Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thu Sinh thật sự bị ông chủ Tưởng làm phiền chết luôn, lấy cái khế ước thôi sao mà lôi thôi rắc rối, một đằng nói phải hỏi Chung Thần Lạc, một đằng lại bảo không hợp lẽ, đào đâu ra mà lắm không hợp lẽ thế! Vốn gã còn không biết sao Chung Thần Lạc cứ suốt ngày nói không thích hợp không thích hợp, thì ra ông chủ như thế này, nhân viên có thể khác được sao.

"Bịch!"

Một túi tiền được ném lên quầy, Thu Sinh tóm cổ áo ông chủ Tưởng: "Ông đây nói cho mà hay, Thành gia không muốn dùng tiền để mua phu nhân nhà ta, nhưng ngươi chỉ muốn tiền thôi chứ gì, ngươi cầm tiền rồi thì nhớ ngậm cái miệng lại, biết chưa? Nếu dám để lộ ra một chữ nào chuyện ta đưa tiền cho ngươi thì cứ chờ xem ông đây có bắn chết ngươi không!"

Ông chủ Tưởng run lẩy bẩy nhặt túi tiền, lấy khế ước từ trong ngăn kéo.

Thu Sinh cầm khế ước mở ra xem xét kỹ càng, thấy góc dưới bên phải ký tên Chung Thần Lạc mới hài lòng gật đầu, nhét khế ước vào trong áo trước ngực.

"Hãy coi như chưa xảy ra chuyện gì hết, yên tâm..." Thu Sinh ôn tồn vỗ lưng ông chủ Tưởng: "Ông chăm sóc phu nhân nhà ta bao năm qua, sao có thể sống không tốt được chứ."

Chung Thần Lạc bên này vừa tách khỏi Phác Chí Thành liền xách váy đi tìm ông chủ Tưởng, Thu Sinh đã ra về, chỉ còn lại mình ông chủ Tưởng đang lau mồ hôi.

"Ông chủ Tưởng!"

"Ơi ơi ơi! Thần Lạc đấy à."

"Ông chủ, tôi xin nghỉ hai ngày được không?"

"Ngươi xin nghỉ làm gì?"

"Thành gia... Thành gia lộn xộn..." Chung Thần Lạc phiền não gãi đầu, định trốn tạm mấy ngày trước, đợi Phác Chí Thành qua cơn quá khích là hết chuyện.

"Thần Lạc à." Ông chủ Tưởng mặt mày đau khổ: "Thành gia đã... đã cầm khế ước của ngươi đi rồi... Giờ ngươi không phải người của gánh hát Lê Đường nữa."

"Hả?" Chung Thần Lạc tiến về phía trước một bước: "Ông bán tôi rồi?"

"Bán bán bán... bán cái gì, sao ta có thể bán ngươi chứ." Ông chủ Tưởng kéo Chung Thần Lạc ngồi xuống ghế: "Thần Lạc, chúng ta sống cùng nhau nhiều năm rồi, ông chủ tâm sự với ngươi đôi lời thật lòng."

"Ngươi xem đi, bao nhiêu năm rồi ngươi tứ cố vô thân, lẻ loi một mình, mỗi ngày sống trong gánh hát Lê Đường, qua ngày nào hay ngày ấy, ta cũng ngóng thay ngươi, tìm một chỗ dựa vững chắc rồi thành gia. Huống chi đây còn là Thành gia, hắn thích ngươi, ngươi cứ nghe theo đi, ta cũng từng nói với ngươi rồi, đó là gia tộc lớn, ngươi theo Thành gia, dù làm vợ lẽ thì nửa đời sau cũng khỏi cần lo cái ăn cái mặc, phải không?"

"..." Chung Thần Lạc bình tĩnh nhìn ông chủ: "Thành gia đưa ông bao nhiêu tiền?"

"Không đưa, không đưa, sao ta có thể nhận tiền được, đây là cuộc sống của ngươi, lão gia cần ngươi, ta nào dám không giao."

"Sao ông dám cầm tiền của Thành gia chứ, ông cũng biết hắn là lão gia mà."

Chung Thần Lạc tức chết rồi, thật sự không đáng, tự do của cậu chỉ là chuyện nhỏ, đâu đáng để Phác Chí Thành tốn tiền. Ông chủ tham tiền, nhất định đòi giá cao.

"Ông mau trả tiền lại đi, tôi không đi theo Thành gia."

"Đã bảo không cầm tiền của Thành gia rồi mà..."

"Ông đang mơ tưởng hão huyền cái gì vậy!" Chung Thần Lạc bực đến giậm chân: "Ông cảm thấy bán tôi có tiền, hi vọng gánh hát Lê Đường có thể thơm lây, sao ông không nghĩ xem nhà họ Lý có bằng lòng hay không, đây đâu phải chuyện một mình Thành gia có thể làm chủ. Nếu tôi mà theo Thành gia thật, không khiến mợ hai Mẫn giận sôi hay sao, ông xem thử mợ hai Mẫn có để yên cho ông không."

"Cái này..." Ông chủ Tưởng day day huyệt thái dương.

"Ông nói đi, mợ hai Mẫn có thể cho đám người thấp hèn chúng ta qua lại với Thành gia không!"

Lời này giống nói cho ông chủ Tưởng nghe, nhưng cũng giống tự nói cho bản thân nghe: "Chẳng qua Thành gia rảnh rỗi muốn tìm niềm vui thôi, ông biết không..."


"Em nói ta nghe xem, vị trí phu nhân nhà họ Phác, em thích không?"

...

Chung Thần Lạc đóng cửa, dựa vào ván cửa há miệng hít thở thật sâu.

