Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên nhập học cấp Ba, Chung Thần Lạc ngồi trước bàn học đếm hết lần này đến lần khác số sách mới vừa phát, dường như cậu vẫn chưa quen ngồi trong một lớp học không có Phác Chí Thành. Chủ nhiệm lớp 10 là giáo viên tiếng Anh, nói tiếng Trung đều mang theo khẩu âm phương tây, nghe như mọc kén trong tai. Cô cẩn thận bố trí ổn thỏa hết mọi việc mới của lớp, lại nói những lời đáng sợ hù dọa đám học sinh mới, bắt đầu dặn dò những việc cần chú ý trong kỳ quân sự ngày mai.

Chung Thần Lạc tiến hành lặp đi lặp lại công việc xây núi sách từ trái sang phải đến lần thứ tư, mấy chữ quân sự bất thình lình lọt vào tai.

"Quân sự?" Động tác trong tay cậu chợt dừng: "Tập quân sự khi nào?"

"Tập quân sự bảy ngày, cậu không biết à?" Bạn bàn bên là một nam sinh đeo kính mắt tròn, khuôn mặt bụ bẫm, nghe thấy cậu lẩm bẩm tự nói bèn quay sang đáp lời.

"Không biết, ai nói vậy?"

"Thông báo nhập học nói, bạn này, cậu không tìm nhầm trường đấy chứ?"

"À, thông báo, cả mấy trang giấy dài quá, tôi không đọc..."

Chung Thần Lạc vừa nói xong, nam sinh bàn trước cũng quay người xuống. Mặt cậu ấy rất nhỏ, cơ thể vừa gầy vừa mảnh khảnh, thoạt nhìn còn xinh xắn hơn cả con gái. Nhưng cậu ấy không xinh xắn tách hai chân ra ngồi ngang ghế, xua xua tay với hai người: "Thật ra cũng không có gì, cả đám chúng ta cùng đến khu huấn luyện cho các thầy tìm niềm vui thôi."

"Thật không vậy?" Bạn kính tròn khom lưng ghé đến: "Thế giáo viên có trù dập học sinh nhìn không vừa mắt?"

"Có chứ, nhưng cậu đừng đối chọi với giáo viên như thằng mất não thì sẽ không bị trù dập."

"Cũng có lý." Bạn kính tròn gật đầu, còn định hỏi tiếp nhưng vì cô chủ nhiệm trên phục giảng đang ra sức gõ bảng nên đành ngậm miệng.

Chung Thần Lạc cơ bản không biết sẽ phải tập quân sự, cũng không nhắc đến chuyện này với bố mẹ, ngơ ngẩn nghe một đống chuyện cần chú ý và thu xếp, kết quả chẳng nhớ được cái gì cả.

Ngày đầu tiên khai giảng, lãnh đạo trường thấu tình đạt lý không xếp giờ học. Ba giờ chiều Phác Chí Thành đã được về, chạy đến trước cửa lớp Chung Thần Lạc nhìn ngó xung quanh, đợi đối phương cùng về nhà thu dọn đồ ngày mai đi tập quân sự.

Bạn kính tròn đang bận nhét chỗ sách mới vào ngăn bàn, tranh thủ thời gian huých cánh tay Chung Thần Lạc: "Ê, cậu nhìn thằng ngoài cửa kìa, mới có ngày đầu tiên khai giảng mà đã đến lớp khác đợi bạn gái, quá rêu rao rồi thì phải?"

Chung Thần Lạc không có hứng thưởng thức bạn trai của người khác, cậu còn đang phiền muộn bức bối vì kỳ quân sự bất thình lình, nhưng bạn bàn trước nghe vậy thì đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

"Cậu đừng nói, vừa cao to vừa đẹp trai, lại còn rất có khí chất, quả nhiên kiểu người như vậy mới có cơ hội đợi bạn gái."

"Khí chất cái gì?" Bạn kính tròn kinh thường bĩu môi: "Có mà khí chất yêu sớm."

Hai người tào lao thêm mấy câu, Chung Thần Lạc không tiếp lời, cậu đang vội về nhà nói với bố mẹ tin dữ chết người. Nhanh chóng thu dọn cầm cặp sách đứng dậy, nói câu tạm biệt với hai cậu bạn mới rồi đi ra cửa.

