Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 119 - 120

Chương 119

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam cảm thấy suy nghĩ của Tiêu Bích Linh thực buồn cười. Trong mắt nàng ta Phượng Tử Minh tất nhiên rất tốt, nhưng không phải tất cả nữ nhân trên đời này đều thích hắn. Cô nương này ngây thơ vô tri, một chút đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, may mắn sinh ở nhà phú quý, nếu không chắc phải chịu không ít trừng phạt.

Tiêu Bích Linh thấy Hạ Sơ Lam không nói lời nào, rất không vui. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nữ nhân  này ở ngoài cửa Hạ gia, nàng đã không thích. Đại khái vì Hạ Sơ Lam lớn lên quá mức xinh đẹp, làm tiêu bích linh cảm giác có nguy cơ. Hơn nữa nàng ta cảm thấy lúc trước Hạ Sơ Lam và Anh Quốc Công thế tử không minh bạch, sau lại xem mắt Phượng Tử Minh, cuối cùng lại gả cho Cố Hành Giản. Một nữ nhân gặp gỡ nhiều nam nhân như vậy, rất có dáng vẻ của hồ ly tinh.

Vốn dĩ xuất thân thương hộ, trong lòng nàng ta rất khinh thường.

Phượng Tử Minh kéo Tiêu Bích Linh đến trước người, nghiêm túc nói: “Muội không biết nội tình, ở chỗ này nói hươu nói vượn gì vậy? Phu nhân tìm ta nói chuyện của Hạ gia và Tiêu gia.” Hắn vốn vì thân phận của Tiêu Bích Linh, đối đãi nàng rất khách khí, tận lực dung túng nàng. Nhưng hiện tại phát hiện dung túng nàng như thế cũng không phải chuyện tốt. Nàng thật sự bị chiều hư.

Hơn nữa hôn ước đã định, Phượng Tử Minh đã tính là hôn phu của Tiêu Bích Linh.

“Nàng nếu có việc, đã có phu quân nàng là Tể tướng giải quyết cho nàng, vì sao phải chạy tới tìm huynh? Chẳng lẽ chức quan của huynh lớn hơn Tể tướng nữa sao? Ta xem nàng một mình chạy đến Thiệu Hưng, rõ ràng còn có tâm tư khác. Huynh đừng quên, ba năm trước đây nàng và Anh Quốc Công thế tử tư định chung thân. Ba năm sau, Anh Quốc Công thế tử còn muốn nàng làm trắc phu nhân đấy” Tiêu Bích Linh trào phúng nói.

Hạ Sơ Lam nhàn nhạt cười cười: “Chuyện của ta, huyện chủ lại biết được rất rõ ràng. Phượng đại nhân là tri phủ, không tránh khỏi phải giao thiệp với muôn vạn người. Huyện chủ nếu như thế này đã chịu không nổi, về sau gả cho Phượng đại nhân làm vợ lại như thế nào?”

Tiêu Bích Linh lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng gả cho Cố Hành Giản, có hắn che chở, có thể nói chuyện với ta như vậy? Đô thành đều truyền ngươi là giày rách Lục Ngạn Viễn không cần, được Cố Hành Giản nhặt, hắn còn xem ngươi là bảo bối!”

Mấy người Lý Uyển Tình kia mỗi ngày nói này nọ bên tai nàng ta, mưa dầm thấm đất, tự nhiên buột miệng thốt ra.

Phượng Tử Minh cảm thấy Tiêu Bích Linh thật là được phu thê Sùng Nghĩa công sủng đến không biết trời cao đất dày, cái gì cũng dám nói. Những lời này nếu truyền đến tai lão sư, vậy thì …… Hắn hận không thể bịt miệng Tiêu Bích Linh lại.

“Tiêu Bích Linh, muội làm càn!” Ngoài cửa truyền đến một tiếng gầm, Tiêu Dục từ ngoài cửa đi đến.

Hạ Sơ Lam không ngờ Tiêu Dục cũng ở Thiệu Hưng, cứ theo lẽ thường hành lễ với hắn. Những lời khó nghe như này, lúc trước mỗi ngày nàng đều phải nghe rất nhiều phiên bản, thậm chí khó nghe hơn nữa cũng có, căn bản không cảm thấy gì.

