Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53 - 54

Chương 53

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Qua hai ngày, Ngô Quân đến chỗ Cố Hành Giản, xin nghỉ nửa ngày.

“Lão sư nói cho tiểu nhân một mối hôn nhân, người nhà gái muốn gặp mặt. Bởi vậy tiểu nhân muốn xin nghỉ nửa ngày, không biết tướng gia có cho phép?” Ngô Quân cung kính nói.

“Là cô nương nhà ai?” Cố Hành Giản hai mắt nhìn bàn cờ, thuận miệng hỏi.

Ngô Quân không nghĩ đến Cố Hành Giản sẽ tự mình hỏi chuyện của hắn, thụ sủng nhược kinh, vội vàng một năm một mười nói: “Lão sư từ trước cùng tân nhiệm phán quan Thị Thuyền Tư Lâm An là đồng liêu, biết ông ta thăng quan, trong nhà có nữ nhi mười bốn tuổi chờ gả, thay ta tới cửa làm mai.”

Nữ nhi của Hạ Bách Thanh? Cố Hành Giản ngẩng đầu nhìn Ngô Quân một cái, người trẻ tuổi thực sạch sẽ, vô cùng tuấn tú, tính tình cũng không tồi, có thể an tĩnh chuyên tâm làm việc. Chữ viết rất tốt, nghe nói rất tinh thông cổ văn và lịch sử, lại là tộc nhân Ngô Hoàng Hậu. Chẳng qua là cùng họ nhưng khác chi, không quá hiển hách, dựa vào ân ấm và tài hoa, mới được phá cách đề bạt tiến Quán Các.

“Hạ Bách Thanh làm người chính trực, cùng nhà của ngươi cũng coi như môn đăng hộ đối.” Cố Hành Giản vừa chơi cờ vừa nhàn nhạt nói, “Ông ta kỳ nghệ trác tuyệt, ngươi tặng lễ, nên chọn đồ vật liên quan tới cờ.”

Ngô Quân tới lâu như vậy, hôm nay Cố Hành Giản nói với hắn nhiều nhất. Hắn khom người nói: “Đa tạ tướng gia chỉ điểm tiểu nhân.” Khó trách người khác đều nói, sở thích và đường làm quan của đủ loại quan lại, tất cả đều ở trong đầu tướng gia. Hắn từ trước còn tưởng rằng hơi khoa trương, nhưng hôm nay nghe thấy ngay cả sở thích của một phán quan Thị Thuyền Tư tướng gia cũng biết được rõ ràng, không khỏi càng thêm khâm phục hắn.

Chờ Ngô Quân đi rồi, Cố Hành Giản nâng tay trái lên, cố hết sức cởi băng gạc xuống, buông tay phải hoạt động một chút. Tay phải hắn sớm đã cử động được, gân cốt cũng phục hồi như cũ không khác mấy, phương pháp của Vi Từ vẫn hơi bảo thủ chút. Bất quá y quan Hàn Lâm là xem bệnh cho thiên gia, làm việc tất nhiên cẩn thận ổn thỏa.

Hắn kêu Nam bá tiến vào, Nam bá nhìn thấy hắn bỏ băng gạc, vội vàng nói: “Tướng gia, thương thế còn chưa tốt hẳn, không thể buông cánh tay xuống nhanh như vậy!”

Cố Hành Giản nâng tay phải lên cho ông xem: “Đã khá tốt rồi. Về sau một đoạn thời gian ta sẽ tận lực không dùng tay phải.”

Nam bá biết chuyện Cố Hành Giản quyết định, người khác không thay đổi được, huống chi chính hắn cũng hiểu y thuật, sẽ không làm bậy. Nam bá chỉ có thể thu lại băng gạc, lại dặn dò: “Ngài ngàn vạn lần chú ý chút, xương cốt phát triển không tốt, về sau sẽ thực phiền toái.”

Cố Hành Giản đáp ứng, nói: “Ông phái người đi Cố gia một chuyến, tìm nhị phu nhân.” Hắn ghé vào bên tai Nam bá dặn dò một phen, Nam bá liên tục gật đầu.

