Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 -24

Chương 23

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Hạ Bách Thanh và Hạ Tĩnh Nguyệt cùng ngồi dưới giàn nho trong viện đánh cờ. Hạ Bách Thanh đặt xuống một con cờ trắng, hiền hoà cười nói: “Nguyệt nhi phải cẩn thận.”

Hạ Tĩnh Nguyệt sửng sốt, mình bất tri bất giác đã mất đi nửa giang san, chỉ có thể rũ đầu: “Nữ nhi thật không thể thắng cha.”

Liễu thị bưng hoa quả lại đây, nhìn ván cờ, cười nói: “Đương thời người co thể thắng cha con cũng không nhiều lắm, Nguyệt nhi tuy bại vẫn còn vinh.”

Hạ Tĩnh Nguyệt nhịn không được cười rộ lên, cả người nhã nhặn lịch sự nhu mĩ, tuổi vừa cập kê đã kiều diễm như hoa.

“Tam thúc!” Hạ Diễn chạy tới, thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu.

Liễu thị vội đưa khăn qua: “Lục công tử đây là làm sao vậy? Sốt ruột như thế.”

Hạ Diễn tiếp nhận khăn, nói lời cảm tạ với Liễu Thị, cẩn thận đưa giấy tiên cho Hạ Bách Thanh: “Tam thúc mau giúp con nhìn xem, có nhận ra chữ viết này hay không.”

Hạ Bách Thanh cầm lấy giấy tiên, sau khi xem xong, nhịn không được tán dương: “Giấy tiên này Diễn Nhi lấy được ở đâu? Ta không nhận ra chữ viết này, nhưng xem bút lực mạnh mẽ thanh thoát, thể chữ lại là tự thành nhất phái, chắc chắn xuất từ tay đại gia, chỉ tiếc là không phải người xưa, không có biện pháp đối chiếu.”

Hạ Tĩnh Nguyệt cũng nghiêng người lại gần nhìn, lập tức bị chữ viết làm kinh diễm. Không biết người viết tự sẽ phong nhã đến bực nào.

Hạ Diễn lại hơi nhụt chí, còn tưởng rằng rốt cuộc có thể biết được tên họ tiên sinh.

Liễu thị nhìn bộ dáng Hạ Diễn, tâm không khỏi sinh trìu mến. Nếu đứa bé kia của bà có thể sinh hạ, cũng mười tuổi rồi. Mấy năm nay bà và Hạ Bách Thanh cầm sắt hòa minh, bụng lại không hề có động tĩnh, bà biết mình rất có thể vô sinh, vẫn luôn khuyên Hạ Bách Thanh nạp thiếp, lưu lại người hương khói nhưng Hạ Bách Thanh không chịu.

Ba huynh đệ Hạ gia, tuy rằng bản tính không giống nhau, lại tương tự có một điểm kinh người. Chỉ cưới một thê, hơn nữa đều cực kỳ chung tình.

Hạ Tĩnh Nguyệt an ủi Hạ Diễn hai câu, nhớ tới hôm nay phải cùng Hạ Sơ Thiền đi học trà đạo, liền từ biệt cha mẹ, đi ra khỏi thiên viện.

Đi ngang qua rừng cây râm mát, nàng nhìn phía trước có một nam tử mặc quần sam, khăn trùm đầu màu lam, trong tay mang theo hai bầu rượu, đi hướng Tùng Hoa viện. Nàng tinh tế xem thân ảnh và dung mạo hắn, hình như là cháu trai nhị thẩm, tên là Hàn Trạm, trong nhà bán rượu.

Những đại tửu lâu tự ủ rượu đều là quan doanh, tỷ như Thái Hòa Lâu. Tửu lầu nhỏ và khách nhân không có quyền tự ủ rượu thường lấy tư cách tiệm rượu mua rượu từ các đại tửu lâu hoặc quan phủ. Hàn gia thuộc về ý sau, một nửa việc buôn bán rượu ở Thiệu Hưng đều trong tay Hàn gia, ở địa phương cũng coi như phú hộ.

Ngày đó quyên tiền ở Vĩnh Hưng trà lâu gia chủ Hàn gia cũng đi, bất quá quyên năm ngàn quan tiền, tất nhiên không thể so với Hạ gia tài đại khí thô.

