương Nhất Bác lại đỏ, nhẹ nhàng hít mũi: “Nếu anh là anh ấy thì tốt biết bao.”

“Tiểu Bác đừng khóc.” Tiêu Chiến nhẹ nhàng xoa gương mặt cậu, thay cậu lau đi giọt lệ bên khóe mắt.

“Tôi không khóc.” Vương Nhất Bác sịt sùi, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Hôm nay là sinh nhật anh, vui vẻ lên nhé.”

“Sinh nhật của tôi?”

“Đúng vậy.”

Tiêu Chiến hoang mang trầm ngâm một lát, sau đó gật đầu, hỏi cậu: “Vậy có chuẩn bị quà cho tôi không?”

Vương Nhất Bác:.........

Đây là người máy thành tinh đúng không??

“Thật xin lỗi.” Cậu áy náy: “Vừa rồi tôi mới nhớ ra.”

Tiêu Chiến cũng không thất vọng, anh cười cười: “Vậy có thể cho tôi làm một việc coi như quà sinh nhật không?”

Vương Nhất Bác liên tục gật đầu: “Chuyện này thì có thể.”

“Có lẽ cậu sẽ tức giận, nhưng tôi.....”

Vẫn muốn làm như vậy, trong khoảng thời gian này, vẫn luôn nghĩ tới nó

Anh còn chưa nói hết câu đã chậm rãi để sát vào mặt cậu, môi mỏng khẽ chạm lên cánh môi mềm mại của cậu, thấy cậu không né tránh mình, liền nhẹ nhàng đè ép.

Vương Nhất Bác mở to mắt, trong đầu hỗn độn, phản ứng cũng chậm chạp.

Cảm giác duy nhất của cậu lúc này là môi anh, thật mềm.

Tiêu Chiến nhắm mắt, đè cái gáy của cậu lại, làm sâu thêm nụ hôn này, thẳng đến khi Tiêu Sinh từ phòng bếp bước ra thì hai người mới vội vàng buông nhau.

Gò má Vương Nhất Bác ửng đỏ, hô hấp của Tiêu Chiến thì hơi dồn dập nhưng vẫn ra vẻ trấn định.

“Mì trường thọ đã nấu xong rồi.” Tiêu Sinh bưng bát mì đặt lên bàn: “Anh, lại đây nếm thử!”

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác một cái thật sâu, rồi đi tới bàn, ngồi xuống, cầm đũa lên ăn mì.

“Này này! Anh không ước nguyện à?”

Tiêu Chiến: “Cậu muốn tôi ước nguyện với một bát mì?”

“Không được sao?”

“Có hơi vô nghĩa, sao không mua bánh kem?”

“Đã trễ lắm rồi, em đi đâu mua bánh kem cho anh chứ? Có mì sợi đã không tệ rồi.”

Tiêu Chiến lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng vẫn tiếp tục ăn mì.

Tiêu Sinh khoanh tay, tìm tòi nghiên cứu nhìn gương mặt của Tiêu Chiến: “Em phát hiện anh càng ngày càng giống anh trai em, đặc biệt là cái miệng độc kia.”

Vương Nhất Bác che đôi môi hơi sưng đỏ, nửa ngày không có phản ứng.

Lại đang nằm mơ sao?

Tiêu Sinh nhìn dáng vẻ mơ màng của Vương Nhất Bác, nói: “Tiểu Bác, hiện tại đã khuya rồi, buổi tối em ở lại đây đi, anh cho người thu dọn phòng.”

“Không cần.” Tiêu Chiến nhàn nhạt nói: “Ngủ phòng tôi.”

“Hả??”

“Buổi tối tôi sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, ngồi là được, giường kia không dùng đến.”

Tiêu Sinh: “Vậy anh phải hỏi cậu ấy có nguyện ý ở cùng phòng với anh không chứ.”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đôi mắt đầy chờ mong: “Tiểu Bác, ngủ phòng tôi, tôi chăm sóc cậu.”

Vương Nhất Bác mơ mang nghiêng nghiêng ngả ngả trên sofa, nhẹ nhàng “ồ” một tiếng, hỏi: “Anh chăm sóc tôi như thế nào?”

“Như thế nào cũng được, tôi có thể hát ru cậu ngủ, cũng có thể kể chuyện cho cậu nghe, ôm cậu đi ngủ, nếu cậu muốn còn có rất nhiều, tôi có một hình thức người máy người yêu.”

Tiêu Sinh: “Stop stop stop! Tại sao em cảm thấy anh đang mời gọi nhỉ!”

Tiêu Chiến: “Tôi không mời gọi, nhưng tôi sẽ học.”

Tiêu Sinh:.......

Vương Nhất Bác bật cười ha ha: “Được nha, vậy tôi sẽ ngủ cùng anh Tiêu Chiến.”

Tiêu Sinh đỡ trán: “Được rồi, cả hai đã trưởng thành, tôi mặc kệ hai người đấy. sáng hôm sau đừng hối hận là được.”

.......

Vương Nhất Bác từ phòng tắm đi ra, Tiêu Chiến đang ngồi ở mép giường ngủ đông, tay trái đặt trên đùi, ngón áp út vô thức cong lên.

