Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đáng ra nên nói với ngươi từ sớm, thằng bé Thành Nhi bao nhiêu tuổi rồi, đâu còn chịu sự kiểm soát của ta nữa." Lý Đông Hách lau tay: "Ấy, ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Thưa mợ hai, tôi sinh trước Thành gia hai tháng ạ."

"Vậy cũng xấp xỉ tuổi nhau." Lý Đông Hách chống cằm suy nghĩ, sững sờ nhìn chằm chằm đồ ăn đám Lăng Diệp bê lên: "Ta nhớ lần đầu tiên gặp ngươi là khi Lý lão phu nhân tổ chức đại thọ ngày trước, đi theo gánh hát đến Lý phủ, khi đó còn chưa lớn bằng hiện tại."

Chung Thần Lạc suy nghĩ tỉ mỉ, hình như khi đó sư phụ của cậu ốm nặng, nhưng tiết mục biểu diễn cho nhà họ Lý thì phải đủ, thế nên cậu mới đi, chứ nếu là bình thường tuyệt đối không đến lượt cậu được đến nhà họ Lý.

"Giờ xem thần sắc sức sống đều dồi dào, cơ thể có khỏe mạnh?"

"Thường xuyên rèn luyện, cơ thể khỏe mạnh ạ."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Sau đó Lý Đông Hách lại ân cần trò chuyện cùng cậu rất nhiều điều, nhưng không hề nhắc một chữ nào đến lần đầu tiên hai người gặp nhau. Lý Đông Hách là người lương thiện, không nói những lời chê bai hạ thấp cậu mà luôn nói cười vui vẻ thân thiện. Nói với Chung Thần Lạc về chuyện của Phác Chí Thành, Chung Thần Lạc còn ngạc nhiên, cậu từng nghe nói Phác Chí Thành là người có chính kiến, nhưng không ngờ từ nhỏ đã tự lập, nhớ tới trước đây cậu nói Phác Chí Thành không đủ hiểu chuyện, sao có thể không đủ hiểu chuyện chứ? Chẳng qua tính khí cao ngạo quá thôi. Vừa hiểu chuyện đã cùng người thân phân tán, bơ vơ một mình trong Học viện Quân sự, dựa vào đánh dựa vào liều để sống tiếp, cuối cùng mới đi được đến bước này, Phác Chí Thành phải chịu bao nhiêu khổ đây, khổ mà Phác Chí Thành chịu chắc chắn mạnh hơn người bình thường như cậu nhiều.

"Ngươi cũng thật khó lừa, hai năm qua Thành Nhi nhắc tới ngươi không ít."

Chung Thần Lạc xấu hổ cúi đầu cười: "Là tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn."

"Khó lừa mới là bé ngoan." Lý Đông Hách uống trà: "Ngươi diễn vai nữ là vì nguyên nhân gì thế? Lần đầu ta nghe nói đã rất tò mò, gánh hát các ngươi còn có chuyện như vậy nữa."

"Sao chuyện gì em cũng tò mò, hóng hớt quá vậy." Lý Mẫn Hanh nói.

"Không tò mò mà được à, em dâu nhà chúng ta siêu nổi tiếng đó, tin về người nổi tiếng thì làm gì có ai không hóng."

Chung Thần Lạc bị cách gọi của Lý Đông Hách dọa sợ, bàn tay đặt trên mặt bàn vội xua.

Lý Đông Hách và Lý Mẫn Hanh cãi nhau xong mới quay ra nhìn Chung Thần Lạc: "Sao lại diễn vậy?"

Chung Thần Lạc đang định lên tiếng, Phác Chí Thành đã tiếp lời: "Em ấy giỏi mà, thử thách vai nữ tướng siêu lợi hại, người bình thường làm gì có bản lĩnh này."

"Chẳng qua sư phụ cảm thấy chất giọng phù hợp thôi." Chung Thần Lạc nghe Phác Chí Thành thổi phồng về mình thì đỏ mặt.

Lý Đông Hách trợn mắt lườm Phác Chí Thành: "Phải, phải, biết người yêu đệ giỏi rồi."

Ăn cơm xong lại trò chuyện thêm một lúc, bình thường Lý Đông Hách ít ra khỏi nhà, ít người có thể cùng trò chuyện, Chung Thần Lạc vừa đến đã lôi kéo người ta lải nhải mãi không dứt, Chung Thần Lạc sống trong gánh hát, nghe được rất nhiều tin vỉa hè, Lý Đông Hách thích nhất nghe mấy chuyện vặt vãnh như thế, đổi lại là Lý Mẫn Hanh với Phác Chí Thành kể chuyện làm ăn, chuyện chính trị, Lý Đông Hách đã sớm đau đầu rồi. Phác Chí Thành thấy không còn sớm nữa, đòi đưa Chung Thần Lạc về, Lý Đông Hách thấy Chung Thần Lạc hiểu chuyện, khiến người ta yêu thương, trong lòng vô cùng quý mến, rất không nỡ để cậu về. Chung Thần Lạc cúi đầu chào Lý Đông Hách, Lý Đông Hách còn dẩu môi không vui.

"Khi nào đệ mới đến, gả sớm một chút, tránh cho ta đêm dài lắm mộng."

"Lại liên quan gì đến em?" Lý Mẫn Hanh trợn trừng mắt nhìn Lý Đông Hách.

Phác Chí Thành cười ôm vai Chung Thần Lạc: "Đệ về đây."

"Ừ."

Khi đến còn là hoàng hôn, ăn cơm xong trời đã tối hẳn, ban ngày trời trong nắng đẹp, buổi tối mây thưa trăng sáng, khắp thành được ánh trăng dát một lớp bạc mỏng, thật sự không thể gọi là đêm đen, nhìn càng thêm lãng mạn.

Xe đỗ ngoài cổng chính nhà họ Lý, sau khi hai người ra về, Lý phủ dần dà tắt đèn, chỉ còn ngọn đèn vàng ấm áp có lẽ từ phòng ngủ trên lầu hắt xuống.

"Về phủ đi." Phác Chí Thành cởi mũ đặt trên đùi Chung Thần Lạc, tay nắm chặt tay Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc không hỏi có phải Phác Chí Thành muốn dẫn mình về nhà hắn, cậu nên nghe theo Phác Chí Thành, từ giờ trở đi Phác Chí Thành nói thế nào cũng đều làm theo.

Xem như đây là lần đầu tiên Chung Thần Lạc về phủ đệ của Phác Chí Thành. Nhà kiểu âu không quá to, cũng chỉ cao ba tầng, nhưng vì ngoài cổng treo quốc kỳ và có cả hàng lính đứng gác nên nhìn không khí có vẻ tiêu điều.

Phác Chí Thành móc chiếc chìa khóa dài bằng đồng trong túi, tra vào ổ được một nửa chợt dừng lại, ngoảnh đầu nhìn Chung Thần Lạc đang ngó nghiêng xung quanh.

"Mèo Con, em mở đi."

"Dạ?" Vẫn cứ thích nghiêng đầu nhìn người khác như vậy, nhìn có vẻ ngốc ngốc, nhưng ánh sáng toát ra trong đôi mắt lại tỏ rõ vẻ thông minh hết sức.

"Mở cửa ra."

"Vâng." Chung Thần Lạc hơi cúi đầu cầm chìa khóa trước mặt, vừa rồi Phác Chí Thành từng cầm nên trên chìa khóa vẫn còn giữ lại hơi ấm của Phác Chí Thành.

Chìa khóa quay làm bánh răng ổ khóa chuyển động, khóa mở thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Chung Thần Lạc, có tia sáng vàng lọt ra từ khe cửa, cánh tay đẩy cửa của Chung Thần Lạc phải dùng sức mới có thể mở được. Vịn vào tay nắm cửa, cậu sững người nhìn Phác Chí Thành, Phác Chí Thành hơi hất cằm, ý bảo cậu vào đi. Thế là hai má bất chợt nóng bừng, Chung Thần Lạc xưa nay chưa từng dễ đỏ mặt như thế này, hình như cứ gặp chuyện liên quan đến Phác Chí Thành đều khiến cậu đỏ mặt.

Lão quản gia nghe thấy tiếng động nên đi từ trên lầu xuống, lau mắt kính xong mới nhìn rõ người vào.

"Thành gia."

"Ừ." Phác Chí Thành đóng cửa lại, chỉ vào Chung Thần Lạc: "Mợ Thành."

Lão quản gia và Chung Thần Lạc cùng kinh ngạc, Chung Thần Lạc xua tay, khi đối diện với lão quản gia, cậu dùng ánh mắt để phủ định ý kiến của Phác Chí Thành. Hiển nhiên Phác Chí Thành thấy cậu xua tay, nhưng hắn không vội, thứ hắn có là thời gian để đưa Chung Thần Lạc lên cao thật cao, để cậu quên hết mọi nỗi đau trong quá khứ.

Chỉ cần có hắn ngày nào, hắn sẽ không để Chung Thần Lạc chịu khổ ngày ấy.

"Chúng ta lên lầu, hôm nay em nghe ca ta nói cũng mệt rồi."

"Nào có, mợ hai Mẫn rất dễ gần mà."

