Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95 - 96

Chương 95

Tác giả: Bạc Yên

Editor: Masha

Hạ Sơ Thiền và ma ma cùng đi Ngọc Trà Cư, sắc mặt tiều tụy. Nàng cảm thấy xấu hổ khi phải đi gặp người khác, một cô nương gây ra chuyện như vậy, tóm lại thật mất mặt. Nàng thật sự không muốn đi, nhưng trước mắt cùng đường, nàng mang thai con của người kia, chỉ có Cố Hành Giản mới có thể giúp nàng.

Cố Hành Giản bảo những người khác đi ra ngoài trước, đưa tay nói: “Ngươi ngồi xuống nói đi.”

Hạ Sơ Thiền nơm nớp lo sợ ngồi xuống, vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng hắn. Cố Hành Giản tuy là tỷ phu nàng nhưng hắn chỉ ôn nhu với một mình Tam tỷ của nàng. Đối với người ngoài, trong ánh mắt hắn luôn ẩn chứa một tia lạnh nhạt và khí chất cao cao tại thượng. Hắn cũng không phải dạng người bình dị gần gũi.

“Tứ cô nương hẳn có thể mô tả tướng mạo người kia chứ? Nói nghe một chút.” Khuỷu tay Cố Hành Giản dựa vào bàn trà, nhàn nhạt nói. Hắn cố ý kêu một tiếng “Tứ cô nương”, tương đương kéo ra khoảng cách giữa hai người. Hơn nữa khẩu khí việc công xử theo phép công, cũng không có chút ý tứ thân tình nào.

Vốn dĩ những việc này hắn căn bản sẽ không nhúng tay. Vì Hạ gia, mới quản cọc nhàn sự này. Rốt cuộc người một nhà là quan hệ nhất vinh đều vinh, nhất tổn đều tổn, tam phòng và Hạ Sơ Lam cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Hạ Sơ Thiền sợ hãi nhìn Cố Hành Giản một cái, nắm chặt tay nói: “Hắn đại khái khoảng hơn hai mươi, vóc dáng cao, không mập không gầy, diện mạo vô cùng anh tuấn. Ta còn sờ qua ngọc phật trước ngực hắn, tỉ lệ cũng rất tốt…… Cũng không có đặc thù rõ ràng nào.”

Những lời mô tả trước không quá rõ ràng, nhưng nói đến ngọc phật, Cố Hành Giản dừng một chút, đã có thể đoán được là ai. Ngọc phật kia là Thái Hậu ban thưởng cho Ân Bình Quận Vương, nhân lần hắn Bắc thượng giúp Thái Hậu thỉnh tượng phật trở về. Nam tử hơn hai mươi tuổi trẻ anh tuấn, ở Dương Châu phá án, trước ngực đeo ngọc phật, tất cả đều trùng khớp. Nhưng Ân Bình Quận Vương vì sao cường ô dân nữ? Hạ Sơ Thiền đích xác có vài phần tư sắc, nhưng cũng không đến mức làm hắn tự hủy tiền đồ, chỉ sợ còn có ẩn tình.

“Tỷ phu có biết hắn là ai?” Hạ Sơ Thiền nhỏ giọng hỏi.

Cố Hành Giản gõ nhẹ lên bàn: “Ngươi muốn kết quả như thế nào?”

Hạ Sơ Thiền nức nở nói: “Ta, ta không muốn hài nhi trong bụng ta vừa sinh ra đã không có cha…… Còn thỉnh tỷ phu vì ta làm chủ.”

Cố Hành Giản trầm mặc một chút, mới nói: “Theo hiểu biết của ta đối với người kia, chuyện các ngươi ở Dương Châu, ngươi nhất định không nói thật hết. Nếu ngươi không nói tất cả sự thật, ta rất khó giúp được ngươi.”

Hạ Sơ Thiền không ngờ Cố Hành Giản lợi hại như vậy, liếc mắt một cái đã nhận ra nàng trốn tránh trách nhiệm mới tránh nặng tìm nhẹ kể chuyện ở Dương Châu, tức khắc phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh. Ánh mắt người này hình như có thể xuyên thấu nàng, thẳng tới đáy lòng nàng, nàng mơ hồ mà bắt đầu chột dạ.

