Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

ràng buộc phong hiểm


Lúc tin nhắn của Chenle đến là lúc Jisung đang ngồi trên giường, định xem một tập phim rồi đi ngủ.

Tin nhắn là mấy tấm ảnh, cậu mở ra xem từng cái một, đó là quán cà phê gần nhà Zhong Chenle được trang trí rất đẹp. Hai bên cánh cửa bằng kính treo tấm băng rôn lớn in hình Chenle đang nhìn cậu, bên trên in dòng chữ Happy 4th anniversary ChenJi.

Đó là tiếp ứng của fan couple.

Park Jisung nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, không có thêm tin nhắn nào đến nữa, giống như đơn thuần muốn chia sẻ cho cậu mấy tấm ảnh chụp mà thôi. Park Jisung suy nghĩ một lúc, không trả lời tin nhắn, ném điện thoại qua một bên tắt đèn nằm xuống.

Park Jisung đột nhiên nhớ đến ba năm trước, khoảng thời gian mẹ Zhong Chenle về nước, Chenle ở nhà một mình quá chán nên cậu rất hay đến nhà anh ăn tối. Liên tục một tuần, sau đó vì thời tiết càng ngày càng lạnh nên cậu quá lười để ra đường. Có một hôm cậu trốn trong ký túc xá đợi Huang Renjun gọi lẩu cay về cùng ăn. Thế mà vừa mới ăn được một nửa, Chenle đã gọi đến hỏi tại sao hôm nay không đến. Huang Renjun giật điện thoại nói "Sao chú mày gọi Jisung sang ăn cơm mà không gọi anh, bất công thật chứ." Ở đầu dây bên kia Zhong Chenle chậm rãi đáp, "Em có kêu đâu, chính cậu ấy bảo muốn tới mà."

Lúc đó cậu phát hiện, Zhong Chenle là cái đồ khẩu thị tâm phi.

Nồi lẩu vẫn chưa vơi nhưng vẫn đành phải đi, mặc kệ tiếng kêu bi phẫn của anh trai đằng sau lưng. Zhong Chenle mở cửa cho cậu, hỏi "Không phải cậu ăn ở ký túc à, sao lại chạy đến đây rồi?". Park Jisung đáp "Cũng không có gì, rảnh rỗi nên sang chơi thôi."

Sau đó cả hai ngồi trên ghế salon, một người xem bóng rổ một người đọc truyện tranh, Zhong Chenle là ngươi sẽ trở nên cực kì yên tĩnh khi tập trung vào những thứ mình thích, biến thành con người hoàn toàn trái ngược với hình ảnh ồn ào trước ống kính. Park Jisung cầm điện thoại ngẩn người, một lúc sau giật mình lướt điện thoại rồi lại tiếp tục ngẩn người; chẳng biết đọc được bao nhiêu trang truyện mà bụng đã kêu ọc ọc. Zhong Chenle ngẩng đầu nhìn cậu, Jisung cười cười xoa đầu "Ban nãy chỉ mới ăn một nửa nồi lẩu." Zhong Chenle đứng dậy tắt TV nói: "Đi ra ngoài ăn cái gì đi."

Thật ra Park Jisung muốn ăn đồ ăn do Chenle nấu nhưng mà không nói ra, chỉ ừ một cái rồi theo chân anh chạy xuống lầu. Bọn họ định tìm một cửa hàng thịt nướng nào gần đây, lúc đi ngang qua một quán cà phê thì nhìn thấy tiếp ứng.

"Chẳng phải chúng ta còn một đôi tiếp ứng đây sao?"

Lúc đó Zhong Chenle rất vui, dùng máy ảnh chụp rất nhiều ảnh của hai người được treo ở đó; Park Jisung cũng chụp nữa, chụp xong cả hai đứng đứng trước cửa cãi nhau xem là ChenJi hay là JiChen một lúc lâu. Sau đó, giữa gió lạnh ban đêm tiếp tục sóng vai đi về phía trước.

Park Jisung nhìn thoáng qua điện thoại, Zhong Chenle không nhắn gì tiếp nữa.

Cậu nằm trong bóng tối trợn tròn mắt nhìn vào một điểm, cuối cùng vẫn cầm điện thoại lên trả lời.

"Vậy....chúc mừng?"

Bên kia trả lời rất nhanh:

"Ừm....chúc mừng."

Sau đó khung chat trở về trạng thái im lìm.

Park Jisung không nhìn vào màn hình đang sáng nữa, trở mình quyết định đi ngủ.

Đêm nay Park Jisung nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ cậu và Chenle đang cãi nhau, cuộc chiến rất kịch liệt, hình như còn sắp xông vào choảng nhau đến nơi rồi. Cậu dùng góc độ người thứ ba đứng bên ngoài cuộc chiến xem cả hai khẩu chiến, cảm giác thật kỳ lạ. Thật ra ở ngoài đời cả hai chẳng có mấy khi khắc khẩu chứ đừng nói chuyện cãi nhau to như thế này. Trong giấc mơ, cả cậu và Chenle đều đang tức giận, khuôn lông mày vặn vẹo theo biểu cảm lại khiến cậu cảm thấy buồn cười hơn. Sau đó Jisung thật sự cười ra tiếng, hai người kia dừng tranh chấp, xoay đầu nhìn cậu chằm chằm; cậu vô ý thức nhìn về phía Chenle. Zhong Chenle trong giấc mơ nhìn thẳng vào cậu hỏi: "Jisung, cậu cũng mệt rồi đúng không?"

Park Jisung tỉnh dậy có chút tâm phiền ý loạn.

Cậu cũng mệt rồi đúng không?

Zhong Chenle của tháng trước cũng nói một câu y hệt như thế với cậu.

Đã mười năm trôi qua kể từ cuộc gặp gỡ định mệnh năm 12 tuổi. Năm nay cũng là năm thứ bảy cả hai cùng nhau lớn lên như những hạt đậu nhỏ bị nhét chung vào một chậu cây.

Mỗi lần Park Jisung nhớ về quá khứ đều phải giật mình, hóa ra có rất nhiều chuyện cậu đều cùng Chenle trải qua.

Zhong Chenle không giống người khác.

Zhong Chenle giống như đột ngột xông vào thế giới của cậu vậy.