Mãi đến khi đi ra ngoài mấy bước bất thình lình bị Phác Chí Thành phía sau ôm vai, Chung Thần Lạc mới nhận ra, ban nãy trong lúc vô tình bản thân mình đã bị hai cậu bạn mới giễu cợt.

"Oa Thần Lạc, chủ nhiệm lớp các cậu nói nhiều thật đấy?" Phác Chí Thành hoạt động cổ và cánh tay, nhàn rỗi đứng đợi ngoài phòng học quá lâu làm nó hơi buồn ngủ.

"Ê Phác Chí Thành!" Chung Thần Lạc quay đầu gọi đối phương: "Lần sau cậu đừng đợi tôi nữa."

"Vì sao?"

Chẳng vì sao cả, Chung Thần Lạc không thể nói được lý do, không muốn bị gọi là bạn gái của Phác Chí Thành ư? Vì Phác Chí Thành quá thu hút mà mình thì ghét bị chú ý sao? Cậu không nói rõ, thậm chí còn muốn tự hỏi bản thân vì sao.

"Thôi." Chung Thần Lạc đành chữa lại: "Cậu muốn đến thì cứ đến."

Phác Chí Thành đi theo phía sau chợt buông lỏng cánh tay đang ôm vai đối phương, đứng sững tại chỗ một lúc lâu sau mới vội vàng đuổi theo, không truy hỏi thêm nữa.

Ra cổng trường rẽ phải là con phố quà vặt kéo dài ơi là dài, malatang lòng nướng, xiên nướng Quan Đông, mùi hương đồ ăn đủ kiểu đủ loại hòa vào nhau, hấp dẫn vị giác của cả đám học sinh đói bụng sau khi tan học.

"Phác Chí Thành!" từ đằng xa Chung Thần Lạc đã nhìn thấy quầy xiên Quan Đông, mừng rỡ vỗ vào cặp sách của Phác Chí Thành: "Bên đó có xiên Quan Đông, mình đến đó đi!"

Hai người ăn xiên nướng như gió cuốn mây tan, chẳng hề che đậy yêu thích và ưu ái dành cho đồ ăn hệt con thú nhỏ. Ngồi đối diện nhau, mỗi người một xiên, ăn đến miếng hết sức ngon miệng còn dùng nét mặt khoa trương dừng lại, vội vã đưa đến trước mặt đối phương. Không cần ai phải nói, người đối diện sẽ cầm tay cắn một miếng thật to, sau đó bật ngón cái gật đầu hạnh phúc.

Chung Thần Lạc no căng bụng về nhà, kết quả chính là hai rưỡi sáng còn vì đau bụng mà lăn qua lộn lại quằn quại trên giường, bố mẹ thấy đầu cậu đổ đầy mồ hôi, đôi môi trắng bệch, gấp gáp đưa cậu đi viện khám ngay trong đêm, không ngờ lại là viêm dạ dày cấp tính.

Từ khi đau nhức xương tăng trưởng đến nay, Chung Thần Lạc hiếm khi nào được yên ổn ngủ một giấc dài, ngủ dậy thì được biết mình không cần tham gia tập quân sự nữa. Cậu nghĩ, thế này có được xem như trong cái rủi có cái may không? Nhưng đau đớn kiểu này còn khó chịu hơn đau nhức xương cả tỉ lần, như có người cầm dao đâm vào bụng mình, cảm giác buồn nôn cũng trào lên cuống họng từng đợt một, tưởng chừng như sắp chết đến nơi.

Nếu có cơ hội làm lại lần nữa, khẳng định cậu sẽ không chọn đi ăn bậy với Phác Chí Thành.

Nghĩ đến Phác Chí Thành, Chung Thần Lạc bật dậy ngồi trên giường, đối phương sẽ không "trong họa có phúc" giống cậu đấy chứ?

Tiếc rằng Phác Chí Thành không "có phúc" như thế, khi Chung Thần Lạc ngồi trên giường bệnh lo lắng cho đối phương, nó đang khỏe như vâm trên bãi cỏ trong trung tâm quân sự, biểu diễn vài chiêu bắt kẻ xấu nó học được trong kỳ nghỉ hè vừa rồi cho các bạn khác.

