Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Vương Nhất Bác mua nước có ga không thể giấu được, nhưng mà cậu cũng được tính là đủ nghĩa khí, không khai Tiêu Sinh ra.

Tiêu Sinh giơ tay thẳng thắn nói: “Huấn luyện viên, là em bảo Vương Nhất Bác làm chân chạy vặt đi mua nước có ga giúp, hơn nữa không chỉ một lần.”

Huấn luyện viên dùng đầu ngón chân cũng đoán được, trong doanh trại đại đa số bạn học đều rất ngoan, chỉ có mấy người này không làm người ta bớt lo.

“Thẩm Gia, còn có Tiêu Sinh, hai cậu lập tức cút về thu dọn đồ đạc!”

“Vâng!” Tiêu Sinh nhảy dựng lên, vội vàng chạy về ký túc xá.

“Quay lại!” Huấn luyện viên thấy anh ta vui vẻ như vậy liền biết hắn đã sớm không muốn ngây người ở đây nữa, đến nỗi trừng phạt của trường học, có lẽ là uy hiếp với học sinh mới nhưng đối với tên giảo hoạt như Tiêu Sinh thì chắc chắn không hiệu quả.

“Tiêu Sinh không cần về, ở lại, phạt chạy sân thể dục 20 vòng.”

“Dựa vào đâu!”

“Dựa vào đâu!”

Tiêu Sinh và Thẩm Gia đồng thời hỏi ba chữ chữ này, nhưng mà ngữ khí hoàn toàn khác biệt: Thẩm Gia là cảm thấy không công bằng, mà Tiêu Sinh là hoàn toàn thất vọng.

Huấn luyện viên nói: “Hai cậu, tính chất khác nhau, Thẩm Gia dùng thủ đoạn ti tiện bức ép bạn học mua đồ cho mình, mà tình tiết của Tiêu Sinh không tính là nghiêm trọng...”

Nhiều lắm chỉ gọi là thu mua.

Vương Nhất Bác cũng vội vàng gật đầu: “Không sai không sai, bạn học Tiêu dạy em nhảy, là em tự nguyện giúp mua nước.”

Tiêu Sinh liếc Vương Nhất Bác một cái: “Bớt tranh cãi cũng không nghẹn chết cậu đâu!”

Cuối cùng, mấy người Thẩm Gia thu dọn đồ đạc, ủ rũ cụp đuôi rời khỏi doanh địa.

Mà Tiêu Sinh thì bị phạt chạy quanh sân thể dục 20 vòng.

Vương Nhất Bác cũng bị liên lụy, phạt chạt 15 vòng.

Thân thể của cậu không tốt, chạy 2 vòng là đã mệt thở hồng hộc, lấy một viên thuốc màu trắng từ trong túi ra ăn.

Tiêu Sinh chạy gần cậu, tò mò hỏi: “Ăn cái gì thế?”

“Thuốc tim, tim tôi không thể đập quá nhanh.”

Vương Nhất Bác nhìn bạn học Hàn Minh cách đó không xa, hỏi: “Ở trong giới giải trí, nếu không nổi tiếng thì đi đâu cũng bị bắt nạt à?”

Tiêu Sinh khoanh tay, chậm rãi nói: “Ỷ thế hiếp người không chỉ có ở giới giải trí, trên thế giới này nơi nơi đều có, giống như cậu vậy, trên mặt đều viết ‘mau tới bắt nạt tôi đi’, vào giới giải trí không bị bắt nạt mới là lạ.”

Vương Nhất Bác trầm mặc không lên tiếng.

“Sao, sợ rồi?” Tiêu Sinh nhìn vẻ mặt uể oải của cậu: “Muốn từ bỏ?”

“Không phải.”

Cậu bị bắt nạt từ nhỏ đến lớn, không sợ nhất chính là cái này.

“Còn có một cách.” Khóe miệng của Tiêu Sinh gợi lên một độ cong xấu xa: “Bản thân không thể tự bảo vệ thì tìm một người có năng lực bảo vệ.”