“Ca ca……” Trong lòng Tiêu Bích Linh lại cảm thấy uất ức. Tuy rằng ca ca từ nhỏ đến lớn luôn lạnh lùng, nhưng chưa từng nói nặng với nàng. Hôm nay lại có thể vì một ngoại nhân hung dữ với nàng? Nàng từ nhỏ đã bị chiều hư, làm nữ nhi duy nhất của Sùng Nghĩa Công phủ, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ai không nhường nàng vài phần? Nàng cắn răng nói: “Ca ca, ngay cả huynh cũng che chở nàng ta?”

Tiêu Dục nhìn qua Hạ Sơ Lam, không biết vì sao thấy nàng bị khi dễ, trong lòng rất khó chịu. Hai người đều là muội muội hắn, nhưng trong lòng hắn rõ ràng càng thiên vị Hạ Sơ Lam hơn. Cũng không phải chỉ vì nguyên nhân một mẹ đẻ ra, mà là Hạ Sơ Lam từ nhỏ lưu lạc bên ngoài, Hạ gia có tiền nhưng rốt cuộc không thể so với Sùng Nghĩa Công phủ, khẳng định nàng phải chịu chút uát ức.

Nhưng Hạ gia lại dưỡng nàng tốt như vậy, một mình có thể khởi động gia nghiệp lớn như thế. Trái lại Tiêu Bích Linh cái gì cũng không biết, còn nói những lời đó.

“Những lời hèn kém của phụ nhân nói ra từ miệng một huyện chủ như muội, người khác sẽ cho rằng Sùng Nghĩa công phủ chúng ta không có giáo dưỡng! Muội học mấy lời này từ đâu!” Tiêu Dục nhíu mày trách mắng.

Tiêu Bích Linh quật cường đứng đó, nàng là nữ nhi duy nhất của Sùng Nghĩa Công, huyện chủ Hoàng Thượng thân phong, ở đô thành có thể đi ngang, đã từng sợ gì nào? Nhưng không ngờ hiện tại thân ca ca cũng hướng về Hạ Sơ Lam.

Nàng nhìn qua Phượng Tử Minh, nghĩ Phượng Tử Minh hẳn sẽ đứng về phía nàng. Nhưng Phượng Tử Minh sắc mặt ngưng trọng, hiển nhiên cũng không ủng hộ lời nàng vừa nói. Nàng thấy mình tứ cố vô thân, tức giận vô cùng, muốn đi ra ngoài, Hạ Sơ Lam vừa vặn đứng phía trước nàng, chặn đường đi của nàng.

Nàng cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy mạnh Hạ Sơ Lam ra. Nàng người không lớn, sức lực lại không nhỏ. Hạ Sơ Lam không chuẩn bị, cả người ngã trên ghế, cái trán đụng phải lưng ghế , “Á” một tiếng.

Phượng Tử Minh và Tiêu Dục vội vàng đi qua xem xét. Tiêu Bích Linh ngẩn người, nhìn tay mình, nàng rõ ràng không dùng nhiều sức…… Nhưng trong lòng lại cảm thấy Hạ Sơ Lam đáng đời, không quay đầu lại rời đi.

Hạ Sơ Lam che trán, chỉ cảm thấy đầu đau ong ong, cảm giác choáng váng. Đây là ghế dựa bằng gỗ đặc, trong nháy mắt đụng phải, nước mắt nàng chảy ra.

Nam nữ thụ thụ bất thân, Phượng Tử Minh không dám đụng vào nàng, nhưng Tiêu Dục lại ngồi xổm xuống, quan tâm hỏi: “Muội thế nào?”

Phượng Tử Minh không khỏi liếc nhìn Tiêu Dục. Đại cữu tử này của hắn, ngày thường với ai cũng lạnh như băng, luôn giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, chưa từng thấy hắn hạ mình quan tâm một ai. Cho dù Hạ Sơ Lam là phu nhân Cố Hành Giản, nhưng Tiêu Dục cũng không phải người sẽ sợ Cố Hành Giản. Hắn âm thầm ghi nhớ, gọi người đi tìm đại phu.

Tiêu Dục cẩn thận lấy tay Hạ Sơ Lam đang che lại trán ra, nhìn thấy chỉ hơi sưng đỏ, không có trầy da thấy máu, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đại phu đến rất nhanh xử lý miệng vết thương, Hạ Sơ Lam nói với Tiêu Dục: “Ta không sao. Ngài đi xem huyện chủ, tính tình của nàng, đừng để tức giận rồi chọc phải tai họa.”

