Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối diễn xuất cực kỳ thành công, bởi vì lấy chủ đề cách mạng nên điểm giám khảo cho còn cao hơn tiết mục ca múa vốn dễ dàng lấy hạng nhất của Vương Nhất Bình.

Bạn học chung quanh vỗ tay như sấm, Vương Nhất Bình nhìn Vương Nhất Bác trên sân khấu, gắt gao cắn môi dưới, một câu cũng không thốt ra được.

Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà đứa em nhu nhược yếu đuối không hề có cảm giác tồn tại kia chậm rãi được mọi người phát hiện, trở nên tỏa sáng?

Từ khi em sinh ra, ba mẹ một lòng đều đặt lên người em, kết quả em cũng không chịu thua kém, thân thể gầy yếu trị mãi không khỏi.

Mà hắn rõ ràng vừa khỏe mạnh vừa đáng yêu, chẳng lẽ không nên nhận được càng nhiều tình yêu thương của ba mẹ sao?

Vì thế, trong quá trình lớn lên, Vương Nhất Bình cũng học xong cách làm thể nào để được ba mẹ thích, làm thế nào để lấy càng nhiều tài nguyên sinh tồn, giống như khi ở trong bụng mẹ vậy, hắn muốn khiến ba mẹ biết rằng, đầu tư trên người mình tất sẽ có hồi báo.

Mà hiệu quả hiển nhiên rất rõ ràng, rất nhanh sau đó, tâm tư và tình yêu của ba mẹ đều chuyển hết lên người mình.

Vương Nhất Bình dần dần quen với việc Vương Nhất Bác lủi thủi đi sau mình, cậu muốn được ăn, muốn chữa bệnh, tất cả đều xem tâm tình của hắn hết.

Chỉ là, ai có thể ngờ, thằng nhóc này cư nhiên có dã tâm, còn muốn lết người vào giới giải trí.

Vương Nhất Bình nhìn đứa nhỏ trên sân khấu, siết chặt bàn tay, điều khiến hắn khó chịu không phải bị mất hạng đầu tiên, mà là hạng đầu tiên vậy mà lại bị Vương Nhất Bác đoạt đi.

Một con mèo bệnh mà thôi, có tư cách gì sánh vai với hắn chứ!

Huấn luyện quân sự kết thúc, các học sinh thu dọn đồ đạc quay về trường học.

Vương Nhất Bác và Nam Dao lên xe buýt, Hàn Minh lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi, nói với Vương Nhất Bác: “Tôi chiếm cho cậu vị trí này rồi đấy, sợ trên đường về cậu say xe.”

“Ách......”

Thực ra Vương Nhất Bác càng muốn ngồi cùng hai người Nam Dao hơn, trên đường có thể chơi trò chơi, nhưng nghĩ đến hôm qua Hàn Minh đã cứu cậu, cậu cũng đành miễn cưỡng đồng ý ngồi cạnh Hàn Minh.

Nam Dao và Lương Hạ xuống dưới ngồi.

Không bao lâu sau, Tiêu Sinh và bạn học cười cười nói nói lên xe, thấy Hàn Minh ngồi cùng Vương Nhất Bác, nụ cười trên mặt thu lại.

Anh ta cực kỳ không vui mà ngồi sau ghế bọn họ, thật muốn nhìn xem Hàn Minh này muốn gì.

Trên đường về, Vương Nhất Bác đeo tai nghe điện thoại, Hàn Minh chủ động nói chuyện: “Có thể cho tôi nghe một bên không?”

Đối với ân nhân cứu mạng, Vương Nhất Bác trước sau cảm thấy từ chối thì không tốt lắm, vì thế đưa một bên tai nghe qua.

“Vương Nhất Bác, bài cậu nghe đều là bài tôi thích đấy.” Hàn Minh nói với cậu.

“A, thật trùng hợp.”

“Xem ra chúng ta có thật nhiều sở thích chung nha.”

“Ách......”

Thực ra Vương Nhất Bác chỉ muốn im lặng nghe nhạc mà thôi.