Vương Nhất Bác nhìn sợi dây sạc từ hông anh, hỏi: “Anh đang nạp điện sao?”

“Ừ.” Tiêu Chiến mở to mắt, rút một đầu dây sạc: “Đã nạp xong, đêm nay có thể sử dụng suốt một đêm.”

Vương Nhất Bác:.....

Quái quái sao ấy.

Cậu ngồi xuống đầu giường, ôm gối nhìn anh: “Aiz, vừa nãy vì sao anh lại hôn tôi? Người máy cũng muốn hôn môi sao?”

Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu: “Bởi vì tôi cảm thấy cậu muốn tôi hôn cậu.”

Vương Nhất Bác cười: “Anh còn có thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?”

Tiêu Chiến: “Tôi cảm thấy kích thích tố trong cơ thể cậu tăng cao, điều này chứng tỏ cậu cực kỳ muốn....”

“Dừng!” Vương Nhất Bác biết anh muốn nói hai chữ gì: “Lập tức dừng lại, không cho phép phân tích tôi!”

Tiêu Chiến cười cười: “Được.”

Vương Nhất Bác tắt đèn, đắp cái chăn đơn lên người, ngủ thành một tòa núi nhỏ: “Anh tự tìm nơi nghỉ nhé, mặc kệ anh, ngủ ngon.”

“Được.”

Tiêu Chiến nằm xuống cạnh cậu, sau đó duỗi tay ôm cả người cậu vào lòng mình.

Vương Nhất Bác:.......

“Xin hỏi, hiện tại anh đang làm gì  thế?”

Tiêu Chiến: “Cậu bảo tôi tìm chỗ ngủ.”

“Là tìm chỗ ngủ chứ không phải ôm tôi ngủ.”

Anh cọ cọ ở cổ cậu: “Tôi là người máy bạn trai.”

“Cho nên?”

“Cho nên, tôi sẽ làm chuyện mà bạn trai nên làm.”

Vương Nhất Bác:.......

“Tôi có uống rượu, nên đừng có dụ dỗ tôi.” Cậu nói: “Anh có gương mặt của người tôi thích nên tôi sẽ không kiềm chế bản thân được đâu.”

Tiêu Chiến: “Cầu mà không được.”

Vương Nhất Bác cong môi: “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Tiêu Chiến:.......

Vài phút sau, anh khẽ căng chặt thân thể, sợ cậu phát hiện dị thường.

**

Buổi sáng, Vương Nhất Bác xoa xoa cái trán đi xuống lầu, sau khi say rượu, đầu hơi đau.

Tiêu Chiến đã dậy từ sớm, ở trong phòng bếp nấu một nối cháo bắp đặc sệt, thấy Vương Nhất Bác xuống lầu liền rót cho cậu một cốc nước.

Tiêu Sinh đứng bên cạnh, cười ha hả: “Thế nào, anh trai của anh thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Phương diện kia của người máy thế nào?”

Vương Nhất Bác:......

Tiêu Chiến đi tới, xách cổ áo hắn lên rồi kéo ra ngoài.

“Đừng để ý đến cậu ta, một đầu óc màu vàng phế liệu.”

Tiêu Sinh hét lên: “Ai ai ai, buông ra buông ra, chẳng phải người máy các anh có quy định tuyệt đối không thể tổn thương con người sao!”

“Đúng là có quy định đó.” Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác: “Nhưng đây không phải quy định số một của tôi.”

“Vậy quy định số một của anh là gì?”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Bảo vệ cậu ấy, bất cứ quy định nào xung đột với quy định số một thì lấy quy định số một làm chủ.”

“Anh anh anh Anh quá không có nguyên tắc!”

Vương Nhất Bác nở nụ cười, ngồi xuống trước bàn ăn, lấy muỗng thưởng thức cháo bắp.

Tiêu Sinh chỉnh sửa cổ áo, đi tới: “Chờ lát nữa anh phải đến công ty, em muốn đi đâu anh đưa đi.”

“Đến Nam Sơn đi, hôm nay đoàn phim còn một cảnh quay dã ngoại.”

“Vậy được, chút nữa anh ở nhà chơi một mình nhé.”

Vương Nhất Bác vội vàng chỉ trích: “Anh lại để anh ấy ở nhà một mình!”

Tiêu Sinh bất đắc dĩ nói: “Chỉ có thể làm như vậy thôi, người trong công ty đều biết anh ấy, hiện tại bộ dáng này vẫn không thích hợp để nhiều người biết.”

Vương Nhất Bác suy nghĩ, nói: “Thế để anh ấy đến đoàn phim với em đi, ở nhà mãi sẽ nhàm chán lắm.”

Tiêu Sinh nở nụ cười, hỏi Tiêu Chiến: “Anh, người máy cũng biết chán sao?”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, sau đó gật đầu: “Sẽ.”

Tiêu Sinh: “Thật hay giả?”

Tiêu Chiến nghiêm túc nói: “Khi giá trị nhàm chán đầy, động cơ sẽ bốc khói.”

Tiêu Sinh: “.........”

