Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 113 - 114

Chương 113

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Lục Ngạn Viễn vốn đang thất thần nhìn về nơi khác, Mạc Tú Đình nói gì cũng không đáp lại. Nếu không phải mẫu thân bắt buộc hắn đi cùng Mạc Tú Đình xem hoa đăng, tăng thêm cảm tình  phu thê, hắn sao phải ở chỗ này lãng phí thời gian. Giữa hắn và Mạc Tú Đình còn có cảm tình gì nữa đây?

Liên hôn chính trị, phần nhiều là vì lợi ích mà thôi.

“Phu quân, trà của trà lâu này rất có tiếng tăm, chàng nhất định phải nếm thử xem.” Mạc Tú Đình lấy chén trà từ khay trà người hầu mang đến, đặt trước mặt Lục Ngạn Viễn.

Lục Ngạn Viễn từ nhỏ đã trải qua cẩm y ngọc thực, loại trà ngon nào chưa từng uống qua, tất nhiên không thấy trà này có gì đặc biệt. Những ngày gian khổ nhất hẳn là lúc chạy tới Tuyền Châu giải sầu, trên người không mang tiền bạc, về sau lại nghèo đến mức trâm ngọc cũng phải cầm đi chất kho mượn nợ. May mắn gặp được Hạ Sơ Lam, không nói hai lời liền cho hắn mượn bạc.

Khóe miệng hắn mang theo chút ý cười lâm vào hồi ức.

Bọn họ lần đầu gặp mặt, hắn là công tử nghèo túng, nàng là thiên kim nhà giàu, vừa gặp đã thương, vốn giống như kịch bản của những câu chuyện xưa. Chẳng qua khi vừa mới bắt đầu, ai cũng không thể ngờ được bọn họ sẽ có kết cục này.

Hắn hứa hẹn sẽ đối xử tốt với nàng, nhưng cuối cùng là nuốt lời.

Mạc Tú Đình cố gắng nói thêm: “Phu quân không nếm ra trong trà này có mùi hương của hoa quế sao? Nghe nói nước pha trà chính là nước suối trên Phượng Hoàng sơn, hương vị đặc biệt mát lành.”

Lục Ngạn Viễn không nói gì, hắn không có chút hứng thú nào với trà của nơi này, nóng lòng muốn đi. Đột nhiên, hắn khóe mắt dư quang liếc thấy một hình bóng quen thuộc, cơ hồ lập tức đứng lên.

Cố Hành Giản và Trương Vịnh cũng không ngờ lại gặp Lục Ngạn Viễn ở chỗ này, hai người đồng thời dừng bước. Hạ Sơ Lam và Trương phu nhân ở phái sau cũng dừng lại.

Lầu hai không còn chỗ ngồi, bọn họ chỉ cách bàn của Lục Ngạn Viễn mấy cái bàn khác. Chẳng qua Lục Ngạn Viễn đột ngột đứng lên, hấp dẫn ánh mắt người khác. Có người nhận thức bọn họ, nhỏ giọng mà nghị luận lên.

Lục Ngạn Viễn không để ý tới những người đó, chắp tay nói: “Khó được khi gặp mặt hai vị đại nhân, không bằng ngồi xuống nói chuyện.”

Cố Hành Giản không cần nghĩ ngợi cự tuyệt: “Không khéo, chúng ta có việc muốn đến nhã gian nói chuyện, thế tử thỉnh tự tiện.”

Sắc mặt Lục Ngạn Viễn cứng đờ, bên cạnh thanh âm nghị luận lớn hơn nữa. Trương Vịnh đương nhiên biết chuyện giữa Lục Ngạn Viễn và Hạ Sơ Lam, vội vàng bổ sung: “Hảo ý của thế tử chúng ta tâm lĩnh. Chỉ là chúng ta thật sự có chút công sự cần thảo luận, không quấy rầy nhã hứng của ngài và phu nhân.”

Ánh mắt Lục Ngạn Viễn trước sau dừng trên người Hạ Sơ Lam, không thèm che giấu. Tối nay nàng đẹp vô cùng, phải nói sau khi gả cho người, đuôi lông mày khóe mắt tính trẻ con tất cả đều bỏ đi, nhiều thêm vài phần thành thục phong vận. Nhưng chỉ cần nghĩ đến người làm nàng lột xác như vậy là Cố Hành Giản, tay Lục Ngạn Viễn không tực hủ được nắm chặt thành quyền, thầm hận liên tiếp sinh sôi.

Vì cái gì người đứng bên cạnh nàng không thể là hắn?

Hạ Sơ Lam theo bản năng nhích lại gần Cố Hành Giản, không thích ánh mắt Lục Ngạn Viễn. Cố Hành Giản bất động thanh sắc che lại nàng ở phía sau, ánh mắt nhìn về phía Lục Ngạn Viễn chứa vài phần cảnh cáo. Nếu không phải nơi này người nhiều, hắn chắc chắn bảo ám vệ động thủ, đuổi đi người chướng mắt này.

Nhưng Lục Ngạn Viễn dù sao cũng là thế tử Anh Quốc Công, thân phận tôn quý, bên người khẳng định cũng có người đi theo. Thật muốn động thủ, hai bên rất khó coi.