Vương Nhất Bác thở hổn hển, khó khăn nói: “Trên thế gian này không có bữa ăn nào miễn phí, tìm người bảo vệ thì tôi sẽ phải trả giá càng nhiều.”

Tiêu Sinh vỗ vào ót cậu: “Cậu cũng không đơn thuần như tôi nghĩ nhỉ, cả cái này cũng đều biết.”

“Đương nhiên là biết.”

Anh trai của cậu ở trong giới giải trí nên cuộc nói chuyện phiếm bình thường của ba mẹ cũng liên quan nhiều đến quy tắc trong giới.

Vương Nhất Bác chạy xong vòng cuối cùng, ngồi rìa sân nghỉ ngơi, Tiêu Sinh nói: “Một người thật cô đơn nha, bồi tôi chạy tiếp đi.”

“anh nghĩ hay thật.”

“Anh trai, chúng em tới bồi anh!” Lương Hạ dẫn ba người truy tinh đến, gia nhập đội quân chạy bộ của Tiêu Sinh.

“Này này này, các cậu cách xa tôi một chút.”

Tiêu Sinh thực sự sợ các cậu, lòng bàn chân nện từng bước dài: “Đừng tới đây, duy trì khoảng cách với thần tượng, có hiểu không!”

“Anh trai, chúng em cổ vũ anh!”

“Anh trai, em yêu anh!”

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Sinh đang chạy như điên trên sân thể dục, còn có các bạn đuổi theo sau anh ta, uể oải mà đề tài nặng nề kia mang tới cho cậu lập tức biến thành hư không.

Đúng vậy, dù trong vòng luẩn quẩn này có nhiều chuyện dơ bẩn.

Nhưng nhiệt tình và yêu mến của fan dành cho thần tượng lại là thứ sạch sẽ thuần túy nhất trên thế giới này.

Giống như cậu thích anh Tiêu Thần vậy.

*

Huấn luyện quân sự nửa tháng, Vương Nhất Bác cảm thấy thể trạng của mình đã tốt hơn một chút. Huấn luyện viên cũng rất quan tâm đến cậu, xét trừ tất cả vận động cường độ cao.

Kế tiếp chính là hội diễn văn nghệ kết thúc khóa huấn luyện. Vì hội diễn này mà các bạn học đã bớt thời gian rảnh đi chuẩn bị, toàn thể huấn luyện viên và lãnh đạo Đoàn văn công cũng đều tham gia.

Nếu trong trường hợp nghiêm túc của Đoàn văn công, đám người Vương Nhất Bác chuẩn bị kịch nói, tất nhiên cũng là kịch cách mạng.

Vương Nhất Bác diễn vai chính, là một đứa nhỏ nông thôn, sau khi tiếp đón Hồng quân vào thôn thì lại vận dụng thông minh tài trí của mình, giúp Hồng quân thuận lợi đánh tan quân địch.

Thực ra, có Tư Diệp và Tiêu Sinh ở cùng nhóm thì vai chính không tới lượt Vương Nhất Bác.

Nhưng mà bởi vì ngày thường Vương Nhất Bác luôn hào phóng nhiệt tình, dẫn tới trong tổ cậu nhận được không ít hảo cảm. Thế nên khi bầu phiếu cho nam chính, các thành viên đều bầu cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác rất ngượng ngùng.

Bình thường có thể xem video để học nhảy, còn diễn thì xem bao nhiêu phim điện ảnh truyền hình mà không có giáo viên mang nhập môn thì rất khó học được.

Đoạn thời gian đó, mỗi ngày Tư Diệp đều đối diễn với Vương Nhất Bác, mỗi một lời kịch đều dạy cậu.

“Lúc nào cũng phải nhớ kỹ thân phận của mình, cậu là một đứa nhỏ 15, 16 tuổi.”

“Đúng vậy, chính là cười như vậy, hồn nhiên thêm một chút, ngây thơ một chút.”

“Cường điệu lên! Loại kịch này cần phải cường điệu!”

Tư Diệp không phải diễn viên bình hoa chỉ có nhan sắc mà không có kỹ thuật diễn, cậu ta thuộc phái thực lực, lúc còn rất nhỏ đã nhận được giải thưởng “Diễn viên mới xuất sắc nhất”.