Hàn Trạm nhận thấy phía sau có người, quay đầu lại thấy Hạ Tĩnh Nguyệt đứng ở nơi đó, liền hành lễ: “Ngũ biểu muội.” Hắn nghĩ thầm cô nương Hạ gia thật thủy linh, dù là cô nương do tam phòng thứ xuất dưỡng ra cũng có một loại cảm giác tri thư đạt lý.

Hạ Tĩnh Nguyệt vội hành lễ trả lại Hàn Trạm, mang theo thị nữ đi.

Hàn Trạm tới Tùng Hoa viện, trên chính đường chỉ có Hàn thị và Hạ Sơ Huỳnh. Hiện tại Hạ Sơ Huỳnh mỗi ngày cũng không có chuyện gì làm, đi theo bên cạnh Hàn thị cho qua thời gian. Nàng nhìn thấy Hàn Trạm tiến vào, nhớ tới biểu ca này khi còn nhỏ còn nghĩ cưới nàng, liền cảm thấy cả người không thoải mái, tìm đại cái cớ rời đi.

Thị nữ đang nhuộm móng tay cho Hàn thị, Hàn thị nói với Hàn Trạm: “Con rốt cuộc nhớ tới còn có một cô mẫu là ta.”

“Cô mẫu sao nói như vậy. Chất nhi được người quan tâm nhiều mặt, chỉ là gần đây bận việc buôn bán, thật sự không thể phân thân. Vừa được rảnh không phải vội tới thăm người sao?” Hàn Trạm đặt rượu xuống, lại nhìn chỗ Hạ Sơ Huỳnh ngồi vừa rồi, “Nhị biểu muội sao lại ở nhà?”

Hàn thị thở dài, liền nói chuyện Bùi Vĩnh Chiêu ngủ lại kỹ viện còn bị cách chức cho cháu trai, tâm phiền ý loạn nói: “Bùi Vĩnh Chiêu kia thật không bằng súc sinh! Mệt chúng ta lúc trước vì chức quan của hắn khắp nơi bôn tẩu. Cũng may tráp sản A Huỳnh đều lấy trở về, nếu không ta cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.”

Chuyện tráp sản này, lúc ấy nhị phòng bọn họ ai cũng không nghĩ tới, chỉ lo tức giận. Rốt cuộc là tam nha đầu nghĩ chu đáo, lấy tráp sản trở về, chuyện này đến bà cũng không bới móc gì được.

“Cô mẫu xin bớt giận, biểu muội bình sinh hoa dung nguyệt mạo, chờ tương lai hài tử sinh hạ, lại tìm người trong sạch là được. Quê nhà con có vị nương tử, gả ba lần, còn gả được cho quan gia, nhân gia đối xử với nàng cũng là cực tốt.” Hàn Trạm trấn an nói.

Hàn thị lệnh nhóm thị nữ vú già đều lui xuống, kéo Hàn Trạm đến trước mặt: “Ta nghe dượng con nói, Hạ gia quyên mười bạc triệu, về sau trướng mục dường như có chút căng thẳng, tam nha đầu bên kia chính là vì việc này đau đầu. Con đi nói với nàng, Hàn gia muốn ra ba triệu bạc, đưa cho Hạ gia quay vòng.”

“Vì sao ạ? Cha con yêu tiền như mạng, khẳng định sẽ không đồng ý.” Hàn Trạm gần như theo bản năng cự tuyệt.

Hàn thị tà tà liếc hắn một cái, thầm mắng thật là cái đồ không thông suốt.

“Ta đây không phải vì con trù tính sao. Con đã hai mươi, chẳng lẽ không nghĩ đón dâu? Con không muốn tam nha đầu nhớ ân tình này của con? Cha con nếu biết tiền để con cưới vợ, tất nhiên cũng sẽ đồng ý. Huống chi tiền là cho mượn, có lợi tức, không phải mua bán lỗ vốn.”

Hàn Trạm nhớ tới Hạ Sơ Lam tư dung tuyệt thế, nam nhân nào không nghĩ ôm nàng vào trong lòng ngực yêu thương?

“Con chỉ sợ không xứng với tam cô nương…… Hơn nữa nàng là người của thế tử Anh Quốc Công.” Hàn Trạm do dự nói.

Hàn thị cười nhạt một tiếng: “Kêu con đi thử, lại không kêu con làm bậy, con sợ cái gì? Nàng nếu thật có thể thành người của thế tử Anh Quốc Công, lần trước thế tử tới Thiệu Hưng, vì sao lại không đề cập tới chuyện của nàng? Huống chi hiện tại người đã đi chiến trường, có thể tồn tại trở về hay không đều khó nói. Con nghe ta, dù sao thử một lần, làm Hạ gia thiếu Hàn gia chúng ta một ân tình cũng là chuyện tốt.”

