Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 69 - 70

Chương 69

Editor: Masha

Đoàn người Hạ Sơ Lam thở hồng hộc chạy về nhà, Liễu thị đã ngủ rồi.

Hạ Sơ Lam bảo Hạ Tĩnh Nguyệt về phòng trước nghỉ ngơi, trong lòng hơi lo sợ bất an. Mấy người Kim kia thoạt nhìn lai lịch không nhỏ. Tình huống ngay lúc đó, bọn họ muốn thoát thân, chỉ có thể xin bá tánh chung quanh giúp đỡ …… Nàng bảo Lục Bình đi hỏi thăm tin tức, mình thì dạo bước trong viện.

Lục Bình rất nhanh trở lại, thở hồng hộc nói: “Cô nương, sự việc nháo lớn. Mấy người Kim đó là tới đô thành nghị hòa, muốn tri phủ giao ra toàn bộ bá tánh đánh người, tự bọn họ xử trí.”

Hạ Sơ Lam nắm chặt tay. Nàng cúi đầu đi ra ngoài viện, hạ giọng nói với Lục Bình: “Chuẩn bị xe ngựa đi tướng phủ.”

“Không cần đi.” Một thanh âm quen thuộc vang lên ở ngoài cửa.

Hạ Sơ Lam ngẩn ra, ngước mắt nhìn. Cố Hành Giản từ bên ngoài đi vào, mặc quan phục chính thức, một bộ quan bào màu tím, đeo túi kim ngư, toàn thân lộ ra cỗ quan uy cao cao tại thượng. Hắn đi thẳng đến trước mặt Hạ Sơ Lam, dừng bước: “Chuyện Ngói tử, ta đều đã biết.”

“Thực xin lỗi, ta không biết bọn họ là……” Hạ Sơ Lam vội vàng nói.

Cố Hành Giản đưa tay ôm cả người nàng vào trong lòng, khẽ tựa vào đỉnh đầu nàng. Thật muốn làm nàng về sau đừng ra cửa, nếu như đêm nay những người Kim đó dám…… Cánh tay hắn siết chặt, đáy mắt thoáng hiện tia ngoan lệ.

Người giữ cửa câu lan mô tả mấy cô nương bị đùa giỡn một chút, hắn đã biết nhất định là nàng. Vì thế mặc kệ thế cục phủ nha Lâm An đang lật đến tung trời, trước chạy tới nơi này nhìn xem nàng bình an hay không. Một khắc thấy nàng kia, trong lòng mới an tường.

Hắn cũng không biết bắt đầu từ khi nào lại coi trọng người này như vậy. Có lẽ bắt đầu từ lúc nàng dò hỏi hắn có gia thất hay chưa, một mình hắn ngồi ở giếng cạn, không có cách nào đẩy nàng ra, chỉ muốn đến gần ánh sáng của nàng. Chỉ có chính hắn rõ ràng, ở sâu trong nội tâm hắn, có bao nhiêu khát vọng ánh sáng và ấm áp.

Hạ Sơ Lam chạm vào ngực hắn, được hơi thở dịu dàng của hắn vây quanh, chỉ cảm thấy có cảm giác rất an toàn. Nàng đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, lẩm bẩm nói: “Là ta thêm phiền toái cho ngài. Hôm nay là sinh nhật ngài, nguyện ngài năm năm khoẻ mạnh. Tối nay ở Cố gia, trải qua có tốt không?”

Cố Hành Giản cúi đầu nhìn nàng chăm chú một lát, nhạy bén nhận ra điều gì. Nhưng hắn không nói toạc, chỉ gật đầu, nhẹ giọng hỏi: “Tháng chạp năm nay gả cho ta được không? Ta không chờ được thời gian quá dài.”

Tháng chạp? Cách hiện tại không đến bốn tháng. Hắn gấp như vậy sao? Thành thân có một đống chuyện cần chuẩn bị, thông thường phải mất nửa năm thời gian.

Bất quá ngẫm lại, lấy tuổi tác hắn xác thật nên sốt ruột. Nàng cũng không biết nên nói gì, đỏ mặt gật đầu. Tháng chạp thì tháng chạp đi, nàng cũng không muốn về sau gặp hắn còn phải lén lút.

