Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Tỉnh mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày này, Đặng Thanh Tâm như sống trong mơ vậy. Sau khi hai người xác định tâm ý, ngày càng thân thiết. Đặng Thanh Tâm đắm chìm trong yêu đương ngọt ngào, mỗi ngày đều thật hạnh phúc.

Lý Quân Trúc cực kỳ cưng chiều nàng, giống như nâng niu trân bảo, hận không thể để mỗi giây mỗi phút của hai người đều trôi qua trong mật ngọt.

Hai người chỉ ở trên núi Tuyết Nhu, cũng không công khai mối quan hệ này ra. Sư đồ yêu nhau là trái luân thường đạo lý, Đặng Thanh Tâm không muốn vì mình mà sư phụ bị người đời chỉ trích.

Một ngày, Lý Quân Trúc ôm theo một hộp gỗ, để Đặng Thanh Tâm ngồi trước gương, thần thần bí bí nói: "Để vi sư giúp con trang điểm."

Đặng Thanh Tâm không hiểu lắm, bọn họ chỉ quanh quẩn trên núi, bình thường nàng cũng không chú ý vẻ ngoài, sư phụ cũng vậy, sao giờ lại muốn trang điểm cho nàng?

Nghĩ vậy nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi im. Lý Quân Trúc cẩn thận tô tô vẽ vẽ, lại ngắm nghía một hồi mới hài lòng: "Xem thử đi."

Đặng Thanh Tâm nhìn gương, không thể tin vào mắt mình. Trong gương là một cô gái xinh đẹp, đôi mắt long lanh, làn da mịn màng, đôi môi đỏ mọng. Tài trang điểm của Lý Quân Trúc rất tốt. Cô gái trong gương bớt đi vài phần ngây thơ thường ngày, thêm vào nét trưởng thành lộng lẫy.

Hắn hài lòng ôm vai nàng, cùng nàng ngắm nhìn người trong gương, lại ghé vào tai nàng thì thầm: "Vi sư mới may cho con đồ mới, con mặc thử xem."

Nói rồi hắn đứng dậy ra ngoài khép cửa lại.

Đặng Thanh Tâm mở hộp, đập vào mắt là chiếc váy đỏ tươi rực rỡ. Nàng cẩn thận vuốt ve hoa văn tinh xảo trên váy cùng đường may quen thuộc có mặt trên mọi trang phục của nàng, đáy lòng tràn qua một dòng nước ấm.

Nàng mặc váy vào. Kiểu dáng có hơi cầu kỳ khiến nàng loay hoay một lúc. Trang sức cũng được chuẩn bị sẵn, nàng thuận tiện đeo hết lên. Cẩn thận ngắm mình trong gương, nàng ngạc nhiên nhận ra mình đang mặc một bộ váy cưới.

Đặng Thanh Tâm nghi hoặc nhưng vẫn đẩy cửa bước ra. Lý Quân Trúc đã thay xong quần áo, đang chờ nàng trước cửa. Hắn bình thường chỉ mặc một màu trắng, cực kỳ tối giản, nay khoác lên trang phục đỏ tươi vậy mà lại vô cùng mê hoặc.

Đặng Thanh Tâm nhìn mà ngẩn ngơ.

Lý Quân Trúc nắm tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau, dắt nàng đi về phía trước.

Khoảng sân nơi nàng thường tập luyện đã được trang hoàng lộng lẫy từ bao giờ, đèn lồng, lụa đỏ, nến đỏ bập bùng.

Đặng Thanh Tâm cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nàng nhìn Lý Quân Trúc, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy hạnh phúc như vậy, vô thức dựa gần vào người hắn.

Hai người tay đan tay, đất trời làm chứng, tơ hồng buộc chặt, rượu nồng tràn ly. Hôn lễ không có khách khứa, cũng không có họ hàng, chỉ có hai người họ bên chung rượu ngọt ngào.

Đặng Thanh Tâm uống rượu giao bôi, hai má đỏ bừng. Nàng vòng tay ôm lấy eo hắn, nhỏ giọng thủ thỉ: "Sư phụ, con thật sự rất hạnh phúc, cứ như đang mơ vậy."

Lý Quân Trúc ôm lại nàng, đáp: "Không phải mơ. Thanh Tâm, ta nhất định sẽ khiến con hạnh phúc."

"Sư phụ, con yêu Người. Thật sự rất yêu Người."

"Vi sư cũng yêu con."