Trong lòng Hàn Trạm ngứa ngáy. Tam cô nương thiên tư quốc sắc, xưa nay hắn nhìn cũng không dám nhìn quá một lần, chỉ sợ thương nhớ đêm ngày khó có thể tiêu tan. Tuy rằng hắn biết Hạ Sơ Lam nhất định chướng mắt hắn, nhưng nếu có thể giúp đỡ Hạ gia, ở trước mặt nàng lộ mặt, vậy cũng coi như đáng giá.

***

Tư An chạy tới nơi Lý đại phu ở hỏi qua, thực nhanh chạy về bẩm báo: “Cô nương, Lý đại phu nói, đây đều là phương thuốc điều trị khí huyết và dược thiện, còn có thể giảm bớt chứng hàn và choáng váng, muốn người thường sắc thuốc theo phương thuốc này dùng, có chỗ lợi chỗ thân thể.”

Hạ Sơ Lam tiếp nhận giấy tiên, có loại cảm giác dở khóc dở cười.

Vốn cho rằng hắn dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, chính là hoa rơi cố ý nước chảy vô tình. Đưa sách cho Hạ Diễn có thể xem là coi trọng lời hứa, đưa phương thuốc là vì điều gì? Nàng chưa bao giờ nghĩ muốn hắn khai phương thuốc điều trị thân thể cho nàng.

Đây là tâm lương y như từ mẫu sao? Hay là ngày ấy nàng hỏi ra lời, có vài phần để ý nàng?

Nàng lắc nhẹ đầu, Tư An nhẹ giọng nói: “Cô nương, người tới tặng đồ còn chưa đi. Hỏi cô nương có muốn nhắn gì hay không, hắn có thể truyền đạt lại.”

Hạ Sơ Lam nghĩ nghĩ, gấp giấy tiên lại, nói: “Không có. Em đưa bộ xiêm y còn đang giữ cho người nọ là được.”

Tư An vốn nghĩ rằng cô nương ít nhất hỏi một chút tình hình Cố Ngũ tiên sinh gần đây, không nghĩ tới đôi câu vài lời đều không có. Chắc là không hạ mặt mũi được? Rốt cuộc ngày ấy thật vất vả lấy hết can đảm, nghĩ nói cho người tâm ý của mình, lại bị người nọ không lưu tình chút nào cự tuyệt.

Tư An vừa suy tư, vừa đi đến sương phòng thu thập đồ vật, sau đó đi đến trước mặt người truyền tin.

Người nọ trước khi đi được Cố Cư Kính lệnh, nhất định phải khách khí với người Hạ gia, tốt nhất lại mang về thứ gì, cho nên chờ đợi nhìn Tư An.

Tư An từ sau lưng lấy ra một cái tay nải nhỏ, cũng không vội vã đưa cho người kia: “Ngươi nhất định có thể giao đồ vật tận tay cho Cố Ngũ tiên sinh?”

Người nọ ngẩn người, Cố Ngũ tiên sinh là ai? Nhưng hắn cũng linh hoạt ứng biến, giao đồ vật cho nhị gia luôn là không sai, đáp: “Tiểu nhân nhất định đưa tận tay.”

Tư An lúc này mới đưa đồ vật cho hắn, thấy hắn cột chắc, mang ở trên người, lại thỉnh hắn đi vào uống một ngụm nước trà.

“Không được, tiểu nhân còn phải chạy về Lâm An phục mệnh, không tiện quấy rầy.”

Tư An cho hắn tiền đi lại vất vả, hắn lại kiên trì không chịu thu, hành lễ liền đi rồi.

Cố gia cũng là trong mấy năm ngắn ngủi trở thành cự giả hùng cứ một phương, trong đó cố nhiên có nguyên nhân do vị Tể tướng kia. Nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần cách làm người xử sự của một tùy tùng, cũng có thể nhìn ra một ít đạo lý.

Tư An trở lại Ngọc Trà cư, thấy Hàn Trạm vậy mà lại đây, hành lễ nói: “Hàn công tử, ngài đây là……”

“Tư An nha đầu biệt lai vô dạng? Cô nương các ngươi có ở đây không? Ta có việc muốn nói với nàng.” Hàn Trạm hàm hậu cười nói.