Lão quản gia thấy Phác Chí Thành không căn dặn gì mình nên vấn an chào Phác Chí Thành, bật đèn hành lang rồi thối lui. Nếu đổi thành người hầu trong nhà bình thường chắc đã nói Chung Thần Lạc một vài câu, nhưng người trong phủ Phác Chí Thành đều có năng lực quan sát, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, vậy cũng giúp Chung Thần Lạc thở phào nhẹ nhõm.

"Em thấy ca ta tốt, còn ta thấy ca ta ồn ào."

"Sao có thể nói không hay về ca ca như vậy chứ."

Phác Chí Thành thích nắm tay Chung Thần Lạc, vừa rồi nói chuyện buông ra được một lúc, khi lên lầu lại nắm gọn một tay cậu trong lòng bàn tay mình.

"Sức khỏe ca ta không tốt, không hay ra khỏi nhà, ít qua lại với người khác, sau này em năng đến nhà họ Lý, chơi cùng ca ca cho ca ca vui vẻ một chút."

"Vâng." Chung Thần Lạc gật đầu: "Mợ hai Mẫn mắc bệnh gì vậy?"

"Cơ thể yếu ớt thôi, trước đây khi Mẫn nhị gia vắng nhà, luôn bị người ta bắt nạt."

"Mợ hai Mẫn tốt như vậy, sao lại có người độc ác muốn làm hại?"

"Trên đời này có những kẻ như thế đấy, thấy ai hiền lành là muốn sỉ nhục. Mèo Con, sau này em không được để người khác bắt nạt."

"Em quen rồi." Chung Thần Lạc nở nụ cười thản nhiên.

"Mèo Con, em là người của ta." Phác Chí Thành và Chung Thần Lạc nắm tay mười ngón đan vào nhau: "Ta không cho phép người khác bắt nạt em, biết chưa? Ai dám bắt nạt em, em cứ lôi ta ra, để ta xem thử thành Hỗ Hàng này có kẻ nào dám bắt nạt người của ta."

"Ngài chỉ đang xúi em cáo mượn oai hổ, như vậy không đúng đâu."

"Ta bảo em nói thì cứ nói, nếu không sao người ta biết ta che chở em."

"Ngài lại nói xằng nói bậy." Chung Thần Lạc mềm mại trợn mắt nhìn Phác Chí Thành, nhìn cho Phác Chí Thành tim đập thình thịch.

"Ta thật là..." Phác Chí Thành cúi đầu khẽ hôn lên má Chung Thần Lạc: "Ta chỉ mong sao ngày mai có thể đăng ngay lên trang bìa báo Hỗ Hàng, tuyên cáo với toàn thành em là phu nhân của ta."

Phác Chí Thành ngậm môi Chung Thần Lạc, nắm cằm cậu hôn cậu, đầu lưỡi quấn quít vang lên tiếng nước chóp chép. Cảm nhận được Chung Thần Lạc sắp hít thở không thông, Phác Chí Thành mới buông người ra, hai mắt mơ màng nhìn cậu. Chung Thần Lạc đỏ mắt, có phần đáng thương nhìn Phác Chí Thành, Phác Chí Thành lại muốn cúi đầu hôn cậu, Chung Thần Lạc bèn nghiêng đầu đi, xấu hổ đỏ mặt.

"Mèo Con lại xấu hổ rồi." Phác Chí Thành khẽ cười nhìn cậu: "Sao mà dễ xấu hổ thế này?"

Chung Thần Lạc cắn môi dưới không lên tiếng, Phác Chí Thành dán mắt nhìn cậu chốc lát, sau đó ôm ngang eo bế cậu lên khiến Chung Thần Lạc sợ tới mức vội vàng ôm cổ hắn. Khi Phác Chí Thành mở cửa đã rút một tay về làm Chung Thần Lạc ôm hắn chặt hơn, Chung Thần Lạc dựa vào vai Phác Chí Thành, ngửi mùi đàn ông nhàn nhạt trên người hắn.

Phác Chí Thành thả Chung Thần Lạc xuống ghế sofa, quay người đi đến trước tủ quần áo cởi áo khoác. Vì quanh năm rèn luyện, thân hình Phác Chí Thành cao nhưng không gầy, có lẽ áo sơ mi và áo lót đều đặt may nên mới vừa người.

Phác Chí Thành treo áo khoác xong, thoáng thấy cái hộp giấy đặt trong tủ, quay đầu nhìn ai kia đang ngó nghiêng khắp xung quanh, Phác Chí Thành thấy hộp giấy chợt cười, cúi người lấy ra đưa cho Chung Thần Lạc.

Chung Thần Lạc nhận bằng hai tay, nghiêng đầu hỏi đây là cái gì.

Phác Chí Thành gãi đầu: "Em tự xem đi."

Chung Thần Lạc cầm hộp giấy quan sát bên ngoài, sau đó nhìn Phác Chí Thành đầy thắc mắc. Hộp giấy hơi cứng, còn nặng nữa, Chung Thần Lạc sợ bên trong đựng thứ đắt tiền, cái gì Phác Chí Thành cũng muốn cho cậu nhưng cậu tuyệt đối không thể nhận lung tung.

"Mau mở ra xem." Phác Chí Thành giục cậu.

Chung Thần Lạc hít một hơi thật sâu, mở nắp ra, là chiếc mũ phượng đính lông Khổng Tước màu xanh lam được lẳng lặng đặt trên lớp vải nhung đỏ lót dưới đáy, xét về kích thước và đồ trang sức thì quả thật là hàng cao cấp, hạt ngọc vàng đung đưa, điểm tô dải lụa đỏ dài, lông Khổng Tước đính song song chính giữa, giống mắt phượng hoàng, vì động tác mở nắp của Chung Thần Lạc nên khẽ lay động.

Chung Thần Lạc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hết nhìn Phác Chí Thành lại nhìn mũ phượng. Từ nhỏ cậu đã diễn vai nữ, thường xuyên đội mũ Như Ý dành cho nữ tướng, có thể trong lòng đã chấp nhận điều đó, thi thoảng chứng kiến các sư tỉ diễn vai Hoàng hậu Quý phi đội mũ phượng nặng trĩu trên đầu mà bước chân vững vàng đi lên sân khấu, khi trình diễn ánh mắt kiêu ngạo tựa như đã quên xuất thân gốc của bản thân. Đồ diễn có tác dụng lừa người như vậy đấy, nhưng khoảnh khắc cởi đồ diễn ra, bản thân là ai lại như một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu. Cậu cũng từng nghĩ liệu mình có thể đội mũ phượng hay không, tuy nhiên những nhân vật kiểu đó xưa nay chưa bao giờ đến phiên cậu được diễn.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuôi theo lông Khổng Tước, lông Khổng Tước màu thật đẹp, chắc hẳn rất đắt...

"Cái này là... cho em sao?"

"Không thì sao, ta còn có thể cho diễn viên nào nữa?" Phác Chí Thành nhìn bộ dạng vui vẻ của Chung Thần Lạc, cả người đều như sắp bay lên trời.

Thật ra hắn cũng không biết Chung Thần Lạc thích mũ phượng thế nào, chỉ cho rằng Chung Thần Lạc diễn kịch, tặng đồ diễn đẹp chắc chắn cậu sẽ thích. Cũng chẳng rõ cái gì tốt, dù sao cứ dặn người đi làm, nói muốn đồ cho vai nữ, phải hoa lệ một chút, thế là bên xưởng gửi đến một chiếc mũ phượng. Khi Phác Chí Thành nhìn thấy cũng cảm giác đẹp, nhưng tường tận nhớ lại thì hình như chưa từng thấy Chung Thần Lạc đội mũ kiểu này lần nào, bèn nhận. Đã là quà tặng cho Chung Thần Lạc, nay Chung Thần Lạc đến rồi, vậy thì tặng cậu thôi.

Chung Thần Lạc ôm hộp đứng dậy cúi người thật sâu trước Phác Chí Thành: "Cảm ơn ngài... Cảm ơn ngài..."

"Đứng thẳng lên!" Phác Chí Thành thấy Chung Thần Lạc hạ giọng nói cảm ơn là lại nổi nóng.

"Ta là chồng em." Phác Chí Thành vân vê vành tai Chung Thần Lạc: "Các cụ bảo nhéo tai mới nhớ lâu, nhéo càng đau nhớ càng lâu, nhưng ta không nỡ nhéo đau em, em phải nhớ rõ cho ta, ta là chồng em, ta tặng đồ cho em không cần cảm ơn, ta thích em, ta thương em, em chỉ cần nhận thôi. Ta không cần lời cảm ơn của em, ta chỉ muốn trong tim em có một Phác Chí Thành ta đây là đủ rồi."

"Chỉ có một mình Thành gia, xưa nay luôn chỉ có duy nhất Thành gia ở trong tim Thần Lạc." Chung Thần Lạc nói năng lộn xộn, hai mắt ngấn lệ.

"Được rồi, em khóc gì chứ, đội lên thử đi, xem xem có hợp không."

Chung Thần Lạc chỉnh lại ruy băng, đi đến trước gương, gạt tóc mái sắp dài che cả mắt sang bên, vững chắc đội mũ phượng lên đầu.

Nhìn người trong gương với khuôn mặt mộc ngước lên, Chung Thần Lạc bất đắc dĩ nói: "Chẳng ra sao cả."

Phác Chí Thành vỗ đùi cái đét: "Ta quên mất, sao ta có thể quên chuẩn bị sẵn đồ cho em được nhỉ, tại em hết."

