Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25 -26

Chương 25

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Lâm An là đô thành trong thời kỳ Ngũ Đại Ngô Việt quốc. Trước khi hoàng tộc dời về phương Nam, Hàng Châu gồm hai châu, chín huyện, dân cư đông đúc, nghề thủ công phát đạt. Sau ba năm, chính thức đổi Hàng Châu thành phủ Lâm An, lấy vương cung Ngô Việt cũ dưới chân núi Phượng Hoàng Sơn làm cơ sở để xây cất hoàng thành.

Phạm vi Lâm An ước chừng bảy mươi dặm, chia làm ngoại thành và nội thành, hữu có Tây Hồ, tả dựa sông Tiền Đường, mười chín cửa thành theo đường thủy, ngoài thành có sông đào bảo vệ thành. Trong thành nơi phồn hoa nhất là Triều Thiên Môn ngoài cửa ngự phố, thành có năm chợ, chợ ở phía bắc lớn nhất, có mười ba tòa câu lan. Vừa vào trong thành, đã nghe chiêng trống vang trời, âm thanh ủng hộ không ngừng.

Trong thành, sông ngòi song hành với thành thị, đường sông bốn phương thông suốt, nhịp cầu khắp nơi, thuyền nhiều xe thiếu.

Hạ Diễn hưng phấn nhìn ngoài cửa sổ, tửu lầu quán trà san sát nối tiếp nhau, dân buôn lui tới bàn chuyện, tiệc tùng nhộn nhịp. Nghĩ thầm không hổ là đô thành, Thiệu Hưng so với nơi này, thực sự kém cỏi.

Xe ngựa đi thật sự chậm, trên đường cái rộn ràng nhốn nháo, bá tánh trong thành tựa như đổ toàn bộ ra đường. Sau khi nghe ngóng mới biết được, ngày sáu tháng sáu là sinh nhật Thôi Phủ Quân, bá tánh toàn thành đều đi hiến hương hóa giấy.

Lục Bình quay đầu lại nói với người bên trong xe ngựa: “Cô nương, công tử, chúng ta có nên tìm trước một chỗ khách xá để ở?”

Hạ Sơ Lam nói: “Ngươi đi hỏi Quốc Tử Giám ở nơi nào, chúng ta tìm một khách xá gần đó.”

“Vâng.” Lục Bình ngừng xe ngựa ở bên đường, đi xuống hỏi đường.

Trong xe ngựa, Tư An lấy ra mấy cái bánh nướng trong bọc quần áo, đưa cho tỷ đệ hai cái, hơi chút ngượng ngùng nói: “Không có Triệu ma ma, hôm qua nô tỳ mượn phòng bếp, chỉ làm ra mấy cái bánh nướng này, thỉnh tạm chấp nhận ăn.”

“Tư An, ngươi làm bánh nướng ăn rất ngon.” Hạ Diễn vừa mở to miệng ăn bánh vừa nói, “Tỷ tỷ, đệ nhìn thấy ven đường hình như có sạp bán hoa rất có ý vị, vây quanh rất nhiều người.”

Hạ Sơ Lam hỏi: “Đệ muốn đi xem?”

Hạ Diễn dùng sức gật đầu.

Tư An dọc theo đường đi nghe tiếng người, đã sớm không kiềm chế được, nghe được Hạ Diễn nói như vậy, cũng chờ mong nhìn Hạ Sơ Lam. Hạ Sơ Lam thở dài, nói: “Chờ Lục Bình hỏi đường trở về, chúng ta liền đi xem.”

Xa phu phải lưu tại chỗ giữ xe, bốn người đi đến một chỗ náo nhiệt nhất bên đường, Trên sạp bày hoa nhài trắng tỏa hương lan xa, hoa lan Phúc Kiến màu tím kiêu sa, hoa quế trắng trong như ngọc, tất cả được sắp xếp thành từng bó rực rỡ. Bán hoa chính là một thư sinh, trong tay cầm vòng hoa, trên giá phía sau còn bày trâm hoa, bức họa và châu ngọc.

Một người phụ nhân trẻ tuổi trang phục lộng lẫy đang đứng hàng đầu tiên. Hóa ra là quan phác, thảo nào hấp dẫn nhiều người như vậy.