Ánh mắt hai người giằng co một trận, Lục Ngạn Viễn bại trận trước. Ngay cả phụ thân cũng kiêng kị Cố Hành Giản vài phần, hắn sao có thể từ trong tay Cố Hành Giản chiếm được cái gì tốt? Hắn nhàn nhạt nói: “Một khi đã như vậy, vậy ngày khác lại nói đi.”

Cố Hành Giản gật đầu, không nói gì mà ôm lấy Hạ Sơ Lam tiến vào nhã gian. Lục Ngạn Viễn nhìn thấy phu thê bọn họ vô cùng thân mật, trong lòng Hạ Sơ Lam ôm một cái đèn lưu li, ngẩng đầu nói gì đó với Cố Hành Giản, trên mặt mang theo ý cười. Cố Hành Giản vừa nghe vừa gật đầu, dường như còn duỗi tay điểm nhẹ chóp mũi nàng, ý cười của nàng càng nhiều.

Lục Ngạn Viễn đến nay đều nhớ rõ, dáng vẻ trước kia khi nàng nói thích hắn, e lệ ngượng ngùng, giống như đóa hoa chưa nở. Nhưng hiện tại ánh mắt nàng nhìn Hành Giản mang theo nhiều sùng bái, mê luyến và ỷ lại. Cố Hành Giản hẳn đối xử với nàng rất tốt? Cho nàng danh phận và địa vị danh chính ngôn thuận.

Mạc Tú Đình nhìn thấy người đã đi rồi, Lục Ngạn Viễn còn nhìn chằm chằm cửa nhã gian của bọn họ, tức giận đập đũa xuống bàn, phát ra tiếng động lớn. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không sợ ngày mai lời đồn đãi nổi lên bốn phía trong đô thành?

“Nàng làm gì vậy?” Lục Ngạn Viễn nhíu mày hỏi.

“Phu quân nhìn đủ chưa? Ta cảm thấy trà nơi này cũng chẳng ngon lắm, chúng ta trở về đi.” Mạc Tú Đình đứng dậy nói.

Lục Ngạn Viễn vốn cũng không muốn ngồi lâu ở trà lâu này, nhưng hiện tại bỗng nhiên hắn muốn ngồi ở chỗ này thưởng trà trong chốc lát, liền nói với Mạc Tú Đình: “Ta lại ngồi một lát, để Định Bắc đưa nàng về.”

Mạc Tú Đình không nhịn được châm chọc nói: “Chàng ngồi ở chỗ này được cái gì? Nàng sẽ không liếc mắt nhìn chàng một cái. Lúc ấy chàng bị thương nặng hôn mê, ta và mẫu thân cùng đi cầu nàng, nàng cũng không chịu tới gặp chàng. Giữa các ngươi không có khả năng vãn hồi. Chàng không biết đô thành đều đang truyền, Cố Hành Giản đối xử với nàng tốt thế nào sao? Quả thực là đặt trong lòng bàn tay đau sủng. Thay đổi là chàng, chàng cũng không làm được như hắn.”

Sắc mặt Lục Ngạn Viễn sa sầm, gọi Định Bắc đến. Mạc Tú Đình giận dữ xoay người rời đi.

Nhã gian, Trương phu nhân và Hạ Sơ Lam ngồi ở ghế dựa gần tường uống trà nói chút chuyện phiếm việc nhà. Đường huynh Trương phu nhân hóa ra là Chuyển Vận Sử kiêm quản Thị Thuyền tư, từ chỗ hắn có nghe được một chút về Hạ Bách Thanh.

“Ta nghe đường huynh nói tam thúc của muội rất có nguyên tắc. Có một ngày thủ hạ của ông ấy mượn ông mười văn mua chút đồ, sau lại quên mất chuyện này, nhưng tam thúc muội còn đòi hắn trả nợ. Theo lý thuyết, Hạ gia các ngươi chính là nhà giàu số một Thiệu Hưng, không đến mức mười văn tiền cũng thiếu nha?” Trương phu nhân không có ác ý, chỉ xem như chút chuyện lý thú mà kể ra.

Hạ Sơ Lam nghiêm túc nói: “Phu nhân có điều không biết, tam thúc ta ngay cả ta cũng tính rất rõ ràng. Đừng nói là mười văn, một văn ông cũng sẽ không bỏ qua. Tam thẩm ta còn thường nói, nếu để tam thúc ta quản gia lo sổ sách, phỏng chừng làm hai mẹ con bà chết đói.”

Trương phu nhân cũng cười rộ lên, cảm thấy người một nhà này rất thú vị.

Trương Vịnh và Cố Hành Giản ngồi ở bàn tròn phẩm trà. Trương Vịnh nói: “Vị kia tốt xấu là thế tử Anh Quốc Công, thiếu chút nữa bị ngươi làm cho không xuống đài được. Tri Hành, ngươi trước kia không như vậy.”

Cố Hành Giản quơ quơ chén trà trong tay: “Người đều có giới hạn cuối cùng. Hắn không màng thể diện Anh Quốc Công phủ, ta tất nhiên cũng không cần lưu tình.”