"Tại em cái gì?" Chung Thần Lạc tháo mũ phượng xuống, đặt ngay ngắn vào hộp.

"Tại em suốt ngày từ chối không theo ta về nhà, ta đâu biết khi nào mà chuẩn bị."

"Được, tại em." Chung Thần Lạc ngồi xuống bên cạnh Phác Chí Thành: "Thành gia, ngài không cần nhọc lòng với em quá đâu."

"Thế sao được, em là vợ ta, ta không lo cho em thì ai lo?" Phác Chí Thành ôm Chung Thần Lạc, để cậu dựa đầu lên vai mình.

"Em luôn tùy tiện quen rồi, không sao cả."

"Gả cho ta rồi không thể tùy tiện nữa còn gì?"

"Ngài toàn ngụy biện."

"Em không nói lại ta nên mới bảo ta ngụy biện."

"Hứ." Chung Thần Lạc chỉ hứ một tiếng, không tiếp lời Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành chợt nhớ đến đôi vợ chồng già Lý Đông Hách và Lý Mẫn Hanh cũng thường xuyên cãi lộn như thế này.

"Ngài muốn nghe hát không?" Chung Thần Lạc ngẩng đầu: "Em hát cho ngài nghe."

"Hát gì?"

"Hát "Gia Ly Quý phi" cho ngài nghe."

"Nhân vật này là ai vậy?"

"Không phải nhân vật nào cả, là khúc hát cải biên từ tiểu thuyết dân gian."

"Thế em còn hát cái gì?"

Chung Thần Lạc chớp chớp mắt: "Kịch này khác mà, thú vị lắm, Quý phi rất hay oán giận Hoàng thượng."

"Ồ." Phác Chí Thành cũng tò mò: "Oán giận như thế nào?"

Chung Thần Lạc phất tay giả như đang mặc đồ diễn, hắng giọng: "Hoàng thượng, hôm kia người ở chỗ Anh muội muội, hôm qua người ở chỗ Liên tỉ tỉ, hôm nay lại đến chỗ thần thiếp, không tiện, không tiện, mời Hoàng thượng nghỉ trong cung khác ạ." Vừa hát hai ngón tay còn lắc lắc, trợn mắt dẩu môi.

"Cũng là một nhân vật to gan đấy." Phác Chí Thành nghe xong bật cười ha hả: "Hay ghen."

Chung Thần Lạc thấy Phác Chí Thành cười nên cũng vui, vội vỗ chân Phác Chí Thành: "Ngài nghe "Hồng nương" bao giờ chưa?"

"Cái này thì ta biết, trong "Tây Sương Ký" đúng không?"

"Vâng." Chung Thần Lạc chắp tay trước ngực: "Ngài biết trong gánh hát có một diễn viên tên Dư Đàm chứ ạ, nàng thích vở này lắm."

"Thế hả? Vậy em thích không?" Phác Chí Thành dạt dào nét cười nơi đáy mắt, ánh mắt đảo tới đảo lui trên mặt Chung Thần Lạc.

"Dư Đàm hát hay lắm. Em nhớ đoạn nàng hát." Chung Thần Lạc cong ngón trỏ, cổ tay chậm rãi chuyển động, mềm mại chỉ: "Tiểu thư, tiểu thư phong thái biết bao, Quân Thụy, Quân Thụy tài trí hơn người. Anh hùng kiệt xuất không đổi bằng ngàn vàng, trăng treo cao hoa rủ bóng người đến nơi. Đêm nay xóa bỏ những nợ tương tư, đôi tình nhân được toại nguyện. Lão phu nhân không nhận hôn sự, mối duyên lành vô tình bị phá. Ngươi xem tiểu thư suốt ngày chau mày, Trương kia sinh bệnh héo mòn xác xơ. Bất chấp Lão phu nhân gia pháp lợi hại, Hồng nương ta cá nước hài hòa."

"Hát hay lắm." Phác Chí Thành vỗ tay, nhưng bị Chung Thần Lạc đè tay xuống.

"Ngài khen bừa."

"Ta thấy em hát hay, người khác không bằng nửa phần." Phác Chí Thành lại bế Chung Thần Lạc lên: "Mèo Con, ta đưa em đi tắm."

Mặt Chung Thần Lạc hết trắng lại đỏ, cậu không còn líu ríu nói chuyện nữa mà vùi đầu vào trước ngực Phác Chí Thành, hai má nóng ran.

Chung Thần Lạc giẫm chân trần trên nền gạch men lạnh giá, xấu hổ rụt rè giương mắt nhìn Phác Chí Thành.

"Em xấu hổ cái gì, ta không tắm cùng em đâu, trêu em chơi thôi." Phác Chí Thành vẩy vẩy nước trong bồn tắm, đến khi nước nóng vừa phải, cầm khăn tắm treo lên bên cạnh. Chung Thần Lạc quay lưng về phía hắn cởi cúc trên cổ áo, cắn môi dưới, hai tai cẩn thận nghe động tĩnh của Phác Chí Thành. Phác Chí Thành di chuyển đến sau lưng cậu, cúi đầu chợt thấy lồng ngực trắng nõn của Chung Thần Lạc. Chung Thần Lạc khẽ nuốt nước miếng, đánh bạo ngẩng đầu nhìn Phác Chí Thành. Phác Chí Thành hôn lên tai Chung Thần Lạc, dùng chóp mũi khẽ cọ.

"Tắm nhanh chút..."

Giọng Phác Chí Thành rất trầm, xen lẫn chút mùi vị tình dục, một câu nói khiến Chung Thần Lạc run rẩy cả người, thoáng đứng hình rồi ngoan ngoãn gật đầu. Phác Chí Thành nhìn chằm chằm sau gáy trắng ngần của Chung Thần Lạc như hổ đói, bàn tay sờ soạng lung tung khắp bắp đùi Chung Thần Lạc, khẽ vỗ mông cậu, cười rồi đi ra ngoài.

Chung Thần Lạc vịn thành bồn tắm nặng nề thở dốc, nói thật, cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng hoàn toàn. Không phải cậu chưa từng nghe chuyện chăn gối giữa nam với nam, chẳng qua với cậu mà nói... vẫn hơi lạ lẫm và căng thẳng...

Nếu thật sự sắp xảy ra chuyện đó, Chung Thần Lạc ơi Chung Thần Lạc... Mày nhất định phải kiềm chế bản thân. Tuyệt đối phải nghe theo Thành gia.

Nước nóng dội lên cánh tay, cánh tay trắng đến phát sáng dưới ánh đèn. Chung Thần Lạc giơ tay lên miệng mình, cắn một cái... Như đang bắt chước khi Phác Chí Thành cắn cậu, khi ấy Phác Chí Thành nghĩ gì nhỉ?

Chung Thần Lạc nghĩ ngợi một lúc lại xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu theo thói quen thế là bị sặc nước, Chung Thần Lạc ho khù khụ nhổ nước ra, xoa cái mũi cay xè vì bị sặc nước, tóc mái trên trán ướt nhẹp biến thành từng lọn từng lọn. Chung Thần Lạc vội vàng đứng dậy khỏi bồn tắm, dùng khăn tắm quấn quanh cơ thể thật chặt.

Buồng tắm trong phòng Phác Chí Thành, hiển nhiên không có cửa, chỉ có mỗi tấm bình phong thêu chỉ vàng che.

Chung Thần Lạc thò nửa đầu ra ngoài, phát hiện Phác Chí Thành không ở đây, cậu ôm ngực dè dặt đi ra.

Gót hồng giẫm trên nền nhà trải thảm nhung màu xanh sẫm, dưới ánh đèn vàng nhạt càng thêm trong suốt, tựa như tác phẩm điêu khắc bằng bạch ngọc.

Như thể cảm nhận được điều gì đó, Chung Thần Lạc đột ngột quay đầu, Phác Chí Thành đang dựa vào mép bàn lẳng lặng nhìn cậu.

Trong phút chốc nỗi xấu hổ và hồi hộp ép Chung Thần Lạc cúi đầu kẹp sát hai chân.

Phác Chí Thành bóp tắt điếu thuốc trên tay, ánh lửa tắt ngóm trong gạt tàn. Chung Thần Lạc cứ đứng đơ người nhìn Phác Chí Thành đi về phía cậu từng bước một, bàn tay to ấm áp tóm lấy cánh tay mới tắm xong còn hơi ẩm ướt của cậu.

Không cho Chung Thần Lạc thời gian phản ứng, Phác Chí Thành bế ngang người ném lên giường mềm mại. Trán ấn chặt trán người bên dưới, hơi thở hổn hển nặng nề quanh mũi. Chung Thần Lạc không hề nao núng đưa mắt đối diện với hắn, con ngươi trong veo như đang mời gọi.

Khăn tắm đã lỏng, nửa che nửa hở trên người Chung Thần Lạc, để lộ ra phần lớn lồng ngực. Như miếng bánh pudding hoa quả trong các nhà hàng Âu, trắng nõn nà nhưng vì động tình nên nhuốm thêm chút hồng.

Phác Chí Thành hôn xuống vai Chung Thần Lạc, nâng mắt quan sát phản ứng của cậu, Mèo Con cắn môi kiềm chế. Bàn tay có vết chai mỏng khẽ vuốt khuôn mặt cậu, nắm cằm cậu ép cậu há miệng, đầu lưỡi hồng hào mềm mại không hỏi tiếng nào đã luồn vào đòi hỏi sự tuyệt vời của cậu.