Trầm ngâm trong chốc lát, nàng mới nói: “Ta, ta thật sự đi hưởng ứng lệnh triệu tập gảy đàn, sau đó được tuyển. Ở trên thuyền hoa, hắn dường như hơi thích ta, ta cũng nhất kiến chung tình với hắn …… Nhưng lúc sau hắn lại bị bọn quan viên rót rất nhiều rượu, say đến bất tỉnh nhân sự. Những quan viên đó muốn ta hầu hạ hắn, sau đó nhốt chúng ta ở trong phòng, chúng ta liền…… Nhưng hắn từng nói mang ta tiến đô thành!”

“Ngươi chắc cũng có thể đoán được, hắn cũng không phải Ngô gia công tử gì, mà là có thân phận càng hiển hách hơn. Nếu không ngươi cũng không dễ dàng đem bản thân hứa cho hắn.” Cố Hành Giản mỉm miệng, nhìn cô nương trước mắt bất quá mới mười bốn tuổi, thế nhưng lại có tâm cơ như vậy.

Thân mình Hạ Sơ Thiền run rẩy một chút, hai tay nắm chặt làn váy: “Ngài đang nói cái gì…… Ta nghe không hiểu.”

“Ta cùng tỷ tỷ ngươi có việc thương lượng, ngươi trở về đi.” Cố Hành Giản đứng dậy, lười nhiều lời với nàng.

Hạ Sơ Thiền nhìn thân ảnh Cố Hành Giản rời đi, âm thầm cắn chặt môi. Hiện tại chịu khổ sở và khuất nhục không tính là gì cả, chỉ cần nàng được như ước nguyện, từng bị xem nhẹ đã tính là gì? Nhưng Cố Hành Giản thật sự quá lợi hại, nàng rõ ràng chưa nói gì, lại bị hắn thấy rõ tâm tư và động cơ. Không hổ là Tể tướng đương triều, muốn làm trò ở trước mặt hắn, thật sự là ý nghĩ hão huyền.

Cố Hành Giản trở lại trong phòng, Hạ Sơ Lam đang ngồi ngẩn người ở trên giường. Nàng hình như hơi mệt, duỗi tay đè trán, thấy hắn tiến vào, vội đứng dậy nói: “Hỏi xong chưa?”

Cố Hành Giản gật đầu, ngồi ở bên cạnh nàng: “Người cùng Hạ Sơ Thiền ở bên nhau là Ân Bình Quận Vương.”

Hạ Sơ Lam khiếp sợ: “Ngài xác định là Ân Bình Quận Vương sao? Ngày ấy lúc ta tiến cung dự tiệc, Hoàng Thượng muốn Hoàng Hậu đầu xuân năm sau tuyển phi cho hai vị quận vương. Ta còn nghe Tĩnh Nguyệt nói, Hoàng Hậu dường như chọn muội muội Lý Bỉnh Thành tướng quân, còn phái người nói qua với Lý gia …… Sơ Thiền biết người nọ là Ân Bình Quận Vương?”

“Hẳn là đoán được một chút, chỉ có nhị thúc và nhị thẩm nàng mới tin tưởng lời nàng nói. Muội muội nàng cũng không ngốc.” Cố Hành Giản khẽ cười nói.

“Thế hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Làm Ân Bình Quận Vương nhận Hạ Sơ Thiền và hài tử, có thể đắc tội nhà Lý tướng quân hay không?” Hạ Sơ Lam dựa vào gần, tay ấn ở trước ngực Cố Hành Giản nói.

Cố Hành Giản duỗi tay ôm vòng eo mảnh mai của nàng, kiên nhẫn giải thích: “Có lẽ Ân Bình Quận Vương động vài phần tâm tư với nàng. Chẳng qua Hoàng Thượng muốn hắn tuyển phi, hắn mới không dám ở thời điểm mấu chốt này nói ra. Hạ Sơ Thiền muốn làm chính phi là không có khả năng, đừng nói thân phận cách xa quá lớn, hoàng gia cũng sẽ không cho phép một nữ tử chưa lập gia đình đã có bầu đảm đương chủ mẫu phủ quận vương, nhiều lắm làm một trắc phi. Nhưng Lý gia cô nương còn chưa vào phủ, đã ra một trắc phi, một con vợ lẽ, trong lòng khẳng định không thoải mái. Ân Bình Quận Vương nếu sủng ái nàng còn tốt, nếu không tương lai nàng ở trong vương phủ cũng không quá tốt.”