Trương Vịnh biết Lục Ngạn Viễn khẳng định có chỗ nào đắc tội Cố Hành Giản, cũng ngượng ngùng tiếp tục hỏi việc riêng nhà người khác, liền thay đổi đề tài: “Ta nghe nói Hoàng Thượng chuẩn bị kêu Phổ An Quận Vương từ Hưng Nguyên phủ trở về. Sang năm mùa xuân không phải cho hắn và Ân Bình Quận Vương tuyển phi sao? Ân Bình Quận Vương đã định là Lý gia cô nương, Phổ An Quận Vương nghe nói là tuyển cô nương trong tộc Tưởng gia.”

Trương Vịnh quản Tiến Tấu Viện và Ngân Tiến Tư, rất nhiều công văn đều trước hết qua tay hắn, động tĩnh đi vào Nội Thị Tỉnh cũng rõ như lòng bàn tay, tất nhiên biết nhiều hơn người khác. Cho nên vị trí môn hạ Cấp Sự Trung này, tương đương với tai mắt toàn bộ triều đình, Cố Hành Giản tất nhiên muốn nắm trong tay.

Lý gia và Tưởng gia có thể nói là lực lượng ngang nhau, ý hoàng đế là Phổ An Quận Vương còn chưa bị loại ra.

Trương Vịnh tiếp tục nói: “Nhưng sáng nay Tiến Tấu Viện thu được công văn từ Hưng Nguyên phủ, Phổ An Quận Vương từ chối không trở về đô thành. Nói phải đợi sự tình ở Hưng Nguyên phủ được giải quyết thích đáng mới bằng lòng trở về. Vừa lúc hôm nay đến mười sáu văn thư, công văn này còn chưa trình lên. Đoán chừng Hoàng Thượng nhìn, thế nào cũng tức giận. Phổ An Quận Vương này rốt cuộc là đang làm gì đây?”

“Chờ hai tháng sau ta đến Hưng Nguyên phủ sẽ biết.”

Triệu Lang nếu ngay lúc này hồi đô thành mới thật sự không ổn. Hoàng Thượng từ trước đến nay không thích nhất là người bỏ dở nửa chừng, chiếu thư kia bất quá cũng là môt phép thử thôi.

“Ngươi vừa rồi nói muốn mang phu nhân cùng đi công vụ?” Trương Vịnh nhìn qua Hạ Sơ Lam một cái, “Biên quan khổ hàn, phu nhân nhìn qua kiều quý như vậy, vạn nhất chịu không nổi gian khổ, ngươi không đau lòng?”

Cố Hành Giản cũng nhìn về phía Hạ Sơ Lam bên kia: “Nàng khăng khăng muốn đi cùng ta, nói như thế nào cũng không chịu nghe, ta cũng không có biện pháp nào với nàng. Ta nghĩ một chuyến này chậm thì ba tháng, nhiều thì nửa năm, lưu nàng một người tại đô thành rốt cuộc không yên tâm. Đến lúc đó để nàng giả thành tùy tùng đi theo bên cạnh ta, một tấc cũng không rời bảo hộ, nói vậy sẽ không có nguy hiểm.”

Trương Vịnh “Ồ” một tiếng, mang theo vài phần trêu đùa nói: “Không nghĩ tới dưới bầu trời này cũng có người và việc Cố Tri Hành ngươi không trị được nha.”

Cố Hành Giản cũng cười, sau đó nói: “Mấy ngày ta rời đi đô thành, chuyện trên triều đình, ngươi nhìn chằm chằm chút. Đặc biệt là đám người Mạc Hoài Tông. Mấy năm gần đây, Mạc Hoài Tông tuổi lớn, hành sự càng thêm quỷ quyệt. Lần trước ta từ trong tay Ngụy Chiêm lấy được danh mục kê biên tài sản bí mật tuy còn chưa nhìn kỹ, nhưng ta cảm thấy có vài người đứng ngồi không yên.”

Trương Vịnh gật đầu: “Đúng rồi, sổ sách kia ngươi tính toán xử trí như thế nào?”

“Ta nếu đáp ứng Hoàng Hậu giữ lại Ngô Trí Văn, như vậy sổ sách liên lụy đến những người khác tất nhiên cũng không thể truy cứu. Ta thu sổ sách, chính là vì phòng ngừa rơi vào trong tay người khác, trở thành nhược điểm. Trừ cái đó ra, cũng không thể lại làm gì.”

Trương Vịnh cảm thấy Cố Hành Giản gần đây có chút biến hóa. Giống như nói nhiều hơn, trở nên có nhân tình vị và thể hiện ra lửa giận. Không biết có phải do thành thân hay không, người cũng không lãnh đạm như trước. Xem ra cưới vợ là cưới đúng rồi.

Bọn họ ngồi trong trà quán một canh giờ, bên ngoài đường lại náo nhiệt kéo dài không dứt. Bá tánh Lâm An coi trọng tết Thượng Nguyên, coi là bắt đầu một năm, mấy đêm này đều phải suốt đêm du ngoạn. Cố Hành Giản đang tán gẫu với Trương Vịnh, nhìn thấy Hạ Sơ Lam trộm ngáp một cái, liền nói với Trương Vịnh: “Sắc trời không còn sớm, chúng ta phải đi về.”

