Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanbin mỉm cười liếm lấy bàn tay đầy máu.

-He he, rất tiếc, đây là cái giá phải trả cho việc không giữ lời hứa.

-Tại sao? - Sunghoon lúc này không thể nhận ra Hanbin được nữa

-Anh ngây thơ quá! Tất cả chỉ là một vở kịch thôi. Và hình như, tôi đã diễn rất xuất sắc vai của mình nhỉ? - Hắn bóp cổ anh

-Cậu lừa tôi!! - Sunghoon nói như chợt phát hiện ra điều gì

-Chỉ tại anh quá tin người thôi. Từ khi ở trong khu rừng cấm, tôi đã bắt đầu vai diễn của mình. Ha, thật ngu ngốc. Anh không bao giờ suy nghĩ, tại sao một đứa trẻ yếu ớt như tôi lại dám một mình đi vào khu rừng này.

-Đồ khốn...

-Anh chắc đang đau khổ lắm nhỉ. Giết cả người mình thích chỉ vì một lời hứa vớ vẩn. Haizz, tôi đã điều khiển tình cảm của anh bằng nghi thức uống máu, nhưng xem ra, anh đã quá thích cậu ta rồi.

-Sao?

-Còn nhớ hôm tôi té xuống sông không. Ha ha, thật ra, đó chỉ là mưu kế để anh cho máu cứu tôi thôi. Và ngay lúc đó, tôi đã thực hiện nghi thức uống máu, điều khiển trái tim anh, làm cho anh chỉ mãi nhớ về tôi thôi. Nhưng anh phải cảm ơn Sunoo đấy. Không hiểu sao? Mỗi lần bên cậu ta, lời nguyền của nghi thức lại bị yếu đi thấy rõ. Chính những lúc ấy tôi không còn cảm nhận thấy anh nữa. Vì vậy, tôi đành phải đưa ra hạ sách, sai người tìm mọi cách làm bị thương cậu ta, nhằm làm yếu đi phép thuật. Nhưng lần nào, cậu ta cũng được anh cứu.

-Thì ra tất cả mọi chuyện, đều do...

-Do tôi. - Hắn lấy tay vuốt ve gương mặt Sunghoon - Thật đáng tiếc, tôi đã có người trong lòng, nếu không cũng sẽ đổ dưới chân anh đấy.

-Người...người trong lòng? - Sunghoon ấp úng như không thể tin vào tai mình

Một bàn tay vòng qua, ôm lấy eo Hanbin.

-Soobin!!

-Đừng ngạc nhiên vậy chứ!

Sunghoon mỉm cười, cuối cùng cậu cũng đã hiểu, hiểu tất cả. Sự thật, thật cay đắng...

-Thôi còn lại để anh giải quyết đấy. Cho hắn thăng thiên luôn đi anh. Làm cho gọn vào, tối nay em có thưởng!!!

-Ok, em bé của anh.

Hanbin cúi xuống nhặt viên ngọc rồi tiến lên chỗ tên thủ lĩnh.

-Chúc mày lên đường vui vẻ. - Soobin nắm lấy con dao cắm ở tim, rút mạnh

Cơn đau chiếm lấy cơ thể Sunghoon, làm tê liệt từng giác quan của cậu. Hơi thở của cậu đã khó nhọc, giờ càng yếu ớt hơn. Bỗng, một hình ảnh hiện ra trong đầu cậu, rất rõ.

-Sunoo...

Sunghoon chỉ còn có thể nhớ đến khuôn mặt cậu, chỉ có thể là cậu thôi.

-Anh yêu em...

-Tiêu diệt. - Tia sét bắn ra từ sau lưng Sunghoon. Nhưng cậu không cảm thấy đau đớn. Hình như không trúng?

-Mau cầm máu cho cậu ấy. Để mình lo. - Tiếng nói vang lên, nghe rất quen

-"Hồi phục". - Lại một giọng nói khác, cũng khá quen thuộc

-Huỷ diệt.

-Áaaaaa

Sunghoon nghe thấy giọng Hanbin hét lên. Hình như, cậu ta bị trúng phép. Và sau đó, là tiếng hét của rất nhiều tên thuộc hạ khác. Chắc cũng bị trúng chú.

