Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41 - 42

Chương 41

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Cố Cư Kính đang chờ ở cửa tướng phủ thấy xe ngựa chạy tới, vội vàng tiến lên hai bước, đỡ Tần La bước xuống. Tần La nói với hắn: “Nhị gia, Hạ muội muội đã về Thiệu Hưng. Trong phòng không có ai, chỉ để lại năm quan tiền, còn có một phong thư.”

Cố Cư Kính sửng sốt một chút nhận thư từ Tần La, phía trên viết đơn giản hai câu cảm tạ và cáo biệt bọn họ. Hắn ngàn tính vạn tính, không tính đến nha đầu này lại chạy mất? Chức vị Tể tướng của đệ đệ dọa người thế sao?

Hắn quay đầu lại nhìn cửa  phủ ba gian sừng sững, bậc thềm cao hơn mặt đất rất nhiều, có vẻ cao cao tại thượng. Thiên tử ban cho phủ đệ thường không đồng nhất, khu vực tấc đất tấc vàng ở hoàng thành không cần đề cập đến, chỉ bên ngoài thôi cũng đủ khiến người khác kinh sợ.

“Trước vào nhìn xem y quan trong cung nói thế nào, nương còn ở nhà chờ chúng ta mang tin tức trở về đấy.” Cố Cư Kính thở dài, kéo Tần La vào phủ.

Qua cửa là đình viện, có hai cây đại thụ cao hơn cả mái hiên, một bức tường phù điêu chắn ở giữa. Sau bức tường phù điêu là một gian đại đường, sau đại đường là hành lang, trái phải hành lang là hai gian sương phòng. Hành lang dài thông về phía sau viện, trong ao hoa sen trắng đang nở, giữa ao có đình nghỉ mát, sau ao có núi giả. Đình đài lầu tạ, không chỗ nào không tham chiếu quy chế vườn ngự uyển, có thể thấy thánh sủng của thiên tử.

Trong phủ có tôi tớ lui tới bận rộn, còn có người làm vườn tưới hoa dọn cỏ, nhìn thấy Cố Cư Kính và Tần La đều sôi nổi hành lễ. Tần La trộm nói với Cố Cư Kính: “Nhị gia, nơi này của Ngũ thúc quả nhiên một người thị nữ vú già cũng không có.”

“Có một người. Ta tìm cho hắn một đầu bếp nữ.” Cố Cư Kính vỗ vỗ mu bàn tay Tần La, cười đến có chút đắc ý. Với hắn xem ra có thể nhét vào bên cạnh em trai một hầu nữ, đã là một sự kiện có chút thành tựu trong đời hắn.

Bọn họ đi vào một cổng vòm, bên trong đường hẻm trồng trúc che lấp mặt trời. Bên cạnh nhà chính có một đầm nước, dòng nước róc rách, nhà ở ba gian, bốn phía đều treo màn trúc. Có mấy tiểu hoàng môn trong cung đứng ở phía trước nhà chính, Tần La chưa từng gặp qua người trong cung, theo bản năng ôm lấy cánh tay Cố Cư Kính.

Ngày hôm trước ngựa của Cố Hành Giản bị kinh hoảng, đâm vào sạp hàng ven đường. Hắn vốn dĩ có thể nhảy xuống ngựa, nhưng vì điều khiển ngựa tránh đi một đám hài tử ngốc lăng ven đường, hắn mạnh mẽ giữ chặt cương ngựa, cả người lẫn ngựa cùng nhau ngã xuống đất, hắn bị quăng ngã ra ngoài thật xa, lúc ấy liền bất tỉnh nhân sự.

Cao Tông vô cùng coi trọng, hôm qua phái hai y quan lại đây kiểm tra nội thương, hôm nay người đã tỉnh, lại phái Vi y quan đắc lực nhất tới xử lý ngoại thương.

Nam bá và Sùng Minh đều đứng ở trong phòng, Cố Hành Giản ngồi trên trên giường. Tay phải bị băng gạc quấn quanh, treo ở trên cổ, Vi Từ đang quấn băng gạc quanh cổ tay trái của hắn: “Tướng gia, tay trái tuy rằng không bị thương nặng như tay phải, nhưng tạm thời cũng không thể nhấc vật nặng. Hạ quan lưu lại dược, hai ngày thay mới một lần, qua mấy ngày lại đến xem xét tình trạng khôi phục.”

