Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17 -18

Chương 17

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam và Hạ Bách Thanh đi ra cửa Vĩnh Hưng trà lâu, thương lượng làm sao đưa tiền đến quan phủ. Mười triệu bạc, là kết quả nàng và Hạ Bách Thanh thương lượng. Số tiền này số lượng không nhỏ, nhưng Hạ gia vẫn có thể lấy ra được.

“Lam…… Hạ cô nương dừng bước!” Lục Ngạn Viễn đuổi theo tới cửa, hộ vệ gác ở cửa hoảng sợ, ào ào hành lễ.

Hạ Sơ Lam quay đầu lại: “Thế tử còn có việc?”

“Tìm một chỗ nói chuyện.” Lục Ngạn Viễn nhìn nàng, trầm giọng nói. Hẳn là hắn cố tình áp thanh âm xuống, mới có thể làm thanh âm dao động không rõ ràng như vậy.

“Cô nương!” Tư An lập tức cảnh giác nắm cánh tay Hạ Sơ Lam, không nghĩ để nàng đi. Nàng nhận ra người này, có hóa thành tro nàng cũng nhận ra, thế tử Anh Quốc Công! Nàng mặc kệ đối phương có thân phận hiển hách cỡ nào, nàng chỉ biết là ba năm trước cô nương chịu uất ức, lão gia phu nhân thở dài, còn có đêm hôm đó cô nương thiếu chút nữa bỏ mạng, nàng vẫn còn nhớ kỹ.

Hạ Bách Thanh hành lễ nói: “Nếu là về chuyện quyên tiền, thế tử có thể nói với tiểu dân.”

“Ta có lời muốn nói riêng với nàng, không liên quan tới người khác.” Khẩu khí Lục Ngạn Viễn cường ngạnh, mang theo vị sắc bén của cường giả. Ba năm thời gian, hắn cũng thay đổi. Trên người góc cạnh bén nhọn, thần thái hứng khởi trước kia cũng bị che lấp đi một ít.

Tư An muốn tiến lên nói chuyện, bị Hạ Sơ Lam giữ chặt. Nàng nói với Hạ Bách Thanh đứng bên cạnh: “Tam thúc, không có chuyện gì, một mình con cũng không sao.”

Hạ Bách Thanh thở dài. Lúc Mạc Tú Đình phái người tới nói người phủ Anh Quốc Công tìm Hạ Sơ Lam, ông đã có dự cảm bất hảo. Ông cho rằng mình có thể giúp chất nữ cản bước những người này, không để cho bọn họ lại đến thương tổn nàng, quấy rầy sinh hoạt thật vất vả mới an ổn được của nàng.

Nhưng hiện tại nàng nói, mình nàng có thể lo, ông không ngăn cản nữa. Ông tin tưởng, giờ này ngày này nàng đã đủ sức ứng phó bất cứ chuyện gì. Thời điểm đại ca còn trên đời thường nói, Lam Nhi là một nữ hài tử khác biệt.

Hạ Sơ Lam đi theo Lục Ngạn Viễn đến ngõ nhỏ bên cạnh Vĩnh Hưng trà lâu. Trong ngõ nhỏ chất một ít đồ vật hỗn độn, có túi hư cũng có sọt rách, chắc là tạp vật của trà lâu. Ngõ nhỏ không rộng, không nhìn thấy ai, Hạ Sơ Lam không đi vào bên trong, chỉ đứng ở đầu ngõ: “Thế tử có chuyện thì nói đi.”

Nàng phát hiện đối mặt người này kỳ thật cũng không khó như vậy, ít nhất không khó như trong tưởng tượng.

Đây là lần đầu sau ba năm lại đơn độc ở chung. Dung mạo nàng vẫn như xưa như hoa phù dung bên nước, chỉ là trong ánh mắt không còn một chút cảm tình nào với hắn. Ngày xưa nàng thấy hắn liền cười, trong mộng của hắn khuôn mặt của nàng cứ xuất hiện lặp đi lặp lại, nay lại bình tĩnh đến không có một tia gợn sóng.

Lời Lục Ngạn Viễn muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, chỉ nói: “Nàng thay đổi rất nhiều.”

Hạ Sơ Lam nhịn không được cười: “Thế tử cảm thấy sau khi trải qua những chuyện đó ta còn giống được như trước ư?”

“Là ta thực xin lỗi nàng.” Ngoại trừ những lời này, hắn cũng không biết có thể nói gì. Ba năm trước đây hắn bởi vì phản kháng phụ thân an bài, rời nhà đi xa, gặp nàng ở Tuyền Châu. Nàng hoạt bát xinh đẹp, hắn huyết khí dương cương, hai người nhất kiến chung tình, yêu đến oanh oanh liệt liệt. Lúc ấy, hắn cho rằng có thể là chúa tể nhân sinh của mình.