Phác Chí Thành tóm cổ tay Chung Thần Lạc, tay Chung Thần Lạc mất sức buông thõng, bị đưa đến nơi phồng lên bên dưới Phác Chí Thành.

"Tiểu Lạc Lạc, nó thích em."

Chung Thần Lạc liếm môi, nuốt chất lỏng trên môi, con ngươi đảo tròn, nhếch miệng cười.

"Nhưng em thích Thành gia."

Phác Chí Thành vươn lưỡi liếm cổ Chung Thần Lạc: "Cởi ra giúp ta."

Chung Thần Lạc vân vê ngón tay, chậm rãi cởi cúc quần cho Phác Chí Thành, ánh mắt Phác Chí Thành bên trên nhìn cậu nóng rẫy, cậu không dám đối mắt với hắn, giả vờ nhìn theo vị trí khóa quần xuống dưới, nhưng nhìn thấy bên dưới Phác Chí Thành phồng lên lại đỏ bừng mặt.

Quần cởi ra để lộ bắp đùi cường tráng và thứ đó diễu võ dương oai.

"Sờ xem."

Phác Chí Thành thẳng người dậy, không giữ tư thế đè Chung Thần Lạc nữa mà ngồi trên bắp đùi cậu, chân dùng sức không để Chung Thần Lạc phải chịu quá nhiều sức nặng.

Chung Thần Lạc sờ lung tung một trận, bị thứ cứng nóng bỏng phải rụt tay về.

Phác Chí Thành không giận, khóe môi chứa nét cười tóm tay cậu sờ thứ đó của mình vuốt ve tới lui, nhìn Chung Thần Lạc đỏ bừng khắp cả người, nơi dưới thân được khăn tắm che cũng dần cứng lên.

Vén khăn tắm, cơ thể trắng nõn như ngọc hoàn toàn lộ ra trước mắt Phác Chí Thành, trực tiếp cảm giác đại não và phía dưới đều sung huyết, thoắt cái đã không kiểm soát được bản thân.

Trắng quá...

Tay cứ thế nắm vòng eo mảnh của Chung Thần Lạc không dám sờ loạn, cả người Chung Thần Lạc trắng nõn mềm mại, khiến hắn cho rằng đụng chạm đến bất cứ nơi nào cũng sẽ làm cậu bị thương.

Phác Chí Thành lấy tinh dầu vừa mới chuẩn bị từ trong ngăn kéo, hắn cũng không có kinh nghiệm, chỉ được nghe người khác nói.

Nam nhân bình thường không tiếp nhận được, rất dễ bị thương, phải lẫn chút dầu bôi trơn mới đỡ hơn. Phác Chí Thành không thích có thứ khác quấy nhiễu hai người, nhưng hắn đâu nỡ khiến Chung Thần Lạc bị thương, nên vẫn chuẩn bị đầy đủ.

Trần trụi nằm dưới người Phác Chí Thành, bị hắn hôn đến chao đảo, Chung Thần Lạc cảm giác mình sắp mất ý thức rồi. Ngón tay Phác Chí Thành vươn sâu vào trong khe đùi, đảo qua cửa mình, Chung Thần Lạc không nén nổi kẹp chặt mông, kẹp một cái khiến ngón tay Phác Chí Thành bị kẹp chặt bên trong.

"Ưm..." Chung Thần Lạc cắn ngón tay, không nhịn được phải thốt lên một tiếng.

Lần này Phác Chí Thành chẳng buồn quan tâm dỗ dành hôn thơm gì nữa, cầm thứ đó dùng sức ma sát bên dưới Chung Thần Lạc, một bàn tay nâng mông Chung Thần Lạc, muốn đổ tinh dầu lên mông Chung Thần Lạc nhưng lại sờ thấy ướt trượt, Phác Chí Thành rút tay về, trên tay dính nước lấp lánh. Chung Thần Lạc lấy gối che mặt, tim đập thình thịch, cực sợ Phác Chí Thành sẽ nói mấy lời hạ lưu.

"Mèo Con nhà ta thật sự là..." Phác Chí Thành gục người xuống, hôn hạt ngọc đỏ trước ngực Chung Thần Lạc: "Thật biết tiết kiệm tinh dầu cho ta."

Chung Thần Lạc nghe thấy xấu hổ, dưới thân kẹp chặt, không chịu được nước kia cứ chảy ra ngoài, dường như đã đoán được thứ đó của Phác Chí Thành.

Lại mở bàn tay, trên đó dính đầy giọt nước long lanh, giày vò mông thịt mềm mại của Chung Thần Lạc một trận, dùng ngón tay xoa nắn cửa mình căng chặt, buộc nước chảy ra ngoài, Phác Chí Thành nâng thứ đó để đến gần cửa.

"Em sợ không?"

Đỉnh cọ xát ngay bên ngoài, Chung Thần Lạc run rẩy không ngừng được, nghe Phác Chí Thành hỏi, cậu lại ra sức lắc đầu.

Phác Chí Thành hôn lên má Chung Thần Lạc: "Không sao, lát nữa sẽ thoải mái."

"Thành... Thành gia..." Chung Thần Lạc hoảng loạn ôm lấy, hai mắt ngập nước, nhìn cực rung động lòng người: "Ngài..."

Cảm giác mất mát đến bất thình lình khiến Chung Thần Lạc nghĩ liệu Phác Chí Thành có coi cậu như đồ chơi hay chăng, rõ ràng cậu biết không phải vậy, nhưng vẫn muốn nghe một câu hứa hẹn của Phác Chí Thành.

Sao có thể được voi đòi tiên như vậy nhỉ?

"Ngài sẽ chỉ thích mình em thôi chứ..." Giọng Chung Thần Lạc run run.

Phác Chí Thành hôn nước mắt treo trên lông mi Chung Thần Lạc: "Trong lòng ta chỉ có mình em. Người cũng chỉ thuộc về mình em."

Chung Thần Lạc cắn bờ môi đỏ thắm, hai mắt long lanh ngập nước, nghe được lời Phác Chí Thành thì bật cười ngu ngơ.

"Em cũng thích ngài."

Phác Chí Thành nhìn dáng vẻ si mê ngây ngốc của cậu thì buồn cười, nâng một chân cậu vắt lên lưng mình: "Em nói ta biến thái cũng được, ta đã dòm ngó em vài năm rồi."

"Ôi!"

Phác Chí Thành ưỡn eo tiến vào, mới được một nửa, Chung Thần Lạc chung quy không nhịn được cong lưng lên. Nụ hôn của Phác Chí Thành rơi xuống trán cậu, thì thầm dỗ dành.

Chung Thần Lạc đau đến nỗi chẳng kiềm chế được bản thân, ra sức lắc đầu co rụt phía sau muốn ép Phác Chí Thành đi ra, Phác Chí Thành bị kẹp như vậy thiếu chút nữa đã ra.

"Đau... Em đau..." Chung Thần Lạc đập mạnh cánh tay Phác Chí Thành, nghẹn ngào lắc đầu.

Ngoài miệng kháng cự nhưng bên dưới không ngừng chảy nước để nuốt thứ đó của Phác Chí Thành. Phác Chí Thành cúi người hôn lên môi Chung Thần Lạc, hôn cho cậu chậm rãi bình tĩnh trở lại, kẹp chặt eo Chung Thần Lạc đâm mạnh vào, toàn bộ được vây trong nơi nóng bỏng chật hẹp, hai chân Chung Thần Lạc mở rộng, Phác Chí Thành có thể nhìn được rõ rệt thứ đó của mình đang vùi trong nơi tựa như trái đào mật.

Chung Thần Lạc thở hổn hển, cơ thể nhấp nhô lên xuống theo động tác của Phác Chí Thành, cảm giác như cậu sắp bị xuyên thủng.

Nhưng tâm trí cậu không hề có sợ hãi hay căng thẳng mà có cảm giác thỏa thuê, cậu và Phác Chí Thành vô cùng thân mật. Hai mắt Chung Thần Lạc mơ màng nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Phác Chí Thành, giống hệt nằm mơ, từ khi gặp được Phác Chí Thành, cậu như chìm vào cơn mơ không muốn tỉnh lại.

Đến khi Chung Thần Lạc thích nghi với đau đớn, đắm mình trong biển dục vọng mà Phác Chí Thành mang lại cho cậu, từng tiếng khóc nức nở mềm mại yêu kiều kích thích màng nhĩ Phác Chí Thành. Chung Thần Lạc bị làm run rẩy toàn thân, Phác Chí Thành nâng eo cậu lên tiến vào sâu hơn.

Tiếng nước vang lên làm Chung Thần Lạc nghe mà ngứa ngáy cả tai, cậu vùi đầu vào chăn muốn giấu mình đi. Phác Chí Thành rút thứ to lớn ra, Chung Thần Lạc cảm giác bên dưới nhẹ bẫng nên hoang mang ngẩng đầu nhìn Phác Chí Thành. Trên thân thứ hung dữ đó phủ một tầng nước trong, cọ tới cọ lui trong bắp đùi Chung Thần Lạc.

"Còn đau không?" Phác Chí Thành cười xấu, ngón tay dính nước chảy ra bên dưới Chung Thần Lạc đang ma xát cửa mình sưng đỏ của cậu.