Mười năm, cả hai bị sợi tơ hồng định mệnh kéo đi, không biết phía trước có gì cũng không biết mười mấy năm sau cả hai sẽ trở thành như thế nào. Cùng nhau đồng ý ước nguyện "mãi mãi không thay đổi" với sự chân thành, hăng hái và rực lửa của tuổi niên thiếu, bên nhau từ những hạt đậu bé nhỏ trưởng thành như bây giờ.

Nhưng đúng là rất lâu rồi.

Tháng trước, hai người được quản lý gọi ra nói chuyện riêng, ý chính trong đó là về vấn đề fan service. Là thần tượng đã bảy năm tuổi nghề, chuyện "tương tác" với đồng đội đã biến thành việc quen thuộc như xe chạy ngoài đường. Park Jisung làm thực tập sinh từ khi còn rất nhỏ, những quy tắc bất thành văn trong vòng tròn nghề nghiệp đều hiểu hết và tập mãi thành thói quen. Những đứa trẻ ở tuổi đó ngoài học ở trường về đến nhà thì học thêm, nai lưng ra làm bài tập còn những thực tập sinh như cậu đều phải học thuộc những quy tắc như nuốt hết một đống bánh mì ghi nhớ của mèo máy vào bụng. Skinship với cậu mà nói là chuyện như nước chảy mây trôi, biết fan thích xem, cậu cũng vui vẻ mà làm. Trong những ngày đầu tiên, chuyện skinship với Chenle không hề là gánh nặng, bởi vì ở bên cạnh Chenle có cảm giác như vừa làm vừa chơi. Park Jisung nghĩ Chenle cũng sẽ có cảm giác như mình, nếu như nói cậu là trộn lẫn thật tình và yêu cầu công việc vào bên trong, thì Jisung nghĩ sự chân thành của Chenle có lẽ càng thuần túy hơn.

Những chuyện như thế này rất ít khi bị quản lý gọi ra nhắc nhở, thậm chí các anh còn nói hành động thân mật của cả hai đôi lúc còn hơi quá đà. Hai đứa nhóc mở to mắt hỏi ngược lại "Tại sao, bọn em ở chung với nhau lúc nào cũng như thế này mà." Sau đó liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười phá lên.

Park Jisung biết công ty có ý buộc chặt cả hai vào một chỗ, từ lúc cả hai có content riêng cho đến quần áo cả hai mặc khi lên hình, nhìn không khác gì chòm sao Song Tử, vĩnh viễn ở bên cạnh nhau. Cậu mệt mỏi vì không biết chuyện đó bắt đầu từ khi nào. Park Jisung không ghét khi phải tạo nhiệt với Zhong Chenle, nhưng đã lâu, rất lâu rồi. Sợi tơ hồng định mệnh đã buộc cả hai với nhau quá lâu rồi.

Park Jisung tin vào vận mệnh, cậu và Chenle là minh chứng tốt nhất trên thế giới này, cậu tin vào điều đó. Có đôi khi, bằng một cách rất tự nhiên cậu cảm thấy chính vận mệnh mới là người buộc cả hai vào một chỗ; định mệnh để cả hai gặp mặt lần đầu tiên, định mệnh đó đã khiến cả hai tái hợp sau thời gian dài và cũng chính định mệnh ấy khiến cậu có thể cảm nhận được.... muôn vàn tình cảm nhàn nhạt nào đó chạm vào những khoảnh khắc tình bạn của cả hai.

Bởi vì niềm tin này, Park Jisung bắt đầu nghi ngờ mọi thứ giữa cậu và Chenle, cả hai là gì? Là chương trình được lập trình sẵn sao? Park Jisung dần cảm thấy tất cả những chuyện giữa cả hai như đang phục vụ cho định mệnh, cậu và Chenle giống như là những kẻ được đất trời tạo ra cho một mục đích nào đó. Mà cũng vì thế khiến Jisung cảm thấy rã rời, cảm thấy như hụt hơi.

"Gần đây hai đứa sao thế? Cãi nhau à? Tương tác quá ít, trước đó hai đứa dính nhau như keo mà."

Park Jisung đáp: "Không cãi nhau ạ."

Jisung và Chenle chưa từng thảo luận qua những chuyện này với nhau, nhưng đoạn thời gian gần đây cả hai rất ăn ý khi không còn tâm sự với nhau hay là giảm bớt tương tác. Jisung cũng nghĩ cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên cũng tốt, cũng không đi hỏi xem Chenle nghĩ gì.

Quản lý dặn dò cậu đôi câu rồi nói cậu lúc đi ra nhớ gọi Chenle vào. Bọn họ đang tập nhảy nửa đường bị quản lý lôi đi, Park Jisung mở cửa phòng nhìn Chenle đã đứng một bên, gương mặt đỏ ửng lên vì vừa tập nhảy xong. Cậu mấp máy môi mấy lần nhưng không nói gì, chỉ mở rộng cửa nhường đường cho Chenle đi qua.

Sau khi cửa đóng lại Park Jisung không về phòng tập ngay, cậu đứng ngơ ngác dựa bên vách tường. Mấy người nhân viên đi ngang qua tò mò nhìn cậu mấy cái, Jisung mỉm cười chỉ chỉ căn phòng đóng cửa biểu thị là mình đang chờ người. Anh nhân viên đột nhiêu hiểu ra nở nụ cười mẹ hiền: "À, em đang chờ Chenle ấy à."

Cảm giác quái dị bao trùm lấy cậu, tại sao mọi người lại chắc chắn là cậu đang chờ Chenle? Vì sao cậu cần phải chờ Chenle cơ chứ? Vì sao ai ai cũng nghĩ rằng cả hai luôn phải ở cạnh nhau? Park Jisung vô lực khoát tay: "Không phải đâu ạ." Anh nhân viên ngơ ngác, cười xấu hổ, chào cậu một câu rồi đi mất.

Sáng nay không ăn sáng lại phải vận động mạnh, dạ dày bắt đầu co thắt dữ dội. Park Jisung ôm bụng ngồi xổm xuống đúng lúc Chenle mở cửa đi ra. Cậu ngẩng đầu nhìn anh, Zhong Chenle kéo tay cậu đứng lên: "Cậu lại đau dạ dày đúng không?"

Park Jisung gật đầu: "Không ăn sáng...."