Tiêu Chiến đến chỗ cậu: “Bởi vậy cần phải ở bên chủ nhân.”

“Cái tên này càng nhìn càng không thấy giống người máy.” Tiêu Sinh chỉ vào Tiêu Chiến, nói với cậu: “Giống anh trai anh đến từng chân tơ kẽ tóc, giống như đúc!”

Tuy Vương Nhất Bác đang cười, nhưng không thể không thừa nhận, hiện tại anh hơi khác so với lần đầu tiên gặp mặt.

Người máy bình thường chỉ biết máy móc hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân, nhưng hình như Tiêu Chiến đang dần dần khôi phục ý thức tự chủ của mình.

Buổi chiều, Vương Nhất Bác mang theo Tiêu Chiến đi vào đoàn phim.

Sau khi xuống xe, cậu đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm cho anh, ngụy trang một chút, người từng biết mặt cũng sẽ khó nhận ra.

Tiêu Chiến nghe lời Vương Nhất Bác, ngoan ngoãn ngồi trên ghế yên lặng xem câu đóng phim.

Một phân cảnh này, vừa khéo là lúc nam nữ chính diễn tình cảm ở bên hồ.

Hai người năm tay đi dạo bên bờ hồ, nói lời âu yếm ngọt ngấy, hai người dựa sát vào nhau ngắm nhìn hoa sen trong hồ, hành động cử chỉ rất thân mật.

Tiêu Chiến mặt không cảm xúc nhìn hai người, trong con ngươi cũng khẽ gợn sóng.

Bỗng dưng khó chịu.

Biết là đóng phim, nhưng người kia cứ nắm tay cậu, thỉnh thoảng còn ôm cậu, đợi lát nữa không biết có thể phát sinh chuyện quá đáng hơn không.....

Bên cạnh có một trợ lý nhỏ của các diễn viên khác đi đến chỗ anh, muốn tâm sự với anh nhưng lại bị gương mặt lạnh băng dọa lui.

Tiêu Chiến siết chặt hai bàn tay.

.........

Theo sự phát triển của cốt truyện, đến thời điểm tình cảm vai chính ấp ủ đến lúc ngọt ngào nhất thì….

Một bóng dáng đột nhiên xông vào ống kính, đẩy mạnh diễn viên ra, bảo vệ Vương Nhất Bác phía sau mình.

diễn viên vì lực đẩy mạnh mẽ của anh nên ngã vào trong hồ, may là mặt hồ có vòng bảo hộ vây lại, nhưng mà cái mông vẫn bị ngã đau.

Hắn chỉ vào Tiêu Chiến: “Vương Nhất Bác, trợ lý của cậu muốn làm gì đó!”

Vương Nhất Bác cũng không hiểu, nhìn Tiêu Chiến: “Anh làm sao vậy?”

Các cơ trên mặt Tiêu Chiến khẽ giật, nhìn ra giá trị tức giận đã chạy đầy.

Anh không nói một lời, kéo Vương Nhất Bác nhanh chóng rời khỏi phim trường.

Bên ngoài tường  ngói đen, Vương Nhất Bác  nhìn Tiêu Chiến, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc chuyện là như nào?”

Tiêu Chiến không cách nào giải thích, chỉ có thể trầm mặc.

“Vừa nãy anh mới làm ảnh hưởng đến công việc của tôi đó, có biết hay không?”

“Là do virus sao?” Vương Nhất Bác vươn tay sờ đầu anh: “Trong khoảng thời gian này, biểu hiện của anh thật sự không bình thường.”

“Hệ thống của tôi có tường lửa mới nhất, sẽ không dễ dàng bị virus công kích.”

“Vậy thì tại sao?”

Theo lý thuyết, anh không nên có được hành vi tự chủ mới đung. Nhưng mà vừa rồi Vương Nhất Bác thấy rõ ràng dưới đáy mắt của anh có một tia tức giận.

“Có phải anh nhớ ra gì đó không?” Vương Nhất Bác bỗng nhiên nắm lấy góc áo của anh: “Nhớ ra mình chính là Tiêu Thần sao!”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, lắc đầu: “Thật xin lỗi, tôi không phải người mà cậu nói.”

Vương Nhất Bác thất vọng, cũng phải Tiêu Thần đã đi rồi.

Có lẽ, đúng như lời anh cả nói, cậu cũng nên chậm rãi tiếp thu sự thật, Thần ca không bao giờ trở về nữa.

“Tôi phải quay lại phim trường, anh tự về nhé.” Vương Nhất Bác vô lực nói.

Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay cậu, không có buông ra.

Vương Nhất Bác nhìn anh, nhíu mày: “Buổi tối tôi sẽ gọi Bân ca tới kiểm tra giúp anh.”

Cậu kéo tay anh ra, xoay người bước về phim trường.

Bầu trời nổi lên cơn mưa phùn nhè nhẹ, Tiêu Chiến nhìn bóng dáng cậu dần biến mất ở ngã rẽ, trái tim bỗng dưng có chút khó chịu hư vô.

Anh có được trái tim, đây là cấu tạo thân thể khác biệt vơi những người máy khác.