Quan phác là một loại hoạt động mời chào thịnh hành nhất đương thời. Có tiểu thương lấy vật đánh cuộc, cùng người mua ước định giá cả. Sau đó người mua ném mạnh đồng tiền vào trong bình hoặc trên mặt đất, nếu toàn bộ tiền đồng hiện toàn mặt trái hoặc là mặt phải, có thể lấy vật phẩm ước định đi. Nếu hiện cả hai mặt trái phải, người mua phải giao số tiền ước định cho tiểu thương.

Phụ nhân kia đồng thời ném tám đồng tiền, có mặt trái cũng có mặt phải. Thị nữ bên cạnh thở dài, thư sinh cười hì hì hỏi: “Phu nhân còn muốn tiếp tục ném sao?”

Thị nữ vội vàng xua tay nói: “Phu nhân, chúng ta đã thua nửa quan tiền, cây quạt rách kia nào có đáng giá như vậy! Vẫn là thôi đi.”

Phụ nhân ngẫm lại cũng đúng, hậm hực đứng ở bên cạnh, nhưng còn không cam lòng rời đi.

Hạ Diễn lôi kéo tay áo Hạ Sơ Lam, hỏi: “Tỷ tỷ có muốn thử không?”

Hạ Sơ Lam biết Hạ Diễn đối với bổ thí kỳ thật rất khẩn trương, chẳng qua sợ người khác lo lắng mới không biểu lộ ra. Nàng nghĩ thầm, khó được đệ ấy có hứng thú, vừa vặn cũng có thể thả lỏng một chút, liền nhìn về phía cái giá sau lưng thư sinh.

Có một cây quạt tròn, tua rũ xuống, mặt quạt thêu hoa nhài, rất lịch sự tao nhã.

Hạ Sơ Lam duỗi tay nói: “Chọn cái kia đi.”

Hạ Diễn gật đầu, tiến lên thỏa thuận với thư sinh. Thư sinh đã sớm quan sát hai người bọn họ, đặc biệt là Hạ Sơ Lam mặc nam trang, đứng ở phía trước đám người, đặc biệt dễ nhận.

Thư sinh nói: “Tiểu lang quân nhãn lực tốt, hôm nay có tận mười người chọn cây quạt ấy. Ném một lần là ba mươi đồng, một lượt phải đưa tiền hai lần ném.”

Hạ Diễn quay đầu lại kêu Tư An, Tư An liền đếm 60 đồng giao cho thư sinh. Thư sinh đưa tiền đồng để ném cho Hạ Diễn, Hạ Diễn nhắm mắt hít sâu, ném mạnh đồng tiền trên mặt đất.

Lần đầu mặt phải ba cái, mặt trái năm cái.

Thư sinh giúp đỡ nhặt đồng tiền lên, lại giao cho Hạ Diễn: “Tiểu lang quân đừng nản chí, thử lại xem.”

Hạ Sơ Lam không nghĩ Hạ Diễn có thể trúng, cảm giác được có một ánh mắt dừng ở trên người mình, nhìn nhìn khắp nơi, cũng không tìm được ánh mắt kia ở đâu.

Hạ Diễn lại ném một phen, đám người vốn náo nhiệt, nháy mắt an tĩnh lại.

Chỉ thấy trên mặt đất tất cả tiền đồng đều hiện mặt phải, một cái mặt trái đều không có.

Thư sinh khó có thể tin mà há to miệng, ngồi xổm trên mặt đất nhìn, ý đồ vươn tay lấy, bị Tư An ngăn cản: “Ui, ngươi đừng lộn xộn! Để cho tất cả mọi người đều nhìn xem, đỡ phải ngươi không nhận thua!”

Người chung quanh lập tức nói: “Tiểu lang quân này chính là có điềm có tiền nha! Mọi người đều thấy.”

“Đúng vậy, ngươi mau đưa đồ cho người ta đi.”

Thư sinh không nghĩ tới tiểu lang quân này vận khí tốt như vậy, tự nhận xui xẻo, gỡ cây quạt xuống từ trên giá, đưa qua. Hạ Diễn cao hứng đưa cây quạt thắng được cho Hạ Sơ Lam, Hạ Sơ Lam nhận cây quạt, nói cảm ơn, cúi đầu nói với cậu: “Diễn Nhi, chúng ta đi nhanh thôi.”

Hạ Diễn biết khả năng có chuyện gì, thuận theo gật đầu.