Cố Hành Giản mỉm cười, lại lẳng lặng ôm nàng trong chốc lát, luyến tiếc buông tay. Trên mái tóc nàng đượm hương thơm, còn có thân thể mềm mại, quả thực làm cho người quá mê luyến. Có đôi khi cảm thấy nàng rất cường đại, cường đại đến  mức có thể một mình đảm đương một phía mà khởi động một phần gia nghiệp. Có đôi khi lại cảm thấy nàng thực nhỏ yếu, thân thể nhỏ yếu như vậy, dường như chạm vào sẽ vỡ, phải che chở thật tốt.

Đến tận khi Sùng Minh nhỏ giọng thúc giục: “Tướng gia……” Phủ nha bên kia chỉ sợ không thể đợi, muộn nữa thật sự xảy ra án mạng.

Cố Hành Giản lúc này mới buông lỏng tay: “Sớm đi ngủ đi. Sự việc ta sẽ xử lý tốt.”

Hạ Sơ Lam thối lui chút, lại không yên tâm kéo lấy tay áo hắn: “Có thể thực phiền toái hay không ……” Cố Hành Giản đưa tay ấn đỉnh đầu nàng, trấn an nói: “Không phiền toái, mau đi ngủ đi. Nhớ rõ cài cửa thật kỹ.” Nói xong liền xoay người đi rồi.

Hạ Sơ Lam nhìn theo thân ảnh hắn biến mất trong bóng đêm, Lục Bình đi qua cài kỹ cửa.

Chờ hắn quay đầu lại, nhìn thấy cô nương còn lưu luyến không rời, thở dài. Như thế nào cứ cảm giác cô nương bị tướng gia ăn đến gắt gao vậy?

Hạ Tĩnh Nguyệt đứng trong một góc, sâu kín thở dài. Nàng vốn không ngủ được, muốn vào trong viện nhìn xem Hạ Sơ Lam, vừa lúc nhìn thấy Cố Hành Giản tới. Thấy hai người ôm nhau, không tránh người khác, tình cảm hình như rất tốt.

Nàng đem tiểu tâm tư của mình giấu đi thật tốt. Người kia, kiếp này đứng xa xa mà nhìn thì tốt rồi.

***

Tứ Phương quán tiếp đãi ngoại nhân ở Lục Bộ ở cạnh cầu, bên ngoài một tầng tường thấp vây quanh, cửa chính trên đỉnh núi, to lớn bao la hùng vĩ. Trước cửa dựng cột treo một đèn lồng màu đỏ thật lớn, mặt trên viết hai chữ “Tứ Phương”.

Vùng này giống như cửa cung, dùng cây gỗ đỏ thẫm chặn cổng, không cho phép bá tánh tới gần, cho nên không náo nhiệt như trên đường. Tối nay trong cung ban cho rượu ngự, cấm quân thủ quán mỗi người đều uống một ít, sắc mặt ửng đỏ.

Vừa rồi một đám người Kim cầm công văn Kim Quốc hùng hổ đi vào, trong tay còn áp mấy bá tánh, không biết là chuyện gì. Nhưng đại sứ là khách, Đại Tống vì lễ nghi chi bang, cho nên cấm quân cũng chưa hỏi.

Bỗng nhiên, trên đường lớn yên tĩnh vang lên lạc đát lạc đát tiếng vó ngựa. Tướng lãnh cấm quân tiến lên vài bước, nhìn thấy một người từ trên xe ngựa xuống, đi nhanh về phía này. Hắn quát: “Người nào! Nơi này là Tứ Phương quán, không được tới gần.”

Cố Hành Giản đi đến chỗ có ánh sáng, tướng lãnh cấm quân kia nhận ra hắn, vội vàng mềm giọng, hành lễ nói: “Tướng gia.”

“Vừa rồi có phải có mấy người Kim đi vào hay không?” Cố Hành Giản nghiêng đầu, lạnh lùng hỏi. Lúc hắn đi phủ nha, không thấy Hoàn Nhan Xương, cũng không người Kim. Tri phủ nói, bởi vì quan phủ không đồng ý bắt người, những người Kim đó liền đi rồi. Cố Hành Giản cảm thấy kỳ quặc, phái người đi Ngói Tử nhìn thoáng qua, người Kim lại dám trực tiếp đi Ngói Tử bắt người đi.

“Vâng. Trước đây không lâu đích xác có mấy người Kim đi vào.” Cấm quân trả lời.