“Làm phiền Vi y quan. Nam bá, thay ta đưa y quan ra phủ.” Cố Hành Giản phân phó.

Vi Từ hành lễ, vác hòm dược lên, đi theo Nam bá ra ngoài.

Cố Cư Kính tiến lên nhìn một chút, nhíu mày nói: “Đang êm đẹp, ngựa sao lại kinh hoảng? Có cần tìm người tra qua không?”

Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Không cần, ngựa kinh hoảng chỉ là ngoài ý muốn. Về nhà không cần nói bậy.”

Cố Cư Kính lên tiếng, châm chước nói: “Ta vốn dĩ muốn gọi Hạ gia nha đầu đến xem đệ, nhưng nàng đã về Thiệu Hưng ……”

Cố Hành Giản ngước mắt, nhìn về phía Cố Cư Kính. Cố Cư Kính bị hắn nhìn đến mức cả người rùng mình, như kỳ đại thử, sau lưng từng trận lạnh cả người.

“Nếu không, ta truy nàng trở về?” Cố Cư Kính hỏi.

Cố Hành Giản nhìn về nơi khác, trầm mặc một lát, lắc đầu nói: “Không cần, như vậy cũng tốt.”

Ngay cả hắn cũng không biết chuyện ngoài ý muốn khi nào sẽ phát sinh, hà tất liên lụy nhiều người lo lắng. Huống chi thân ở địa vị cao, cũng như đi trên băng mỏng, hắn sợ mình hứa hẹn rồi không làm được.

Cố Cư Kính nhíu mày, người này thật là nói một đằng nghĩ một nẻo. Thật vất vả mới cười, mới lo lắng, mới vướng bận, giống như người bình thường. Nhưng nha đầu kia vừa đi, lại lộ ra loại biểu tình cô đơn lãnh đạm này. Cả người hắn đều bực bội lên.

Tần La thật có chút sợ Cố Hành Giản, tránh ở sau Cố Cư Kính, không dám nói lời nào, tay nhỏ vẫn luôn nắm xiêm y sau lưng Cố Cư Kính. Nàng và Cố Hành Giản tiếp xúc không nhiều lắm, thời điểm ở trước mặt Hạ Sơ Lam, khí tràng cả người hắn hoàn toàn khác hiện tại. Làm nàng thiếu chút nữa quên mất, Ngũ thúc ôn tồn lễ độ, một thân áo xanh, kỳ thật là Tể tướng quyền khuynh triều dã.

Cố Cư Kính đi qua, Cố Hành Giản khó hiểu mà ngẩng đầu, cảm giác được một bàn tay to ấn trên đỉnh đầu: “Nói cho một người đệ thích nàng, khó như vậy sao? Đệ cũng già đầu rồi, tình cảm không phải là chuyện chính sự, đừng suy đi nghĩ lại. Thích thì ở bên nhau, người chẳng có bao nhiêu thời gian để hoang phế. Bỏ lỡ liền không còn, nhìn nàng gả cho người khác, đệ cam tâm sao?”

Cố Hành Giản ngẩn người, Cố Cư Kính thu hồi tay, ho nhẹ một tiếng, lập tức xoay sang chuyện khác “Nếu không để A La tìm cho đệ một thị nữ? Nam bá tuổi lớn, ánh mắt không tốt. Sùng Minh lại là người tập võ, chuyện nấu thuốc này, vẫn là cô nương gia thận trọng hơn.”

Cố Hành Giản nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói: “Không cần.”

Tần La thầm giật mình, vừa rồi Nhị gia xoa đầu Ngũ thúc? Hình ảnh đó giống như lúc Nhị gia xoa đầu Thụy Nhi, Ngũ thúc vậy mà không tức giận? Nàng hơi muốn cười lại không dám, Cố gia hai huynh đệ này, thật sự không giống như huynh đệ nhà khác.

Sau khi Cố Cư Kính và Tần La đi rồi, Cố Hành Giản gọi Sùng Minh vào bên người, hơi hạ hai mắt, trong mắt có một ý tàn khốc: “Đi nói cho Đổng Xương, bắt lại toàn bộ nội thị của chuồng ngựa trong cung ngày ấy, giao cho Hoàng Thành Tư thẩm tra. Thẩm tra toàn bộ, tra đến khi ai chịu thú nhận mới thôi.”

Hoàng Thành Tư thẩm vấn người không giống như Hình Bộ và Đại Lý Tự, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, được xưng là chưa ai bị bọn họ cạy mà không mở miệng. Sùng Minh không rét mà run, lĩnh mệnh rời đi.