Giờ ăn cơm tối, Chung Thần Lạc đã được xuất viện về nhà. Mẹ đang bận nấu cháo trong bếp, cậu ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách, mơ màng xem một chương trình giải trí chán phèo trên tivi đang định chợp mắt. Tiếng gõ cửa dồn dập đột ngột vang lên, dọa cậu sợ giật bắn mình.

Ngoài Phác Chí Thành thì còn ai vào đây.

"Chung Thần lạc!" Mở cửa, Phác Chí Thành thấy cậu thì kích động như gặp cha mẹ tái sinh.

"Sao tự dưng cậu lại bị ốm, lúc giải tán tôi tìm nửa tiếng trong hàng ngũ lớp các cậu mà không tìm được cậu, bạn cùng lớp cậu bảo cậu xin nghỉ ốm, không tham gia cả đợt tập quân sự."

Phác Chí Thành thở hổn hển dựa vào cửa đến nói chuyện cũng nhọc nhằn. Nó mặc áo cộc tay màu xanh quân đội mà trường phát, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai má thoáng ửng hồng vì vận động mạnh, toàn thân ngập tràn hơi thở sôi nổi của mùa hè.

Nó nhấc cái túi căng phồng trong tay đến trước mặt Chung Thần Lạc: "Đã đỡ hơn chưa? Tôi đem gà rán với trà sữa đến cho cậu này, ăn nhiều vào, ăn nhiều mới chóng khỏe!"

Mùi gà rán từ kẽ ngón tay Phác Chí Thành bay thẳng vào mũi Chung Thần Lạc, cậu lùi về sau mấy bước, phát hiện hóa ra mùi vị lúc thường yêu thích vô cùng mà đến lúc bị ốm chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy ngấy.

Hết cách thở dài một tiếng, Chung Thần Lạc vừa gõ đầu đối phương vừa nói: "Cậu bị ngốc hả? Tôi viêm dạ dày, chỉ có thể ăn cháo, mấy cái này cậu tự ăn đi, tôi nhìn cậu ăn cũng được."

"À..." Phác Chí Thành nhíu mày há hốc miệng: "Sao lại thế được, tôi mua suất hai người..."

"Cậu tưởng tôi không biết cậu có thể ăn hết hay sao?"

Phác Chí Thành ngồi cạnh chân Chung Thần Lạc, tivi vẫn đang chiếu chương trình chán ngắt vừa rồi. Nó ngồi trên thảm trải sàn gặm gà rán uống trà sữa, Chung Thần Lạc bên cạnh ăn cháo hoa uống nước trắng.

Mới ăn một miếng, Chung Thần Lạc giơ chân khẽ đá lưng Phác Chí Thành: "Này, không đúng, tập quân sự chẳng phải khép kín hoàn toàn sao, cậu không thể chạy ra ngoài được chứ?"

"Đúng là không được phép ra ngoài." Phác Chí Thành chống khuỷu tay trên đầu gối, quay đầu nhếch mày với Chung Thần Lạc: "Nhưng ngăn làm sao được tôi."

"Được, cậu cứ đắc ý đi." Chung Thần Lạc lại đá nó cái nữa: "Lát nữa quay về kiểu gì cũng bị tóm cổ chịu phạt."

"Không thể nào, chẳng những tôi muốn chạy mà còn chạy mỗi ngày. Vào giờ này ngày mai tôi lại đến thăm cậu, không mua gà rán nữa, ăn cháo trắng với cậu."

Chung Thần Lạc "ừ, ừ" mấy tiếng phát ra từ mũi chứ không trả lời, giục đối phương ăn nhanh lên, ăn xong thu rác mang đi.

Phác Chí Thành ăn no xong ngồi phịch xuống ghế sofa, xoa bụng nói nó sắp no gần chết rồi. Sau đó đỡ đầu Chung Thần Lạc kéo tai cậu ghé đến bụng nó, nói bác sĩ Chung mau nghe thử xem gà rán trong bụng nó được mấy tháng rồi, rốt cuộc mai có thể đẻ được chưa.

"Bác sĩ Tiểu Chung." Phác Chí Thành mặt mày đau đớn, tóm cánh tay mập mạp của Chung Thần Lạc đặt trong lòng bàn tay khẽ xoa: "Mẹ chồng tôi cứ bắt tôi đẻ thường, bảo là gà rán đẻ thường giòn rụm hơn. Ôi trời ạ, nhưng tôi sợ đau lắm!"