Hạ Sơ Lam cẩn thận nghe hắn nói, hắn thật sự phân tích mọi phương diện cho nàng.

Cố Hành Giản nâng cằm nàng lên hỏi: “Nàng thật sự muốn nàng ta tiến vào phủ quận vương? Ân Bình Quận Vương rất có khả năng được lập làm hoàng trữ, vị đường muội này của nàng đến lúc đó liền biến thành hoàng phi, khắp nơi áp chế nàng. Ta xem tâm tính nàng ta, không được như vị ở nhà tam thúc đâu.”

Hạ Sơ Lam nghĩ nghĩ nói: “Ta tuy rằng không thích nàng ta, nhưng trong bụng nàng ta là cốt nhục hoàng gia, Hoàng Thượng sẽ không để cho mẫu tử bọn họ lưu lạc bên ngoài.”

Trong mắt Cố Hành Giản hiện lên một đạo lãnh quang. Trong bụng Hạ Sơ Thiền bất quá là một thai nhi chưa thành hình, có chút ngoài ý muốn kỳ thật rất bình thường. Nhưng hắn sẽ không đem ý tưởng trong lòng nói ra. Thê tử hắn bản tính thiện lương, khả năng không quen với thủ đoạn này nọ, huống chi kẻ kia vẫn là đường muội cùng họ của nàng.

Hắn không nói gì nữa. Chuyện này tuy yêu cầu hắn từ giữa hòa giải, nhưng thuận theo tự nhiên mà nói, kết quả cũng đã rõ ràng.

Sau khi Hạ Bách Mậu và Hàn thị biết Hạ Sơ Thiền cùng Ân Bình Quận Vương ở bên nhau, tâm thái xảy ra biến hóa vi diệu. Hàn thị âm thầm cân nhắc, nếu là cháu trai Ngô Hoàng Hậu, nhiều lắm chính là một vị công tử, nhưng quận vương thì rất không giống. Nghe nói hiện tại hai vị quận vương đang tranh ngôi vị hoàng đế, nếu Ân Bình Quận Vương thắng, nữ nhi bọn họ về sau chính là nương nương trong cung.

Việc này còn tốt hơn hôn sự của Hạ Sơ Lam. Hàn thị nghĩ đến bản than mình về sau còn có thể đạt được cáo mệnh phong hào, cảm thấy hơi phổng mũi.

Tâm tình Hàn thị từ lúc ban đầu uể oải, đến bây giờ có chút nhảy nhót. Nàng dù sao cũng xuất thân thương hộ, chỉ biết một bộ tính toán chi li của thương nhân, không thấy được xa. Lần trước sau chuyện ở Hàn gia, bà cũng học ngoan, không dám tùy tiện quyết định, chỉ sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của nữ nhi.

Bà dò hỏi ý tứ Hạ Bách Mậu, Hạ Bách Mậu nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là mang theo bà đi tìm Cố Hành Giản thương lượng.

Cố Hành Giản đưa ra hai loại lựa chọn. Một loại là trước lén lút đưa Hạ Sơ Thiền vào phủ quận vương, chờ sau khi tân vương phi xác nhận, lại xin danh phận trắc phi. Lựa chọn này, Hạ Sơ Thiền tất nhiên phải chịu một chút ủy khuất, nhưng đối với khắp nơi đều tính là ổn. Một loại khác chính là hiện tại nói cho hoàng đế Hạ Sơ Thiền có thai, vì con cháu hoàng thất, Hoàng Thượng cũng sẽ cho Hạ Sơ Thiền danh phận, nhưng như vậy đối với Ân Bình Quận Vương hay Lý gia tất sẽ chịu ảnh hưởng.

Hàn thị tất nhiên không muốn Hạ Sơ Thiền chịu ủy khuất. Nhưng nghĩ đến sẽ chậm trễ tiền đồ Ân Bình Quận Vương, còn có khả năng đắc tội nhà tướng quân, lại sợ Hạ Sơ Thiền về sau ở vương phủ qua ngày không tốt. Trắc phi cũng là thiếp, phía trên có Vương phi áp chế, nơi chốn đều bị người cản tay.