***

Xe ngựa đi đường hai ngày, trở lại Thiệu Hưng.

Dọc đường đi Hạ Sơ Lam cũng không nói gì, chỉ nhìn phía ngoài cửa sổ. Tuy rằng nàng vốn không hay nói nhiều, nhưng Tư An vẫn nhìn ra được nàng mất hồn mất vía. Lục Bình chơi đùa, Hạ Diễn nói chuyện, nàng đều không nóng không lạnh phản ứng.

Hạ Sơ Lam cho rằng rời đi Lâm An sẽ dễ chịu hơn chút, nhưng tâm lại bị đào rỗng, đối với bất kỳ chuyện gì đều không nhấc nổi hứng thú. Trong đầu chỉ có những chuyện về người kia một lần lại một lần hiện ra, lại bị mạnh mẽ xóa đi. Chỉ là trong lúc lơ đãng, bên tai lại sẽ vang lên thanh âm hắn nói chuyện, hoặc là trước mắt xuất hiện dáng vẻ của hắn.

Rõ ràng đã cách trở sơn khê, phải buông xuống thôi.

Ngoài cửa thành có rất nhiều người, nhất thời xe ngựa không vào được. Hạ Sơ Lam phục hồi tinh thần lại, bảo Lục Bình đi tìm hiểu tin tức trước.

Rất nhanh Lục Bình đã trở lại, dưới trời nóng chạy đến mức mồ hôi đầy đầu: “Cô nương, đã hỏi thăm rõ ràng, gần đây giá lương thực tăng cao, trong thành có mấy hộ thương gia lại đi đầu nâng giá quá cao, bá tánh đang kháng nghị. Tri phủ đại nhân tân nhiệm đang trấn an cảm xúc của bọn họ. Vị tân tri phủ kia nhìn cũng thật trẻ, nhìn dáng vẻ nhiều nhất hai mươi mấy tuổi.”

Hạ Sơ Lam không nghiêm túc nghe chuyện phía sau, chỉ suy nghĩ chuyện giá lương thực. Hiện tại Lâm An bởi vì chiến sự giá lương thực tăng cao, thậm chí tri phủ Lâm An đã ra mặt can thiệp, điều lương thực từ địa phương khác tới bình ổn giá cả, không nghĩ đến Thiệu Hưng phủ cũng bị liên lụy. Thương hộ đi đầu nâng giá lương thực, hẳn cũng có phần Hạ gia … Nàng nhíu mày, nói với Lục Bình: “Đi đường vòng, từ cửa phía đông vào.”

Cửa phía đông vòng tương đối xa. Trở lại Hạ gia, Hạ Sơ Lam mang Hạ Diễn đi Bắc viện của lão phu nhân thỉnh an trước. Lão phu nhân nhìn hai tỷ đệ, gật đầu: “Lục Lang lần này vất vả, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Bà cũng không trông cậy Hạ Diễn có thể thi đậu, bởi vậy im bặt không nhắc tới chuyện khảo thí, chỉ hỏi Lâm An như thế nào.

Hạ Diễn mặt mày hớn hở nói chuyện với lão phu nhân.

Thường ma ma bưng điểm tâm tới, thuận miệng nói: “Tam cô nương, mấy ngày nay nay ngài không ở nhà, Nhị lão gia cũng làm việc buôn bán thực tốt. Hôm qua nghe phòng thu chi bên kia nói, so với tháng trước doanh thu nhiều hơn không ít đâu.”

Hạ Sơ Lam không lên tiếng. Chỉ sợ công lao này là do nâng giá lương thực.

Lão phu nhân vừa uống trà vừa nói: “Tam nha đầu, năm đó thời điểm cha con xảy ra chuyện, người trong nhà đều hoảng, cảm thấy trụ cột sụp đổ. Nhị thúc con tuy rằng khi đó không dùng được, nhưng mấy năm nay cũng có tiến bộ, mấy ngày này, không phải nó cũng làm khá tốt? Chuyện làm ăn về sau, con có thể để cho nó làm nhiều một chút, không cần một mình bận rộn trong ngoài. Con cũng không còn nhỏ, suy xét chuyện của mình cho thật tốt.”

Ngoài dự đoán, lần này Hạ Sơ Lam không phản bác, chỉ đáp một tiếng.

