Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, có lẽ vì hôm qua quá mệt mỏi nên tôi ngủ một giấc thật sảng khoái (có khi là do ngủ chung với hắn). Tôi mỉm cười khi thấy cánh tay rắn chắc của Sunghoon vẫn ôm chặt lấy người tôi. Hắn ngủ trông thật dễ thương. Hơi thở của hắn thật nhịp nhàng, chậm rãi và bình yên.

Tôi bỗng cảm thấy hạnh phúc dâng trào. Tôi quay quanh để tìm chiếc đồng hồ. À nó kia rồi, một chiếc đồng hồ hình trái tim màu bạc rất đẹp đang đặt ngay trên cái tủ cạnh giường. Nhưng vừa nhìn vào mặt chiếc đồng hồ: 8h30p.

-Áaaaaaaaaaaa - Tôi hét to làm Sunghoon giật mình ngồi bật dậy - Nhanh như chớp, hắn lấy bàn tay to tướng bịt cái loa đang phát ầm ĩ của tôi lại.

-Bạn la cái quái gì vậy?

Tôi cố hết sức gỡ tay Sunghoon ra khỏi miệng mình.

-Trễ học, chúng ta trễ học rồi. Tôi hốt hoảng lay lay người hắn.

Sunghoon nhìn tôi mở to mắt, rồi cuối đầu xuống, khoé môi hơi nhếch lên như đang mỉm cười.

-Đồ ngốc, hôm nay là Chủ nhât, Chủ nhật đó bạn có biết không? - Sunghoon hét to đến nổi màng nhĩ của tôi như sắp thủng

Đúng rồi, hôm nay là Chủ nhật, tôi sực nhớ rồi nhìn hắn. Ôi biết bao nhiêu chuyện xảy ra làm đầu óc tôi choáng váng. Đến cả thứ ngày cũng không nhớ.

-Há. Xin lỗi, mình quên mất, bạn thông cảm nhen. Tôi toát mồ hôi

-Vãi thật. Vậy là tiêu ngày Chủ nhật. Cả tuần nay mới chợp mắt được, vậy mà. Hừ - Hắn nói rồi đẩy tôi ra, bước xuống giường và đi về phía nhà vệ sinh

-Cả tuần? Là sao? Chẳng lẽ cả tuần nay hắn không ngủ. Không thể nào.

Tôi ngồi nghĩ một lát rồi cũng nhảy xuống giường và chạy về phía nhà vệ sinh. Đến lúc này tôi mới để ý rằng chân của mình đã hết đau tự lúc nào. Thuốc hắn bôi quả là hiệu nghiệm.

Hắn đã làm vệ sinh xong và đang đứng trước gương sửa lại chiếc cà vạt. Vừa nhìn thấy tôi, Sunghoon ngay lập tức quay đầu lại, lại là ánh mắt khó hiểu tối hôm qua. Đang định lấy bàn chải đánh răng, hắn bông nhiên cầm lấy tay tôi rồi dùng sức ép tôi vào tường. Hình như cũng nhẹ thôi nên tôi không cảm thấy đau lắm. Nhưng tôi vô cùng hoảng hốt.

-Bạn làm gì vậy?

Sunghoon nhìn tôi, một tay ôm eo, tay kia nắm chặt lấy tay tôi. Hắn ép sát vào người. Tôi cảm nhận được nhịp thở của Sunghoon, nhịp thở nhanh hơn. Hắn đang hồi hộp? Tôi bất giác đưa tay lên tấm lưng rắn chắc của hắn. Người hắn đang nóng lên. Chẳng lẽ hắn định... Áaaaaa....Không(Tôi hét trong suy nghĩ).

Bỗng tiếng nhạc vang lên "It's like a polaroid love...". Sunghoon giật mình rồi bỏ tôi ra, quay đi nghe điện thoại. Thề có chúa, lúc đó hắn chỉ còn cách môi tôi khoảng năm mi li mét(có khi còn nhỏ hơn). Hắn định hôn mình thật sao?

Tôi rón rén chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Không thể tưởng tượng được. Nhưng trong lòng tôi bỗng có một cảm giác thích thú khó tả. Nếu không phải do chiếc điện thoại thì...

-Nghe tôi nói đây, giờ tôi có việc phải đi ra ngoài, tôi muốn cả ngày hôm nay bạn ở đây, trong ngôi nhà này, không được bước khỏi đây nửa bước, hiểu chưa?

Sunghoon nói với chất giọng nghe rất khủng bố, không phải là giọng nói ấm áp tối qua. Đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt lạnh lẽo, vô hồn. Ánh mắt ấy đã mất đi sự ấm áp thường thấy. Tôi sững người rồi khẽ gật đầu nhưng cũng đã đủ để hắn hiểu. Sunghoon rời khỏi tôi rồi mất hút sau cánh cửa...

Ngồi một mình trong phòng, tôi suy nghĩ miên man về ánh mắt và thái độ của Sunghoon lúc nãy. Tại sao hắn lại thay đổi như vậy? Có chuyện gì đã xảy ra? Cuộc điện thoại. Đúng rồi, chính cuộc điện thoại ấy đã làm hắn thay đổi hẳn thái độ. Nhưng tại sao hắn lại nói như thế với tôi? Thật sự rất khó hiểu.