Bốn người mới vừa đi ra ngoài hai bước, thị nữ của phụ nhân kia liền ngăn trước mặt bọn họ, kiêu căng ngạo mạn nói: “Phu nhân chúng ta muốn cây quạt này, 60 tiền đây đưa cho chúng ta đi.”

Hạ Sơ Lam thấy một thị nữ lại vô lễ như vậy, nói vậy lai lịch đối phương không nhỏ. Tại đây trong hoàng thành, tùy tiện bước một bước cũng có thể gặp công khanh hiển quý. Nếu là những thứ khác nàng cũng đưa, nhưng quạt này là Hạ Diễn thắng cược tặng cho nàng, không thể tùy tiện nhường ra.

“Quạt này là đệ đệ ta tặng cho, ta không muốn bán, thất lễ.” Hạ Sơ Lam khách khí nói, muốn lôi kéo Hạ Diễn đi. Ai ngờ thị nữ kia không thuận theo không buông tha: “Rốt cuộc muốn bao nhiêu tiền, các ngươi mới bằng lòng bán?”

Tư An cũng nổi nóng: “Bao nhiêu tiền đều không bán! Thứ này lại không phải chúng ta mua, là công tử nhà ta vận khí tốt lấy được, xem như điềm có tiền. Nào có người ngang ngạnh muốn cướp điềm có tiền của người khác? Dưới chân thiên tử chẳng lẽ không có vương pháp sao?” Nàng nói chuyện thanh âm rất lớn, người chung quanh đều nhìn lại đây.

Vị phu nhân kia đại khái cũng không nghĩ gây chuyện, nói nhỏ: “Tiểu Ngư, đi.”

Thị nữ kêu Tiểu Ngư kia hung hăng trừng mắt liếc Tư An một cái, trở lại bên người chủ nhân.

Bốn người trở lại xe ngựa, trực tiếp đi hướng Quốc Tử Giám. Quốc Tử Giám tiếp giáp Thái Học, ở trong thành Tây Bắc. Nhân thiên tử thường xa giá đến xem, cho nên quy mô to và rộng, nhà cửa tráng lệ.

Tư An và xa phu đi trước tìm kiếm khách xá có thể đặt chân ở phụ cận, Hạ Sơ Lam và Hạ Diễn đứng ở góc đường phía dưới một cây đại thụ râm mát.

Lục Bình tiến đến hỏi thăm người tham gia bổ thí khi nào có thể đăng ký tên họ.

Lúc này đã có không ít học sinh mặc áo sam lui tới, thảo luận chư tử kinh tập, không khí học tập thực dày. Hạ Sơ Lam dùng cây quạt thắng được nhẹ nhàng quạt cho Hạ Diễn, Hạ Diễn tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.

Chẳng được bao lâu Lục Bình liền chạy về, thần sắc nôn nóng: “Cô nương, hôm nay Quốc Tử Giám có thể ghi danh bổ thí, nhưng tiểu nhân đưa sổ hộ tịch công tử cho Học lục xem, Học lục lại không chịu, nói công tử tuổi quá nhỏ.”

Hạ Sơ Lam nhíu mày, cầm sổ hộ tịch, đi thẳng đến đại môn Quốc Tử Giám.

Ngoài cửa bày một cái bàn dài bằng gỗ mun, sau bàn hai gã Học lục ngồi, có mấy thiếu niên khom người viết chữ trên bàn, toàn trên dưới mười lăm tuổi, bên cạnh còn có mấy tên lính canh hung thần ác sát đứng.

Hạ Sơ Lam đi lên bậc thang, một người Học lục quét mắt liếc nàng một cái, lại chăm chú nhìn.

Nàng cúi người bái nói: “Xin hỏi đại nhân về quy chế tuổi tác để báo danh bổ thí?”

Học lục kia nghe thanh âm nàng nói chuyện rõ ràng là cô nương, ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: “Cũng không hạn chế tuổi, nhưng nữ tử tuyệt đối không được.”

Hạ Sơ Lam đưa sổ hộ tịch Hạ Diễn qua: “Nếu không có hạn chế tuổi, vì sao không thu sổ hộ tịch đệ đệ ta?”

Học lục nhìn lướt qua, liền biết là của gã sai vặt vừa rồi đưa, lại nhẫn nại tính tình nói: “Thái Học chưa từng thu học sinh dưới mười lăm tuổi, đệ đệ ngươi về nhà đọc sách cho tốt, ba năm sau lại đến khảo.”

