Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Recentine Thw

-------------------------

Như Ý vừa thấy Tiêu Hành phản ứng lớn như vậy, liền hiểu được A Hào trong lòng Thế tử gia hiện tại có vị trí không bình thường -- Thậm chí thuốc tránh thai cũng không nỡ để nàng uống. Lúc này tự hiểu không nên ở lại lâu, tự vấn bản thân liền xoay người bước ra khỏi gian phòng, còn thức thời nhẹ nhàng khép lại cánh cửa.

Nhất thời phòng trong chỉ còn lại hai người, A Hào ngước mắt đánh giá nam nhân trước mặt, thấy hắn một mặt tuấn mỹ giờ phút này rất dọa người.

A Hào thân mình run rẩy, trong lòng có chút hốt hoảng.

Nàng chưa bao giờ gặp qua Thế tử gia lộ ra biểu tình như vậy.

Nàng không dám hé răng, bỗng nhiên cổ tay lại bị bóp mạnh, đau đến không thể phát ra lời .Nhưng nàng cũng không thể như vậy mà chẳng nói gì. A Hào suy nghĩ một lát, nỗ lực làm ngữ khí của mình bình tĩnh lại, hướng về phía người trước mặt giải thích nói: "Thế tử gia, đây là...... Đây là phu nhân phân phó thuốc tránh thai. Nô tỳ nghĩ, phu nhân đại khái là hiểu lầm......" Nhìn Thế tử gia không nói lời nào, A Hào thanh âm càng ngày càng yếu, tiếp tục nói, "...... Nô tỳ đêm qua vẫn chưa chân chính hầu hạ Thế tử gia, nghĩ đến thuốc tránh thai này uống lên cũng là chuyện nhỏ." Còn nữa, coi như nàng thật sự cùng Thế tử gia phát sinh chuyện nam nữ , thuốc tránh thai này uống cũng là cần thiết.

Tiêu Hành hai mắt có chút đỏ. Hắn cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn bị hắn nắm lấy, thấy nàng bị đau, lúc này mới nới lỏng tay.

Tiểu cô nương làn da trắng nõn, lại bị hắn nắm chặt như vậy, cổ tay liền xuất hiện vết đỏ nhàn nhạt. Tiêu Hành không dám tiếp tục dùng sức, ánh mắt chăm chăm trên mặt đất, nhìn một vũng lớn chén nước thuốc vương vãi, chợt hô hấp cứng lại, rồi sau đó trầm giọng nói: "Về sau không được uống thứ này."

Không cho nàng uống thuốc tránh thai?

A Hào không hiểu được Thế tử gia vì sao phản ứng lại mãnh liệt như thế, nhưng trong lòng rất rõ ràng, nàng sẽ không uống thuốc tránh thai nếu như Thế tử gia không thật sự chạm vào nàng. A Hào bất đắc dĩ thuận theo gật gật đầu, ngoan ngoãn nói: "Nô tỳ hiểu được. Bất quá này thuốc tránh thai thật sự không quan trọng......"

Lúc này Tiêu Hành hồi lại thần chí, hắn nhìn trước mặt tiểu cô nương, bắt gặp đôi mắt to tròn đen nhánh, nhất thời thất thần, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nàng, nói: "Không được."

Giọng điệu này vô cùng kiên quyết, hoàn toàn không cho nàng có đường chối.

"Dạ?" A Hào giật mình.

Tiêu Hành lẩm bẩm nói: "Không được uống." Tựa hồ sợ nàng không nhớ kĩ, hắn đem người kéo vào trong lòng ngực, cường điệu nói, "Vĩnh viễn đều không được uống." Thuốc tránh thai này dù sao cũng là chén chuốc hạn chế thụ thai, đối với thân thể ít nhiều cũng tổn hại. Thân thể này của nàng hắn phải bảo quản cho thật tốt, tiếp đó còn sinh con dưỡng cái cho hắn... Một hai đứa còn chưa đủ, hắn còn muốn rất nhiều. Tốt nhất là đủ một đội bóng =)))

"A..." A Hào cái hiểu cái không, chỉ mơ hồ đáp ứng. Bất quá nói thật chén thuốc này có chút khó uống, có thể không uống đúng là thật tốt .