Nhưng hắn nghĩ sai rồi, mười phần sai. Hắn cũng bị giam lại, rồi tuyệt thực đấu tranh, cuối cùng vẫn bị phụ thân áp chế cưới Mạc Tú Đình. Về sau mới hiểu được, vô luận chính hắn muốn cái gì, muốn làm cái gì, lợi ích của gia tộc vĩnh viễn phải xếp trước.

Ngõ nhỏ gió lùa thổi qua, áo choàng nam tử tung bay, ở trên áo thêu chìm tơ vàng vô cùng loá mắt. Thân ảnh hắn cao lớn, đứng ở đầu ngõ, gần như bao trùm dáng hình nàng, đứng dưới bóng dáng hắn rất râm mát. Nàng so với nữ tử phía nam cũng tính là cao gầy, nhưng so với nam nhân phương bắc này vẫn là nhỏ xinh.

“Chuyện quá khứ không cần nhắc lại. Coi như chuyện thiếu niên hồ đồ đi.” Hạ Sơ Lam tự giễu mà nói, “Thế tử tìm ta vì nói việc này?”

Lục Ngạn Viễn lắc đầu: “Ta muốn nói chuyện Bùi Vĩnh Chiêu. Theo như chính hắn nói, hắn ngủ lại kỹ viện, bị gián quan phát hiện buộc tội, thế cho nên mất chức. Biết ta vì chuyện quyên tiền phiền lòng, liền chạy đến Thiệu Hưng hiến kế, mượn chuyện này để ta đề bạt hắn. Kế sách kia…… Không cần đề cập tới, ta có thể giúp nàng xử trí hắn.”

Bùi Vĩnh Chiêu mất chức? Trách không được chó cùng rứt giậu như thế.

“Ta còn muốn biết, hắn rốt cuộc hiến kế sách gì?”

“Hắn nghĩ quan phủ chế tạo muối giả, dựa theo số lượng quyên tiền đưa thương hộ năm thành, lấy thời hạn 5 năm. Chờ đến 5 năm sau lại tìm biện pháp làm thấp đi giá trị đổi muối. Hơn nữa hắn còn muốn ta bắt lại mười người đứng đầu danh sách, không đồng ý quyên tiền thì không thả người.” Lúc ấy nghe xong đã cảm thấy biện pháp này quả thực hãm hắn bất nhân bất nghĩa. Nếu không phải muốn biết có người sai sử phía sau hay không, hắn sẽ không nhẫn nại nghe Bùi Vĩnh Chiêu nói nhiều như vậy.

Hạ Sơ Lam lạnh lùng cười, quả nhiên đủ tàn nhẫn, cũng đủ không biết xấu hổ……

Nàng cúi người nói: “Đa tạ thế tử báo cho, gia sự Hạ gia không nhọc phiền thế tử. Ta còn có chút chuyện phải làm, cáo từ trước.” Nói xong thì hành lễ, rời đi một mình.

Lục Ngạn Viễn đứng nguyên chỗ, yên lặng nhìn bóng dáng mình trên mặt đất. Nàng mở miệng ngậm miệng đều là thế tử, không hề là Lục Lang.

Vừa rồi nàng cố ý vô tình mà đứng trong bóng dáng của hắn, giống như rất sợ nóng. Nàng cách hắn gần như vậy, trên chóp mũi thấm ra một chút mồ hôi, hắn thiếu chút nữa nhịn không được duỗi tay ôm nàng.

……

Tùng Hoa viện Hạ gia sớm đã kinh thiên động địa. Sau khi Bùi Vĩnh Chiêu trở về, quăng loạn một đống đồ vật, mắng to Hạ Sơ Lam và Hạ Bách Thanh.

Hàn thị sợ bị thương đến Hạ Sơ Huỳnh và hài tử, kéo nàng qua một bên. Hạ Sơ Thiền bị hung thần ác sát Bùi Vĩnh Chiêu dọa sợ, Hàn thị để ma ma đem nàng mang đi.

“Quan nhân, có chuyện gì từ từ nói. Tam muội và tam thúc hôm nay không phải đi Vĩnh Hưng trà lâu sao? Chàng vì sao đi theo chân bọn họ?” Hạ Sơ Huỳnh nhẹ giọng hỏi.

“Làm sao từ từ nói? Muội muội ngươi trước mặt mọi người kêu người kéo ta đi! Mặt mũi ta đều mất hết!” Bùi Vĩnh Chiêu tức muốn hộc máu nói, “Khẳng định là nàng nói bậy về ta trước mặt Lục Ngạn Viễn, Lục Ngạn Viễn mới trở mặt không gặp người!”