Tư An đi vào dò hỏi một tiếng, mới để Hàn Trạm đi vào.

Hạ Sơ Lam đang đứng bên bàn con bên cửa sổ từ bổ cây hoa, trên bàn bày hoa thạch lựu mới nở. Bóng dáng nàng được ánh nắng phác hoạ ra một vầng sáng, giống như kiều hoa phản chiếu dưới nước, lại mong manh tinh khiết, đẹp không thể nói. Hoa ở trong tay nàng rất nhanh được chiết thành hình, sau đó cắm vào bên trong bình hoa.

“Cô nương, đại công tử Hàn gia tới.” Tư An tiến lên nói.

Hạ Sơ Lam hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy tầm mắt Hàn Trạm buông xuống, hai lỗ tai đỏ bừng, hỏi: “Huynh tìm ta có chuyện gì?” Nàng không dựa vào quan hệ nhị phòng kêu biểu ca, bất quá chỉ là quan hệ thông gia của Hàn thị, huống chi từ trước đến nay nàng không thích Hàn thị.

Nàng nói chuyện thanh âm thanh thúy như chuông bạc, hình như có một mùi hương hoa lan nhàn nhạt thoảng qua. Hàn Trạm càng khẩn trương, hai tay gắt gao nắm chặt: “Ta, ta nghĩ…… Nàng……”

Tư An lạnh giọng trách mắng: “Công tử xin thỉnh tự trọng!”

Hàn Trạm vội vàng xua tay giải thích nói: “Không, không phải. Ta nghĩ hiện tại nàng có lẽ vì chuyện quyên tiền ưu phiền, Hàn gia nguyện ý ra ba triệu bạc, giúp Hạ gia vượt qua cửa ải khó khăn.” Hắn một hơi nói xong.

Hạ Sơ Lam nhìn Hàn Trạm, ba triệu bạc, số lượng thật lớn. Nàng nhớ rõ lão gia Hàn gia ngày ấy quyên quân lương, bất quá chỉ chịu lấy ra mấy ngàn. Hàn Trạm lại không dám đối diện với nàng, đôi mắt nàng thật sự quá mức xinh đẹp, giống như có thể hút người vào trong ấy.

Hắn lập tức dời đi tầm mắt: “Hàn gia và Hạ gia vốn dĩ là quan hệ thông gia, trở về ta nói với cha, ngài sẽ đồng ý.”

“Hảo ý của công tử lòng ta xin nhận, nhưng Hạ gia tạm thời không cần vay tiền, cũng không có cửa ải khó khăn phải vượt.” Hạ Sơ Lam rửa tay trong chậu đồng, sau đó lấy vải bông cẩn thận lau khô.

“Nhưng, nhưng bên ngoài đều nói, Hạ gia quyên mười triệu bạc quân lương, ba năm về sau mới có thể đổi muối, trước mắt trướng mục căng thẳng. Ta không có ý khác, chỉ là muốn giúp Hạ gia và…… nàng.”

Hạ Sơ Lam ngồi xuống, cầm lấy chén trà, nhàn nhạt nói: “Ta tưởng huynh cũng biết, Hạ gia có không ít đối thủ khi làm ăn. Bọn họ bịa đặt sinh sự khắp nơi, đơn giản vì đả kích Hạ gia. Nếu Hạ gia thật sự thiếu tiền, ta đã đi khắp nơi nghĩ cách, sẽ không ngồi ở chỗ này nói chuyện với huynh.”

Hàn Trạm ngẫm lại cũng đúng, Hạ tam cô nương là người nào, nếu nàng có thể lấy ra mười triệu bạc, tất nhiên là đã nghĩ kỹ đường lui, không có khả năng đẩy Hạ gia vào tuyệt cảnh. Cô mẫu cho rằng Hạ gia cần tiền, cần Hàn gia, còn làm hắn tới biểu hiện, thật là mười phần sai.

Hắn cảm thấy nhiều lời vô ích, chắp tay thi lễ, từ chính đường lui ra ngoài.

Đi được hai bước, Tư An đuổi theo: “Công tử dừng bước!”

Hàn Trạm nghiêng đầu nhìn nàng, không rõ nguyên do. Tư An hành lễ nói: “Cô nương nói, vẫn là cảm ơn hảo ý của công tử. Về sau trên dưới Hạ gia cần dùng rượu, tất cả đều do Hàn gia cấp. Tháng sau cô nương muốn đi Lâm An một chuyến, chậm thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì một tháng mới có thể trở về. Đến lúc đó việc làm ăn sẽ tạm thời giao cho nhị lão gia xử lý, khế ước mua rượu, ngài cứ việc kí với nhị lão gia là được.”