……

Hạ Bách Thanh mang theo Hạ Tĩnh Nguyệt ra cửa, cũng chưa nói làm gì, Hạ Sơ Lam đoán chắc là muốn đi gặp người trẻ tuổi kia. Liễu thị lưu tại trong nhà vẽ tranh, lối vẽ tỉ mỉ tinh tế, biểu tình chuyên chú. Bà cũng xuất thân dòng dõi thư hương, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, lúc trước gả cho Hạ Bách Thanh xem như gả thấp. Nhưng bà mấy năm nay đi theo Hạ Bách Thanh, chưa từng nửa câu oán hận.

Hạ Sơ Lam nhìn thấy tranh bà họa, là hoa linh lan, thanh nhã cực kỳ.

“Tam thẩm, ngài vẽ thật tốt.” Hạ Sơ Lam tự đáy lòng tán dương.

Liễu thị nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ cười nói: “Nguyệt nhi thích nhất linh lan, tam cô nương thích hoa gì?”

“Hoa nhài.” Hạ Sơ Lam nghĩ nghĩ trả lời. Nàng thích hoa nhài mùi thơm ngát, hơn nữa hoa nhài đóa hoa màu trắng như linh lan, rất thuần khiết sạch sẽ.

Liễu thị gật đầu nói: “Ta còn chưa từng vẽ hoa nhài, chờ ta ngày khác vẽ, cho con xem thử. Con nếu thích thì nói, ta làm một cái khăn tặng cho con.”

“Đa tạ tam thẩm, con sẽ không khách khí. Ngài biết con nữ hồng không tốt.” Hạ Sơ Lam có chút ngượng ngùng, lại nói với Liễu thị, “Tam thẩm kỳ thật không cần khách khí với con như vậy, giống như tam thúc gọi con Lam Nhi là tốt rồi.”

Sơ Lam từ trước tiếp xúc với Hạ Bách Thanh tương đối nhiều, lại ít tiếp xúc với Liễu thị. Liễu thị biết tam phòng dù sao cũng là thứ xuất, bà lại không sinh hạ nam hài nhi cho Hạ Bách Thanh, vẫn luôn đặt địa vị của mình thật sự thấp. Bà nghe Hạ Sơ Lam nói như vậy, biết nàng không xem mình như người ngoài, cũng không có ý khinh thường; chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Lúc này, Tư An từ nhà chính chạy tới, nói với Hạ Sơ Lam nói: “Cô nương, nhị phu nhân Cố gia phái người tới, nói thỉnh ngài đi du hồ, muốn ngài trang điểm thực đẹp.”

Lần trước đi Lâm An quá vội vàng, bọn họ chưa đi qua Tây Hồ. Lần này Tần La chủ động mời, Hạ Sơ Lam vui vẻ đáp ứng, vốn dĩ muốn mời Liễu thị đi cùng, nhưng ma ma bên người Tần La nói: “Lần này nhị phu nhân gọi thuyền hoa tương đối nhỏ, chỉ sợ không chứa được nhiều người như vậy. Chờ ngày khác lại thỉnh vị phu nhân này cùng đi.”

Liễu thị không quen biết Tần La, cũng không dám nhận cái thú này, vội vàng nói: “Các ngươi nữ hài nhi  trẻ tuổi chơi cùng nhau, ta ở nơi đó không thích hợp. Huống chi trong nhà cũng cần có người trông, con đi đi.”

Liễu thị nói như vậy, Hạ Sơ Lam cũng không kiên trì nữa.

Tư An kéo nàng trở về, thay đổi áo màu xanh nhạt, váy lụa màu trắng, dây lụa lả lướt. Lại chải tóc nàng thành búi, dùng dây cột tóc trân châu, còn cắm mấy đóa hoa tươi. Nữ tử trong gương kiều mỹ như hoa, diễm chất tuyệt luân.

Hạ Sơ Lam trang điểm tốt ra cửa, ma ma bên người Tần La mang cỗ kiệu tới, Liễu thị không yên tâm, để Tư An đi cùng.

Cảnh Tây Hồ đẹp nhất thiên hạ, triều hôn tình vũ, bốn mùa toàn nghi. Mùa xuân hoa liễu tốt tươi, ngày mùa hè nước sóng sánh, ngày mùa thu đầy bờ kim quế, vào đông tuyết lạc hoa mai, đẹp không sao tả xiết. Người Đô thành yêu thích Tây Hồ, không chỉ thể hiện ở bình dân mỗi dịp tiết khánh nhất định du Tây Hồ, ngay cả hoàng đế cũng thường hứng thú đi chơi hồ, ngự thuyền rồng lớn, quần thần ngồi thuyền lớn đi theo, rất nhiều con thuyền trong Tây Hồ đan xen mà đi, vô cùng náo nhiệt.