Cố Hành Giản nói: “Các ngươi tự châm chước, muốn về sau như thế nào, phái người viết thư cho ta. Tóm lại Tứ cô nương có thể vào vương phủ.”

Có những lời này của hắn, Hạ Bách Mậu tựa như ăn một viên thuốc an thần, sau khi nói lời cảm tạ, mang theo Hàn thị trở về.

Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam ở Hạ gia hai ngày liền muốn về đô thành. Trước khi xuất hành một đêm, Phượng Tử Minh cố ý tới cửa bái phỏng Cố Hành Giản. Hai người ở nhà chính Ngọc Trà Cư tán gẫu, trùng hợp nhắc tới án ở Hưng Nguyên phủ.

Phượng Tử Minh nói: “Học sinh trước kia từng gặp qua Phổ An Quận Vương vài lần. Khi đó hình như hắn khai phá vài mẫu đất ở hậu viện vương phủ, say mê với điền viên chi nhạc, cũng không giống Ân Bình Quận Vương, nỗ lực kết giao cùng đại thần trong triều. Lần này án thất thoát tiền đồng ở Hưng Nguyên phủ, học sinh nghe thấy Phổ An Quận Vương căn bản không hợp tác cùng quan phủ địa phương, cả ngày xuất quỷ nhập thần, giám tư Hưng Nguyên phủ hình như còn tấu một quyển sổ con buộc tội hắn.”

Cố Hành Giản lắc chén trà, lá trà lắng đọng lại ở dưới, nước trà hiện ra sắc xanh biếc, tựa như phỉ thúy. Hắn nhàn nhạt cười nói: “Trong số những người kết giao cùng Ân Bình Quận Vương chắc cũng bao gồm Sĩ Khanh ngươi đi. Ngươi hôm nay tới, là muốn thăm dò tâm ý của ta?”

Phượng Tử Minh sắc mặt hơi thay đổi, trầm ngâm một lát mới cười nói: “Lão sư nói gì vậy. Ân Bình Quận Vương đích xác tặng lễ vật cho học sinh, nhưng cũng tặng lễ vật cho những quan viên khác.”

Nếu chỉ luận bản thân Phượng Tử Minh, tài hoa là có, nhưng chỉ thế không đủ để làm Triệu Cửu nhìn với con mắt khác. Phượng Tử Minh sắp trở thành rể hiền của Sùng Nghĩa công, tầng quan hệ này Triệu Cửu rất coi trọng. Hoàng Thành Tư được xưng chỗ nào cũng nhúng tay nào, vẫn trực thuộc hoàng đế quản lý. Triệu Cửu nếu có quan hệ tốt với Tiêu gia, về sau sẽ rất dễ dàng biết tình huống trong cung.

Bộ dáng này ở trong quan trường còn được, nhưng để làm hoàng đế thì đạo hạnh lại có vẻ nông cạn. Cũng có khả năng là do tuổi còn trẻ, hoặc là hắn quá mong thắng.

Phượng Tử Minh nhìn thần sắc Cố Hành Giản, tiếp tục nói: “Học sinh nghe nói rất nhiều quan trong triều đều âm thầm tỏ vẻ sẽ duy trì Ân Bình Quận Vương, không biết lão sư tính toán thế nào?” Hắn rốt cuộc cũng nói đến chủ đề chính hôm nay.

Phượng Tử Minh muốn thăm dò hàm ý của Cố Hành Giản, lại suy xét có nên đáp ứng kết giao cùng Ân Bình Quận Vương hay không. Rốt cuộc nếu có Cố Hành Giản thêm vào, phần thắng của Ân Bình Quận Vươn sẽ tang lên rất nhiều. Ngược lại phần thắng bằng không.

“Thái độ của ta cũng giống như Hoàng Thượng, trước quan sát một trận lại nói.” Cố Hành Giản uống ngụm trà, nói, “Trà đã lạnh, tối nay nói đến đây thôi. Ngươi cũng sớm chút trở về nghỉ ngơi.”

Phượng Tử Minh không ngờ Cố Hành Giản một giọt nước cũng không để lọt như thế, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đứng dậy bái biệt.

 
________________________

Chương 96

Editor: Masha

Hạ Sơ Lam cùng Cố Hành Giản trở lại đô thành, ngày hôm sau, một vị hàn lâm y quan tuổi trẻ anh tuấn vác hòm thuốc tới cửa bái phỏng. Y quan này chuyên nghiên cứu phụ nhân khoa, tên là Phan Thời Lệnh, năm nay bất quá mới hơn ba mươi tuổi. Nương nương trong cung mỗi ngày đều tìm hắn xem mạch bình an.

