Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ế, vậy lúc nãy sao cậu ngồi lên người mở nút áo của mình còn kích thích mình nữa - Hắn giả vờ ngạc nhiên

-Mình chỉ đùa thôi mà. Ai bảo cậu lơ câu hỏi của mình. Nói chuyện mà mặt cứ nhìn ra ngoài cửa sổ - Tôi lúng túng

-Không biết, cậu làm mình "lên" rồi, phải giải quyết cho mình thôi.

Sunghoon nói đúng thật, tôi có thể cảm nhận được phần dưới của hắn đang cương lên.

-Chúng ta còn nhỏ mà, không được đâu - Tôi đỏ mặt đẩy hắn ra.

Hắn nhìn tôi mỉm cười.

-Vậy cho mình hôn một cái thôi, hen!!

-Không! - Tôi cương quyết

Mặt hắn thoáng buồn, hắn buông tôi ra rồi quay lưng lại với tôi.

-Có mỗi cái hôn cũng không cho. Sao keo kiệt thế - Hắn tỏ vẻ giận dữ

-Thôi mà, có gì đâu. - Tôi nói

Tôi ôm lấy Sunghoon, áp mặt vào bộ ngực rắn chắc của hắn. Hắn bỗng cầm lấy tay tôi, rồi quay lại. Hắn bất ngờ hôn lên trán và ôm chầm lấy tôi.

-Mình không cần, như vậy là quá đủ rồi. Mình chỉ muốn mãi như thế này. Dù có phải chết trong tay cậu, mình cũng sẽ không hối hận.

Tôi ngước nhìn hắn.

-Cậu nói thật chứ? Dù có phải chết trong tay mình, cậu cũng sẽ không hối hận chứ??

-Không tuyệt đối không.

-Vậy thì chúng ta cùng chết nhé!

Hắn nhìn tôi, hơi ngạc nhiên.

-Ừ - Hắn mỉm cười

Tôi với tay lại chỗ bàn và nắm lấy con dao gọt hoa quả....rồi rà lên khắp người Sunghoon.

-Để xem, nên đâm chỗ nào thì chết ngay đây.

-Chỗ này nè.

Hắn cầm lấy tay tôi đưa lại đúng vào vị trí tim hắn. Tôi có thể cảm nhận nhịp đập trái tim hắn. Rất bình thản. Không loạn một nhịp nào. Cậu không biết mình sẽ làm thật sao Sunghoon?

-Mình làm thiệt đó!

-Ừ, đâm đi, mình cũng đang nói thật lòng mà.

Tôi lại nhìn vào ánh mắt hắn, rất cương quyết. Cậu không sợ tí nào sao Sunghoon? Mình hận cậu, mình sẽ giết cậu, sẽ giết cậu đấy! Cậu phải cảm nhận được chứ, mau đẩy mình ra đi, trước khi mình làm điều đó.... Tôi nắm chặt lấy con dao.................

Tôi nắm chặt lấy con dao rồi hướng về phía hắn. Nơi lưỡi dao đâm, máu đã chảy ra. Tôi nhìn hắn, hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt vẫn không chút run sợ.

-Đủ rồi! Đây là hình phạt cho cái tội không chịu nghe lời mình để phải nằm viện như thế này. Nếu hôm đó, mình không cho máu chắc giờ cậu đã không thể nằm đây - Tôi nói rồi rút con dao ra, quay lưng lại với hắn.

Hắn ôm tôi thật chặt, hơi ấm từ hắn truyền sang tôi.

-Sao cậu không đâm sâu nữa, vẫn chưa hết giận mà - Hắn nói rồi hôn lên mái tóc tôi

-Bộ cậu không biết đau sao, mình đâm sâu rồi đấy - Tôi nói với vẻ thản nhiên nhưng trong lòng đầy lo lắng

-Mình đã nói rồi, mạng sống này của mình là do cậu đem lại, cậu muốn lấy lúc nào cũng được.

-Đừng nói nữa, không là mình đâm thật đấy - Tôi cố để hắn không trông thấy những giọt nước mắt đã lăn dài trên má - Thôi mình về phòng đây.

-Khoan đã, mình còn có chuyện muốn hỏi Sunoo. Hôm đó, làm sao mà Sunoo có nhóm máu AB Rh(D) âm? Cậu mang nhóm máu B mà?