Sao có thể không thích được chứ, đó là vị trí phu nhân của Phác Chí Thành... Đó là người sẽ cùng Phác Chí Thành... thành hôn.

Phác Chí Thành quá tốt... Sao cậu có thể... Sao có thể lãng phí người ta...

Thành gia phải cưới một người hiểu chuyện nghe lời, gia thế hiển hách, nam nữ đều được, nhưng không thể là một đào kép như cậu. Đào kép có gì tốt, làm đồ chơi cho người khác có gì hay.

Bao nhiêu năm qua, cậu từng hát cho bao nhiêu người nghe, từng lau bao nhiêu bàn tay dơ bẩn, cậu như vậy sao có thể ở bên Thành gia đây.

"Ai lại không thích đâu."

Chung Thần Lạc nghiêng đầu khẽ cười nhìn Phác Chí Thành, lúc này mới đùa cho Phác Chí Thành vui.

Phác Chí Thành vui rồi sao còn nhận ra được câu trả lời lập lờ nước đôi của Chung Thần Lạc.


Hỏi thăm địa chỉ phủ đệ mới của nhà họ Lý, sáng sớm Chung Thần Lạc đã xin nghỉ rồi gọi xe kéo đưa cậu đi.

Lý phủ không phải tứ hợp viện như khi còn ở thành Gia Châu mà là một tòa biệt thự rộng lớn, cổng chính là hai cánh cửa sắt trạm khắc hoa văn, bên trong có đài phun nước và mấy chiếc xe hơi.

Chung Thần Lạc đứng ngoài cửa chần chừ trong chốc lát, thấy chuông cửa nhưng mãi không dám bấm.

"Vị tiên sinh này tìm ai vậy?" Người gác cổng đi ra, mặc quân phục, có lẽ là người của Phác Chí Thành.

"Ặc..."

Người gác cổng quan sát Chung Thần Lạc từ trên xuống dưới: "Tìm người hầu thì cứ đi vào từ cổng sau, đã hẹn trước chưa? Chắc hẳn sẽ có người đợi ở cổng sau."

"..."

Tìm... người hầu?

Chung Thần Lạc nhìn trường bào mình mặc trên người, lập tức sáng tỏ.

"Được..."

Cũng không thể nói với người ta mình đến tìm mợ hai Mẫn được, người ta sẽ coi cậu như tên điên rồi đuổi đi mất.

Cổng sau không ai canh gác, Chung Thần Lạc gõ cửa, một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa.

"Tìm ai vậy! Không thấy ai ở đây đợi cả!"

Chung Thần Lạc ấp a ấp úng không thốt nên lời: "Tôi..."

"Vào đi, ngươi là tên nói lắp sao."

Người phụ nữ tránh sang một bên nhường đường, Chung Thần Lạc vội nói cảm ơn.

Có lẽ đây là nơi ở của người hầu, là một tòa nhà nhỏ khác trong sân sau, bình thường quét tước dọn dẹp, hầu hạ chủ nhân trong nhà chính. Nhà họ Lý không hổ là nhà họ Lý, đến cả nơi ở của người hầu cũng rộng như gánh hát Lê Đường.

Người phụ nữ cắn hạt dưa, nhìn bộ dạng chưa trải đời của cậu, lắc đầu bỏ đi.

"Ui! Ừm..."

Người phụ nữ quay đầu lại nhìn cậu.

"Tỉ tỉ này?"

"Nói đi."

"Có thể dẫn tôi... đi gặp mợ hai Mẫn không?"

"Hả?"

Hạt dưa người phụ nữ ngậm trong miệng rơi cả xuống đất.


Nhà chính trang hoàng kiểu tây, không phải mới xây xong mà chẳng qua xây lâu rồi nhà họ Lý mới dọn đến, nghe nói mợ hai Mẫn vào ở rồi không thích lắm, vốn dĩ trước cửa nhà còn có cả đống nhà lầu nhỏ, ồn ào đòi dỡ hết, đồ trang trí hiện giờ còn có vài món đồ cổ nước nhà.

"Ta thật sự không hiểu sao ngươi lại khăng khăng đòi gặp mợ hai Mẫn như vậy."

Người phụ nữ dẫn đường lải nhải suốt dọc đường đi, Chung Thần Lạc chỉ ậm ừ trả lời, không nói nhiều.

"Ta cảnh cáo ngươi, đừng nghĩ nịnh nọt mợ hai cái gì, nhà họ Lý không phải nơi đám người như chúng ta có thể leo lên được đâu. Ngươi nghĩ mà xem, nhà họ Lý không nhận thăm hỏi, rõ thật là, không thể hiểu được." Người phụ nữ gõ cánh cửa lớn màu trắng sữa: "Thưa mợ hai, người nói muốn gặp mợ đến rồi ạ."

"Két~" Lăng Diệp mở cửa, nhìn ra bên ngoài, quan sát Chung Thần Lạc một lượt từ trên xuống dưới: "Vào đi."

Chung Thần Lạc gật mạnh đầu, quay lại nói lời cảm ơn với người phụ nữ.

"Vấn an mợ hai Mẫn."

Lý Đông Hách đang ôm chó con vuốt lông cho nó, nghe tiếng mới chậm rãi ngẩng đầu: "Sao thế?"

Chung Thần Lạc khẽ liếm môi khô nẻ.

"Chẳng hay mợ hai... có biết chuyện Thành gia thường xuyên lui tới gánh hát Lê Đường."

Lúc này Lý Đông Hách mới vểnh tai giương mắt lên nhìn Chung Thần Lạc từ đầu xuống chân: "Ôi, ta nói mà, suốt ngày chạy tới gánh hát, thì ra là vì có một đệ đệ xinh xắn thế này, nếu là ta thì ta cũng chạy đến đó."