Phan Thời Lệnh hành lễ với Cố Hành Giản, Cố Hành Giản nâng tay nói: “Lát nữa làm phiền Phan y quan bắt mạch cho nội tử. Nhưng kết quả thế nào không cần nói trước mặt nàng, lén nói cho ta.”

Phan Thời Lệnh gật đầu nói: “Tướng gia yên tâm, hạ quan trong lòng hiểu rõ.”

Cố Hành Giản mang Phan Thời Lệnh đến gian nhà ở cách vách, Hạ Sơ Lam ngồi ở trên giường chờ, thấy Phan Thời Lệnh còn trẻ như thế, ngẩn người rồi cười nói: “Tướng gia, thiếp thân không biết trong hàn lâm y quan còn có vị đại nhân trẻ thế này?”

Cố Hành Giản đi đến bên cạnh nàng, ôm lấy bả vai nàng đỡ nàng ngồi xuống: “Phan y quan đích xác tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Hắn vốn là học sinh thái y cục, sau khi tốt nghiệp, được đề cử vào hàn lâm y quan viện, về phương diện phụ nhân khoa y thuật của hắn vô cùng cao siêu.”

Sau khi Phan Thời Lệnh nhìn Hạ Sơ Lam một cái thì vẫn luôn cúi đầu, vì tránh va chạm. Hắn chưa bao giờ gặp qua nữ tử mỹ mạo như thế, khó trách tướng gia ba mươi mấy năm độc thân, lại vì nàng phá lệ. Hơn nữa ánh mắt tướng gia nhìn nàng đặc biệt ôn hòa, chỉ sợ ngày thường cũng là sủng ái vạn phần. Nếu không sẽ không cố ý xin Hoàng Thượng cho hắn ra cung đến đây chẩn trị.

Hàn lâm y quan viện là chuyên xem bệnh cho hoàng gia, quan lại bình thường muốn thỉnh cũng không được. Cố Hành Giản lại là chuyện khác.

Phan Thời Lệnh thấy Cố Hành Giản ngồi ở trên giường cứ nhìn chằm chằm phu nhân, không khỏi hơi khẩn trương. Hắn đặt hòm thuốc ở một bên, lấy ra gối và khăn, cúi đầu nói: “Còn thỉnh phu nhân đặt tay ở trên gối.”

Hạ Sơ Lam thấy hắn đứng, vội vàng nói: “Phan y quan không cần đa lễ, ngài ngồi xuống bắt mạch đi?”

“Hạ quan không dám.”

Hạ Sơ Lam lại quay đầu nhìn Cố Hành Giản, Cố Hành Giản nói: “Tư An, đi lấy một cái ghế tròn cho y quan ngồi.”

Tư An vậng dạ, vội vàng đi.

“Đa tạ tướng gia cùng phu nhân.” Phan Thời Lệnh ngồi xuống, hít sâu, rốt cuộc ngẩng đầu quan sát thần sắc Hạ Sơ Lam lại hỏi ẩm thực và sinh hoạt hàng ngày, có bệnh sử gì, sau đó mới lấy khăn đắp trên cổ tay Hạ Sơ Lam, bắt đầu bắt mạch.

Hắn bắt mạch một lúc lâu sau, thu hồi tay cười nói: “Thân thể phu nhân không có gì trở ngại. Chỉ là chú ý giữ ấm, ngày thường tốt nhất nên hoạt động gân cốt nhiều một chút, ăn uống hằng ngày cũng nên tăng thêm một ít.”

Triệu ma ma ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, nhất nhất ghi nhớ, sau đó Cố Hành Giản đưa Phan Thời Lệnh đi ra ngoài kê phương thuốc. Chờ đi đến phòng cách vách, Phan Thời Lệnh mới nói: “Tướng gia nghĩ không sai, phu nhân đích xác có bệnh lạnh tử cung, hơn nữa thân thể suy yếu, không dễ dàng mang thai. Hơn nữa bệnh này tựa hồ từ trong bụng mẹ sinh ra, thể chất vốn sinh ra đã yếu ớt. Tình trạng này gấp gáp cũng không được, chậm rãi điều trị mới tốt.”