Tính tình Tiêu Bích Linh Tiêu Dục hiểu rõ nhất, hắn phân phó đại phu hai câu, đứng dậy đi ra ngoài.

Phượng Tử Minh càng thêm kinh ngạc, từ khi nào Tiêu Dục đối với Hạ Sơ Lam nói gì nghe nấy? Hắn là người tâm tư lung lay, lập tức phát giác chuyện không tầm thường, hỏi Hạ Sơ Lam: “Cô và Tiêu đại nhân……”

Hạ Sơ Lam đương nhiên sẽ không nói với Phượng Tử Minh Tiêu Dục là thân ca ca của nàng, chỉ tránh nặng tìm nhẹ nói: “Chúng ta lúc ở đô thành có chút giao tình. Ta nhờ ơn đại nhân, thỉnh đại nhân mau chóng điều tra rõ ràng, Tiêu Âm chỉ cho thời gian ba ngày.”

Phượng Tử Minh đáp ứng, chờ đại phu băng bó xong, Hạ Sơ Lam cáo từ rời đi.

……

Tiêu Bích Linh kỳ thật cũng không đi đâu, nàng trở lại trạm dịch nổi giận đùng đùng, quăng đồ vật đầy đất. Hạ Sơ Lam đến tột cùng cho hai nam nhân kia ăn mê hồn dược gì? Vì sao đều hướng về nàng! Rõ ràng một người là ca ca nàng, một người là hôn phu của nàng. Nàng nghĩ không ra, càng nghĩ càng tức giận.

Thị nữ vú già đều đứng ở ngoài cửa, ai cũng không dám ngay lúc này chọc đến nàng.

Tiêu Bích Linh lại quăng hai bình hoa xuống đất, dường như muốn đập hết đồ sứ trong phòng, lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm sợ hãi của thị nữ: “Công tử.”

“Các ngươi đều đi xuống đi.”

Tiêu Dục đi vào, nhìn thấy đầy đất hỗn độn, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống. Cũng không nói lời nào, chỉ nhìn Tiêu Bích Linh, như tùy ý nàng đập phá. Nhưng trong ánh mắt của hắn có một loại uy thế, trong tay Tiêu Bích Linh đang cầm một nghiên mực, cũng không dám đập xuống.

“Lại đây, ta có lời muốn nói với muội.” Tiêu Dục mặt vô biểu tình mà nói.

Tiêu Bích Linh buông nghiên mực, chậm rì rì mà đi đến trước mặt Tiêu Dục: “Nàng ta không có việc gì đi? Vừa rồi ta vừa không cố ý đẩy nàng. Ta cũng không ngờ nàng không chịu được một cú đẩy…… Ca ca vì sao muốn giúp đỡ nàng nói chuyện? Vì nàng là Tể tướng phu nhân, huynh không dám đắc tội?”

“Muội có biết nàng là ai?” Tiêu Dục bình tĩnh hỏi.

Tiêu Bích Linh bị hắn hỏi đến ngẩn ra, còn có thể là ai? Tiêu Dục tiếp tục nói: “Nàng là tỷ tỷ của muội, muội muội của ta. Nàng cũng họ Tiêu.”

“Ca ca, huynh đang nói bậy gì vậy……” Trực giác của Tiêu Bích Linh cho rằng hắn đang nói giỡn, Hạ Sơ Lam là tỷ tỷ nàng? Sao có thể! Nhưng nàng nhìn vẻ mặt Tiêu Dục nghiêm túc, không hề giống nói đùa chút nào, liền trừng lớn hai mắt, kinh ngạc đầy mặt.

Tiêu Dục đợi một lát mới nói: “Phụ thân tự mình tra xét, trên người nàng còn có ngọc bội Tiêu gia chúng ta, chẳng qua lúc trước không nói cho muội. Lần này ta ở Thiệu Hưng, cũng là phụng mệnh phụ thân, vội đến giúp nàng. Ta mặc kệ muội không thích nàng bao nhiêu đi nữa, muội cũng phải nhớ kỹ, nàng luôn có một ngày phải về Tiêu gia. Về sau muội lại nói lời không phải với nàng, đó là đang nói tỷ tỷ của mình.”

Tiêu Bích Linh lùi lại hai bước, liên tục lắc đầu, vịn cái bàn phía sau mới miễn cưỡng đứng vững: “Sẽ không, không có khả năng!……” Nàng lẩm bẩm tự nói, cảm thấy làm thế nào cũng không tiếp thu được.