Hạ Sơ Lam kiên trì nói: “Nếu luật pháp còn có Quốc Tử Giám đều không có quy định thiếu niên dưới mười lăm tuổi không thể khảo bổ thí, đại nhân để đệ đệ ta thử một lần thì đã sao?”

“Nói không được chính là không được, cô nương này sao cố chấp như vậy?” Học lục cũng hơi bực, gọi lính lại đây, muốn đuổi nàng đi. Hạ Diễn vội vàng nói: “Tỷ tỷ, thôi bỏ đi.”

Bọn họ bị ngục tốt đuổi xuống bậc thềm, Hạ Sơ Lam lại không chịu đi, đứng ở chỗ đó, cất cao giọng nói: “Ta muốn gặp Tế tửu.”

“Tế tửu đại nhân há tiểu dân như người muốn gặp là gặp được? Đi mau đi mau! Đừng chậm trễ thí sinh khác báo danh.”

Hạ Sơ Lam nắm chặt sổ hộ tịch, cũng không nói lời nào, đứng ở tại chỗ. Nàng không tin Tế tửu và Tư nghiệp Quốc Tử Giám sẽ luôn ở tại bên trong không ra. Hạ Diễn đứng bên cạnh Hạ Sơ Lam, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, có lẽ thật là tuổi đệ quá nhỏ. Hay là lần này bỏ đi?”

“Đệ chuẩn bị vất vả như vậy, không thử xem một lần có thể cam tâm sao? Huống chi tỷ cũng hỏi qua, bổ thí cũng không hạn chế tuổi, vì sao không thể khảo? Việc này không công bằng, tỷ nhất định phải hỏi rõ ràng.”

Hạ Diễn bỗng nhiên vỗ tay nói: “Tiên sinh không phải dạy học ở Quốc Tử Giám sao? Nếu không hỏi Học lục đại nhân một chút có nhận thức ngài hay không?”

“Ngài nói từng ở Quốc Tử Giám, hiện tại hẳn là không còn ở. Huống chi tỷ không biết tên họ ngài ấy.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói.

Tháng sáu đã vô cùng nóng bức, mặt trời nướng nóng mặt đất. Người qua lại Quốc Tử Giám nhìn thấy ba người đứng trước cửa, vẫn không nhúc nhích. Hạ Sơ Lam cúi đầu lau mồ hôi trên trán, Hạ Diễn lo lắng nhìn về phía nàng: “Tỷ tỷ……”

Lục Bình nhìn mặt nàng đã bị phơi đến đỏ bừng, vai và lưng cũng hơi run rẩy, liều mạng quạt gió cho nàng: “Cô nương, hay là hôm nay về đi. Trời nắng như vậy, chúng ta ngày khác lại đến……” Huống chi sức khỏe cô nương vốn cũng không phải quá tốt, cứ đứng như vậy, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Người lui tới nhìn thấy ba người bọn họ đứng ở chỗ đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, đều tò mò mà vây quanh lại, nghị luận sôi nổi.

Học lục thấy người nhiều lên, từ bậc thang xuống dưới, nói: “Cô nương sao lại thế này? Không theo ý ngươi, ngươi một hai phải đứng ở chỗ này. Là muốn gây rối phải không?”

“Ta cũng không muốn gây rối, chẳng qua bổ thí và khoa cử giống nhau, tuyển hàn sĩ thiên hạ, xưng công bằng công chính. Đại nhân cũng không cho chúng ta lý do để từ bỏ, cho nên chúng ta không thể rời đi như vậy.” Hạ Sơ Lam nói.

Học lục hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi lên.

Người vây xem càng ngày càng nhiều, đều dò hỏi là chuyện gì. Học lục xem cứ để như vậy mãi cũng không phải biện pháp, nháo lớn, nói không chừng còn sẽ truyền tới lỗ tai gián quan. Đám gián quan kia cũng không phải  ăn chay, nhất định sẽ tàn nhẫn tham tấu bọn họ một quyển. Trước đó không lâu Cố tướng đã bị bọn họ làm cho đình quan, hắn chỉ là một Học lục nho nhỏ, gánh không nổi trách nhiệm này.

Hắn nghĩ nghĩ, kêu một Học lục khác đi vào xin chỉ thị Tế tửu.