Cố Hành Giản chần chờ nói: “Vậy hành phòng…… đối với thân thể của nàng có ảnh hưởng gì không?”

Phan Thời Lệnh cười nói: “Hành phòng tất nhiên là không ngại.”

Cố Hành Giản nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thỉnh y quan kê phương thuốc, còn có những việc cần chú ý, nói hết cho ta biết. Nội tử không quá thích vị thuốc, tốt nhất lựa chọn vị thuốc nào không quá đắng cũng không quá nồng.”

Phan Thời Lệnh đáp ứng: “Hạ quan đã rõ.”

Tiễn Phan Thời Lệnh đi, Triệu ma ma ở trong phòng sửa sang lại cái rương, thấy hộp gấm mang đến từ Thiệu Hưng bị đè ở phía dưới, liền lấy nó ra, muốn tìm chỗ thích hợp cất, vừa lúc bị Hạ Sơ Lam nhìn thấy, liền mở ra. Một khối kỳ lân ngọc bội đặt ở bên trong, nàng hầu như đã quên có khối ngọc bội này tồn tại.

“Bà nói khối ngọc bội này là ta mang ở trên người từ nhỏ sao? Cha ta có từng kể qua lai lịch của nó không?”

“Lão gia không có nói cho ta lai lịch, chỉ nói rất quan trọng, muốn ta bảo quản thật tốt.”

Hạ Sơ Lam duỗi tay vuốt ngọc bội, khối ngọc bội này tỉ lệ cực tốt, chạm trổ lại hơi non nớt, đoán không ra giá trị. Mười mấy năm trước Hạ gia hẳn chưa mua nổi khối ngọc như vậy. Trước kia nàng chưa bao giờ hoài nghi thân thế của mình, nhưng hiện giờ nhìn khối ngọc bội này, trong lòng có loại cảm giác kì lạ.

Triệu ma ma nói lúc đến Hạ gia, nàng đã được ba tháng, lúc trước có một vú nuôi chăm sóc cho nàng, rồi sau đó không biết vì nguyên nhân gì bị sa thải. Hơn nữa khi mẹ nàng sinh nàng, cha ở nơi khác buôn bán, không có người nào ở Hạ gia chính mắt thấy nàng sinh ra.

Nếu, nàng thật sự không phải thân sinh nữ nhi của cha mẹ? Vậy có phải có quan hệ với Thiến Nương trong miệng Sùng Nghĩa công phu nhân hay không? Nhưng ngày ấy lúc nàng hỏi nương, vì sao nương lại nói không biết Sùng Nghĩa công phủ?

Nàng một mình trầm tư, cũng không chú ý Cố Hành Giản đã trở lại.

Cố Hành Giản ngồi bên cạnh nàng, nhìn nhìn ngọc bội trong tay nàng, nói: “Lần đầu tiên ta thấy khối ngọc bội này đã cảm thấy kỳ quái. Kỳ lân có ý nghĩa là Lân nhi, nữ hài nhi sao lại đeo dạng ngọc bội này?”

“Đây là cha ta cho ta. Nhưng cha cũng chưa nói nó có lai lịch gì.”

Cố Hành Giản tiếp nhận ngọc bội nhìn kỹ rồi nói: “Xem hoa văn mặt trên cùng vết tích điêu khắc, hẳn là có mấy trăm năm lịch sử, có thể là đồ gia truyền này nọ. Nàng muốn tra lai lịch của nó? Hay là để ta giúp đỡ.”

Hạ Sơ Lam biết Cố Hành Giản nghiên cứu rất sâu các loại đồ cổ tranh chữ, liền nói: “Vậy cảm ơn phu quân.”

Cố Hành Giản thả lại ngọc bội vào hộp gấm, nhẹ nhàng hỏi: “Phu nhân chỉ cảm tạ ngoài miệng thôi sao?”

Hạ Sơ Lam dựa vào gần, ở hôn một cái trên sườn mặt hắn, thấy hắn không hài lòng, lại hôn bờ môi của hắn. Cố Hành Giản lại ôm chặt eo nàng, ôm nàng vào trong ngực hôn sâu một lát, sau đó dán vào cánh môi nàng nói: “Lam Lam, ngày mai bắt đầu, nàng phải uống chút thuốc điều trị thân thể.”

