Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5 - Nói chuyện dưới ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bây giờ cậu phải đối mặt với một vấn đề nan giải.

Ý thức được tình cảm bản thân dành cho Zhong Chenle là một chuyện, mà một chuyện khác là nhận ra mối quan hệ này vô vọng đến chừng nào.

Cho dù cậu vượt qua được sợ hãi, rụt rè, do dự, tất cả những điểm yếu của mình, thì cậu vẫn không thể chống cự được tử vong.

Cả đêm đều nằm mơ một đống lộn xộn. Mơ chính mình già đi, Zhong Chenle vẫn còn đang vui vẻ chạy nhảy. Mơ thấy bản thân tỏ tình với cậu ấy, nắm tay cậu ấy, vuốt ve cậu ấy, hôn môi cậu ấy, làn da của cậu bóng loáng lạnh băng như plastic, đôi môi tái nhợt không chút sinh khí, giống như người chết.

Phần sau nửa đêm ngủ càng thêm trằn trọc. Trong mơ, Zhong Chenle biến thành một con dơi nhỏ, răng nanh sắc nhọn, toàn thân đen tuyền nhưng lại có lông tơ. Cậu nâng cậu ấy trong tay, nhưng cậu ấy cứ nhảy tới nhảy lui làm bộ muốn cắn cậu, rồi xòe cánh có những gai sắc nhọn làm cậu đau tay phải buông ra.

Sau đó, sau đó Zhong Chenle liền bay đi.

Lúc cậu mở mắt ra thì cả người đã mồ hôi đầm đìa, đầu óc choáng váng, một lúc sau mới để ý thấy trong bóng tối bên giường có một đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào mình.

Lúc này đây không đợi cậu kịp phản ứng, Zhong Chenle đã nhanh chóng ôm lấy cậu, tiếng kêu gào bị cậu nuốt lại vào trong cổ họng. Xúc cảm làn da chạm vào lạnh lẽo, giống hai ngày trước như đúc, nhưng lần này Zhong Chenle trông bình tĩnh đến lạ thường. Cậu ấy rút tay về, không thèm nhìn Park Jisung đang sững sờ ở đầu giường đã quay đầu bước đi, còn bỏ lại một câu sau lưng "Không có gì....chỉ là mất ngủ thôi".

Nhưng Park Jisung còn phản ứng sớm hơn lần trước.

Phía trên đỉnh đầu, Lee Donghyuck vẫn đang ngủ say. Lúc tận lực thả nhẹ động tác nhảy xuống giường, cậu nhớ tới răng nanh biến mất trong nụ cười của Zhong Chenle. Cậu ngẫu nhiên cũng nhìn thấy nó, nho nhỏ, nhìn như không có lực sát thương, nhưng cậu biết ma cà rồng từng dùng nó để giết thỏ, nai, hoặc càng nhiều sinh mệnh hơn nữa. Nhưng cậu cũng biết không nên dùng cái đó để đánh giá hay lên án cậu ấy, nếu như cậu thật sự tôn trọng cậu ấy...thương cậu ấy, nếu như cậu còn nhớ rõ cậu ấy từng dùng chiếc răng nho nhỏ đó mỉm cười với người.

Vì vậy, cho đến khi mặc quần áo xong đuổi theo ra ngoài, Park Jisung cũng chưa từng rút chiếc đũa phép dưới gối.

Rèm cửa phòng khách được kéo ra, Zhong Chenle ngồi trên giường nhỏ được ánh trăng soi sáng tỏ, quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt không hề ngạc nhiên, giống như đang lẳng lặng chờ cậu tới, ngồi xuống bên cạnh mình vậy. Vì thế Park Jisung khẽ bước qua ngồi xuống, thầm nghĩ, mọi thứ liên quan đến Zhong Chenle đều hơi khó đoán trước, nhưng lại rất tự nhiên.

Từ khi còn nhỏ, cậu luôn dựa vào phép thuật để sống. Sau đó, vào tuổi mười tám, thiên phú đoán trước xuất hiện, cậu lại càng dựa vào cái này hơn. Nhỏ đến thời tiết ngày hôm sau, lớn đết kết quả Giải Quidditch Thế giới, cuộc sống của chính mình được nắm trong lòng bàn tay, loại cảm giác này khiến cậu cảm thấy an tâm.