Hàn thị đã sớm cảm thấy mục đích Bùi Vĩnh Chiêu trở về lần này không đơn thuần, dùng ánh mắt dò hỏi Hạ Sơ Huỳnh, Hạ Sơ Huỳnh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cái gì cũng không biết. Nàng hỏi qua Bùi Vĩnh Chiêu thế tử Anh Quốc Công rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Bùi Vĩnh Chiêu không chịu nói, nàng cũng không có cách nào. Chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện lần này có liên quan đến chuyện quyên quân lương.

“Cô gia, xin con bớt giận trước . Có chuyện gì chờ lão gia trở về, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.” Hàn thị nhẹ nhàng khuyên nhủ. Bùi Vĩnh Chiêu là hôn phu A Huỳnh, hôn sự Thiền Nhi cũng trông cậy vào hắn nghĩ cách, thật sự không đắc tội nổi.

“Chờ cái gì? Ta chịu đủ rồi, không có gì tốt để nói!” Bùi Vĩnh Chiêu lung tung vỗ vỗ áo choàng trên người, “Hạ Sơ Huỳnh để Hạ gia các ngươi tự mình dưỡng đi!” Nói xong, người đã đi ra ngoài.

“Quan nhân, người nói cái gì!” Hạ Sơ Huỳnh ngẩn ra, vội vàng đi qua giữ chặt hắn, thê lương hỏi, “Người, người không cần ta?”

Bùi Vĩnh Chiêu đầy mạnh nàng ra, may mắn Hàn thị đúng lúc tiếp được nàng.

Hàn thị thấy Bùi Vĩnh Chiêu dám động thủ, cũng bất chấp tất cả, cuồng loạn hô: “Người tới, ngăn hắn lại cho ta! Bùi Vĩnh Chiêu, hôm nay không nói rõ ràng, ngươi không được đi! A Huỳnh phải xin lỗi ngươi chỗ nào? Nàng còn mang thai hài tử ngươi!”

Bùi Vĩnh Chiêu không để ý tới Hàn thị, đi nhanh ra ngoài. Nhóm thị nữ vú già tiến lên ngăn cản, hắn là nam nhân, sức lực lớn, ai cũng ngăn không được. Chờ đến lúc hắn đi nhanh tới cửa, bỗng nhiên bị hai hộ viện cao lớn ngăn cản đường đi. Một hộ viện đẩy mạnh bờ vai của hắn, hắn lảo đảo vài bước, rốt cuộc ngã vào trong viện.

Hàn thị thất thanh: “Ai cho các ngươi tới! Tùng Hoa viện là địa phương các ngươi tùy tiện vào sao!” Dù bà hiện tại hận không thể ra sức đánh Bùi Vĩnh Chiêu một trận, nhưng Bùi Vĩnh Chiêu dù sao cũng là con rể bà. Tính bà luôn luôn bênh vực người mình, hơn nữa xem trọng mặt mũi, không nghĩ để việc xấu trong nhà truyền ra ngoài. Hai hộ viện thối lui, Hạ Sơ Lam từ phía sau bình tĩnh đi vào, Hạ Bách Mậu và Hạ Bách Thanh cũng đi bên cạnh nàng.

Hàn thị hơi ngạc nhiên, tầm mắt chuyển qua lại trên người ba người. Hạ Bách Mậu đi tới, kéo bà đến bên cạnh, nhỏ giọng nói thầm một hồi. Hàn thị kêu lên chói tai: “Cái gì? Hắn mất chức?”

Hạ Sơ Huỳnh ngơ ngẩn đứng ở cạnh cửa, còn chưa khôi phục lại từ trong nỗi khiếp sợ vừa rồi bị Bùi Vĩnh Chiêu đầy. Mấy năm nay nàng ăn nói khép nép, mọi cách lấy lòng, dùng hết các loại biện pháp mang thai hài tử hắn, hắn lại đối đãi mình như vậy.

“Các ngươi muốn làm gì! Ta có công danh trong người, các ngươi đừng ỷ vào người nhiều thì xằng bậy!” Khí thế Bùi Vĩnh Chiêu đã yếu đi không ít.

“Là ta muốn hỏi, ngươi muốn làm gì.” Hạ Sơ Lam lạnh lùng nhìn hắn, “Chức quan lúc trước của ngươi, là Hạ gia ta trăm cay ngàn đắng giúp ngươi mưu tính. Chính ngươi không kiểm soát hành vi không, ném đi chức quan, lại chạy đến trước mặt thế tử Anh Quốc Công hiến kế, còn muốn bán vội Hạ gia. Ta muốn hỏi ngươi một chút, lương tâm ngươi bị chó ăn rồi?”

“Ngươi đừng nói hươu nói vượn!” Bùi Vĩnh Chiêu vẫn mạnh miệng, sửa sửa áo choàng trên người, “Ta đang làm quan rất tốt.”

Hạ Bách Thanh lắc đầu thở dài: “Thế tử Anh Quốc Công nói với Lam Nhi, việc này chỉ cần phái người đi Lâm An tra liền biết. Ngươi thật hồ đồ a! Thân là mệnh quan triều đình, sao có thể ngủ lại kỹ viện?”