Tế tửu đưa Cố Hành Giản từ cửa hông ra, bái Cố Hành Giản nói: “Tướng gia yên tâm, bổ thí vốn không hạn chế tuổi. Tuy rằng chưa bao giờ từng có tiền lệ, nhưng chấp thuận một hài tử khảo thí cũng không phải việc khó, hạ quan sẽ phân phó Học lục nhận sổ hộ tịch của Hạ Diễn, nhọc ngài cố ý đi một chuyến.”

Hắn vừa nói xong, liền nhìn thấy trước cửa lớn vây quanh rất nhiều người, nhíu mày “A” một tiếng. Đây là có chuyện gì, ban ngày ban mặt nhiều người như vậy vây quanh trước Quốc Tử Giám làm cái gì?

Đúng vào lúc này, trong đám người có người hô lớn: “Ai nha, cô nương này té xỉu!”

___________________

Chương 26

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam cảm thấy không thoải mái, vốn định cúi đầu lấy một viên đường ăn. Ai biết vừa cúi đầu, liền cảm thấy trước mắt tối đen.

Lục Bình vội vàng đỡ nàng mới không làm nàng ngã trên mặt đất. Hạ Diễn chạy nhanh tới cởi túi đường bên eo nàng, cầm một viên nhét vào trong miệng nàng.

Người vây xem mồm năm miệng mười quan tâm dò hỏi, có người đi lấy khối băng, có người đề nghị dời đến chỗ râm mát, còn có người chạy đi tìm đại phu. Tuy vốn chẳng quen biết, nhưng tình ý lại chân thành.

Hạ Sơ Lam cũng bực thân thể này không biết cố gắng, không được việc gì. Khi nàng còn đi học, nàng còn là kiện tướng chạy tám trăm mét đấy.

Học lục kia nhìn thấy đã xảy ra chuyện, vội vàng đi xuống bậc thang. Thấy người còn có ý thức, không xảy ra chuyện lớn mới nhẹ nhàng thở ra: “Cô nương, lão phu thật là sợ ngươi. Đã kêu đồng liêu đi vào xin chỉ thị Tế tửu, ngươi tới chỗ râm mát bên cạnh nghỉ ngơi một chút đi.”

“Đa tạ đại nhân.” Hạ Sơ Lam kiên trì trình hộ tịch Hạ Diễn lên.

Học lục lắc đầu, duỗi tay tiếp nhận hộ tịch. Lúc này, Tế tửu vừa vặn cũng đã đi tới, đứng ở ngoài đám người, nhíu mày hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”

Học lục không nghĩ tới Tế tửu tự mình đi ra, vội vàng hành lễ, thỉnh Tế tửu đến một bên nói: “Vị đệ đệ cô nương này năm nay mới mười hai tuổi. Bổ thí chưa bao giờ có tiền lệ có học sinh dưới mười lăm tuổi, cho nên người nhỏ hơn mười lăm tuổi thường không được báo danh. Nhiều năm như vậy, cũng đã thành lệ. Nhưng lại không có văn bản quy định rõ ràng không thể cho bọn họ khảo thí, bởi vậy sinh chuyện.”

Vốn dĩ bổ thí rất khó khăn, người mười lăm tuổi tới ghi danh đã là lông phượng sừng lân, nào biết đâu có người mười hai tuổi tới. Học lục cũng không phải cố ý khó xử, mà là lệ cũ thôi.

Tế tửu cầm lấy hộ tịch Hạ Diễn, lúc vừa thấy, thầm nghĩ trong lòng, đây không phải là người tướng gia nhờ sao? Nhanh như vậy đã tới rồi. Cũng không biết Hạ Diễn này có thần thông gì, có thể làm tướng gia tự mình giới thiệu. Nhưng tướng gia cũng nói, không muốn người khác biết việc này, sau khi báo danh, hết thảy theo quy chế, càng không cần đối đãi đặc biệt với Hạ Diễn ……

Tế tửu nghĩ nghĩ, trên mặt trầm ổn như thường: “Nếu không có văn bản quy định rõ ràng không được, vậy ghi vào đi. Bất quá là cho hắn một cơ hội khảo thí công bằng, lại không phải cho hắn nhập học. Miễn cho sự tình nháo lớn, người trong thiên hạ cho rằng Quốc học chúng ta điểm lòng dạ này cũng không có. Ngươi nhận lấy hộ tịch, bảo người trở về đi.”

Học lục liên thanh đáp ứng, Tế tửu liền xoay người đi vào.