Chung Thần Lạc lắc đầu: "Ngài sẽ không làm em đau, ngài không nỡ."

Ngón tay nhét vào trong nhẹ nhàng chơi đùa, bên trong ẩm ướt trơn trượt, cảm nhận được có vật lạ xâm nhập nên vội vàng co rụt lại.

"Phải, phải, em là tâm can bảo bối của ta, ta không nỡ." Phác Chí Thành rút ngón tay ra: "Quay người lại."

Chung Thần Lạc chịu đựng eo mỏi, chống khuỷu tay nằm úp sấp xuống. Phác Chí Thành xoa nắn mông cậu, vật cứng cọ xát trong khe mông.

"Ta sợ lần đầu tiên đã làm hoàn toàn, em sẽ không chịu được."

Chung Thần Lạc vểnh mông về phía Phác Chí Thành: "Chịu được, chịu được."

Phác Chí Thành nhìn mà ngây người, Chung Thần Lạc làm vậy là "khai trai" không thể kiềm hãm được nữa. Phác Chí Thành cọ xát khiến cậu ngứa ngáy, Chung Thần Lạc đẩy hông xuống, tự nhắm chuẩn rồi ngồi vào trong im lặng. Phác Chí Thành phát điên rồi, túm eo Chung Thần Lạc điên cuồng va chạm, ga giường bên dưới thấm ướt, đầu gối Chung Thần Lạc quỳ trên nệm cũng bị cọ xát đến đỏ ửng.

Ham muốn được phát tiết xong Phác Chí Thành mới rút ra, chất lỏng dính sệt bắn lên bờ mông trắng nõn của Chung Thần Lạc, thứ đó nảy lên mềm nhũn, đằng sau Chung Thần Lạc vẫn chảy nước tí tách.

"Em đợi đấy cho ta." Phác Chí Thành kéo Chung Thần Lạc vào vòng tay siết chặt cậu trong lòng: "Ngày động phòng ta sẽ không tha cho em."

Chung Thần Lạc chẳng sợ lời dọa dẫm của Phác Chí Thành, cậu dẩu môi đòi hôn, lòng dạ Phác Chí Thành mềm nhũn, hắn nâng mặt Chung Thần Lạc lên hôn môi cậu.

"Thành gia..." Chung Thần Lạc dựa vào vai Phác Chí Thành, nhìn hắn đắm đuối: "Thần Lạc thích ngài."

Tay Phác Chí Thành vuốt dọc xuống dưới, nắm bờ mông trong tay đùa nghịch.

"Ta yêu em."

Chung Thần Lạc sợ tới mức trợn trừng mắt.

Yêu? ... Yêu ... ??!

"Ngài..." Chung Thần Lạc dẩu môi lại sắp khóc.

Phác Chí Thành hôn lên trán cậu: "Ta chưa từng yêu ai, ta đang nghĩ, tình cảm ta dành cho em đâu chỉ là thích, ta cũng không nói rõ được, ta nói yêu em, bản thân cũng đã rối rắm rất lâu, Tiểu Lạc Lạc..."

Phác Chí Thành nhìn cậu bằng cặp mắt trong veo: "Ta nghĩ mình có thể bảo vệ chở che em cả đời, thế nên ta trao tình yêu cho em."

Chung Thần Lạc khóc nước mắt nước mũi nhạt nhòa, gật đầu liên tục: "Khụ... Em cũng yêu ngài... Em cũng yêu..."

"Em thì biết gì." Phác Chí Thành cười: "Đừng rời xa ta."

Chung Thần Lạc nhắm mắt rúc vào lòng Phác Chí Thành, ôm chặt eo Phác Chí Thành.

"Ông trời có bắt em đi em cũng không đi, em cứ ở lỳ chỗ ngài thôi."

Chung Thần Lạc lấp đầy lòng Phác Chí Thành, cả chân cả tay quấn lấy người hắn không chịu buông.

Trái tim vẫn luôn trống trải phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng đã có người dừng chân trú ngụ.

Sau khi có một lần, Chung Thần Lạc trở nên vô cùng bám người, thật sự giống hệt Mèo Con thích vùi mặt vào cổ đối phương, thích dẩu môi đòi hôn.

Lúc Phác Chí Thành bận rộn thì ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng, ở một bên cầm kịch bản đọc, Phác Chí Thành nghỉ ngơi thì chạy ào vào lòng dụi lên cổ.

"Ngài có muốn không nào..."

Chung Thần Lạc cọ mông vào nơi hơi phồng lên, hai mắt mơ màng nhìn Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành sờ từ eo lên ngực Chung Thần Lạc, vân vê hạt ngọc đỏ.

"Ta thì chẳng có gì kiêng dè cả, nhưng em nghĩ xem, ở nơi làm việc của ta, em có xấu hổ không."

Chung Thần Lạc lập tức bừng tỉnh, nhảy vội xuống khỏi đùi Phác Chí Thành, bưng nước đến gần miệng Phác Chí Thành: "Ngài uống nước đi."

Phác Chí Thành hớp một ngụm nước, đè gáy Chung Thần Lạc hôn lên môi, nhả hết nước vào miệng Chung Thần Lạc, nước chảy dọc theo cằm rơi xuống đầu gối, quần áo ướt đẫm một mảng.

"Em nói đi, Tiểu Lạc Lạc, khi nào thì chúng ta thành thân? Phải chọn ngày lành tháng tốt, sau đó bảo Thu Sinh đi đăng báo."

Nhắc đến Thu Sinh, Chung Thần Lạc mới nhớ ra hai trăm đồng bạc, còn cả hộp tiền riêng của cậu, bèn túm tay áo Phác Chí Thành: "Hôm nay chúng ta về gánh hát Lê Đường một chuyến được không?"

"Về làm gì?"

"Em còn đồ vẫn chưa lấy."

"Đồ gì?"

Phác Chí Thành từng giận cậu vì hai trăm đồng bạc, Chung Thần Lạc tuyệt đối không dám nhắc lại, chỉ đành tiện miệng nói một thứ không đáng tiền định bụng cho qua.

"Không đáng tiền thì thôi, ta mua cái mới cho em."

"Không được, không được!" Chung Thần Lạc mặt mày ủ ê: "Em thích cái đó."

Phác Chí Thành thở dài, nhéo má Chung Thần Lạc: "Em nói đi, có phải cứ ỷ vào ta thương em nên thế?"

Chung Thần Lạc mím môi bắt đầu cảm thấy căng thẳng: "Em..."

Vẫn là bản tính khó sửa, Phác Chí Thành cầm tay Chung Thần Lạc hôn lên mu bàn tay: "Sự thật là ta thương em, em muốn quậy thế nào thì cứ quậy như thế."

Nói xong hắn đặt Chung Thần Lạc xuống, quay người khoác áo: "Đi nào, đến gánh hát Lê Đường."

"Ngài ở đây chờ, em lấy xong sẽ ra." Chung Thần Lạc đỡ Phác Chí Thành ngồi xuống ghế dưới sân khấu, đem dụng cụ lên pha cho Phác Chí Thành một chén trà, vẫn là hành động hầu hạ người khác quen thuộc của cậu, chẳng qua người trước mắt đây tốt với cậu, nói yêu cậu.

Chung Thần Lạc chạy lên lầu, phòng cậu đã khóa, đang đợi người mới đến dọn vào. Không có Chung Thần Lạc quét dọn mỗi ngày nên rất nhiều thứ bị phủ một lớp bụi. Chung Thần Lạc chui vào gầm giường, kéo cái thùng da, sờ khóa mở ra, ôm hộp tiền lên, dùng một mảnh vải dính đầy bụi bặm để bọc. Lại nhìn hộp son đã thấy đáy trên bàn, Chung Thần Lạc khẽ sờ, cuối cùng vẫn không muốn mang đi, son do khách tặng, không sạch sẽ. Huống hồ, Phác Chí Thành còn cho cậu thứ tốt hơn.

"Ha... Quả thật một bước lên tiên..." Chung Thần Lạc lần tìm đến thành ghế trong bóng tối, ôm hộp tiền nhắm mắt lại.

Quãng thời gian hơn chục năm trước khi gặp được Phác Chí Thành hiện ra rõ ràng trước mắt. Từ khi cậu tỉnh lại trên xe ngựa lắc lư, cậu ở cùng rất nhiều đứa trẻ bị lừa bán khác, cuộc đời rẽ sang một lối đi hoàn toàn mới, tựa như cuộc đời cậu được bắt đầu từ khoảnh khắc tỉnh lại trên xe ngựa.

Thành gia...

Cậu từng gặp không ít người bay lên cành cao biến thành phượng hoàng, bình thường chẳng có kết cục hay ho, người tốt số làm lẽ bị vợ lớn bắt nạt sỉ nhục, kẻ mệnh xấu bị khách chơi chán rồi quẳng sang bên. Với địa vị như họ, ai nấy đều từng ảo tưởng có một ngày được leo cao, khỏi cần lo cơm ăn áo mặc. Nhưng leo càng cao, ngã càng đau, không phải ư?

Ít nhiều gì cậu cũng từng làm việc chung với họ.

Nắm tay bất giác siết chặt.

Cậu không sợ, cậu hoàn toàn không sợ, cho dù Thành gia giống những kẻ khác thì cậu vẫn cam tâm tình nguyện, cuộc đời cậu có được một giấc mộng như vậy, cậu đã cam tâm rồi.