Tiêu Hành biết chính mình mới vừa rồi cử chỉ đoán chừng lại hù đến nàng, trong lòng cũng có chút áy náy, chẳng qua vừa rồi hắn thực hoảng sợ, hắn cho rằng......

A Hào thấy hắn biểu tình có chút kỳ quái, cũng không rõ Thế tử gia vì sao lại để ý chuyện này. Nàng là cô gái biết nhìn mặt mà nói chuyện, giờ phút này cũng không hỏi nhiều, chỉ an tĩnh dựa vào trong lòng ngực hắn. Sau một lát, mới nhịn không được nói: "Ưm, thế nhưng...... E rằng Phu nhân cũng đã biết......"

"Chuyện này nàng không cần để ý, ta sẽ cùng mẫu thân nói chuyện" Hắn cúi đầu nhìn nàng, con ngươi bình tĩnh, biểu cảm không để lộ ra vẻ gì, "Hơn nữa ta và nàng trước sau không có phát sinh chuyện nam nữ, nàng vì cái gì không nói rõ ràng?" Hắn cũng sẽ không cho rằng, nàng coi uống thuốc tránh thai là trò đùa.

A Hào mím mím môi, lại không phát ra tiếng.

Tiêu Hành nhưng là hiểu: "Mẫu thân muốn để cho nàng hầu hạ ta, có phải hay không?"

Thấy hắn lạnh nhạt nói ra những lời này, A Hào cũng không dám giấu diếm nữa, gật gật đầu "Vâng" một tiếng. Hôm qua những chuyện kia tuy rằng làm nàng mặt đỏ tim run, nhưng trong lòng nàng cũng thật sự cảm kích, cảm kích Thế tử không có đụng tới nàng. Nàng cùng lắm cũng chỉ là nha hoàn, tối hôm qua nàng tự chuốc lấy là xứng đáng, Thế tử gia nhịn không được muốn nàng nàng cũng không thể nói cái gì. Nhưng không ngờ hắn cư nhiên nhịn được. Coi như nàng không có trải qua chuyện đó, lại cảm nhận được vật kia có bao nhiêu cường ngạnh thiêu đốt, cũng biết hắn nhịn có bao nhiều khổ cực.

Cũng là khi đó nàng phát hiện, Thế tử gia cũng không phải là không gần nữ sắc.

Có lẽ...... Tình ý hắn đối với nàng cũng không như nàng tưởng tượng.

Mới vừa rồi thần sắc hắn khẩn trường, nhưng nói đến cùng cũng là vì quan tâm cơ thể nàng, thuốc tránh thai này, nói như thế nào cũng không phải chén thuốc tốt.

Tiêu Hành nghĩ nghĩ, liền nói: " Ta sẽ tìm thời gian nói chuyện với mẫu thân, nàng......" Tiêu Hành bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền não, không giải thích được hướng một câu, "Nàng có phải hay không cho rằng, ta là chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ?"

A Hào không nói chuyện, bởi vì căn bản trong lòng nàng không nghĩ vậy. Đúng vậy, Thế tử gia không phải chính nhân quân tử đâu. Làm gì có chính nhân quân tử nào lại một mực thích cùng nàng ấp ấp ôm ôm?

Tiêu Hành cúi người hôn nhẹ nàng bởi vì kinh ngạc mà hơi hơi mở cái miệng nhỏ, bất đắc dĩ thở dài hắn nói: "Ta cũng sẽ nhịn không được, lần sau nếu nàng lại bưng tới Lộc huyết rượu gì đó, nàng liền không cần dùng đến tay đâu."

Người này thật là......