Chung Thần Lạc xấu hổ cúi đầu: "Tôi đang muốn nói chuyện này với mợ hai..."

"Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi."

"Mợ hai có thể... giúp Thành gia lo hôn sự được không ạ?"

Lý Đông Hách chuyển chó con lông rậm vào tay Lăng Diệp: "Thế là có ý gì?"

"Tiểu nhân đang nghĩ, Thành gia chưa có gia đình nên mới suốt ngày chạy tới gánh hát Lê Đường, có gia đình rồi chưa biết chừng sẽ hồi tâm." Chung Thần Lạc vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách sinh nghi đưa mắt liếc nhìn Lăng Diệp: "Lý do?"

"Thành gia..."

"Nó thích ngươi."

Chung Thần Lạc giật thót tim, sao Lý Đông Hách cũng biết.

"Vâng... Vâng... Thế nên mới mong mợ hai sớm lo hôn sự cho Thành gia."

"Ngươi không thích Thành Nhi sao?"

"Không phải, không phải." Chung Thần Lạc vội vàng xua tay liên tục: "Tiểu nhân biết thân phận của mình không thể dính dáng đến Thành gia, nhưng Thành gia cứ luôn... cứ luôn nói những chuyện đó với tiểu nhân, tiểu nhân sợ sẽ có ngày Thành gia làm thật..."

"Được, ta biết rồi." Lý Đông Hách nhíu mày: "Ta hiểu ý của ngươi, ngươi cũng đang lo nghĩ cho nó."

Chung Thần Lạc gật đầu.

"Thành Nhi thích ngươi, ngươi lại đẩy nó ra xa, rõ thật lạ, nhà nó có bao nhiêu người muốn vào mà không được kìa."

"Tiểu nhân biết tự lượng sức mình."

"Ngươi về làm lẽ của nó cũng được."

"Không được đâu..." Chung Thần Lạc yếu ớt lên tiếng: "Tiểu nhân không thể gặp mặt Thành gia thêm nữa..."

Lý Đông Hách nhìn Chung Thần Lạc hồi lâu: "Được, không phải chuyện lớn, ta sẽ lo liệu ổn thỏa, ngươi tự biết phải làm thế nào đấy, ta thấy ngươi cũng là người thông minh."

Chung Thần Lạc đi rồi, Lý Đông Hách chống cằm suy tư: "Ôi, thành Hỗ Hàng này nào có ai xứng được với Thành Nhi."


Đúng như dự đoán, quả nhiên Phác Chí Thành ở gánh hát đợi cậu.

"Mèo Con, em đi đâu vậy?" Phác Chí Thành vừa thấy cậu liền vui sướng, nắm tay cậu đẩy vào trong xe: "Đi thôi, ta đưa em đi chơi."

"Ngài..." Chung Thần Lạc ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt Phác Chí Thành.

"Sao thế?"

Chung Thần Lạc lắc đầu, tay cậu vẫn được Phác Chí Thành nắm chặt trong lòng bàn tay: "Thành gia... Em là Thần Lạc."

"Hả?"

"Họ Chung, tên Thần Lạc, Chung Thần Lạc."

Phác Chí Thành cười: "Ta biết, em không nói thì ra cũng tự đi hỏi rồi."

"Gọi tên em được rồi, đừng gọi Mèo Con nữa."

Phác Chí Thành xoa đầu cậu: "Ta thích thế, tên ta đặt cho em, ta thấy rất hợp với em."

Chung Thần Lạc không nói tiếp, cong môi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chẳng ngờ Phác Chí Thành dẫn cậu đến Bộ Tư lệnh chơi, Chung Thần Lạc nhìn lá cờ đỏ tung bay phấp phới trước tòa nhà, nhấc vạt áo dài lên.

"Ngài đưa em đến đây làm gì?"

"Đúng lúc hôm nay có huấn luyện, chẳng phải em thích xem cái đó sao? Ta đưa em đến xem."

Là lời cậu từng nói với hắn ở thành Gia Châu hai năm trước, trong ánh mắt và giọng nói đều lộ ra vẻ hâm mộ đối với nam nhi tốt, Phác Chí Thành vẫn còn nhớ.

Đằng sau tòa nhà có bãi đất trống rộng mênh mông, bày đủ mọi loại dụng cụ, Phác Chí Thành chắp tay sau lưng đi đằng trước dẫn Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc ở trên bục nhìn xuống dưới.

"Đây là chính quân, tháng sau phải chiêu mộ thêm một đám lính mới, ở Học viện Quân sự Đam Dương, ta đi gặp vài lần rồi, tư chất cũng được."

"Ngài thấy được, khẳng định là được."

"Chẳng qua còn trẻ, đứa nào cũng quá kiêu ngạo."

"Nói như kiểu ngài lớn tuổi lắm không bằng."

"Phải, phải, ta không dám nói ta già, ta mà nói ta già chẳng hóa ra em cũng già."

Chung Thần Lạc rất không vui đưa mắt nhìn Phác Chí Thành: "Nói cái gì vậy."

"Em đi dạo xung quanh đi, ta về văn phòng một chuyến, có thời gian sẽ ra tìm em."

"Ngài cứ làm việc đi."

Thu Sinh từ dưới lầu nhìn lên, cười bất đắc dĩ rồi thở dài, Phác Chí Thành ơi là Phác Chí Thành, thở dài xong vẫn phải làm việc, kìm nén một hơi rồi hô khẩu lệnh.

Chung Thần Lạc tự đi dạo quanh hai vòng, xem như đã được chứng kiến việc đời, còn đi dạo tiếp nữa lại lo không biết có lao vào nơi không nên vào hay không, cậu bèn tự mình đi về phía tòa nhà văn phòng.