Cho dù phải chết trong tay Thành gia cũng tốt hơn nhiều so với cậu cô độc chết già.

Kịch trên sân khấu lại mở màn rồi, Chung Thần Lạc chỉ nghe thấy quen tai chứ không nghe kỹ, thấy Thu Sinh đang ngồi cạnh cửa lau giày, cậu móc ngân phiếu trong túi ra đưa cho gã.

"Ừ thì..." Chung Thần Lạc gãi đầu gãi tai: "Thì... Lúc trước..."

Thu Sinh thấy cậu đờ người ra, mỉm cười nhận ngân phiếu: "À, tôi nhớ ra rồi, cảm ơn mợ."

Chung Thần Lạc trợn to mắt: "Không... Không không không thể gọi như vậy..."

"Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi." Thu Sinh cất ngân phiếu vào túi áo: "Thành gia thật lòng thích cậu đó."

"Ta biết..."

"Tính khí của Thành gia, ôi, cậu không biết đâu, lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy chịu bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với người khác đấy."

"Ngài ấy với các ngươi không như thế sao?"

"Xời!" Thu Sinh xua tay: "Ngài ấy nhìn ai cũng muốn đấm đá, hồi mới quen tôi còn suýt chút nữa bị ngài ấy đánh chết."

Chung Thần Lạc bật cười thành tiếng, nhớ đến khi còn ở thành Gia Châu, Phác Chí Thành làm chuyện gì cũng vội vàng hấp tấp: "Còn có thể như vậy à."

"Hồi chúng tôi ở Học viện Quân sự, học cùng một khóa, tôi tòng quân muộn hơn chút, trong một cuộc thi đấu tay đôi, ngài ấy đè tôi dưới đất đánh tôi, trời ạ!" Thu Sinh giả vờ giả vịt đưa tay lau nước mắt không có thật trên khóe mắt: "Sau trận đánh đó tôi chính thức nhận ngài ấy là đại ca!"

"Ta thấy hai người ở chung hòa thuận lắm mà."

"Hòa thuận cái rắm, cậu không biết suốt ngày ngài ấy cứ sai tôi đi làm gì đâu, tôi đường đường là một Phó quan, tốt xấu gì cũng là quan, cũng cầm súng, không phải ư? Thế mà chẳng biết trọng dụng nhân tài chút nào, tôi không phục."

"Có thể dùng được ngươi thì thiên hạ này đâu còn thái bình nữa." Chung Thần Lạc cười nói.

"Cũng phải, tôi chỉ phàn nàn lung tung thế thôi, cậu đừng mách với Thành gia nhé." Lúc này Thu Sinh mới nhận ra Chung Thần Lạc đứng nói chuyện với gã được một lúc lâu: "Ôi, tổ tông ơi, cậu mau quay về chỗ Thành gia đi, để thêm lát nữa ngài ấy cáu với tôi, tôi lại bị đánh mất."

"Thành gia không phải người như vậy đâu."

"Ngài ấy như vậy đấy, còn nhiều điều cậu không biết lắm, cái lần trước cậu bị người ta sờ soạng đó, lúc quay về, càng nghĩ càng bực, càng nghĩ càng tức, còn cáu giận đình công cả buổi luôn!"

"Thế cũng không đập phá đồ đạc đánh người mà."

"Đúng thế, sao ngài ấy dám đập, đều là đồ dùng do Mẫn nhị gia mua cho, đập rồi mợ hai Mẫn lại chẳng trừng trị ngài ấy, ngài ấy đình công mới là đày đọa người khác, ngài ấy đình công một cái làm đám người dưới chúng tôi bận rộn gấp vài lần."

Chung Thần Lạc mỉm cười rời đi: "Vậy ta phải quay về chỗ Thành gia đây."

Thu Sinh đứng dậy cúi chào: "Tiễn mợ."

Chung Thần Lạc che miệng cười ngượng rồi lại xua tay: "Bát tự còn chưa xem, không thể gọi bừa."

Ra đến dưới sân khấu phải đi qua một đoạn hành lang, người dưới sân khấu đều đứng phía sau, chỉ có mình Phác Chí Thành ngồi chính giữa pha trà uống. Lại nhìn vở kịch đang diễn trên sân khấu, diễn viên kia đá chân lộn nhào, nhìn quần áo trang sức, ấy vậy mà lại là "Hành Quân Ca". "Hành Quân Ca" xem như hí khúc mà Chung Thần Lạc hiểu rõ nhất, không chỉ bản thân cậu từng diễn rất nhiều, mà lần đầu tiên cậu diễn cho Thành gia xem cũng chính vở này.

Phác Chí Thành ngồi vắt chân bên dưới, xem hết sức chăm chú say sưa. Chung Thần Lạc bĩu môi, tương đối không vui, bước chân đi xuống lầu cũng nhanh hơn.

"Thành gia!" Chung Thần Lạc nhào đến trên lưng Phác Chí Thành, khá bất mãn liếc nhìn diễn viên trên sân khấu, diễn viên kia cũng liếc nhìn cậu, nhưng chỉ khẽ lướt qua không quan tâm.

"Xem gì vậy?" Chung Thần Lạc ngồi xuống cạnh Phác Chí Thành, nhận ấm trà, tráng lá chè, châm trà.

"Em từng diễn vở này, ta còn nhớ."

"Chuyện rất lâu trước đây rồi, từ khi bỏ ngài đi em không diễn nữa."

Chiêng trống rền vang, nhân vật chính nắm tay thành quyền, phi thân nhảy từ sân khấu xuống, xem như kết thúc hoàn toàn vở kịch. Diễn viên đó chắp tay cúi đầu với Phác Chí Thành, sau đó đi theo những người khác rời khỏi sân.

"Tư thế người kia không tệ." Ánh mắt Phác Chí Thành vẫn đi theo diễn viên đó.

Chung Thần Lạc nghiêng đầu: "Còn em?"

"Cũng không tệ."

Chung Thần Lạc cau mày bĩu môi, nhìn Phác Chí Thành với vẻ mặt như oán phụ.

Phác Chí Thành đưa mắt liếc nhìn cậu: "Em nhìn em đi, có giống Quý Phi hay ghen mà em từng hát không hả."

Chung Thần Lạc im lặng nhích ghế ra xa một chút, không gần sát Phác Chí Thành nữa.

Phác Chí Thành nhìn bộ dạng hờn dỗi của cậu thì bật cười thành tiếng không giả vờ tiếp được nữa, vội vàng bế cậu ngồi lên đùi mình: "Được rồi, ta trêu em thôi, người ta làm sao mà đẹp bằng em được."

Chung Thần Lạc không nhìn Phác Chí Thành mà thờ ơ nhìn đầu ngón tay mình, gảy móng tay từng chút một.

"Mèo Con, nhìn ta."

Chung Thần Lạc quay lưng lại.

"Ta cố tình làm vậy, được chưa nào."

Bên này Chung Thần Lạc còn đang giận dỗi, bên kia ông chủ Tưởng đã dẫn người đến gặp Phác Chí Thành.

Người kia điệu bộ thướt tha, mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, vóc người hơi gầy, mặc đồ diễn không quá căng chật.

"Hạ nhân Trì Yên Linh bái kiến Thành gia."

Nghe báo danh xong Chung Thần Lạc trầm mặc không nói.

Y chính là Trì Tử thay thế vị trí của cậu? Lần này Chung Thần Lạc mới tường tận quan sát Trì Yên Linh, đồ diễn và hóa trang đều chẳng khác mấy với cậu lúc trước, mặc dù cùng một vai diễn thì ăn mặc trang điểm tương tự nhau nhưng chung quy luôn có những điểm bất đồng, mà Trì Yên Linh này ăn mặc có đến chín phần mười giống cậu.

"Đây là tiền bối của ngươi, gọi là..." Ông chủ Tưởng nhìn Chung Thần Lạc lại nhìn Phác Chí Thành.

"Lạc Lạc ca." Trì Yên Linh lại tự mình gọi trước.

Chung Thần Lạc khẽ gật đầu, còn đang nghĩ xem vì sao Trì Yên Linh mặc như vậy.

"Chẳng hay Thành gia thấy vừa rồi tiểu nhân hát thế nào ạ?" Trì Yên Linh liếc mắt đưa tình nhìn Phác Chí Thành.

"Không tệ."

Phác Chí Thành vừa nói xong Chung Thần Lạc đã lén muốn giãy xuống khỏi đùi hắn, Phác Chí Thành ngầm dùng sức kiềm chế cậu, cậu chỉ đành quẫy đạp chân.

Trì Yên Linh nghe được lời Phác Chí Thành thì hết sức vui mừng, cầm chén trà trên bàn kính Phác Chí Thành: "Tiểu nhân nhận được lời Thành gia mới coi như được định giá."

Phác Chí Thành nhận chén trà rồi uống: "Ngươi xuất thân từ đâu?"

"Nói ra thật hổ thẹn." Trì Yên Linh nhận chén trà từ tay Phác Chí Thành, cùng nói chuyện với Phác Chí Thành như thể không nhìn thấy Chung Thần Lạc: "Nhà tiểu nhân vốn buôn vải, quả thật yêu thích hát kịch nên mới theo ông chủ Tưởng đến gánh hát cọ xát học hỏi, đúng lúc Lạc Lạc ca đi, ông chủ Tưởng cảm thấy tiểu nhân cũng được bèn đưa lên thay thế."