Trên đường, Hàn Minh bóc một quả cam, đưa cho Vương Nhất Bác, lần này cậu uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, hiện tại tôi không muốn ăn gì cả.”

“Ăn đi ăn đi, thật sự ăn ngon lắm, cũng có hiệu quả với người say xe đấy.”

“Tôi không say xe, cảm ơn.”

Chủ yếu là Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn tay hắn, hình như cũng không sạch sẽ lắm.

“Ăn đi, đừng cậu phụ một phen tâm ý của tôi chứ.”

“Tôi thật sự không muốn ăn.”

“Được rồi.” Hàn Minh ném một múi cam vào miệng, nói:” Tối qua nhìn cậu bất tỉnh nhân sự làm tôi sợ muốn chết, may mắn tôi đủ thông minh, lấy thuốc trên bàn cho cậu ăn, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện lớn rồi.”

“À, cảm ơn lần nữa.”

Vương Nhất Bác không biết vì sao hắn lại nhắc tới chuyện tối qua, có vẻ giống như cố ý nhắc nhở cậu đừng quên hắn là ân nhân cứu mạng.

“Quả cam này thật sự ăn ngon lắm, cậu ăn một múi đi.”

Vương Nhất Bác: “Thật xin lỗi, tôi thực sự không muốn ăn.”

“Ăn một múi cũng đâu có chết được, không ăn chính là không cho tôi mặt mũi.”

Cuối cùng, Tiêu Sinh ngồi sau thật sự nghe không nổi nữa, cất giọng nói: “Người ta đã nói không ăn rồi, mày nghe không hiểu tiếng người à, sao cứ phải bức người ta ăn, sao mày cố chấp thế.”

Giọng nói không lớn không nhỏ nên các bạn chung quanh đều nghe thấy, ánh mắt đều hướng về Hàn Minh.

Hàn Minh nghẹn đỏ mặt, tay bắt đầu run rẩy, đúng lúc đến giờ xuống xe, xe tới khu phục vụ, dừng lại nghỉ ngơi 10 phút.

Các bạn học sôi nổi xuống xe đi WC, Nam Dao gọi Vương Nhất Bác cùng xuống luôn.

Tiêu Sinh thuận thế ngồi xuống bên cạnh Hàn Minh, duỗi tay ôm lấy bờ vai hắn, không khách khí hỏi: “Tiểu tử, mày có ý gì?”

“Tôi không có ý gì cả.”

“Mày không có ý gì thì thành thật lại, đừng đũa mốc mà chọc mâm son.”

Bàn tay dưới tay áo của Hàn Minh nắm thật chặt, nhìn Tiêu Sinh: “Với đẳng cấp minh tinh như các người, chắc không thể yêu đương đúng chứ, rốt cuộc thì anh cũng chỉ có thể dựa vào mặt kiếm cơm, fan cũng sẽ không nguyện ý để idol của mình yêu đương.”

Tiêu Sinh nghe ra ý châm chọc của hắn ta, cũng không tức giận mà cười cười, nói: “Tao không thể yêu đương, đứa nhỏ kia cũng không phải đồ ăn của tao, nhưng mà”

Anh ta chỉ chỉ vào hai mắt mình: “Tao phải nhìn chằm chằm cậu ấy, cho nên mày tốt nhất nên tự trọng đi.”

Bốn chữ cuối cùng, anh ta nói rất khí phách.

Hàn Minh liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhìn ra uy hiếp trong mắt anh ta.

“Tôi là đũa mốc.” Khi anh ta đi rồi, Hàn Minh mới thấp giọng nói: “Nhưng cậu ấy cũng không phải mâm ngọc gì.”

Hàn Minh quan sát quần áo Vương Nhất Bác mặc liền biết gia cảnh của cậu cũng rất bình thường.

Chỉ có Vương Nhất Bình mới được gọi là vương tử, Vương Nhất Bác vẫn chỉ là một nghiệp dư, thân thể gầy yếu lại nhiều bệnh, ai biết sau này có thể ra mắt được hay không.