Cộc! cộc! cộc! Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Chẳng lẽ Sunghoon về. Không đúng, hắn chỉ vừa mới đi thôi mà, và nếu muốn thì cứ vào chứ sao phải gõ cửa, phòng của hắn mà.

-Xin lỗi, tôi vào được chứ ạ. - Giọng một người nữ vang lên

-Xin mời vào - Tôi đáp

Người phụ nữ nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

-Xin chào, tôi là người giúp việc cũng là vú nuôi của cậu chủ. Cậu chủ dặn tôi sau khi cậu ấy đi thì lên phòng mời cậu xuống dùng bữa sáng.

Bà nói một cách khuôn phép làm tôi đâm ra ngại.

-Cháu xin lỗi, cháu vô ý quá, để bà phải lên tận đây để gọi.

Tôi nhanh chân nhảy xuống giường rồi cùng xuống nhà với bà... Ngồi nhìn bàn ăn thịnh soạn, tôi thật sự kinh ngạc. Chỉ có một mình tôi mà làm biết bao nhiêu món như thế này, làm sao ăn hết đây.

Tôi quay sang nói với vú nuôi.

-Bà ơi, nhiều thế này cháu ăn không hết đâu, bà ngồi xuống ăn với cháu cho vui.

-Không được đâu, tôi làm sao có thể...

Lập tức hiểu ý, tôi nhanh chóng chạy lại đặt tay lên vai bà rồi đẩy nhẹ lại phía bàn ăn.

-Sunghoon ra ngoài rồi, bà đừng ngại. Cứ lại đây ăn với cháu.

-Không được đâu, tôi làm vậy cậu Sunghoon sẽ không vui.

-Không vui thì cứ kệ bạn ấy, cháu chịu trách nhiệm cho. Bà mà không ngồi thì cháu cũng sẽ không ăn luôn.

Vú nuôi miễn cưỡng gật đầu. Tôi vui vẻ kéo ghế và múc thức ăn cho bà, rồi sau đó chạy lại chỗ mình. Đang ăn, tôi bỗng nhớ lại thái độ kì lạ của Sunghoon lúc sáng. Quay sang hỏi vú nuôi.

-Bà ơi, thực ra Sunghoon là người thế nào ạ?

Vú nuôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ của tôi, nhưng sau đó bà vui vẻ đáp.

-Cậu chủ là một người rất tốt. Cậu đối xử rất tốt với bọn người hầu chúng tôi mặc dù ông bà chủ hay nhắc nhở.

-Tốt gì đâu không thấy - Tôi nói - Ngay đến cả vú nuôi cũng không cho ngồi vào bàn ăn sáng như thế này.

-Cậu đừng trách cậu chủ, có nhiều lần cậu chủ đã làm như cậu nhưng trong nhà này có những quy tắc không thể nào làm trái.

Tôi gật đầu đồng tình.

-Cậu chủ sống rất khép kín - Bà tiếp - Rất ít khi thấy cậu cười, cậu luôn tỏ ra rất lạnh lùng. Chuyện riêng của cậu bọn người hầu không biết nhiều. Chỉ có tôi sống với cậu chủ từ khi cậu còn nhỏ mới biết đôi chút.

-Sạo ạ? Bà kể cho cháu nghe với. Tôi hứng thú

Vú nuôi nhìn quanh một lượt để kiểm tra xem đám người hầu có nghe lén không.

-Thật ra, cậu chủ trước đây có yêu một cậu thiếu niên nhìn rất giống cậu, hai người sống bên nhau rất hạnh phúc, cậu ấy cũng hay đến nhà chơi. Cậu ta rất hay làm câu chủ cười. Nhưng từ mấy tháng nay không thấy cậu ấy đến nữa, cậu chủ cũng từ đó thay đổi thái độ. Cậu chủ trở nên gay gắt với chúng tôi, không ai dám bàn tán gì cả, một phần vì sợ một phần vì thông cảm bởi chúng tôi biết có chuyện không hay xảy ra với cậu chủ.

-Có khi nào có chuyện gì xảy ra với cái người mà, um, người yêu của bạn ấy đó. Tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng khi nói ra hai chữ "người yêu" này.

-Chúng tôi cũng nghĩ vậy nhưng làm sao dám hỏi chứ.

-Cậu thanh niên ấy thế nào có tốt không ạ?

-Vâng, cậu ấy rất đẹp trai, cũng tốt bụng với chúng tôi, nhưng tôi thấy ở cậu ta có một cái gì đó rất giả tạo. Nhất là sau một lần ngã xuống nước suýt chết đuối, tôi lại càng khẳng định thêm suy nghĩ của mình.

-Sao ạ? Có chuyện gì đã xảy ra?

-Lần đó cậu ta ngã xuống nước, tưởng chết nhưng khi được cậu chủ cho uống máu của cậu ấy thì cậu ta mới tỉnh lại.

-Uố...uống máu, của Sunghoon á?

-Vâng. Máu của cậu Sunghoon có thể cứu người.

-Bà biết chuyện đó sao? Tôi càng ngạc nhiên hơn. Bà biết Sunghoon là phù thủy. Chẳng lẽ bà cũng là...

-Dĩ nhiên tôi biết vì tôi ở đây lâu rồi mà nhưng tôi không phải là phù thủy. Trong nhà này, ngoài cậu Sunghoon và bố cậu ấy ra, cả anh cả cậu ấy cũng không có dòng máu ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top