"Ấy? Tiểu Lạc Lạc, ta nhớ trước đây em nói đám trẻ trong gánh hát đều được mua về mà nhỉ? Người này thì lại tự mình tới."

Chung Thần Lạc nghịch ngón tay không lên tiếng.

Trì Yên Linh tiếp lời: "Đúng vậy, chẳng qua tiểu nhân không giống với họ là được mua về, nhà tiểu nhân cũng cho rằng hát kịch có tương lai."

"Ngươi không thấy hát kịch mất mặt?"

"Cái này thì có gì mà mất mặt, biết hát kịch cũng là một loại bản lĩnh, tiểu nhân bạo gan lấy Thành gia ra để so sánh, xin hỏi Thành gia biết hát kịch không ạ?"

"Cái này thì ta không biết."

"Chính thế, trong "Sư Thuyết" có nói, "Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công". Tiểu nhân biết hát kịch còn ngài thì không, về mặt hát kịch Thành gia không bằng tiểu nhân. Nhưng nếu phải ra chiến trường, cầm súng giết giặc, tiểu nhân hoàn toàn không so được với Thành gia. Tiểu nhân biết hát kịch, hiển nhiên tiểu nhân tự hào, Thành gia có thể giết giặc, Thành gia cũng tự hào, không phải sao?"

(Sư Thuyết là một tác phẩm của Hàn Dũ đời Đường; Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công là biết đạo lý trước, sau đó mới bắt đầu nghiên cứu sâu xa.)

Phác Chí Thành nghe xong bật cười ha hả, gật đầu: "Có lý, ngươi nói chuyện thú vị lắm."

Nói xong lại nhìn Chung Thần Lạc: "Tiểu Lạc Lạc, em nghe đi, em rất giỏi, về sau đừng tự hạ thấp bản thân nữa."

"Ừm..." Chung Thần Lạc đáp lời không nặng không nhẹ.

Trì Yên Linh cũng có lai lịch, thì ra y cũng muốn được leo lên cành cao nơi Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành thấy Chung Thần Lạc ôm hộp không muốn để ý, khẽ xoa đầu cậu: "Mợ Thành của các ngươi mệt rồi, ta phải đưa người về thôi."

"Ngài đi thong thả." Trì Yên Linh quy củ hành lễ với Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành đội mũ lên, để Chung Thần Lạc khoác tay lên cánh tay mình.

Chung Thần Lạc lặng lẽ ngoảnh đầu nhìn Trì Yên Linh, trùng hợp Trì Yên Linh cũng đang nhìn cậu, trên mặt y có chứa nét cười, trong ánh mắt ngập tràn vẻ trêu tức và khinh thường.

Còn không phải sao, trong lời nói ban nãy của y có ý bảo y cao quý hơn đám Chung Thần Lạc, y là kẻ có nhà, còn đám Chung Thần Lạc toàn là bọn trẻ bị lừa bán đến đây, không nhà không cửa.

Chung Thần Lạc buồn phiền giận dữ trong lòng, không nhìn Trì Yên Linh nữa. Ngay khi định bước qua bậc cửa, sau lưng vang lên tiếng Trì Yên Linh.

"Thành gia!"

Phác Chí Thành dừng bước chân quay đầu lại.

"Ngày mai tiểu nhân diễn vai nữ, Thành gia muốn xem không ạ?"

Phác Chí Thành thoáng dừng, đưa mắt nhìn Chung Thần Lạc vô cùng rối rắm: "Có!"

Chung Thần Lạc bỗng chốc muốn tự cắn đầu lưỡi, nhưng cũng không thể nói gì được Phác Chí Thành, buộc lòng phải nuốt cục giận này xuống.

Đã nói rồi, tuyệt đối không thể hạn chế Phác Chí Thành, cậu có được ngày hôm nay đều nhờ phúc của Phác Chí Thành, cậu tuyệt đối không thể cáu giận với Phác Chí Thành.

Nhưng nói không giận nào có dễ dàng, lên xe Chung Thần Lạc không nói chuyện với Phác Chí Thành. Về đến nhà ngoan ngoãn phục vụ Phác Chí Thành.

Thu Sinh đang vì hai trăm đồng bạc được trả lại nên cảm động với Chung Thần lạc đến mức muốn dùng thân báo đáp, thấy nét mặt Chung Thần Lạc không vui, mở miệng muốn nói, nhưng thấy Phác Chí Thành xụ mặt xem điện báo, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Ngày mai em đi không? Xem thử bản lĩnh của Trì Yên Linh."

"Mai em không thoải mái." Chung Thần Lạc gấp gọn quần áo của Phác Chí Thành rồi cất vào tủ, thấy hộp giấy đựng mũ phượng dưới đáy tủ, âm thầm thở dài.

"Không muốn đi hả?"

"Vâng." Chung Thần Lạc leo lên giường, ôm eo Phác Chí Thành rồi vùi đầu vào cổ hắn: "Ngài muốn em đi không?"

"Em muốn đi thì đi, không đi ta cũng không ép em."

Chung Thần Lạc nhắm mắt giả bộ ngủ, không muốn nói chuyện.

May mà vẫn chưa thành thân, nhân lúc này, Phác Chí Thành để ý Trì Yên Linh, chí ít có thể để cậu đi, cậu không tới mức rơi vào kết cục chăn đơn gối chiếc.

Trưa hôm sau quả thật Phác Chí Thành không về, Chung Thần Lạc rảnh rỗi buồn chán mới đến thư phòng của Phác Chí Thành. Chung Thần Lạc lục vài quyển sách xung quanh, cậu không biết nhiều mặt chữ, không dài lắm thì còn có thể đọc, chứ như chỗ sách của Phác Chí Thành chi chít những chữ là chữ, Chung Thần Lạc nhìn mà nhức đầu.

Cậu thấy có ngăn kéo chưa đóng, có lẽ Phác Chí Thành đi vội quên khóa, Chung Thần Lạc bước tới muốn đóng lại cho Phác Chí Thành, phía trên cùng ngăn kéo đặt một bức ảnh gánh hát Lê Đường. Chung Thần Lạc biết không nên lục đồ của Phác Chí Thành, nhưng nhìn cổng gánh hát Lê Đường cậu khá tò mò, bèn cầm lên xem, lần này nhìn kỹ hơn, trên xe kéo có một người ngồi nói chuyện với phu xe, thân hình người đó gầy gò, cằm tương đối nhọn, chẳng phải là Trì Yên Linh đây sao? Bàn tay cầm ảnh của Chung Thần Lạc khẽ run một cái, sao Phác Chí Thành lại có ảnh của Trì Yên Linh? Hôm qua hai người mới gặp nhau cơ mà?

Lẽ nào trước đây Phác Chí Thành và Trì Yên Linh vẫn luôn gặp riêng? Tay Chung Thần Lạc nắm bức ảnh run rẩy.

Khi cậu rời khỏi gánh hát Lê Đường đã nghe nói có Trì Yên Linh, có thể một ngày nọ Phác Chí Thành bốc đồng chạy đến gánh hát Lê Đường nên gặp được, chưa biết chừng còn trò chuyện vui vẻ, còn kể cho Trì Yên Linh nghe chuyện quá khứ của hai người... Nếu không sao Trì Yên Linh biết cách ăn mặc của Chung Thần Lạc khi hát Hành Quân Ca năm đó... Nếu không sao Trì Yên Linh biết cậu vẫn luôn tự ti vì xuất thân của mình... Chắc hẳn mọi chuyện do Phác Chí Thành kể.

Nước mắt tí tách rơi xuống sàn nhà, Chung Thần Lạc cầm bức ảnh, khóa ngăn kéo lại.

Cậu phải đến chỗ Trì Yên Linh tìm bằng chứng, chắc chắn hai người đã biết nhau từ sớm, Phác Chí Thành thật sự giấu cậu tìm kẻ khác rồi.

Hôm nay cổng phủ không có lính gác, Chung Thần Lạc tránh tai mắt của Quản gia rồi chuồn ra ngoài.

Cậu hiểu rất rõ gánh hát Lê Đường, trèo tường cổng sau nhảy vào, leo từ bếp lên là đến tòa nhà cho các diễn viên ở.

Chung Thần Lạc đè thấp vành mũ, trốn sau cây cột, đợi người nói cười ríu rít xuống lầu.

Phòng không nhiều, gần đây chỉ có Chung Thần Lạc được đưa đi, nếu không có người khác đi thì... chắc hẳn Trì Yên Linh sống ở... căn phòng sâu trong cùng phía đối diện.

Chung Thần Lạc trốn dưới mái hiên đi xuyên qua đến trước cửa phòng Trì Yên Linh, ngoài cửa treo khóa, tiếng cười dưới lầu liên tục không dứt, chiêng trống ầm vang.

Chung Thần Lạc cầm khóa, tháo một bên hoa tai xuống, xuyên vào lỗ rồi xoay xoay vài cái, ổ khóa không chắc, thoắt cái đã nhả ra, từ phía này có thể thấy Trì Yên Linh đang thay trang phục sau sân khấu, Chung Thần Lạc thở phào một tiếng, lách cửa đi vào.

Phòng trên lầu không có mấy gian sáng sủa, phòng của Trì Yên Linh cũng không ngoại lệ, điều khác biệt duy nhất là cửa sổ phòng y hướng về phía mặt trời, lúc này đang mở, có chút ánh sáng lọt vào.