Cố Hành Giản trực tiếp đi hướng Tứ Phương quán, cấm quân đó định nói chuyện, Cố Hành Giản cũng không quay đầu lại mà nói: “Thủ dụ tiến quán hiện tại ta không có, nhưng mạng người quan trọng, ngày mai ta sẽ tự mình giải thích với Hoàng Thượng. Sẽ không truy trách các ngươi.”

Cấm quân sao dám thật sự ngăn cản Cố Hành Giản, huống chi giao thiệp cùng Kim Quốc vẫn luôn là hắn phụ trách.

Cố Hành Giản mang theo người vào Tứ Phương quán, không muốn quấy rầy sứ thần nước khác, trực tiếp tìm sân viện nào còn sáng đèn.

Thủ hạ Hoàn Nhan Xương nghe được động tĩnh, vội vàng gọi người tắt đèn, nhưng đã không kịp.

Sùng Minh đẩy cửa phòng ra, dẫn người vọt vào, Cố Hành Giản theo ở phía sau.

Nương ánh trăng, có thể nhìn thấy mấy bá tánh bị bắt đều bị trói gô ném ở trong góc. Có một người đang bị ấn ở trên đất, thống khổ cuộn tròn thành một khối, xem ra bọn họ tính toán tự xử tất cả.

Người Kim nhìn thấy Cố Hành Giản, ngược lại trấn định lại, dùng tiếng Nữ Chân nói: “Tướng gia tự tiện xông vào địa bàn chúng ta, muốn làm gì?”

Cố Hành Giản đi vào ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn người Kim kia: “Đây là lãnh thổ Đại Tống, các vị nếu đã được chọn làm sứ thần, hẳn là nói tiếng Hán tương đối khá. Cái gì gọi là nhập gia tùy tục, đạo lý này không cần ta nói đi?”

Người Kim đều biết Cố Hành Giản nói tiếng Nữ Chân vô cùng tốt, không khác gì người Kim, cho nên mới nói tiếng Nữ Chân. Người Kim hồ nghi nhìn hắn một cái, sửa miệng dùng Hán ngữ cứng nhắc nói: “Cố tướng đây là có ý gì?”

“Các ngươi tiến vào đô thành, trước đó chưa báo cho ta, còn ở đô thành khinh bạc nữ tử đàng hoàng, tự tiện bắt đi con dân Đại Tống. Ai cho các ngươi lá gan đó!” Cố Hành Giản nắm chặt tay, quát, “Hoàn Nhan Xương đâu, kêu hắn tới gặp ta.”

Người Kim bị hắn quát, hai mặt nhìn nhau, không nghĩ đến Cố tướng vẫn luôn hữu hảo với Kim Quốc thế nhưng sẽ hưng sư vấn tội bọn hắn.

Lúc này, Hoàn Nhan Xương từ ngoài cửa đi vào  “Cố tướng, chúng ta là lão bằng hữu, hà tất phát hỏa lớn như vậy.” Hắn nói Hán ngữ phi thường lưu loát. Hiện giờ quý tộc Kim Quốc sôi nổi học tập Hán ngữ, trang phục lễ nghi cũng đều Hán hóa đến mức vô cùng nghiêm trọng. Hoàng đế Kim Quốc còn hạ chiếu lệnh ngăn chặn xu thế này, hiệu quả lại cực nhỏ.

Cố Hành Giản kéo hạ khóe miệng: “Vương gia nếu thật coi Cố mỗ như bằng hữu, vì sao phải bí mật tiến đô thành? Còn dung túng thủ hạ nơi nơi làm ác, đây đều không phải là việc làm của bằng hữu. Tối nay ta phải lấy được công đạo rõ ràng, nếu không thực xin lỗi thân quan phục này.”

Hoàn Nhan Xương hơi sửng sốt, lại nhìn thấy bá tánh trong phòng run bần bật, dò hỏi người Kim vừa rồi nói chuyện là chuyện như thế nào. Sau khi nghe xong, hắn cho người Kim kia một cái tát, lạnh lùng nói: “Lời nói của ta các ngươi đều xem như gió thổi bên tai!”

Người Kim bụm mặt, không dám nói lời nào. Bọn họ sao nghĩ đến chẳng qua muốn lưu lại hai cô nương lại chọc giận bá tánh Lâm An. Bọn họ có hai người còn nằm ở y quán chờ cứu trị đó.

