Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần quản gia đứng ở cửa đại trạch, nhìn Tiêu Chiến sải bước đi vào.

“Tam gia, hôm nay sao về sớm vậy?” Ông nhìn thời gian, lúc này mới có 3 giờ chiều!

“Thay quần áo.”

Tiêu Chiến lập tức đi vào trong phòng của mình, kéo tủ quần áo xoay tròn ra, bắt đầu chọn quần áo và phụ kiện.

Tần quản gia trơ mắt nhìn anh thay ba bộ âu phục, vẫn còn chưa hài lòng, lại cau mày cởi ra.

“Tam gia ngài đây là?”

“Có hẹn.”

“Nhưng trước kia ngài có hẹn với khách hàng cũng không có trịnh trọng như vậy, bộ vừa nãy trên người không phải rất ổn sao, còn đặc biệt về nhà thay quần áo.”

Tiêu Chiến liếc Tần quản gia một cái, Tần quản gia lập tức hiểu ý, trên mặt nở nụ cười: “Tôi hiểu rồi, hiểu rồi, hắc hắc hắc.”

Thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của ông, Tiêu Chiến nhíu mày: “Ông biết cái gì.”

“đứa nhỏ kia bao lớn?”

“Không khác Tiêu Sinh lắm.”

Tần quản gia nghĩ nghĩ, mở cửa phòng để quần áo của Tiêu Sinh ra, nói với y: “Tam gia, ngài tới thử quần áo của thiếu gia đi.”

Tiêu Chiến chậm rãi đi dạo phòng để quần áo của Tiêu Sinh, nhìn thấy một ngăn tủ đủ loại quần áo hoa hòe hoa sói và một tủ đựng giày thể thao đủ mọi màu sắc, khóe miệng giật giật.

“Thanh niên bây giờ rất thích kiểu này, tới, thử xem!”

Tiêu Chiến cầm một chiếc quần jean rách, giơ lên trước mặt quan sát, này con mẹ nó là rách sao. Đây chính là trên đùi mở cái "cửa", toàn bộ đùi đều lộ ra ngoài rồi.

Thay một bộ quần áo bình thường, thời điểm Tiêu Chiến ra khỏi phòng, liếc mắt nhìn bản thân trước gương một cái, bỗng nhiên dừng bước.

Anh đứng sát vào gương, nhìn tròng mắt trái màu sắc hơi ảm kia.

Đó là nỗi đau từ sâu trong đáy lòng của anh, nên dù có đi bất cứ đâu, anh đều muốn đeo kính râm.

Tần quản gia đi tới: “Tam gia, để tôi lấy kính râm của ngài tới nhé.”

“Không cần.”

Đi ăn cơm với con nhà người ta, toàn bộ quá trình đều đeo kính râm trông càng giống một tên ngốc.

“Cái này, có biện pháp che một chút không?” Anh hỏi quản gia.

Tần quản gia cười cười, biết Tam gia là “Đàn ông làm đẹp vì người mình thương”, sau khi ông suy nghĩ một lúc lâu, linh quang lóe lên, vào phòng của Tiêu Sinh mang kính áp tròng ra.

“Đồng tử thuần đen, đảm bảo có thể che khuất. Tam gia ngài thử xem.”

Tiêu Chiến:........

Thời điểm Vương Nhất Bác đứng ở cổng trường nhìn thấy Tiêu Chiến, sợ đến ngây người.

Đây là Tiêu Chiến, vẫn là anh hai của Tiêu Sinh, là người chơi hệ tây trang cấm dục, là đại tổng tài thần thánh không thể xâm phạm sao. Thế mà lại mặc một chiếc áo hoodie màu xám với quần jean, đi giày thể thao AJ, giống như một thiếu niên trượt ván bình thường.

“Xin chào, Tiêu Chiến.” Anh cười cười với cậu, bên má xuất hiện núm đồng tiền nho nhỏ.

Linh hồn của của Vương Nhất Bác đều bay ra khỏi thân thể.

Quá non. Học trưởng trong trường cũng không có trẻ trung như này!

“Em, em là Nhất Bác.”

“Lên xe đi bạn học Bác.”

“Em họ Vương.”

“Anh biết, bạn học Bác.”

“Em họ Vương.”

“Em còn muốn lặp lại mấy lần, hả bạn học Bác?”

Vương Nhất Bác:......

Bạn học Bác thì bạn học Bác đi, ông chủ vui là được rồi.

Tiêu Chiến đi một chiếc xe tương đối khiêm tốn, cũng không mang tài xế mà tự mình lái.

