Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06. Chỗ dựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xác nhận nhóm cố định, có một ngày bất chợt Park Jisung hỏi Zhong Chenle, có nhớ hồi nhỏ từng tham gia một chương trình truyền hình tại Trung Quốc, nhận được ánh mắt khinh bỉ kiểu “rốt cuộc em cũng nghe nói rồi à” của đối phương.

“Em thật sự không nhớ rõ, bao nhiêu năm rồi còn gì!”

Zhong Chenle đời này vẫn tàu ngầm weibo như trước, vừa nghe đã biết tên nhóc Park Jisung lại lén lút dòm ngó đọc bài của fandom, bình thường hai người luôn xuất hiện cùng nhau, nhóm cố định lên sân khấu biểu diễn cũng tương tác với nhau rất nhiều, các fans phát huy khả năng cực mạnh đào bới đến chuyện xưa năm cũ, gần như đưa hết cả topic cá nhân lẫn topic CP lên đầu bảng xếp hạng, Park Jisung không nghe nói mới lạ.

Đời trước bị ụp cho cái sọt định mệnh, đời này vẫn không thoát khỏi bàn tay ác ma của định mệnh, Park Jisung chân thành mời Zhong Chenle cùng xem lại video cuộc gặp gỡ định mệnh mờ tịt, bị một câu hét lập tức dừng lại.

“Park Jisung!”

“Zhong Chenle!”

“Ngồi dậy, đừng có nằm trên đùi anh!”

“Anh đối xử với bạn bè như thế đấy hả!”

Hai người trưởng thành giở thói trẻ con trong phòng tập, một câu nói chúng ta không phải bạn thân sao còn tiện dụng hơn cả “chúng ta không phải Super Junior sao” của tiền bối, Park Jisung đánh người luôn đánh vào điểm yếu, sau vài hiệp Zhong Chenle nổi giận đùng đùng, các thành viên chứng kiến hai người càng lớn càng trẻ con chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ không quản được.

“Ê này, hai đứa là couple đấy à? Đứng dậy tập thôi!”

Vừa trải qua sinh nhật tuổi hai mươi tư, Zhong Chenle đã đón chào buổi concert đầu tiên trong đời này.

Việc tập luyện chuẩn bị đến gần cuối, thầy dạy nhảy không biết nghe được câu chuyện định mệnh tương phùng của hai người từ đâu ra, nhất định tăng thêm một đoạn vũ đạo đôi, nói rằng đây là phúc lợi dành cho các fans.

Hiệu quả tại hiện trường rất tốt, tiếng la hét đều lọt vào tai qua tai nghe, lúc xuống sân khấu thay trang phục encore, Park Jisung vui vẻ vô cùng, hai tay giơ lên bóp má Zhong Chenle.

“Nhảy tốt lắm.”

Đến phần trò chuyện cuối cùng, người bên cạnh không nói lời nào gây xúc động, đến lượt Zhong Chenle đột nhiên hơi nghẹn ngào, nơi nối liền giữa mũi và miệng mơ hồ, nuốt xuống vài lần không có tác dụng.

Thành viên khác đưa nước cho cậu, cho rằng cậu hát nhiều quá nên bị khô cổ họng, Zhong Chenle tránh máy quay nghiêng mặt uống vài ngụm nước, dằn xuống vài phần không thoải mái, nhưng rồi được Park Jisung ôm vào lòng xoa đầu.

Lần này quá khủng khiếp, tiếng la hét bên dưới khán đài xen lẫn những tiếng hô khác, các fans đang hô đừng khóc, chỉ ôm một chút thôi, tầm mắt mơ màng, cảm xúc cay xè trong mũi tuôn trào, thiêu đốt hai mắt đỏ hoe.

Ngày xưa, cậu chưa bao giờ khóc trên sân khấu.

Cũng không phải không muốn khóc trên sân khấu, cảm xúc dâng đến một mức độ, có bầu không khí làm nền, ai chẳng có những lúc làm càn.

Chẳng qua lâu quá rồi, một mình trưởng thành, một mình gánh vác, Zhong Chenle hiểu rõ người có thể dựa vào trên sân khấu suy cho cùng chỉ có bản thân mình cố gắng, không có ai khác.

Zhong Chenle từng mong đợi, người có thể giúp cậu làm càn bật khóc, ngày xưa chưa từng đến.

Nhưng trong thế giới sống lại lần nữa, Park Jisung hai mươi bốn tuổi, trưởng nhóm thành thục, không còn là đứa trẻ quỳ gối trên sân khấu bất lực òa khóc cần có người an ủi.

“Em út Chenle nhà chúng ta vui vẻ như thế này đây.”

Rốt cuộc người ấy đã đến.

Tiệc mừng concert kéo dài đến tận nửa đêm, bạn thân ở nước ngoài xa xôi nhận được tin nhắn của Zhong Chenle, sốc đến mức thiếu chút nữa đã sặc cà phê sáng tuôn ra bằng mũi.

“Xem ra thiếu gia tôi đây phải hạ phàm rồi.”

“Nói đi xem nào, người đặc biệt thế nào đã khiến ngài động lòng phàm?”

“Cút.”

“Thế cậu còn tìm tôi nói cái chó gì.”

“Giờ này còn mỗi cậu thức, không tìm ai để nói tôi sẽ bứt rứt chết mất.”

“... Thiếu gia, ngài mau đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

Kết thúc bữa tiệc mừng trên xe quay về ký túc xá, Park Jisung dựa vào vai Zhong Chenle ngủ, đầu tóc xù xì chọc vào cổ vào má ngứa ngáy, còn không vừa ý màn hình điện thoại quá sáng nên vươn tay ra chắn bừa, Zhong Chenle tắt nguồn sáng, vỗ cánh tay đối phương vỗ về, nghiêng người dựa đầu vào đầu Park Jisung, thở dài.

Ôi, tối nay coi như cậu đã hiểu.

Tình bạn chết tiệt.

Cậu có thể quay về con đường này lần nữa từ một cuộc đời khác, tuyệt đối không phải vì tình bạn cảm động lòng người gì hết.

Không làm người qua đường, cho dù gặp lần nữa cũng phải ở bên đối phương đến cuối cùng.

Điều Zhong Chenle muốn là tình yêu, một tình yêu ngang hàng với Park Jisung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sungchen