Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23: Sóng gió đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sương Lăng của Hồ Nhàn vung lên, tựa như mãng xà khổng lồ lao về phía trước. Đặng Thanh Tâm rút kiếm, phi thân né tránh. Đòn đánh của Hồ Nhàn lại linh hoạt đổi hướng, bám riết không tha.

Trận này Đặng Thanh Tâm đánh đến vất vả. Quả nhiên chênh lệch cảnh giới không phải trò đùa. Nàng không dám lơ là, từng đường kiếm vút qua gió lốc, mở đường cho chủ nhân xông lên.

Mọi người trên khán đài xem đến đã con mắt. Lúc biết trận này là người cùng một học viện, họ vốn cho rằng chủ yếu là tiền bối chỉ điểm chút cho hậu bối, đánh vài đòn khách sáo cho có lệ. Ai biết được hai người này chơi lớn như vậy, không ai nhường ai, căng thẳng còn hơn cả trận chung kết.

Trần Phi Hải quan sát trận đấu, hài lòng gật đầu: "Đứa nhỏ này tiến bộ nhiều rồi, đến sư tỷ còn phải dốc toàn lực để đấu với nàng."

Lý Quân Trúc ngồi bên cạnh không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm nào đặc biệt. Đôi mắt hắn hướng về phía khán đài, tỷ mỉ dõi theo bóng người áo xanh uyển chuyển bên dưới.

Tình hình của Đặng Thanh Tâm không được khả quan lắm. Hồ Nhàn đánh rất căng, vừa dùng vũ lực vừa dùng cảnh giới áp chế. Đặng Thanh Tâm chật vật nâng kiếm cản lại từng đợt tấn công, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì mình dùng được một lúc hai thanh kiếm.

Trận này đã kéo dài hơn một tiếng rồi, Đặng Thanh Tâm bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Nàng nhìn Hồ Nhàn, phát hiện đối phương dường như vẫn không có biểu hiện gì khác thường. Quả nhiên so với một người giàu kinh nghiệm, nàng chẳng qua chỉ là con gà con.

Mắt thấy bản thân không cầm cự lâu được, Đặng Thanh Tâm quyết định dồn sức cho một đòn chốt hạ. Hai thanh kiếm cảm nhận được dòng chảy phép thuật của chủ nhân, khí thế sôi trào, lưỡi kiếm tỏa sáng rực rỡ. Đặng Thanh Tâm đạp mũi chân lấy đà, bật người lao tới, câu thần chú niệm thầm trong miệng hấp thụ linh khí xung quanh, cuồn cuộn trào vào tiên châu trong ngực.

Hai đường kiếm chém xuống, không gian chấn động.

Hồ Nhàn trúng chiêu, bị hất văng ra một khoảng, sắc mặt tái nhợt. Đặng Thanh Tâm đã mệt lả, chống kiếm đứng vững.

Chờ cho bụi mù tan đi, Hồ Nhàn đột nhiên lao tới, Sương Lăng xé gió siết chặt cổ nàng nhấc lên cao. Đặng Thanh Tâm bất ngờ không kịp tránh, Sương Lăng siết lấy yết hầu khiến nàng không thở nổi. Đặng Thanh Tâm ra sức vận chuyển phép thuật bảo vệ bản thân, muốn thoát khỏi dải lụa này. Trong thoáng chốc, ánh mắt nàng lướt qua khuôn mặt Hồ Nhàn.

Trong đôi mắt Hồ Nhàn dường như có một tia sát khí.

Đám đông trên khán đài thấy thế trận biến hóa bất ngờ, phấn khích hô hào. Đối với họ, trận này quả thật đẹp mắt. Bây giờ bọn họ chỉ cần chờ Đặng Thanh Tâm chịu không nổi nhận thua, trận đấu sẽ kết thúc.

Dù sao uy lực của Sương Lăng đã nổi tiếng từ lâu rồi, một tiểu bối nhỏ bé có thể chống chọi lâu như vậy đã là cực kỳ giỏi.

Đặng Thanh Tâm giãy dụa, cơ thể thiếu khí ngày càng yếu đi. Nàng sợ hãi, hai tay siết chặt kiếm, liều một lần. Phép thuật một lần nữa cuộn trào, một nhát kiếm chém xuống Sương Lăng.

Dải lụa ấy thoạt nhìn mềm mại, thực chất còn cứng hơn đá. Đặng Thanh Tâm ra sức, lưỡi kiếm rung lên từng hồi. Cuối cùng, Sương Lăng đứt đoạn, Đặng Thanh Tâm bị hất rơi xuống đài, hộc máu. Vũ khí linh hồn bị hỏng, chủ nhân cũng chịu một phần thương tích. Hồ Nhàn loạng choạng, ngón tay quẹt đi tia máu bên khóe miệng.

Trận đấu kết thúc, Đặng Thanh Tâm thua cuộc, Hà Thanh Huy vội vàng chạy đến dìu nàng đi. Cơ thể nàng run bần bật, sắc mặt tái mét. Hà Thanh Huy tưởng nàng đau, động tác càng nhẹ nhàng. Cậu nhỏ giọng trấn an: "Không sao đâu, Thanh Tâm sư tỷ đã rất cố gắng rồi. Trận này tỷ đánh rất hay. Thật đó!"

Đặng Thanh Tâm vẫn im lặng nhưng sắc mặt ngày càng tệ. Đòn cuối vừa rồi đã hao hết toàn bộ phép thuật của nàng, tiên châu trong ngực đau điếng. Nàng cố nén vị máu tanh xuống cổ, vịn vào Hà Thanh Huy bước đi.

Mọi người đều ồ ạt vỗ tay. Khen cho trận đấu gay cấn. Khen cho hậu bối tuổi trẻ tài cao, dù thua cuộc vẫn thật vẻ vang. Chỉ có Lý Quân Trúc ngồi im trầm mặc. Ánh mắt hắn như có một tầng băng lạnh buốt nhìn về phía Hồ Nhàn, không rõ đang nghĩ gì.

Đặng Thanh Tâm đã xử lý vết thương, Hà Thanh Huy vẫn không rời đi, nói muốn ở bên cạnh cang chừng nàng vận chuyển phép thuật hồi phục cơ thể. Đặng Thanh Tâm không cản cậu, ngồi im nhắm mắt. Tiểu Hắc lo lắng cho chủ nhân, đậu trên vai nàng truyền âm hỏi: "Chủ nhân không sao chứ? Sắc mặt trông tệ thế?"

Đặng Thanh Tâm cố kìm nén sự sợ hãi từ tận đáy lòng, không đáp lại Tiểu Hắc.

Lúc nãy trên võ đài, không một ai nhận ra, nhưng Đặng Thanh Tâm lại cảm nhận rất rõ.

Đại hội thi đấu chắc chắn sẽ có thương tích, nhưng quy định không được xuống tay tàn nhẫn. Thế nhưng lúc đó, khi Hồ Nhàn nhìn nàng, sát khí trong mắt lóe lên sắc đỏ như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi.

Hồ Nhàn muốn giết nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top