Trương Vịnh đưa bọn họ ra khỏi nhã gian, Lục Ngạn Viễn vậy mà còn ngồi bên ngoài không đi. So với lúc đến không còn chỗ ngồi, giờ phút này đã có mấy chỗ trống, Mạc Tú Đình cũng rời đi.

Lục Ngạn Viễn lại nhìn về phía Hạ Sơ Lam, tựa hồ muốn nói lại thôi. Có đôi khi đem một người chôn sâu dưới đáy lòng lại không cảm thấy gì. Chỉ có khi gặp được, mới biết được từ khi biệt ly, tưởng niệm chưa từng dứt.

Hạ Sơ Lam không biết hắn suy nghĩ gì. Nhưng trà quán là mở ra cho mọi người, hắn muốn đi  muốn ở đều là tự do của hắn, nàng cũng không thể chỉ trích. Nơi này người nhiều mắt tạp, Cố Hành Giản nắm tay Hạ Sơ Lam xuống lầu, không để ý đến hắn.

Lục Ngạn Viễn muốn đứng lên, Trương Vịnh đi đến bàn bên cạnh hắn, ấn bờ vai của hắn, dùng giọng điệu tán gẫu nói: “Thế tử, sao ngươi phải khổ vậy chứ?”

……

Trở về xe ngựa, Cố Hành Giản vẫn luôn không nói gì.

Hạ Sơ Lam thử kéo tay hắn: “Ngài đang tức giận sao? Ta thật không biết Lục Ngạn Viễn vì sao lại thế…… Lần trước sau khi hắn ngăn cản xe ngựa, ta thật sự chưa từng thấy lại hắn.”

Cố Hành Giản nhìn về phía nàng: “Hắn còn chưa bỏ được nàng. Lam Lam, ta cũng là nam nhân, ta sẽ ghen ghét.”

Hạ Sơ Lam cúi người áp mặt vào trong lòng bàn tay hắn nói: “Ngài ghen ghét cái gì? Chuyện trước kia ta đều đã quên. Ta ở chỗ này, ở bên cạnh ngài, giữa chúng ta trước nay chưa từng có người khác. Buổi tối lúc ngài giúp ta đoán đố đèn, ta đã suy nghĩ, có thể gả cho ngài thật tốt. Còn có đôi tay này, lúc cầm bút thật là đẹp……”

Khi nàng nói chuyện, hơi thở ấm áp quấn quanh lòng bàn tay hắn, thực ngứa. Cố Hành Giản hô hấp cứng lại, kéo nàng lên, ôm vào trong ngực. Nàng tối nay thực đẹp, đi đến nơi nào cũng là tiêu điểm của mọi người. Mà chỉ có hắn có thể ôm nàng vào trong lòng.

“Lam Lam, đôi tay này không chỉ để cầm bút……” Hắn dán vào bên tai nàng nói.

Hạ Sơ Lam khó hiểu nhìn hắn, nhưng thực nhanh liền biết ý tứ của hắn.

Nàng vùi đầu ở trong ngực hắn, hai tay gắt gao bắt lấy quần áo phía sau lưng hắn, mới có thể ức chế tiếng kêu muốn thoát ra .

Ngón tay có thể chuẩn xác tìm được chỗ mẫn cảm nhất của nàng, dùng sức ấn nơi đó. Nàng cắn bờ môi của hắn, cả người cuộn trong lòng hắn, liều mạng lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập một tầng hơi nước mê người, đóa sen hồng giữa mày càng thêm quyến rũ.

Giờ phút này xe ngựa xóc nảy một chút, nàng rốt cuộc kêu ra tiếng, yếu ớt ngã vào trong lòng hắn, dùng sức vỗ ngực hắn. Lục Bình còn ở bên ngoài, xe ngựa đang chạy qua phố xá sầm uất, kích thích như vậy trước nay chưa từng có.

Cố Hành Giản cúi đầu hôn môi nàng tóc nàng, gần đây nàng biểu hiện càng ngày càng tốt.

Chờ xe ngựa đến tướng phủ, Cố Hành Giản ôm nàng xuống, bước đi về Trúc Cư. Phía dưới váy nàng đã sớm ướt thành một mảng, hắn có thể đi vào ngay. Giữa bọn họ đã hòa hợp đến càng ngày càng tốt, thực nhanh đã có cao trào lần đầu tiên.

Triệu ma ma và Tư An nghe được động tĩnh, biết hai người đã trở lại, vội vàng đến muốn hầu hạ. Lại thấy cửa được đóng chặt, bên trong cũng không đốt đèn, hai người trong lòng hiểu rõ mà không nói ra đi về chỗ ở. Triệu ma ma giúp đỡ Tư An sửa sang lại hành trang Hạ Sơ Lam đi Hưng Nguyên phủ, thở dài nói: “Đáng tiếc ta tuổi lớn, bằng không cũng muốn đi theo các ngươi.”

“Chúng ta lần này là đi công vụ, cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy. Hơn nữa Hưng Nguyên phủ không thể so với đô thành…… Ngài vẫn nên ở đô thành hưởng phúc đi.” Tư An cười nói, “Không chừng lúc cô nương trở về đã hoài thai rồi.”