Hạ Sơ Lam sao lại là tỷ tỷ của nàng? Nàng họ Hạ, nàng ở Tuyền Châu lớn lên, các nàng căn bản không có quan hệ  gì! Nàng cảm giác như đất trời đổ sập.

Tiêu Dục đứng dậy nói: “Chuyện này trước khi công bố ra ngoài, muội tốt nhất giữ kín như bưng. Về sau hành sự, đừng tùy hứng làm bậy như vậy.” Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, lưu lại Tiêu Bích Linh một mình trong phòng.

Trước kia hắn luôn cảm thấy Tiêu Bích Linh còn nhỏ, hơn nữa là nữ nhi, trong nhà nuông chiều chút không sao cả. Về sau gả cho một trượng phu yêu thương nàng, cả đời áo cơm không lo, giữ tính tình như vậy cũng không sao. Sau khi gặp được Hạ Sơ Lam, hắn mới cảm thấy Tiêu Bích Linh không hiểu chuyện.

Hạ Sơ Lam vì Hạ gia lao tâm lao lực, Tiêu Bích Linh lại còn ở lúc mấu chốt này dậu đổ bìm leo. Tiêu Dục đơn giản đem tình hình thực tế nói cho nàng.

Cũng đã đến lúc nàng nên học cách gánh vác một ít việc.

……

Hạ Sơ Lam trở lại Hạ gia, cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt, trực tiếp về Ngọc Trà Cư nghỉ ngơi.

Lúc này đã là hoàng hôn, vào đông trời tối sớm, dưới hành lang đã treo đèn lồng màu đỏ. Bởi vì tháng giêng, đèn đá trong viện đều được đốt lên, đường đi rất sáng.

Nàng đẩy ra cửa phòng đi vào, nhìn thấy bên trong một người đang ngồi, tức khắc hoảng sợ. Không đợi nàng phản ứng lại, người nọ đã đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đưa tay chạm vào trán nàng: “Đây là làm sao vậy?”

Hạ Sơ Lam ngơ ngác mà nhìn người trước mắt. Một thân áo xanh quen thuộc, mặt mày sơ lãng, xương gò má nhô ra. Không phải Cố Hành Giản thì là ai? Sao chàng lại ở chỗ này?

Cố Hành Giản nói: “Mấy ngày không thấy, nàng không quen biết ta? Trên trán sao lại quấn băng, bị thương sao?”

Giọng nói của hắn thanh lãnh như bình thường, còn có một chút giận dỗi không dễ phát hiện. Hạ Sơ Lam duỗi tay ôm eo hắn, dùng sức hít vào mùi đàn hương quen thuộc trên người hắn, tựa như chim mỏi về tổ. Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, lại cảm thấy như đã rất lâu. Kiên cường của nàng một khi chạm vào hắn luôn sụp đổ.

Cố Hành Giản ôm nàng lên, sau đó ngồi trên giường, tự mình kiểm tra vết thương. Nàng bắt lấy tay hắn nói: “Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận va chạm một chút. Ngài sao lại đến đây?” Lấy thân phận của hắn, hẳn không thể tùy tiện rời đô thành. Bởi vì hoàng đế và các quan đều tùy thời tìm hắn.

Nhắc đến chuyện này, Cố Hành Giản xụ mặt: “Hạ gia xảy ra chuyện, vì sao nàng không thương lượng gì với ta đã tự ý rời phủ? Trong mắt nàng còn có phu quân là ta hay không?”

Hắn ngày thường cực kỳ sủng nàng, cơ hồ ngoan ngoãn phục tùng, càng chưa từng nói nặng nửa câu. Có khi Hạ Sơ Lam quên mất giữa phu thê bình thường phải có khuôn phép. Nàng lúc ấy sốt ruột trở về, cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này xin lỗi nói: “Là ta sai rồi, ngài phạt ta như thế nào cũng được.”

Cố Hành Giản thấy nàng đầy mặt mỏi mệt, vốn đã đau lòng, sao có thể thật sự phạt nàng, chỉ khẽ cắn cắn môi nàng. Đời trước hắn nhất định thiếu nợ nha đầu này, đời này phải trả. Nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện điên cuồng như vậy, đuổi thẳng một đường theo nàng đến Thiệu Hưng.

