Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02. Giày vò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại SM chỉ có hai loại người có thể debut.

Thiên tài tàn nhẫn với bản thân và người bình thường tàn nhẫn với bản thân.

Vừa khéo Zhong Chenle cho rằng mình đan xen giữa hai kiểu người này, vừa không phải thiên tài cũng chẳng phải người bình thường, tài hoa hơn người thì chưa tới, tầm thường xoàng xĩnh thì không đến mức, dường như không cao không thấp, điều duy nhất có thể làm là tàn nhẫn với bản thân.

Tháng ngày quay trở lại làm thực tập sinh như thể đã cách một đời, nghĩ một cách tích cực thì đúng là đã cách một đời, tục ngữ nói con người không thể tàn nhẫn nhất là với bản thân, tuy nhiên Zhong Chenle nhìn khắp xung quanh, toàn những khuôn mặt trẻ trung mới hơn mười tuổi, ai nấy đều tập luyện hết sức bạt mạng.

Nói ra hơi xấu hổ, tuy 21 tuổi vẫn còn trẻ, nhưng cậu quả thật là người lớn tuổi nhất trong đám thực tập sinh mới, không có người thứ hai.

Lớn đến mức nào ư, chắc là một tháng sau mới tới nhập công ty bị các thực tập sinh khác lần lượt đến xem thử, mọi người đều muốn biết tân binh lớn tuổi công ty tuyển chọn từ Trung Quốc đến rốt cuộc tài giỏi cỡ nào.

Câu trả lời chỉ có hai chữ, mơ hồ.

Tốt nghiệp đại học chuyên ngành âm nhạc, ca hát viết lời đều ổn, vũ đạo không rõ trình độ, thoạt nhìn chưa từng tập luyện, còn về tiếng Hàn thì càng khó nói.

Chuyện này cũng chẳng trách được Zhong Chenle, đừng nói đời này không có môi trường để nói, đời trước cậu cũng không dùng tiếng Hàn rất nhiều năm rồi, cậu đã sớm quên gần hết, chút tiếng Hàn ít ỏi còn rơi rớt lại cũng chẳng khác mấy với người mới học, điều duy nhất có thể giữ vững là ngữ cảm lúc có lúc không.

Ngữ cảm nói gượng thì gượng giống kiểu ca sĩ Hồng Kông thập niên 80 của thế kỉ trước, không biết nói tiếng phổ thông nhưng biết hát. Zhong Chenle nói tiếng Hàn như người mới học nhưng hát rất đúng chuẩn, làm cho giáo viên không nắm chắc, không biết phải làm thế nào với cậu, vũ đạo càng giống như học một biết mười, nhưng lại có chỗ nào đó sai sai.

Tập luyện ngày này qua ngày khác thật sự đơn điệu, mười hai giờ đêm chỉ còn mấy người liều mạng, Zhong Chenle chiếm riêng một phòng tập, nhìn vào gương sửa đi sửa lại một động tác vũ đạo.

Động tác đẹp mắt, nhưng quả thật muốn vững thì phải tập nhiều hơn mới được.

Đến Seoul, khởi đầu cuộc sống tập luyện như địa ngục, có những chuyện đời trước đã mơ hồ nay lại ngẫu nhiên nằm mơ thấy, rõ ràng tới mức đáng sợ. Lúc trước debut vội vàng, cậu đã trải qua một khoảng thời gian dài tự hoài nghi và bị nghi ngờ, ngoại hình không tính nổi trội hơn người, vũ đạo càng chẳng có điểm nhấn, hát hay nhưng đang trong giai đoạn vỡ giọng, huống hồ SM chưa bao giờ thiếu main vocal, xác định vị trí đều là khen ngợi.

Sau khi debut mới phát hiện mình phải học hỏi rất nhiều là chuyện nguy hiểm nhất, huống hồ kiếp này không có ưu thế tuổi tác, vừa nhỏ tuổi vừa xuất sắc trong số các thực tập sinh vơ bừa cũng có cả đống, nếu không liều mạng một chút thì thực sự có lỗi với ba chữ không cam tâm.

Nghỉ ngơi chốc lát, Zhong Chenle nhảy lên đi bật nhạc, định tập thêm vài lần rồi về ký túc xá, giây phút đi ngang qua cửa, một bóng người tương đối quen mắt đi vào phòng từ giữa khe cửa hé mở, nhìn thấy cậu thì hạ thấp vành mũ nói câu xin lỗi.

“Tôi tưởng không có ai.”

“Không sao.”

Đối phương không ở lại lâu, khẽ gật đầu đầu rồi đi sang phòng bên cạnh. Đến gần hai giờ sáng quả thực cậu đã đuối sức mệt mỏi buồn ngủ, tắt công tắc đèn cuối cùng, trên đường đi ra thang máy ôm theo áo bông, Zhong Chenle thấy đèn phòng bên vẫn đang sáng.

Các thực tập sinh khác trong khắp tòa nhà đều ra về hết, ngoại trừ bảo vệ cũng chỉ còn cậu và người ấy, Zhong Chenle gõ cửa, thấy không ai trả lời bèn đẩy cửa ra một chút, trong phòng tập bật toàn bộ đèn, tiếng nhạc ầm ĩ điếc tai, người ấy cởi áo khoác đang tập nhảy.

Sau vài động tác, Zhong Chenle trợn mắt, như người xem đang dòm ngó bí mật kẻ khác, cậu che trán đứng dựa vào bức tường ngoài cửa, hoang mang đến mức hít thở thật mạnh.

Dường như cậu xem được điều không nên xem, lật ngược ký ức cho rằng đã quên, mặt sau chỉ toàn những nghi ngờ.

Đó là dáng vẻ Park Jisung khi nhảy, trông quen thuộc đến mức hơi quá đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sungchen