Tới ngày mùa hè, người người đều thích đến Tây Hồ hóng mát. Đong đưa một chiếc thuyền con, đun một bình trà ngon, hoặc mời bạn bè thân thích, hoặc mang theo giai nhân mỹ quyến, tại chỗ liễu rủ rừng rậm, buông một cây cần thả câu, hoặc là trải chiếu trúc nhàn ngồi nói chuyện với nhau, cho đến khi trăng sáng nhô lên cao vẫn còn.

Bên bờ đủ loại hàng rong, như là rau quả, canh, rượu, hoa, họa phiến, châu ngọc, ven đường rao hàng. Đầy người lui tới nơi đó, kết bạn thành đàn, hoan thanh tiếu ngữ. Trên hồ thuyền hoa cũng không ít, ca kỹ trang trí rèm châu cho thuyền hoa, gẩy đàn ca hát, có thể truyền ra vài dặm, bên bờ bá tánh sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hạ Sơ Lam vịn Tư An xuống kiệu, đi theo ma ma đến hồ. Người đi đường qua lại, bất luận nam nữ, nhìn thấy một cô nương minh diễm chiếu nhân, đều không tránh khỏi nhìn thêm vài lần.

Tới bên hồ, nhìn một chiếc thuyền lớn xinh đẹp dừng tại nơi đó, hai bên một loạt ô vuông cửa sổ màu đỏ, bốn mái treo chuông. Sùng Minh mang theo mấy thủ vệ ngăn bá tánh đến gần, ma ma tiến lên nói vài câu với hắn, Sùng Minh gật đầu thăm hỏi Hạ Sơ Lam.

Sùng Minh ở chỗ này, như vậy chàng…… Hạ Sơ Lam chấn động, theo bản năng nhìn lên trên thuyền, cách hơi xa, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy được mơ hồ có nhân ảnh.

“Không phải nhị phu nhân kêu cô nương đến sao?” Tư An nghi hoặc hỏi.

Ma ma trở lại, vừa cười vừa nói: “Nhị phu nhân và nhị gia ở một chiếc thuyền khác, thuyền đã đến trong hồ. Còn thỉnh cô nương này lên thuyền, có vị quý nhân chờ ngài.” Khẩu khí ma ma nói hơi ái muội, vừa nghe đã biết chuyện gì xảy ra. Ma ma nghĩ thầm, vị cô nương này cũng không biết đời trước tu được phúc khí gì, lại có thể cùng thuyền với Tể tướng. Đây là ước mơ tha thiết của không ít nữ tử.

Hạ Sơ Lam không nghĩ đến người này hiện tại còn mượn danh nghĩa Tần La để hẹn nàng. Bất quá tam thúc tam thẩm còn chưa biết chuyện bọn họ, dùng danh nghĩa Tần La, xác thật tương đối thuận tiện. Nếu nàng đã đến, cũng không có gì sợ, hắn cũng sẽ không ăn nàng.

Tư An đỡ Hạ Sơ Lam lên thuyền, bản thân lại không đi lên. Ngay cả Sùng Minh còn lưu tại bờ, nàng lên rồi ngược lại sẽ có vẻ thực vướng bận. Hơn nữa nàng đối với Tể tướng không hiểu sao thực yên tâm, khiêm khiêm quân tử, khẳng định sẽ không làm gì.

Hạ Sơ Lam đi trên sàn tàu, không cảm thấy lắc lư, ngược lại rất vững vàng. Nàng chậm rãi đi đến cửa khoang thuyền, có thể nhìn thấy bên trong bày biện bàn ghế và bình phong, còn có màn trướng, như phòng khách gia đình tiểu hộ bình thường. Cố Hành Giản ngồi ở sau bàn, mặc vải xanh trường sam, phảng phất như biến thành tiên sinh dạy học ở Thiệu Hưng ngẫu nhiên gặp được kia. Như mùa phùn gió xuân, ôn nhuận nhân tâm.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy nàng, ánh mắt dừng lại. Thật sự tuổi trẻ mĩ mạo, như hoa phù dung, phong tư thanh lệ. Mạc Lăng Vi năm đó sao có thể so sánh với nàng? Hắn vốn tưởng rằng nữ tử trong thiên hạ phần lớn tương đồng, chỉ là do hắn chưa gặp được người làm mình động tâm. Hắn thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng cười, mở miệng nhắc nhở: “Nàng dự định đứng ở bên ngoài bao lâu?”