Mặc dù đôi lúc tính tình không tốt nhưng cậu ta tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo, dù sao thực lực còn bày ra đấy.

Loại diễn viên này mới chân chính tồn tại lâu dài, làm thế nào cũng đều bất tử. Bởi vì có kỹ thuật diễn nên dạng nhân vật gì qua tay cậu ta cũng có thể sống.

Mấy ngày nay, cậu ta huấn luyện Vương Nhất Bác, dùng sở học cả đời của mình mà dạy, không hề giữ lại bất cứ thứ gì.

Tiêu Sinh đóng vai một thiếu niên anh hùng tiểu Hồng quân trong kịch ngắn này, phối hợp diễn với Vương Nhất Bác.

Kỹ thuật diễn của cậu ta cũng một lời khó nói hết, nhưng mà tốt hơn Vương Nhất Bác một chút, cho nên cũng bắt đầu thích lên mặt dạy đời Vương Nhất Bác: “Cậu đang diễn cái gì đấy, tập trung vào! Buổi tối đã lên sân khấu rồi, cậu như này là không được!”

Tư Diệp cầm kịch bản cốc đầu anh ta: “Đừng có nói người ta, nhìn lại chính mình đi, Vương Nhất Bác người ta mới học vài ngày đã diễn ra hình ra dáng, còn anh xuất đạo 2 năm rồi đấy! Thế mà vẫn còn diễn như vậy.”

“Tôi diễn thế nào chứ!” Tiêu Sinh mặc quần áo nông dân, trên đầu quấn khăn, đi ủng, ống quần xắn đên cẳng chân.

“Tôi chính là lưu lượng tiên dẫn đầu trào lưu, vì phối hợp với kịch này của các người mà phải mặc thành như vầy” anh ta giật nhẹ cổ áo bằng vải thô: “Rất nể tình còn gì.”

Tư Diệp lắc đầu: “Thật thương tam gia, cái thân kia của anh chắc phải đập lên không ít tiền nhỉ.”

“Bậy bạ! Mỗi quý tôi đều kiếm cho Chiến Thần một đống tiền đấy nhé! Cậu thì biết cái gì!”

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Một chiếc Maybach dừng dưới bóng cây bên vệ đường, Tiêu Sinh nhìn thấy chiếc xe màu đen kia, sắc mặt biến đổi, đạo cụ trong tay đều rớt.

“Anh tôi tới.”

Anh ta run sợ cào cào tóc, sau khi tạm biệt mọi người liền đi về phía chiếc xe.

Tư Diệp nở nụ cười: “Cậu xem anh ta kìa, vừa nãy còn kiêu ngạo ương ngạnh như quỷ tử vào thôn, lúc gần Tiêu tam gia thì thu nhỏ như con chuột.”

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn chiếc Maybach kia, cảm thấy thật quen mắt, rất giống chiếc xe công nghệ từng đón cậu đi học.

Nhưng không chắc lắm, bởi vì cậu không nhớ biển số xe.

Maybach tuy là siêu xe nhưng ở nơi tấc đất tấc vàng như Bắc Thành này thì sẽ không chỉ có một chiếc.

Tiêu Sinh ngồi vào trong xe, khí lạnh ập vào mặt làm anh ta thoải mái than: “A, mát quá.”

Ngày hè chói chang như này, đã lâu rồi cậu không ngồi điều hòa.

Ở ghế sau, Tiêu Chiến mặc bộ tây trang màu đen, cà vạt thẳng thớm không lệch chút nào, lười biếng dựa vào lưng xe, đầu ngón tay thon thả lật giở một phần văn kiện, chuyên chú xem.

“Mới nóng có mấy ngày đã không chịu nổi?” Anh không chút để ý hỏi.

Tiêu Sinh ghé sát mặt anh như con cún nhỏ: “Anh đây là ‘sao không ăn thịt băm’ a, cả ngày anh đều ngốc trong phòng điều hòa, mặc tây trang phẳng phiu có thể giống người dãi nắng dầm mưa bên ngoài như em sao?”