"Lý Quân Trúc."

"Ừm?"

"Cảm ơn ngươi đã cho ta một giấc mộng thật đẹp. Nhưng mà đã đến lúc phải tỉnh lại rồi."

Dứt lời, hai bóng kiếm bạc xé gió vút lên, xuyên thủng lồng ngực 'Lý Quân Trúc'. Máu bắn lên váy cưới đỏ tươi, hòa cùng hoa văn tinh xảo, không phân biệt được đâu là màu áo đâu là màu máu. 'Lý Quân Trúc' kia không tin vào mắt mình, tức giận gào lên: "Không thể nào! Ảo ảnh của ta hoàn hảo như vậy, dựa trên khát vọng thầm kín nhất của ngươi mà thành, sao ngươi có thể nhận ra!?"

Đặng Thanh Tâm lạnh nhạt đáp: "Ảo ảnh của ngươi rất hoàn hảo, nhưng mà ngươi không biết một chuyện. Sư phụ ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói yêu ta."

Ảo ảnh sụp đổ, không gian vỡ vụn. Đặng Thanh Tâm lảo đảo, chống kiếm cố định thân thể. Xung quanh lại chìm vào bóng tối. Trong tòa tháp, Mộng yêu bị kiếm của nàng làm bị thương, ngã khụy xuống. Đặng Thanh Tâm cầm kiếm kề lên cổ nó.

Mộng yêu sợ hãi: "Xin đại nhân tha mạng! Ta thật sự chưa từng hại người, chỉ muốn tìm một chỗ trú thân tu luyện thôi."

Đặng Thanh Tâm cười khẩy: "Không hại người? Nếu lúc nãy ta không phá ảo ảnh của ngươi, không phải ngươi định giam ta đến chết à?"

Mộng yêu quỳ sụp xuống vái lạy rối rít: "Ta sai rồi ta sai rồi! Cầu xin ngươi tha cho ta, ta thề với trời sẽ sống lương thiện không hại người nữa.

Đặng Thanh Tâm trở tay tung một chưởng, phép thuật chuẩn xác ghim vào yêu châu. Nàng thu kiếm ra sau lưng, quay đi, chỉ bỏ lại một câu: "Nhớ lấy lời này của ngươi. Sau này nếu còn hại người, phép thuật của ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Mộng yêu thoát chết, mừng rỡ cảm tạ Đặng Thanh Tâm.

Đặng Thanh Tâm rời khỏi tòa tháp, quay lại, ảo ảnh đã biến mất, lộ ra bộ dáng vốn có của mật giới. Một khu rừng rậm, tiếng gió xì xào, xa xa có tiếng nước róc rách. Là linh tuyền.

Gió nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, có cảm giác ẩm ướt lành lạnh. Nàng vô thức vươn tay sờ lên, phát hiện khóe mắt đã đẫm lệ từ bao giờ.

Lý Quân Trúc ngồi ngưng thần trên một tảng đá lớn. Thấy Đặng Thanh Tâm trở về, mắt cũng không mở, chỉ hỏi: "Ảo ảnh của một Mộng yêu tầm thường, con lại mất cả buổi mới phá được. Quá kém. Rốt cuộc con đã nhìn thấy gì trong đó để bị giam lâu như vậy?"

Đặng Thanh Tâm đã điều chỉnh cảm xúc từ trước, bình tĩnh cười cười gãi đầu: "Con không cẩn thận. Xin lỗi sư phụ."

Lý Quân Trúc không đáp.

Đặng Thanh Tâm cũng không nói gì thêm, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh. Nàng không nói cho hắn biết, nàng đã sớm nhận ra ảo giác từ đầu, nhưng lại tình nguyện đắm chìm trong đó. Một giấc mộng này, xem như an ủi trái tim nàng. Nàng không hối tiếc.

Qua một lúc, Lý Quân Trúc lại mở miệng: "Thả Mộng yêu đi rồi."

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng hắn lại nói một cách khẳng định.

"Dạ."

Lý Quân Trúc: "Con như vậy, sau này sẽ hối hận."

"Dạ."

"Tìm thấy linh tuyền rồi đúng không? Đi ngâm đi."

Đặng Thanh Tâm đứng dậy, cúi đầu với hắn một cái rồi quay đi.

Mộng có đẹp đến đâu cũng chỉ là mộng.

Tình vốn không có kết quả, thì mãi mãi cũng vô vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top