“Sẽ không!” Hạ Sơ Huỳnh từ bậc thang chạy xuống lắc đầu nói, “Quan nhân sẽ không làm như vậy! Tam thúc, người nhất định gạt chúng ta, đúng hay không?”

Hạ Sơ Lam lại có chút đồng tình Hạ Sơ Huỳnh, lúc trước thời điểm gả ra ngoài có bao nhiêu phong cảnh, hiện giờ trên mặt bị đánh có bao nhiêu đau. Nàng căn bản không xem trọng việc hôn nhân này với Bùi gia, chỉ không thể tưởng được Bùi Vĩnh Chiêu là phường văn nhã bại hoại. Nhị tỷ nàng có lẽ không phải không biết Bùi Vĩnh Chiêu có bao nhiêu hư hỏng, chỉ là không muốn xé rách mặt, còn mong duy trì thể diện nàng gả rất khá.

“A Huỳnh, là thật sự! Người này hắn thật là……” Hạ Bách Mậu không hình dung được từ nào để nói, cuối cùng phảng phất như hạ quyết tâm, “A Huỳnh, về nhà thôi, cha có thể dưỡng con và cháu ngoại! Cha có một miếng cơm ăn, liền có của các con!”

“Cha……” Hạ Sơ Huỳnh nhào vào đầu vai Hạ Bách Mậu khóc rống. Chuyện tới mức này, nàng không bao giờ có thể lừa gạt mình nữa, Bùi Vĩnh Chiêu căn bản là không yêu nàng.

Mặt Hàn thị một trận xanh một trận trắng. Bà không muốn chuyện gièm pha của nhị phòng bị người đại phòng và tam phòng thấy, nhưng chuyện trước mắt đã thọc ra hết, bà càng không muốn nữ nhi tiếp tục bị lừa. Hàn thị cắn chặt răng nói: “Bùi Vĩnh Chiêu, ngươi viết thư hòa li đi. Viết liền ở chỗ này, A Huỳnh không trở về cùng ngươi!” Loại tình huống này, dù nữ nhi trở lại Lâm An, qua ngày cũng không tốt. Triều đại này nữ tử tái giá cũng không phải đại sự gì, về sau bà lại giúp nữ nhi tìm người trong sạch gả đi.

“Viết thì viết, ta đã sớm muốn viết!” Bùi Vĩnh Chiêu hung tợn nói.

Chờ Bùi Vĩnh Chiêu viết xong thư hòa li, lấy con dấu đóng lên, hỏi mọi người: “Ta có thể đi rồi chứ?”

Hạ Bách Thanh cầm lấy nhìn thoáng qua, gật đầu với Hạ Bách Mậu. Hạ Sơ Huỳnh khóc càng lớn, nàng không muốn hòa ly, trong bụng nàng còn mag thai con của Bùi Vĩnh Chiêu. Nhưng nàng cũng sợ hãi. Nếu hòa ly không thành, lúc trở về Lâm An, Bùi Vĩnh Chiêu có lẽ sẽ đem toàn bộ tức giận phát ra trên người nàng.

Hơn nữa thư hòa li hắn viết dứt khoát như vậy, giống như đã sớm không cần thê tử như nàng.

Người nam nhân này thật sự ích kỷ tuyệt tình.

Hạ Sơ Lam tự mình “đưa” Bùi Vĩnh Chiêu ra phủ, Bùi Vĩnh Chiêu bị hộ viện đẩy xuống bậc thang, chỉ vào Hạ Sơ Lam nghiến răng nghiến lợi nói: “Hạ Sơ Lam, ngươi chờ cho ta! Hôm nay đủ loại nhục nhã, ta sẽ không bỏ qua như vậy!”

“Bùi Vĩnh Chiêu, ngươi không cần phải uy hiếp ta. Thật ra ta sẽ gọi người đi nhà của ngươi, lấy hết đồ vật của Nhị tỷ về.”

“Bất quá là chút quần áo trang sức hư nát, Hạ gia các ngươi có tiền như vậy, còn để ý những cái đó?” Bùi Vĩnh Chiêu châm chọc nói.

Hạ Sơ Lam lắc đầu, trên cao nhìn xuống nói: “Ta nói chính là tráp sản (của hồi môn). Dựa theo luật pháp triều đại, tráp sản thuộc sở hữu của nữ tử, khi tái giá mang đi toàn bộ, nhà chồng không được xử trí. Khi đính hôn trên định thiếp đã liệt kê toàn bộ đồ vật, thiếu một cái cũng không được, nếu không chúng ta liền lên công đường! Lục Bình, đóng cửa!”