Bởi vậy, cũng sẽ đau lòng sao?

........

Buổi tối, Vương Nhất Bác về nhà, nhìn thấy Thu Hương đang ngồi trên sofa pha trà nghệ thuật.

Vương Nhất Bác đổi giày đi vào nhà: “Đã trễ rồi mà chị còn uống trà à.”

Thu Hương thảnh thơi nói: “Không uống, nhưng chị thích pha trà, pha trà có thể tĩnh tâm.”

Vương Nhất Bác nhìn thư phòng ở chỗ rẽ cầu thang: “Cái người máy kia không về sao?”

“Chẳng phải cậu ta có nhà của mình à?”

“À.”

Vương Nhất Bác có chút không yên lòng, về lòng lấy điện thoại gọi cho Tiêu Sinh: “Sinh ca, anh trai anh có nhà không?”

“Không phải anh ấy ở cùng em sao?”

Trong lòng Vương Nhất Bác “lộp bộp”: “Giữa chừng em bảo anh ấy đi về, không về nhà sao?”

“Nhưng anh ấy không có nhà.”

Vương Nhất Bác cúp máy, cầm lấy áo gió khoác lên, sải bước ra cửa. Phía sau, Thu Hương hỏi: “Đi đâu thế, đã trễ rồi mà.”

“Tìm người.” Vương Nhất Bác đi đến gara lấy xe, đồng thời gọi điện thoại cho Vu Bân.

Vu Bân bắt máy, giọng nói có vẻ lười biếng: “Đồng chí Tiểu Bác, hôm nay là ngày anh nghỉ phép nha, tăng ca là phải trả phí đấy.”

Vương Nhất Bác không có tâm trạng nói đùa với anh, trực tiếp hỏi: “Trên người Tiêu Chiến có hệ thống định vị không?”

“Sao thế, người đi lạc?”

“Vâng.”

“Không nên nha.” Vu Bân sững sờ: “Tiên sinh được coi là người máy trí năng rất cao, không tồn tại tình huống đi lạc.”

Vương Nhất Bác ngượng ngùng giải thích: “Buổi chiều ở phim trường em với anh ấy xảy ra ít mâu thuẫn.”

“Vậy mà em có thể xảy ra mâu thuẫn với người máy được thì cũng lợi hại đấy, không phải chuyện gì tiên sinh cũng nghe em hả?”

“Em cảm thấy hình như anh ấy đang chậm rãi khôi phục ý thức tự chủ, nhưng đây không phải trọng điểm, bên anh có thể tra xem rốt cuộc anh ấy ở đâu không?”

“Được, anh tra giúp em.” Vu Bân nhanh chóng bật máy tính, dò tìm Tiêu Chiến, nhanh chóng tìm thấy vị trí.

“Trên định vị biểu hiện ở bến tàu số 7, bờ sông Trường Giang.”

Nghe thấy cái địa điểm này, trái tim Vương Nhất Bác lập tưc treo cao, nơi đó là nơi Tiêu Chiến nhảy xuống nước.

Cậu cúp điện thoại, nhanh chóng quay xe chạy đến bến tàu số 7.

Bên sông Trường Giang vào buổi tối cực kỳ nhộn nhịp, có rất nhiều quán nướng, quán ăn khuya, không ít người ở bờ sông uống bia.

Vương Nhất Bác xuống xe, dựa theo định vị mà Vu Bân gửi cho mà tìm thấy Tiêu Chiến.

Hình như anh gặp chút phiền toái.

Mấy thanh niên uống rượu say cầm chai hất rượu lên mặt anh.

Tiêu Chiến không thể làm con người bị thương, bởi vậy chỉ có thể để mấy con ma men làm ra hành động xúc phạm mình.

“Cảnh cáo, xin dừng ngay hành vi hiện tại của mấy người lại, mấy người sẽ tạo thành thương tổn không thể vãn hồi với mạch điện của tôi.”

Bia chảy dọc từ tóc mái của Tiêu Chiến tí tách rơi xuống, chảy vào trong mắt anh

Mấy tên thanh niên cười nghiêng cười ngả: “Đây là tên tâm thần nào mới chạy trốn khỏi viện thế!”

“Mày con mẹ nó bị bệnh đúng không?”

“Này! Có phải mày sẽ không phản kháng không?”

“Có đánh người sao?”

Tiêu Chiến nói: “Yên tâm, tôi sẽ không làm con người bị thương.”

“Ha ha ha ha ha ha, đúng là tên bệnh tâm thần!”

Nhìn thấy cảnh này, Vương Nhất Bác tức giận đến mức bệnh tim muốn phát tác, chạy nhanh đến bảo vệ Tiêu Chiến phía sau mình: “Các người bị điên à, bắt nạt người khác vui lắm sao?”

Mấy tên côn đồ ma men thấy Vương Nhất Bác xuất hiện, hai mặt nhìn nhau: “Âyo, đây không phải là đại minh tinh trên TV sao?”

“Thật vậy hả? Đại minh tinh mà lại xuất hiện ở đây, không phải mấy anh đang nằm mơ chứ?”