Hạ Sơ Lam chỉ có thể đi vào, cố ý chọn vị trí đối diện hắn ngồi xuống. Bên cạnh hắn kỳ thật có chỗ ngồi, nhưng nàng không dám ngồi. Nàng nhìn thấy tay phải hắn đặt ở trên đùi, không quấn băng gạc, liền hỏi: “Thương thế của ngài đã lành chưa?”

“Cũng khá tốt rồi, chỉ là tay phải chưa có sức lực.” Cố Hành Giản thấm ướt khăn mặt trước cho nàng lau tay, hỏi, “Nàng muốn uống trà nóng, hay là làm lạnh một chút?”

“Lạnh một chút.” Hạ Sơ Lam tự nhiên trả lời.

Hắn duỗi tay cầm lấy bình trà bên trái, Hạ Sơ Lam sợ tay hắn còn chưa linh hoạt, liền vươn hai tay tiếp: “Ta tự mình làm.” Vội vàng nên chạm vào mu bàn tay hắn, muốn rút về, lại bị hắn nắm lấy: “Còn vì chuyện lần trước tức giận?”

“Ta không có tức giận.” Nàng rất nhanh trả lời. Bị hắn hôn một cái mà thôi, chỉ là có điểm không biết làm sao, sao có thể vì vậy mà tức giận.

Cố Hành Giản cười, cuối cùng buông tay nàng ra. Kỳ thật hắn còn muốn nắm trong chốc lát, lại sợ nàng thẹn thùng.

Thuyền dần dần đến giữa hồ, non sông tươi đẹp, nước gợn mênh mông. Hai bờ ảnh ngược của cây liễu phản chiếu trong hồ nước trong suốt, hoa sen tùy ý có thể thấy được. Liễu xanh hoa tươi, vạn khoảnh xanh biếc. Nơi xa dãy núi trập trùng, sắc núi mơ hồ, bảo tháp chót vót ở giữa.

Hạ Sơ Lam ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ, cảm thán nói: “Cảnh sắc Tây Hồ quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Biện Kinh từng có một tòa Kim Minh Trì, phong cảnh cũng vô cùng tú lệ, đáng tiếc một phen hỏa hoạn bị hủy bởi người Kim.” Cố Hành Giản nói.

Hạ Sơ Lam quay đầu nhìn hắn, thần sắc hắn thực thanh lãnh, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, tựa như sa vào hồi ức. Kỳ thật đêm đó lúc hắn hỏi nàng hòa hay chiến, nàng cũng không nghĩ đến hắn chính là Cố Hành Giản, mới có dũng cảm mà nói những lời đó. Hiện giờ nghĩ đến, người này mặt ngoài là phái chủ hòa, giao hảo cùng người Kim, kỳ thật trong xương cốt hình như không hề thích người Kim.

“Ngài đã làm rất tốt.” Nàng nhẹ giọng an ủi.

Cố Hành Giản nghe được nàng nói như vậy, nhu hòa nhìn nàng. Đêm đó ở trên cầu mỗi một câu nàng nói, đến nay hắn đều còn nhớ rõ. Nàng tựa như có thể nhìn hiểu hắn, hắn một mình đi trong sương mù mênh mang lâu như vậy, bỗng nhiên một chùm tia sáng chiếu vào trong lòng hắn. Hắn sao có thể không vì nàng mà động tâm?

“Hôm nay tìm nàng tới, là có chuyện muốn thương lượng với nàng. Mẫu thân ta bức ta nghị thân, nếu không sẽ tuyệt thực. Nàng nguyện ý cùng ta về nhà một chuyến không?”

Hạ Sơ Lam sửng sốt, đi Cố gia gặp người nhà của hắn? Như vậy là muốn chính thức công bố quan hệ hai người bọn họ. Nàng cúi đầu trầm tư, Cố lão phu nhân sao lại như vậy? Hiếu đạo đối với quan viên mà nói, chính là núi lớn áp trên đỉnh đầu. Tội danh bất hiếu này áp xuống, đừng nói hắn là Tể tướng, ngay cả hoàng đế còn không đảm đương nổi. Huống chi đương kim hoàng đế vẫn là một đại hiếu tử.