“Nói với ta chuyện Hạ Khiêm và Tiêu Âm rốt cuộc như thế nào?” Cố Hành Giản nắm tay nàng đang lạnh buốt nói. Hắn có đi Thạch Lân Viện bái kiến Đỗ thị trước, Đỗ thị nói với hắn một ít, nhưng có chỗ giữ lại. Cố Hành Giản là người tâm tư thông suốt cỡ nào, đã suy đoán ra bảy tám phần, chỉ chờ Hạ Sơ Lam về chứng thực.

Hạ Sơ Lam thành thật nói ra sự tình, vừa nói vừa đánh giá thần sắc càng lúc càng âm trầm của hắn. Nói đến chỗ Hạ Khiêm, vốn định vắn tắt đi qua, lại cảm thấy căn bản không thể gạt được hắn.

Cố Hành Giản vốn còn nghĩ cho Hạ gia bảo vệ Hạ Khiêm một lần, không ngờ Hạ Khiêm cất giấu tâm tư như vậy, dám mơ ước thê tử của hắn? Còn người sau lưng Tiêu Âm, sao còn cần nhờ đến Tiêu Dục và Phượng Tử Minh, chỉ trong hôm nay hắn có thể bắt người họ Tôn kia mở miệng nói hết.


________________________

Chương 120

Editor: Masha

Đến buổi tối, trong phòng rất nhanh đã tắt đèn, bọn hạ nhân chỉ dám canh giữ ở ngoài cửa. Tư An gọi riêng bọn thị nữ vào hành lang, tùy ý đàm luận về hoa đăng tết Thượng Nguyên  với các nàng.

Bọn thị nữ phần lớn chưa từng đi qua đô thành, sôi nổi hỏi nàng hội đèn lồng trong đô thành đẹp như thế nào.

Tư An liền kể hết những gì nhìn thấy nghe thấy. Nàng có thể nghe được trong phòng âm thanh mơ hồ rên rỉ, đối với nàng mà nói nghe mãi thành quen. Ở tướng phủ, có khi ban ngày ban mặt, phòng ngủ cũng đóng cửa lại. Tướng gia thích cô nương đến mức nào rõ như ban ngày.

Nhưng mấy tiểu thị nữ kia dù sao cũng là cô nương chưa lấy chồng, nghe được thanh âm liền mặt đỏ tai hồng, chỉ có thể cố gắng trấn định. Tể tướng cô gia nhìn qua vô cùng thanh lãnh uy nghiêm, thật không biết ở trong khuê phòng cô nương là dáng vẻ gì.

Trong phòng bày bốn bồn lửa lớn, lửa cháy ấm như ngày xuân, nhưng trong màn độ ấm càng nóng bỏng. Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, Hạ Sơ Lam cũng phá lệ nhiệt tình chủ động, bám vào bờ vai nam nhân tùy ý hắn. Chẳng qua Cố Hành Giản cố ý khiển trách, hôn đến mức cả người nàng khô nóng, nhưng mãi không chịu đi vào.

“Phu quân……” Hạ Sơ Lam ở dưới thân hắn, hai chân thực tự nhiên quấn lên eo hắn.

Cố Hành Giản nhẫn đến mức ra một tầng mồ hôi, cảm giác được nữ nhân dưới thân bất an vặn vẹo, giống như đuôi cá rời khỏi nước, cúi đầu hôn môi nàng, hôn khuôn mặt nhỏ mướt mồ hôi của nàng: “Lam Lam, nên gọi ta là gì?”

Cả người Hạ Sơ Lam mềm như bông, chỉ mong hắn thực nhanh tiến vào, nhẹ giọng kêu: “Cố Lang…… A……” Khi hắn tiến vào, cảm giác thỏa mãn cực độ làm nàng than một tiếng.

Hạ Sơ Lam vốn nghĩ rằng hắn hôm nay lên đường, hẳn có chút mệt mỏi, sẽ không quá tàn nhẫn. Nhưng nàng rốt cuộc xem nhẹ nam nhân tràn đầy tinh lực, hơn nữa giường nàng không lớn như giường ở tướng phủ, gần như bị khóa ở trong ngực hắn đòi hỏi, hai chân không khép lại nổi. Nàng kêu đến khan giọng, cả người mềm nhũn, nhưng hắn không hề muốn dừng lại, còn tàn nhẫn đâm vào nơi mẫn cảm nhất của nàng

Hạ Sơ Lam thở gấp ngồi ở trong lòng hắn, cả người nhức mỏi, mí mắt nặng đến mức không nâng lên được, dùng tay nhỏ đấm đấm lồng ngực rắn chắc của hắn. Không nhớ rõ hắn muốn bao nhiêu lần, vật ngang tàng kia còn chôn ở trong thân thể nàng, không chịu đi ra.

Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nàng, nàng dường như thật sự không còn hơi sức nữa, hô hấp ngắn ngủi, thân thể run rẩy, lúc này mới vuốt ve lưng nàng hỏi: “Biết sai rồi? Về sau không được phép tự ý rời khỏi ta.”

Sau khi nàng đi rồi, tướng phủ không giống nhà nữa. Hắn sống đến tuổi này, nàng lại còn hại hắn tương tư.

Hạ Sơ Lam ghé vào trên vai hắn, dở khóc dở cười, mới phản ứng lại đêm nay hắn hung ác như vậy hóa ra là phạt nàng. Dục vọng chiếm hữu và cường thế của người này ngày thường che giấu rất tốt. Chỉ đến khi ở trên giường, mới có thể hoàn toàn lộ ra.

Nàng duỗi tay ôm cổ hắn, ngoan ngoãn nhận sai, thanh âm tinh tế nho nhỏ giống mèo con kêu.

Tâm Cố Hành Giản mềm nhũn, chút tức giận còn sót lại cũng tiêu tan. Vốn định giáo huấn nàng một trân nữa, làm nàng ngày mai hoàn toàn không xuống giường được, xem nàng còn dám chạy loạn. Nhưng cuối cùng chỉ hôn hôn đỉnh đầu nàng, ôm nàng đi tịnh phòng. Trên người nàng đều là vệt đỏ cùng dấu hôn, kỳ thật trên người hắn cũng bị nàng cào rất thảm, đặc biệt là sau lưng, lúc vào trong nước có hơi đau.

Khi hắn ôm nàng về giường, nàng đã ngủ rồi, còn có tiếng ngáy nho nhỏ. Hắn cẩn thận kiểm tra phía dưới nàng, quả nhiên vừa hồng vừa sưng, còn hơi xước, liền bôi chút thuốc cho nàng. Thuốc mỡ lành lạnh, nàng theo bản năng co lại một chút, mơ hồ kêu: “Cố lang, thật sự từ bỏ…… Đau……”

“Ngoan, ta chỉ bôi thuốc cho nàng.” Hắn cúi xuống, hôn hôn mặt nàng dỗ dành.

Nàng an tâm nghiêng đầu, lại lần nữa chìm vào mộng đẹp. Lúc này hắn mới tay chân nhẹ nhàng xuống giường, mặc quần áo và áo choàng vào.

Hắn mở cửa đi ra ngoài, Tư An và bọn thị nữ vội vàng hành lễ, mấy tiểu thị nữ kia cũng không dám nhìn hắn. Hắn cũng không phải loại diện mạo vô cùng anh tuấn, thân hình thon gầy, nhưng thắng ở việc đầy người phong độ trí thức, còn thâm sâu ổn trọng như sơn như hải, kỳ thật rất dễ được các tiểu cô nương yêu thích.

Nhưng hắn ngày thường đối với người khác rất thanh lãnh, bọn hạ nhân cũng không dám làm càn trước mặt vị Tể tướng quyền cao chức trọng.

Cố Hành Giản xoay người đóng cửa lại, chỉ nói với Tư An: “Ta đi ra ngoài một chút. Ngươi chăm sóc phu nhân cho tốt, lửa than trong phòng đừng để tắt.”

“Tướng gia yên tâm. Bất quá đã trễ thế này, ngài đi nơi nào? Có cần gọi Lục Bình đi cùng ngài?” Tư An lắm miệng nói một câu. Lần này Sùng Minh không đi theo, tướng gia không thân thuộc Thiệu Hưng, có người địa phương bên cạnh cũng tiện làm việc hơn chút. Hơn nữa nàng nhớ rõ cô nương từng nói, tướng gia nhận đường hình như hơi……

Cố Hành Giản nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ngươi đi gọi Lục Bình tới, đi cùng ta ra ngoài.”