Hạ Sơ Lam được đỡ đến dưới tàng cây ngồi một lát, cảm thấy dễ chịu hơn chút, cảm tạ những người qua đường đã nhiệt tâm hỗ trợ. Nàng không nghĩ tới dân phong Lâm An thuần phác như thế, thật nhiệt tình, so với người đời sau ở đô thị ba bốn năm cũng không biết hàng xóm mình trông như thế nào, đối lập hoàn toàn.

“Tỷ tỷ đều là vì đệ……” Hạ Diễn rũ đầu, dáng vẻ rất áy náy.

Hạ Sơ Lam cười cười: “Tỷ có chứng choáng váng này đã lâu, sao có thể trách đệ?”

Một lát sau, Tư An đi tới, Lục Bình lập tức nói chuyện vừa rồi với nàng. Nàng ngồi xổm bên cạnh Hạ Sơ Lam nói: “Cô nương, nô tỳ vừa rồi tìm một vòng các khách xá lớn chung quanh, không phải đã ở đầy hết, thì cũng sớm bị người đặt trước, chỉ có thể mang theo xa phu trở về. Thành Lâm An này ngư long hỗn tạp, chúng ta trời xa đất lạ, đi tìm Cố nhị gia hỗ trợ được không?”

Hạ Sơ Lam cũng không muốn nhờ vả Cố Cư Kính, vừa rồi đứng trước Quốc Tử Giám, xác thật nàng cũng nghĩ đến điều này. Nếu hôm nay không thành, chỉ sợ cũng chỉ có thể tìm Cố Cư Kính nghĩ cách. Trước kia nàng cũng chưa từng khắc sâu thể nghiệm qua thân phận nhỏ bé như con ong cái kiến. Ở Tuyền Châu Hạ gia giàu nhất một vùng, ở Thiệu Hưng Hạ gia cũng là nhà giàu số một, quan viên địa phương đều kính trọng vài phần.

Nhưng ở bên trong đô thành, nàng chỉ là thường dân, kêu trời không ứng, kêu đất không linh.

Loại cảm giác bản thân mình như con kiến nhỏ bé, đích xác không dễ chịu. Khó trách nhiều đệ tử nhà nghèo đều hy vọng có thể thông qua khoa cử thay đổi nhân sinh của mình.

Nàng thở dài, vịn Tư An đứng lên nói: “Không đến vạn bất đắc dĩ, vẫn không cần đi tìm Cố nhị gia. Thiếu nhân tình của người, tóm lại vẫn phải trả lại.” Nàng mới đến Lâm An đã bị làm cho chật vật như vậy, càng không nghĩ để người kia biết.

Tư An vốn đang muốn khuyên nhủ, nhưng cũng rõ ràng cô nương xưa nay hiếu thắng, càng không thích dựa vào người khác, mọi việc đều một mình tự chịu trách nhiệm. Gánh nặng quá cũng chỉ cắn môi, cũng không mở miệng oán giận.

Tư An cũng không biết như vậy là tốt hay không tốt, chỉ biết nhìn rất đau lòng.

Nàng đỡ Hạ Sơ Lam đi về phía trước hai bước, hơi ảo não, nếu sớm biết đã để xe ngựa dừng gần một chút.

Bỗng nhiên, một người đi ra từ bên cạnh.

Tư An hoảng sợ, Lục Bình kinh ngạc, Hạ Diễn đã lớn tiếng kêu lên: “Tiên sinh!”

Hắn mặc bộ áo xanh nàng đưa trả về, sắc mặt thoạt nhìn hơi tiều tụy, nhưng đứng ở nơi đó, như cánh đồng thanh mát, gió thổi liễu xanh, thanh thản tự nhiên. Phong thái của người này cũng không dựa vào diện mạo xuất chúng, mà là một loại khí chất toát ra từ trong xương cốt, khiến người động tâm.

Cố Hành Giản nhẹ nhàng cười: “Tiểu hữu biệt lai vô dạng.” (1) Nói xong, lại nhìn về phía Hạ Sơ Lam, “Cô nương cũng biệt lai vô dạng?”

Hạ Sơ Lam thực không nghĩ tới lại gặp nhau ở chỗ này, ngay thời điểm mình chật vật như vậy, nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu. Đại khái là lần đầu tiên bị người cự tuyệt, da mặt nàng cũng chẳng dày, đương nhiên có chút canh cánh trong lòng.