Sunghoon không thể nhìn rõ người đang thực hiện chú nhưng chắc chắn là rất lợi hại, vì "huỷ diệt" - Thần chú tiêu diệt cấp cao, không phải ai cũng sử dụng được. Mắt Sunghoon đang mờ dần, nhưng không hiểu sao, thính giác vẫn còn hoạt động.

-Khốn nạn. "Kết giới thuật", "Di chuyển" - Giọng tên thủ lĩnh vang lên

-Không, chúng ta không thể bỏ Hanbin lại, thủ lĩnh. - Tiếng tên Soobin thất thanh

-Nó chết rồi, đi theo làm vướng chân tay. Nghe đây bọn kia. Tau sẽ quay lại đấy. Đến lúc đó hãy coi chừng, hãy coi chừng. "Nổ tung"!! - Giọng tên thủ lĩnh vang lên

Sau câu chú của hắn, mặt đất bỗng chấn động.

-Không hay rồi, chú nổ đấy, mau ra khỏi đây!!

-"Bảo vệ".

Đó là câu thần chú cuối cùng Sunghoon nghe được, trước khi ngất đi...

-Sunghoon, Sunghoon... tỉnh lại đi. - Tiếng Jaeyun gọi

Hắn từ từ mở mắt ra.

-Jaeyun..? - Hắn nói, giọng vẫn còn yếu

-May quá, không sao rồi. Khâm phục tài chữa trị của Jongseong đó.

-He he, quá khen đội trưởng.

-Làm sao mà Sunghoon... - Hắn ngạc nhiên

-Phải cảm ơn tụi này đi, nhờ có tụi này nên Sunghoon mới sống được đó.

-Sao?

-Hì, tối hôm qua, lúc Sunghoon đưa Sunoo về nhà, nhìn sắc mặt Sunghoon, Jaeyun đã linh cảm có chuyện không hay. Thế là đành phải tìm đủ mọi cách lôi bằng được Jongseong cùng đi xem thế nào. Tụi này theo dấu xe Sunghoon đến nhà. Đứng chờ một lúc, thì thấy trong nhà bỗng nhiên tắt điện. Tưởng hai người ngủ rồi nên định về. Nhưng đột nhiên, Jongseong lại thấy một bóng đen nhảy ra từ cửa sổ. Jaeyun thấy không ổn nên bảo Jongseong phá cửa vào nhà. Đi vào phòng Sunghoon thì đã thấy Sunoo ngất đi. Đoán người ra từ cửa sổ là Sunghoon nên bảo Jongseong cầm máu cho Sunoo rồi hai đứa đuổi theo. May là đến kịp chứ không là Sunghoon mất mạng rùi.

-Nói vậy không lẽ hai người là....?

-Đúng vậy, xin tự giới thiệu. Jaeyun là truyền nhân của dòng tộc ngọc hệ Hỏa và Jongseong là người của dòng hệ Thổ.

Jongseong nhe răng cười.

-Sao trước đến giờ Sunghoon không biết, thật sự Sunghoon không cảm nhận được.

-Sao mà biết được, tụi này đã khống chế năng lực mà, chỉ có năng lực đặc biệt như Sunoo mới cảm nhận được thôi.

-Sunoo? - Hắn nói như nhận ra điều gì - Sunoo đâu, Sunoo không sao chứ, Sunghoon đã...

Jaeyun mỉm cười đứng dang ra, mở tầm nhìn cho hắn. Tôi đang im lặng ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Nãy giờ nghe hết mọi chuyện. Hắn nhìn tôi một lát rồi nói:

-Ưm, Jaeyun, mình có chuyện muốn nói với Sunoo, Jongseong và Jaeyun có thể...

-Biết rồi. Tụi này đi nhen. Không làm phiền hai bạn nữa. Cần gì cứ gọi.

-Cảm ơn.

Jaeyun và Jongseong rời khỏi phòng, để lại tôi và hắn. Hắn không nói một tiếng nào, còn tôi thì vẫn ngồi nhìn ra cửa sổ. Một lát sau, tiếng hắn cực nhọc xuống giường phá tan sự yên lặng. Tôi vẫn ánh mắt đó, lòng rối rắm. Bỗng một vòng tay ôm chặt lấy tôi, tôi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc.