……

Khách xá thành tây Thiệu Hưng là quan doanh, không phải người nào cũng có thể vào ở, cần chứng nhận mới có thể đi vào. Sau khi Tôn Từ Chương uống rượu trở về nghe chưởng quầy nói có người hỏi thăm hắn, rượu tỉnh hơn phân nửa, trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Chuyện hắn ở Thiệu Hưng, chỉ có người của Tiêu gia biết, sao lại có người tới hỏi thăm hắn? Hắn yên lặng đi lên lầu, nổi lên ý niệm, muốn thu thập đồ vật nhân đêm tối rời đi.

Vào thời điểm này lầu hai không có người nào đi lại, Tôn Từ Chương trước tiên quan sát cả lầu một chút, phát hiện không có khác thường, mới nhanh chóng đi vào phòng mình, sau khi đóng cửa lại nhẹ nhàng thở ra.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy không đúng, đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc đèn còn để trên bàn trước khi ra ngoài sáng lên, mà bên bàn một nam nhân mặc áo choàng sẫm màu đang ngồi, mặt mày thanh nhã, nhàn nhạt nhìn về phía hắn.

“Ngươi là người nào, ngươi vào bằng cách nào? Ngươi có biết đây là quan xá!” Tôn Từ Chương đầu tiên là sợ hãi, sau đó thực nhanh trấn định lại, “Chỉ cần ta một kêu, sẽ có người lôi ngươi ra ngoài!”

Nam nhân bình tĩnh nói: “Ta nếu ở chỗ này, sẽ không sợ ngươi gọi người tới. Tôn Từ Chương, ngươi nghe ai sai sử đến Thiệu Hưng truyền tin cho Tiêu gia? Đúng sự thật mà nói, còn có thể tha cho ngươi một mạng.”

Người này ngay cả tên họ  hắn cũng biết, hơn nữa khí thế áp người, Tôn Từ Chương cảm giác không ổn. Tròng mắt hắn chuyển động, muốn tông cửa xông ra, từ bên cạnh lại đi ra hai người, ấn tay lên cánh cửa. Hai người này mặc đồ đen, khuôn mặt uy nghiêm, vừa thấy chính là người biết võ. Tôn Từ Chương biết địa vị đối phương khẳng định không nhỏ, hai chân hơi nhũn ra: “Vị gia này, ta và ngươi không thù không oán, vì sao phải quản này nhàn sự này?”

Nam nhân cầm lấy chén trà trên giường thưởng thức: “Ngươi đưa cho Tiêu Âm chứng cứ liên quan đến vụ án cũ ngầm chiếm gia sản hai mươi năm trước. Nếu là chứng cứ xác thực, tất nhiên sẽ giao cho quan phủ điều tra, vì sao tự mình khơi mào tư oán Hạ Tiêu hai nhà? Chính ngươi thân là chủ bộ Đại Lý Tự, không thể nào không biết đạo lý này đi?”

Quan viên Đại Lý Tự ít nhất cũng có mấy trăm người, Tôn Từ Chương bất quá là một tiểu lại nhỏ như hạt mè đậu xanh, sao có thể ngờ có người nhận ra hắn? Hắn run rẩy hỏi: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Nam nhân nhàn nhạt nói: “Cố Hành Giản.”

Cố Hành Giản có ấn tượng với Tôn Từ Chương, đại khái là năm trước xem qua một phần trần thuật kết án Tôn Từ Chương viết thay, nội dung có chút ý tứ. Về sau hắn lại đến nơi quan viên Đại Lý Tự làm việc cố ý hỏi quan nơi đó ai là Tôn Từ Chương, từ xa nhìn qua một chút.

Nhưng Tôn Từ Chương tất nhiên không biết việc này! Sau khi hắn biết người trước mắt là Cố Hành Giản, như bị sét đánh, lập tức quỳ gối trên mặt đất: “Tướng gia! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn!” Hắn vốn cũng lo lắng chuyện này liên lụy đến Hạ gia, Cố Hành Giản sẽ nhúng tay can thiệp. Nhưng người trên nói, Cố Hành Giản trăm công ngàn việc, căn bản không rảnh quản loại việc nhỏ vụn vặt này, huống chi Hạ gia chỉ là nhà ngoại hắn. Nhưng trước mắt xem ra, Cố Hành Giản không chỉ nhúng tay quản, còn tự mình đến!

Tôn Từ Chương biết rõ bản thân căn bản không phải là đối thủ của Cố Hành Giản, có thể lưu lại một mạng đã rất tốt rồi.