Lời nói lộ liễu như thế, làm vành tai A Hào thoáng chốc đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu nhận sai nói: "Nô tỳ biết sai rồi, lần tới nhất định sẽ không."

Trong lòng lại nói: Ngươi rõ ràng là biết rượu thúc tình, như thế nào còn uống !?

-----------------

Hôm nay Đường Mộ Lễ hẹn Tiêu Ngọc Đề, nghĩ tới sự tình ngày hôm ấy, trong lòng hiện giờ còn sợ hãi.

Giờ phút này Đường Mộ Lễ đang ở Nhất Phẩm Cư đứng ngồi không yên chờ.

Hắn một thân áo choàng xanh lục, vóc người cao gầy, nhìn văn văn nhược nhược, nghiễm nhiên là cái bộ dáng thành thật chất phác của tên mọt sách. Ngày thường khuôn mặt luôn treo nụ cười, biểu hiện khờ khạo ngốc ngốc, hiện tại lại cau mày suy tư, có chút phiền não. Hắn gọi gã sai vặt bên cạnh mình một tiếng, đang muốn hỏi Tiêu Ngọc Đề liệu có tới hay không, gã sai vặt lại nói: "Công tử người lại đến sớm hơn nửa canh giờ, lúc này có khi Tiêu Lục cô nương còn chưa ra cửa."

Thật là...

Đường Mộ Lễ phiền não chân mày lại nhíu chặt lại.

...... Cũng không biết Ngọc Đề có tức giận hay không. Không đúng, nàng khẳng định là đã tức giận rồi!

Ngày thường Ngọc Đề nói hắn là tên mọt sách đầu gỗ, hiện giờ nghĩ lại, lời này thật ra không sai. Nếu không phải khi trở về trong phủ, Kinh muội muội nhắc nhở, chỉ sợ hắn đến già cũng không nghĩ tới một đống chuyện như này.

Đường Mộ Lễ vuốt ve hầu bao trong tay, con ngươi ôn nhu, nhất thời trong lòng ấm áp.

Đây là hầu bao do chính nàng thêu.

Ngọc Đề không thích nhất là chuyện nữ nhi may vá, lại vì hắn mà thêu hầu bao này, đủ thấy hắn trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng . Hắn hiểu được nàng cũng rất thích mình, cho nên bị nàng đánh mắng, hắn đều cảm thấy vui vẻ mà chịu đựng. Nếu là một ngày nàng êm đẹp nói chuyện với hắn, hắn nghĩ ngược lại có chút không quen.

Sau nửa canh giờ, Tiêu Ngọc Đề một thân thủy lam gấm lụa cùng nha hoàn thiếp nhân bước tới Nhất Phẩm Cư.

Đường Mộ Lễ thấy thế, mau chóng để cho người dâng trà.

Nhưng Tiêu Ngọc Đề lại có chút không kiên nhẫn nói một tiếng: "Không cần, có cái gì liền mau nói đi."

Đường Mộ Lễ mấp máy môi, có chút không biết làm sao, rất là áy náy nói: "Ngọc Đề, ta...... Ta......" Hắn có chút xấu hổ, hướng về phía bên người gã sai mặt liếc mắt , kia gã sai vặt hiểu ý, liền tìm cái lí do lôi kéo nha hoàn bên Tiêu Ngọc Đề sang một gian phòng khác.

Tiêu Ngọc Đề nghĩ thầm: Tốt, cái tên đầu gỗ này, cư nhiên còn sẽ học đem người bên nàng đuổi đi.

Đường Mộ Lễ nhìn trước mặt Tiêu Ngọc Đề, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà thanh tú động lòng người, luôn cảm thấy càng xem càng đẹp. Hắn và nàng cùng nhau lớn lên, từ nhỏ liền biết nàng là người sau này mình cưới về. Người của Đường Mộ Lễ hắn, đương nhiên muốn bảo vệ nàng chu toàn, làm nàng mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ. Nhìn nàng càng ngày càng xinh đẹp, hắn liền có chút lo lắng có nam tử khác sẽ thích nàng.