-"Hoán huyết" - Tôi đáp

-Chẳng lẽ cậu...

-Uhm, mình dùng thuật hoán huyết để đổi nhóm máu thật của mình.

-Nhưng "thuật hoán huyết" chỉ có thể dùng một lần trong đời thôi. Cậu làm như vậy nếu có bề gì mà không có máu truyền gấp sẽ rất nguy hiểm - Hắn lo lắng

-Lúc đó mình đâu có nghĩ được nhiều đến vậy. Nhưng cậu yên tâm, mình không hối hận đâu - Đúng vậy, không hối hận!!!

-Cảm ơn cậu rất nhiều. - Hắn nói mà không dám nhìn thẳng vào mắt tôi

Tôi mỉm cười rồi rời khỏi vòng tay hắn.

-Mai mình xuất viện, cậu cũng vậy, hay tụi mình đi chơi đi.

-Chứ không đến lớp hả - Tôi ngạc nhiên

-Trời đất, lúc nãy cậu không nghe Jaeyun với Jungwon nói hả? Từ ngay mai, trường ta sẽ nghỉ để chuẩn bị cho buổi văn nghệ cuối tuần đó. Cậu đi với mình chứ?

-...................

-Sunoo?

-Uhm, mình đi chứ, đi chứ...bất cứ nơi nào cậu đến, mình cũng sẽ đi theo - Tôi quay lại nhìn hắn mỉm cười rồi bước ra khỏi cửa

............

-Bệnh viện đa khoa Seoul-

9h30p

-Anh Sunghoon ơi, đến giờ uống thuốc rồi - Cô y tá thân thiện nói

-Uhm, cảm ơn chị!

-Anh đẹp trai quá nhưng hình như chưa có bạn gái thì phải. Hay cho em làm bạn gái nhé.

-Hì, em có "người yêu" rồi. Xin lỗi chị nha. Mà em chỉ mới học lớp 10 thôi ạ, chị cứ xưng anh ngại lắm.

-À được thôi, chị giỡn chút mà!! Ai vậy? Có phải là cậu Sunoo ở phòng 208 không. Chị thấy cậu ấy dễ thương, lại hay tới phòng em chăm sóc (Chăm sóc cái gì. Mới đâm người ta hồi sáng. May là đã tự hồi phục)

-Haizz. Em cũng chỉ ước như vậy. Nhưng....em...không xứng đáng với tình cảm của cậu ấy. Em đã làm rất nhiều việc có lỗi với Sunoo. Nếu cậu ấy biết chắc sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu.Vả lại em cũng đã có người yêu rồi.

-Người yêu gì mà em nằm viện thế này cũng không đến thăm một lần. Chị nói em biết, chưa chắc gì người đó đã yêu em thật lòng đâu. Người ta nói "Hoạn nạn mới biết chân tình mà".

-Chị đừng nói vậy, có việc xảy ra nên cậu ấy không thăm em được thôi - Sunghoon thoáng buồn

-Thôi em uống thuốc đi, mai là xuất viện rồi. Chúc mừng em nha!

-Uhm, cảm ơn chị.

-Thôi chị đi đã. Em nghỉ ngơi đi.

Cô y tá đi ra ngoài để lại Sunghoon một mình trong phòng. Cậu nằm yên suy nghĩ về những lời tên bắt Hanbin nói lúc sáng.

Cậu phải làm sao đây. Cậu rất yêu Hanbin nhưng chỉ nghĩ đến việc phải giết Sunoo, cậu lại cảm thấy nhói đau. Từ khi bắt đầu, cậu đã tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ để mình có một chút cảm giác nào với Sunoo. Nhưng mấy hôm nay ở bên cậu ấy, Sunghoon phát hiện ra mình có một cảm giác rất lạ, một cảm giác mà ở bên Hanbin cậu chưa từng có được. Cậu đang cảm thấy rất sợ, rất sợ mình sẽ thích cái cảm giác ấy. Cậu sợ mình sẽ phản bội Hanbin. Cậu sợ sẽ làm Hanbin đau lòng.

-Tại sao lúc sáng cậu không giết mình cho rồi hả Sunoo? Tại sao vậy? Mình biết cậu đã biết hết mọi chuyện. Nhưng tại sao, tại sao.....?

Suy nghĩ của Sunghoon bị đứt đoạn khi cơn buồn ngủ chợt ập đến....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top