Ít nhất Hàn Minh cũng là một nam nghệ sĩ đã ra mắt, hắn cảm thấy mình có thể xứng đôi với Vương Nhất Bác, không chỉ xứng, mà còn dư sức.

Đương nhiên, Vương Nhất Bác lớn lên đẹp, nhưng đây không phải nguyên nhân hắn thích cậu, hắn thích chính là cậu thiện lương lại chính trực.

Sau khi Vương Nhất Bác lên xe, một lần nữa ngồi cạnh Hàn Minh.

Bởi vì có Tiêu Sinh ngồi phía sau nhìn chằm chằm nên Hàn Minh không dám nói hay làm gì nữa.

Hắn suy đoán, Tiêu Sinh chắc cũng nhất thời thấy mới mẻ, người ta là đỉnh lưu giới giải trí kia mà, ngày thường vốn rất bận rộn, bên người cao thấp mập ốm còn thiếu sao, qua mấy ngày nữa liền ném đứa nhỏ này ra sau đầu thôi.

Hàn Minh cảm thấy, mình độc thân nhiều năm như vậy, lúc này đây, cuối cùng cũng gặp được người định mệnh.

Tiêu Sinh nhìn ra Hàn Minh có tâm tư không thành thật, ngay cả ngủ cũng không ngủ, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ.

Hiện tại anh trai của anh ta tỏ rõ mình có hứng thú với đứa nhỏ kia, vô luận thế nào Tiêu Sinh cũng phải giúp anh trai của mình bảo vệ người.

Mấy năm trước, khi anh ta còn rất nhỏ, không thể hòa hợp với mọi người, những đứa trẻ xung quanh cũng không thích chơi với anh ta, Tiêu Sinh thường xuyên nhìn thấy bé trai ở đầu ngõ ăn mứt quả xâu, thèm chảy cả nước miếng.

Thằng bé nghịch ngợm kia liền thích nhìn dáng vẻ tham ăn của anh ta, luôn cố ý ăn mứt quả trước mặt Tiêu Sinh.

Sau khi anh trai của anh ta trở về, nhìn thấy Tiêu Sinh cắn răng lau nước mắt, không nó hai lời, lập tức cướp hết mứt quả của mấy thằng nhóc nghịch ngơm kia, đưa tất cho Tiêu Sinh.

Dù Tiêu Sinh thích cái gì, Tiêu Chiến có phải liều cũng muốn đoạt về cho anh ta.

Thời niên thiếu, đoạt cho cậu mứt quả, sau đó lại đoạt sản nghiệp Tiêu thị, còn có tập đoàn Chiến Thần, hết thảy mọi chuyện đều chuyển biến tốt đẹp, dù Tiêu Sinh muốn vai diễn nào, chương trình nào thì Tiêu Chiến đều lấy về cho anh ta.

Cả giới giải trí không ai không biết Tiêu tam gia thiên vị em trai này bao nhiêu, cho nên Tiêu Sinh hoành hành ngang ngược vài năm nay cũng chẳng ai chế ngự được anh ta.

Hiện tại, Tiêu Sinh cũng sẽ không cho bất luận kẻ nào cướp đi người anh trai mình để ý.

“Vương Nhất Bác, chúng ta thêm Wechat đi.” Hàn Minh đề nghị: “Chúng ta bắt đầu làm bạn bè trước......”

Phía sau, Tiêu Sinh một cước đá vào lưng ghế hắn: “Bắt đầu làm bạn bè? Mày nói lời này là còn muốn làm gì nữa.”

Hàn Minh nhíu mày, phẫn nộ quay đầu liếc anh ta một cái: “Tiêu Sinh, anh đừng có bắt nạt người quá đáng.”

“Ây yo, trước mặt đám người Thẩm Gia thì như một con chuột con, thế mà có thể hô to gọi nhỏ trước mặt ông đây, hắn có thể kiềm chế mày thì ông đây liền.....”