"Hay là, tối nay cậu sang nhà tớ ăn cơm." Zhong Chenle nói "Hôm nay anh Mark cũng đến. Tớ định làm món gà hầm cho ảnh, nếu cậu không muốn ăn thì tới nhà tớ ăn gì đó cũng được."

Trước đây, Park Jisung rất hay bỏ bữa, mỗi lần Zhong Chenle sang kí túc xá đều sẽ bắt cậu ăn cái gì đó, sau dần hình thành nên thói quen chạy đến nhà hàng mua rất nhiều loại đồ ăn sáng kiểu Trung cho cậu. Sau khi Chenle về nhà rồi Park Jisung không chịu ăn cơm cũng bị anh ép ăn đồ ăn mình nấu, ăn xong cả hai vừa cười đùa rôm rả vừa cùng nhau rửa chén.

"Tớ không muốn đi." Park Jisung không hề suy nghĩ trả lời.

Bởi vì cơn đau thắt ruột khiến cậu phải ngồi xổm xuống kia khiến cậu đưa ra một quyết định.

Cả hai, cậu và Zhong Chenle không thể tiếp tục như vậy nữa.

Có lẽ cả hai vốn chẳng thích hợp ở bên nhau. Rõ ràng Chenle chơi với Mark và Haechan vui hơn rất nhiều, huống hồ cậu và Chenle có cách nhìn nhận và quan niệm xử lý trái ngược nhau. Cả hai là những kẻ tương phản, nếu như bị định mệnh kéo đi thì cậu tình nguyện tự tay cắt bỏ sợi tơ hồng đó đi.

Park Jisung nghĩ Chenle sẽ rất ngạc nhiên, sẽ tức giận và sẽ giận dỗi nói rằng Sau này cậu đừng đến nhà tớ nữa. Nhưng không, Zhong Chenle rất bình tĩnh nhìn cậu, trong đôi mắt tối tăm không thể hiện ra bất kì cảm xúc đặc biệt nào.

Dùng ánh mắt như vậy, Zhong Chenle mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Park Jisung, cậu cũng mệt rồi đúng không?"


Hôm nay, Zhong Chenle là người đầu tiên đến phòng tập, thấy mọi người chưa có ai đến anh ung dung ăn sáng. Thực đơn bữa sáng hôm nay là bánh bao nhân sữa, anh cũng mua luôn phần ăn của Mark và Jeno.

Hôm qua anh có nhắn hỏi trên group chat, "Sáng mai ai muốn ăn bánh bao nhân sữa, em mua nè." Chỉ có Mark và Jeno nói muốn ăn, Huang Renjun thì nói thèm đồ ăn sáng của cửa hàng gần công ty, Na Jaemin nói sẽ ăn sáng dưới ký túc xá rồi mới đến, Lee Haechan thì nói mình nhất định sẽ ngủ quên thôi nên đừng ai quan tâm làm gì. Còn có....còn có Park Jisung.

Park Jisung chỉ nhắn một câu "Tớ không ăn" sau đó không tham gia vào phần nhắn tin loạn xạ trong group chat nữa.

Gần đây Mark và Haechan lại cãi nhau, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là nhìn nhau chướng mắt một chút. Sau khi xong phần sáng mai ăn gì, Mark phản bác một ý kiến của ai đó, thế là hai người nổi tính xấu lao vào cắn xé nhau, các thành viên lập tức gia nhập chiến trường giúp Mark gửi rất nhiều ảnh xấu của Haechan lên chọc Haechan tức đến độ dùng tin nhắn âm thanh chửi cả bọn. Đám nhóc bọn họ chính là như thế, những chuyện đứng đắn thì như câm điếc không trả lời, chỉ có đến lúc phát khùng lên chửi nhau thì hào hứng.

Lần này Zhong Chenle không hứng tham gia, chỉ nhìn vào những tấm ảnh meme của Lee Haechan xuất hiện ầm ầm, anh phát hiện không có Park Jisung. Park Jisung một câu cũng không nói gì thêm.

Anh ngẫm nghĩ, sau đó mở tin nhắn riêng của cả hai lên, cuối cùng chỉ không nói gì, chỉ gửi vào đó những tấm ảnh chụp tiếp ứng sáng nay vừa chụp được.

Sáng nay Zhong Chenle đi ngang qua tiệm cà phê, từ phía bên kia đường đã nhìn thấy những tấm ảnh và băng rôn lớn phấp phới trong gió, nhịn không được nên lấy điện thoại chụp mấy tấm. Trên những tấm băng rôn lớn là ảnh của hai người trong tạo hình cho cover My Youth, lưng đối lưng và trên đầu là dòng chữ Happy 4th anniversary.

Content của cả hai đã bốn năm tuổi rồi.

Tháng trước, khi "được" anh quản lý nói chuyện riêng đâu ai ngờ cả hai lại tìm cớ tránh mặt đối phương, anh cũng đã nói thẳng với các quản lý rằng đừng cố ý ghép cặp hai người trong hoạt động chung của cả nhóm. Anh quản lý dở khóc dở cười gặng hỏi nguyên do, "Hai đứa em đang chơi trò cá cược gì à?" Zhong Chenle lắc đầu "Không có gì đâu."

Mark Lee đến nhà anh uống canh gà hầm, lựa lời mãi mới đánh vòng đến chuyện dạo gần đây với Jisung. Zhong Chenle rất dễ mở lòng trước mặt Mark Lee, nhưng tâm sự chồng chất trong lòng cũng có thể nói đến đôi câu, nhưng lần này khát vọng được giải bày được thấu hiểu bị nén xuống tầng sâu nhất, Zhong Chenle trêu mấy câu rồi lảng đi mất

Bọn họ đến cuối cùng là thế nào nhỉ?