Bùi Vĩnh Chiêu trơ mắt nhìn đại môn Hạ gia đóng lại, cả người như bị sét đánh. Tráp sản Hạ Sơ Huỳnh số lượng rất khả quan! Nếu hắn phải nhả ra hết, vậy…… vậy về sau  hắn dựa vào cái gì sinh hoạt?

Bùi Vĩnh Chiêu hận thấu xương Hạ Sơ Lam, bồi hồi ở cửa Hạ gia không chịu rời đi. Hắn đang chuẩn bị đi lên gõ cửa, bỗng nhiên có người đè lại bờ vai của hắn.

 
Chương 18

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Bùi Vĩnh Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú, hai mắt lạnh băng, lập tức kéo tay người kia ra. Nhưng hắn lại đứng không vững, gần như ngã trên mặt đất. Chờ hắn ngẩng đầu, nhìn thấy trước mắt là một nam tử áo vải, mặt mày thanh tuấn, khoanh tay đứng, nhàn nhạt nhìn hắn.

Rõ ràng phục sức tựa như người thường, nhưng uy thế bức nhân thế này, có vẻ còn lợi hại hơn Hộ Bộ Thượng Thư hắn từng gặp mặt.

“Ngươi là người nào!” Bùi Vĩnh Chiêu cố gắng trấn định nói, “Ta chính là quan viên, biết bất kính với mệnh quan triều đình là tội danh gì không!”

Cố Hành Giản nhìn phía trước, thần sắc thanh lãnh: “Vừa rồi ta nghe thấy, ngươi muốn tìm Hạ gia gây phiền toái?”

“Liên quan gì tới ngươi!” Bùi Vĩnh Chiêu nghiêng người trừng mắt nhìn hắn, xoay người muốn đi.

Sùng Minh lại giơ tay kéo hắn trở về, đơn giản đẩy ngã trên mặt đất. Bùi Vĩnh Chiêu hoàn toàn phát hỏa, hôm nay nhận uất ức đã đủ nhiều, vén tay áo muốn động thủ với Sùng Minh. Cố Hành Giản cúi thân mình xuống, nói thực nhẹ: “Ta, là Cố Hành Giản.”

Bùi Vĩnh Chiêu trừng lớn hai mắt, miệng khẽ nhếch, khó có thể tin mà nhìn nam nhân cách mình rất gần kia.

Cố, Cố Hành Giản?! Nhận thức hữu hạn của hắn chỉ biết một người có tên này, đó là Tể tướng đương triều! Không thể nào, không có khả năng trùng hợp như vậy? Tuy rằng Tể tướng bị đình quan, nhưng nghe nói mỗi ngày đều có triều thần không có việc gì để làm quỳ gối ngoài điện cầu tình, khóc lóc kể lể với hoàng đế trung thư tuyệt đối không thể không có vị Tể tướng này. Vài trọng thần đều cáo ốm ở nhà, trên triều đình cả ngày mây đen mù sương.

“Cố Hành Giản” ba chữ này, ý nghĩa là làm mưa làm gió, càng có ý nghĩa là quyền lực tuyệt đối.

Cố Hành Giản đứng dậy, vân đạm phong khinh nói: “Cách người Hạ gia xa một chút, càng đừng tìm Hạ Sơ Lam gây phiền toái. Nếu bị ta biết, nơi nào ở Lâm An ngươi cũng không dừng chân được. Một đời của ngươi, cũng đừng mơ tưởng lại bước vào quan trường. Nhớ kỹ lời ta nói.”

Hắn không phải uy hiếp, bằng tự tin và uy thế của  hắn, chỉ là trần thuật một sự thật.

Nếu nói lúc đầu Bùi Vĩnh Chiêu còn hơi hoài nghi, hiện tại hoàn toàn tin tưởng. Thần thái và ngữ khí người này, ở quan trường hắn thật sự quá quen thuộc, là người ở lâu trên địa vị cao tự nhiên có uy thế như vậy, người thường muốn giả cũng không giả được. Sức lực cả người Bùi Vĩnh Chiêu dường như mất sạch, không biết muốn làm gì, nói gì.

Cố Hành Giản…… Thật là Cố tướng! Ngày thường muốn thấy cũng không thấy được nhân vật này, vậy mà sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn như vậy, hắn thậm chí còn không thể nghĩ sâu hơn Cố Hành Giản và Hạ gia có loại quan hệ gì.

Sùng Minh quát: “Còn không mau cút đi!”

“Lăn đi, lăn đi ngay.” Bùi Vĩnh Chiêu đứng lên, khom lưng với Cố Hành Giản, sau đó té ngã lộn nhào mà đi, một câu vô nghĩa cũng không có.

Hắn chỉ biết là người lãnh đạo trực tiếp của hắn Ngô Chí Viễn trước khi bị hạ ngục, gặp người liền nói quan hệ với Cố tướng có bao nhiêu tốt. Bởi vì tầng quan hệ này, đến Hộ Bộ Thượng Thư cũng có gương mặt ba phần tươi cười với hắn.