Sau khi lên xe, Vương Nhất Bác vẫn luôn quan sát anh.

Vóc dáng của anh thon dài, cao mà gầy, tay gác trên tay lái, làn da trắng sáng, khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt.

Ngũ quan của anh, đúng như người ta đồn đãi, so với gương mặt phóng khoáng đường hoàng của Tiêu Sinh thì càng thêm anh tuấn vài phần, mà đẹp nhất chính là ánh mắt của anh, lông mi đen mà dày, mắt hoa đào không khác Tiêu Sinh lắm.

Bộ dáng của anh và Tiêu Thần....

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, nhìn không chớp mắt, trái tim run rẩy kịch liệt.

Bọn họ thật sự giống.

Nhưng mà lần cuối cùng cậu nhìn thấy Tiêu Thần đã là nhiều năm về trước, nên sớm không thể biết Tiêu Chiến trước mặt và anh ấy đến tột cùng có bao nhiêu giống, nhưng cái cảm giác này.....

“Bạn học Bác, có cần anh giúp em thắt dây an toàn không?”

Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần: “A, không cần....”

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đã nghiêng người tới, giúp cậu thắt dây an toàn.

Khoảng cách gần trong gang tấc, thậm chí Vương Nhất Bác còn có thể ngửi thấy mùi huân hương nhàn nhạt trên người anh, chính là mùi hương mà cậu ngửi thấy buổi tối hôm đó, có chút giống hỗn hợp hương vị giữa gỗ Tuyết Tùng và vị ngọt của cam.

Thời học sinh ngửi thấy quá nhiều mùi mồ hôi của bạn học cùng tuổi, nên khi ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của người trưởng thành, thật là khó cưỡng.

“Cùm cụp” một tiếng, dây an toàn đã thắt xong.

Thời điểm Tiêu Chiến lùi về, ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn cậu một cái.

Vương Nhất Bác tâm hoảng ý loạn, vội vàng cúi đầu, lấy chiếc kẹp cà vạt từ trong túi ra, đưa cho Tiêu Chiến: “Ngày đó, thật sự rất cảm ơn anh Tiêu tiên sinh.”

Tiêu Chiến thấy cậu đặt chiếc kẹp cà vạt của mình trong một chiếc hộp nhung đỏ, cái hộp nhỏ này hẳn là hộp dùng để đựng trang sức.

Rất có tâm.

Anh dùng mắt hất hất về phía cái đài đằng trước, ý bảo cậu đặt ở đó là được.

“Tiêu tiên sinh, em muốn hỏi một chút, anh có quen nghệ sĩ nào tên Tiêu Thần không?”

Tiêu Chiến khởi động động cơ, nói: “Chắc không phải nghệ sĩ dưới trướng truyền thông Chiến Thần của anh.”

“Không phải không phải.” Vương Nhất Bác vội vàng xua tay: “Anh ấy rời showbiz từ rất lâu rồi.”

“Anh không rõ lắm.”

Vương Nhất Bác quan sát Tiêu Chiến, biểu tình của anh rất tự nhiên, nhàn nhạt.

Có vẻ như thật sự không quen biết.

Cảm xúc căng thẳng của Vương Nhất Bác được thả lỏng.

Đúng vậy, sao có thể là anh ấy chứ, Tiêu Thần năm đó chật vật rút lui với Tiêu Chiến hiện tại đang làm mưa làm gió trong giới giải trí, sao có thể là cùng một người.

Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đến một nhà hàng tên là Tiểu Trúc, nhà hàng tọa lạc ở gần công viên, hoàn cảnh thanh tĩnh lịch sự, bên ngoài sử dụng trường phái kiến trúc bụi ngói gạch tường, đi vào bên trong là cánh cửa bằng gỗ lim, đường nhỏ dẫn vào trong uốn khúc tĩnh mịch, quanh co khúc chiết. Sau khi vào bên trong mới nhìn thấy bộ bàn ghế gỗ đặt hai bên hành lang có mái hiên.

Vương Nhất Bác cũng không phải đồ nhà quê, vừa nhìn thấy phong cách cửa hàng này liền biết giá cả tuyệt đối không rẻ.

Cậu âm thầm đổ mồ hôi cho bản thân.

Tiền sinh hoạt tháng đầu tiên không giữ nổi là chắc chắn, chỉ cầu mong ngàn vạn lần đừng vượt quá dự tính, hôm nay tổng cộng cậu chỉ mang theo hai ngàn tệ, là số tiền cậu vất vả tiết kiệm đó.

Nếu vượt quá dự toán, không có tiền để trả, sẽ ném sạch mặt mũi mất.