Mấy tên côn đồ đều cười ghê tởm, đi về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút sợ hãi, kéo Tiêu Chiến cứ lùi dần về sau, đường phía sau cũng bị hai tên côn đồ ngăn lại.

“Buổi tối hôm nay diễm phúc của các anh em không cạn đâu, còn có thể nếm thử xem hương vị của minh tinh như thế nào.”

Ngay khi bọn họ xông tới muốn kéo Vương Nhất Bác đi, Tiêu Chiến  bỗng nhiên ra tay túm lấy cái “móng heo” không an phận của một tên du côn gần nhất, bẻ gập lại, gã kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đớn ngã xuống đất, vặn vẹo như giòi bọ.

Mấy tên khác nhìn thấy vậy, hô to xông lên, rút dao găm đâm về phía Tiêu Chiến.

Nhưng bọn họ nào phải đối thủ của Tiêu Chiến, một giây đã bị anh đá phăng, ngã lộn xộn trên mặt đất, đau không đứng dậy nổi.

Tên côn đồ đâu có ngờ, tên bệnh tâm thần vừa bị bắt nạt không rên một tiếng lại có thân thủ tốt như này.

Bọn họ cũng là những kẻ thích bắt nạt người yếu, gặp kẻ mạnh thì sôi nổi xin tha:

“Hảo hán tha mạng, là chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn!”

Vương Nhất Bác tức giận đi qua đạp lên người nọ hai phát: “Xin lỗi!”

“Thật xin lỗi thật xin lỗi, chúng tôi sai rồi, sau này chúng tôi không dám nữa!”

Vương Nhất Bác dắt Tiêu Chiến về trong xe, Tiêu Chiến cứ lắc lắc đầu, hình như có diện tích nhỏ bị tổn thương.”

Vương Nhất Bác gấp đến mức nước mắt muốn rớt ra, lấy khăn giấy lau rượu trên mặt anh, tay khẽ run: “Sao rồi, máy móc có bị hư hao không?”

“Không có việc gì.” Giọng nói của Tiêu Chiến đứt quãng: “Có thể tự chữa trị, không, không sao.”

Vương Nhất Bác áy náy: “Thật xin lỗi, em không nên để anh rời đi một mình, thật sự xin lỗi anh!”

Tiêu Chiến chậm rãi rũ mắt, nhìn cậu dịu dàng nói: “Không, không sao, cậu không cần xin lỗi, cũng không, đừng khóc.”

“Sau này em sẽ chăm sóc anh thật tốt, sẽ không để anh xảy ra chuyện nữa.”

Trong mắt Tiêu Chiến tràn đầy dịu dàng, khẽ ôm chặt cậu vào lòng.

Vương Nhất Bác quyết tâm sẽ không ghét bỏ anh nữa, mặc kệ anh có thể nhớ lại chuyện quá khứ hay không thì cậu cũng sẽ bảo vệ anh.

Tựa như lúc trước, anh lặng lẽ bảo vệ đứa nhỏ mới chập chững bước chân vào giới giải trí.

**

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến về nhà, Thu Hương đúng lúc pha xong trà, thấy người mà nhóc nhà mình dẫn về, suýt chút nữa bị sặc.

“Không phải đã nói đưa về nhà cậu ta rồi sao? Sao lại đón về đây rồi?”

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến về phòng mình: “Về sau anh ấy chính là người nhà của chúng ta.”

“Cái gì cái gì?” Thu Hương bất mãn nói: “Em cứ như vậy mà quyết định, có hỏi ý kiến chị chưa đấy?”

Vương Nhất Bác quay đầu lại: “Chị, không phải chị mua anh ấy cho em sao?”

Thu Hương nhất thời nghẹn: “Không phải, mua về là một chuyện, em thấy ai mua điều hòa TV về rồi nói đây là thành viên mới của gia đình chưa?”

Vương Nhất Bác đứng cạnh cửa, nói với: “Anh ấy không phải điều hòa, cũng không phải TV, từ nay về sau anh ấy chính là Tiêu Chiến.”

Tiêu Chiến bỗng nhìn Vương Nhất Bác, vẻ mặt kinh ngạc.

Nói xong, Vương Nhất Bác liền muốn đóng cửa, Thu Hương dùng khuỷu tay chặn lại: “Em nói đùa hả?”

Vương Nhất Bác nghiêm túc, hoàn toàn không có vẻ gì là đùa giỡn.

“Vương Nhất Bác, em đừng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, tương lai của em còn dài, chẳng lẽ thật sự muốn sống cả đời với người máy này?”

“Anh ấy không phải người máy, anh ấy biết sợ hãi, biết ghen, biết tức giận, còn biết nói giỡn, chị nhìn xem, đâu có giống người máy.”

Thu Hương thở phì phì nói: “chị thấy em điên rồi, người đã đi rồi, rốt cuộc khi nào em mối có thể chấp nhận sự thực!”

Vương Nhất Bác đẩy Thu Hương ra khỏi phòng, đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, tay áo dùng sức lau nước mắt.

“Em vĩnh viễn không chấp nhận.”

Tiêu Chiến từng nói, chờ anh về. Anh sẽ không nuốt lời đâu.