Đường đi lên lầu treo rất nhiều bức họa, có những bức là tranh vẽ thuần túy, có những bức là ảnh chụp.

Tại ngã rẽ tầng hai có treo một bức ảnh, hai người trên đó nắm tay nhau, thoạt nhìn giống ảnh chụp vài năm trước, Phác Chí Thành vẫn có chút non trẻ, bên môi treo nụ cười đắc ý.

Chung Thần Lạc cũng cười theo, Phác Chí Thành luôn như vậy, bộ dạng lúc nào cũng đắc ý.

Nghĩ vậy xong vẫn phải lên lầu, gặp được một người bèn chặn lại hỏi Phác Chí Thành ở đâu, người đó chào kiểu nhà binh, sau đó chỉ đường lên tầng bốn. Chung Thần Lạc nói câu cảm ơn rồi đi tiếp lên trên. Trên cầu thang cũng trải thảm nhung, đi đường không vang tiếng động, Chung Thần Lạc nghĩ mỗi ngày Phác Chí Thành đều đi qua đi lại tại đây, tự dưng cảm giác cầu thang có thêm phần thần thánh không tên.

Chính giữa phòng tầng bốn có treo một bức ảnh lớn, trong đó cậu chỉ biết mỗi Phác Chí Thành và Thu Sinh, thấy ai nấy đều ăn mặc không tầm thường, e rằng đều là quan chức. Phác Chí Thành đứng bên phải người đàn ông trung niên chính giữa, có lẽ người chính giữa là cấp trên của hắn, lúc này Phác Chí Thành rất nghiêm trang, trợn mắt chụp ảnh, làm ra vẻ hung dữ, so ra Thu Sinh đứng bên ngoài tự nhiên hơn nhiều.

"Còn nói không ấu trĩ." Chung Thần Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm: "Coi như bề ngoài không giống nhưng thực chất bên trong vẫn non lắm."

Chung Thần Lạc nhìn biển hiệu bên cạnh gian phòng, chỉ mới thấy ba chữ Bộ Tư lệnh, cậu hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.

"Mời vào."

Cửa được mở ra một khe hở nhỏ, Chung Thần Lạc thò nửa cái đầu vào trong: "Thành gia..."

Trong phòng còn người khác nữa, Chung Thần Lạc cuống cuồng muốn đóng cửa lại.

"Vào đây." Phác Chí Thành cúi đầu đọc tài liệu cũng cảm nhận được tình hình bên phía Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc nhích vào từng bước một, người đứng trước bàn Phác Chí Thành đưa mắt liếc nhìn cậu.

"Ngồi bên kia."

"Vâng."

Phác Chí Thành không nhìn cậu, ký tên lên tài liệu rồi đưa cho người trước mặt: "Theo dõi sát sao bên phía Đam Dương, thay Hiệu trưởng phải thay bằng người của chúng ta, ngươi xem ai thích hợp thì đưa lên, nắm giữ quân đội trong thành Hỗ Hàng không thể có người ngoài."

"Rõ."

"Thầy giáo ngoại ngữ kia cũng phái người theo dõi, tạm thời ta vẫn chưa tin được lão Hà."

"Rõ."

"Còn chuyện gì nữa không?"

"Hết rồi ạ."

"Ra ngoài đi."

"Vâng."

Người đó khép hai chân lại, chào kiểu quân đội với Phác Chí Thanh rồi quay người đi ra ngoài.

Phác Chí Thành thấy Chung Thần Lạc hiếu kỳ nhìn ngó khắp nơi, vươn người đầy mệt mỏi: "Mèo Con."

Chung Thần Lạc thật sự giống hệt mèo con, giật mình hoảng sợ.

"Lại đây." Phác Chí Thành vẫy tay, Chung Thần Lạc ngoan ngoãn bước đến.

Phác Chí Thành tóm eo Chung Thần Lạc ôm cậu ngồi lên đùi mình, dựa lưng ra sau ghế, nhón mũi chân xoay ghế.

Eo Chung Thần Lạc nhỏ, Phác Chí Thành chỉ dùng một tay đã ôm gọn, ghé đến sát cổ Chung Thần Lạc ngửi, bộ dạng hết sức si mê.

"Ngài lạ ghê, ban nãy còn nghiêm túc lắm mà."

Chân hai người dính sát vào nhau, Phác Chí Thành cười đắm đuối nhìn Chung Thần Lạc: "Em với họ mà giống nhau à."

"Chơi vui không?"

"Chỉ thăm thú xung quanh thôi."

"Có ý kiến gì không?"

Chung Thần Lạc lắc đầu: "Không."

"Sao lại không có."

"Đồ của ngài đều là đồ tốt."

Phác Chí Thành cười xấu sáp đến trước mặt Chung Thần Lạc, chóp mũi chạm vào mũi cậu: "Ta còn thứ tốt hơn nữa, em có muốn xem thử không?"

Vừa nói vừa đẩy hông húc vào Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc hoảng loạn vội vàng túm mép bàn.

"Ngài!"

"Trêu em chút thôi, ta cũng đâu phải cầm thú mà sốt ruột chuyện đó." Phác Chí Thành chuyển đến bên tai Chung Thần Lạc: "Về sau em sẽ dễ chịu."

Nói xong thì hôn lên vành tai Chung Thần Lạc: "Em đeo hoa tai bao giờ chưa?"

"Đeo rồi, hồi trước diễn vai nữ đế, đeo một cái vừa to vừa nặng." Vừa nói cậu còn vừa khua tay cho Phác Chí Thành xem: "Viên ngọc trai to như thế này, đáng tiếc chỉ là giả."

"Em thích hả?"

"Đồ đẹp có ai mà không thích."

"Ta mua cho em."

Chung Thần Lạc vội vàng bịt miệng Phác Chí Thành: "Em không cần."