Đối với Zhong Chenle, sự tồn tại của Park Jisung có ý nghĩa như thế nào, anh cũng tự hỏi mình rất nhiều lần. Những năm vừa đến Hàn anh với cậu như hình với bóng, Zhong Chenle có rất nhiều lời cảm ơn muốn nói với người bạn thân của mình, cũng có rất nhiều lúc muốn ỷ lại vào cậu. Nhưng hai kẻ tương phản ở cạnh nhau như đang đi một đôi giày không vừa chân, thời gian càng trôi qua càng khiến khuyết điểm lộ ra rõ ràng. Cả hai ở bên nhau, từ những đứa trẻ san sẻ mọi thứ biến thành người lớn cất giấu tâm sự riêng, mỗi lần Chenle gặp chuyện phiền lòng sẽ tâm sự với Mark Lee, muốn chơi game chỉ cần gọi Haechan và Jeno một tiếng, muốn vừa ăn trưa vừa xem phim truyền hình thì tất nhiên sẽ gọi Huang Renjun. Đến cuối cùng chỉ có:

"Park Jisung, sang nhà tớ ăn cơm đi! Ờ. Gọi cậu tới ăn cơm là muốn cậu tới rửa chén đó."

"Được, tớ sang ngay."

Zhong Chenle cũng tin vào số mệnh, nhưng không có lòng tin kiên định như Park Jisung, bọn họ cùng nhau đi qua con đường gập ghềnh từ năm mười mấy tuổi, đi đến hiện tại vẫn không hiểu rõ mình trong mắt đối phương có ý nghĩa gì. Lee Jeno lúc nào cũng trêu chọc nói Park Jisung lúc nào cũng cằn nhằn Chenle nhiều hơn người khác. Còn Chenle trước mặt Jisung và trước mặt người khác cũng khác nhau quá nhiều. Anh nghĩ mối quan hệ của cả hai luôn biến đổi, chỉ là anh không thể nhìn thấy hoặc hiểu được các dòng sóng ngầm đang chồng lên nhau dưới lòng sông. Cả hai như hai cực của nam châm hút lẫn nhau là vì để thỏa mãn số phận.

Zhong Chenle nghĩ đã đến lúc phá vỡ cục diện này rồi. Anh muốn chứng minh cho Park Jisung thấy không có gì gọi là không thể thay thế tồn tại trên thế giới này. Chenle biết chính xác "định mệnh" là gì và đôi khi anh nghĩ họ quấn quýt lấy nhau là chân tình thực ý hay là do duyên trời định tác hợp?

Hôm ấy, cuối cùng anh cũng đã nói ra miệng, "Park Jisung, cậu cũng mệt rồi đúng không?"

Bắt đầu từ lúc còn nhỏ, vẫn luôn nghĩ rằng mình là lựa chọn duy nhất của đối phương, càng ngày càng lớn lên bất tri bất giác ý thức được, so với đối phương, mỗi người đều có những lựa chọn tốt nhất khác.

Người ấy đối với bản thân mình, hình như cũng không phải là độc nhất vô nhị.

Trưởng thành thì sẽ phai nhạt sao?

Nếu cả hai đều đã mệt rồi, thì hãy cởi trói đi.

Tơ hồng của vận mệnh đã trói cả hai quá lâu rồi.

Dường như đã qua rất lâu, Park Jisung mới nhắn lại một câu: "Vậy....chúc mừng?"

Có vẻ cả hai trở nên ngượng ngùng khi nói chuyện với nhau, anh không biết sự xấu hổ này đến từ đâu. Rõ ràng hai người đều muốn cởi trói, vậy thì tại sao sau khi xa cách lại cảm thấy không được thoải mái.

Zhong Chenle, mày thực sự không thể rời xa cậu ấy đúng không? Anh tự giễu cười.

Rốt cục Park Jisung có gì đặc biệt? Bạn của anh rất nhiều, có lẽ Park Jisung sẽ luôn có một chỗ đứng trong vòng tròn bạn bè của Zhong Chenle, nhưng anh không rõ người bạn này có sức nặng như thế nào trong lòng mình.

"Ừm, chúc mừng."

Zhong Chenle gõ chữ, sau khi gửi đi thì bên kia không có lời hồi âm.

Anh thoát ra vào xem group chat nhóm, các anh vẫn còn nói chuyện nhao nhao giống như không hề biết mệt. Zhong Chenle mím môi, cái nhóm này đúng là toàn con nít.

"Nên đi ngủ rồi." Anh tắm rửa xong xuôi, mặc áo ngủ nằm dài trên giường nhìn những tin nhắn cãi lộn cuối cùng trong nhóm, sau đó mấy chữ chúc ngủ ngon đồng loạt xuất hiện. Zhong Chenle đợi mãi, Park Jisung vẫn không nói gì. Chắc là cũng đã ngủ rồi. Anh suy nghĩ một lúc, quyết định mình cũng không làm theo, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, sau đó đối với không khí im ắng xung quanh thì thào.

"Ngủ ngon."

"Tới sớm thế à."

Mark là người thứ hai đến, còn đang bận ngáp một cái, xoa đôi mắt nhập nhèm của mình. Zhong Chenle đưa bánh bao nhân sữa tới. "Anh tranh thủ ăn nhanh đi, sắp nguội rồi đó."

Những người khác cũng lần lượt nối đuôi nhau vào phòng tập. Park Jisung theo ngay sau Lee Haechan mở cửa đi vào, Haechan vừa vào đã nhảy lên giật bánh bao trên tay Mark Lee, mắt lấm lét nhìn Park Jisung: "Em mà cũng đi muộn như thế này à?"

Cả khuôn mặt của Park Jisung giấu sau mũ áo hoodie to đùng, âm thanh buồn buồn đáp: "Đêm qua em ngủ không ngon."

Zhong Chenle nghe thấy thế ngẩng lên nhìn cậu một cái, vừa vặn đụng trúng ánh mắt Park Jisung nhìn mình. Ánh mắt chạm nhau, nháy mắt đó cả hai ngẩn người. Zhong Chenle tránh ánh mắt của cậu, bắt đầu bài tập làm nóng người.

Hôm nay cả nhóm tập nhảy cho sân khấu cuối năm, ai ai cũng tập trung hết toàn bộ tinh thần vào âm nhạc, học thuộc từng động tác intro đến nhuần nhuyễn, sau đó duyệt lại Glitch Mode và Beatbox. Không hiểu sao khi nhạc Beatbox vừa bật lên Park Jisung đã bắt đầu lo lắng, khi nhạc chạy đến phần pop like soda cậu nhảy trật nhịp. Anh biên đạo rất không vui hỏi xem có chuyện gì đang xảy ra, anh quản lý nhíu mày: "Hai đứa vẫn còn cãi nhau đấy à?"