Thường ma ma thừa cơ nói: “Cô nương chắc chưa biết chuyện này? Tân nhiệm tri phủ Thiệu Hưng phủ, là con riêng của đại nương tử ở Thục Trung, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Lần trước đại nương tử gởi thư, nói hắn chưa có hôn phối, muốn lão phu nhân hỗ trợ xem xét. Lão phu nhân nghĩ, hắn và cô nương thật ra rất xứng đôi.”

Hạ Diễn muốn nói chuyện, Hạ Sơ Lam đè lại cánh tay hắn, nói: “Tri phủ Thiệu Hưng là quan ngũ phẩm, sẽ không ghét bỏ nhà của chúng ta xuất thân thương hộ sao?” Bùi Vĩnh Chiêu bất quá là một tiểu lại cửu phẩm, cũng đã khinh thường bọn họ như vậy. Đối phương là quan ngũ phẩm, chọn nữ nhi nhà quan xứng đôi một chút cũng không khó, hà tất chọn một nữ nhi nhà thương hộ.

Thường ma ma vội vàng cười nói: “Phượng đại nhân đến thăm nhà một chuyến, tướng mạo thật tốt, người đọc sách lại hào hoa phong nhã, Đại phu nhân cũng rất thích. Phượng đại nhân nghe nói cô nương lần trước quyên mười bạc triệu quân lương, liền khen cô nương đại nghĩa. Nói chờ cô nương trở lại, hắn lại đến bái phỏng.”

“Ta đã biết.” Hạ Sơ Lam không nói rõ lời cự tuyệt, so với trước kia, thái độ đã mềm đi không ít.

Thường ma ma vui mừng nhìn lão phu nhân một cái, lão phu nhân cũng vui mừng gật đầu. Cô nương gia lúc nào cũng phải lập gia đình, trước mắt có một mối nhân duyên tốt như vậy, không có đạo lý miễn cưỡng đẩy ra ngoài. Hơn nữa Phượng Tử Minh kia tuấn tú lịch sự, lại là quan phụ mẫu Thiệu Hưng, nhìn qua vô cùng xứng đôi với tam nha đầu. Nếu hôn sự này thành, bà cũng có thể công đạo thỏa đáng với lão đại dưới chín suối.

Hạ Sơ Lam và Hạ Diễn từ Bắc viện ra, Hạ Diễn khó hiểu hỏi: “Tỷ tỷ vì sao đáp ứng tổ mẫu đi gặp Phượng đại nhân? Tỷ tỷ không phải thích Cố tướng sao?”

“Diễn Nhi, chuyện ở Lâm An, không cần nói cho nương.” Hạ Sơ Lam không trả lời mà dặn dò Hạ Diễn.

Hạ Diễn gật đầu, vẫn cảm thấy hơi khổ sở: “Đệ cảm thấy trên đời này, không có người xứng đôi với tỷ tỷ hơn Cố tướng.”

Hạ Sơ Lam cười dùng ngón tay chọc chọc mặt tròn của cậu: “Nhỏ mà lanh. Có lẽ Phượng đại nhân rất tốt, hắn là tri phủ nhưng không ghét bỏ chúng ta xuất thân thương hộ.”

Hạ Diễn nghiêm túc nói: “Chức quan của Cố tướng còn lớn hơn nữa cũng chưa bao giờ ghét bỏ chúng ta, còn dạy đệ rất nhiều. Trên đời này ai tốt hơn Cố tướng.”

Chuyện trên quan trường, Hạ Diễn cũng không rõ ràng. Cậu tuổi tác nhỏ, càng không hiểu lòng người phức tạp. Hạ Sơ Lam vỗ vỗ bờ vai của cậu, không muốn tiếp tục đề tài này: “Tỷ đi chỗ nhị thúc một chuyến, đệ trở về nói với nương, tối nay tỷ đến thăm người.”

Hạ Diễn đáp một tiếng, cúi gằm đầu đi xa.

________________________

Chương 42

Trong Tùng Hoa viện, Hạ Sơ Thiền đẩy thị nữ mang vải vóc và trang sức ra, hất hết đồ vật xuống đất. Bọn thị nữ vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, ma ma hỏi: “Tứ cô nương sao lại nóng nảy như vậy?”

Hạ Sơ Thiền cả giận: “Tổ mẫu bất công. Vì sao phải đem Phượng biểu ca nói cho Tam tỷ tỷ? Hạ gia không phải chỉ có một mình nàng là cô nương chờ gả. Ta thua nàng chỗ nào?”