Bất luận là đối với quan lại lớn nhỏ hay là người đọc sách, sự tồn tại của Cố Hành Giản đều là cao không thể với tới.

Chờ Bùi Vĩnh Chiêu đi xa, Sùng Minh hỏi Cố Hành Giản: “Tướng gia, chúng ta còn đi dạo không?”

Cố Cư Kính thu thập bọc hành lý ở trong nhà, Cố Hành Giản không nhìn nổi hắn bày đồ vật đầy đất, ở trong sân cãi cọ ầm ĩ, liền mang theo Sùng Minh trốn tới nơi thanh tĩnh. Không biết vì sao đi đến Hạ gia, vừa vặn nhìn thấy Hạ Sơ Lam ném Bùi Vĩnh Chiêu ra khỏi cửa.

Nghe Hạ Sơ Lam kêu tên Bùi Vĩnh Chiêu, hắn nhớ lại công văn Hình Bộ và Đại Lý Tự giao lên có nhắc qua Bùi Vĩnh Chiêu và Ngô Chí Viễn đi kỹ viện cùng nhau. Hắn thuận tay lật qua quan tịch của Bùi Vĩnh Chiêu, biết hắn nguyên quán ở Tuyền Châu, thê tử là Hạ thị, thi đậu công danh lại không được tuyển Thượng Quan, thật lâu về sau mới ở Hộ Bộ làm sai sự. Liền hoàn toàn hiểu.

Cố Hành Giản nghĩ đến dáng vẻ Hạ Sơ Lam vừa rồi, nhẹ nhàng nâng khóe miệng, thời điểm hài tử kia ở trước mặt mình rất ôn thuần, hóa ra không phải lúc nào cũng như vậy.

Hạ Khiêm cưỡi ngựa từ nơi xa từ từ đi tới, Lục Phúc nắm dây cương đi phía trước: “Công tử, Cố nhị gia nói phải vội về Lâm An, có thể chỉ là lấy cớ hay không?”

Hạ Khiêm trầm mặt, không nói lời nào. Hai ngày hắn tới cửa bái phỏng, Cố Cư Kính không phải không ở, chỉ là không rảnh, người sáng suốt đều biết hắn đùn đẩy. Hạ Khiêm đã sớm hỏi thăm qua Cố Cư Kính là người dầu muối không vào, cũng không phải mình hắn ăn canh bế môn. Nếu không phải Cố Cư Kính và đại bá có quan hệ, ngày ấy còn tới uống rượu mừng của hắn, hắn cũng không cảm thấy mình có thể leo lên người ta.

Chờ tới cửa nhà, hắn buồn bực xuống ngựa, nhìn thấy bên cạnh thềm đá hai người xa lạ đứng, một bộ tướng mạo nghèo kiết hủ lậu. Hắn chỉ nhìn lướt qua, chắp tay bước lên bậc thang, hỏi Lục Phúc phía sau: “Hai người kia là ai?”

“Không biết, nhìn lạ mắt thật sự.”

“Hỏi rõ ràng, có khả nghi liền đưa lên quan. Nữ quyến trong phủ thường xuyên ra vào, đừng để cho người không đứng đắn theo dõi.” Hạ Khiêm nhíu mày, phân phó xong, vào thẳng gia môn.

Lục Phúc chạy xuống, đi tới trước mặt Cố Hành Giản, trên dưới đánh giá hắn: “Ngươi là người nào, đứng trước cửa nhà ta làm gì?”

Sùng Minh muốn nói, Cố Hành Giản giơ tay cản: “Chỉ là mệt mỏi nghỉ một lát, lát nữa sẽ đi.”

“Đi mau đi mau, đừng để ta thấy nữa!” Lục Phúc chán ghét phất phất tay.

Hạ Diễn vừa vặn tan trường, vác túi xách đi tới, hỏi: “Lục Phúc, ngươi đang làm gì?”

Lục Phúc vội vàng thay thành gương mặt tươi cười, cong lưng nói: “Lục công tử, hai người này đứng trước cửa nhà lén lút, sợ là người xấu. Tiểu nhân phụng mệnh đại công tử, đang đuổi bọn hắn đi.”

Hạ Diễn nghiêng đầu nhìn nhìn Cố Hành Giản, tuy áo vải trên thân, khí chất lại thanh quý, như là người đọc sách. Cậu giữ lễ tiết hỏi: “Tiên sinh là muốn hỏi đường, hay là tìm người?”

Sùng Minh vốn dĩ muốn bắt lấy Lục Phúc, ra sức đánh hắn một trận. Dám vô lễ với tướng gia như thế, khi dễ bọn hắn là người nào! Tướng gia vừa mới rồi còn giải quyết phiền toái cho Hạ gia đấy! Nhìn thấy tiểu lang quân thanh tú này tính tình hiểu lễ, thì lạnh lùng trả lời: “Chúng ta chỉ là đi ngang qua, ai muốn cố ý đứng trước cửa nhà các ngươi!”