“Ngươi chỉ là người liên lạc, nói đi, người phía trên rốt cuộc là ai.” Cố Hành Giản đặt chén trà ở trên bàn, phát ra âm thanh “Cạch” một tiếng. Tôn Từ Chương lại run lên, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ đến kết cục của Ngô Chí Viễn, còn có những người đối nghịch với Cố Hành Giản …… Bọn họ đã xem nhẹ phân lượng của Hạ gia trong lòng Cố Hành Giản!

“Là, là Hữu gián quan, Vương đại nhân.” Tôn từ chương run rẩy nói, “Hắn và Tiêu gia lão gia vốn có chút giao tình, gần đây tra được một ít chứng cứ, muốn hạ quan đi giao cho người của Tiêu gia…… Sở dĩ không giao cho quan phủ, là bởi vì…… Là bởi vì……”

Cố Hành Giản lạnh lùng nói: “Không cần lại lao lực tìm cớ. Chính ngươi thân là quan lại, lại biết pháp phạm pháp. Chuyện ở đây xong rồi, ta sẽ giao ngươi cho Hình Bộ xử trí.” Thế mà lại là vương luật. Cố Hành Giản trước kia chỉ cho rằng Vương Luật là một ngôn quan thẳng thắn cương trực, không ngờ hắn năm lần bảy lượt đối nghịch với chính mình, sẽ không chỉ là trùng hợp.

“Tướng gia, Tướng……” Tôn Từ Chương bò về phía trước vài bước, muốn cầu tình cho mình, lại nghe thấy Cố Hành Giản nói: “Nếu nhiều lời nữa, sẽ giao ngươi cho Hoàng Thành Tư. Tiêu đại nhân vừa vặn cũng ở Thiệu Hưng.”

Tôn Từ Chương sợ tới mức mặt tái mét, không dám nói thêm nửa chữ.

Cố Hành Giản bảo hai người mặc đồ đen bắt lấy Tôn Từ Chương, đẩy cửa đi ra ngoài. Phượng Tử Minh vừa vặn mang theo người đến. Hắn nhìn thấy Cố Hành Giản liền sửng sốt, lại nhìn thấy phía sau hắn áp giải một người, vội vàng hành lễ nói: “Lão sư cũng tới. Người này……”

Cố Hành Giản gật đầu, khoanh tay nói: “Người này ngươi giam giữ ở đại lao phủ nha trước, ngày mai ta còn có chút chuyện cần hỏi hắn. Hai ngày sau ngươi gọi Tiêu Âm đến quan nha.”

Phượng Tử Minh ngoài miệng cung kính vâng dạ, trong lòng lại hơi ngượng ngùng, sớm biết Cố Hành Giản tự thân xuất mã, hắn sao phải xông vào quan xá bắt người. Nếu bị ngôn quan biết, khó tránh khỏi tấu hắn một quyển. Nhưng hắn tuyệt không nghĩ đến, Cố Hành Giản sẽ xuất hiện ở Thiệu Hưng. Lấy chức quan của hắn, trừ phi là công sai, nếu không hầu như không thể rời khỏi đô thành.

Cố Hành Giản đích xác cũng chỉ có thể ngốc mấy ngày ở Thiệu Hưng. Ngày ấy hắn tiến cung xin nghỉ với hoàng đế, hoàng đế còn cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hắn nhập sĩ gần hai mươi năm qua, trừ bỏ lần trước bị bãi quan, chưa bao giờ chủ động xin nghỉ phép mấy ngày. Nhưng hoàng đế vẫn chuẩn tấu, cho là hắn muốn chuẩn bị chu đáo để đi Hưng Nguyên phủ.

Khi Cố Hành Giản trở lại Hạ gia, tiếng trống canh ba đã sớm vang, màn đêm sắp tan đi, trên đường rất an tĩnh. Lục Bình cầm đèn lồng soi đường đi phía trước hắn, cũng không dám nhiều lời. Hạ nhân bọn họ đều rất sợ Cố Hành Giản, bởi vì khí thế trên người hắn thật sự quá mức áp chế người khác, chỉ khi đối mặt cô nương mới có thể thu hồi toàn bộ.

Bọn họ đi đến hành lang dài, một bóng người đột nhiên từ bức tường bên kia vòng qua, thẳng tắp đứng trước mặt Cố Hành Giản.

Lục Bình hoảng sợ, giơ đèn lồng lên chiếu sáng người trước mắt, nghi hoặc nói: “Đại công tử, đã trễ thế này ngài không ngủ, ở chỗ này làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top