Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Ra trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày cuối cùng của đại hội, trận chiến của các vị trưởng lão, chính là phần mà mọi người mong chờ nhất. Một đám đệ tử xúm lại đặt cược, dốc hết túi ra mà cổ vũ cho sư trưởng nhà mình.

Đặng Thanh Tâm xếp hàng bốc thăm, đám sư huynh đệ tỷ muội bên ngoài đã hò hét ầm ĩ.

"Thanh Tâm sư muội cố lên!"

"Sư tỷ, tỷ nhất định sẽ làm nên kỳ tích!"

"Thanh Tâm quyết thắng! Tử Liên quyết thắng!"

Nhìn mọi người nhiệt tình như vậy, Đặng Thanh Tâm càng hồi hộp, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Nàng cố nặn ra một nụ cười đáp lại, chỉ là trông còn khó coi hơn cả khóc. Đám đệ tử thấy vậy thì cười ha hả, lần đầu diện kiến dáng vẻ thất thố của thiên tài cũng là một thú vui mà.

Tiểu Hắc đậu trên vai nàng, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân đừng lo lắng. Lát nữa lỡ có bị đánh rơi xuống, ta sẽ đỡ chủ nhân bay thẳng đến dược phòng luôn."

Đặng Thanh Tâm không cười nổi nữa.

Đối thủ đầu tiên của nàng là trưởng lão sử học của học viện Lạc Khung. Cũng là Kết thể kỳ đầu. Nam nhân này đã gần đến hai trăm tuổi, dáng vẻ thanh tú, khí chất tao nhã như hoa lan. Hắn thấy đối thủ là một tiểu bối nhỏ tuổi, lại đang có vẻ sợ hãi, bèn mỉm cười dịu dàng: "Tuổi còn nhỏ đã là Kết thể kỳ đầu, rất đáng khen. Cố lên nhé!"

Thái độ của hắn rất thoải mái khiến Đặng Thanh Tâm cũng thả lỏng, khoanh tay cúi đầu lễ phép đáp: "Cảm ơn tiền bối khen ngợi. Rất mong được chỉ điểm."

Tiếng trống lệnh vang lên. Trận đấu bắt đầu. Đặng Thanh Tâm triệu hồi song kiếm, bắt đầu tấn công. Đối phương cũng rút kiếm. Rất nhanh, tiếng kim loại va chạm điên cuồng vang lên, theo đó là tàn ảnh phép thuật cuộn vào nhau như cơn lốc.

Đặng Thanh Tâm cẩn thận quan sát từng động tác của đối phương, phát hiện kiếm pháp của hắn theo trường phái trầm ổn hữu lực. Đặng Thanh Tâm biết nếu muốn thắng, buộc phải nhanh. Nếu kéo dài, dù cảnh giới hai người ngang nhau, nàng cũng không đủ sức trụ tiếp.

Đặng Thanh Tâm vừa đánh vừa lùi, hai tay khống chế hai thanh kiếm như một lá chắn có thể nghiền nát mọi thứ đến gần. Đối phương thấy nàng sắp lùi đến rìa sân đấu, lập tức tung chưởng. Đặng Thanh Tâm linh hoạt đạp lên một thanh kiếm, bay lên. Thanh kiếm còn lại được nàng truyền vào một lượng lớn pháp lực, chém tới.

Trưởng lão kia bị bất ngờ, phản xạ nhanh tạo một lá chắn. Đặng Thanh Tâm không dừng lại, trực tiếp đâm kiếm vào lá chắn đó.

Trước đây nàng từng dùng kiếm làm nứt lá chắn cảnh Đột phá của sư phụ. Bây giờ nàng tin bản thân nhất định có thể phá hỏng được lá chắn của người này.

Quả nhiên một tiếng rắc vang lên. Lá chắn vỡ tan. Kiếm của Đặng Thanh Tâm thuận thế dừng lại sát bên cổ hắn.

Trận đầu tiên, Đặng Thanh Tâm thắng.