"Không phải....hôm qua em ngủ không ngon nên trạng thái không tốt lắm ạ." Park Jisung cúi đầu nói.

"Trước nay em ở trạng thái nào cũng chưa bao giờ nhảy trật nhịp cả." Biên đạo vẫn không hài lòng với lý do của cậu. "Lên nhạc, chúng ta bắt đầu lại lần nữa."

Park Jisung le lưỡi, ánh mắt lén lút nhìn Zhong Chenle một cái. Zhong Chenle rất an tĩnh đứng tại chỗ, không nói gì.

Cậu không thấy xấu hổ à?

"Vì sao chỉ có mình mình cảm thấy xấu hổ nhỉ?" Park Jisung ảo não nghĩ trong lòng.

Từ sau khi cả hai nhận ra bản thân cần cởi trói cho nhau, liền bắt đầu tránh các hành động thân mật quá đà. Trước ống kính máy quay Zhong Chenle sẽ dính lấy Mark Lee hoặc Lee Jeno, Park Jisung cũng rất thức thời chạy theo sau Huang Renjun và Na Jaemin. Các thành viên không biết chuyện hai đứa em trai út đang nghĩ gì trong đầu, ai cũng nghĩ rằng chúng nó chắc đang giận dỗi gì nhau thôi. Sự việc xảy ra được vài tuần mới khiến Huang Renjun giật mình nhận ra: "Hai đứa nó tuyệt giao rồi."

"Không thích hợp, dù nhìn từ góc nào cũng thấy sai quá là sai." Lee Haechan ngó nghiêng trước cánh cửa phòng đóng chặt.

Bữa trưa hôm nay mọi người nhất trí sẽ gọi thức ăn ngoài, Zhong Chenle chủ động nhận nhiệm vụ xuống lầu lấy đồ ăn, Park Jisung đi vệ sinh, nhân cơ hội đương sự vắng mặt những ông anh trai kính yêu bắt đầu hội thảo bàn về mối quan hệ của hai đứa em.

"Trước đây, cho dù có cãi nhau cũng không đến mức như thế này."

"Đúng, lần nào chúng nó cũng làm lành nhanh lắm, lần này đến bây giờ vẫn còn bơ nhau là quá lạ.'

"Gần đây Park Jisung lúc nào cũng dính lấy tớ, cứ tưởng nó nhận ra tầm quan trọng của ông anh này rồi cơ, hóa ra là để tránh mặt Chenle."

Buổi tối, Zhong Chenle bị Huang Renjun nửa ép nửa kéo dến ký túc xá cùng ăn tối, Park Jisung chậm chạp đi theo phía sau. Trong thời gian rảnh chờ thức ăn đến, Zhong Chenle đi lui đi tới trong phòng ký túc xá, Huang Renjun chê em trai mình phiền, "Nếu em rảnh như thế hay là đi làm thêm vài món ăn kèm gì đó đi." Zhong Chenle cười hớn hở chạy đến tủ lạnh kiếm mấy bó rau xanh, khi vừa nhìn thấy thứ nằm trên cánh cửa tủ lạnh khiến anh ngạc nhiên một chút.

Trên cánh cửa tủ lạnh có đính một con chuột hamster nhỏ.

Mấy năm trước, hình như có ai đó đưa cho anh một đống miếng nam châm tạo hình động vật nhỏ, trông rất đáng yêu lại vừa tinh xảo, lúc vừa nhìn thấy hamster đã nghĩ ngay đến Park Jisung. Anh nhớ là cậu rất thích mấy thứ đồ chơi nhỏ như thế này nên mới đưa cho cậu, không mấy bất ngờ khi Park Jisung rất vui vẻ khi nhận được món quà nhỏ này.

"Đến bây giờ vẫn còn giữ cơ à?"

Zhong Chenle ngẩn ngơ nhìn con hamster trên cánh cửa tủ lạnh rất lâu, đến mức Park Jisung xuất hiện phía sau lưng cũng không biết.

"Nhường đường chút, tớ lấy lon cola."

Tiếng nói vang lên từ phía sau khiến anh giật mình, vô thức bước sang một bên. Park Jisung nhìn có chút rầu rĩ không vui, Zhong Chenle nhìn rất rõ lúc cậu mở tủ lạnh lấy cola thuận tay bóc hamster đính trên cửa tủ xuống.

Anh giả vờ mình không thấy điều đó, hai người không ai nói gì thêm, mỗi người đều có mục đích khi vào bếp cho nên im lặng làm xong phần việc của mình.

Park Jisung nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lông, uống từng hớp nhỏ, ánh mắt u oán nhìn về hướng phòng bếp.

"Thật sự có thể không thèm để ý đến mình sao?"

Khoảng thời gian hai người tránh mặt nhau không tính là quá dài, nhưng phản ứng của cơ thể đúng là không thể lừa được ai.

Bây giờ cậu đang nghĩ về rất nhiều thứ, nhưng cái đầu tiên nhớ đến vẫn là Zhong Chenle. Trong lúc lơ đãng, cái tên thoát ra khỏi miệng vẫn luôn là Zhong Chenle.

Đầu tuần, nhóm có lịch quay chương trình tạp kĩ, trò chơi yêu cầu lập nhóm, vì chỗ đứng của cả hai cạnh nhau nên MC phân thành một nhóm. Zhong Chenle còn nói đùa rằng mình muốn tìm một nhân vật mạnh để lập nhóm, sau đó đổi chỗ đứng với Mark Lee để lập nhóm với Lee Jeno. Vốn dĩ nên cạnh tranh với nhau nhưng đến cuối cùng Jisung vẫn giúp đội Chenle dành được điểm. Zhong Chenle là một người rất hiếu thắng mà cậu cũng rất thích nhìn Zhong Chenle thắng, nhìn thấy dáng vẻ cười rộ lên cực kì giống mèo con. Zhong chenle chơi hăng đến mức tóc tai rối tung, cậu theo thói quen đưa tay chỉnh lại tóc cho anh, sau đó như nhận ra mình vừa làm gì liền ngượng ngùng rút tay về.

Park Jisung nghĩ, thứ mà bản thân cậu đang chống lại có lẽ không phải là sự trói buộc của định mệnh mà cậu từng tự tin cho đến chán ghét, mà làm tình cảm quá quen thuộc mà mình dành cho Zhong Chenle.