"Giờ hát được không, ta muốn nghe em hát, đừng nói với ta bên ngoài không được hát nữa."

"Nói thì là như vậy, em lén hát cho ngài nghe." Nét mặt Chung Thần Lạc thấp thoáng vẻ đắc ý: "Ngài muốn nghe gì?"

"Hồi ta mới đến Hỗ Hàng em hát bài nào?"

"Cố nhân nơi đâu."

Phác Chí Thành ngẫm nghĩ: "Cố nhân đây rồi thây, không hát cái đó."

"Thế ngài muốn nghe gì?"

"Ta nào biết có gì hay đâu, ta chỉ nhớ được em hát thôi."

"Âu sầu chẳng thể vui, không gặp được quan nhân lảo đảo đến, vầng trăng treo cao, nào đâu mong mỏi..." Chung Thần Lạc tùy tiện hát mấy câu rồi lén nhìn phản ứng của Phác Chí Thành.

"Ta muốn đi nơi khác."

"Ngài muốn đi đâu?"

"Không vui sao, đêm tới bảo quan nhân đến, đến rồi là vui ngay."

Chung Thần Lạc sững người một lúc mới hiểu ý Phác Chí Thành, cậu xấu hổ đỏ bừng mặt, ngọ nguậy đòi đi, lại bị Phác Chí Thành kéo về, trái lại ôm còn chặt hơn trước.

"Mèo Con, hát lại lần nữa đi."

"Ngài suốt ngày không đứng đắn, em không hát, đổi bài khác."

"Bài khác ta đều không thích nghe, chỉ thích nghe em hát mấy bài hạ lưu này thôi."

"Khúc nhạc tử tế của người ta mà đến chỗ ngài lại thành hạ lưu."

"Người nào nghĩ chuyện nấy." Phác Chí Thành nhìn Chung Thần Lạc cười, cười đến mức Chung Thần Lạc hoảng sợ.

Chung Thần Lạc bèn ngoảnh mặt đi không nhìn Phác Chí Thành.

Trên bàn có đặt một bức ảnh, Lý Đông Hách và Lý Mẫn Hanh ngồi phía trước, Phác Chí Thành đứng đằng sau.

"Đây là ca ca, đây là cô gia." Phác Chí Thành nói.

"Vâng..."

Em biết... Chung Thần Lạc nhìn Lý Đông Hách trong bức ảnh, khẽ chớp mắt.

"Mới ba người thôi, Mèo Con, đợi em gả vào rồi chúng ta lại chụp tấm mới."

Một câu nói đập thẳng vào đầu khiến Chung Thần Lạc đột ngột bừng tỉnh, lúc này cậu mới phát hiện bản thân chìm đắm quá sâu trong sự dịu dàng của Phác Chí Thành không chịu tỉnh táo. Mới đi gặp Lý Đông Hách về đó, mới nói với người ta hãy lo hôn sự cho Phác Chí Thành đó, sao giờ cậu đã dây dưa cùng Phác Chí Thành rồi.

"Thành gia, không còn sớm nữa..."

"Vẫn sớm mà, lát nữa ta đưa em đi ăn cơm."

"Em phải về gánh hát rồi."

Phác Chí Thành kéo ngăn tủ ra, tờ khế ước lẳng lặng nằm trong đó: "Ông chủ Tưởng chưa nói sao, ta lấy về rồi, em đã là người của ta, còn quay về gánh hát làm gì? Ta đợi em gả vào cửa đây."

"Ngài..." Chung Thần Lạc run không ngừng lại được.

Phải làm sao đây, đòi lại từ chỗ Phác Chí Thành sao, cậu trả được chỗ tiền đó không...

"Ngài... có thể đưa nó cho em không?"

"Đồ của em, em cần thì cầm đi."

Phác Chí Thành lấy khế ước ra đưa cho Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc nhìn khế ước rồi lại nhìn Phác Chí Thành, run rẩy nhận lấy.

Cậu nhảy xuống khỏi đùi Phác Chí Thành: "Em... Em sẽ trả lại tiền cho ngài."

"Hử? Tiền gì?"

"Em..." Cũng không biết phải nói sao, hiện giờ cậu giống như cầm đồ của Phác Chí Thành rồi bỏ chạy: "Em... Ngài có thể đợi em thêm một thời gian không?"

Phác Chí Thành tưởng Chung Thần Lạc nói cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để thành thân: "Được chứ."

"Em... Em sẽ trả lại..."

"Hả?"

"Em về trước đây, ngài... ngài đợi em một thời gian, một thời gian ngắn thôi là được."

Phác Chí Thành nhìn theo bóng dáng Chung Thần Lạc mất tự nhiên bỏ chạy, cảm giác trong lòng trống trải.

Ôm ai đó vẫn thoải mái hơn.


Chung Thần Lạc nhét khế ước vào túi áo, chặn một chiếc xe kéo rồi quay về gánh hát, chạm mặt cả ông chủ Tưởng cũng không chào hỏi, chạy thẳng một mạch về phòng. Khi đốt nến quá sốt ruột nên làm bỏng tay, Chung Thần Lạc thổi phù phù rồi lập tức ngồi xuống kéo ngăn tủ ra lục tìm.

Cậu làm lụng bao năm, khẳng định có tiền để dành, nhưng không biết liệu có thể bù được số tiền của Phác Chí Thành.

Năm đó bán Nguyệt Hà với giá năm trăm đồng bạc, vậy còn cậu, cậu đáng giá bao nhiêu tiền?

Chắc chắn ông chủ Tưởng sẽ hét giá cao, đối phương là Thành gia cơ mà, ông ta biết hắn có tiền.