-Sunoo

-..........................

-Vẫn còn giận mình?

-.............................

-Mình xin lỗi, mình không biết phải nói sao nữa, mọi chuyện....

-Cậu không cần phải giải thích, mình rất tiếc về chuyện của cậu và Hanbin. Mình không ngờ Hanbin là một người như vậy. Mình biết cậu đang rất đau khổ. - Tôi nói, khoé mặt bỗng cay cay. Tôi không dám nhìn hắn, không muốn để hắn thấy bộ dạng yếu đuối của tôi lúc này.

Sunghoon bỗng xoay tôi lại.

-Sunoo, nhìn mình. Nghe mình nói đây. - Hắn nhìn vào mắt tôi, cương quyết - Mình thừa nhận, lúc đầu gặp cậu, mục đích của mình chính là viên ngọc trong người cậu. Mình đã làm mọi thủ đoạn để có được nó, mình đã lừa dối cậu, mình sai, mình thừa nhận. Nhưng những ngày bên cậu, mình bỗng nhận ra mình đã có tình cảm với cậu. Mình rất đau khổ. Mình tự trách mình sao lại trơ trẽn đến mức cùng một lúc lại có thể thích đến hai người. Nhưng sau tất cả mọi việc, mình nhận ra - Hắn bỗng nhìn tôi, rất âu yếm

-Mình nhận ra tình cảm của mình đối với Hanbin chỉ đơn thuần là vì ơn nghĩa, cậu ta đã cứu sống mình một lần. Mình rất biết ơn. Nhưng đối với cậu, mình đã có thể khẳng định tình cảm của mình... Sunoo, hyung yêu em! Hyung yêu em rất nhiều Sunoo ạ! Ở bên cạnh em, hyung cảm thấy mình rất bình yên. Hyung muốn che chở cho em, hyung muốn bảo vệ em. Hyung muốn ở bên em mãi mãi.

Tôi nhìn hắn, không chớp mắt. Tai tôi không bỏ sót bất kỳ chữ nào. Thật quá đỗi ngạc nhiên. Nước mắt tôi bỗng trào ra, tôi hạnh phúc quá, thì ra hắn đối với tôi từ trước đến giờ là thật lòng, hắn thật sự chỉ vì muốn trả ân tình cho Hanbin...

-Sunghoon. - Tôi mừng rỡ ôm lấy hắn, nước mắt tôi thấm ướt vai áo hắn. - Em xin lỗi, em thật tệ, em đã không cho hyung lấy một lần giải thích.

-Không, không phải lỗi tại em, tại hyung quá bất cẩn bị người khác lợi dụng. Hyung đã làm em đau lòng. Nhưng em yên tâm, hyung sẽ không xa em nữa đâu. Dù chỉ còn mấy ngày cùng em sống trên cõi đời này, nhưng hyung sẽ không hối hận. Hyung nguyện được chết cùng em.

-Hả? Ý hyung là sao! - Tôi hơi ngạc nhiên

-Uhm, em đã bị mất viên ngọc, chắc không thể cầm cự lâu được nữa. Đến lúc đó, hyung cũng sẽ phá huỷ viên ngọc trong cơ thể mình để đi theo em. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi - Hắn nhìn tôi rất chân thành

-Sunghoon, thật ra thì viên ngọc....

-Tất cả đều do lỗi của Sunghoon. Giờ Sunghoon tính sao đây?

Jaeyun mở cửa đi vào trước con mắt ngạc nhiên của hai đứa tôi.

-Jaeyun, cậu chưa về hả. Vậy nãy giờ, Jaeyun... - Tôi đỏ mặt

-Phải, nghe hết tất cả.

-Dám nghe lén tụi mình nói chuyện hả? Muốn gì đây? - Hắn đùa

-Thì phải lén mới nghe được những lời cảm động như vậy chứ. He he. - Jongseong cũng ở đó

-Nhưng như vậy vẫn chưa đủ đâu. Sau những gì Sunoo đã làm cho Sunghoon, giờ Sunghoon muốn bù đắp cho Sunoo cũng sắp hết cơ hội rồi....