Triệu ma ma biết phu thê bình thường dựa theo tần suất như vậy, trong vòng nửa năm khẳng định sẽ hoài thai. Nhưng thân thể Hạ Sơ Lam, Triệu ma ma rõ ràng nhất, chỉ sợ không dễ dàng như vậy. Bà dặn dò nói: “Ngươi và Lục Bình phải cẩn thận chiếu cố cô nương. Ngàn vạn lần đừng để cho nàng nhiễm lạnh, phương thuốc hàn lâm y quan cho cũng phải mang theo trên người.”

“Ngài yên tâm đi. Tướng gia cũng biết xem bệnh, chẳng lẽ còn có thể bạc đãi cô nương chúng ta? Bất quá ngài nói thử xem, Sùng Nghĩa công bỗng nhiên đến phủ chúng ta làm gì?”

Buổi tối khi các nàng hồi phủ, người gác cổng nói người của Sùng Nghĩa công phủ đến bẩm báo, ngày mai Sùng Nghĩa công đăng môn bái phỏng.

_____________________

Chương 114

Editor: Masha

Sáng sớm ánh nắng từ ngoài rèm chiếu vào. Hạ Sơ Lam vươn tay, muốn giãn gân cốt một chút, lúc này mới phát hiện mình dựa lưng trong lòng nam nhân, tay hắn ôm trước ngực nàng, ngón tay trắng trẻo thon dài đè cạnh người nàng.

Nàng nhìn ngón tay đêm qua từng ở trong thân thể nàng dạo chơi, bỗng nhiên rất muốn cắn một cái. Cũng không biết hắn học những chuyện này từ nơi nào, năng lực học tập thật sự kinh người, chỉ hơn một tháng, đã có thể làm nàng gần như sụp đổ.

Đêm qua nàng khóc lóc xin tha, khoái cảm tựa như mưa rền gió dữ, nàng không chịu nổi. Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất trong lòng hắn, về sau phát sinh chuyện gì nàng cũng không biết.

Hiện giờ trên người nàng chỉ khoác hờ trung y, bên trong áo ngực cũng chưa mặc.

Cố Hành Giản đã sớm phát hiện nàng tỉnh, mắt nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn.

“Đang nhìn gì vậy?” Hắn cúi đầu chôn giữa ngực nàng, nhẹ giọng hỏi. Rất ít khi buổi sáng tận mắt thấy nàng tỉnh lại, nho nhỏ một đoàn, nép trong lòng hắn, hương vị trên người nàng rất dễ chịu.

Hạ Sơ Lam không ngờ hắn tỉnh, vội vàng dời mắt, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ngài không đi đánh quyền?”

“Nghỉ ngơi một ngày, ở bên cạnh nàng.” Cố Hành Giản nói, bàn tay tiến vào trung y của nàng, cầm khối tròn trịa kia, hôn từ cổ lên môi nàng.

Hô hấp của hắn dần dần thô nặng nóng bỏng, Hạ Sơ Lam xoay người, bắt lấy cánh tay hắn, dồn dập nói: “Phu quân, lát nữa Tư An và Triệu ma ma sẽ đến……”

Cố Hành Giản ôm nàng qua, đột nhiên hỏi: “Lúc các người ở bên nhau, nàng kêu hắn là gì?”

Nàng nghĩ một lúc mới biết được hắn hỏi chính là Lục Ngạn Viễn. Đêm qua muốn nhiều như vậy, khẳng định cũng do Lục Ngạn Viễn kích thích. Hắn quả nhiên thực để ý sự tồn tại của Lục Ngạn Viễn. Nàng không muốn nói, kỳ thật cũng không phải nàng kêu. Nhưng bị hắn dùng đủ cách ép hỏi, nàng vẫn ngoan ngoãn nói ra.

Nàng gọi hắn Lục Lang, xưng hô thân mật nhất giữa những người yêu nhau…… Ánh mắt Cố Hành Giản trầm xuống, nắm cằm nàng: “Lam Lam, nàng cũng gọi ta một tiếng đi.”

Hạ Sơ Lam ngước mắt nhìn hắn, biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, không hề giống như nói giỡn. Chẳng lẽ cái này cũng muốn ghen? Nàng quay đầu đi, Cố Hành Giản lại ôm nàng càng chặt, như đè nàng áp chặt vào ngực hắn. Hai tay nàng vịn bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta, ta không thở nổi.”

Hắn cúi đầu hôn nàng, vẫn luôn cọ sát người nàng buộc nàng gọi, kéo trung y nàng xuống. Cuối cùng nàng nghe thấy thanh âm Tư An và Triệu ma ma tiến vào, vội vàng gọi một tiếng: “Cố Lang!”

Cố Hành Giản chỉ cảm thấy trong lòng một trận tê dại, dường như trẻ ra hơn mười tuổi. Khi nàng gọi phu quân còn mang theo ý vài phần kính sợ, hai tiếng “Cố Lang” này hoàn toàn đặt hắn ở vị trí ngang hàng. Hơn nữa thanh âm mềm mại đáng yêu, cực kì dễ nghe.

“Lam Lam, lại gọi một tiếng.” Cố Hành Giản vuốt ve mặt nàng nói.

Hạ Sơ Lam không định nghe lời hắn. Thật gọi như vậy, ê răng muốn chết.