Trả ít thì không được, trả ít sẽ rất khó xử, nhất định Thành gia sẽ không nói với cậu là ít, chỉ có thể trả nhiều hơn.

Bảy trăm? Tám trăm? ... Một ngàn là hợp nhất rồi. Ông chủ Tưởng tuyệt đối không dám đưa ra cái giá này.

Bên này Chung Thần Lạc đang đếm tiền trong hầu bao của mình, bên kia ông chủ Tưởng tính chỗ tiền Thu Sinh đưa, tổng cộng chỉ hơn hai trăm một tẹo, tính xong còn thở vắn than dài, Thành gia quả thật keo kiệt, nhưng có thể làm thế nào khác được, có đã tốt lắm rồi, tốt hơn cứ thế đưa người đi thẳng.

"Năm trăm linh..."

Thật là ấm ức, hơn mười năm cậu chỉ tích cóp được có từng này.

Mặc dù năm trăm đồng bạc không phải ít, chỗ tiền này đủ cho Chung Thần Lạc ăn tiêu một thời gian dài, nhưng nếu để trả tiền cho Phác Chí Thành... thì còn thiếu nhiều lắm.

Chung Thần Lạc đặt hết tiền vào một cái hộp sắt, dùng vài mảnh vải gói kín lại rồi đặt dưới gối đầu giường. Cậu chỉ có từng ấy, không thể để người khác trộm mất.

Buổi tối nhà họ Lý đèn đóm sáng trưng, Lý Đông Hách ngồi nhà chơi với chó con, Lý Mẫn Hanh đằng sau dọa cậu sợ hết hồn, suýt chút ngã nhào xuống đất, Lý Mẫn Hanh phải kéo lên.

"Càng lớn càng nhát."

"Phát điên cái gì đấy, để em dọa lại thử xem nhé." Lý Đông Hách trợn mắt lườm Lý Mẫn Hanh.

"Đang nghĩ gì thế, ta mở cửa mà em cũng không nghe thấy."

"À phải." Lý Đông Hách ôm cổ Lý Mẫn Hanh: "Gia biết cô nương nhà ai có tiền một chút, xinh đẹp một chút, hiểu chuyện một chút không?"

Lý Mẫn Hanh ngẫm nghĩ giây lát: "Có tiền thì có, xinh đẹp thì có, hiểu chuyện cũng có, nhưng nếu buộc phải có đủ hết cả mấy điều kiện đó, thì không."

"Nghĩ lại thử đi, thành Hỗ Hàng rộng lớn thế này cơ mà."

"Em tìm người như thế làm gì?"

"Chậc." Lý Đông Hách đảo tròn con ngươi: "Biết nói sao bây giờ nhỉ."

Lý Mẫn Hanh thừa dịp Lý Đông Hách muốn đi ra chỗ khác mới dẩu môi định trộm hương, Lý Đông Hách ôm má hắn không cho hôn: "Thành Nhi."

"Ôi..." Lý Mẫn Hanh thất bại cúi đầu: "Đáng ra năm đó ta nên đá phắt nó ra khỏi cửa."

"Nói bậy nào." Lý Đông Hách kéo Lý Mẫn Hanh ngồi xuống: "Diễn viên của gánh hát Lê Đường kia, chẳng phải Thành Nhi lại đi tìm người ta đó sao, gia nói xem có điên không, có ý với người ta hơn hai năm rồi thế mà người ta lại chạy đến tìm em nói bản thân không xứng, bảo em lo hôn sự cho Thành Nhi."

"Nói thế tức là diễn viên không thích Thành Nhi nhà chúng ta."

"Cũng không phải như vậy, em thấy thằng bé có thích Thành Nhi, cũng rất hiểu chuyện, không dám leo cao."

"Vậy em định thế nào?"

"Hỏi thử xem thôi, dù sao cũng là ca ca, từ nhỏ đến lớn em không ở bên nó, rất nhiều chuyện đều tự mình quyết định, giờ trưởng thành quay về đây, chẳng dễ gì mới có chuyện cho em, em có thể không thử được sao?"

"Ta nghĩ chuyện của bọn trẻ cứ để tự chúng giải quyết."

"Về lý thì đúng là như vậy." Lý Đông Hách khoác vai Lý Mẫn Hanh: "Gia cứ để ý giúp em đi, nếu gia thấy được thì nói với em, em đi hỏi Thành Nhi xem."

"Em lo liệu ổn thỏa là được."

"Vâng."


"Ngươi bảo... Bộ này đẹp... Hay bộ này đẹp?" Phác Chí Thành cầm hai bộ âu phục đứng trước gương xem tới xem lui, Thu Sinh bên cạnh đang lau súng.

"Cái nào cũng đẹp, ngài thích là được."

Phác Chí Thành giơ chân đạp vào chân Thu Sinh: "Ngươi còn không thèm nhìn một cái."

"Có phải tôi làm phu nhân của ngài đâu, tôi nói đẹp thì có tác dụng gì." Thu Sinh xoa chân mặt mày đau khổ.

"Mai ta đi tìm em ấy, phải để em ấy thấy ta đây đẹp trai nhất cái thành Hỗ Hàng này."

"Ngài muốn xếp nhất có ai dám nói không được... Thứ hai cũng chẳng ai dám nhận." Thu Sinh nhỏ giọng lầu bầu.

"Màu đen không tốt." Phác Chí Thành trả lại bộ màu đen vào tay nhân viên bán hàng: "Ta thấy bộ màu xám khá được."

"Thế thì mua."

"Chọn bộ này đi, Thu Sinh, trả tiền."

"Ôi..." Thu Sinh sờ đai quần tìm ví tiền, Phác Chí Thành làm như hai người có gian tình với nhau vậy.