Lúc đầu Cố Hành Giản cũng không biết người té xỉu trước Quốc Tử Giám là nàng. Lúc sau người tản đi bớt, từ xa xa mới nhìn thấy Lục Bình đỡ nàng đến dưới tàng cây nghỉ ngơi. Làn da như bạch ngọc bị phơi đến đỏ bừng, đôi mắt bình thường sáng rực rỡ nay có hơi ủ rũ.

Hắn đột ngột dừng bước. Vốn không nghĩ tới bọn họ sẽ gặp lại nhanh như vậy, có chút trở tay không kịp. Nhưng thấy nàng suy yếu như thế, còn không chịu xin huynh trưởng hắn giúp đỡ, hắn chỉ đành phải hiện thân.

Thật là một nha đầu quật cường.

Nàng không nói lời nào, hắn cũng không làm khó nàng, ngược lại nói với Tư An: “Trong khách xá ngư long hỗn tạp, nơi đây chiêu sinh bổ thí, hẳn là không có phòng trống. Ta thuê gian viện tử nhỏ ở Cùng Đức phường, hẳn là đủ cho các vị ở. Cách nơi đây không xa.”

Tư An vui vẻ nói: “Tiên sinh suy nghĩ thật chu toàn, giúp chúng ta giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ.” Nàng lôi kéo tay Hạ Sơ Lam, dò hỏi ý tứ nàng.

“Tỷ tỷ, chỗ ở tiên sinh tìm nhất định rất tốt. Chúng ta đi chứ?” Hạ Diễn cũng chờ mong hỏi.

Hạ Sơ Lam hiện tại đau đầu đến lợi hại, vừa rồi là cường ngạnh chống đỡ, lúc này người người đều muốn thuyết phục nàng. Nàng thật sự cũng không muốn chống đối nữa, gật đầu, vịn tay Tư An đi về phía trước. Mới vừa đi hai bước liền qụy xuống trên mặt đất, chỉ cảm thấy không thở nổi.

Ngày thường sống trong nhung lụa, một khi gặp chuyện, thân mình liền không chịu được.

Tư An và Lục Bình đều phải đỡ nàng, Cố Hành Giản từ xa bước lại, không nói lời nào mà bế nàng lên.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, Hạ Sơ Lam cũng giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.

“Xe ngựa ở nơi nào? Đi trước dẫn đường.” Cố Hành Giản cũng không nhìn nàng, phân phó.

Tư An lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đi tới trước hai bước: “Thỉnh đi theo nô tỳ.” Trong lòng lại hơi mừng thầm, xem ra Tiên sinh đã thấy tờ hoa tiên kia.

Gò má Hạ Sơ Lam đỏ bừng, giãy giụa nói: “Ngài, ngài để ta xuống……”

Cố Hành Giản mắt nhìn phía trước, siết chặt hai tay, chỉ cảm thấy người trong lòng ngực mềm mại tựa như không xương, hương hoa nhài thơm nồng, làm cho hắn hít thở không thông.

“Nàng đừng nhúc nhích.”

Hạ Sơ Lam chưa bao giờ bị ai ôm như vậy, để người cân bằng, tay nắm chặt vạt áo hắn, chỉ cảm thấy hương vị trên người hắn gần trong gang tấc, tràn ngập khoang mũi, tim đập như nai con chạy loạn. Những tâm niệm phân vân đó giờ lại nảy mầm như măng mọc sau mưa. Nhưng nàng quá mệt mỏi, mí mắt nặng đến mức không nâng nổi, vòng ôm này lại rất có cảm giác an toàn, có thể làm nàng dỡ xuống hoàn toàn phòng bị.

Cố Hành Giản thấy nàng rốt cuộc ngoan ngoãn, không lộn xộn nữa, trong lòng dần an ổn, bình phục lại hô hấp. Tay nàng bắt lấy vạt áo hắn, đầu dựa vào trong lòng ngực, là một loại tư thái ỷ lại thả lỏng, giống mèo con mềm mại. Chờ đi tới trước xe ngựa, hắn khom lưng đặt nàng vào trong, trong lòng ngực lại hơi có cảm giác như…… không muốn buông ra.

Mọi người vào xe ngựa, hắn ngồi vào bên cạnh xa phu. Xa phu hồ nghi nhìn hắn một cái, trong mắt toát ra địch ý.