Vừa vặn Tư An ở ngoài màn thử hỏi: “Tướng gia, cô nương, các người dậy chưa?”

Hạ Sơ Lam vội vàng đẩy Cố Hành Giản ra, tự mình ngồi dậy, lung tung mặc trung y vào, nhanh như chớp nhảy xuống giường.

Cố Hành Giản đầy cõi lòng đều là mùi hương của nàng, cười lắc đầu.

Lúc Tư An chải đầu cho Hạ Sơ Lam mới nói chuyện Sùng Nghĩa công muốn đến bái phỏng. Hạ Sơ Lam đang mang khuyên tai dừng tay một chút: “Ông ta có nói vì chuyện gì mà đến không?”

“Cũng không có nói.” Tư An lắc đầu nói, “Đêm qua vốn dĩ muốn nói cho cô nương, nhưng thấy ngài và tướng gia đã nghỉ ngơi, nô tỳ và Triệu ma ma cũng không đến quấy rầy.”

Cố Hành Giản mặc quần áo tương đối nhanh, đã ngồi trên giường đọc sách, nghe vậy chậm rãi lật qua một tờ khác. Xem ra Sùng Nghĩa công đã điều tra sự tình rõ ràng.

……

Khi Tiêu Kiệm trở lại đô thành thì đã khuya, vốn dĩ muốn tức khắc đến tướng phủ bái phỏng, nhưng bỗng nhiên sinh ra vài phần tâm tư e sợ. Cả đêm ông không ngủ, buổi sáng đã kêu người gọi Tiêu Dục đến.

Tiêu Dục ôm quyền hành lễ: “Phụ thân hai ngày trước đi Thiệu Hưng? Ở đó có chuyện gì không ạ?” Hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Phượng Tử Minh, nhưng Phượng Tử Minh hai ngày này ở đô thành, ở cạnh Tiêu Bích Linh.

Tiêu Kiệm lắc đầu, nhìn nhi tử phong thần tuấn lãng, rất giống ông khi còn trẻ. Nhưng góc cạnh càng thêm tuấn mỹ, bên trong có vài phần thần vận của mẫu thân.

Tiêu Dục vẫn luôn biết mình không phải cốt nhục thân sinh của Ngô thị, mẹ ruột là người khác. Nhưng Tiêu Kiệm vì phòng ngừa hắn nghĩ loạn, cũng chưa nói thật sự rõ ràng.

Tiêu Kiệm thở dài một tiếng, mới nói: “Hôm nay con đi cùng ta đến tướng phủ một chuyến, muội muội con ở nơi đó.”

Tiêu Dục nghe vậy sửng sốt. Muội muội? Muội muội nào?

“Mẫu thân con năm đó khi rời đi, trong bụng đã hoài muội muội của con. Nàng ở Hạ gia lớn lên, đúng là Hạ gia tam cô nương Hạ Sơ Lam.” Tiêu Kiệm nói.

Tiêu Dục lùi lại một bước, trong đầu hiện lên dáng vẻ Hạ Sơ Lam. Cô nương đó tuy hắn chỉ có duyên gặp vài lần, nhưng ấn tượng khắc sâu, vậy mà lại là muội muội hắn? Hắn biết phụ thân không phải người qua loa, nói như vậy nhất định đã điều tra rõ ràng.

Rất nhanh hắn đã trấn định lại, bất quá nhiều thêm một muội muội, muốn hắn tiếp thu cũng không khó. Nhưng Sùng Nghĩa công phủ rốt cuộc không phải nhà người bình thường, kế tiếp còn có rất nhiều vấn đề. Phụ thân muốn nói với người ngoài như thế nào về lai lịch muội muội đây? Hơn nữa Hạ Sơ Lam gả cho Cố Hành Giản, lập trường của Tiêu gia bọn họ cũng không phải nhất trí với Cố Hành Giản. Cố Hành Giản trung với hoàng thất, nếu đột nhiên có quan hệ với hoàng tộc tiền triều, chỉ sợ sẽ mất đi tín nhiệm của hoàng đế.

Tiêu Dục có thể nghĩ đến, Tiêu Kiệm tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Nhưng dù vậy, Cố Hành Giản vẫn để Tiền Phác nói chuyện ngọc bội cho ông, ông đối với Cố Hành Giản thêm vài phần xem trọng. Nếu không phải thật tình muốn tốt cho Hạ Sơ Lam, Cố Hành Giản sẽ không từ bỏ lập trường của mình, giúp nàng tìm về người nhà chân chính.

Hai tay Tiêu Kiệm ấn trên tay vịn ghế dựa, cười khổ nói: “Chúng ta tạm thời cũng đừng nghĩ quá nhiều. Ta tuy rằng muốn nhận nàng trở về, nhưng chưa chắc nàng chịu nhận phụ thân là ta. Mười mấy năm qua, ta chưa từng có ngày nào làm hết nghĩa vụ phụ thân, càng không nhìn thấy nàng lớn lên gả chồng. Lúc này đi nhận thân, chỉ sợ……”

“Phụ thân không cần lo lắng. Cho dù nhất thời nàng không nghĩ ra, nhưng chúng ta là cốt nhục chí thân, sớm muộn gì nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là vừa rồi ngài nói mẫu thân hoài nàng rời đi, vậy mẫu thân……” Tiêu Dục mang theo vài phần chờ mong hỏi.