Cố Hành Giản thấy Hạ Sơ Lam không nói lời nào, cho rằng nàng do dự, lẳng lặng chờ. Xác thật hơi hấp tấp, nhưng hắn cũng không phải người khuất phục lễ giáo, lại không muốn ủy khuất nàng. Hôn nhân vẫn chú ý lệnh của cha mẹ, lời người mai mối. Hắn vốn dĩ nên đi Thiệu Hưng cầu hôn trước, hoặc ít nhất đi gặp Hạ Bách Thanh, nhưng hắn muốn biết ý nguyện của chính nàng.

_______________________

Chương 54

Editor: Masha

“Nếu ta cùng ngài về nhà, có thể làm lão phu nhân không tuyệt thực, ta nguyện ý đi.” Hạ Sơ Lam chậm rãi nói. Nàng tuy không biết vì sao Cố lão phu nhân buộc hắn nghị thân, nhưng không muốn hắn mang tội bất hiếu, bị ngôn quan buộc tội. Cố lão phu nhân cũng không thật sự muốn khó xử thân sinh nhi tử của mình đúng không?

Cố Hành Giản lắc đầu, yên lặng nhìn nàng: “Ý của ta là, ta muốn cưới nàng làm vợ.”

Hạ Sơ Lam lập tức nắm chặt cây quạt trong tay, không nghĩ đến hắn nói trực tiếp như vậy. Thời điểm nàng đáp ứng cùng hắn ở bên nhau, cũng đã nghĩ cuối cùng sẽ gả cho hắn. Vừa rồi hắn muốn nàng cùng về nhà, nàng còn nghĩ rằng là kế sách tạm thời, tuy rằng không hợp lễ nghĩa, nhưng vì quan thanh của hắn, nàng cũng không thèm để ý những hư danh đó. Dù sao thanh danh của nàng cũng chưa bao giờ tốt.

Nhưng hiện tại hắn nói cho nàng, đó cũng không phải là kế sách tạm thời, mà là hắn muốn cưới nàng, để nàng chính thức có danh phận cùng hắn về nhà.

Tâm nàng nhất thời hơi loạn, bởi vì quá đột nhiên. Dù cho nàng thích người này, nhưng còn chưa chuẩn bị tốt việc cùng hắn trở thành phu thê.

Cách đó không xa có tiếng ca duyên dáng truyền đến, khi thì rõ ràng, khi thì mơ hồ, lời ca tựa như thủ thỉ kể nỗi lòng. Vốn đang cách hơi xa, sau lại càng gần, hình như bên cạnh bọn họ.

Một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên: “Cố lang, thật là đúng dịp quá. Muốn lên thuyền thiếp uống một chén hay không? Bảo đảm thiếp thức thời hơn cô nương bên cạnh ngài.”

Hạ Sơ Lam nhìn phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa tinh xảo ngừng ở chỗ đó, rèm châu và lụa màu, chính là kỹ nữ sử dụng. Một nữ tử ôm đàn dựa ở lan can, nàng chải búi tóc trụy mã kế[1], trên đầu cài trâm và một đóa hoa lụa diễm lệ, trên mặt trang điểm nhẹ, một đôi mị nhãn rất câu dẫn người.

Đây không phải người đêm đó khi rượu khố ra rượu, được mọi người Lâm An truy phủng Diêu Thất Nương sao? Ngay cả hiện tại, xung quanh thuyền hoa của nàng cũng đi theo hơn mười thuyền nhỏ, chắc là kẻ ái mộ nàng.

Hạ Sơ Lam nghe nàng kêu lung tung “Cố lang”, cả người không thoải mái. Lại thấy ánh mắt Diêu Thất Nương nhìn mình hơi mang khiêu khích, mày hơi chau. Cũng không biết nàng hữu tâm hay là vô ý, thế nhưng đuổi tới tận Tây Hồ.

Cố Hành Giản không nghĩ đến ở chỗ này gặp được Diêu Thất Nương, lại xem người ngồi đối diện giống như con nhím gặp được thiên địch, toàn thân đề phòng. Hắn không khỏi buồn cười, nhìn về phía Diêu Thất Nương bên kia nói: “Cố mỗ còn có chuyện quan trọng trong người, không rảnh cùng cô nương cười nói. Đi trước một bước.” Nói xong, phân phó nhà đò rời đi.

