Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Hồ Nhàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dãy Hoành Sơn sừng sững sau mây mù, tách biệt với thế giới. Có năm đỉnh núi cao nhất tạo thành một hình ngôi sao, được vây quanh bởi rất nhiều núi nhỏ. Lý Quân Trúc ôm Đặng Thanh Tâm bay thẳng đến ngọn núi cao nhất bên phải.

Núi cao, nhiệt độ hạ rất thấp, trên những ngọn cây phủ một lớp tuyết mỏng. Cả ngọn núi lớn yên tĩnh, đỉnh núi lẻ loi một căn nhà gỗ nhỏ. Lý Quân Trúc ôm đứa nhỏ đặt lên giường.

Cốc cốc!

Có ai đó gõ vào cửa gỗ. Lý Quân Trúc bước ra, gặp một nữ nhân xinh đẹp. Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng ngà, tóc đen dài vấn gọn sau đầu bằng một chiếc trâm gỗ. Nàng có đôi mắt phượng sắc sảo, cánh môi đỏ mọng cùng với ý cười dịu dàng càng làm tăng vẻ đẹp của nàng lên gấp bội. Nàng mở miệng, giọng nói ngọt ngào như mật ong rừng: "Sư huynh đột nhiên gọi ta đến đây là có chuyện gì sao?"

Lý Quân Trúc gật nhẹ đầu xem như chào hỏi, sau đó tránh sang một bên, nhường cho nàng tiến vào: "Sư muội là trưởng lão y thuật, muội xem thử cho con bé này đi."

Hồ Nhàn, trưởng lão y thuật núi Hoành Sơn, phép thuật mạnh mẽ, đã ngoài trăm tuổi nhưng nhan sắc chỉ dừng lại ở tuổi đôi mươi. Tất cả Chiến linh sư đều như vậy. Họ học phép thuật. Phép thuật càng mạnh, có thể trẻ mãi không già, sống vô cùng thọ. Thậm chí khi đạt đến cảnh giới Thăng hoa, có thể thoát ly khỏi thế giới, trở thành tiên ở Cõi Tiên.

Đầu ngón tay Hồ Nhàn lóe lên một tia sáng đỏ, chui vào cơ thể đứa nhỏ nằm trên giường. Chớp mắt nó lại bay ra, trở về tay nàng. Hồ Nhàn nhắm mắt, mày ngài khẽ cau lại. Lát sau nàng mở mắt, nhàn nhạt nói: "Đói bụng, kiệt sức, mất máu quá nhiều, còn có tâm lý bị kích động mạnh. Tình trạng không ổn lắm. Đứa nhỏ này là người phàm, không chịu được linh dược. Ta sẽ kê cho nó ít thuốc tốt của người phàm. Huynh cho nó uống đều đặn, ăn đủ chất, giữ tinh thần thoải mái, khoảng một tháng sẽ không sao nữa."

Lý Quân Trúc không dấu vết thở phào, trên mặt vẫn là vẻ lạnh lùng xa cách. Hắn chắp tay, khẽ cúi đầu: "Đa tạ sư muội giúp đỡ."

Hồ Nhàn mỉm cười xua tay: "Đều là đồng môn với nhau huynh khách sáo vậy làm gì. Mà con bé này là ai vậy?"

"Đệ tử ta mới thu nhận."

Ý cười trên mặt Hồ Nhàn cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Nàng mất tự nhiên hỏi lại: "Đệ tử? Không phải huynh không thu đệ tử sao? Cả trăm năm rồi huynh chỉ sống một mình trên đỉnh Tuyết Nhu, đến Viện trưởng sư huynh bảo huynh thu đồ đệ hay mấy người giúp việc huynh cũng không nhận. Sao bây giờ lại...?"

"Ta tự có sắp xếp của mình. Muội không cần quan tâm."

Sắc mặt Hồ Nhàn trầm xuống rất nhiều nhưng vẫn ráng giữ nụ cười ôn hòa: "Được rồi, vậy muội không hỏi nữa. Đây là trà thảo dược ta mới chế ra, có thể an thần lại giúp ích cho việc luyện pháp, tặng cho huynh."

Nói rồi nàng đưa một cái giỏ tre sang, bên trong là những lá trà tinh tế, còn thoang thoảng hương thơm nhạt.

Lý Quân Trúc mặt lạnh đẩy giỏ lại: "Không cần. Ta sớm đã tuyệt thực. Mấy thứ này sau này muội đừng mang đến nữa."

Quả nhiên vẫn là bị từ chối.

Đây không phải lần đầu tiên. Hồ Nhàn mười tuổi gia nhập học viện Chiến linh sư Tử Liên, lần đầu đến đã bị khí thế bất phàm của đại sư huynh Lý Quân Trúc hấp dẫn. Hắn ở đây đã lâu, tuổi cũng ngót nghét hàng trăm rồi, là người mạnh nhất Kỳ linh giới hiện tại. Cảnh giới Đột phá, chỉ còn cách Thăng hoa một bước.

Nàng ngưỡng mộ hắn đã lâu. Bao nhiêu năm nay dốc sức học hành, cuối cùng cũng trở thành trưởng lão, cảnh giới Kết thể, cách hắn không xa. Nàng trong tối ngoài sáng thể hiện tấm lòng, nhưng người này mặt lạnh tâm cũng lạnh, chưa từng nhận ra, cũng chưa từng chấp nhận ý tốt của nàng. May sao hắn trước giờ vẫn luôn ở một mình trên ngọn núi đầy tuyết này, không vướng bận ai. Nàng nghĩ vậy cũng tốt. Hắn không thuộc về nàng, cũng sẽ không thuộc về ai. Hôm nay đột nhiên biết hắn nhận đệ tử, nàng không hề vui như bề ngoài. Thế nhưng rất nhanh nàng đã kịp điều chỉnh cảm xúc.

Chỉ là một nhóc con. Không đáng bận tâm.

Người ta đã không có ý muốn tiếp chuyện, Hồ Nhàn cũng không mặt dày ở lại làm phiền. Nàng chắp tay thi lễ rồi đạp mây bay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top