Tiêu Chiến cuối cùng cũng nâng mắt, nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Em cảm thấy, anh chưa từng phơi?”

“Ách.”

Tiêu Sinh hồi tưởng lại, lúc trước khi anh trai thành danh cũng chỉ có mười mấy tuổi, khi đó yêu cầu đối với nghệ sĩ không giống hiện tại, vừa có thể hát vừa có thể nhảy, lại thêm một khuôn mặt xinh đẹp soái ca thì có thể gom fan.

Nghệ sĩ thời ấy, mỗi người ca hát nhảy múa diễn xuất đều thuộc phái thực lực, anh của cậu rất ưu tú, diễn cái gì cũng được, thậm chí còn từng diễn kungfu.

Ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau đó trong nhà xảy ra biến cố, ông nội qua đời, ba ba gặp nạn, chú hai ác ma mơ ước mỹ mạo của mẹ đã lâu, sau khi ba chết thì mạnh mẽ giữ bà bên người, tra tấn bà, khinh nhục bà...

Rất nhiều chuyện Tiêu Sinh đều không nhớ rõ lắm, cậu chỉ biết đêm đó anh trai người đầy máu tươi trở về, tiếp đó, trong nhà có thật nhiều cảnh sát đến, bắt anh đi.

Chỉ trong một đêm, anh ấy từ một thần tượng vạn người chú ý đã biến thành nghi phạm có liên quan đến vụ án giết người.

May mà, chú hai không chết, sau khi đưa đến bệnh viện cứu chữa thì sống lại.

Anh trai bị giam mấy tháng, lúc ra ngoài, tính tình thay đổi cực lớn. Ẩn nhẫn ngủ đông nhiều năm, đoạt lại tập đoàn Tiêu thị từ tay chú hai ác ma.

Khiến ông ta phải chật vật trốn ra nước ngoài.

Tóm lại, ở trong mắt Tiêu Sinh, anh trai của cậu lợi hại hơn bất cứ anh hùng Marvel nào! Là đại anh hùng siêu cấp!

“He he, anh, em không nói cái này, em kể anh nghe, đứa nhỏ mà anh muốn em đi tìm kia cư nhiên nói với em, cậu ấy tiến vào giới giải trí là vì một người! Anh biết người nọ là ai không.”

Tiêu Chiến buông văn kiện trong tay xuống, nâng mắt, nhìn đứa nhỏ đang tập diễn dưới bóng cây cách đó không xa.

Cậu mặc trang phục màu nâu, trên mặt trang điểm qua, không đậm không nhạt, gãi đúng chỗ ngữa. Vẻ mặt không cần cố ý diễn mà tự nhiên phát huy nụ cười thuần tịnh.

Đẹp ngoài dự đoán.

“Tiêu Thần.” Anh nhàn nhạt nói ra cái tên này.

“Ai??? Sao anh biết!”

Tiêu Sinh kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến: “Em không ngờ, nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn có người nhớ rõ anh! Anh nói xem, fan của anh cũng quá trung thành rồi!”

Cách đó không xa, đứa nhỏ tựa hồ nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên này, tầm mắt không dừng lại lâu liền dời đi.

Có lẽ, trong đời người cực khổ, tự nhiên khát vọng ánh mặt trời, khát vọng ấm áp.

Mấy năm xuất đạo đó là khoảng thời gian Tiêu Chiến vui nhất trong cuộc đời, mà ngày tháng đó, không bao giờ có nữa.

Hiện tại trong mắt anh chỉ có nồng đậm buồn giận nhìn không ra.

“Anh, đứa nhỏ kia dốc hết sức muốn vào giới giải trí chính là vì gặp mặt anh, nếu không anh lấy thân phận Tiêu Thần để gặp mặt đi.”

Tiêu Chiến một lần nữa lật văn kiện, thản nhiên nói: “Gặp, rồi sau đó?”

“Sau đó?” Tiêu Sinh chưa từng nghĩ tới.