Nhân viên phục vụ đưa menu lên, Vương Nhất Bác nhận lấy, nhìn thấy giá cả đồ ăn vốn ít nhất cũng phải ba đến bốn con số nay toàn bộ bị cắt đôi, đổi thành hai số.

Cậu có chút kinh ngạc, nhìn về nhân viên phục vụ: “Đây là.....”

Nhân viên phục vụ là một cô gái trẻ, cô giải thích: ”Khoảng thời gian trước, nhà hàng của chúng tôi vì giá cao quá nên bị Cục Công Thương khiển trách, hiện tại giá cả đã sửa lại, theo con đường bình dân.”

Vương Nhất Bác vui mừng cực điểm: “Thật sao!”

“Vâng.”

“Tiêu tiên sinh ngài xem thích ăn cái gì thì cứ gọi tùy ý nhé.” Lúc này Vương Nhất Bác đã nắm chắc, uể oải vừa rồi lập tức biến thành hư không.

Tiêu Chiến mỉm cười, chọn 4 món mặn.

Vương Nhất Bác lại gọi thêm hai phần đồ ăn ngọt nữa, nhân viên phục vụ cầm thực đơn lui về khu bếp, khẽ nói với đầu bên kiêm ông chủ: “Ông chủ, tam gia đây là muốn chơi trò gì vậy? Cái gì mà Cục Công Thương khiển trách, mệt anh ta nghĩ ra được!”

Chủ bếp kiêm ông chủ trẻ tuổi Phó Nam nhìn thực đơn trong tay, một đĩa cơm gan ngỗng vốn 2900 đã bị tên gia hỏa kia mạnh mẽ ăn bớt hai số không phía sau, hắn cho là gan heo xào à.

Nữ phục vụ còn lẩm bẩm: “Tam gia còn nói, sau này bất cứ khi nào cậu nhóc đó dẫn bạn tới ăn cơm thì đều dùng thực đơn này.”

Phó Nam bất đắc dĩ cười cười: “Kệ hắn, dù sao cũng là hắn thanh toán.”

Vương Nhất Bác ăn một miếng tôm phô mai đầu tiên, sợ ngây người, này cũng ăn quá ngon. Mềm mềm của phô mai kết hợp với dai dai của tôm lớn, đời này của cậu chưa từng ăn món nào ngon như này đâu.

Cậu nhìn Tiêu Chiến, anh bưng chén gỗ và cầm đũa, ăn hết sức tập trung.

Cậu nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến: “Tiêu tiên sinh, ăn ngon thiệt nha.”

Tiêu Chiến cũng đè thấp thanh âm: “Vậy em ăn nhiều chút đi, thích thì lát nữa gói mang đi một chút.”

“Được đó, nhưng tại sao chúng ta lại nhỏ giọng nói chuyện giống như ăn trộm thế?”

“Không biết.”

Vương Nhất Bác bật cười, đôi mắt cong cong tự như xuân thủy nhộn nhạo, Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, liền lập tức thu mắt lại, không dám nhìn lần thứ hai.

Thế mà lại có chút khẩn trương.

Cơm nước xong, Vương Nhất Bác cầm ví đi tính tiền, 128, không chỉ vậy, nhân viên phục vụ còn tặng cậu ba tấm phiếu ăn giá trị 2000, dùng thay thế tiền.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến ra khỏi quán, cảm khái thật sâu, cách kinh doanh của nhà hàng này, sợ là không mở lâu được.

Buổi tối, trong phòng ngủ, mấy người ngồi vây quanh nhau, ăn đồ ngọt mà Vương Nhất Bác mang về.

“Ngon ngon ngon.”

“Thật sự, hu hu hu, hương vị của món đậu hủ hoa quế này quá tuyệt!”

“Đây là mỹ thực thần tiên gì nha.”

Bạn cùng phòng sôi nổi hỏi Vương Nhất Bác tên nhà hàng

“Hình như gọi là Tiểu Trúc.”

Nam Dao lên mạng tra tên nhà hàng này, nhưng cũng không tìm thấy tin tức chuẩn xác, cửa hàng này cũng không treo tên ở app đại mỹ thực rất khiêm tốn.

“Chắc là không có tiếng tăm gì.” Vương Nhất Bác nói: “Lúc dùng bữa chỉ có mỗi bàn của bọn tớ.”

Nam Dao không tìm ra Tiểu Trúc, nhưng lại lục thấy đầu bếp nổi tiếng quốc tế Phó Nam, vừa nhận được giải thưởng Chiếc Nồi Vàng, danh hiệu cao quý nhất trong giới ẩm thực, quán quân nổi danh nhất.