Lời còn chưa dứt, Lương Hạ và các sinh viên phía sau bống nhiên lớn tiếng hát lên, che đậy cho lời uy hiếp của Tiêu Sinh.

Lời này rõ ràng là bắt nạt người khác, nếu để truyền lên mạng thì anh trai nhất định sẽ bị bôi đen, mọi người gào hát thật to, ý muốn không để Tiêu Sinh nói tiếp.

Đúng lúc này, điện thoại của Tiêu Sinh vang lên, là anh trai cậu gọi.

Tiêu Sinh lại ngồi xuống, che điện thoại nhấn nghe:“Alo, anh....”

“Đưa điện thoại cho em ấy.”

“A?”

“Anh nói, đưa điện thoại cho em ấy.” Câu này của Tiêu Chiến trầm thấp hữu lực.

Tiêu Sinh ngơ ngác đưa điện thoại cho Vương Nhất Bác: “Anh tôi tìm cậu.”

“Tìm tôi?” Vương Nhất Bác chỉ chỉ mình: “Xác định?”

Sao Tiêu Chiến lại tìm cậu? Không có lý do gì nha.

“Ừ, tìm cậu.” Tiêu Sinh nhét điện thoại vào tay Vương Nhất Bác, không phục mà trừng mắt liếc Hàn Minh một cái.

Vương Nhất Bác nhận lấy điện thoại, có hơi khẩn trương, trước đó cậu nghe Tư Diệp nói không ít chuyện về Tiêu Chiến, trong miêu tả của Tư Diệp, vị Tiêu tam gia này chính mà Boss của giới giải trí, người gặp người sợ, hình tượng Đại Ma Vương nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật, đi đến nơi nào là hoa cỏ tàn lụi đến đó.

Cậu thấp thỏm hỏi: “Tiêu tiên sinh, chào ngài, xin hỏi ngài tìm tôi có việc sao?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Đại Ma Vương thực bình thản: “Tối qua, anh làm mất một chiếc kẹp và vạt, chắc là mất ở chỗ em, có nhặt được không?”

Vương Nhất Bác vội vàng lục cặp của mình, đúng là có một chiếc kẹp cà vạt màu bạc, buổi sáng cậu nhặt được dưới gối, kẹp cà vạt này dù là xúc cảm khi chạm vào hay hình thức kiểu dáng đều không giống đồ bình thường, trên đó cũng được khảm kim cương lấp lánh.

Nhìn là biết giá cả xa xỉ.

“Tiêu tiên sinh, ngài có thể nói chiếc kẹp ngài mất có hình dáng như thế nào không?”

Tiêu Chiến: “Nó được đặt làm riêng, bởi vậy rất dễ phân biệt, phía sau cái kẹp có khắc hai chữ XZ, là nhũ danh mà mẹ anh đặt cho.”

Vương Nhất Bác lật phía sau kẹp cà vạt, quả nhiên, phía dưới cùng có chữ XZ. Vương Nhất Bác trả lại điện thoại cho Tiêu Sinh.

Nãy giờ Tiêu Sinh vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lén, từ lúc cậu vâng vâng ừ ừ đáp lại, nhưng không nghe thấy anh mình nói với cậu cái gì.

Đứa nhỏ này vui buồn không hiện, chính là cái hũ nút, cũng không có khả năng chủ động thẳng thắn.

“Aiz, anh của tôi nói với em gì thế?” Tiêu Sinh vỗ vỗ bả vai cậu, mở miệng hỏi.

“À, đêm qua anh ấy đánh rơi kẹp cà vạt ở ký túc xá của em, bảo em tìm một cơ hội trả kẹp cho anh ấy.” Vương Nhất Bác giơ chiếc kẹp màu bạc lành lành trong tay lên.

“Đây đúng là kẹp của anh tôi nè, anh ấy vẫn luôn dùng cái này, thật nhiều năm rồi.”

“Đồ quý giá như thế, quá không cẩn thận....”

“Ngày hôm qua tôi có thấy xe của anh tôi đỗ ở dưới lầu ký túc xá.” Tiêu Sinh nói: “Quả nhiên tối hôm qua hai người ở cùng nhau.”