“Người mình từng sùng bái hiện tại trở bên bừa bãi vô danh mà lại bình thường.” Danh duỗi tay chạm lên kính mắt bên trái: “Hơn nữa, còn là người mù.”

Tiêu Sinh vội vàng phản bác: “Em nhổ vào! Anh không hề là người bừa bãi vô danh, càng không phải người bình thường! Hơn nữa......”

Giọng cậu nhỏ như muỗi kêu: “Cũng chỉ mù một mắt thôi.”

Trước khi lên sân khấu, bệnh tim của Vương Nhất Bác tái phát.

Vì phải thay trang phục diễn nên thuốc tim của cậu không mang theo bên người, lại bởi sắp phải lên sân khấu nên cậu rất hồi hộp, nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.

Vương Nhất Bác bị bệnh nhiều năm như vậy nên cậu có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra, vì thế lại nhanh chóng chạy về kí túc xá của mình để lấy thuốc tim.

Thời điểm gắng gượng đi vào được kí túc xá, cậu sắp không trụ nổi nữa.

Tất cả mọi người đều tập trung xem biểu diễn nên hành lang kí túc xã trống trơn, một bóng người cũng không có.

Hai tay Vương Nhất Bác run rẩy, lấy ra cái chìa khóa run run mở cửa.

Một khắc mở được cửa đó, trước mắt của cậu tối sầm, trời đất xoay chuyển, ngã xuống mặt đất.

Chiếc xe màu đen có rèm che sắp ra khỏi doanh địa, Tiêu Chiến đang nói chuyện với người đại diện của công ty, thương nghị việc sắp xếp cho nghệ sĩ dưới tay.

Bỗng nhiên, như là cảm ứng được cái gì đó, ngực truyền đến một cơn đau nhói.

Trong đầu có giọng nói nói cho anh, rằng đứa nhỏ kia có thể đang gặp nguy hiểm!

“Quay trở lại mau!” Tiêu Chiến dùng tay ôm ngực, nói với tài xế: “Quay lại doanh địa!”

Trái tim của Vương Nhất Bác từ nhỏ đã yếu ớt, thực ra không chỉ có trái tim mà từ khi sinh ra, thân thể và các cơ quan khác đều gần như suy kiệt.

Khi mới chào đời trong phòng bệnh, anh trai đã gào khóc, thanh âm to như tiếng chuông, còn cậu ngay cả khóc cũng khóc không được.

Sau đó, Vương Nhất Bác bị ôm vào phòng giám sát trẻ em sơ sinh.

Bác sĩ nói, bởi vì anh trai hấp thu dinh dưỡng quá mạnh mẽ, dinh dưỡng của bà mẹ khi mang thai đều bị anh trai hấp thu hết dẫn đến các phương diện khác của em trai phát triển không quá hoàn thiện, mặc dù không chết nhưng sau này nuôi dưỡng sẽ gian nan.

Hẳn là Vương Nhất Bác nên cảm ơn ba mẹ vì khi đó họ ban ân huệ không có giết cậu nhỉ, ít nhất, thời điểm mới sinh ba mẹ không đối xử với cậu và anh trai khác nhau, trong nhân tính còn tồn tại một chút thương hại, để phần cho cậu.

Sau này hai anh em ngày một trưởng thành, thân mình anh trai tròn vo, trắng trẻo mập mạp, dáng vẻ ngây thơ khả ái.

Mà Vương Nhất Bác vì mang bệnh nặng trong người nên chỉ bằng một nửa anh trai, từ nhỏ đến lớn bệnh gì cũng từng tìm đến cửa, thân thể yếu đuối tận xương.

Ba mẹ yêu thương cậu, đã chăm sóc cậu trong lúc cậu bị bệnh, dần dần tiêu hao hết gần như không còn.

Vương Nhất Bác có ấn tượng rất sâu, đó là một buổi tối trời mùa đông tuyết, cha mẹ đang ngồi trong phòng khác thương lượng vấn đề con mình nên làm sao bây giờ, nếu còn tiếp tục như vậy thì cuộc sống của bọn họ đều bị hủy.

Thậm chí mẹ còn có chút hối hận, hối hận lúc trước đã để lại cậu.