Hamster nhỏ trên cửa tủ lạnh vẫn bị cậu nắm trong lòng bàn tay. Chỉ là một đồ vật rất nhỏ vậy mà bây giờ lại như củ khoai nóng bỏng tay, nóng đến mức làm cậu không thể cầm lên được.

Mọi người vây quanh một cái bàn nhỏ ăn cơm, Park jisung ăn được vài đũa liền thôi.

"Sao thế?" Huang Renjun nghiêng đầu nói, "Mấy hôm nay em ăn ít quá vậy?"

"Ăn không vô thôi." Park Jisung đứng dậy muốn về phòng, nghe thấy Zhong Chenle nói "đợi một chút" liền dừng bước.

"Muốn ăn cháo không?" Chenle đặt đũa xuống khẽ ngẩng đầu nhìn cậu, nơi đó vẫn chất chứa những cảm xúc mà cậu nhìn không hiểu.

"Ưm..sao cũng được."

Park Jisung lúng túng sờ tóc.

"Ờm ỡ cái gì, muốn ăn thì ăn không thì dẹp." Huang Renjun trợn mắt đá một cái vào ống chân cậu, "Thật sự không hiểu nổi hai đứa chúng mày đấy."

Park Jisung càng ngượng ngùng, ngược lại Zhong Chenle lại cười cười: "Được rồi, ngồi đi, tớ đi nấu cháo. Ở ký túc xá có gạo đúng không? Vậy thì hầm bắp ngô với xương nha, Lee Haechan nói muốn ăn nên em có nói Mark Lee mua nguyên liệu sang đây, chắc hai người cũng sắp đến rồi."

Biểu cảm của Park Jisung lộ ra sự thất vọng.

Huang Renjun nhận ra sự thất vọng được che dấu rất tốt kia, khóe miệng co rút.

Hai cái đứa này đang chơi trò ỡm ờ đấy à?

Zhong Chenle vào bếp vo gạo, bên ngoài đã nghe thấy tiếng ồn ào, Lee Haechan tới rồi đấy. Anh lặng lẽ liếc mắt ra ngoài phòng khách, quả nhiên nhìn thấy Park Jisung ngồi co gối trên ghế ngẩn người.

Anh biết gần đây dạ dạy của Jisung không tốt, dù thế nào vẫn phải ăn uống đầy đủ.

"Tại sao mình vẫn không nhịn được mà chăm sóc cậu ấy nhỉ?"

Lần đầu tiên đến Hàn Quốc anh rất ỷ lại vào sự chăm sóc của Park Jisung, mặc dù anh lớn hơn ba tháng nhưng Park Jisung lại xem Zhong Chenle là em trai mà quan tâm. Bởi vì khi đó anh không hiểu tiếng Hàn nên như chú gà con đi theo sau mông Huang Renjun, vẫn quen dùng tiếng Trung để nói chuyện, cho nên anh không hề khách khí đem Park Jisung biến thành tư liệu luyện nói tiếng Hàn. Chenle không quan tâm người ta nghe có hiểu hay không, cứ bô bô nói một đống lớn, Park Jisung lúc nào cũng kiên nhẫn lắng nghe, càng kiên nhẫn sửa lỗi phát âm và cách dùng từ của anh.

Sau khi trưởng thành, tiếng Hàn cũng trở nên lưu loát, thích nghi với cuộc sống ở Hàn Quốc, anh không cần người chăm sóc nữa vậy là từ từ biến thành anh chăm sóc ngược lại Park Jisung. Nói thật Park Jisung là đồ ngốc, ở trước mặt Zhong Chenle lúc nào cũng là dáng vẻ ngô ngố ngớ ngẩn, mặc dù chính cậu cũng là đứa trẻ rất dễ nóng tính nhưng hoàn toàn không không để ý chuyện Zhong Chenle hay gọi mình là đồ ngốc. Khi Park Jisung bộc lộ thuộc tính ngốc nghếch của mình, đôi khi Zhong Chenle sẽ tự hỏi khi nào cậu nhóc này mới lớn lên được nhỉ, nên tranh thủ thời gian lớn lên đi. Cho đến bây giờ, anh mới nhận ra rằng mình và Jisung sẽ không thể sống mãi trong hình hài một đứa trẻ, đôi khi trong những lúc không ngờ đến nhất Zhong Chenle sẽ cảm khái rằng, tại sao lại trưởng thành như thế, anh không muốn lớn lên nữa.

Vĩnh viễn ở độ tuổi có thể chăm sóc lẫn nhau chẳng phải rất tốt sao.

Cuối năm là thời điểm những nhóm idol tụ hội với nhau nhiều nhất, một chút tâm tư nhỏ của fan sẽ rục rịch muốn nổi lên mặt nước.

"Cô XX và cái cậu XXX kia có phải đang hẹn hò không? Ban nãy tớ thấy bọn họ vừa liếc mắt tán tỉnh nhau kìa." Cả nhóm đang ở phòng nghỉ sau hậu trường đợi lên sân khấu, đây là thời điểm vàng để Lee Haechan hóng hớt dưa xanh.

"Còn phải nói, gần đây gan của đám idol to lắm rồi. Vừa nãy chẳng phải còn có một cô nhóc nào đấy tìm Chenle nhà chúng ta nói chuyện đấy à."

Park Jisung nhíu mày.

"Năng lực xã giao của Chenle rất mạnh, mà có khi là quen biết cũng nên, đừng lúc nào cũng nghĩ hẹn gặp riêng là hẹn hò." Huang Renjun nhàn nhạt nói, nhưng mà một idol nữ lại chủ động tìm đến để hẹn gặp riêng thì không tốt lắm, quá lớn gan rồi.

"Tớ còn thấy mấy idol nữ lén nhìn Jisung nữa kìa." Lee Jeno ngồi bên bắt đầu trêu ghẹo, "Park Jisung nhà chúng ta hôm nay cực kì đẹp trai."

Park Jisung không thèm để ý đến mấy ông anh trẻ trâu của mình.

Cậu đang bực bội lắm.