Hoàn Nhan Xương lệnh người Kim thả hết bá tánh bị bắt, lại mắng bọn họ đi ra ngoài, tự mình rót một chén nước đưa cho Cố Hành Giản: “Biết Hành, hà tất phát hỏa lớn như vậy? Ngươi và ta quen biết nhiều năm, lần này không phải ngươi cầu tình với Hoàng Thượng, ta còn không thể từ Hành Đài trở về. Kỳ thật ngươi không cần tự mình lại đây, chỉ cần phái người nói một tiếng, ta sẽ tự giáo huấn mấy tên nhãi ranh không biết trời cao đất dày này.”

Cố Hành Giản vừa uống nước vừa nhàn nhạt nói: “Hoàn Nhan huynh vì sao không ở cạnh bọn họ?”

Hắn nói chuyện khẩu khí rất nhẹ nhàng bâng quơ, lại làm Hoàn Nhan Xương cảnh giác, hay là bị hắn phát giác chuyện gì? Không có khả năng, hắn hành sự rõ ràng vô cùng bí mật. Nghĩ đến đây, Hoàn Nhan Xương trấn định nói: “Ta đi Yến quán, nghe nói Diêu Thất Nương là đệ nhất danh kỹ Lâm An, ta cũng muốn đi ôm một mỹ nhân.”

“Không khéo, theo ta được biết, Diêu Thất Nương chưa bao giờ chiêu đãi người Kim.” Cố Hành Giản đặt cái ly trong tầm tay trên bàn trà, nhìn thẳng Hoàn Nhan Xương, “Hay là ta nói thẳng, ngươi bí mật tiến thành, kỳ thật là có nhiệm vụ trong người. Hoàn Nhan huynh nếu không thể thẳng thắn thành khẩn cùng ta, như vậy chúng ta không cần thiết nói tiếp.” Nói xong liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Hoàn Nhan Xương lập tức kéo hắn lại, đi qua nhìn ngoài cửa có người hay không. Sau đó đóng cửa thật kỹ, mới thấp giọng nói: “Là Hoàng Thượng muốn giết Lục Ngạn Viễn. Hắn nói chỉ có Lục Ngạn Viễn chết, mới bằng lòng thu binh hoà đàm. Ngươi có thể giúp ta việc này hay không? Sau khi việc thành, chúng ta nhất định lui binh.”

Cố Hành Giản nheo mắt: “Ngươi đưa hồi âm của ta cho Kim Quốc hoàng đế nhìn?” Trong thư hắn nói muốn mệnh Hoàn Nhan Tông Bật, Kim Quốc hoàng đế liền đề ra muốn mệnh Lục Ngạn Viễn.

“Ta không có biện pháp. Nếu không cho Hoàng Thượng xem, sao  hắn có thể tín nhiệm ta, để ta đến tiến hành hoà đàm? Ta biết Lục Ngạn Viễn là đối thủ của ngươi, hắn chết, đối với ngươi chỉ có chỗ tốt. Huống chi hiện tại hắn trọng thương hôn mê, giết chết cũng không phải việc gì khó.” Hoàn Nhan Xương khuyên nhủ.

Cố Hành Giản không để ý đến hắn, mà là nói: “Lục Ngạn Viễn không chết, Kim Quốc các ngươi sẽ không lui binh?”

Hoàn Nhan Xương gật đầu. Hắn tuy là phái chủ hòa, cũng là người Kim Quốc. Hắn cảm thấy Lục Ngạn Viễn đáng chết.

Cố Hành Giản vuốt Phật châu trong tay, nhàn nhạt cười: “Các ngươi không khỏi quá coi thường ta, cũng quá coi thường Đại Tống.”

___________________________

Chương 70

Editor: Masha

Hoàn Nhan Xương ngẩn người: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Cố Hành Giản chậm rãi nói: “Vương gia cũng biết, ngươi và Hoàn Nhan Tông Bật chính là tử địch, nhưng hai ngươi đều muốn Lục Ngạn Viễn chết. Trước mặt quốc gia, không có ân oán cá nhân. Huống chi nếu không phải nhờ phụ tử Anh Quốc Công, chỉ sợ ngươi còn không thể đứng trong Tứ Phương Quán này. Cho nên, ta không thể giúp ngươi. Nếu các ngươi nghĩ ra điều kiện trao đổi như vậy, đã tính sai rồi.”

Hoàn Nhan Xương nhìn hắn biểu tình thanh lãnh, nhất thời không nghĩ ra lý do gì thoái thác.