"Ngọc Đề." Đường Mộ Lễ nhẹ gọi một tiếng.

Tiêu Ngọc Đề nhíu mày, trong lòng có chút khó chịu. Tuy rằng mẫu thân không có nói cho nàng, nhưng nàng ở trong phủ cũng nghe tới một ít tin đồn nhảm nhí. Dựa vào Lão tổ tông cùng cha nàng sủng ái Ngũ tỷ tỷ như thế, nếu là Ngũ tỷ tỷ thật sự nhìn trúng Đường đầu gỗ, nàng đều không biết nên như thế nào cho phải. Cũng may có mẫu thân ở đây, nàng như bớt một phần lo lắng. Chỉ là...... Tiêu Ngọc Đề ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân trước mặt còn cao hơn nàng một cái đầu, có lẽ là do hai người từ nhỏ cùng một chỗ lớn lên, nàng chưa từng nghiêm túc nhìn qua hắn.

Hiện giờ nhìn xem hắn mặt mũi tuấn tú, lại một thân lục cẩm bào sạch sẽ, ngược lại vô cùng có khí sắc.

Hừ, cũng khó trách Ngũ tỷ tỷ kia của màng xem trọng.

Tiêu Ngọc Đề không vui bẹp bẹp miệng.

Nhìn cô nương đáng yêu trước mặt chu chu môi hồng hồng, Đường Mộ Lễ mặt thoáng đỏ, nhưng vẫn chưa quên mục đích lần này hẹn nhân gia, hắn nghiêm túc nói: "Ngọc Đề, ngươi yên tâm, ta đáp ứng ngươi đời này chỉ cưới một mình ngươi. Mặc kệ...... Mặc kệ chuyện gì xảy ra, ta đều chỉ cưới ngươi."

Ngày thường Đường Mộ Lễ không biết nói chuyện, trước mắt đột nhiên nói một câu như vậy, Tiêu Lục cô nương ngày thường có hào phóng cũng ngăn không được đỏ mặt, thoáng chốc khuôn mặt nhỏ đỏ rực, ra vẻ không vui nói: "Ai mà thèm cưới người!"

Đường Mộ Lễ lại nói: "Ta biết ngươi không cần, chính là ta cần ngươi nha. Ngọc Đề, việc lần trước, ta suy xét không đủ chu toàn, lúc này mới làm lưu lại hậu hoạn."

Cũng biết để lại hậu hoạn cơ đấy. Tiêu Ngọc Đề trong lòng bất mãn nghĩ, nhưng tâm tình lại bởi vì lời vừa rồi Đường Mộ Lễ nói mà dễ chịu chút, nàng nhìn Đường Mộ Lễ nói: "Ngũ tỷ tỷ ta sinh ra nhu nhu đáng yêu động lòng người lại tri thức hiểu lễ nghĩa, lần trước ở rừng đào yến, ta coi cũng có không ít công tử hướng tới nàng mà say đắm, như thế nào? Chẳng lẽ ngươi không thích sao? Hừ, ngươi nếu không thích, như thế nào sẽ vừa lúc gặp nàng rơi xuống nước...... Đường Mộ Lễ, ngươi nói cho ta, ngươi có phải hay không thích nàng?"

Lời này nói, càng nói càng giống như phải.

Đường Mộ Lễ thành thành thật thật tự trình: "Hôm đó ta vốn là muốn hái mấy cành hoa đào tặng ngươi, lại không hiểu được sẽ vô duyên vô cớ gặp Ngũ tỷ tỷ ngươi, vừa lúc Ngũ tỷ tỷ ngươi bên người không ai, lại trượt chân rơi xuống nước, cho nên ta mới đi xuống cứu người......" Hắn dừng một chút, tiếp tục nói, "Về sau thấy nàng quần áo ướt đẫm, liền nghĩ nàng cũng là cô nương nhà người ta, hơn nữa lại là thứ tỷ của ngươi, cho nên liền đem áo choàng cởi xuống cho nàng mặc vào. Thế nhưng là Ngọc Đề à ngươi yên tâm, ta một cái liếc mắt cũng không có."