Nhìn cái ví trông huơ trống hoác, Thu Sinh lại muốn thở dài: "Tôi phải móc ra hai trăm đồng bạc cho ngài cưới vợ đây, khi nào mới trả cho tôi..."

"Gì?"

"Không, tôi bảo ví cũ rồi."

"Cũ thì cũ, dùng rách rồi đổi cái mới."

"..." Thu Sinh muốn nói lại thôi, nhìn Phác Chí Thành hớn hở vui mừng, không dám lên tiếng.


Bữa trưa ăn cơm ở nhà họ Lý. Lý Đông Hách bảo hôm nay Phác Chí Thành ăn mặc chải chuốt thế, sắp đi đâu, nhìn bộ dạng Phác Chí Thành cười trộm mới nhớ ra ngày đó Chung Thần Lạc đến tìm mình.

"Thành Nhi, đệ biết nhị Tiểu thư nhà họ Tống không?"

"Có gặp vài lần, sao ạ?" Phác Chí Thành đút tay túi áo, trong tay sờ đôi hoa tai, là ban nãy hắn đi đường ngang qua cửa hàng trang sức thấy đẹp nên mua cho Chung Thần Lạc.

"Đệ thấy nàng có được không?" Lý Đông Hách và Lý Mẫn Hanh đưa mắt nhìn nhau.

"Không quen."

"Chi bằng hai người tìm thời gian gặp nhau thử đi?"

"Đệ gặp nàng làm gì?"

Ngón tay vuốt qua mặt đá lành lạnh, hoa văn kim loại đâm vào tay.

"Ca đang nghĩ... Chi bằng hai người bàn hôn sự, cô gia của đệ cũng thăm hỏi thử rồi, cô nương đó từng đi học, có lẽ cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa."

"Ca..." Phác Chí Thành cười: "Đệ có người trong lòng rồi, hôm khác đệ dẫn về gặp hai người, chắc chắn hai người sẽ thích em ấy."

Lý Đông Hách cắn môi: "Người đệ nói có phải Thần Lạc của gánh hát Lê Đường?"

"Ca biết ạ?" Phác Chí Thành tươi cười mặt mày cong cong.

"Ta từng gặp rồi." Lý Đông Hách thở dài: "Ta đang nghĩ, lấy về làm lẽ cũng được... Có điều thân phận như vậy..."

"Ca!" Phác Chí Thành ngắt lời Lý Đông Hách: "Phu nhân của đệ, chỉ cần đệ thích, không cần quan tâm xuất thân ra sao."

"Nhưng... Người ta..."

Phác Chí Thành nhíu mày: "Ca với em ấy nói gì rồi sao?"

"Người ta cũng cảm thấy không thỏa đáng."

Bàn tay cầm hoa tai của Phác Chí Thành nhất thời cứng đơ.

"Bàn hôn sự cho đệ cũng là ý của người ta, chẳng phải đang lo đệ bị người ta bàn tán còn gì..."

Phác Chí Thành nặng nề hít thở, cố gắng bình tĩnh: "Đệ ra ngoài một chuyến."

Lý Đông Hách thấy hắn đi cũng không cản: "Để hai đứa nó tự nói rõ với nhau vẫn hơn."


Chung Thần Lạc đang nói chuyện vay tiền với ông chủ Tưởng, ông chủ Tưởng chỉ cho cậu vay tối đa một trăm đồng, Chung Thần Lạc không chịu, nhất định muốn đủ ba trăm. Đúng lúc đó Phác Chí Thành bước vào bắt gặp cảnh này.

"Em vay tiền làm gì?"

"Thành gia?" Chung Thần Lạc sợ nhảy dựng lên, lại quay đầu nói nhỏ với ông chủ Tưởng: "Hai trăm, hai trăm được không?"

Ông chủ Tưởng thấy Phác Chí Thành nên không tiện từ chối thêm, bèn lấy ngân phiếu đưa cho Chung Thần Lạc: "Nhớ phải trả đấy."

"Nhất định sẽ trả." Chung Thần Lạc nhét ngân phiếu vào túi: "Ngài ăn cơm chưa ạ?"

"Ăn được một nửa thì tới đây."

Chung Thần Lạc đỡ Phác Chí Thành ngồi xuống: "Ngài ngồi đây đợi em một lát."

Chung Thần Lạc chạy về phòng, lấy hộp sắt đặt dưới gối, lại lôi mấy đồng bạc ra đếm, cộng với chỗ tiền vay của ông chủ Tưởng cũng có hơn bảy trăm đồng, quả thật cậu không thể có nhiều hơn. Nghĩ đến Phác Chí Thành còn chưa ăn cơm no, Chung Thần Lạc cầm gói bánh rán trên bàn theo.

Nhìn Chung Thần Lạc ôm hộp đến tìm mình, mí mắt Phác Chí Thành giật giật.

"Của ngài."

"Đây là cái gì?"

Chung Thần Lạc lấy ngân phiếu ra xếp gọn, đặt bánh rán vào tay Phác Chí Thành.

"Tiền ngài dùng để mua em ra, nhưng em thật sự không dám theo ngài, em không xứng với ngài, chỗ tiền này em cũng không rõ đủ hay chưa, muốn dùng để đổi số tiền ngài đã mua em, hơn mười năm em chỉ tiết kiệm được chừng này, có thể đối với ngài chỉ là chút tiền cỏn con chẳng đáng... Nhưng dù sao... Dù sao cũng là tấm lòng của em."

Chung Thần Lạc cả gan nói hết, đẩy cái hộp về phía Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành ngớ người nhìn cậu: "Em từng đi gặp ca ta?"

"Ngài biết rồi ạ..." Chung Thần Lạc cúi đầu: "Em nghĩ mợ hai Mẫn có thể làm chủ cho ngài... Thành Hỗ Hàng cũng có rất nhiều thế gia vọng tộc..."