Hắn và Cố Hành Giản mấy lần giao tiếp, chưa bao giờ thấy thái độ của hắn cường ngạnh như thế. Nghĩ đến lần nghị hòa trước, Tống triều bên này ở thế hạ phong, cho nên hắn yếu thế. Lần này chiến sự tiền tuyến rõ ràng có lợi cho Tống triều, mà người Tống vẫn luôn bất mãn đối với việc xưng thần với Kim Quốc, cho nên Cố Hành Giản mới có thể cường ngạnh như thế.

Hoàn Nhan Xương hòa hoãn khẩu khí nói: “Nếu ta tới nghị hòa, khẳng định là mang theo thành ý mà tới. Nếu ngươi không muốn, ta không miễn cưỡng ngươi là được.”

Cố Hành Giản đưa tay nói: “Không phải là không miễn cưỡng ta, mà tốt nhất ngươi nên bỏ ý niệm đó đi. Lâm An dưới chân thiên tử, nếu như để các ngươi giết đại tướng bên ta, mặt mũi Đại Tống ở đâu? Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi giấu mật thám ở đô thành. Lần trước các ngươi ăn trộm cơ mật của Xu Phủ, Hoàng Thành Tư chỉ bắt được hai người, ta lại biết xa hơn nhiều. Các ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Hoàn Nhan Xương miễn cưỡng cười nói: “Ngươi nói lời này làm như khi chúng ta thượng kinh, Tống triều các ngươi không đặt mật thám vậy.”

Cố Hành Giản chuyển Phật châu, hờ hững nhìn Hoàn Nhan Xương. Hoàn Nhan Xương bị nhìn đến sống lưng lạnh toát, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh. Hắn ở Kim Quốc cũng là Lỗ Quốc vương nói một không hai, nhưng ở trước mặt Hán thần này, lại cảm thấy mình miễn cưỡng thấp đi một đoạn. Mà Hán thần đối với Cố Hành Giản khen chê không đồng nhất, có đi theo hắn, cũng có nhục mạ hắn. Trên người hắn cũng không có loại hạo nhiên chính khí giống như phụ tử Anh Quốc Công, chưa nói đến đại trung thần gì.

Nhưng người này rất có nguyên tắc, dầu muối không ăn. Năm đó lúc nghị hòa, hắn kiệt lực giữ gìn nửa giang san Tống triều, làm Đại Tống cúi đầu xưng thần với Kim Quốc, âm thầm tu sửa phòng sự ở biên giới, chính là vì ngăn cản một ngày này của Kim Quốc. Bắc chinh cũng là lúc Cố Hành Giản vừa vặn bị đình quan, những người phái chủ hòa ngoài mặt thoạt nhìn không địch lại phai chủ chiến, liên tiếp thua trận, trực tiếp làm cho hoàng đế Tống triều đồng ý Bắc chinh. Nhưng Hoàn Nhan Xương biết rõ, đây chính là chỗ cao minh của Cố Hành Giản.

Trong lòng Cố Hành Giản muốn Bắc chinh, bởi vì thời cơ đã chín muồi, nhưng hắn lại biểu hiện ra dáng vẻ vô lực ngăn cản, làm cho Kim Quốc không có bất luận lý do gì làm khó dễ hắn.

Hoàn Nhan Xương ngượng ngùng nói: “Ta hiểu được, chúng ta sẽ không động đến Lục Ngạn Viễn. Ta sẽ xin chỉ thị Hoàng Thượng, nhưng Hoàn Nhan Tông Bật chỉ sợ……”

Cố Hành Giản lắc đầu nói: “Hoàn Nhan Tông Bật cần thiết chết. Vương gia lòng dạ đàn bà như thế, cho hắn cơ hội thở dốc, không sợ lần sau hắn phản công, muốn chính là mạng của ngươi, mà không phải đuổi ngươi khỏi thượng kinh? Hắn là người có thù tất báo, nếu dễ dãi thì ngươi hẳn rõ ràng kết cục hơn ta. Huống chi ta đã nói rồi, muốn bên ta lui binh, hắn cần thiết chết. Kim Quốc nếu điểm thành ý này cũng không có, chúng ta chỉ có thể chiến đến cùng.”

“Ngươi, ngươi không thể lui một bước?” Hoàn Nhan Xương dồn dập hỏi.