Tiêu Kiệm đứng lên, ấn chốt mở mật thất ở Đa Bảo Các, sau đó khoanh tay nói với Tiêu Dục: “Mẫu thân con sau khi sinh hạ muội muội con đã qua đời. Cùng ta tiến vào, ta nói hết mọi chuyện cho con.”

Tiêu Dục không ngờ trong thư phòng phụ thân còn có một gian mật thất, âm thầm lắp bắp kinh hãi, đi theo sau ông tiến vào.

Chờ đến khi hai cha con từ mật thất đi ra, sắc mặt Tiêu Dục nặng nề, trầm mặc không nói.

Tiêu Kiệm đóng cửa mật thất lại, nói: “Là ta không chiếu cố tốt cho mẫu thân con, làm mẹ con các nàng lưu lạc bên ngoài. Ta tự mình đi Hạ gia xem qua, thu dưỡng muội muội con là đôi phu thê vô cùng hiền lành, đối xử rất tốt với mẫu thân và muội muội con. Mấy năm nay, nàng sống hẳn không quá kém.”

Nhưng Tiêu Kiệm cũng rõ ràng, Hạ gia chung quy là thương hộ, thương đứng cuối cùng, không thể nào so với Sùng Nghĩa công phủ hiển quý. Ba năm trước đây, phu thê Anh quốc công chính vì thân phận thương hộ nữ của nàng, không cho nàng gả cho Lục Ngạn Viễn, hại nàng suýt nữa mất đi tính mạng. Nếu bọn họ biết nàng là nữ nhi của ông, chỉ sợ nịnh bợ không kịp, sao có thể ghét bỏ nàng?

Tiêu Dục vừa rồi thấy được bức họa mẫu thân, đích xác rất giống Hạ Sơ Lam. Có bức họa này, gần như không cần tìm bằng chứng khác để xác định quan hệ huyết thống giữa bọn họ. Nghĩ đến mẫu thân thân thế nhấp nhô, còn có muội muội lưu lạc ở dân gian, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần. Đúng ra vị trí Thanh Nguyên huyện chủ của Tiêu Bích Linh hẳn nên là của Hạ Sơ Lam, người hưởng thụ vinh hoa phú quý này cũng nên là nàng.

Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.

Nhiều năm như vậy, Tiêu Dục tuy biết Ngô thị không phải mẹ ruột hắn, nhưng trong lòng vẫn tồn vài phần tôn kính với bà. Nhưng hôm nay sau khi biết chân tướng, hắn chỉ còn lại địch ý lạnh băng với Ngô thị.

“Vì sao ngài không nói cho con sớm một chút?” Tiêu Dục siết chặt tay nói.

“Khi phụ thân Ngô thị còn trên đời, quyền thế Ngô gia rất lớn. Mấy năm nay ta cũng hao hết tâm tư cân nhắc, mới làm suy yếu thế lực của bọn họ một chút. Khi con còn nhỏ, ta sợ con biết chân tướng, không hiểu cách che giấu cảm xúc, không tốt cho con. Chờ sau khi con lớn lên, ta muốn tìm cơ hội nói cho con, lại sợ con rơi vào cảm xúc muốn báo thù.” Tiêu Kiệm ấn bả vai Tiêu Dục, “Mẫu thân con rốt cuộc là con cháu tội thần, thân phận của nàng không thể thông báo thiên hạ. Năm đó nếu nàng không phải vì bảo hộ con, cũng sẽ không nhẫn tâm mà nhảy xuống biển. Con đừng cô phụ tâm ý của nàng.”

Tiêu Dục đã qua tuổi xúc động vô tri, mấy năm nay Tiêu Kiệm vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng hắn, hắn lại nhậm chức ở Hoàng Thành Tư, nặng nhẹ hắn vẫn có thể phân rõ ràng. Hắn gật đầu, nói với Tiêu Kiệm: “Phụ thân chuẩn bị khi nào thì đi tướng phủ?”

“Ngay bây giờ đi.” Tiêu Kiệm hít một hơi thật sâu. Mặc kệ kết quả như thế nào, ông cũng muốn đi đối mặt.

……

Hạ Sơ Lam mơ hồ đoán được ý đồ Sùng Nghĩa công đến hôm nay, chỉ sợ có liên hệ với ngọc bội và thân thế của nàng. Cố Hành Giản nhìn thấy nàng ngồi ngẩn người, cầm tay nàng, rất lạnh.

“Thả lỏng chút, kỳ thật chưa chắc là chuyện xấu.” Hắn an ủi, “Người vốn phải biết gốc rễ của mình ở nơi nào. Bọn họ nếu là thân nhân của nàng, thân phận của nàng sẽ khác xưa.”

“Nhưng ta chưa chuẩn bị gì cả. Nhìn thấy bọn họ phải nói gì đây?” Hạ Sơ Lam thấp giọng nói. Nàng luôn có loại ảo giác mình mạo nhận thân phận người khác. Nàng cũng không phải thật sự là Hạ Sơ Lam, chỉ là chiếm thể xác này mà thôi.