Vương Nhất Bác ý vị thâm trường mà nhìn Hàn Minh một cái, gật đầu nói: “Vừa nãy Tiêu tiên sinh đã nói với tôi, đêm qua thấy tôi té xỉu nên ngài ấy mới lấy thuốc trong túi áo của tôi, đút cho tôi uống.”

Hàn Minh nghe thấy câu này, lỗ tai lập tức đỏ rực, cúi đầu, hận không thể đào một cái lỗ chôn mình xuống dưới.

Trên mặt Tiêu Sinh lập tức treo nụ cười, nhẹ a một tiếng: “Chẳng trách, anh trai của tôi không phải là người vứt đồ bừa bãi, mà cái kẹp này do nhà thiết kế người Ý thiết kế độc nhất vô nhị, cái này cũng có thể rơi thì chứng tỏ tình huống khi đó rất khẩn cấp.”

Vương Nhất Bác nghĩ mà sợ, nếu không phải anh trai của Tiêu Sinh kịp thời đuổi tới thì có lẽ cậu thật sự đi đời nhà ma.

Tiêu Sinh liếc mắt nhìn gương mặt đỏ bừng của Hàn Minh kia, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên anh trai mình không phải Lôi Phong làm chuyện tốt mà không cần để lại tên.

Anh ấy sẽ luôn cân nhắc về hồi báo và lợi ích huống chi là việc làm áo cưới cho người khác như này, Tiêu Chiến, vĩnh viễn không bao giờ làm!

Hàn Minh không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, hổ thẹn không thôi.

Vương Nhất Bác cười với hắn ta, có vẻ cũng không để ý vừa rồi hắn dối gạt mình.

Trong văn phòng, Tiêu Chiến mở mắt trái, mắt trái của anh có thể nhìn thấy chuyện xảy ra ở trên người đứa nhỏ kia.

Đứa nhỏ bề ngoài nhìn rất đơn thuần, lông mày nhạt như núi xa, con ngươi sạch sẽ trong suốt. Nhưng EQ của cậu, thực sự không thấp.

Không vạch trần Hàn Minh, là để lại cho hắn ta chút mặt mũi, tự bản thân Hàn Minh chột dạ đuối lý nên sẽ không dây dưa với cậu nữa.

Vừa không gây thù chuốc oán, lại có thể giải quyết phiền toái.

Có thể sử dụng cách thức xử lý thành thục như vậy chứng tỏ hoàn cảnh sinh tồn của cậu, rất không đơn giản.

Trong hoàn cảnh giàu có, sung túc mà ôn hòa, hơn phân nửa sẽ nuôi dưỡng ra đứa ngốc nhị thế tổ như Tiêu Sinh, môi trường cực khổ, có thể tôi luyện tâm tính của con người, thấu hiểu lòng người, biết tiến biết lùi.

Trước kia, Tiêu Chiến còn có chút không hiểu, vì sao ba mẹ đã đến mức độ đó rồi mà cậu còn nhịn được.

Nếu đổi lại là anh hoặc em trai ngốc kia, đoán rằng sẽ phải phóng lửa đốt nhà mất.

Đến hiện tại, có vẻ anh đã hiểu một chút rồi, không phải cậu tính tình mềm yếu chịu đựng giỏi, mà là cậu biết rất rõ làm thế nào để tranh thủ lợi ích tốt nhất cho mình khi đang ở trong nghịch cảnh.

Đối với đứa nhỏ này, anh bỗng nhiên có chút hứng thú.

Mười mấy phút sau, Vương Nhất Bác đổi chỗ với một bạn say xe, quay về ngồi chỗ Nam Dao và mấy bạn khác.

Chốc lát sau, Tiêu Sinh đã nhắn tin cho cậu: “Anh tôi bảo cậu thêm wechat của anh ấy.”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, cậu giơ di động lên.

“Vâng, được, anh gửi cho tôi đi.”