Diêu Thất Nương sớm biết rằng Cố Hành Giản sẽ cự tuyệt, chỉ là nhìn thấy trong thuyền hắn còn có vị cô nương, cảm thấy vạn phần tò mò, mới lại đây. Kỹ nữ phong nguyệt tài mạo song tuyệt, có rất nhiều người đều quỳ gối dưới danh nghĩa Cố Hành Giản, Cố Hành Giản cũng chưa  từng động tâm. Cô nương này đích xác dung mạo tuyệt luân, trong tinh khiết lộ ra điểm thanh lãnh. Hóa ra tướng gia thích dạng này?

Nàng lại cao giọng nói: “Cố lang không lên thuyền cũng không sao, thiếp lại hát một khúc cho ngài, thế nào?”

Cố Hành Giản còn chưa nói chuyện, Hạ Sơ Lam đã không khách khí nói: “Tướng gia muốn nghe khúc, tự có ta hát cho ngài nghe, không nhọc cô nương lo lắng. Nhà đò, chúng ta đi mau chút.”

Nhà đò biết vị cô nương này chính là khách quý của tướng gia, ra sức lắc mái chèo đưa thuyền hoa rời đi.

Diêu Thất Nương thức thời không đuổi theo, cô nương kia dường như có hơi tức giận. Nàng lại theo đuổi không bỏ, thật sợ chọc tức Cố Hành Giản. Thủ đoạn của nam nhân kia nàng biết, mặt ngoài nhìn ôn hòa nho nhã, kỳ thật thực sự lợi hại, nếu không cũng sẽ không thu thập thủ hạ đều ngoan ngoãn. Nàng cười nhẹ, xem ra vị cô nương này đích xác không giống người thường.

Thuyền đi đến giữa hồ xanh tươi, nhà đò liền ngồi ở đầu thuyền nhìn phong cảnh Tây Hồ xa xa.

Cố Hành Giản còn đang suy nghĩ, nàng sẽ hát một khúc cho hắn nghe? Hắn thật ra có chút chờ mong. Thấy Hạ Sơ Lam sa sầm mặt, biết nàng để ý chuyện vừa rồi, muốn mở miệng giải thích hai câu, lại nghe Hạ Sơ Lam nói: “Ngài thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Ngài có thể còn chưa hiểu rõ ta, tính cách ta không dịu ngoan, có điểm ghen tị, nữ hồng rất kém cỏi, đối với người  với giận không hiểu được cách che giấu. Nếu ngài cưới ta, có khả năng ta không đồng ý ngài nạp thiếp……” Nàng nhìn chằm chằm cạnh bàn nói không ngừng, không cảm giác được Cố Hành Giản đã đứng dậy đi tới trước mặt nàng.

Chờ nàng phát giác ra, người nọ đã cúi người ôm lấy nàng. Tâm nàng đột nhiên co chặt một chút, hô hấp đều ngưng lại. Hắn ôm ấp, đủ dung nạp cả người nàng, ấm áp mà rộng lớn. Chóp mũi tràn ngập hương vị trên người hắn, cả trái tim dường như được lấp đầy. Nàng chậm rãi nâng tay lên, ôm phía sau lưng hắn. Người này kỳ thật cũng không gầy giống như thoạt nhìn, thịt trên lưng rất rắn chắc.

Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Giữa chúng ta, sẽ không lại có người khác. Ta lấy sớm chiều xuân thu làm sính lễ, nàng có nguyện cùng ta trải hết năm tháng phù du?”

Hạ Sơ Lam chấn động, hốc mắt hơi nóng. Chàng đang cầu hôn nàng sao? Môi mềm mại dán ở bên tai nàng, phả ra hơi thở ấm áp, mang theo vị đàn hương nhàn nhạt, cảm giác tê dại lập tức lan tràn đến toàn thân. Nàng nhẹ nhàng gật đầu. Chàng dùng mỗi một ngày về sau làm sính lễ, còn nói cho nàng biết kiếp phù du ngắn ngủi, nàng không thể nào cự tuyệt.