Nhưng thế gian này cũng chỉ có một Hạ Sơ Lam là nàng.

Cố Hành Giản xoa đỉnh đầu nàng: “Tùy tâm ý của mình là được. Nàng chỉ cần biết, trên đời này không ai có thể cưỡng bách nàng làm chuyện nàng không muốn.”

Hạ Sơ Lam dựa vào trong ngực hắn, trong lòng thoáng yên ổn. Có những lời này của hắn là đủ rồi.

Lúc này, Tư An đi vào nói: “Sùng Nghĩa công và công tử đã chờ ở nhà chính, nói muốn gặp cô nương.” Nàng rất kỳ quái sao người phụ tử Sùng Nghĩa công muốn gặp lại không phải là tướng gia? Tìm cô nương có thể có chuyện gì……

Hạ Sơ Lam nhận mệnh đứng lên, Cố Hành Giản nói: “Ta đi qua cùng nàng, ở phòng trên lầu chờ nàng.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, có hắn bên cạnh, ít nhiều có thể an tâm một chút.

Nhà chính, Nam bá ân cần dâng trà cho phụ tử Tiêu Kiệm, hỏi bọn họ có phân phó gì không. Tiêu Kiệm luôn luôn ru rú trong nhà, người bình thường không thấy được, Nam bá tất nhiên cẩn thận hầu hạ. Tiêu Kiệm nói: “Ngươi cứ đi đi, có việc chúng ta sẽ gọi ngươi.”

Nam bá đáp ứng, cung kính lui xuống.

Hai cha con ngồi trên ghế đợi Hạ Sơ Lam, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua gian nan như vậy. Chỉ sợ dưới bầu trời này có thể làm phụ tử Sùng Nghĩa công kiên nhẫn chờ đợi như vậy, cũng chỉ có một mình Hạ Sơ Lam. Chờ tới khi thân ảnh của nàng xuất hiện trước cửa, bọn họ không hẹn mà cùng đứng lên.

Tiêu Kiệm lần đầu tiên thấy Hạ Sơ Lam, sững sờ tại chỗ, cảm xúc phập phồng lên xuống. Gương mặt này như cùng một khuôn mẫu khắc ra với nữ nhân ông yêu quý, nếu không phải kém tuổi quá nhiều, ông còn tưởng Thiến Nhi của ông đứng ở nơi đó. Ở trên đường ông có nghe Tiêu Dục nói hai mẹ con rất giống nhau, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Quả thực như thế.

Hạ Sơ Lam cũng lần đầu thấy Tiêu Kiệm, hóa ra Sùng Nghĩa công trong truyền thuyết cao lớn anh tuấn như vậy, hoàn toàn không thua Tiêu Dục. Nhưng nàng không biểu hiện kích động giống như Tiêu Kiệm, mà nhàn nhạt hành lễ hỏi: “Không biết lệnh công và Tiêu đại nhân tìm ta có chuyện gì?”

“Con ngồi xuống, chúng ta chậm rãi nói chuyện.” Tiêu Kiệm đưa tay nói, khẩu khí mang theo vài phần thật cẩn thận. Đây là nữ nhi của ông và Thiến Nhi, nếu ông sớm biết nàng tồn tại, nhất định sẽ đem tất cả những gì ông có được cho nàng. Nhưng hiện tại hai người thực xa lạ, ông tận lực không dọa đến nàng.

Tiêu Dục nhìn qua phụ thân. Nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn luôn cao cao tại thượng, trước nay chưa từng thấy ông cẩn thận nói chuyện như vậy với ai.

Hạ Sơ Lam theo lời ngồi xuống, Tiêu Kiệm và Tiêu Dục cũng phân biệt nhập tọa, hai người đều nhìn nàng. Tiêu Kiệm nói: “Nói vậy tướng gia cũng nói cho con, trên người của con có kỳ lân ngọc bội chính là đồ vật của Tiêu gia.”

“Đó là cha ta để lại cho ta, ta cũng không biết lai lịch.”

Tiêu Kiệm gian nan mở miệng: “Mấy ngày trước đây ta đã đến Thiệu Hưng, hỏi qua dưỡng mẫu con, bà đã nói mọi chuyện cho ta. Con là thân sinh nữ nhi của ta, Dục nhi là thân ca ca cùng một mẹ sinh ra của con.”

Tuy rằng Hạ Sơ Lam đã có chuẩn bị, nhưng những lời này từ trong miệng Tiêu Kiệm nói ra, vẫn mang đến chấn động không nhỏ cho nàng. Nàng thế nhưng là nữ nhi Sùng Nghĩa công? Tiêu Dục là thân ca ca của nàng? Sùng Nghĩa công phủ chỉ nghe qua  trong miệng người khác lại là nhà của nàng?

Hạ Sơ Lam cười cười, khách sáo nói: “Lệnh công, ta sống mười mấy năm, chỉ biết phụ thân là thương nhân Tuyền Châu Hạ Bách Thịnh, mẫu thân là Đỗ thị, Hạ gia nuôi dưỡng ta lớn lên. Ta không thể chỉ nghe ngài nói mấy câu đã lật đổ toàn bộ mười mấy năm nhân sinh của ta.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top