“Không phải nhà hàng của vị này chứ?”

Lương Hạ thò đầu lại nhìn: “Làm ơn, Phó Nam người ta là đầu bếp có bảo hiểm hơn 100 triệu tệ đó, có thể làm cho cậu món ăn 20 tệ sao?”

“Cũng đúng.”

Buổi tối, ba Vương gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác, hỏi việc kia cậu suy xét đến đâu rồi.

Vương Nhất Bác biết, chuyện mà ba nói chính là tiệc tối Tân Quang.

Trước đó ba muốn mang anh trai đi, nhưng Vương Nhất Bình cự tuyệt, cảm thấy tham gia mấy cái tiệc tối như này sẽ khó tránh khỏi phải đi lấy lòng mấy đạo diễn hay nhà đầu tư bụng phệ đầu hói. Anh ta xuất đạo một cách thanh bạch, còn lâu mới giống những nghệ sĩ khác, nịnh nọt để bò lên trên.

Vương Nhất Bình không đi, ba lại hỏi cậu.

Lúc trước Vương Nhất Bác từng nghe Tiêu Sinh nhắc đến chuyện tiệc tối Tân Quang, yến hội lần này quy cách rất cao, đạo diễn nổi tiếng trong giới đều sẽ tham gia, cũng có không ít minh tinh nghệ sĩ có thực lực. Nếu được đi mở mang tầm mắt, cho dù chỉ là nghe bọn họ tâm sự thì cũng sẽ tăng thêm không ít kiến thức.

Hôm nay ba lại hỏi cậu, Vương Nhất Bác liền mở miệng đồng ý.

Ba Vương vừa nghe cậu chịu, thật vui mừng, lập tức bảo trợ lý sai người dưới làm lễ phục cho cậu, tranh thủ làm xong trước cuối tuần đề đưa cho Vương Nhất Bác.

Buổi tối cuối tuần, Vương Nhất Bác nhận được cuộc gọi của trợ lý của ba, nói là lễ phục đã được đưa đến dưới ký túc xá của cậu, bảo cậu lấy về mặc, sau khi mặc xong thì xuống lầu, y sẽ trực tiếp đưa cậu đến hội trường tổ chứ tiệc từ thiện tối Tân Quang.

Vương Nhất Bác xuống lầu lấy đồ: “Làm phiền chú rồi.”

“Không phiền.” Trợ lý rất thích nhóc Vương Nhất Bác này, vui mừng nói: “Cuối cùng Vương tổng cũng nhớ tới nhị thiếu gia, đây là chuyện tốt.”

Tổng không thể cái gì tốt cũng cho đứa lớn, dù không thể xử lý mọi chuyện công bằng, nhưng ít ra cũng không thể quá bất công.

Cách túi chống bụi, Vương Nhất Bác vuốt ve bộ lễ phục đẹp màu đen óng kim tuyến: “Thật đẹp.”

“Đúng vậy, bộ này là Vương tổng tự mình chọn lựa, cậu mau lên thay quần áo đi, tiệc tối sắp bắt đầu rồi.”

“Vâng!”

Vương Nhất Bác mang đồ vội vàng về ký túc xá.

Cách đó không xa, Vương Nhất Bình và mấy người bạn của mình đi ra khỏi cửa ký túc xá, thấy bộ quần áo, lại nhìn trợ lý đang đứng ở cửa ký túc xá.

Giữa mày của hắn nhíu lại.

Ba đã ở phòng chờ nơi tổ chức tiệc tối Tân Quang, chờ Vương Nhất Bác đến.

Công ty của ông vốn kinh doanh phương diện phát hành đĩa nhạc, mấy năm nay cũng bắt đầu lội sâu vào giới giải trí, hướng tới chuyển hình thành công ty giải trí để bồi dưỡng nghệ sĩ của chính mình.

Vương Nhất Bình chính là nghệ sĩ tốt nhất có thể lấy ra, trừ cái này ra, cũng có một ít minh tinh tuyến 18 và bộ phận người tham gia nhiều gameshow, nhưng cũng không thể lên nổi mặt bàn.

Tuy rằng quy mô công ty không tính là nhỏ nhưng dã tâm của ba Vương không nhỏ, lần này tham gia tiệc tối chính là hy vọng có thể mở đường nổi tiếng cho công ty, mở rộng càng nhiều nhân mạch, nếu có thể lọt vào mắt những công ty lớn, được hợp tác với đại ngưu trong ngành sản xuất trong nước, đương nhiên sẽ rất tốt.