Hàn Trạm không nghĩ tới đi một chuyến lại có thể nhận được một mục buôn bán lớn như vậy, hơi trố mắt. Hắn vốn nghĩ rằng Hạ Sơ Lam khinh thường Hàn gia, càng khinh thường hắn, trong lòng còn tồn vài phần oán hận. Sau một lúc lâu, hắn vì tâm tư vừa rồi của mình cảm thấy xấu hổ, trịnh trọng nói: “Thay ta cảm ơn cô nương các ngươi.”

______________________

Chương 24

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Thời điểm chạng vạng trời mưa to một trận, thời tiết buổi tối liền mát mẻ hơn chút.

Trong thành Lâm An, chợ đêm mới vừa mở, mua bán không dứt. Một chiếc xe ngựa chạy đến Đức phường, nhanh chóng dừng lại trước cửa một căn nhà. Hai nam tử mặc áo cổ tròn từ trên xe đi xuống, một người quấn khăn trên đầu, tuổi còn nhỏ. Một người khác vác hòm thuốc, để râu.

Nam tử tuổi còn nhỏ tiến lên gõ cửa, người phía sau cửa hỏi: “Bên ngoài là người nào?”

“Tiểu nhân là tiểu hoàng môn nội cung, phụng mệnh quan gia, đưa y quan Hàn Lâm viện xem bệnh cho tướng gia. Phiền ngài mở cửa.”

Cửa gỗ “Kẽo kẹt” một tiếng mở ra, phía sau cửa là một ông lão mặc áo dài bằng vải bông, có vẻ quắc thước, sống lưng thẳng tắp. Ông cúi người thi lễ: “Lão gia nhà ta nói, bệnh của ngài tự ngài có thể trị liệu, còn mời các người trở về đi.”

Dứt lời liền muốn đóng cửa, tiểu hoàng môn kia lập tức dùng bả vai chắn cửa nhà tướng gia, vẻ mặt đau khổ cầu xin: “Xin ngài thương xót, tiểu nhân phụng mệnh làm việc, quan gia thật sự lo lắng bệnh tình tướng gia, vài lần phái y quan đến, đều bị tướng gia cự tuyệt ngoài cửa. Thỉnh ngài để y quan vào xem, quan gia nói, nếu tiểu nhân hôm nay không thấy được tướng gia, cho dù quỳ chết ở ngoài cửa cũng không được hồi cung. Tiểu nhân xin quỳ xuống nơi đây.”

Nói rồi liền vén vạt áo lên, lùi về sau vài bước định quỳ trên mặt đất.

Mặt đất còn ẩm ướt, giày dẫm lên liền dính nước bẩn. Quỳ xuống như vậy quần áo sẽ dơ bẩn không thể nhìn được. Tiểu hoàng môn là hoạn quan Nội Thị Tỉnh, hầu hạ thiên tử, có khi còn có thể đả động thánh tâm, làm sao dám làm nhục bọn họ.

Ông lão xua tay nói: “Không được. Các người tạm thời chờ một chút, ta lại đi hỏi lão gia một chút.”

Tiểu hoàng môn chắp tay thi lễ: “Đa tạ.”

Ông lão đóng cửa lại, đi nhanh xuyên qua tiền viện, tới nhà chính hậu viện. Phòng trong còn đốt đèn, trên cửa sổ có tầng ánh sáng màu cam. Sùng Minh đứng ở cạnh cửa diệt côn trùng, nhìn thấy ông lão lại đây, hỏi: “A ông, không phải là người trong cung lại tới chứ? Không phải ngày hôm qua vừa tới xong?”

Ông lão gật đầu, mặt lộ vẻ khó xử: “Ta vốn dĩ mời hắn đi trở về, tiểu hoàng môn kia lại cứng rắn phải quỳ ở ngoài cửa, chỉ có thể tới bẩm báo gia.”

Bên trong cánh cửa truyền đến hai tiếng ho khan đã gắng nén xuống, Cố Hành Giản than một tiếng, khép lại quan tạ trong tay: “Để cho bọn họ vào đi.”