Tiêu Sinh gửi cho cậu một dãy số điện thoại, sau khi Vương Nhất Bác copy dãy số và dán lên wechat, rất nhanh, bên kia đã đồng ý.

Avatar wechat của Tiêu Chiến vậy mà lại giống Tiêu Sinh như đúc. Ảnh chụp chân dung của một đôi trẻ nhỏ thời thơ ấu, có thể nhìn ra năm chụp ảnh đó, một người cao hơn người còn lại một cái đầu.

Thực hiển nhiên, đây là ảnh hai em chụp chung.

Vóc dáng cao là Tiêu Chiến, nhìn qua giữa lông mày có vài phần oai hùng, khóe miệng khẽ cong, đang mỉm cười, mà người thấp hơn chính là Tiêu Sinh, trong tay cầm mứt quả, nghiêm túc mà trịnh trọng.

Tuy rằng Tiêu Sinh luôn lên án anh trai áp bức mình như thế nào, nhưng cả hai anh em đều dùng bức ảnh này làm ảnh đại diện, hiển nhiên, dễ nhận thấy quan hệ giữa hai người thật sự tốt.

Ngay từ đầu Vương Nhất Bác cho rằng người giống Tiêu Chiến sẽ như ông chủ lớn cao cao tại thượng, đến cấp dưới cũng phải quản lý nhiều người nhiều việc, khẳng định sẽ là người siêu cấp nghiêm túc, khó có thể tiếp cận.

Xem ảnh đại diện của anh, cậu cảm thấy người này rất có hương vị nhân tình.

Vương Nhất Bác soạn tin nhắn, chủ động chào hỏi cùng anh trước

“Xin chào Tiêu tiên sinh, buổi tối ngày đó thật sự cảm ơn ngài! [khom lưng] [khom lưng] [khom lưng]”

Tiêu Chiến: “Chuyện nhỏ không tốn sức, không cần khách khí, kẹp cà vạt khi nào trả lại cho tôi?”

Vương Nhất Bác thấy anh đi thẳng vào chủ đề, hẳn là cũng không muốn khách sáo nhiều với cậu.

Cũng đúng, cậu chỉ là một sinh viên, Tiêu Chiến người ta thì trăm công ngàn việc, làm sao có thời gian tốn nhiều miệng lưỡi với cậu chứ.

Vương Nhất Bác: “Tôi vừa mới đưa nó cho Sinh ca, nhờ anh ta khi nào về thì giao lại cho ngài.”

Tiêu Chiến: “.......”

Vương Nhất Bác: “[nghi hoặc]”

Tiêu Chiến: “[mỉm cười]”

Vương Nhất Bác nhìn icon này của anh, bỗng có chút khiếp sợ.

Rất nhanh, Tiêu Sinh từ xa “cộp cộp cộp” chạy tới, trả cà vạt cho Vương Nhất Bác: “Cái đó, tôi nghĩ rồi lại nghĩ cảm thấy thứ này vẫn là em tự mình trả lại cho anh tôi thì tương đối thích hợp!”

Vương Nhất Bác kinh hãi: “Vì sao?”

“Ngày mai tôi phải đi diễn ở Paris, hai ngày này sẽ không gặp mặt anh tôi.” Tiêu Sinh mỉm cười nói: “Lại nói, người ta cứu em một mạng, em cảm ơn gián tiếp có vẻ không ổn.”

“Không phải, tôi có chút hoảng.”

Người kia chính là Tiêu Chiến đó, tâm sự trên wechat thì còn được, chứ cấp độ Boss trăm công ngàn việc, há là người mà tiểu lâu la cậu dễ dàng gặp mặt.

“Sợ cái gì, anh tôi cũng đâu phải quái thú.” Tiêu Sinh lần nữa đưa kẹp cho Vương Nhất Bác: “Được rồi, chốt nhé, em tự hẹn gặp anh ấy đi.”

Nói xong, cậu lần nữa về vị trí của mình.

Vương Nhất Bác nhìn chiếc kẹp màu bạc, có chút hỗn độn.