Người có địa vị lớn nhất trong tiệc tối này, chính là Tiêu Chiến của tập đoàn Chiến Thần.

Nhưng mà, ông cũng không có can đảm trông cậy vào việc có thể dính chút tí tẹo chỗ tốt của vị này, nếu thật sự có thể dính vào cho dù là sợi tóc cũng đủ để ông ăn cả đời.

Vốn dĩ ba Vương muốn mang Vương Nhất Bình đến, dù sao cũng là nghệ sĩ tốt nhất của công ty, mức độ nổi tiếng, mang theo hắn thì ông cũng nở mày nở mặt.

Thế nhưng Vương Nhất Bình và vợ ông đều là đầu óc cổ hủ, ánh mắt thiển cận, khinh thường tham gia các loại tiệc tối giao tế này.

Ba Vương chỉ có thể lấy lui làm tiến, để con thứ hai Vương Nhất Bác đến, tốt xấu đứa nhỏ vẫn có tám phần giống Vương Nhất Bình, ít nhất sẽ khiến những đối tác làm ăn kia sẽ chỉ cảm thấy “minh tinh” bên cạnh ông có gương mặt thật quen.

“Đi đến đâu rồi?” ba Vương gọi điện thoại cho trợ lý.

“Đang ở đường Minh hải, trên đường hơi kẹt xe.” Trợ lý nói: “Nửa giờ nữa sẽ đến.”

“Vương Nhất Bác thế nào?”

Trợ lý nhìn cậu qua kính chiếu hậu, cậu mặc lễ phục đen óng kim tuyến, an an tĩnh tĩnh mà ngồi bên cửa sổ.

Giữa trán treo vài sợi tóc mái, đôi con ngươi trong sáng hơi hơi nhướng lên, cánh môi hồng nhuận.

Ánh đèn ở ngoài cửa sổ chiếu lên đầu cậu....

“nhị thiếu, đêm nay nhất định sẽ kinh diễm.”

Ba Vương cúp điện thoại, lại nhanh chóng nhận được cuộc gọi của Vương Nhất Bình: “Ba, ba đến nơi tổ chức tiệc tối rồi sao?”

“Tới rồi.”

“Vâng, khảng mười phút nữa con sẽ đến.”

“Cái gì? Tiểu Bình con muốn đến đây? Không phải con nói không muốn tới sao?”

“Đúng rồi, ba, chính là con muốn cho ba một kinh hỉ đó.” Ở đầu bên kia điện thoại, Vương Nhất Bình cười hì hì nói: “Con có thể tới chứ.”

“Cái này ba đã gọi em con.”

“Bảo nó về đi.” Vương Nhất Bình thoải mái nói: “Chẳng lẽ, ba muốn mang nó đi, không muốn mang con đi sao?”

“Ba không có ý này.” Ba rất khó xử: “Nó đều đã tới rồi.”

“Ba, thân thể của em vốn dĩ không tốt, ba bảo nó đến tham gia tiệc tối, ngộ ngỡ ngất xỉu trong yến hội, hoặc bệnh tim phát tác thì chẳng phải ngài sẽ mất mặt sao.”

“Khụ, chắc không đến mức đó đâu.”

“Dù sao thì con cũng sắp tới rồi, nếu ba không đồng ý thì con sẽ tự tới tham gia yến hội.”

“Tiểu Bình, đừng tùy hứng!”

“Không hề, Vương Nhất Bác mới tùy hừng, đi tham gia yến hội với ba sau lưng con, nếu mẹ mà biết thì nhất định sẽ mắng nó!”

Ba rối rắm một lúc lâu, cuối cùng vẫn nói: “Được rồi, vậy còn đến đây đi, ba sẽ bảo em con về.”

“Vâng! Cảm ơn ba! Yêu ba nhiều!”

Ba thở dài một hơi, quay đầu gọi điện thoại cho trợ lý.

Trợ lý chờ chiếc xe phía trước chậm rãi chuyển động, thường thường nhìn Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu.

“Nhị thiếu gia, khẳng định cậu có thể ra mắt.”

“Chú, cảm ơn cát ngôn của chú.” Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn ông.

“Phải dưỡng thân thể cho tốt, ngủ sớm dậy sớm đừng thức đêm, thân thể mới là tiền vốn.”

“Vâng! Cháu sẽ!”

Điện thoại của trợ lý vang lên, ông đeo tai nghe, tiếp máy.

“Sao lại thế, Vương tổng, sao đột nhiên hủy bỏ chỗ tôi đang kẹt xe.”

Trợ lý nghe ba Vương nói tiệc tối sẽ hủy bỏ, có chút nóng nảy: “Tôi sẽ đi đường tắt, khẳng định có thể vượt qua!”