Hạ Diễn biết thái độ Lục Phúc không tốt, chọc giận đối phương, liền nói với Lục Phúc: “Ta tới xử lý, ngươi đi vào trước đi.”

“Dạ.” Lục Phúc hành lễ tránh ra, hạ nhân hộ tống Hạ Diễn trở về cũng đều lui xa chút.

Hạ Diễn ngửa đầu cười nói: “Mong tiên sinh không lấy làm phiền lòng. Bởi vì nữ quyến nhà ta thường xuyên ra vào, từ trước đã có người theo dõi tỷ tỷ ta, tới cửa nháo sự, cho nên hạ nhân đều tương đối cảnh giác. Nếu ngài có chuyện gì, có thể nói cho ta.”

Cố Hành Giản nhìn hắn tuổi tác không lớn, lại nho nhã lễ độ, hiển nhiên gia giáo không tồi, lại nhìn thấy trong tay hắn ôm 《 Luận Ngữ Tập Chú 》, hỏi: “Tiểu lang quân vì sao không đặt sách ở trong túi, lại muốn ôm ở trong tay?”

Hạ Diễn cúi đầu nhìn thoáng qua, cần thận sờ sờ bìa sách: “Ta đặc biệt thích quyển sách này, đặt ở trong tay, lúc nào cũng có thể lật xem.”

Cố Hành Giản lại nhìn nhìn, quyển sách có rất nhiều chỗ có dấu vết tu bổ, tuy tu bổ không hoàn toàn tốt, nhưng nhìn ra được người tu bổ thực dụng tâm.

“Theo ta được biết, sách này đã xuất bản hai lần, bản này vốn là bản xuất bản lần đầu, còn có không ít chỗ hư hỏng. Tiểu lang quân vì sao không mua sách mới xem?”

Hạ Diễn thấy hắn cái này cũng biết, lời nói không tự giác nhiều lên: “Tiên sinh nói vậy cũng là người đọc sách, hẳn là biết sách của Cố tướng thật sự quá khó mua, toàn bộ Thiệu Hưng đều không mua được bản mới. Quyển sách này là gia phụ để lại cho ta, tuy có rách vài chỗ, nhưng ta cũng vô cùng yêu quý.”

Cố Hành Giản chỉ lo viết xong sách đưa Quốc Tử Giám đi in ấn, in xong đều có quan viên tự mình đưa sách mới tới, thật ra chưa từng quan tâm sách của mình rốt cuộc khó mua đến mức nào. Vậy mà khan hiếm tới tình trạng này? Khó trách Trương Phục Chi lâu lâu chạy tới đòi sách, hắn còn tưởng là vui đùa.

Tiểu lang quân này hiểu chuyện ngoan ngoãn, nghe khẩu khí lời cậu nói, hình như phụ thân không còn nữa. Ba huynh đệ Hạ gia, chỉ có Hạ Bách Thịnh mất, vừa rồi người nọ kêu hắn Lục công tử, hẳn là tiểu nhi tử của Hạ Bách Thịnh?

“Trong tay ta hẳn là có tái bản của quyển sách này, nhưng ở trong nhà ta ở Lâm An, để trở về tìm một chút. Đợi khi tìm được, sẽ tặng tiểu lang quân.” Cố Hành Giản nói.

Sùng Minh kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Hành Giản một cái, lại nhìn nhìn mao đầu tiểu tử may mắn này. Hạ gia rốt cuộc có phong thuỷ gì, lại có thể làm tướng gia tu bổ sách rồi tặng sách, thật là được mở mắt. Nếu Cấp Sự Trung đại nhân từng khổ cầu quyển sách này biết tướng gia tùy tiện tặng sách …… Đoán chừng tới tận phủ lý luận.

Hạ Diễn đột nhiên ngẩng đầu, sau đó lại lắc đầu: “Không được, quân tử không đoạt vật tốt của người. Tiên sinh nói vậy cũng thật vất vả mới có được quyển sách đi? Quyển sách này hiện tại dù ra giá cũng không có người bán, ta xem quyển xuất bản lần đầu cũng tốt rồi. Chờ ta thi đậu Thái Học, một ngày kia nhìn thấy Cố tướng, có lẽ có thể hỏi ngài.” Nói xong lời cuối cùng, cậu hơi thẹn thùng cúi đầu.

Sùng Minh nhịn không được hỏi: “Tiểu lang quân chẳng lẽ là ngưỡng mộ Cố tướng?”

“Người đọc sách, có ai không ngưỡng mộ Cố tướng? Ta khảo Thái Học, cũng là hy vọng có thể nghe Cố tướng giảng một công khóa.”