Cố Hành Giản vuốt tay vịn của ghế, nhàn nhạt nói: “Lúc trước ta Bắc thượng nghị hòa, quý quốc chính là một hào một li cũng không nhường. Người Hán chúng ta có một câu, có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu ngươi không thể đem đầu Hoàn Nhan Tông Bật tới, việc hoà đàm không thể đề cập đến.”

Hoàn Nhan Xương chỉ cảm thấy thất bại, cúi đầu liên tục thở dài: “Ta tận lực. Ngươi thật là người……” Hắn cũng không biết nói gì cho phải.

Cố Hành Giản cũng không nhiều lời, đứng dậy cáo từ rời đi. Hắn đi ra ngoài cửa, gật đầu với Sùng Minh, Sùng Minh mới bảo những người nấp trong chỗ tối rời đi.

Người Kim đi vào phòng, nhìn thấy Hoàn Nhan Xương ngồi tê liệt trên ghế, phảng phất sức lực cả người đều bị rút hết. Hắn hỏi: “Vương gia, vừa rồi vì sao phải nói thật với Cố Hành Giản. Chúng ta rõ ràng có thể……” Hắn làm động tác âm thầm xuống tay.

Hoàn Nhan Xương chụp đầu của hắn, quát: “Phế vật! Ta nói các ngươi tiến đô thành cẩn thận một chút cho ta, vì sao không nghe? Tới dưới mí mắt của hắn, các ngươi cho rằng mình có thể chiếm được chỗ tốt gì? Người này ngoài mặt nhìn ôn hòa, trên thực tế lòng dạ thâm sâu. Ngươi biết tối nay hắn mang theo bao nhiêu người đến? Vừa rồi nếu ta có nửa phần giấu diếm, chỉ sợ hắn sẽ giết ta!” Tưởng tượng đến đây, Hoàn Nhan Xương liền hít một ngụm khí lạnh.

Người Kim líu lưỡi, hoàn toàn không thể tin được. Cố tướng kia nhìn mặt ôn tồn tao nhã, không nghĩ đến lại là nhân vật tàn nhẫn như vậy?

“Nhưng chúng ta đến nghị hòa, nếu hắn động thủ với chúng ta, chỉ sợ cũng không có cách nào công đạo với hoàng đế Tống triều đi.”

“Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng thế cục hiện giờ còn giống như lần nghị hòa mấy năm trước sao? Mài mực cho ta, ta phải viết thư cho Hoàng Thượng.” Hoàn Nhan Xương ngồi thẳng lên nói.

……

Cố Hành Giản đi ra ngoài Tứ Phương Quán, nhìn thấy Xu Mật Sử Tưởng Đường và phó tể tướng Mạc Hoài Tông mang theo nhân mã đứng ngoài quán. Bọn họ thấy hắn từ bên trong ra, biểu tình khác nhau. Tưởng Đường còn thu liễm, chỉ nói: “Ta và phó tể tướng nghe nói chuyện Ngói Tử, lá gan mấy người Kim này cũng quá lớn.”

Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Bá tánh bị bắt đều đã thả đi. Nơi này dù sao cũng là Tứ Phương Quán, các người đều trở về đi.” Hắn nói xong liền muốn xoay người rời đi. Một ngôn quan mau chóng đuổi theo vài bước, lớn tiếng mắng: “Cố Hành Giản, người Kim làm nhục Đại Tống ta như thế, chẳng lẽ cứ để như vậy sao! Ngươi rốt cuộc có cột sống hay không! Tối nay nếu không bắt lấy những người Kim đó nghiêm trị, ta nhất định phải tham tấu ngươi một quyển!”

Ngôn quan đó là Vương Luật, lần trước tham tấu người của hắn. Cố Hành Giản quay đầu lại nhìn hắn một cái, Vương Luật không khỏi run sợ, vẫn ngạnh cổ đứng.

Cố Hành Giản chưa nói gì, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Tưởng Đường vốn cũng nổi giận đùng đùng, nhưng Cố Hành Giản nói người đã được thả, nhất thời ông không quyết định được nên đi vào hay không, nghiêng đầu dò hỏi ý Mạc Hoài Tông. Mạc Hoài Tông ngẩng đầu nhìn tấm biển Tứ Phương Quán, trầm giọng nói: “Nếu sự việc đã được giải quyết, chúng ta trở về đi.”