……

Ở ngoài cửa Tiểu hoàng môn đi tới đi lui, y quan Hàn Lâm mỉm cười nhìn hắn: “Cố Tướng luôn luôn không khó xử người dưới. Hôm nay ngươi đã phải quỳ xuống, ngài khẳng định sẽ mềm lòng. Kỳ thật y thuật của ngài không thua kém lão phu, chẳng qua quan gia muốn ngài nhận phần ân tình này thôi.”

“Vi đại nhân, tâm tư quan gia, tiểu nhân cũng thật đoán không ra. Rõ ràng ngày ấy đã phát lửa giận lớn như vậy, trực tiếp đuổi Cố Tướng khỏi cung, không quá hai ngày lại nhớ ngài. Rất nhiều lần khi lâm triều thảo luận chính sự, không tự giác mà kêu tên tướng gia.” Tiểu hoàng môn lắc đầu thở dài. Dò tâm đế vương như mò kim đáy biển.

Vi y quan theo hầu thiên tử nhiều năm, tất nhiên so với tiểu hoàng môn rõ ràng môn đạo trong đó hơn.

Hoàng Thượng tín nhiệm Cố Hành Giản là phụ tá đắc lực, chợt nhìn thấy đài gián quan mãnh liệt công kích ngài, dù sao cũng phải làm bộ làm dạng, bình ổn cơn giận của ngôn quan. Trên thực tế, từ tam tỉnh lục bộ đến trăm kế dân sinh lại đến kết giao cùng Kim Quốc, mấy năm nay hiệu quả biện pháp chính trị Cố Hành Giản thi hành cũng là rõ như ban ngày, Hoàng Thượng sao có thể thật sự rời ngài.

Ông lão quay lại mở cửa, thỉnh hai người đi vào.

Đây là tư dinh Cố Hành Giản, cách hoàng thành rất xa. Bên trong đô thành tấc đất tấc vàng, nếu không phải nhà công khanh mấy đời nối tiếp nhau hay phú thương cự giả thì không mua nổi nhà ở trong hoàng thành. Tể tướng, Tham chính, Xu mật sử đều có quan phủ, ở Đại Cừ Khẩu trước Nam thương. Tể tướng đình quan, cần lập tức rời biệt thự, không có chỗ ở, chỉ có thể tạm đến ở tư dinh.

Tư dinh này thực đơn giản, chỉ có hai cái sân. Phía trước dùng để gặp khách, phía sau có một gian nhà chính, nhĩ phòng, bao quanh hành lang. Trong viện không đốt đèn, tối như mực, chỉ có bóng cây lay động.

Cửa phòng nhà chính hậu viện đã mở ra, Cố Hành Giản đứng ở trước cửa, trên người khoác một kiện áo choàng trắng, đang cúi đầu ho khan. Ánh sáng trong phòng dừng trên mặt hắn, bệnh trạng rõ ràng, nhưng không làm người khác cảm thấy gầy yếu chút nào, ngược lại giấu diếm khí thế, như giương cung mà không bắn.

Tiểu hoàng môn và y quan hành lễ với hắn, hắn đáp lễ nói: “Làm phiền nhị vị phải đi một chuyến, thỉnh vào trong ngồi.”

Trong phòng bày biện cũng cực kỳ đơn giản, lấy một cái bình phong tách thành hai bên. Một bên đặt giường nghỉ ngơi, bên kia bày biện án thư cùng kệ sách.

Tiểu hoàng môn đứng ở bên cạnh, y quan ngồi, nhìn thần sắc Cố Hành Giản trước, lại hỏi mấy ngày nay ẩm thực sinh hoạt thường ngày, sau đó mới duỗi tay bắt mạch. Ông vuốt cằm trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Tướng gia đây là ưu tư sâu nặng, nên yên tâm.”

Cố Hành Giản thu hồi tay, nhàn nhạt nói: “Bình thường vất vả đã quen.”

“Có nói là người học y không thể tự xem bệnh cho mình, tướng gia còn phải cố kỵ thân mình. Hạ quan đi khai mấy phương thuốc điều trị.” Y quan nói xong, dựa vào bàn viết phương thuốc, tiểu hoàng môn khom người nói với Cố Hành Giản: “Quan gia vô cùng lo lắng bệnh tình ngài, còn muốn tiểu nhân chuyển cáo ngài, nhanh chóng chạy chữa. Chờ ngài hết bệnh rồi, người sẽ triệu ngài tiến cung. Tiểu nhân lắm miệng một câu, quan gia đã sớm không giận ngài.”