Nói xong còn giả vờ giả vịt lau nước mắt, Chung Thần Lạc nhìn bộ dạng vô lại của nó, cảm giác vừa bực vừa hài. Buồn cười đến mức bụng lại bắt đầu đau, cháo cũng không ăn nổi nữa, chỉ đành nhanh chóng tiễn nó ra cửa, sau đó chẳng hề nể mặt nhốt hết cả nó cả câu dặn dò "vui vẻ một chút, nhờ phải đợi tôi, nghỉ ngơi đầy đủ" của nó bên ngoài.

Chiều hôm sau, Chung Thần Lạc lại ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm màn hình tivi ngây người. Chương trình giải trí nhạt nhẽo đang chiếu tập mới, cậu vẫn chẳng có hứng thú, nhưng lười với lấy điều khiển. Cứ ngồi ngẩn ngơ như thế, cũng không ngủ được, nghe hết một tập.

Vì Phác Chí Thành không đến.

Cháo mẹ nấu đặt trên bàn đã được hâm nóng đến lần thứ ba, Chung Thần Lạc bỏ cuộc. Một mình cậu lặng lẽ ăn hai bát cháo, vừa ăn vừa thề sau này không bao giờ tin lời vớ vẩn của Phác Chí Thành nữa.

Buổi tối, Chung Thần Lạc ôm theo cả bụng giận dữ nằm lăn qua lộn lại trên giường, không biết khi nào mới ngủ, cũng không biết ngủ bao lâu, điện thoại để dưới gối chợt kêu réo ầm ĩ không ngừng, đánh thức cậu.

Chung Thần Lạc vùi đầu vào chăn định thôi miên bản thân, sau khi phát hiện vô tác dụng, cậu từ bỏ cào loạn đầu tóc, ngồi dậy tìm điện thoại. Chưa đến sáu giờ, bầu trời nhìn qua cửa sổ vừa mới le lói ánh sáng, cậu nghĩ thầm, Phác Chí Thành, tốt nhất không phải cậu, nếu không cậu chết với tôi.

Người bên kia điện thoại như có tâm linh tương thông đột ngột im lặng, Chung Thần Lạc mở khung trò chuyện, một chuỗi tin nhắn như bong bóng cá phun ra, cái dài cái ngắn, hứng thú đan xen.

Thần Lạc Thần Lạc Thần Lạc
Xin lỗi nhé!!!!!!!
Tối qua từ nhà cậu quay về trường tôi bị thầy giáo đi ra lấy đồ bắt được TT
Không ngờ lão lại bắt tôi viết bản kiểm điểm một nghìn chữ đọc trước toàn trường??
Ôi cái đó không quan trọng
Quan trọng là vì điện thoại bị bắt nộp hết rồi nên không thể báo với cậu
Cái điện thoại này là tôi mượn của bạn lớp bên
Vô cùng vô cùng xin lỗi xin lỗi!
Chán quá đi, có thể mấy ngày tới không thể đi tìm cậu rồi
Tôi phải đi tập trung giờ đây QAQ
Tạm biệt Thần Lạc
Đừng trách tôi
Không được giận
Cậu ở nhà chắc đang ngủ nướng chứ gì?
Haha sướng thật đấy
Tôi thì buồn ngủ gần chết
Không cần trả lời tin nhắn đâu, điện thoại phải trả cho người ta
Phải chào hỏi Thần Lạc đang ngủ nướng như thế nào bây giờ nhỉ?
Tôi biết rồi!
Chào buổi trưa, Thần Lạc ^^

Chung Thần Lạc trượt xuống đọc từng tin một, ban đầu cậu còn thấy hơi áy náy vì cái mồm quạ đen của mình hại Phác Chí Thành bị giáo viên phạt, nhưng lúc đọc đến tin nhắn cuối cùng, bao nhiêu bực tức lại xông lên não.

Cậu ra sức gõ chữ trên màn hình điện thoại, tưởng tượng như đang gõ đầu Phác Chí Thành.

Buổi trưa cái đầu cậu! Hiện tại chưa đến sáu giờ! Ồn chết đi được!!!

Để lỡ nhau giống số phận nam nữ chính trong phim thần tượng thanh xuân đầy máu chó, tin nhắn trơ trọi gửi đi như đá chìm đáy biển, không còn nhận được câu trả lời nữa.

Hết chương 02.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sungchen