Đồ của Trì Yên Linh được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, nếu là thứ y cảm thấy quý giá, có thể giấu chỗ nào nhỉ...

Chung Thần Lạc nhớ đến nơi mình giấu hộp tiền, đi đến cạnh giường, nằm sấp xuống duỗi tay vào trong, quả nhiên có thể chạm đến đồ được giấu.

Chung Thần Lạc móc cái hộp trong đó ra, mở nắp, quả đúng là bên trong có rất nhiều thư.

Chung Thần Lạc chợt thấy đau lòng, ngón tay run rẩy mở thư.

Nếu cậu thật sự đọc được lời đường mật Phác Chí Thành viết cho kẻ kia thì cậu phải làm sao đây...

"Cậu Chung và Thượng tướng Phác ăn cơm tại Lý phủ."

Chung Thần Lạc nghi ngờ đọc thư, hai người ăn cơm tại Lý phủ? Không phải chuyện mấy ngày trước sao? Y ghi chép cái này làm gì?

Chung Thần Lạc đọc bức thư tiếp theo: "Cậu Chung vào Bộ Tư lệnh..."

Lại đọc tiếp vài bức thư, toàn bộ đều là lịch trình của cậu và Phác Chí Thành, trong thư không thiếu nhắc đến Phác Chí Thành đi đâu gặp ai, nói chuyện gì...

Chung Thần Lạc cất cái hộp đi, lần mò trong bóng tối đến cạnh bàn, trên bàn cũng đặt giấy tờ, Chung Thần Lạc cầm lên đi đến cạnh cửa sổ nương ánh sáng bên ngoài để đọc chữ.

"Có thể ra tay, Cậu Chung không ra khỏi nhà cùng Thượng tướng Phác."

Ra tay?

Chung Thần Lạc nhanh chân bước về bên bàn tiếp tục lục lọi, quả thực lục được một phong thư, soi dưới ánh sáng đọc thử, trên đó viết rõ ràng Đam Dương Hà Túc.

"..."

Hà Túc?

Cái tên này nhìn quen quá...

Chung Thần Lạc nhớ ra lần ở Bộ Tư lệnh, trên tập văn kiện Học viện Quân sự gửi tới cũng viết Đam Dương Hà Túc.

Phác Chí Thành từng nói, hắn và lão Hiệu trưởng của Học viện Quân sự vẫn luôn không vừa mắt nhau.

Bức thư rơi xuống đất, Chung Thần Lạc vội vàng nhặt thư chạy ra khỏi cửa, đụng ngay phải Trì Yên Linh.

Trì Yên Linh thấy cửa phòng mở, trong tay Chung Thần Lạc cầm đồ, hơi nheo mắt: "Ngươi lấy trộm đồ của ta?"

"Ngươi là người của lão Hiệu trưởng! Ngươi muốn hại Thành gia!"

Trì Yên Linh bị vạch trần, tóm tay Chung Thần Lạc muốn giật lại bức thư: "Sao hả, ngươi còn định đi mách Thành gia của ngươi ư?"

Trì Yên Linh ghì chặt cổ Chung Thần Lạc từ sau lưng, bóp siết tay cậu, muốn đoạt lại bức thư.

Nhưng Chung Thần Lạc cũng không phải người vô dụng, dù chưa từng chính thức luyện võ công, song hơn chục năm lăn lộn trên sân khấu cũng giúp cậu gập lưng lại đã thoát khỏi khống chế của Trì Yên Linh. Chung Thần Lạc nhân khe hở quay người nhảy từ trên lầu xuống, vững vàng rơi xuống cửa sương phòng. Nét mặt Trì Yên Linh trở nên hung dữ, vung chân đá vào người Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc ôm chặt bức thư, không thể đánh lại Trì Yên Linh chỉ có thể phòng thủ.

Chung Thần Lạc duỗi chân, đạp một cái vào bụng Trì Yên Linh, Trì Yên Linh bị đau buông lỏng tay, liếc mắt thấy Chung Thần Lạc muốn chạy, tóm chặt sau gáy Chung Thần Lạc.

"Thành gia!"

Chung Thần Lạc liều mạng gọi Phác Chí Thành, chỉ mong Phác Chí Thành có thể nghe thấy từ giữa những tiếng chiêng trống ầm trời.

"Ngươi nghĩ Thành gia của ngươi nghe thấy được hay sao?" Trì Yên Linh ấn Chung Thần Lạc xuống đất, ấn chặt đến mức mặt mũi Chung Thần Lạc đỏ gay, y quỳ gối trên phần eo mềm yếu nhất của Chung Thần Lạc.

"Phác... Chí Thành!"

"Đưa ta!" Trì Yên Linh ấn mặt Chung Thần Lạc xuống sàn nhà.

Đất cát dưới đất cọ vào mặt cậu đau đớn nhưng miệng vẫn kiên trì gọi tên Phác Chí Thành không ngừng nghỉ.

"Đưa ta!"

Chung Thần Lạc không khỏe bằng đối phương, không có lợi thế bằng đối phương, chỉ đành ôm chặt bức thư trước ngực.

Nhất định phải để Phác Chí Thành biết được âm mưu của Hà Túc, tuyệt đối không thể để bất cứ ai làm hại Phác Chí Thành!

Hơi thở của Chung Thần Lạc dần dà mỏng manh, trong lúc hỗn loạn chợt nghe thấy tiếng súng nổ.

Trì Yên Linh đi quá lâu, Phác Chí Thành sinh nghi, hắn vẫn luôn theo dõi hành động của Hà Túc, hắn đã sớm nghi ngờ sự xuất hiện của Trì Yên Linh, từ sáng đến tối Thu Sinh lang thang trên phố làm một vài việc vặt cho Phác Chí Thành cốt để theo dõi Trì Yên Linh, bức ảnh Trì Yên Linh trong ngăn kéo là ảnh chụp Trì Yên Linh và thuộc hạ của Hà Túc đang trao đổi tin mật. Hôm nay định nhổ cỏ tận gốc, Trì Yên Linh mượn cớ thay quần áo để rời đi, lính canh ở tầng đối diện để ý phòng Trì Yên Linh, thấy Chung Thần Lạc xuất hiện, đành truyền xuống dưới tin mợ Thành đến, khi thuộc hạ từ tầng đối diện chạy xuống báo với Phác Chí Thành, Chung Thần Lạc và Trì Yên Linh đã đánh nhau. Phác Chí Thành nghĩ đến nguyên do Trì Yên Linh đi quá lâu, lập tức chạy lên lầu, thấy Mèo Con của hắn bị đè dưới đất, hắn giơ súng lên thẳng tay bắn một phát. Cánh tay Trì Yên Linh bị trúng đạn, bàn tay bóp cổ Chung Thần Lạc buông lỏng, Chung Thần Lạc vất vả hít thở, thấy người mặc quân phục, cậu run rẩy bò dậy, cầm bức thư trước ngực đưa cho Phác Chí Thành.

"Thành gia..."

Trì Yên linh bị thương, thấy Chung Thần Lạc sắp đưa thư cho Phác Chí Thành, bèn xông lên cho một chưởng vào sau gáy Chung Thần Lạc.

Bàn tay cầm súng của Phác Chí Thành khẽ run, hai mắt đỏ lừ, lại bắn thêm một phát vào trán Trì Yên Linh, Trì Yên Linh lập tức ngã xuống bên cạnh Chung Thần Lạc. Phác Chí Thành chạy tới ôm Chung Thần Lạc, Chung Thần Lạc vẫn có chút ý thức, trán đã bị thương chảy máu, phong thư được đập mạnh vào ngực Phác Chí Thành.

"Thành gia... Trì Yên Linh lừa ngài... Y... Y là người xấu..."

"Ừ... Ừ..." Phác Chí Thành ôm đầu Chung Thần Lạc vào lòng: "Ta biết... Ta biết..."

"Y... lừa ngài..."

"Ừ..."

Hai mắt Phác Chí Thành ngấn lệ, đầu Chung Thần Lạc không ngừng chảy máu, trợn mắt gần ngất xỉu. Thu Sinh dưới nhà đã bắt được ông chủ Tưởng nhờ nằm vùng kiểm tra trong gánh hát Lê Đường.

"Thành gia..." Chung Thần Lạc cầm cổ tay Phác Chí Thành: "Em biết... Em biết... Ngài sẽ không thích người khác..."

"Không đâu, ta chỉ yêu mình em." Phác Chí Thành ấn chặt trán Chung Thần Lạc, máu chảy xuống miệng cậu, trong miệng ngập tràn vị tanh.

Mặt Chung Thần Lạc đã chuyển sang tái xanh, máu từ trán chảy xuống như chấm đỏ chói mắt trên trang giấy trắng.

Chung Thần Lạc miễn cưỡng chống người ngồi dậy, run rẩy chắn trước mặt Phác Chí Thành.

"Đoàng!"

Chung Thần Lạc từ từ ngã xuống đất, người nổ súng cuối cùng bị Thu Sinh áp chế dưới đất.

Phác Chí Thành nhìn Chung Thần Lạc ngã vào vòng tay mình, nước mắt trong mắt rơi xuống.

Lần gần đây nhất hắn khóc, cũng đã từ khi phải xa cách người nhà...

Hết chương 04.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sungchen