Cố Hành Giản gật đầu: “Đa tạ đã báo, cũng thỉnh thay ta khấu tạ hoàng ân.”

Tiểu hoàng môn và y quan hoàn thành nhiệm vụ, liền cáo từ rời đi, cũng không ở lâu.

Cố Hành Giản gọi Nam bá tiến vào, giao phương thuốc cho ông: “A ông, ngày mai theo đơn này đi bốc thuốc đi.”

Nam bá gật đầu đáp ứng, lại lo lắng nói: “Bệnh ngài lâu chưa khỏi, nhị gia thực lo lắng, nói tối nay sẽ tới.”

Ước chừng một khắc sau, Cố Cư Kính đã lại đây, mang theo tay nải, phía sau còn có một phụ nhân đi theo. Hắn nhìn thấy Cố Hành Giản còn ngồi ở dưới đèn viết chữ, không khỏi nói: “Đã bệnh thành như vậy không thể nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày sao? Đệ hiện tại đình quan đã không phải là Tể tướng.”

Cố Hành Giản ngẩng đầu, nhìn thấy phụ nhân cúi đầu phía sau Cố Cư Kính, mày không khỏi nhíu. Phụ nhân bọc khăn trùm đầu, mặc áo ngoài vạt ngắn và quần, bả vai và cánh tay thô tráng hơn so với nữ tử bình thường.

Cố Cư Kính giới thiệu: “Đây là ta tìm cho đệ nữ đầu bếp, mỗi ngày vì các ngươi nấu cơm, đặc biệt sở trường là thức ăn chay, người cũng rất giữ bổn phận. Các ngươi ba đại lão gia, cứ kêu thức ăn bên ngoài cũng không phải biện pháp tốt. Ta để nàng ban đêm trở về nhà, hôm nay chính là mang đến nhận người.”

Đầu bếp nữ kia lập tức hành lễ, thanh âm rất nhỏ, không quá tương xứng với vẻ ngoài thô tráng. Hiển nhiên Cố Cư Kính chu đáo tự ý tìm người.

Cố Hành Giản không nói gì.

Cố Cư Kính để Nam bá mang theo nàng đi phòng bếp, đặt tay nải trên bàn sách Cố Hành Giản: “Từ Thiệu Hưng tới, ta không mở ra, trực tiếp mang lại đây cho đệ.”

Cố Hành Giản nhìn hắn một cái, duỗi tay mở nút kết trên tay nải. Cố Cư Kính ở bên cạnh thở dài: “Ta phái người cố ý hỏi thị nữ của nha đầu kia, có muốn truyền lời gì cho đệ, kết quả một câu cũng không có.”

Cố Hành Giản đã sớm đoán được kết quả này, trong bọc là xiêm y hắn thay ra ngày ấy ở Hạ gia. Một người đưa một người trả, ý tứ của nàng chính là thanh toán xong.

“Cười? Đệ vậy mà còn có thể cười được? Ai kêu đệ lừa nàng có gia thất. Đệ có biết ngày ấy Lục Ngạn Viễn đi Hạ gia làm cái gì? Hắn muốn nha đầu kia vào phủ làm trắc phu nhân.”

Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn Cố Cư Kính: “Huynh làm sao biết?”

“Ngày đó đi Hạ gia có một hộ vệ không cẩn thận té bị thương chân, không đi chiến trường được. Đêm qua ở tửu lầu uống rượu giải sầu, lúc say rượu không cẩn thận nói lỡ miệng, tự nhiên có người tới nói cho ta. Nha đầu kia có thể ít người nhớ thương sao? Chính đệ không cố gắng chút, ngày sau hối tiếc không kịp!”

Cố Hành Giản đặt tay trên áo, không nói gì, lại cúi đầu ho khan hai tiếng. Cố Cư Kính cúi người giúp hắn vỗ lưng: “Bệnh này của đệ rốt cuộc sao lại thế này? Lâu rồi cũng không thấy khỏe, còn thêm nặng.”

Cố Hành Giản vẫy tay, lúc ngẩng đầu, trong lúc vô tình nhìn thấy bên trong quần áo hình như kẹp thứ gì, liền thuận tay rút ra. Là một tờ giấy hoa tiên đã nhăn, mặt trên viết hai câu chữ nhỏ tinh tế xinh đẹp:

Cùng quân vừa quen biết, còn tựa cố nhân về.