Một câu cuối cùng, không cường điệu thì chẳng sao, đằng này cường điệu lên, Tiêu Ngọc Đề liền nhịn không được nghĩ đến cái hình ảnh kia.

Ngũ tỷ tỷ nàng, thân mình nhỏ tuy yếu ớt, so với nàng cũng chỉ sớm sinh trước mấy tháng thôi, nhưng trên người chỗ nào cần có đều có không thừa không thiếu, nhưng nàng lại giống như cái bánh bao nhỏ. Nàng cư nhiên biết nam nhân là thích cái dạng cô nương thịt mỡ dưa hành đầy đủ, Đường Mộ Lễ bên người tuy rằng không có nữ nhân, nhưng rốt cuộc cũng là nam nhân.

Là nam nhân, đều có cái đức hạnh này.

Tiêu Ngọc Đề rũ mắt xuống không nói chuyện.

Thế nhưng lại làm cho Đường Mộ Lễ lo lắng, vội vàng nói: "Ta lần này tới, ngoại trừ xin lỗi, càng là muốn an ủi ngươi. Ngọc Đề, chuyện này ngươi đừng nghĩ nhiều có được hay không, ngươi xem...... Hai ta đều sắp thành thân."

Nói lên này thành thân, lại chọc tới chỗ đau trong lòng Tiêu Ngọc Đề, nàng tức khắc đỏ hốc mắt, không vui nói: "Ta mới không nghĩ gả cho ngươi, ngươi muốn cưới liền cưới Ngũ tỷ tỷ đi. Dù sao cha ta cùng lão tổ tông đều suy nghĩ đem Ngũ tỷ tỷ hứa gả cho ngươi, ngươi cưới nàng cũng tốt!"

Này...... Lời này là gì chứ!!!!!

Đường Mộ Lễ có ngốc, cũng biết rõ tình cảnh Tiêu Ngọc Đề ở Tĩnh Quốc công phủ, Tiêu Ngũ cô nương này, Tĩnh Quốc công cùng lão Thái Thái coi trọng như nào, hắn cũng là biết được một hai. Đường Mộ Lễ đau lòng tiểu tân nương tử trước mặt, biết nàng ở trong phủ chỉ là cái chức danh, cũng thật đau lòng nàng chỉ có mẫu thân của nàng Lan thị cùng huynh trưởng Tiêu Hành. Đường Mộ Lễ nắm chặt tay trong một chút, khẩn trương hít một hơi, sau đó đánh bạo kéo tiểu cô nương trước mặt ôm sát trong ngực.

Tiêu Ngọc Đề thân mình run rẩy, không nghĩ tới Đường Mộ Lễ luôn ngốc cư nhiên sẽ ôm nàng.

Nàng bất giác mặt đỏ, lại không có làm ra cử chỉ cự tuyệt, chỉ ngoài miệng bất mãn nói: "Ngươi buông ta ra!"

Ôm tiểu nương tử tương lai trong ngực, thơm tho mềm mại, Đường Mộ Lễ nơi nào chịu cam lòng thả ra? Hắn đem hai tay ôm sát một chút, cái cằm muốn đặt trên đầu tóc nàng, lại không cẩn thận bị trâm ngọc cài trên tóc nào đâm tới. Hắn ăn đau nhăn nhăn mày, bất quá vẫn là không có buông tay, chỉ điều chỉnh một chút tư thế, thanh âm thấp thấp nói: "Coi như ngươi chán ghét ta, không thích ta, đời này ngươi đều là tiểu nương tử của ta, ngươi cập kê ta liền cưới ngươi."

Tiêu Ngọc Đề nghe lời này trong lòng ngọt ngào, đều có chút cao hứng.