Theo lý thuyết, cậu đúng là phải tự mình nói cảm ơn với người ta. Nhưng mà Tiêu Chiến bận như vậy, cậu thật sự phải đi gặp anh sao.

Haiz áp lực thật lớn!

Vương Nhất Bác căng da đầu soạn tin nhắn mới: “Tiêu tiên sinh, ngày mai tôi sẽ mang kẹp đến công ty của ngài, nếu ngài có rảnh, tôi sẽ tự mình giao cho ngài, đứng thẳng trước mặt ngài nói lời cảm ơn, nếu ngài không rảnh, tôi sẽ để ở quầy lễ tân?”

Tiêu Chiến chưa có trả lời, thật lâu sau, mới đáp: “Tôi chỉ lớn hơn Tiêu Sinh 4 tuổi.”

Vương Nhất Bác: “Hả....”

Tiêu Chiến: “Có thể đừng coi tôi như ông chú trung niên mà đối xử không?”

Vương Nhất Bác xì một tiếng, bật cười.

Ngẫm lại, đúng là cậu theo bản năng coi anh thành trưởng bối, ngay cả kính ngữ cũng dùng.

Thực ra điều này không cần thiết, anh chỉ lớn hơn Tiêu Sinh 4 tuổi, năm nay Tiêu Sinh căng lắm là 20, vậy thì Tiêu Chiến cũng vẫn là anh trai nhỏ nha.

Tâm tình phức tạp của Vương Nhất Bác lập tức thả lỏng, cũng không hề sợ hãi gặp mặt anh nữa.

“Thế thì Tiêu tiên sinh anh có rảnh gặp em không? Em sẽ mời anh một bữa cơm, cảm ơn anh.”

Tiêu Chiến: “Buổi tối ngày mai, anh không có lịch.”

Vương Nhất Bác: “Được ạ được ạ, vậy hẹn lúc đó nhé!”

Tiêu Chiến: “Ừ.”

Hẹn thời gian gặp mặt ăn cơm với Tiêu Chiến xong, vấn đề kế tiếp lại khiến Vương Nhất Bác phát sầu.

Kiểu nhân vật có địa vị cao như Tiêu Chiến, mời anh đi ăn ở chỗ nào mới được coi là thích hợp?

Vương Nhất Bác xin trợ giúp từ Nam Dao và Lương Hạ, hai người đều nhất trí cho rằng, bữa cơm này tuyệt đối không thể khó coi.

Nam Dao nói: “Đùa à, người đứng đầu tập đoàn Tiêu thị, ông chủ lớn của truyền thông Chiến Thần, người ngay cả ông tổng của một công ty bình thường, muốn gặp anh ta cũng khó khăn, càng đừng nói mời người ta ăn cơm. Cậu có thể mời được Tiêu Chiến còn không biết xấu hổ dẫn anh ta đến quán ăn vặt bên ngoài cổng trường dùng cơm?”

Vương Nhất Bác nhíu mày: “Tớ cũng không muốn dẫn anh ấy đến quán ăn vặt nha.”

“Vậy cậu định dẫn người đi đâu?”

“Hơ, tiệm lẩu bên ngoài cổng trường.”

Nam Dao và Lương Hạ đâm đầu vào nhau: “Làm ơn, tiệm lẩu ngoài cổng trường và quán ăn vặt bên ngoài khác cái lông gì?!”

Vương Nhất Bác: “Không phải một cái ở bên ngoài, một cái ở bên trong sao.”

Nam Dao dùng sức lắc lắc bả vai Vương Nhất Bác: “Cậu tỉnh tảo một chút đi, cậu vậy mà lại muốn dẫn Tiêu tam gia đi ăn lẩu. Có phải đầu cậu bị chập mạch không. Cậu cảm thấy đối phương sẽ mặc một thân tây trang cao cấp định chế, đi theo cậu hun thành cả người đầy mùi lẩu?”

Vương Nhất Bác: “Ách.”