Ma ma thở dài nói: “Tam cô nương tuổi lớn hơn một chút, lão phu nhân chắc nghĩ tuổi nàng và Phượng đại nhân càng xứng đôi. Hơn nữa cô nương ngài hoa dung nguyệt mạo, tuổi còn trẻ như vậy, còn sầu về sau không có lương xứng sao?”

“Ta không thích những người đó!” Hạ Sơ Thiền ghé vào trên tay vịn ghế dựa, nhớ đến ngày ấy Phượng Tử Minh tới cửa bái phỏng mình kinh hồng thoáng nhìn, âm thầm cắn môi.

Ngày ấy nàng nghe bọn thị nữ nói vị tân tri phủ này là con riêng cô mẫu, muốn từ Hạ gia chọn một cô nương thành thân, khi đó nàng còn không vui đi lộ mặt.

Phượng Tử Minh là hài tử Phượng gia danh môn vọng tộc ở Thục Trung, từ nhỏ đọc đủ thứ thi thư, hai mươi tuổi đậu bảng nhãn, vừa qua mấy năm đã làm được tri phủ, tiền đồ vô hạn. Dân gian còn thường lấy hắn so với Cố tướng năm đó, nói hắn chỉ là kém phong tao hơn.

Hạ Sơ Thiền lúc ấy còn suy nghĩ, dân gian đánh giá phần lớn thích nói quá sự thật. Nói không chừng Phượng Tử Minh là người vừa lùn vừa xấu lại mập mạp.

Nàng mang lòng tò mò tới cửa thuỳ hoa xem náo nhiệt, thấy một nam tử mặc áo sam màu lam vào cửa lớn Hạ gia, trong tay cầm một thanh quạt xếp, dây đeo quạt màu xanh sẫm. Hắn mi như mực nhạt, mắt phượng như son, phong độ nhẹ nhàng.

Bên cạnh bọn thị nữ không ngừng kinh hô, Hạ Sơ Thiền cũng lập tức bị hấp dẫn, đi theo tới bên ngoài nhà chính nghe lén. Phượng Tử Minh cùng cha và tam thúc nói chuyện, cũng không bày dáng vẻ là tri phủ, cũng khiêm tốn, tiến thối có độ, cách nói năng khéo léo.

Nàng càng thêm thích, nào biết tổ mẫu vậy mà muốn đem Tam tỷ tỷ đính hôn cho hắn? Thanh danh tam tỷ tỷ hỏng rồi, sao còn có thể xứng với người tốt như vậy?

“Mang đi, ta không cần gì cả!” Hạ Sơ Thiền không kiên nhẫn phất tay nói.

Hàn thị và Hạ Sơ Huỳnh từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy đầy đất hỗn độn, không khỏi sửng sốt. Hàn thị kêu lên: “Thiền Nhi, con đang làm gì vậy? Ta và tỷ tỷ con đợi con đã nửa ngày.”

“Nương! Con không cần đi chùa Thiên Bảo dâng hương, cũng không thích công tử huyện lệnh gì cả.” Hạ Sơ Thiền bất mãn nói.

Kỳ thật dâng hương chỉ là cớ, Hàn thị muốn mang Hạ Sơ Thiền đi để phu nhân huyện lệnh nhìn xem. Nhà trai là con trai huyện lệnh Dư Diêu ở Thiệu Hưng, so với Hạ Khiêm nhỏ hơn một tuổi, năm nay cũng muốn thi khoa cử. Hàn thị xa xa thấy người, còn rất vừa lòng, nghe nói trong nhà có người đang ở trong triều làm quan, lúc này mới nảy sinh ý niệm kết thân trong đầu.

“Thiền Nhi, nương gặp qua Trần công tử, rất xuất chúng. Chúng ta trước nhìn xem, không hài lòng lại bỏ qua là được.” Hàn thị nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Hạ Sơ Thiền lại không thuận theo không buông tha, chính là không chịu đi.

Hạ Sơ Huỳnh nhìn ra chút manh mối, hỏi: “Thiền Nhi, muội có phải có người yêu thích hay không?”