Đường Mộ Lễ nói: "Nếu lại có lần sau, ta khẳng định kêu người tới cứu Ngũ tỷ tỷ của ngươi, còn lâu mới để một người một chút cũng không liên quan làm ngươi tức giận. Còn có ngươi yên tâm, cha mẹ ta chỉ nhận định con dâu này là ngươi, Ngũ tỷ tỷ ngươi cho dù có tốt, cha ngươi cùng lão phu nhân có an bài, Đường Đại gia môn chỉ đón chào một mình ngươi. Ngọc Đề, ngươi đừng giận ta nữa, được không?"

"Ngươi từ lúc nào lại biết nói chuyện như vậy?" Tiêu Ngọc Đề nhỏ giọng nói. Đây vẫn là Đường đầu gỗ mà nàng biết sao?

Đường Mộ lễ cười cười xấu hổ, nói: "Chỉ cần vừa nghĩ tới ngươi không muốn gả cho ta, ta lời gì cũng nói được." Tiểu nương tử đòi chạy mất, hắn còn không mau chạy theo ôm về. Đường Mộ lễ cúi đầu nhìn xem tiểu cô nương trong ngực, bắt gặp nàng cũng nhìn mình, ánh mắt rơi vào cánh môi hồng phấn căng mọng, nuốt nước miếng một cái, yếu ớt nói, "Ngọc Đề, ta có thể hôn ngươi một cái không?"

"Nhanh thôi." Hắn sợ nàng sinh khí, lại bổ sung.

Hôm nay Đường Mộ Lễ lời nói dỗ ngọt đến mức này Tiêu cô nương trong lòng thực phần vui vẻ, tâm tình tốt, tự nhiên cái gì đều đáp ứng. Bất quá lúc này trong nội tâm nàng đã sớm chán ghét cực kỳ Tiêu Ngọc Tiêm, mọi khi cùng nàng bày ra vẻ tình tỷ muội, bây giờ cũng dám khi dễ đến trên đầu nàng, dứt khoát còn cùng nàng cướp phu quân, muốn nàng như thế nào nhịn được khẩu khí này? Nàng hiểu được tính tình mẫu thân, nhất định sẽ thật tốt giáo huấn nàng ta, lúc này mẫu thân mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, nàng cũng sẽ lại không đồng tình.

Thật đáng đời!

Nghĩ tới vị Ngũ tỷ tỷ, Tiêu Ngọc Đề liền nổi giận, nàng vội ngẩng đầu, thấy hắn do do dự dự liền nhịn không được thở phì phò nói: "Còn muốn hôn ta, vậy không mau đi!"

"Hôn! Ta muốn hôn."

Đường Mộ Lễ hướng về phía khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc, nửa ngày mới thận trọng hôn lên trán nàng một cái, xem như giải hòa cũng là thỏa mãn. Tiêu Ngọc Đề thấy hắn bộ dạng thất thần, cong cong môi, một đôi con ngươi sáng lấp lánh, chu cái miệng nhỏ mấp máy: "Đồ ngốc."

Được cho phép âu yếm, Đường Mộ Lễ trong lòng nhảy nhót không thôi, lập tức khuôn mặt tuấn tú phiếm đỏ, có chút ngượng ngùng đưa tay gãi đầu một cái, thoáng chốc lộ ra mấy phần đại nam hài ngây thơ.

---------

Kiêm Gia Các nội, Tiêu Ngọc Tiêm đang ở sau bình phong tắm gội thân thể.

Thân thể trải qua mấy ngày điều dưỡng, tất nhiên là gần như khỏi hẳn. Chỉ bất quá ngày ấy nước thật sự lạnh, nàng không cẩn thận đả thương thân thể, đã nhiều ngày sắc mặt không được tốt.

Cô nương nhà nào mà chẳng thích bản thân đẹp đẽ, nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Tiêm giữa trán cau lại.