.......

Người máy ngồi ở cửa sổ phòng Vương Nhất Bác, lặng lẽ xem cậu với Thu Hương cãi nhau, không nói một lời.

Vương Nhất Bác đi qua, sờ mái đầu ướt của anh, nói: “Em lấy cho anh cái tên nhé, gọi là Tiểu Qua Qua được không?”

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu.

“Đầu anh ướt lắm, không thể dính nước, vậy tắm rửa ra sao?” Vương Nhất Bác hỏi anh.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, nói: “Dùng khăn lông ướt lau thân thể là được.”

“Được.”

Vương Nhất Bác kéo anh vào phòng tắm, thấm ướt khăn lông, xoay người đưa cho anh: “Sau này anh cứ dùng khăn lông này nhé, khăn mới.....”

Lời còn chưa dứt, người nào đó đã cởi áo trên, lại bắt đầu cời cái kia.

Vương Nhất Bác vội vàng xoay người: “Này....anh....làm gì đó.”

“Không phải tắm rửa sao?” Tiêu Chiến đúng lý hợp tình nhận lấy khăn lông trong tay cậu, chà lau mỗi tấc da trên thân thể.

“Anh là người máy, em không cần thẹn thùng với anh.”

Vương Nhất Bác quét mắt liếc anh một cái, thật là một chút cũng không nhìn ra bộ dáng người máy của anh, dáng người của anh vẫn tuyệt như cũ, hoàn hảo đến mức người ta không dám nhìn thẳng.

Không ngại là không thể, Vương Nhất Bác loạng choạng chạy ra khỏi phòng tắm: “Anh tự làm đi, có chuyện gì thì gọi em.”

“Ồ.”

Nửa giờ sau, Tiêu Chiến thay áo ngủ của cậu, đi ra. Vương Nhất Bác đang ngồi ở mép giường độc sách, gương mặt được bao phủ bởi một màu hồng nhạt.

Tiêu Chiến đi tới mép giường, dí sát mặt vào cậu, mặt đối mặt.

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt tuấn tú của anh, hít sâu hỏi: “Làm gì?”

“Anh muốn.....”

Anh nắm tay Vương Nhất Bác.

Trái tim Vương Nhất Bác đập rộn ràng: ”Anh muốn làm gì?”

Tiêu Chiến nhẹ nhàng hôn sườn cổ cậu, nhẹ nhàng thầm thì bên tai: “Anh muốn cùng em....”

Vương Nhất Bác đẩy anh ra: “Không không không, chuyện này em còn chưa chuẩn bị tốt!”

Tiêu Chiến nhíu mày: “Nhưng anh đợi lâu lắm rồi.”

“Anh chỉ là người máy, mong anh đừng suy nghĩ quá nhiều, được không!”

“Vì anh là người máy nên mới muốn gắn kết với em, chỉ có gắn kết thông tin thì anh mới chân chính thuộc về em.”

Vương Nhất Bác ngẩn người, chớp chớp mắt: “Là....cái này?”

Tiêu Chiến: “Nếu không thì sao?”

Vương Nhất Bác:.......

Được rồi.

Cậu đặt sách xuống, ngồi thẳng, hỏi anh: “Cần làm những gì?”

“Rất đơn giản.” Tiêu Chiến nhìn cậu mỉm cười: “XXX với anh là được.”

Vương Nhất Bác:!!!

Lại một lần khiếp sợ.

Giới người máy loạn vậy sao? Gắn kết thông tin với chủ nhân mà phải bạch bạch bạch mới được?

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác tin, nụ cười càng sâu: “Anh đùa thôi.”

Vương Nhất Bác:........

Tốt, hiện tại cậu hoàn toàn tin người máy này chính là Tiêu Chiến số 2, trăm phần trăm không sai vào đâu được.

Tiêu Chiến ngồi cạnh cậu, nắm tay cậu: “Rất đơn giản, vươn ngón trỏ là được rồi.”

Vương Nhất Bác nghe lời vươn ngón trỏ, Tiêu Chiến cũng vươn ngón trỏ của mình ra, chạm rãi chạm vào.

Đầu ngón tay của anh bống nhiên xuất hiện ánh sáng xanh nhạt, không ít số liệu lưu mã lướt nhanh trên làn da của anh.

Vương Nhất Bác không có cảm giác gì, cẩn thận nhìn chằm chằm ánh sáng màu lục ở đầu ngón tay.

Anh nhắm mắt lại, mắt trái vẫn luôn trong trạng thái mù bỗng hiện lên vô số hình ảnh:

Lần đầu tiên giúp cậu, lần đầu tiên nghe cậu vui vẻ gọi anh, lần đầu tiên hôn cậu, những hình ảnh đó, toàn bộ mạnh mẽ nhồi vào đầu anh.

Giây phút nhảy xuống sông, tận sâu trong nội tâm của Tiêu Chiến  rất sợ hãi, không phải sợ cái chết, mà là sợ vĩnh viễn mất cậu.

Cho dù ký ức đã tan thành từng mảnh nhỏ, nhưng chỉ cần anh còn có trái tim thì thanh âm kia sẽ vẫn luôn dẫn đường cho anh, trở về bên cậu.