Ngày hôm qua trước khi đi ngủ, trong lúc đầu óc hỗn loạn cực độ, cậu dùng cầu pha lê với ý định muốn nhìn thấy tương lai của Zhong Chenle. Nhưng mà không được, quả cầu pha lê trước sau đều trống rỗng. Trước đó cậu chưa bao giờ thất bại. Nhưng dù thất bại như vậy cũng không khiến cậu giật mình, giống như từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Zhong Chenle, sự tình liền thoát ly khỏi sự khống chế của cậu, mà cậu cũng sáng tỏ. Cậu hiểu, tiên tri của cậu không thể bao trùm đến việc này, không thể đoán trước kế hoạch, không thể thôi diễn quá trình, mà trở nên không biết, trở nên vô phương ứng đối, cậu biến thành một người thường, biến thành nhân vật chính trong cuộc đời của riêng cậu.

Mà một nhân vật chính khác là Zhong Chenle.

Cậu ấy rõ ràng cũng không làm gì cả. Chỉ cần bước vào câu chuyện của cậu, liền cứ tự nhiên mà giải phóng ma pháp của cậu. Park Jisung không còn sức để chống trả, cũng không muốn chống trả, tùy ý để những điều bản thân không rõ bước vào cuộc sống của chính mình, còn có chút thích thú.

Trước đây bạn gái của anh trai hình như có từng nhắc tới. Muggles gọi cái đằng trước là vận mệnh sắp đặt.

Cái sau gọi là tình yêu.

Cả phòng khách chỉ tồn tại duy nhất sự im lặng, Zhong Chenle nhìn cậu, như đang đợi cậu nói chuyện, không có hơi thở, mày giãn ra, ánh mắt đơn thuần mà sâu thẳm. Park Jisung biết cậu ấy cũng đang nghĩ tới cùng một chuyện, cũng có cảm xúc đồng dạng. Tuy cậu không bói toán, nhưng cậu rất chắc chắn, cũng không biết tại sao lại chắc chắn như vậy nữa, chỉ cần nhìn đôi mắt màu đỏ kia thì lập tức biết.

Đôi mắt đỏ thẫm kia làm cậu chợt nghĩ tới biển xanh. Cậu đột nhiên cảm thấy nếu cậu ấy không phải ma cà rồng thì nhất định sẽ có một đôi mắt màu xanh biếc, vừa nhìn nhau liền có thể nghe được tiếng sóng biển.

Mà cậu đã nghe được tiếng sóng. Những hình ảnh trong đầu lướt qua trên dòng thời gian, cuối cùng nhìn thấy một chút ánh trăng ở cuối con đường.

Cuối cùng là hình ảnh phản chiếu của chính mình phản chiếu trong mắt cậu ấy.

Nho nhỏ, cái bóng của Park Jisung ấy.

Cho dù cuối cùng sẽ mất đi cậu ấy, nhưng cậu tuyệt đối không muốn từ bỏ.

Cậu còn sống được mấy chục năm nữa, mấy chục năm này cậu nhất định phải có người kia, bằng không làm sao có thể xem là còn sống.

"Chenle" Hầu kết Park Jisung lăn lộn, gian nan mở miệng "Tôi cảm thấy...."

"Suỵt" Zhong Chenle nhẹ nhàng ngắt lời cậu, cười cười. "Tôi cảm thấy cậu khoan nói đã, tôi nói trước. Thế nào?"

Cậu ấy từ từ nghiêng người qua, tựa đầu vào vai Park Jisung, cái đầu tròn trĩnh nhẹ cứ như không có trọng lượng. Park Jisung cảm bất an nên chủ động hạ tay xuống sờ soạng, giữ chặt tay cậu ấy.

Khoảnh khắc làn da chạm vào nhau, bên kia theo tiềm thức hơi chối từ, nhưng Park Jisung hạ quyết tâm giữ chặt không cho cử động.

Lòng bàn tay của Zhong Chenle lạnh như băng, cầm cứ giống như cắm thẳng đầu ngón tay vào thùng nước đá, đông lạnh đến khiến cậu dựng tóc gáy, tim đập thình thịch, nhưng cậu nghĩ bản thân đã quen rồi, không như vậy ngược lại không được, vì sẽ không thể cảm nhận được cậu ấy.

— Huống chi, vừa mới cầm một hồi, lòng bàn tay của cậu ấy tựa hồ đã ấm lên rất nhiều. Nóng sẽ truyền sang lạnh, đây là quy luật của tự nhiên. Cảm tạ thượng đế. Park Jisung càng nắm chặt hơn nữa.

"Này" Zhong Chenle dựa trên vai cậu, nói chuyện, ánh mắt thì nhìn vào khoảng không trong bóng tối, "Muốn nghe chuyện tôi bị bắn không?"

Một lúc sau, Park Jisung "Ừm" một tiếng.

Vì vậy, Zhong Chenle cười với cậu, bắt đầu kể chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top