Có staff cầm máy quay đến để quay content hậu trường, nói về những sân khấu kết hợp của các tiền bối đi trước, ai nấy đều lộ ra vẻ khao khát, ghen tị chờ đến ngày này. Lee Haechan thuận miệng hỏi Zhong Chenle rằng mình muốn kết hợp với ai nếu có cơ hội diễn những màn cuối năm như thế này và sau đó chính Haechan nhìn em trai với ánh mắt đầy kỳ vọng. Zhong Chenle cố tình do dự thật lâu rồi nói rằng "Dĩ nhiên sẽ là Mark Lee rồi." Anh nhìn biểu cảm thất vọng có phần cường điệu của ai đó khiến tất cả mọi người bật cười.

Chỉ có Park Jisung là không cười.

Cậu nhớ trước đây, khi cả hai vẫn hay nói về cơ hội được cover cùng nhau, Zhong Chenle luôn nói rằng giọng hát của cả hai rất hợp nhau. Park Jisung nói với nụ cười trên môi rằng sẽ thật hoàn hảo khi cả hai thành lập một nhóm nhỏ, "Chỉ cần chúng ta thôi là đã đủ một vocal một rapper rồi". Zhong Chenle cười rạng rỡ nói "Đúng vậy! Chúng ta còn có cả main dancer nữa. Jisung của tớ nhảy tốt như vậy mà."

Lúc đó hai người bọn họ đều cười rất hạnh phúc, đôi mắt lấp lánh ánh sáng như sao trời nhìn lẫn nhau, ghi nhớ dáng vẻ của đối phương vào sâu trong đáy mắt.

Park Jisung thất thần nhìn thẳng vào Zhong Chenle.

Đôi giày không vừa chân nhưng vì mang đã lâu, bàn chân trải qua rèn luyện mỗi ngày trở nên thích nghi với môi trường, những ngón chân đau đớn vì bị ép chặt theo thời gian biến cơn đau thành quen thuộc, cảm thấy như thế này cũng không có gì là không tốt. Nhưng về sau, khi không còn đi đôi giày không vừa chân ấy nữa, thoải mái cũng có nhưng lại thấy thiếu thiếu. Như thể sự đau đớn đó đã biến thành một bộ phận không thể thiếu, lúc này cậu mới nhận ra rằng đôi giày không vừa chân kia cũng là đôi duy nhất của mình.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Zhong Chenle quay đầu nhìn lại. Lần này không có ai tránh đi, đôi mắt chăm chú nhìn đối phương. Dưới ánh mắt ấy là sóng ngầm cuồn cuộn không ai nhìn thấy được, ngoại trừ bọn họ.


Điều tệ nhất khi yêu bạn thân là những cảm xúc đôi khi như bị ẩn giấu trong tình cảm bạn bè, thường thì tình cảm đó sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời.

Những cảm xúc như ghen ghét hay lòng tham chiếm hữu; những tình cảm nóng hổi không thể nào nói ra bằng lời; những lưu luyến đẹp đẽ khi chưa hề thừa nhận nhưng cũng không cự tuyệt gần như bóp nghẹt cả hai.

Tham lam lại cẩn thận từng li từng tí, hưởng thụ loại cảm giác trong lòng biết rõ nhưng vẫn mập mờ không tên.

Cả hai có thể nắm tay, có thể mười ngón đan xen, có thể quang minh chính đại mượn lý do là trước ống kính nói ra những lời thật lòng.

Chỉ là không có cách nào để quanh minh chính đại yêu, không có cách nào hôn lên gò má của đối phương.

Làm bạn so với làm người yêu lâu dài hơn.

Zhong Chenle nghĩ, chia tay thì chia tay nhưng bạn bè vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Park Jisung nghĩ, trên thế giới này không có đôi bạn nào đặc biệt như cậu có.

Tết năm nay vẫn không thể về nhà, Huang Renjun muốn đi ăn lẩu với người nhà ở Hàn, anh hỏi xem Chenle có muốn đi cùng mình hay không. Zhong Chenle nhìn thời tiết ngày càng lạnh, cũng lười đi ra ngoài nên nói muốn nấu mấy món ở nhà, vừa ăn vừa xem phim qua giao thừa.

Đang lặt rau thì Park Jisung gọi đến.

Zhong Chenle do dự một lúc vẫn quyết định bắt máy: "Sao vậy?"

"....Mẹ tớ hỏi cậu, tớ nói rằng cậu vẫn ở một mình thôi nên mẹ tớ muốn gọi cậu đến nhà ăn cơm."

Park Jisung vẫn còn đang lảm nhảm gì đó, Zhong Chenle liền cắt lời: "Biết rồi. Bây giờ tớ sang đây."

Cậu lau tay, thay quần áo, bắt xe tới nhà Park Jisung.

Người nhà của Park Jisung rất nhiệt tình, cơm tối đã chuẩn bị xong, gọi cậu ngồi vào bàn ăn. Park Jisung lề mề chọn chỗ bị mẹ Park ấn ngồi xuống bên cạnh cậu.

Vẫn không nói chuyện, Zhong Chenle rất lễ phép trả lời tất cả những câu hỏi đầy lo lắng mà người nhà Jisung đặt ra cho cuộc sống một mình của bản thân, còn Park Jisung vẫn cúi đầu gắp đồ ăn.

"Jisung, gắp đồ ăn cho Chenle với chứ, cái thằng nhóc này sao chỉ lo ăn mãi thế."

Zhong Chenle nghe thế thì dừng đũa, lẳng lặng nhìn dáng vẻ bối rối không biết làm sao của Park Jisung.

Bởi vì trong khoảng thời gian vì ý nghĩ "thoát khỏi ràng buộc" nên cả hai không được tự nhiên, nhưng anh cũng không có ý định để Park Jisung phải xấu hổ, nói: "Không sao đâu ạ, để con tự gắp."

"Cậu ăn đi." Cậu còn chưa nói xong, Park Jisung đã gắp một phần đồ ăn bỏ vào chén, đầu cúi rất thấp, âm thanh vẫn rầu rĩ như thế.

Zhong Chenle buồn cười, gắp phần đồ ăn kia đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói lời cảm ơn

Park Jisung vẫn không nói câu nào nữa, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi, Zhong Chenle muốn giúp thu dọn chén đũa nhưng lại bị mẹ Park đẩy ra khỏi nhà bếp: "Con đi tìm Jisung chơi đi, mấy thứ này sao lại cần đến con làm được chứ."