Lão nghĩ, người năm đó vì một vốc lương thực của bá tánh, người trẻ tuổi theo đuổi lý tưởng mà lý luận với thủ trưởng, đã sớm hoàn toàn thay đổi.

Lúc trước Mạc Hoài Tông rất xem trọng Cố Hành Giản, từng có ý bồi dưỡng, hắn lại không chịu dựa vào. Mạc Hoài Tông cố ý bắt hắn chịu chút đau khổ, phái hắn đến địa phương nghèo khổ nhất làm quan. Sau ba năm gần như quên mất có người như vậy tồn tại. Không nghĩ đến ba năm sau, hắn nhờ chiến tích xuất sắc, lại được triệu hồi đô thành. Sau lại cơ duyên xảo hợp vào Hàn Lâm Viện, thường xuyên lộ mặt trước mặt hoàng thượng, càng ngày càng được trọng dụng.

Mạc Hoài Tông không chờ được Cố Hành Giản cúi đầu. Khi đó nếu đề bạt hắn một phen, có lẽ kết quả hôm nay sẽ hoàn toàn khác…… Khả năng hắn chính là con rể lão.

Tưởng Đường thật ra không rõ ràng lắm quan hệ giữa Mạc Hoài Tông và Cố Hành Giản, ông đơn thuần cảm thấy buông tha người Kim như vậy thật sự quá tiện nghi. Nhưng Tứ Phương Quán tiếp đãi sứ thần, từ trước đến nay lễ ngộ, trong lúc mấu chốt này đích thực không tiện gây chiến cùng sứ thần.

***

Hạ Sơ Lam nặng nề ngủ một đêm, ngày thứ hai, bụng có hơi đói. Nàng đi đến nhà chính, nghe được bên trong Hạ Bách Thanh dạy bảo Hạ Tĩnh Nguyệt.

Hóa ra Hạ Tĩnh Nguyệt không chịu được Hạ Bách Thanh tra hỏi, kể hết tất cả mọi chuyện.

Hạ Bách Thanh tức giận nói: “Con có biết mình gây ra tai họa lớn thế nào không? Sứ thần Kim Quốc kia, há các ngươi có thể trêu chọc? Những bá tánh vô tội đó nếu tánh mạng bị nguy hại, vi phụ làm sao công đạo cùng các quan và Hoàng Thượng?”

Hạ Tĩnh Nguyệt sợ tới mức không dám nói lời nào.

“Tam thúc, không trách được Tĩnh Nguyệt. Chúng con chỉ muốn đi Ngói Tử xem náo nhiệt, không ngờ gặp phải người Kim, chỉ là trùng hợp mà thôi.” Hạ Sơ Lam đi vào, giúp Hạ Tĩnh Nguyệt nói chuyện.

Hạ Bách Thanh cũng là tối hôm qua sau khi yến hội tan mới biết được việc này, còn nghe nói Cố Hành Giản tự mình đi Tứ Phương Quán, cứu bá tánh bị người Kim mang đi. Mà về sau người Kim cũng không gây chuyện nữa. Chẳng qua sáng nay ngôn quan Vương Luật lại tham tấu Cố Hành Giản một quyển, nói đơn giản chút đạo lý lớn trung quân ái quốc.

Trước kia Hạ Bách Thanh đối với Hạ Sơ Lam là quan tâm của trưởng bối, hiện tại thân phận của nàng đã khác, phía sau là Cố Hành Giản, ông càng thêm không dám tùy ý trách cứ.

“Cũng may chuyện đã được giải quyết, hai người các con về sau đi ra ngoài cẩn thận chút. Đừng lại trêu chọc tai họa này nọ.” Ông dặn dò. May mà có Cố Hành Giản ở đây, cũng không chọc ra đại họa .

“Dạ.” Hạ Tĩnh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nàng sợ nhất cha tức giận.

Hạ Bách Thanh lại nói với Hạ Sơ Lam: “Đêm qua ta và đồng liêu đi uống rượu, Bùi Vĩnh Chiêu lại ngăn ta lại nói chuyện, nói hắn hối hận đã hưu A Huỳnh, muốn cùng nàng hòa hảo trở lại. Ta không để ý đến hắn, nhưng hẳn là hắn sẽ không bỏ qua.”