Hạ Sơ Thiền không nghĩ đến tỷ tỷ liếc mắt một cái đã nhìn ra, gương mặt ửng đỏ. Hàn thị càng xem càng cảm thấy không đúng, liền lôi kéo nàng truy vấn, nàng ậm ừ nửa ngày, mới nói chuyện Phượng Tử Minh: “Dựa vào cái gì Tam tỷ tỷ có thể, con không được? Chẳng lẽ không nên để Phượng biểu ca tự mình chọn sao?”

Luận mĩ mạo nàng tự nhận không kém Hạ Sơ Lam bao nhiêu, hơn nữa cầm kỳ thư họa mọi thứ xuất sắc. Quan trọng nhất chính là, nàng là nữ tử khuê các thanh bạch, chỉ so điểm này, thì mạnh hơn Hạ Sơ Lam rất nhiều.

Ngày ấy Hàn thị gặp qua Phượng Tử Minh, cũng cảm thấy thực vừa lòng. Nhưng trước sau cảm thấy tuổi Phượng Tử Minh so với Thiền Nhi lớn hơn chút. Thiền Nhi vẫn là hài tử, Phượng Tử Minh có tài danh bên ngoài, chưa chắc có thể coi trọng nàng. Đương nhiên Hàn thị cũng không cảm thấy Phượng Tử Minh có thể coi trọng Hạ Sơ Lam, bất quá do lão phu nhân một bên tình nguyện thôi. Trước mắt bà nghe nữ nhi nói, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.

Dựa vào cái gì chuyện tốt như vậy, muốn cho một mình Hạ Sơ Lam chiếm? Đến lúc đó Phượng Tử Minh chướng mắt Hạ Sơ Lam, lại đi gặp hắn để giới thiệu Thiền Nhi, giống như biến thành nhị phòng bọn họ nhặt cái người khác không cần. Chi bằng để hắn chọn một trong hai người cùng lúc.

Hạ Sơ Huỳnh xem Hàn thị trầm tư, liền giúp đỡ ra chủ ý nói: “Nương, nếu không con xem hôm nay không đi. Chờ Phượng biểu ca lại đến nhà, chúng ta trang điểm cho Thiền Nhi thật tốt một phen, tìm cơ hội hấp dẫn Phượng biểu ca lại đây. Hắn nếu coi trọng Thiền Nhi, tổ mẫu bên kia cũng không thể nói gì.”

Hàn thị hạ quyết tâm, gật đầu nói: “Được, định như vậy đi. Nhưng việc này chỉ có thể là ba người chúng ta biết, ngàn vạn lần không thể cho huynh trưởng và cha các con biết, biết chưa?”

Hạ Sơ Thiền và Hạ Sơ Huỳnh đồng thời gật đầu, Hàn thị lấy tay đẩy trán Hạ Sơ Thiền: “Nha đầu thúi, hiện tại có thể chọn quần áo xem trang sức chưa?”

Hạ Sơ Thiền lúc này mới vui mừng chọn lựa.

Hàn thị nhìn nàng, lắc đầu, thị nữ đi vào nói: “Phu nhân, tam cô nương trở về, tới tìm lão gia.”

Hàn thị đang bưng trà tay run lên, mạc danh mà chột dạ. Như thế nào mới vừa nói xong chuyện Phượng Tử Minh, Hạ Sơ Lam liền tới đây? Ngay sau đó Hàn thị lại trấn định xuống, chuyện các nàng mới nói Hạ Sơ Lam không có khả năng biết. Bà dặn dò Hạ Sơ Huỳnh bồi muội muội chọn đồ vật, mình khí định thần nhàn đi đến nhà chính.

Hạ Sơ Lam đứng ở bên ngoài nhà chính chờ Hàn thị, bởi vì sợ nóng, tránh ở phía dưới bóng cây. Nàng ngửa đầu nhìn một con ve đang nằm trên cây, ánh nắng lưu chuyển trên mặt nàng trắng nõn, đẹp mà không tự biết.

Hạ Khiêm vừa vặn tới nhà chính, thấy nàng dưới tàng cây, trong lòng vừa động, chủ động đi tới nói chuyện: “Tam muội đã trở lại. Lục đệ khảo bổ thí như thế nào?”

Hạ Sơ Lam nhìn về phía Hạ Khiêm, nhàn nhạt nói: “Ta không hỏi qua, chắc là thi không đậu đi. Ta tới tìm nhị thúc.”

Hạ Khiêm nói: “Kho lương thực bên kia có chút việc, cha và tam thúc đã đi qua. Muội muốn đi vào trước uống một ngụm trà hay không?”