Park Jisung đứng ngoài ban công nhìn tuyết rơi đến xuất thần, Zhong Chenle lặng lẽ đi đằng sau cậu.

Zhong Chenle lần đầu tiên đến Hàn Quốc vào mùa đông, năm đó tuyết rất lớn khiến anh rất hưng phấn. Park Jisung không hiểu vì sao anh lại kích động như thế và Zhong Chenle cũng không định giải thích, chỉ cưỡng ép lôi Jisung ra ngoài chơi ném tuyết. Sau đó, khi Park Jisung biết được nơi Chenle sinh ra không mấy khi có tuyết rơi, lúc đó vừa vặn rơi trúng vào những ngày cuối năm Zhong Chenle muốn về quê ăn tết. Lúc đó Park Jisung nửa đùa nửa thật nói, "Chenle hyung đừng về Thượng Hải nữa, anh ở đây qua mùa đông được không? Năm nào em cũng sẽ chơi ném tuyết với anh."

Lúc đó cậu cười nói, "Được. Không được nói điêu đấy nhé."

"Park Jisung, cậu còn giữ lời nói đó không?"

Có câu nào cậu nói trước ống kính là thật lòng không? Sự mập mờ giữa chúng ta là thật tình hay là do "định mệnh" ép chúng ta tạo thành tình cảm?

Muốn tiếp tục như thế sao?

Vẫn nên kết thúc chuyện này đi thôi.

"Park Jisung." Nó đang chăm chú nhìn tuyết rơi thì giọng nói của Chenle đột ngột vang lên từ phía sau.

"Park Jisung." Zhong Chenle chậm rãi đi đến bên cạnh cậu. "Chúng ta đừng làm bạn nữa."

Park Jisung sững sờ.

Đôi mắt đột nhiên trở nên chua xót vì một lý do nào đó, và một câu thoại trong bộ phim Hoàng tử bé hiện lên trước mắt cậu:

Bạn sẽ phải chấp nhận rủi ro rơi nước mắt khi bạn muốn gắn kết với một ai đó.

Cậu và Chenle là minh chứng cho điều đó.

Sợi tơ hồng của số phận buộc cả hai lại với nhau, định mệnh không thể chối bỏ của họ rối ren và ngổn ngang quấn quýt, bao nhiêu cảm xúc của cậu bị số phận tác động mạnh mẽ bởi người này xông vào cuộc đời cậu như ngọn lửa hừng hực.

Phải mất quá nhiều thời gian để nhận ra rằng, cho đến cuối cùng bọn họ sẽ vướng víu như thế này suốt quãng đời còn lại. Những kẻ đã từng được hưởng sự ấm áp, vốn dĩ đã coi đó là điều hiển nhiên càng cảm thấy quý giá hơn sau khi đánh mất nó.

Quả thực không thể tách rời và phụ thuộc lẫn nhau.

Cậu cố gắng ổn định lại hô hấp hỗn loạn của mình.

"Không phải đã nói.....đã quyết định là không muốn thân mật như thế nữa sao?"

Tại sao lại không thể tiếp tục làm bạn?

"Park Jisung, cậu là đồ ngốc đấy à?" Zhong Chenle nhìn Park Jisung chằm chằm bằng đôi mắt sáng rực như sao trời.

Vừa nãy thôi, khi nhìn thấy bóng lưng của Jisung, anh đột nhiên cảm thấy, những động chạm nhẹ nhàng, những lúc con tim đập rộn lên khi bên nhau đều đã có đáp án.

Cả hai làm bạn đã quá lâu, lâu đến mức quên rằng còn có thể là yêu.

Dũng khí lớn nhất của cuộc đời này chỉ có phép Chenle tiến về phía trước một bước.

Trái tim như chìm trong nồi nước sôi, gần như bốc cháy. Mọi âm thanh xung quanh dường như đã biến mất như thể đã chết chìm trong nhịp tim điên cuồng.

Park Jisung nhìn Zhong Chenle đến gần mình, đầu ngón tay cũng run hết cả lên. Cậu cảm thấy, dường như tiếng tim đập của mình có thể đã bị cả thế giới nghe thấy mất rồi.

Park Jisung khan giọng đáp: "....Tớ không phải."

"Nhưng cậu có thể là kẻ ngốc bất cứ lúc nào."

Được rồi.

Mặc kệ đó là sự sắp đặt, mặc kệ những cái gọi là fan service, cũng không muốn nghĩ đến đó là định mệnh nữa.

Dù định mệnh có tồn tại hay không, liệu số phận có ràng buộc cả hai với nhau thì chỉ cần ngay thời khắc này họ biết rằng mình yêu đối phương là được rồi.

Thời khắc này tớ cảm thấy tớ yêu cậu, không thể sống thiếu cậu được. Không cần nghĩ đến tương lai nhưng chỉ hy vọng khoảnh khắc này có thể là vĩnh hằng.

Zhong Chenle hơi kiễng chân hôn lên môi Park Jisung.

Cửa sổ ngoài ban công đóng không chặt, thoáng chốc có cơn gió lạnh thổi qua. Đôi má của Chenle lạnh buốt nhưng nụ hôn lại nóng như lửa.

Park Jisung siết chặt tay anh, dùng ngón tay truyền nhiệt độ của mình vào trái tim Chenle.

"Vậy không làm bạn nữa thì cậu muốn làm gì?" Park Jisung cố tình hỏi.

Từ mặt đến tai Chenle đã đỏ ửng, Park Jisung không kiềm được đưa tay lên mân mê dái tai hồng hồng của anh.

"Thì....tùy cậu!" Zhong Chenle đẩy tay cậu ra, trốn tránh ánh mắt dịu dàng như nước xoay sang chỗ khác. "Cậu nhanh xuống sân, tớ muốn chơi ném tuyết."

Park Jisung tựa bên cửa sổ nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Zhong Chenle phì cười.

Trưởng thành cũng không có gì là không tốt. Cậu cười đi theo phía sau.

Bởi vì bọn họ còn rất rất nhiều thời gian để cùng khám phá tình yêu đẹp đẽ, dũng cảm, liên tục sắp chực trào ra khỏi lồng ngực mình.


FIN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top