Hạ Sơ Lam nhíu mày. Trong bụng Hạ Sơ Huỳnh còn đang mang hài tử của Bùi Vĩnh Chiêu, Bùi Vĩnh Chiêu thấy bọn họ bên này thờ ơ, khó bảo toàn sẽ không chạy đến Thiệu Hưng cầu Hạ Sơ Huỳnh hồi tâm chuyển ý. Thật là phong thuỷ luân chuyển, lúc trước Bùi Vĩnh Chiêu chướng mắt Hạ gia mọi mặt, hiện giờ cũng là hắn đi nịnh bợ.

Đang suy nghĩ, trong viện vang lên một thanh âm: “Tam thúc, tỷ tỷ, ta đã trở về!”

Trong lòng Hạ Sơ Lam vui vẻ, đi theo Hạ Bách Thanh vào viện, nhìn thấy Hạ Diễn cười tủm tỉm đi vào. Mặt tròn gầy đi một ít, đôi mắt lại sáng hơn.

“Diễn Nhi.” Hạ Sơ Lam kêu một tiếng. Hạ Diễn vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Sơ Lam: “Tỷ tỷ có nhớ đệ không? Tam thúc, tất cả mọi người có khỏe không?”

Hạ Bách Thanh gật đầu nói: “Trong nhà đều tốt. Con ở Thái Học có quen không?”

“Nhận thức rất nhiều bằng hữu mới. Chỉ là thường xuyên phân cao thấp với Quốc Tử Học cách vách, nhưng rất thú vị.” Hạ Diễn vuốt gáy, hàm hậu nói.

Hạ Bách Thanh bảo cậu vào phòng ngồi, nói chuyện một lát, Hạ Diễn lấy ra một tượng gỗ khắc từ trong tay áo, đặt vào tay Hạ Sơ Lam: “Tưởng ca ca dạy đệ làm.”

Hạ Sơ Lam nhìn thấy một tiểu cô nương khắc bằng gỗ, đầu tóc thường thường, đôi mắt tròn tròn, rất đáng yêu, hỏi: “Đây là tỷ?”

Hạ Diễn xấu hổ gật đầu.

Hạ Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh nhìn thoáng qua, cố ý ê ẩm nói: “Lục đệ đệ thật bất công. Chỉ làm tượng gỗ cho Tam tỷ tỷ, không làm cho ta .”

Hạ Diễn vội vàng nói: “Ngũ tỷ tỷ đừng hiểu lầm. Đây là lần đầu tiên đệ làm, làm không được tốt, sợ tỷ chê cười. Chờ đệ học xong, nhất định làm cho tỷ một cái tượng càng đẹp mắt hơn.”

Hạ Tĩnh Nguyệt cười nói: “Tỷ đùa với đệ thôi, sao có thể so đo việc nhỏ này, việc học ở Thái Học đã đủ gấp rút. Đệ nhất định khát nước đi? Tỷ đi pha chút trà cho đệ uống.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Bách Thanh lại hỏi việc học của Hạ Diễn, Hạ Sơ Lam ở bên cạnh nghe, chỉ cảm thấy Hạ Diễn ở Thái Học hình như trôi qua rất đặc sắc.

“Cô nương!” Tư An chạy vào, Tôn bà mối lần trước đi Thiệu Hưng cầu hôn đi theo phía sau. Tôn bà mối ý cười rạng rỡ, vừa thấy Hạ Sơ Lam liền hành lễ: “Cô nương đại hỉ. Cố gia đã định ra ngày nghênh thú, mùng tám tháng chạp. Thỉnh các người nhanh chóng chuẩn bị.”

Hạ Bách Thanh nói: “Mùng tám tháng chạp, thời gian chỉ còn không đến bốn tháng? Có phải quá gấp không?”

Tôn bà mối vẫy khăn: “Nghe ngài nói kìa, Tể tướng nóng vội cưới kiều thê, định ngày đương nhiên là càng sớm càng tốt. Cô nương bên này nếu lo liệu không hết quá nhiều việc, đi nói Cố gia một tiếng, Cố gia tự sẽ phái người đến hỗ trợ. Hai ngày sau, sính lễ sẽ đưa đến Hạ gia Thiệu Hưng. Nhắc nhở cô nương một câu, mấy ngày này, ngài đừng gặp tướng gia, không may mắn.”

Hạ Sơ Lam thật ra không tin chuyện này, Hạ Bách Thanh lại tin tưởng không nghi ngờ: “Ngươi yên tâm, hai ngày sau ta sẽ đưa nàng về Thiệu Hưng đợi gả.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top