“Không được, ta phải đi chỗ kho lương thực tìm nhị thúc. Huynh nói một tiếng với nhị thẩm, ta đi trước.” Hạ Sơ Lam gật đầu, đi thẳng ra sân.

Hạ Khiêm nhìn bóng dáng nàng, buồn bã thất thần. Nàng dường như luôn đối với mình thực lãnh đạm, nhiều lời một câu cũng không muốn. Từ bao giờ đã bị nàng chán ghét?

……

Hạ Sơ Lam rời Tùng Hoa viện, kêu Lục Bình chuẩn bị cỗ kiệu, tiến đến kho lương thực.

Kho lương thực của Hạ gia ở trong thành phố xá sầm uất, cũng là nơi có mấy hộ bán lương thực lớn nhất Thiệu Hưng. Bởi vì gần đây trong thành lương thực tăng cao, quan phủ tới thỉnh Hạ Bách Mậu vài lần, Hạ Bách Mậu cũng không chịu đi thương thảo. Còn lại mấy nhà nhìn thấy Hạ gia như thế, cũng đều noi theo. Luật pháp bảo hộ quyền định giá của thương nhân, quan phủ không thể trực tiếp can thiệp, cho nên cũng không thể làm gì bọn họ.

Bá tánh chịu khổ vì giá lương thực mỗi ngày đều tụ tập trước các kho lương thực lớn, đòi hỏi thương thảo.

Hạ Sơ Lam tới kho lương Hạ gia, trước cửa đã vây quanh không ít bá tánh. Hộ viện Hạ gia xếp thành một hàng, không để bá tánh tiến lên gây chuyện.

Hạ Bách Mậu đứng sau hộ viện hất lá cải trên người xuống, hô: “Một đám điêu dân!” Sau đó liền phất tay áo đi vào.

Hạ Bách Thanh cũng ở bên trong, khuyên nhủ: “Nhị ca, thật sự không thể tăng giá lương thực lên nữa.”

Hạ Bách Mậu nhìn ông một cái: “Tam đệ, quan phủ sớm muộn gì cũng sẽ triệu tập lương thực tới bình ổn giá hàng, chúng ta không nhân cơ hội kiếm một khoản, làm sao thu hồi mười bạc triệu đệ và tam nha đầu quyên ra ngoài? Ta cũng là vì tốt cho Hạ gia.”

“Nhưng huynh lần này làm bá tánh thương tâm. Chờ về sau giá lương thực ổn định, bọn họ nhất định không tới chỗ chúng ta mua lương thực, tổn thất chính là ích lợi lâu dài.”

Hạ Bách Mậu ngồi xuống sau bàn, không cho là đúng: “Sẽ không. Không phải chỉ có Hạ gia chúng ta nâng giá lương thực, là toàn thành đều nâng. Thương nhân đều là trục lợi, đệ cũng đừng choáng váng.”

Hạ Bách Thanh biết không khuyên được Hạ Bách Mậu, lắc đầu rời đi. Kỳ thật ông biết, cách làm này của Nhị ca, xuất phát từ góc độ thương nhân vốn cũng không có gì đáng trách.

Hạ Bách Mậu cảm thấy đệ đệ mình thật đúng là đọc sách đến choáng váng, có tiền còn không kiếm. Ông sớm đã không phải là ông ba năm trước đây, tuy rằng không bằng đại ca, nhưng khẳng định sẽ không làm hại Hạ gia.

Bỗng nhiên, ông nghe được bọn tiểu nhị hô: “Chủ nhân cô nương.”

Ông sửng sốt, ngẩng đầu thấy Hạ Sơ Lam từ bên ngoài tiến vào, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Lam Nhi, con trở về từ Lâm An lúc nào?”

“Vừa mới đến.” Hạ Sơ Lam để bọn tiểu nhị từng người đi nhanh rời khỏi, mắt nhìn túi gạo, vốc lên một nắm, “Con mới vừa ở bên ngoài nói  chuyện với tâm thúc một lát.”

Hạ Bách Mậu nói: “Tam thúc con vốn làm quan, há mồm bá tánh, ngậm miệng bá tánh. Con cũng biết, Hạ gia chúng ta làm kinh thương, không có khả năng không kiếm tiền.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, thuận miệng hỏi: “Nhị thúc có biết, vì sao mấy năm trước triều đình rung chuyển, thậm chí bị bắt phải Nam độ, mất đi nửa giang san, bá tánh vẫn nguyện ý đi theo?”