Cố Hành Giản không nghĩ tới có một ngày chính mình thành đăng đồ tử trong mắt người khác, cảm thấy có vài phần buồn cười, nhàn nhạt nói: “Dọc theo phố này đi đến cuối, sau đó rẽ trái.”

Hắn thuê một gian tứ hợp viện nhỏ, ở bên trong Cùng Đức phường, là nơi u tĩnh.

Cùng Đức phường không tính là phồn hoa, người ở đều là bình dân. Bởi vì gần Thái Học, mỗi khi tới kì khảo thí, sẽ có rất nhiều thí sinh tới Lâm An, bởi vậy người dân ở nơi này tình nguyện dọn ra ngoài thành, cho thuê chỗ ở, có thể phát tài lớn. Đương nhiên  không phải ai cũng có thể thuê phòng ở nơi này, nhưng đối với Cố Hành Giản thì lại không có gì khó.

Xe ngựa tới nơi, Hạ Diễn xuống trước, sau đó là Lục Bình và Tư An. Tư An nói với Cố Hành Giản: “Cô nương còn ngủ, chúng tôi không dám gọi. Sức lực của nô tỳ hay Lục Bình đều không lớn, không bế nổi cô nương, còn cần lại làm phiền tiên sinh một chút.”

Rõ ràng là lấy cớ, nhưng Cố Hành Giản cũng không nói gì, lên xe ngựa ôm Hạ Sơ Lam xuống dưới.

Dù ngây thơ như Hạ Diễn cũng nhìn ra điểm gì đó không đúng, đi theo sau Cố Hành Giản, vẫn luôn nháy mắt với Tư An. Tư An gật đầu với cậu, cô nương đẹp như vậy, cũng không tin tâm Cố Ngũ tiên sinh làm bằng sắt. Chỉ có Lục Bình còn hơi băn khoăn, nhìn Cố Hành Giản.

Vị tiên sinh này rốt cuộc có địa vị gì? Lời nói cử chỉ đều không giống như người thường.

Hắn cũng không biết tâm tư Hạ Sơ Lam đối với Cố Hành Giản, chỉ cảm thấy Tư An làm như vậy có chút qua loa, nhưng đối phương rõ ràng đang hỗ trợ, lại khó mà nói được gì.

Cố Hành Giản ôm Hạ Sơ Lam vào nhà chính, mấy ngày trước hắn sai người lại đây quét tước toàn bộ, tất cả dụng cụ đều mới. Hắn đặt người nằm ở trên giường, bản thân cũng hơi thở gấp, bởi vì bệnh hắn còn chưa khỏe hẳn.

Hắn ngồi ở ven giường, duỗi tay bắt mạch, lại quan sát khí sắc nàng. Trên mặt đỏ ửng chưa lui, xem ra là làn da quá non mềm, phơi nắng nên hơi thương tổn.

Hạ Diễn đi theo bọn họ tiến vào, đặt tay nải ở trên bàn trong phòng, vừa rồi xem qua, thật sự rất hài lòng với viện này, thật sự không thể tốt hơn được nữa.

Hạ Diễn hỏi: “Tiên sinh, bệnh tỷ tỷ có nặng không?”

“Không có trở ngại. Cảm nắng mà thôi, cần giải nhiệt trước, ta về nhà lấy thuốc, các ngươi chăm sóc nàng.” Cố Hành Giản nói xong đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Chờ Cố Hành Giản đi rồi, Tư An ngồi ở mép giường chăm sóc Hạ Sơ Lam, Lục Bình bưng nước lại đây, nhịn không được hỏi: “Vị tiên sinh kia và cô nương rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Tư An vừa giúp Hạ Sơ Lam lau mồ hôi vừa thở dài: “Lúc cô nương ở Thiệu Hưng có thích hắn, khi đó hắn còn cự tuyệt cô nương. Vừa mới rồi ta cố ý thử, hắn đối với cô nương cũng khổng hẳn là hoàn toàn vô tình.”

Lục Bình thở dài: “Người có thể thuê chỗ này ở Lâm An, nhất định không đơn giản.”

____________________

(1) Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, tuy nhiên thường được xem như một câu chào hỏi đại ý là “rất vui được gặp lại bạn” hoặc là “lâu rồi không gặp”. Nguồn: Truyện Nhất Thế Triêu Hoa Chương 77

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top