........

Vương Nhất Bác chạm tay với Tiêu Chiến đã suốt 15 phút, Tiêu Chiến không nói gì, cậu cũng không dám rút tay về, sợ làm hỏng quá trình kết nối thông tin.

“......Xin hỏi còn cần bao lâu nữa?”

Tiêu Chiến chậm rãi mở mắt, con ngươi màu nâu nhìn thẳng vào cậu.

Mắt trái mù lòa nay đã hoàn toàn nhìn rõ, không hề có bất cứ chướng ngại gì cả.

Giáo sư Hansson từng nói, mắt trái bị hận thù phá hủy, muốn gặp lại ánh mặt trời thì trước hết phải học cách yêu.

Vương Nhất Bác không nhận ra anh khác thường, tò mò hỏi: “Sau khi gắn kết thông tin thì chúng ta sẽ thế nào?”

Tiêu Chiến vươn tay khẽ phác họa đường cong trên gương mặt cậu, mỉm cười: “Sau khi gắn kết, chúng ta sẽ vĩnh viễn, vĩnh viễn ở bên nhau.”

Vương Nhất Bác còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Chiến đã hôn lên môi cậu, cực kỳ thuần thục mà cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu, hoàn toàn không giống người máy chỉ lướt qua là ngừng.

Anh hôn cậu thật sâu, mang theo nỗi nhớ trắng đêm và tình yêu da diết.

Hôn như này, tất nhiên sẽ không thể là người máy lạnh như băng.

Vương Nhất Bác trừng lớn mắt, khó tin sờ sờ khuôn mặt ấm áp của anh: “Anh là.....”

Tiêu Chiến cong môi, ngũ quan anh tuấn quen thuộc sinh động hẳn lên: “Tiểu Bác, anh là Tiêu Chiến.”

Tiêu Chiến khôi phục ký ức lại tiếp quản công ty lần nữa.

Mặt ngoài có vẻ công ty vẫn vận hành đâu vào đấy nhưng trên thực tế, báo cáo doanh thu mỗi quý đều điên cuồng sụt giảm.

Nếu anh không quay lại nữa thì chắc không đến sang năm, truyền thông Chiến Thần chắc chắn sẽ bị Tiêu Sinh phá đổ.

Tiêu Sinh không phải quản lý công ty nữa, Tiêu Chiến vừa đến, không cần anh vung chân đá thì Tiêu Sinh đã vội vàng nhường lại vị trí chủ tịch, trở về giới giải trí, tiếp tục làm siêu sao thần tượng của mình.

Sự nghiệp của Vương Nhất Bác cũng dần ổn đỉnh, trở thành nghệ sĩ tài năng hát – nhảy – diễn trong giới giải trí. Tuy rằng độ nổi tiếng không đuổi kịp Tiêu Sinh nhưng mỗi bước chân cậu đi đều luyện chắc kiến thức cơ bản của đóng phim, ca hát. Chỉ có như vậy, mới vĩnh viễn không bị sóng to ngoài biển hất thẳng về bờ.

Hình như chỉ có Thu Hương, vẫn trước sau như một mà phản đối quan hệ của Vương Nhất Bác với Tiêu Chiến.

“Cậu ta là do chị mua về! Giống hệt TV, điều hòa trong nhà, sao chị có thể cho em kết hôn với TV điều hòa chứ?”

Vương Nhất Bác:........

Đối với lý do thoái thác của chị cả, cậu thật sự không còn lời nào để nói.

“Có thể đừng đặt anh ấy cùng chỗ với điều hòa TV không chị!” Vương Nhất Bác thở phì phì nói: “Anh ấy là Tiêu Chiến! Là người sống sờ sờ!”

Thu Hương cười: “Vậy sao? Thế chị đây hỏi em: cậu ta sẽ già đi sao? cậu ta sẽ chết sao? Nếu chuyện này đều không làm được thì cậu ta có tư cách gì nói mình là người?”

Vương Nhất Bác:.......

Cậu thật sự bị Thu Hương chọc tức chết rồi, nhưng cố tình lại không có sức cãi lại.

Vu Bân lấy ra tư thế thuyết khách chuyên nghiệp, tiếp tục nói: “Cô ngẫm lại đi, bệnh tình của Vương Nhất Bác bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra ngoài ý muốn, nếu gả cho người khác, ai có thể bảo đảm hắn ta kịp thời biết biến hóa thân thể Vương Nhất Bác?”

“Nhưng mà Tiêu tiên sinh của chúng tôi thì không giống, đây chẳng phải là một cái máy đo lường tiện nghi sao? Tiên sinh với Vương Nhất Bác ở bên nhau, từng giây từng phút đều có thể kiểm tra xem thân thể Vương Nhất Bác chuyển biến tốt hay xấu. Cho nên, nhìn từ góc độ này, Tiểu Bác và Tiêu Chiến thật sự là trời sinh một đôi.”

Thu Hương không còn lời gì để nói, cẩn thận cân nhắc, thật đúng là có đạo lý.