Ba nói: “Nếu đã nuôi đến lớn như này thì cũng không thể ném nó đi được.”

Lúc này Vương Nhất Bình còn nhỏ, nhu thuận đi tời, nắm lấy tay của mẹ, dùng giọng điệu ngọt ngào mà nói với bà: “Mẹ ơi, cho dù không có em thì mẹ còn có con mà, sau này con nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ.”

Giây phút đó, rốt cục mẫu thân cũng không gắng gượng được nữa, ôm lấy Vương Nhất Bình áy náy khóc lên: “Mấy năm nay, mẹ vì chăm sóc em mà lơ là con.”

“Từ nay về sau, mẹ nhất định sẽ đặt toàn bộ tinh lực trên người con.”

“Con đúng là món quà trân quý nhất mà ông trời ban cho mẹ.”

Vương Nhất Bình dựa vào bả vai của mẹ, nhìn Vương Nhất Bác gầy yếu đứng cạnh cửa phía xa xa, đôi mắt đen nhánh lóe sáng.

Đúng vậy, so với Vương Nhất Bác dù chăm sóc thân thể thế nào cũng không thể khôi phục khỏe mạnh thì Vương Nhất Bình tròn vo béo mập lại biết làm nũng, không phải sẽ càng khiến người ta yêu thương sao?

Tiếp nữa, chính như lời mẹ đã hứa hẹn, bà thu hồi tất cả tinh lực đã từng đặt trên người cậu, bắt đầu tính toàn cho tương lai của anh trai, không hề quan tâm cậu bị bệnh sống thế nào nữa.

Coi như trong nhà nuôi một con chó con mèo đi, cho ăn cho mặc, cho thuốc cho tiền, coi như là làm hết trách nhiệm của người làm ba mẹ.

Bắt đầu từ năm ấy, Vương Nhất Bác đã học xong cách tự chăm sóc bản thân, tựa như lúc còn trong bụng mẹ, cậu gần như chỉ dùng hết sức lực của mình để tranh đoạt dinh dưỡng với anh trai, bảo đảm bản thân sẽ không thanh một cái thai chết trong bụng, bản năng sinh tồn khiến cậu đã biết cách độc lập từ rất sớm.

Lúc 12 tuổi, cậu có thể tự mình đến bệnh viện làm các hạng mục kiểm tra, phối với với bác sĩ để trị liệu, thậm chí là phẫu thuật.

Thường xuyên nhìn thấy các bạn cùng tuổi có ba mẹ đưa đến bệnh viện, cho dù chỉ bị cảm mạo thông thường thì ba mẹ của họ cũng vô cùng đau lòng.

Mà cậu, chỉ một mình một người trơ trọi nằm trên giường bệnh. Ba mẹ cậu đang ở đâu nhỉ, chắc đang mang Vương Nhất Bình đi khắp nơi chụp ảnh, ghi hình gameshow, không rảnh bận tâm đến cậu.

Cho nên, bắt đầu từ thời điểm đó, Vương Nhất Bác chỉ biết, bản thân đã thành đứa con bị bỏ rơi.

Cũng từ đó, cậu vô tình nhìn thấy diễn viên Tiêu Thần trên TV, anh hát nhảy diễn đều giỏi hết, khi đó cũng coi như minh tinh chạm tay có thể bỏng trong giới giải trí.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, cậu đã bị anh hấp dẫn thật sâu.

Trong một talkshow, anh với MC dí dỏm hài hước trò chuyện, mỗi câu nói đều bướng bỉnh, khiến Vương Nhất Bác vui vẻ cực kì, một mình đứng trước TV cười ngây ngô.

Sau nữa, anh lại nhẹ nhàng ngâm nga một ca khúc mới nhất trong album.

Giọng nói trong mát, giai điệu duyên dáng cùng với khuôn mặt anh tuấn hơi hơi mỉm cười của anh như mùa xuân về hòa tan băng tuyết, hết thảy đều tốt đẹp như vậy.