“Không phải Vương tổng, dù sao cũng phải có lý do chứ, nhị thiếu đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ngài nói hủy bỏ liền hủy bỏ....”

“Được rồi, tôi đã biết Vương tổng, tôi đưa nhị thiếu về.”

Vương Nhất Bác nhìn trợ lý qua gương, hỏi: “Chú, ba cháu nói gì thế?”

Trợ lý khẽ thở dài, nói với cậu: “Vương tổng nói, anh cháu muốn tới, bên cháu thời hủy bỏ, sẽ không đến nữa.”

Trong mắt Vương Nhất Bác xuất hiện mất mát không thể che giấu: “anh ấy không phải nói không đi sao?”

Trợ lý thực bất đắc dĩ, ông rất hiểu dục vọng chiếm hữu của đại thiếu Vương Nhất Bình, hơn phân nửa là nghe nói Vương Nhất Bác muốn đi tham gia tiệc tối nên trong lòng tức tối.

Từ nhỏ đến lớn chính là như vậy, hắn thích gì thì Vương Nhất Bác quyết không thể sờ chạm, thậm chí kể cả đồ mình không cần thì cũng sẽ không cho Vương Nhất Bác.

Trong mắt trợ lý đều chua xót, càng miễn bàn đến trong lòng Vương Nhất Bác có bao nhiêu khổ sở.

Vốn ngay từ đầu cậu cũng không ôm mong chờ, là ba thề son thề sắt nói đây là cơ hội ngàn năm có một, có thể quen biết rất nhiều đạo diễn nổi tiếng, có thể nghe bọn họ nói những chuyện trong giới giải trí thì tương lai sẽ có lợi, xin cậu tham gia.

Vương Nhất Bác tỉ mỉ ăn mặc cho bản thân, mang tâm tình vui vẻ đi, cũng không ngờ nửa đường bị Vương Nhất Bình chặn đứng, sao trong lòng cậu có thể vui vẻ?

Nhóm chat trên Wechat nảy ra một tin nhắn, mấy bạn cùng phòng còn đang hưng phấn thảo luận, hỏi Vương Nhất Bác ở đó gặp minh tinh nào, có thể xin chữ ký không, có thể chụp ảnh chung không.

Vương Nhất Bác tắt máy, ánh mắt có chút chua xót.

Trợ lý đã quay xe đi về rồi, Vương Nhất Bác không muốn về ký túc xá bây giờ liền nói với ông: “Chú, chú để cháu xuống ở ven đường đi, cháu đi bộ về trường học.”

“Như vậy đâu có được.”

“Yên tâm đi chú, con đường này cháu đã thuộc lòng rồi.”

“Nhưng mà.....”

“Chú, để cháu xuống đi.”

Trợ lý liếc mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt đã đỏ bừng.

Ông biết cậu không muốn về sớm, một mặt chật vật này tất nhiên không muốn để những bạn học đại học mới quen cùng phòng nhìn thấy.

Trợ lý dừng lại ở con đường Xuân Giang náo nhiệt để Vương Nhất Bác xuống xe: “Sớm về đi nhé, đừng muộn mà còn ở bên ngoài đi dạo.”

“Vâng.”

Vương Nhất Bác đứng trước tủ kính phản quang, nhìn bản thân trong gương, dáng người gầy yếu, giày lấp lánh, phối với một thân quần áo đẹp màu đen ánh kim.

Giống như lọ lem bị bỏ quên, nhếch nhác thảm hại.

Cậu đi vào một góc không người trong quán cà phê, ngồi xuống, trong lòng không cam tâm, gọi điện thoại cho ba.

Bên Ba đã vang lên tiếng nhạc, hết sức ồn ào, chắc tiệc tối đã sắp bắt đầu rồi.

“Tiểu Bác, về chưa?”

“Ba, anh muốn tham gia thì con sẽ không thể tham gia sao?”

“Đừng vô cớ gây sự, con phải hiểu cho anh con chứ, dù sao hiện tại sự nghiệp của nó đang trong thời kỳ mấu chốt.”

“Có phải toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới đều phải dành cho anh?”

“Con nói cái gì thế, bộ quần áo kia không phải làm theo số đo của con sao? Sau này có tham dự trường hợp khác thì cũng có thể mặc thôi, cũng tốt hơn mấy bộ quần áo không ra hồn kia của con!”

Vương Nhất Bác gắt gao túm chặt áo, hận không thể cởi nó ra thiêu hủy!