"Bốp!" Phác Chí Thành ném bánh rán xuống đất.

"Chung Thần Lạc, ta thích em, ta nhớ thương em hơn hai năm trời, ta chưa từng nghĩ sẽ lấy ai khác, ta chỉ nghĩ đến em, nghĩ từ khi em vào cửa đến sau khi thành thân, ta nghĩ ngày nghĩ đêm, ta giao cả trái tim chân thành cho em, nhưng em lại nói với ta bảo ta đi lấy người khác? Chung Thần Lạc, em giỏi lắm!"

Phác Chí Thành lấy đôi hoa tai trong túi ra ném lên bàn: "Ta không dùng tiền mua em, em không phải đồ vật, ta không bất lịch sự đòi em từ chỗ ông chủ Tưởng."

"Em nghĩ về ta như vậy, cầm tâm huyết của ta nói trả lại cho ta, trả cái gì?" Phác Chí Thành nổi giận, nhất thời không biết nên nói tên ngốc Chung Thần Lạc này ra sao mới được: "Ta đúng là xui xẻo, đáng ra ta không nên dây vào em, càng không nên đến thành Hỗ Hàng này!"

Phác Chí Thành quay người bỏ đi, để lại Chung Thần Lạc đỏ hoe hai mắt.

Nước mắt cứ thế tuôn rơi, Chung Thần Lạc nhặt bánh lên đặt sang một bên, cầm lấy đôi hoa tai đẹp đẽ trên bàn.

Sao cậu có thể nghĩ Thành gia như vậy được chứ, Thành gia rất tốt với cậu, quả thật cậu đã chà đạp lòng tốt của người ta rồi. Chung Thần Lạc dùng tay áo lau nước mắt, nghiêm túc nhìn ngắm đôi hoa tai, Thành gia từng nói với cậu, mặc dù không phải kiểu khi đó cậu từng đeo nhưng cũng hết sức tinh xảo quý giá. Thành gia có thứ tốt đều muốn trao cả cho cậu, còn cậu thì từ chối hết lần này đến lần khác.

Cậu cho rằng bản thân địa vị thấp kém, nhưng Thành gia chưa bao giờ nghĩ như vậy, vẫn luôn kính trọng cậu, đối xử với cậu như bạn thâm giao.

Năm đó ở thành Gia Châu là cậu đẩy Thành gia ra, cũng chính cậu nóng nảy tự chạy trốn, Thành gia còn đến tận Hỗ Hàng tìm cậu, lần này trốn được nữa không, lại đẩy Thành gia ra xa một lần nữa, còn được không?

Chung Thần Lạc đỏ mắt cầm ngân phiếu đưa cho ông chủ Tưởng: "Trả cho ông, không dùng được."

Ông chủ Tưởng không nhận: "Quả thật đây là tiền của Thành gia, nhưng là do Phó quan đưa, ta không chịu thả người, Thành gia không chịu dùng tiền, Phó quan chê ta phiền nên mới đưa... Thành gia không biết việc này."

Ông chủ Tưởng nhìn Chung Thần Lạc buồn bã: "Ta nói chứ, một cái cây to cao như thế, ngươi bay lên rồi sẽ từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, thành Hỗ Hàng này còn ai dám khinh thường ngươi."

"Tôi không thể làm như vậy... Thành gia... Tôi không thể dùng Thành gia để nạm vàng chính mình..."

"Ngươi nghĩ vậy là quá ngu ngốc, ngươi không muốn đến gần, nhưng Thành gia lại cầm vàng muốn nạm cho ngươi, mà ngươi thì cứ không được với chả không thể, còn bảo hắn cầm vàng đi cho người khác, đổi thành ai cũng sẽ giận thôi."

Ông chủ Tưởng mở lòng bàn tay Chung Thần Lạc ra: "Ngươi xem đi, đôi hoa tai đẹp thế này là do Thành gia tặng ngươi đấy, ngốc ạ."

Chung Thần Lạc nắm hoa tai trong tay, Phác Chí Thành đặt nó trong túi coi như bảo bối muốn tặng cho cậu, hình ảnh ấy cứ quẩn quanh mãi trong tâm trí cậu không cách nào gạt đi.

Phải rồi, sao cậu lại ngốc như vậy, cậu cảm thấy không thích hợp nhưng Thành gia thấy hợp, cậu hà tất cứ phải hạ thấp bản thân. Thành gia không sợ, cậu còn sợ cái gì.

Cậu có được tình cảm của Thành gia là hơn hẳn mọi thứ trên đời rồi.

Chung Thần Lạc như thể bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ôm hộp tiền về phòng cất, lấy nước rửa sạch mặt mũi, trang điểm, nhưng không đeo hoa tai lên, cậu lấy một sợi dây nhỏ xâu lại rồi buộc quanh cổ tay.

Cậu đang đợi Thành gia đích thân đeo cho cậu.

Sau đó cậu đến Bộ Tư lệnh chờ phía đối diện, xe hơi của Lý Đông Hách đi qua trước mặt cậu, Lý Đông Hách hạ cửa kính xuống: "Sao ngươi lại ở đây?"

Chung Thần Lạc vấn an Lý Đông Hách: "Tôi có chuyện cần nói với Thành gia."

"Nó không ở đây, đi ăn cơm với Tống tiểu thư rồi, ngươi đến quán Thuận Hòa tìm nó đi."

Chung Thần Lạc gật đầu, hoa tai trên cổ tay rơi xuống lòng bàn tay, cậu khẽ nắm.

Phải nhanh lên mới được, Tống tiểu thư kia chắc chắn thích Phác Chí Thành.

Hết chương 02.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sungchen