Anh mỉm cười nhưng trong đôi mắt lại có sự kiên định mà thâm trầm, Vương Nhất Bác bị năng lượng này hấp dẫn, khó có thể kiềm chế.

Khi đó, cậu điên cuồng sưu tập giấy dán, poster,..... tất cả những thứ có liên quan đến anh, cậu đều muốn tìm hiểu.

Một người lạc quan hài hước như vậy, cậu thật hy vọng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới này, đều thuộc về anh.

Ngày tuyên bố giải nghệ, Vương Nhất Bác đã đứng trong mưa khóc to thật lâu, thẳng đến khi cậu không còn sức lực nữa.

Trên mạng nói rất nhiều phiên bản, nói anh ngồi tù, tự sát......

Bất cứ một loại kết cục nào, đều là cái Vương Nhất Bác không thể thừa nhận. Cuối cùng cậu cũng hiểu, thì ra không có ai có thể bồi mình, chung quy mình chỉ có một người mà thôi.

Vương Nhất Bác giãy giụa trong mơ màng, cậu cố gắng bò vào phòng, duỗi tay muốn bám lên giá treo quần áo, trong túi áo của cậu có thuốc cứu mạng.

Cậu không muốn chết, thật sự không muốn chết đã kiên trì nhiều năm như vậy, cậu thật sự muốn sống tốt.

Nhưng, dù cậu có nỗ lực ra sao thì nhịp đập trái tim gần như ngày càng chậm lại, ánh sáng mờ nhạt trong mắt cũng chậm rãi biến mất.

Cuối cùng, cũng đi phải kết thúc sao.

Ngay khi Vương Nhất Bác chống đỡ không nổi nữa thì chỉ trong chớp mắt, cánh tay mạnh mẽ bỗng ôm cậu lên, trước mặt xuất hiện một bóng người mơ hồ.

Vương Nhất Bác thấy anh vào phòng, thấy anh lấy thuốc viên từ túi áo ra, hai viên, lấy nước đút vào miệng cậu.

Thịch, thịch, thịch.....thình thịch thình thịch.

Cùng với chất lỏng chậm rãi thấm vào trong cổ họng, tim đập cũng dần dần hồi phục, cậu có thể cảm nhận ấm áp mà cái ôm này truyền tới, ngửi thấy mùi hương lịch sự tao nhã trên người anh, thậm chí còn túm lấy âu phục phẳng phiu của anh nữa.

Cậu cố gắng muốn mở mắt ra, lại cảm thấy mình như đang trong một cơn mơ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Có phải Tiêu Thần không?

Vương Nhất Bác không nhìn thấy dáng vẻ của anh lắm, nhưng cậu có linh cảm đó là anh.

Nếu đây không phải mơ, thì tốt biết bao.

Tiêu Chiến cho cậu uống thuốc xong liền ôm cậu lên giường, khi đứa nhỏ này hôn mê còn nắm chặt áo anh, tựa như nắm lấy cọng rơm cứu mạng trong tuyệt cảnh.

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể ngồi bên giường, ôm cậu vào lòng.

Đứa nhỏ này thực sự rất gầy, ở trong lòng anh mà mỏng manh như không xương, thậm chí Tiêu Chiến cũng không dám ôm quá chặt, sợ mình sẽ không cẩn thận mà bóp chết cậu.

Mà đứa ngốc vô tri này tay rất không nghe lời, duỗi lên lên, có vẻ muốn sờ mặt anh.

Làm sao Tiêu Chiến có thể để cậu đụng đến, kéo tay cậu xuống, có chút cạn lời: “Nhóc an phận chút đi.”

Cậu giống như đang nói mơ, gọi một tiếng: “Anh trai.....”

“Ai là anh trai của em.”

“Anh trai.” Cậu lại nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Là anh sao?”

Được đứa nhỏ này ôn nhu gọi một tiếng anh trai, dù Tiêu Chiến là người có ý chí sắt đá thì giờ phút này cũng hóa thành nước.

Em trai duy nhất đời này anh nuông chiều còn chưa từng gọi anh hai từ anh trai đâu.

“Là anh đúng không?” Cậu lại hỏi.