Thật sự coi cậu là ăn xin sao, một bộ quần áo...A.

Tiêu Chiến ngồi trên chiếc xe dài màu đen, trợ lý ngồi bên cạnh lải nhải hỏi: “Thiếu gia Giang Đình gọi tới hỏi tiệc tối Tân Quang này ngài có mang theo bạn không, nếu như không có....”

Tiêu Chiến nói: “Chối.”

“Chiến Thần chúng ta vừa ký hợp đồng với Hứa Mạn, tiệc tối này ngài có lộc đấy nhé, đi vào cùng cô ta cũng rất hợp.”

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, đưa tay lên day day mi tâm, phiền chán: “Tôi rất thiếu người?”

“Ôi tam gia ngài muốn bạn kiểu gì, chẳng phải chỉ là một câu nói thôi sao? Nhưng mà trường hợp này không mang theo một ai, hình như có hơi cô đơn lẻ bóng.”

Bỗng nhiên, trái tim Tiêu Chiến co rút thật mạnh, mắt trái lại đỏ.

Trợ lý: “Phi phi phi! Tôi không nói nữa, tam gia ngài đừng khóc, ngài không cô đơn, ngài không hề cô đơn chút nào!”

Tiêu Chiến đẩy bàn tay đang đến gần của trợ lý ra, mở mắt trái, nói với lái xe quay đầu: “Đến đường Xuân Giang đón một người.”

Anh nhìn thấy đứa nhỏ kia ngồi một mình trong một góc của quán cà phê, ngồi đó giết thời gian khiến trái tim anh đau run rẩy.

Trợ lý khó hiểu: “Đã lúc này rồi mà ngài còn phải đi đón ai?”

“Bạn trai của tôi.”

Vương Nhất Bình với ba đi vào sảnh lớn của tiệc tối Tân Quang.

Người trong sảnh cũng không ồn ào như tưởng tượng của hắn, người đông nghìn nghịt. Sảnh lớn có thể chứa nghìn người nhưng ở đây cùng lắm trên dưới 100 người tới, trông rất thưa thớt, ba năm người tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm.

Tuy ít người, nhưng tuyệt đại đa số đều là gương mặt thân quen, có ảnh đế thường xuyên xuất hiện trên TV, nghệ sĩ diễn viên đều tham dự.

Còn có không ít người là đạo diễn nổi danh, danh tiếng bảo chứng phòng bán vé.

Vương Nhất Bình bắt đầu thầm than, may mắn hắn đến đây, nếu để Vương Nhất Bác chiếm tiện nghi thì không biết hắn hối hận biết bao nhiêu!

Trong bầu không khí sang trọng này, có vẻ Vương Nhất Bình đã quăng “phẩm cách thanh cao” của hắn ra sau đầu, cực kỳ muốn kết giao nhận thức những gương mặt nổi tiếng này.

Nhưng mà, mỗi khi hắn lấy dũng khí chủ động bắt chuyện thì hình như mấy nghệ sĩ nổi tiếng đó không phải khôn ngoan bình thường, khách sáo nói hai câu rồi lập tức đi ra chỗ khác.

Cuối cùng, Vương Nhất Bình chưa thể làm quen với ai.

Thực ra cũng không phải bọn họ cố ý nhằm vào hắn, mà là mỗi khi Vương Nhất Bình cong môi cười đều viết rõ 4 chữ “Nịnh nọt xu nịnh”.

Nhưng người này đều là tiền bối lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, sao có thể không nhìn ra?

Đối với những nghệ sĩ tuổi còn nhỏ liều mạng muốn bò lên trên, nhóm tiền bối đều kính nhưng không gần gũi.

Thứ nhất là không thích, thứ hai là không muốn bị cọ nhiệt. Những người đó làm việc không có nguyên tắc và điểm mấu chốt, ai biết một ngày nào đó có đạp lên đầu ngươi để thượng vị không.

Vương Nhất Bình vị vắng vẻ mấy lần, trong lòng cũng dần hiểu rõ, quay về cạnh ba, nói: “Con thật sự không thích tham gia yến hội như thế này, ai ai cũng a dua nịnh hót, thật không có tinh thần phấn đấu, giới diễn viên là dựa vào thực lực mới có thể đứng trên đỉnh cao!”

Ba Vương vỗ bả vai cậu ta: “Ba biết con có chí khí của mình, khinh thường cách đi cửa sau này nọ, cho nên trước đó mới nghĩ để em con đến tham dự, cho nó chút cơ hội.”

“A, để cho nó đến, lễ tiết gì nó cũng không biết, gặp nhiều minh tinh như này chắc chắn sẽ bu lên như ruồi bọ, chỉ sợ sẽ khiến ba bị mất mặt thôi.”