Thay bằng bất cứ người khác, giao Tiểu Bác cho hắn, Thu Hương sẽ không yên tâm, nhưng là Tiêu Chiến thì thật sự có thể.

Vì để cho Thu Hương có bậc thang đi xuống, Tiêu Chiến “cắt đất đền tiền”. Trong việc hợp tác với tập đoàn Vương thị thì nhường phần lớn lợi nhuận, cuối cùng cũng khiến Thu Hương nhả ra, đồng ý hôn sự này.

Trong hôn lễ, Thu Hương nắm tay cậu, tự mình giao vào tay Tiêu Chiến, lạnh mặt nói: “Tôi coi như gả em cho một cái máy kiểm tra bệnh tình, cậu phải chăm sóc nó thật tốt đấy.”

Vương Nhất Bác tức giận dậm dậm chân: “Chị, máy kiểm tra bệnh tình là cái quỷ gì thế! Chị có thể đừng luôn dùng mấy cái so sánh kỳ quặc đó không!”

Tiêu Chiến cười cười: “Anh cảm thấy so sánh này rất thích hợp.”

“Được rồi, hiện tại hai người đứng cùng chiến tuyến, em nói không lại hai người.”

.........

Đúng như lo lắng của Thu Hương, trong cuộc sống sinh hoạt hôn nhân dài đằng đẵng, Tiêu Chiến hình như thật sự không già đi, bởi vì anh không có sự trao đổi chất.

Nhưng mà cũng may, mỗi ngày Vương Nhất Bác đều bị Tiêu Chiến  kéo đi tập thể dục, cùng nhau rèn luyện thân thể, duy trì thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, làn da mịn màng, gương mặt không có mấy nếp nhăn, sau mấy chục năm vẫn duy trì tuổi trẻ, đứng cạnh minh tinh hơn hai mươi tuổi cũng khó nhìn ra sự khác biệt của tuổi tác.

Hai người gần như có thể nói là thần thoại bất lão của giới giải trí.

Sau khi hai người về hưu, chuyển đến sống tại một biệt thự vùng ngoại ô, trải qua cuộc sống ẩn cư như thần tiên quyến lữ.

Vương Nhất Bác thu nhận mấy con mèo đi lạc, Tiêu Chiến có hứng thú thì gieo một ít hạt giống hành trong sân, nhìn chồi non xanh mơn mởn vươn lên từ bùn đất, cảm thấy rất thú vị.

**

Đó là một buổi trưa yên tĩnh nắng đẹp, trong vườn, Tiêu Chiến ôm con mèo, chơi cùng một con mèo quất lớn lang thang: “chồng nhỏ, mau xem con mèo này này.”

“Nó nói muốn chúng ta nhận nuôi nó, được không?”

“Em đang ngủ trưa hả?”

.........

Bỗng nhiên, tay anh khựng lại, bắt đầu run rẩy rất khẽ.

Mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn anh, không rõ nguyên do.

Tiêu Chiến che mắt trái, khóe miệng nhợt nhạt mấp máy, nói với mèo: “chồng nhỏ không đồng ý, sau này không thể thu nhận mày nữa, đi nhà khác đi.”

Hình như mèo có thể nghe hiểu lời anh nói, cọ cọ tay anh, chậm rãi đi men theo góc tường.

Tiêu Chiến thả mấy con mèo lang thang trong nhà ra ngoài, bọn nó thân mật cọ cọ chân anh, rời đi.

Tiêu Chiến trở về vườn.

Vương Nhất Bác đang nằm nghỉ ngơi trên ghế bập bênh, Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cậu, vuốt ve khuôn mặt của người bên cạnh, dịu dàng gọi: “Tiểu Bác.”

Vương Nhất Bác không đáp, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt an tĩnh của cậu, ôn nhu như lúc ban đầu.

Tiêu Chiến đặt nụ hôn lên mặt cậu, sau đó gửi một tin nhắn cho Thu Hương: “Chị, đáp án của vấn đề thứ ba, hiện tại em sẽ nói cho chị.”

Sau khi gửi xong tin nhắn này, Tiêu Chiến buông di động xuống, nằm cạnh cậu, vùi mặt vào trong ngực cậu, lẳng lặng nhắm mắt lại.

Hệ thống cảnh báo ―

“Có muốn cách thức hóa toàn bộ ký ức không?”

“Có.”

Ký ức tốt đẹp trong đầu anh tựa như một thước phim điện ảnh tua chậm, sau đó chậm rãi biến mất vào hư vô bụi bặm.

Tiêu Chiến nhìn ngắm đủ loại ký ức tuyệt vời đó, ý cười bên miệng càng tăng.

“Hệ thống tự hủy chuẩn bị khởi động, xác nhận lần cuối, có hủy diệt không?”

“Có.”

Anh hôn lên trán Vương Nhất Bác lần cuối, ánh sáng trong mắt dần dần nhạt đi.

Có lẽ, thời gian chân thật nhất trong cuộc đời của anh chính là nắm tay cậu nằm trên ghế, cùng phơi nắng, sau đó cùng nhau chìm vào mộng đẹp vĩnh hằng....
Hết rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top