Thời khắc nàng gật đầu, cả người Cố Hành Giản nhẹ nhàng thở ra. Nàng đáp ứng là tốt rồi, với hắn mà nói, chỉ cần nàng nguyện ý, chuyện còn lại hắn đều có thể giải quyết. Hắn ôm nàng, bỗng nhiên có chút cảm giác quyến luyến. Chỉ cảm thấy trong lòng ngực nho nhỏ một đoàn giống mèo con dịu ngoan dựa vào hắn, thật sự là rất ngoan, thực chọc người trìu mến.

Cuối cùng cũng hơi hiểu rõ, a huynh vì sao sủng Tần La như vậy.

……

Tần La ghé vào lan can thuyền hoa, vẫn luôn ra sức nhìn bên ngoài. Bởi vì thuyền lớn kia bỗng dưng lái đi, bọn họ lại không dám dừng quá gần, sợ bị Cố Hành Giản phát hiện.

Cố Cư Kính đang uống trà, vẫn luôn nhìn nàng không an phận mà lộn xộn, chụp nàng ôm vào trong ngực: “Nàng là người đang có thai, sao lại còn không an phận như vậy? Lại như thế ta liền nhốt nàng ở trong phòng, không cho nàng ra ngoài.”

“Thiếp chỉ là lo lắng Hạ muội muội.” Tần La cúi đầu, đôi tay để ở trước ngực hắn, “Ngũ thúc sẽ không làm gì chứ?”

Cố Cư Kính cảm thấy vấn đề của nàng thực buồn cười: “Tính tình a đệ như vậy, có thể làm gì nàng ấy? Yên tâm đi, sẽ không xằng bậy.” Nhiều nhất là nhanh chóng bắt lấy nàng trong một lần  mà thôi. Trong lòng hắn yên lặng bổ sung.

Tần La ngẫm lại cũng đúng. Hạ muội muội tuy rằng tuổi trẻ mĩ mạo, nam nhân rất khó không động tâm nhưng định lực của Ngũ thúc từ trước đến nay rất tốt, nếu không cũng sẽ không nhiều năm như vậy đều một mình một người.

“Qua mấy ngày Ngũ thúc mang Hạ muội muội về nhà, nương và Tứ cô có thể khó xử nàng hay không?”

Bàn tay to của Cố Cư Kính nhẹ nhàng vuốt bụng nàng: “Tính tình của Tứ muội và nương nàng còn không biết? Chỉ sợ sẽ không thuận lợi, hơn nữa sau khi nương biết đến Hạ cô nương, nhất định sẽ phái người đi Thiệu Hưng và Tuyền Châu tra chuyện trước kia.”

Tần La nhỏ giọng nói: “Ngũ thúc đã không ngại, nếu nương khăng khăng quấy nhiễu, trong nhà lại không được an bình? Nhị gia, Hạ muội muội và thế tử Anh Quốc Công kia, thật sự từng ở bên nhau sao? Cho nên thế tử Anh Quốc Công cưới người khác, phụ bạc nàng?”

Cố Cư Kính nhíu mày nói: “Nói thế này đi, Anh Quốc Công phủ và nhà của chúng ta không giống nhau. Bọn họ là mấy đời công khanh nối tiếp nhau, bậc cửa hiển hách, mấy thế hệ đều là quý tộc, sao có thể để thế tử cưới một nữ nhi thương hộ làm chính thê? Hơn nữa thế gia đại tộc liên hôn, đều là vì củng cố thế lực từng người trên triều đình. Lục Ngạn Viễn niên thiếu khí thịnh, đại khái khi đó còn không biết mình căn bản không chống cự được chuyện gia tộc an bài.”

“Thế muội muội có biết chuyện Lục Ngạn Viễn mất tích tại tiền tuyến?”

Cố Cư Kính lắc đầu nói: “Nàng cảm thấy a đệ sẽ nói cho nàng ấy sao? Tuy nói hai người bọn họ đã là chuyện quá khứ, nhưng lấy tính tình a đệ, ham muốn khống chế lớn như vậy, khẳng định sẽ không ở trước mặt nàng nhắc tới bất luận một chữ nào về Lục Ngạn Viễn.”

Tần La sửng sốt, Ngũ thúc có ham muốn khống chế rất mạnh sao? Sao nàng không hề nhìn ra chút nào. Rõ ràng là hòa thượng thanh tâm quả dục.