Quả nhiên vừa nghe đến uống thuốc, nàng liền nhíu mày.

“Sẽ không quá khổ.” Cố Hành Giản cười xoa xoa đầu nàng, cầm lấy hộp gấm đi ra ngoài. Hắn vẽ lại hình dáng ngọc bội, đưa bản vẽ cho trong các bí thư trong cung để tìm đọc điển tịch, nếu là đồ vật được ghi lại trong danh sách, hẳn sẽ thực nhanh có kết quả.

Thường cúng ông táo vào ngày hai mươi bốn tháng mười hai, từ ngày này bắt đầu sẽ chính thức tiến vào năm mới, thẳng đến tết Thượng Nguyên mới kết thúc. Phong tục cúng ông táo các nơi không đổi, Lâm An giữ lại rất nhiều phong tục của Biện Kinh trước khi Nam độ, xưng Táo quân là bếp mã, dán bếp mã với bếp, sau đó đốt tiền giấy, dâng cúng cháo ngọt, viên mạch nha và kẹo mạch nha.

Nghe nói Táo quân ghi chép lại thiện ác nhân gian, mỗi năm một ngày này sẽ lên thiên đình bẩm báo với Thiên Quân những việc nhìn thấy nghe thấy trong các hộ gia đình ở nhân gian, bá tánh vì thu mua ông, mong ông nói tốt hoặc là không mở miệng được để cáo trạng, mới dâng cho ông đồ ăn vừa dính vừa ngọt.

Trước kia tướng phủ cúng ông táo đều do Nam bá phụ trách, Cố Hành Giản vốn mặc kệ. Nhưng năm nay hắn lại rất nghiêm túc đốt tiền giấy, còn lôi kéo Hạ Sơ Lam làm cùng. Hạ Sơ Lam nhìn hắn đốt rất nghiêm túc, dáng vẻ không giống đùa giỡn, khuôn mặt gầy gầy ở trong ánh lửa có vẻ đặc biệt thành kính.

Nam bá ở bên cạnh lẩm bẩm: “Trên trời nói chuyện tốt, hạ giới giáng bình an.”

Hạ Sơ Lam không tin có quỷ thần, nhưng phong tục cúng ông táo ở đời sau vẫn luôn kéo dài, nói vậy đây cũng là một loại ký thác tinh thần của thế nhân đi.

***

Sùng Nghĩa công phủ, cúng ông táo xong, Ngô thị sai người đưa rượu đến thư phòng Tiêu Kiệm. Tiêu Kiệm đang nghe Tiêu Dục đàm luận án ở Dương Châu. Tiêu Dục nói: “Không ngờ Hoàng Thượng dễ dàng buông tha hết sổ sách nợ nần như thế, Ngô Trí Văn cũng tránh được một kiếp.”

Tiêu Kiệm tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt anh tuấn như được đao khắc, càng nhiều thêm vài phần thành thục ổn trọng so với Tiêu Dục: “Nếu không phải Cố Hành Giản đi trước một bước lấy đi sổ sách ám muội trong tay Ngụy Chiêm, Ngô gia không có khả năng toàn thân mà lui. Cố Hành Giản đích xác vô cùng giảo hoạt, hắn đem sự tình trước sau đều tính toán tốt, Ngụy Chiêm hiện giờ không rõ tung tích, Hoàng Thượng vẻn vẹn dựa vào một tờ sổ sách, cũng không thể tùy tiện động vào mẫu tộc Hoàng Hậu.”

“Đúng rồi phụ thân, Hoàng Thượng muốn Cố Hành Giản đầu xuân sau đi Hưng Nguyên phủ giúp Phổ An Quận Vương xử lý án thất thoát tiền đồng.”

Tiêu Kiệm trầm mặc nhìn mấy chậu thủy tiên đặt trên giàn hoa, nói: “Có Cố Hành Giản ở đó, ta và con hành sự đều cần cẩn thận. Quân thần bọn họ tín nhiệm và ăn ý là tích lũy nhiều năm, cũng không thể dễ dàng đánh vỡ. Còn Ân Bình Quận Vương, hắn đã có ý bày tỏ, con cũng cho chút thiện ý đáp lại, nhớ kỹ đến điểm là dừng.”