-Sunoo....- Hắn cúi gầm mặt, nhìn hắn buồn tội kinh khủng

Tôi ngạc nhiên quay sang Jaeyun, vừa định nói thì bị Jaeyun nhanh như cắt bụm chặt miệng tôi.

-Sunoo, Sunoo có sao không? Sao đột nhiên lại ói ra máu vậy nè. - Jaeyun tự nhiên hoảng hốt

Tôi lại một phen ngạc nhiên khi nhìn vào bàn tay nó. Đỏ như máu, cậu ta bôi cái gì lên vậy trời??

-Sunoo, em có sao không? Em đau chỗ nào hả, nói hyung nghe đi Sunoo. - Sunghoon hoảng hốt thật sự, đẩy Jaeyun ra đỡ lấy tôi

-Sunghoon, Sunoo không sao đâu. - Tôi cố trấn an

Tôi nhìn bọn Jaeyun tủm tỉm cười rồi lại nhìn hắn.

-Không sao mà máu me đầy mình vậy hả. Em đau chỗ nào phải nói hyung nghe chứ. Sao cứ làm hyung lo vậy Sunoo? - Hắn nói giọng nghẹn ngào

Tôi bỗng cảm thấy tay mình ươn ướt, Ngước mặt lên nhìn hắn. Hắn... khóc, thật sự thì hắn đang khóc. Tôi ngạc nhiên nhìn hắn không chớp mặt và hình như bọn Jaeyun cũng không khác hơn. Hắn rất mạnh mẽ, nhưng sao bây giờ lại...

-Sunghoon, sao hyung?

-Em lúc nào cũng vậy, luôn làm cho hyung lo lắng và đau khổ. Tại sao em cứ chịu đựng một mình, tại sao em đau đớn lại không cho hyung biết. Đối với em, hyung là thứ gì. Em hận hyung đến thế sao, Sunoo? - Hắn nói, nước mắt vẫn không ngừng rơi

Hắn bình thường luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẻ nhưng tôi biết trong lòng hắn lại thật sự rất yếu đuối.Thật buồn cười, tuy không hiểu tại sao, nhưng tôi lại thích hắn lúc bây giờ, Sunghoon của tôi bây giờ rất chân thật, rất ấm áp. Tôi cảm thấy đã hiểu được nhiều hơn về hắn, con người hắn, tâm hồn hắn.

-Sunghoon. - Tôi nhẹ nhàng gọi tên hắn

Hắn ngước nhìn tối, mắt vẫn còn ướt. Tôi không kiềm chế được, đặt lên môi hắn một nụ hôn, nụ hôn rất sâu, giải toả hết bao nhiêu khao khát bấy lâu nay.

Em đã cảm nhận được hyung, em đã hiểu được nỗi lòng của hyung. Hắn hơi bị bất ngờ nhưng ngay sau đó hắn lập tức thích nghi. Hắn ôm chặt tôi hơn, nụ hôn hắn trao tôi lại càng mãnh liệt hơn bao giờ hết. Trước khi chìm đắm hoàn toàn trong nụ hôn mê say của hắn, tôi vẫn còn chút tỉnh táo để nhận ra ánh mắt ngạc nhiên của hai đứa bạn. Tôi ngượng ngùng đẩy nhẹ Sunghoon ra.

-Xin lỗi hai cậu nhé.

-Ghê nhen, dám làm vậy trước mặt tụi này luôn đó. Hai bạn thiệt hết nói nỗi! - Jaeyun cố đùa để giấu đi gương mặt đang đỏ lên vì xấu hổ

-Jongseong, Jongseong cũng muốn được như Sunghoon, hic hic.

Jaeyun thúc cùi trỏ làm Jongseong nhăn mặt.

-Thôi, tụi này không làm phiền hai bạn "ân ái" nữa. Về nhé.

Tôi đỏ mặt chẳng nói được gì.

-Uhm, cảm ơn nhé. Thành thật mà nói, hai bạn ở lại làm Sunoo ngại ngùng mãi, Sunghoon chẳng làm ăn được gì cả, he. - Hắn đùa

-À, dám nói vậy hả. Vậy tui ở lại đây luôn, phá đám cho bõ ghét.