Lương Hạ tìm mấy nhà hàng cơm Tây cấp bậc trên trung bình, gửi cho cậu: “Mấy nhà này có không gian rất khá, cấp bậc cũng đủ.”

“Thật vậy chăng?”

Vương Nhất Bác mở máy tính của mình lên, click vào trang web mà Lương Hạ vừa chia sẻ cho mình.

“Những người chưa hiểu việc đời như chúng ta thì cảm thấy mấy nhà hàng này không tồi, nhưng Tiêu tam gia và bọn mình không cùng đẳng cấp, nếu cậu thực sự muốn mời anh ta ăn cơm thì liền chọn một nhà tốt nhất trong đó đi.”

Vương Nhất Bác biết trong nhà Lương Hạ rất có tiền, ít nhất cậu ấy là một người mà quần áo giày dép đều có thể cho một hai cái.

Cậu và Tiêu Chiến đều không cùng một tầng lớp, Vương Nhất Bác thật không dám nghĩ lại.

Nhưng mà, nhìn chi phí giá cả bình quân của nhà hàng này, Vương Nhất Bác trực tiếp xụi lơ.

Đang đùa đúng không, đây là menu dành cho hoàng đế hà, 888 một người? Nhà hàng đắt nhất, chi phí bình quân thế mà lại 2000!

Vương Nhất Bác lập tức đóng trang web, kinh hồn.

Nam Dao thấy vẻ mặt sợ tới mức trắng bệch của cậu, trực tiếp lấy thuốc tim, nói: “Cậu đấy, nhìn cái túi hàng hiệu xa xỉ kia của anh trai là hàng limited quý này đấy, nhà cậu không đến mức 2000 tệ tiền tiêu vặt đều không có chứ.”

Vương Nhất Bác mở tủ quần áo của mình ra, mời Nam Dao tham quan: “Cậu xem tớ trông có giống người mộc mạc đi học bằng tiền học bổng không.”

Nam Dao nhìn mấy bộ quần áo ít ỏi không có mấy của cậu, tấm tắc nói: “Nam sinh đi học bằng tiền học bổng ở trường tớ cũng không giản dị như cậu.”

Lương Hạ vừa lướt weibo, vừa nói: “Nhà cậu thế nào vậy, thật quá đáng.”

“Bọn họ không hy vọng tớ vào đại học truyền thông.” Vương Nhất Bác giải thích: ”Muốn tớ đăng ký vào khoa văn, tương lai làm một thầy giáo trung học gì đó, nhưng bản thân tớ kiên trì muốn ghi danh vào đại học truyền thông, cho nên họ nói sinh hoạt phí mỗi tháng chỉ có....”

Hai người bạn đồng thời nhìn cậu: “Bao nhiêu?”

Cậu vươn một đầu ngón tay: “1000.”

Nam Dao: “......”

Lương Hạ: “Để tớ nuôi cậu luôn đi, số lẻ trong tiền sinh hoạt của tớ còn nhiều hơn cậu.”

Tiêu Chiến từ máy chạy bộ đi xuống, dùng khăn lông trắng lau mồ hôi trên mặt, cả buổi chiều, anh đều vừa chạy bộ vừa xem Vương Nhất Bác chọn nhà hàng ăn cơm.

Vừa muốn suy xét chất lượng, vừa lo lắng cấp bậc nhà hàng, chọn tới chọn lui, chọn một nhà hàng buffet, mỗi người 500 tệ.

Đối với Vương Nhất Bác mà nói, đã là rất xa xỉ.

Tiêu Chiến chỉ là muốn ăn một bữa cơm với cậu để biết đến tột cùng cậu với mắt trái của mình liên quan gì với nhau mà thôi, anh cũng không muốn tạo cho cậu áp lực kinh tế.

Bởi vậy, anh nhắn cho Vương Nhất Bác một tin: “Trời sinh anh đã mẫn cảm, kiểu ăn buffet chưa từng suy xét. Nơi ăn cơm anh đã đặt chỗ rồi, buổi chiều ngày mai tài xế của anh sẽ tới đón em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top