Ba cười cười, không nói.

Bên Vương Nhất Bình không phải bị vắng vẻ hoàn toàn, vẫn có người chủ động bắt chuyện với cậu ta, nhưng đều là tiểu minh tinh tuyến 18 và diễn viên hạng ba, hoặc mấy đạo diễn kém nổi.

Đối với bọn họ, thái độ của hắn cũng ngạo mạn giống mấy người tai to mặt lớn đối xử với hắn, một cỗ thanh cao toàn bộ xuất ra.

“Là Vương Nhất Bình sao?”

“Đúng vậy.”

“Tôi cực kỳ thích cậu, vẫn nghĩ muốn hợp tác với cậu, đây là danh thiếp của tôi.” Một đạo diễn trẻ tuổi đưa cho cậu ta danh thiếp.

Vương Nhất Bình chưa vội nhận, hỏi: “Anh quay chụp cái gì?”

“Cá nhân tôi tương đối am hiểu quay phim nghệ thuật.”

“À, nhưng mà không ai thích xem thể loại này.”

“Ách.” Đạo diễn trẻ xấu hổ cười cười, bổ sung: “Cái đó gần đây tôi có kế hoạch quay một bộ phim vườn trường, nếu cậu ra mắt với bộ phim vườn trường thì tôi muốn hỏi cậu có hứng thú đóng vai chính trong phim tôi không?”

Vương Nhất Bình hất cằm, giống một con khổng tước kiêu ngạo, khinh mạn nói: “Chuẩn bị đầu tư bao nhiêu?”

“Đầu tư chắc sẽ không nhiều lắm, đây là phim chiếu mạng...”

Vương Nhất Bình thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, cười đều: “Anh biết tên của tôi không?”

“Vương Nhất Bình.”

“Đúng vậy, tôi tên là Vương Nhất Bình, không phải mấy loại hạng ba nào đó.”

Sắc mặt của đạo diễn trẻ kia trầm xuống, giận dữ bỏ đi.

Vương Nhất Bình còn cằn nhằn tiếp: “Vậy mà lại để mình diễn phim chiếu mạng chăng ra sao cả.”

Vương Nhất Bình chán muốn chết, lại cảm thấy giới giải trí hiện tại thật dơ bẩn vẩn đục, để duy trì phẩm cách cao ngạo của mình thật sự rất khó.

Người thanh cao, nhất định có thể chịu được tịch mịch, hoa mai thơm ngát nở rộ trong thời tiết lạnh giá, hắn nhất định có thể gặp được người chân chính u mê hắn, thưởng thức con người hắn.

Bên nhóm người nổi tiếng lại đang thảo luận khi nào Tiêu Chiến tới.

“Tiệc tối đã được một nửa, sao còn chưa đến?”

“Các người cũng biết tính tình của vị tam gia kia mà, tới hay không còn chưa chắc.”

“Nhất định sẽ tới, nghe nói tập đoàn Chiến Thần muốn ký thêm người, tiệc tối lần này có không ít người mới đang chờ tam gia đến chọn kìa.”

“Thiệt hay giả?”

“Nếu có thể được tam gia nhìn trúng, vào tập đoàn Chiến Thần, đã có thể không cần lo lắng tiền đồ sau này rồi.”

“Tôi đi dặm lại lớp trang điểm đã, nói không chừng người ta thật sự tới.”

“Tới thì cũng không chọn cô đâu, dặm cái gì.”

“Thế cũng chưa chắc, anh ta chưa bao giờ mang bạn nữ đến bất cứ yến hội nào, ngốc cũng biết lát nữa có phần khiêu vũ hữu nghị nha, bạn nhảy phải chọn ở hiện trường, nếu anh ta cảm thấy tôi nhảy đẹp liền ký hợp đồng với tôi thì sao?”

“Ha hả.”

“Nằm mơ.”

Vương Nhất Bình yên lặng đi tới cửa sổ, nhìn đóa thủy tiên đón gió nở nộ bên ngoài.

Dù Tiêu Chiến của tập đoàn Chiến Thần muốn tự mình chọn người mời thì ai có thể có tư cách trở thành bạn nhảy của Tiêu Chiến hơn Vương Nhất Bình?

Hắn cảm thấy, bản thân khổ luyện nhiều năm chính vì chờ đợi hôm nay.

Người chân chính thường thức mình, có sẽ sắp đến rồi.

Thông báo với mấy cô nà, wat vào đọc và bình luận bình thường rồi đấy.... zui hem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top