Cố Cư Kính nhìn dáng vẻ nàng ngốc ngốc, biết không nói rõ nàng sẽ không hiểu, mở miệng: “Hắn chỉ là ngoài mặt thoạt nhìn nhạt nhẽo vậy thôi, đối với đồ mình để mắt bảo hộ vô cùng. Trước kia thời điểm hắn mới vừa về Cố gia, ta cho hắn một con mèo con, hắn mặt ngoài thực lãnh đạm, lại dốc lòng dưỡng. Sau con mèo kia không biết vì sao chạy đến phòng Tứ muội, làm hỏng một cuộn vải của Tứ muội, bị Tứ muội hạ lệnh đả thương. Sau khi hắn ôm trở về, mèo con kia không bao lâu đã chết, hắn ngoài mặt chưa nói gì, nhưng nhiều năm như vậy rõ ràng còn nhớ thù.”

Tần La cũng không biết còn có một đoạn chuyện cũ như vậy, xem ra quan hệ giữa Tứ cô và Ngũ thúc lãnh đạm như vậy, cũng không phải ngày một ngày hai.

……

Tư An ngồi ở trà lều cạnh hồ uống trà, bất tri bất giác mấy canh giờ qua đi, cũng không biết tướng gia và cô nương nói cái gì, có thể nói lâu như vậy. Nàng lại rót chút nước trà, nhìn thấy một thuyền hoa nhỏ ngừng, một người trẻ tuổi thanh tú từ trên thuyền xuống dưới trước, Hạ Bách Thanh đứng ở boong tàu cùng hắn hành lễ với nhau, sau đó người trẻ tuổi kia liền rời đi.

Tư An theo bản năng giơ tay che mặt, nghiêng thân mình, không xong, tam lão gia sao cũng ở chỗ này?

Hạ Bách Thanh nhìn thấy Ngô Quân đi rồi, xoay người nói với thuyền hoa: “Nguyệt nhi, người đã xem qua, con có vừa lòng?”

Hạ Tĩnh Nguyệt từ trong khoang thuyền e thẹn đi ra, thẹn thùng cúi đầu: “Không nghĩ đến Ngô công tử kỳ nghệ tốt như vậy, có thể đánh cờ cùng cha lâu như vậy.”

“Từ đánh cờ có thể thấy được nhân phẩm của một người. Người thanh niên này tiến thối có độ, thế cờ quang minh lỗi lạc, lại không chuộng cái dũng của kẻ thất phu. Nếu ta không đoán sai, khoa cử lần này, nhất định có thể có tên trên bảng.” Hạ Bách Thanh tán dương, lại nói với Hạ Tĩnh Nguyệt, “Đến lúc đó đề bảng dương danh, nhiều người muốn bắt rể, đoán chừng nhiều người tranh đoạt hắn. Lần này đồng liêu ta làm mai, chúng ta mới có thể nhanh chân đến trước, con cứ suy nghĩ kỹ.”

“Hôn sự của nữ nhi, cha làm chủ là được.” Hạ Tĩnh Nguyệt nhỏ giọng nói, cả khuôn mặt đỏ bừng. Trước khi đến, nàng không ôm hy vọng gì, cảm thấy đối phương bất quá là người trẻ tuổi chưa có danh tiếng gì. Nhưng sau khi thấy Ngô Quân, lại cảm thấy hắn khiêm tốn nhã nhặn có lễ, cách nói năng không tầm thường, hơn nữa cha cực lực khen ngợi, nàng tất nhiên không có ý không muốn.

Tìm người như vậy sống qua ngày, nhất định có thể cầm sắt hòa minh. Có lẽ sau này qua nhiều năm, hắn cũng sẽ rung trời chuyển đất?

Hạ Bách Thanh thấy nàng đáp ứng rồi, gật đầu nói: “Nếu như thế, trở về ta sẽ thương lượng với nương con. Thuận tiện hỏi ý tứ nhà trai một chút, nếu hắn đồng ý, chúng ta tìm một ngày tốt, bắt đầu làm lục lễ, định ra hôn sự trước.”

“Theo ý tứ của cha.” Hạ Tĩnh Nguyệt ngoan ngoãn nói.

Hạ Bách Thanh đưa tiền thuê thuyền hoa cho nhà đò, đang muốn mang Hạ Tĩnh Nguyệt trở về, Hạ Tĩnh Nguyệt trong lúc vô tình nhìn thấy dưới tàng cây có bóng dáng rất giống Tư An, nàng đi qua kêu lên: “Tư An, sao ngươi ở chỗ này?”

___________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top