“Chuyện này……” Hạ Bách Mậu lắc đầu, vì sao đột nhiên hỏi ông vấn đề này?

Hạ Sơ Lam nhìn ông: “Bởi vì triều đình chưa bao giờ bạc đãi trăm họ. Ân thưởng có tiền hoàng bảng, tuyết giáng xuống có tiền tuyết hàn, mưa lũ nắng hạn có tiền chẩn tuất. Người bệnh, đồng ấu, người nghèo không nơi nương tựa, người chết mà không được liệm, triều đình đều phối hợp lo lắng. Bọn họ cảm thấy sinh hoạt ở nơi triều đình phù hộ là may mắn cỡ nào. Cho nên vô luận năm mất mùa hay là thời gian chiến tranh, dân tâm chưa bao giờ loạn.”

Hạ Bách Mậu nhíu mày, nói: “Lam Nhi, ta hiểu ý tứ con. Chỉ là con lập tức lấy ra mười bạc triệu, dù cho Hạ gia là nhà giàu số một, Thiệu Hưng cũng có vẻ túng quẫn mà. Huống chi trong thành thương nhân nhất trí tán thành tăng giá lương thực, cũng không phải chủ ý  của một nhà chúng ta. Chờ quan phủ áp dụng quyết sách, giá lương thực tự nhiên hạ xuống. Cách làm này của ta cũng không tính là sai đi?”

“Con không trách ý tứ của nhị thúc.” Hạ Sơ Lam nói tiếp: “Nhưng nhị thúc ngẫm lại, Hạ gia mấy năm nay ở địa giới Thiệu Hưng làm buôn bán, sở dĩ càng làm càng tốt, thật do ngẫu nhiên sao? Thời điểm năm mất mùa, quan phủ mở kho, chúng ta đi theo phát cháo. Gặp tuyết tai hạn hán, quan phủ an trí nạn dân, trợ cấp bá tánh, chúng ta đồng dạng theo sau. Những việc này đã thâm nhập dân tâm, bọn họ truyền miệng, khiến càng nhiều người nguyện ý làm buôn bán cùng chúng ta, nguyện ý mua hàng của chúng ta. Bởi vì bọn họ biết, nếu một ngày kia bọn họ gặp khó khăn, chúng ta sẽ dùng tài phú trong tay đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, mà không phải lọt vào hang đá. Giá trị như vậy, há là mười bạc triệu, hai mươi bạc triệu có thể so sánh?”

Hạ Bách Mậu nhất thời không nói ra lời. Ông biết mình không đủ năng lực, cho nên ba năm trước đây ở Tuyền Châu, gần như làm Hạ gia sụp đổ, huỷ hoại gia nghiệp đại ca một tay sáng lập. Mấy năm nay ông cũng tĩnh tâm tự nghĩ về mình, vốn nghĩ chất nữ tuổi nhỏ sở dĩ có thể chống đỡ Hạ gia, nhiều ít nhờ có vận khí bên trong. Nhưng hiện tại, ông rốt cuộc minh bạch, vận khí vĩnh viễn không thể giải thích thành công của một người.

“Lam Nhi, ta biết nên làm như thế nào…… Không, ta hiện tại liền trả con dấu này nọ lại cho con, vẫn nên là con đảm đương nhà này.” Hạ Bách Mậu nói xong liền đi lấy con dấu.

Hạ Sơ Lam vẫy tay nói: “Nhị thúc, con không phải là muốn nắm quyền lực không bỏ. Một ngày nào đó con sẽ rời khỏi Hạ gia, người sẽ trở thành gia chủ. Con hy vọng người nghĩ kỹ mọi việc, có thể mang Hạ gia đi được xa hơn. Lần này chuyện lương thực, con sẽ không nhúng tay, người toàn quyền giải quyết.”

Hạ Bách Mậu nghĩ nghĩ, trịnh trọng nói: “Con yên tâm, ta nhất định sẽ giải quyết việc này thỏa đáng.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, xoay người rời khỏi kho lương.

Ngoài cửa, hai người từ trong góc đi ra. Tùy tùng nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, ngài không phải muốn tìm đương gia Hạ gia sao, vì sao không đi vào?”

Phượng Tử Minh cười một chút, dùng quạt điểm cái trán. Hạ tam cô nương này, quả nhiên rất có ý tứ. Hắn bỗng nhiên có chút chờ mong gặp mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top