Tiêu Chiến không kiên nhẫn mà nói: “Là anh, muốn làm sao.”

Đứa nhỏ ôm chặt eo anh, vùi khuôn mặt vào lồng ngực anh, khóc to: “Anh trai, em thật sự rất thích anh, hu hu hu, nhiều năm qua anh đi đâu vậy.”

Tiêu Chiến:..............

Nửa giờ sau, bạn học Hàn Minh vội vàng xông vào kí túc xá, đánh thức cậu: “Vương Nhất Bác, cậu không sao chứ!”

Vương Nhất Bác tỉnh, nhìn gương mặt thành thật của Hàn Minh, kinh ngạc: “Hàn Minh?”

“Là tôi, cậu làm sao thế? Sao lúc này lại ngủ trên giường?”

“Tôi......” Khóe mắt Vương Nhất Bác vẫn còn vương nước mắt, quay đầu nhìn hộp thuốc trên bàn, nắp hộp đã được đóng lại cẩn thận.

“Tôi quay về uống thuốc, uống thuốc xong liền ngủ?”

Không phải, cậu mơ hồ nhớ rõ, vừa vào cửa cậu đã hôn mê, sinh tử gần kề, là có người ôm cậu vào phòng, còn cho cậu uống thuốc, trong mơ màng cậu còn mơ thấy Tiêu Thần.

“Bạn học Hàn Minh, là cậu cứu tôi phải không?” Vương Nhất Bác chỉ vào hộp thuốc trên bàn mà hỏi.

Hàn Minh nhìn dáng vẻ ngơ ngác của cậu, bỗng nhiên hai má có chút nóng lên.

Hắn cắn đôi môi khô khốc, gật đầu thật mạnh: “Ừ! Tôi vừa thấy thân thể cậu hình như không thoải mái nên chạy theo đến đây.”

“Cảm ơn cậu nha!” Vương Nhất Bác cảm kích mà nói: “Quá may mắn rồi, nếu không có cậu thì tôi nhất định sẽ chết.”

Hàn Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ như trở bàn tay thôi, lần trước cậu cũng giúp tôi mà.”

Vương Nhất Bác cười yếu ớt: “Đúng rồi, hội diễn bắt đầu chưa?”

“Đã bắt đầu rồi, nhưng mà kịch ngắn của các cậu xếp phía sau, hiện tại đi qua chắc vẫn kịp, thân thể của cậu không thành vấn đề chứ?”

“Không thành vấn đề.” Vương Nhất Bác thu thập một chút, đi giày, liền cùng Hàn Minh đi đến hội trường.

Tư Diệp và Tiêu Sinh nhìn thấy Vương Nhất Bác, thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu chút nữa tôi cho rằng cậu bỏ chạy giữa đường đấy, còn đang không biết làm sau nè!”

“Làm sao như thế được.....”

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác diễn xuất trên sân khấu, cậu còn lâu mới chạy trốn.

“Vừa nãy thân thể của tôi có hơi khó chịu nên quay về kí túc uống thuộc, hiện tại đã khá hơn nhiều rồi.” Vương Nhất Bác giải thích nói.

Tiêu Sinh nhìn Hàn Minh đứng cạnh cậu, hỏi: “Sao mày lại ở cùng Vương Nhất Bác?”

“Tôi vừa đến kí túc xã tìm Vương Nhất Bác.”

“Mày tìm cậu ấy làm gì? Các người rất thân sao?”

Gương mặt của Hàn Minh càng thêm nóng hổi.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Sinh hùng hổ dọa người, vì thế nói: “Bạn học Hàn Minh giúp tôi lấy thuốc, nếu không có cậu ta thì có lẽ tôi teo rồi.”

Tiêu Sinh nghi ngờ mà liếc nhìn Hàn Minh một cái: “Thật hay giả đấy.”

“Ừ, chính là như thế.” Hàn Minh chột dạ gật đầu.

Tiêu Sinh nhíu mày, vừa nãy cậu đến tim Vương Nhất Bác, rõ ràng nhìn thấy xe Maybach của anh mình đỗ ở dưới kí túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top