Cả khán đài ồ lên vỗ tay, hò hét vang dội. Đặng Thanh Tâm thì mệt bở hơi tai, ôm kiếm thở dốc. Trưởng lão kia thua cũng không có vẻ thất vọng, tiến đến vỗ vai nàng, cười nói: "Không hổ là ái đồ của Lý Quân Trúc. Đánh rất hay."

Đặng Thanh Tâm rất vui vẻ, cảm ơn hắn, sau đó chậm rãi xuống khỏi sân đấu.

Tiểu Hắc ngay lập tức nhào đến vỗ phành phạch lên đầu nàng: "Chủ nhân uy vũ!"

Đặng Thanh Tâm túm cái đầu nhỏ của cậu, cũng không giận, chỉ chọt chọt cậu mấy cái rồi thả lên vai.

Nàng định bụng quay về chỗ ngồi nghỉ ngơi. Vừa ngẩng đầu, Lý Quân Trúc đã ngồi an vị trên chỗ của hắn từ bao giờ. Hắn nhìn nàng, trong mắt là sự dịu dàng, hình như còn có chút... tự hào? Đặng Thanh Tâm ngạc nhiên. Sư phụ đến lúc nào vậy? Đến xem mình thi đấu sao?

Đặng Thanh Tâm hồn treo trên mây bước về chỗ ngồi, cung kính hành lễ với viện trưởng và sư phụ, chờ Lý Quân Trúc gật đầu mới dám ngồi xuống.

Nàng căng thẳng xoắn ngón tay. Muốn mở miệng hỏi sư phụ đến lâu chưa? Thấy biểu hiện vừa rồi của mình thế nào? Nhưng nàng không dám mở miệng.

Lý Quân Trúc liếc mắt liền phát hiện ra đồ đệ nhà mình lại nghĩ linh tinh, đành nói: "Khởi đầu không tồi."

Đặng Thanh Tâm ngẩng phắt dậy, hai mắt sáng ngời: "Thật ạ?!"

"Ừm."

Chỉ cần một lời của hắn thôi, Đặng Thanh Tâm có thể vui lên tới trời. Nàng cười tít mắt, chăm chú quan sát những người còn lại thi đấu.

Phần thi của các trưởng lão thường diễn ra rất nhanh, lý do chính là vì quá ít người. Chưa đến hai tiếng sau, Đặng Thanh Tâm đã nhận được thông báo tham gia lượt trận thứ hai.

Đối thủ lần này của nàng là Hồ Nhàn. Cùng một học viện, nàng đương nhiên có quen biết người này. Hồ Nhàn sư thúc dạy về y thuật, là một trong những trưởng lão nàng ngưỡng mộ nhất. Nàng ấy còn là sư muội của sư phụ, hình như rất thân thiết, thường xuyên đến núi Tuyết Nhu chơi.

Đặng Thanh Tâm lễ phép chào hỏi Hồ Nhàn. Nàng ta khẽ mỉm cười đáp lại. Sương Lăng là vũ khí của Hồ Nhàn, tấm lụa ấy thoạt nhìn chỉ như một món phụ kiện bình thường, lúc này lại tràn đầy uy khí, sẵn sàng siết chết con mồi.

Song kiếm của Đặng Thanh Tâm rung lên ong ong. Nàng trấn an kiếm, xoa dịu sự bất an của chúng. Ánh mắt nàng vô thức nhìn về phía đài cao, chạm phải cái nhìn lạnh nhạt của Lý Quân Trúc. Đặng Thanh Tâm thấy hơi khó xử.

Sư thúc với sư phụ rất thân thiết, hơn nữa còn là người trong cùng một học viện, Đặng Thanh Tâm không dám toàn lực xuất kích. Nhưng đối phương mạnh hơn nàng một kỳ, nếu không nghiêm túc, chính nàng sẽ thua thảm hại.

Không chờ nàng băn khoăn xong, trận đấu đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top