Hắn ngây người, trong lòng giống như bị thứ gì đâm hạ. Hắn thu qua rất nhiều hoa tiên của nữ tử, trong đó không thiếu danh kỹ tài mạo song tuyệt hoặc là tài nữ văn chương danh chấn thiên hạ. Lại không có một câu nào giống như hai câu này làm hắn xúc động.

Hoa tiên này bị nhăn, hẳn là ngày ấy vốn muốn tặng cho hắn. Mà người đặt giấy ở nơi này, cũng tuyệt không phải nàng. Bất quá, hắn vẫn là thấy được.

Cố Cư Kính xem thần sắc hắn hơi lạ, thò lại gần muốn xem trên hoa tiên rốt cuộc viết cái gì, Cố Hành Giản lại giấu hoa tiên trong áo, bình tĩnh như thường: “Ta muốn ngủ, a huynh mời trở về đi.”

Cố Cư Kính hồ nghi nhìn hắn một cái, nói: “Ừ, vậy đệ dưỡng bệnh cho tốt, mấy ngày sau ta lại đến.”

Đến khi trong phòng chỉ còn lại có một mình hắn, hắn lại lấy hoa tiên ra, tỉ mỉ nhìn một lần.

***

Ngày ấy rời khỏi Thiệu Hưng, Hạ Sơ Lam và Hạ Diễn đi Bắc viện chào từ biệt lão phu nhân.

Lão phu nhân lệnh Thường ma ma đưa cho Hạ Diễn một cái bùa bình an, muốn cậu cất bên người, Hạ Diễn làm theo.

Lão phu nhân nhìn cậu, nhớ tới cảnh tượng năm ấy trưởng tử cao hứng phấn chấn ôm tôn tử mới sinh cho bà nhìn, tinh thần có chút hoảng hốt. Nghé con mới sinh không sợ cọp, đứa nhỏ này đích xác giống lão đại.

“Bất quá là một hồi khảo thí mà thôi, con đừng quá khẩn trương. Khảo xong rồi liền trở về sớm chút.” Lão phu nhân dặn dò hai câu. Bà cảm thấy Hạ Diễn tiến tới là chuyện tốt, nhưng lại cảm thấy tuổi còn nhỏ không cần phải vất vả như vậy. Thời điểm Hạ Khiêm bằng tuổi nó, còn thực ham chơi.

Hạ Diễn gật đầu: “Tổ mẫu bảo trọng, tôn nhi phải đi rồi.”

“Đi thôi.” Lão phu nhân than một tiếng.

Hạ Sơ Lam cũng khom người hành lễ với lão phụ nhân, hai tỷ đệ cùng nhau rời Bắc viện. Dương ma ma đỡ Đỗ thị đứng bên ngoài, khăng khăng muốn đưa bọn họ tới cửa. Đã nhiều ngày bỏ bớt lại bỏ bớt đồ vật, cuối cùng mỗi người chỉ mang theo một tay nải, Đỗ thị cảm thấy quá ít.

“Lam Nhi, đô thành không thể so với Thiệu Hưng, khắp nơi đều có quý nhân. Con là nữ hài tử, mọi việc đừng xuất đầu, tận lực giao cho Lục Bình và Tư An đi làm, nhớ kỹ chưa?”

Hạ Diễn ở bên cạnh cười trộm, những lời này Đỗ thị đã nói không dưới mười lần, hai người bọn họ đều đã có thể thuộc làu.

Chờ tới cửa, Hạ Bách Thanh đã sớm chờ ở chỗ đó, giao mấy quyển sách cho Hạ Diễn, lại dặn dò hai câu với cậu. Trước khi lên xe ngựa, Hạ Sơ Lam nói với Hạ Bách Thanh: “Tuy rằng con giao chuyện làm ăn cho nhị thúc, nhưng tam thúc vẫn nhìn giúp con.”

Hạ Bách Thanh gật đầu nói: “Con yên tâm, có ta ở đây, sẽ không sinh ra nhiễu loạn gì. Nhưng thật ra hai tỷ đệ con mọi việc đều phải cẩn thận. Nhanh lên đường đi, nếu không trời tối sẽ không tìm được nơi dừng chân.”

Lục Bình đánh xe ngựa rời đi, Hạ Diễn thò người ra khỏi cửa sổ, phất tay cáo biệt với Đỗ Thị và Hạ Bách Thanh. Đây là lần đầu tiên cậu đi Lâm An, nghĩ có thể tái kiến vị tiên sinh kia, trong lòng liền tràn ngập chờ mong.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top