Tiêu Dục đáp ứng, còn nói thêm: “Đáng tiếc Bích Linh không hiểu chuyện, nếu nàng chịu gả cho Ân Bình Quận Vương, chúng ta có thể nắm giữ Ân Bình Quận Vương trong tay.”

Tiêu Kiệm lắc đầu: “Dục nhi, con cho rằng Hoàng Thượng sẽ để người thừa kế ngôi vị hoàng đế Triệu thị trở thành rể hiền Tiêu gia chúng ta sao? Điều Phượng Tử Minh đến Thiệu Hưng là để hắn có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bích Linh hơn. Hắn giao Hoàng Thành Tư cho con, có vẻ coi trọng, để con thay hắn làm việc, trên thực tế cũng làm con đắc tội văn võ cả triều, không cho chúng ta có cơ hội thận cận với đủ loại quan lại. Ngôi vị hoàng đế này tuy rằng ngoài ý muốn dừng ở trên đầu hắn, nhưng hắn một chút cũng không hồ đồ.”

Tiêu Dục mấy năm nay vẫn luôn bị bài xích trong triều đình, trở thành răng nanh của hoàng đế, nhìn thì huy hoàng, lại trong ngoài không được lòng người. Hắn chỉ có thể tỏ vẻ phục tùng hoàng đế, tôn kính, không dám toát ra chút bất mãn nào, nếu không sẽ làm hoàng đế càng kiêng kị nhà bọn họ.

Giang sơn này vốn do tổ tiên Tiêu thị tổ tiên đánh lấy mà được. Lại bị Triệu gia đoạt đi, rồi sau đó ngoài mặt nói muốn đối xử tử tế với hậu nhân Tiêu gia, nhưng thực tế thì hậu nhân Tiêu thị đã sớm không còn mấy người.

Người Tiêu gia nếu không học được cách tự bảo vệ mình, chỉ sợ đã sớm chết sạch.

“Lệnh công, công tử, phu nhân muốn nô tỳ đưa rượu cúng ông táo rượu lại đây để nhị vị uống.”

Tiêu Kiệm nhìn Tiêu Dục một cái, Tiêu Dục liền đi ra ngoài bưng rượu vào. Tiêu Kiệm vừa rót rượu vừa nói: “Mẫu thân con gần đây đang làm gì? Mấy ngày trước hình như ra cửa đến tướng phủ?”

Tiêu Dục lắc đầu tỏ vẻ không biết. Quan hệ giữa phụ thân và mẫu thân vẫn luôn rất lãnh đạm, hai người không ở cùng một viện. Nghe nói bên cạnh phụ thân chỉ từng có một cơ thiếp, là người của mẫu thân, nhưng lúc nàng sinh hạ Bích Linh đã chết, Bích Linh được mẫu thân dưỡng bên người. Từ đó về sau, bên gối phụ thân không còn có ai khác.

Tiêu Kiệm dường như không muốn nói thêm về chuyện của Ngô thị, phất tay bảo Tiêu Dục đi ra ngoài.

Chờ Tiêu Dục đi rồi, Tiêu Kiệm đẩy một bình hoa gần tủ đứng, tủ đứng chuyển động, bên trong còn có một căn phòng khác. Ông đi vào, trên tường treo một bức họa, phía trước bức họa bày bàn thờ, bên trên đặt đồ cúng và lư hương.

Ông đốt ba nén hương, sau đó nhìn bức họa xuất thần.

Trên bức họa nữ tử dáng người yểu điệu, khí chất xuất trần, ngũ quan tinh xảo, vô cùng xinh đẹp. Tư sắc tài tình của tỷ muội Ngô thị so sánh với nàng đã tính là gì? Chẳng qua nàng vẫn luôn bị hắn dưỡng ở biệt viện, không người nào biết thôi.

Bọn họ thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư. Ông thật vất vả chờ nàng lớn lên, ôm nàng vào trong lòng, nàng mới là thê tử của ông!

“Thiến Nhi……” Tiêu Kiệm vươn tay, vuốt ve người trên bức họa, “Nàng yên tâm, Dục nhi vô cùng xuất sắc, tất cả của Tiêu gia đều sẽ do con kế thừa. Chỉ tiếc nàng chưa lưu lại cho ta một nữ nhi giống nàng, như vậy ta cũng có thể trò chuyện an ủi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top