-Không! - Tự nhiên cả hai đứa cùng đồng thanh nói rồi lại nhìn nhau, đỏ mặt

-Giờ là đuổi luôn rồi. Thôi đành vậy. Sunghoon, hyung giao báu vật của lớp cho chú quản lý đó, Sunoo mà có bề gì thì đừng nhìn mặt hyung nữa nha.

-Biết rồi hyung ạ.

-Im, đã nói hết đâu. - Jaeyun ra giọng lớp trưởng - Nhớ "làm" nhẹ nhẹ nhàng thôi chứ kẻo sáng mai em nó không đi học được đâu...

Tôi đỏ mặt không biết giấu vào đâu.

-Jaeyun, nói gì kì vậy.

Jaeyun lại được trận cười hả hê.

-Thôi, hyung về, hyung về.

...

Hắn tiễn Jongseong và Jaeyun xuống nhà rồi trở vào.

-Hai cậu ấy về rồi.

-À,Uhm. - Tôi ấp úng

-Chỉ vậy thôi sao?

-Hả?

-Sunoo à, hyung muốn...

-À, quên, Sunghoon. - Tôi cố đánh trống lãng - Viên ngọc của em đã lấy lại được rồi.

-Sao? - Hắn ngạc nhiên

-Lúc nãy Jaeyun chỉ đùa hyung thôi. Bây giờ em không sao rồi.

Mặt hắn bỗng tối sầm.

-Sunoo...

Hắn quay mặt đi chỗ khác, hình như hắn giận!?

-Ha. Tức cười thật, mấy cậu xem tôi như kẻ ngốc vậy. Hừ...

-Sunghoon, đừng vậy chứ. Sunoo xin lỗi.

-Cũng đúng thôi, hyung đã lừa Sunoo như vậy thì bị Sunoo lừa lại cũng có sao đâu.

Tôi vòng tay ôm cổ hắn. Quái, bình thường hắn có hay giận dỗi như vậy đâu.

-Em xin lỗi hen, không phải em cố ý đâu. Do Jae...

Hắn nắm lấy tay tôi rồi xoay người lại, nhanh như chớp, hắn đè tôi xuống giường.

-He he, mắc mưu rồi nhé.

-Sunghoon... - Tôi hoảng hốt

-Ai thèm giận làm chi. Nhìn em lo lắng dễ thương quá. Chọc cho vui, hehe.

-SUNGHOON. - Tôi bốc lửa

-Ấy ấy, nóng thế. Hyung làm cho hạ hoả nè.

Vừa dứt lời, hắn cúi xuống hôn tôi. Lưỡi hắn tham lam tách môi tôi rồi lồng thẳng vào trong. Cảm giác ngọt ngào lan toả. Tôi ngây ngất, cơ thể bỗng mềm như bún. Chúng tôi hôn nhau rất lâu. Nụ hôn tưởng chừng như không dứt. Một lúc sau, tôi phải chủ động đẩy hắn ra vì không còn một tí oxi để thở.

-Sunghoon. Dừng tí đi. Em không thở nổi.

-Chưa xong mà. Hyung chưa thấy thoả mãn tí nào cả.

-Em thì sắp tắt thở rồi nè. - Tôi thở hồng hộc để bù lượng oxi bị thiếu

-Hyung cố kiềm nén bấy lâu. Giờ mới có dịp thoả mãn mà...

-Thì từ từ, hyung dang ra để Sunoo thở tí. - Hắn vẫn đang đè lên người tôi

-He he, không dang ra đấy. Giờ chỉ cho em thở bằng lượng oxi trong người hyung thôi.

Hắn lại hôn tôi. Tay hắn lần mở từng khuy áo của tôi.

-Sunghoon... - Tôi thở gấp

-Mình... mình tới luôn em nhé, được không em? - Hắn thở hổn hến, mặt đỏ bừng

Tôi nắm lấy tay hắn.

-Đừng Sunghoon hyung, em...

-Em sao vậy. Mệt chỗ nào hả? - Hắn ngừng hôn, lo lắng hỏi tôi

-Không, nhưng em cảm thấy chưa sẵn sàng. Hyung biêt đấy...tụi mình cũng còn nhỏ nên...

-Uhm, Thôi, không sao. Hyung biết em đang sợ điều gì mà. - Hắn dịu dàng

-Em xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top