Chỉ là -- vừa nghĩ tới hôm đó Đường Mộ Lễ dáng người cao lớn đĩnh đạc, trái tim nhỏ của nàng liên không ngừng nhảy loạn " thình thịch thình thịch". Hôm đó mẫu thân có cùng cha nói qua, nàng tại phòng ngủ nhất thanh nhị sở nghe được, cha thương nàng nhất, nhất định sẽ đồng ý, đến nỗi Lão tổ tông, từ trước đến nay che chở nàng. Tiêu Ngọc Tiêm đứng dậy, tùy ý để nha hoàn bên người lau mình sạch sẽ, cúi đầu nhìn dáng người lả lướt hấp dẫn một thân băng cơ ngọc cốt, nhịn không được khuôn mặt nóng lên.

Sau này nàng có thể hầu hạ Đường công tử, Đường công tử cũng nhất định sẽ thích nàng.

Mặt Tiêu Ngọc Tiêm tức khắc nóng lên mấy phần, nàng mặc bộ xiêm y chất liệu hảo hạng ngồi ở trước gương trang điểm, nhìn người trong gương, mặt nhỏ mày liễu, đôi mắt thanh tịnh sáng ngời, mũi ngọc tinh xảo xinh xắn, môi mỏng mềm như cánh hoa. Đẹp đẽ như vậy, sau khi tắm xong lại càng xinh đẹp. Tiêu Ngọc Tiêm tay lấy hộp son môi, sau khi mở ra dùng ngón tay chấm chấm, tiếp đó hơi hơi mấp máy, nhìn môi nhợt nhạt đã thêm chút huyết sắc, sắc mặt cũng có tinh thần hơn nhiều.

Chải xong búi tóc, Tiêu Ngọc Tiêm lại từ bên trong lấy ra một cây trâm đính hoa Ngọc Lan cắm lên đỉnh búi tóc.

Thay đổi trang phục, cô nương trong gương càng thêm xinh đẹp động lòng.

Tiêu Ngọc Tiêm hài lòng cong cong môi. Chỉnh đốn trang phục xong, đã thấy Lục thị vội vội vàng vàng đi đến. Tiêu Ngọc Tiêm khóe miệng ngậm ý cười, thấy mẫu thân mình thần sắc có chút khẩn trương, ngược lại có kinh ngạc. Nàng luôn biết mẫu thân xưa nay tính tình điềm đạm tự nhiên, liền nghi ngờ hỏi: "Nương, xảy ra chuyện gì ?"

Lục thị nhìn tiểu nữ nhi yêu kiều trước mắt, mi nhíu lại hỏi: "Ngươi...... Hầu bao của ngươi đâu?" Hầu bao? Tiêu Ngọc Tiêm nhớ tới hầu bao kia liền có chút mất mát, mày cũng nhăn lại.

Đó là nàng tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ, bên trong còn thêu lên sinh thần bát tự của nàng, nàng vốn là suy nghĩ một ngày kia có thể có cơ hội tự tay đưa cho Đường công tử. Không ngờ sau hôm rừng đào yến đó, cái hầu bao liền không cẩn thận thất lạc. Aiz, chỉ có thể thêu một cái khác. Tiêu Ngọc Tiêm nhíu mi suy nghĩ, sau đó giương mắt không hiểu hỏi Lục thị: "Cái hầu bao kia nữ nhi không cẩn thận làm mất, mẫu thân vì sao lại hỏi tới cái này?"

Lục thị nhìn nữ nhi nhà mình, thần sắc nghiêm túc, gằn từng chữ: "Trong phủ chuẩn bị sẽ có người tới......" Nàng than một tiếng, tiếp tục nói, "Người nọ thế nhưng lại cầm hầu bao của ngươi tới cầu thân."

[P/s: theo bản dịch thì nữ chính phải là A Hào nha, bản edit cũ bạn ấy dùng A Hạo. Tuy nhiên mình sẽ dùng A Hào cho đúng nghĩa "Minh nguyệt sáng trong" nhé mn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top