Sùng Minh nghẹn cười, nhịn không được nhìn qua người bên cạnh, Cố Hành Giản. Không hổ là tướng gia, ở trên phố tùy tiện đụng phải một hài tử, đều là người ngưỡng mộ hắn.

Nếu đứa nhỏ này biết, người cậu một lòng ngưỡng mộ đang đứng ở trước mặt, còn không biết có phản ứng gì.

Thần thái Cố Hành Giản tự nhiên nói: “Không sao, sách của ta cũng do một bằng hữu tặng cho, chuyển tặng cho người càng cần nó hơn, nói vậy hắn cũng sẽ không trách ta. Tiểu lang quân muốn khảo bổ thí ba năm sau à?”

“Không, là tháng sáu. Tuy rằng ta tuổi còn nhỏ, nhưng vẫn muốn thử xem.” Hạ Diễn nhìn Cố Hành Giản không nói chuyện, hàm hậu cười, “Chắc là rất nhiều người sẽ cảm thấy ta không biết tự lượng sức mình.”

Hôm nay ở tộc học cậu nói muốn khảo bổ thí với nhóm bạn cùng trường, bị bọn họ vô tình cười nhạo.

Cố Hành Giản lắc đầu nói: “Sự thành do người.”

Sùng Minh không nghĩ tới tướng gia và tiểu lang quân này còn rất hợp ý, hàn huyên một hồi lâu, xem ánh mắt giống như còn rất thích hắn. Vừa rồi thời điểm đối mặt Bùi Vĩnh Chiêu, lãnh lệ giống như lưỡi đao, khí thế Tể tướng không hề giữ lại một chút nào. Lúc này vẻ mặt ôn hoà, lại giống như tiên sinh dạy học bình thường. Được tướng gia yêu thích đâu có dễ dàng.

Hạ Sơ Lam nghe hạ nhân nói Hạ Diễn đã trở lại nhưng lưu lại trước cửa, tưởng có chuyện gì. Đi ra vừa thấy Cố Hành Giản và Sùng Minh. Cố Hành Giản mặc một bộ áo xanh, mặt mày thanh tuấn nhu hòa, người cao như trúc. Người này nếu đơn độc đứng trong đám người, kỳ thật không tính là nổi bật nhất, nhưng lại rất khó bỏ qua sự tồn tại của hắn.

“Cố tiên sinh.” Hạ Sơ Lam gọi một tiếng.

Cố Hành Giản ngẩng đầu, nhìn thấy nàng đứng ở cạnh cửa.

Dải lụa màu hồng phấn tung bay, gió thổi làn tóc dài của nàng, sợi tóc không cẩn thận rơi xuống trên cánh môi đầy đặn. Nàng lấy sợi tóc từ khóe môi ra, nhẹ nhàng cười với Cố Hành Giản và Hạ Diễn. Khuôn mặt nàng trắng trẻo mịn màng, đập vào mắt đẹp như ngọc tạc.

Tâm hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa co chặt một chút.

“Tỷ tỷ!” Hạ Diễn ngẩng khuôn mặt tròn tròn, trong ánh mắt lóe lên tia sáng, duỗi tay giữ chặt cánh tay Cố Hành Giản, “Hóa ra tiên sinh là bằng hữu của tỷ tỷ? Vì sao không nói sớm. Đi, mau cùng ta tiến vào.”

Cố Hành Giản bị cậu lôi kéo đi về hướng bậc thang, lòng bàn tay nho nhỏ thực ấm áp, cũng chưa nói cái gì.

“Tiên sinh vì sao đến đây?” Hạ Sơ Lam đi tới hỏi.

“Vô tình đi ngang qua, cùng vị tiểu bằng hữu này trò chuyện thật vui.” Cố Hành Giản không nhìn nàng, mà cúi đầu nhìn Hạ Diễn. Hạ Diễn nghe thấy Cố Hành Giản gọi cậu là tiểu bằng hữu, trong lòng rất thích ý, nói với Hạ Sơ Lam: “Vị tiên sinh này thật là lợi hại, trong tay ngài vậy mà có bản mới “Luận Ngữ Tập Chú”, còn nói muốn tặng cho đệ! Tỷ tỷ nhất định phải thỉnh tiên sinh đi vào ngồi.”

“Diễn Nhi, tiên sinh chỉ là đi ngang qua nơi này, còn có chuyện khác phải vội.” Hạ Sơ Lam sờ sờ đầu của cậu, kỳ thật trong lòng còn tồn vài phần hy vọng.

Hạ Diễn nhấp nhấp miệng, chờ đợi nhìn Cố Hành Giản, không muốn buông tay ra: “Tiên sinh……”

Cậu thích vị tiên sinh này. Không hiểu từ đâu mà thật thích.

“Nếu Hạ cô nương tiện tay thưởng một hớp nước trà uống, ta liền làm phiền.” Cố Hành Giản mở miệng nói.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top