Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Lần này cả Đường Tuyết Nhàn, Lục Noãn Thiên và Liễu Di Giai đều không tránh khỏi sững sờ, Kim Gia Tử cũng chỉ có thể cười khổ trước phản ứng của ba người, cô nhẫn nại hỏi Đường Tuyết Nhàn:

"Tiểu Nhàn, cậu hay xem với đọc tiểu thuyết ngôn tình đúng chứ!?"

Đường Tuyết Nhàn đáp nhanh: "Ừ!". 

Kim Gia Tử gật đầu tiếp tục hỏi: "Được, giờ tớ hỏi cậu."

"Nếu nữ chính và nam chính là thanh mai trúc mã thì họ có đến được với nhau không?"

"Có, vẫn đến được!"

"Vậy nếu nữ chính và nam chính không phải thanh mai trúc mã thì sao? Họ có đến được với nhau không?"

"Vẫn đến được như thường!"

Lục Noãn Thiên cau mày cắt ngang cuộc đối thoại: "Vậy thì liên quan gì?", Kim Gia Tử vô cùng mất hứng quay đầu nhìn Lục Noãn Thiên, xong cô lại đưa mắt nhìn Liễu Di Giai xem cô nàng có hiểu ý cô nói ở đây hay không? Nhưng nhìn khuôn mặt méo mó vì căng não suy nghĩ của Liễu Di Giai cũng đã nói lên tất cả. Kim Gia Tử lấy một hơi dài rồi tiếp tục nhẫn nại hỏi Đường Tuyết Nhàn.

"Nếu nữ phụ và nam chính là thanh mai trúc mã thì họ có đến được với nhau không?"

"Không thể!"

"Vậy nếu nữ phụ và nam chính không phải thanh mai trúc mã thì họ có đến được với nhau không?"

"Vẫn không thể!"

Kim Gia Tử bình thản nhún vai: "Vấn đề chính là ở chỗ đó!".

Sau cuộc đối thoại giữa Kim Gia Tử và Đường Tuyết Nhàn kết thúc, người đầu tiên có phản ứng là Liễu Di Giai, cô như được khai thông, búng tay như đã hiểu ra vấn đề:

"A! Vậy tức là vấn đề ở chỗ cô ta là nữ phụ, số phận khác hay giống nữ chính thì cô ta mãi mãi không thể được nam chính yêu thương!?"

"Chính xác!"- Kim Gia Tử gật đầu rồi duỗi người nằm vật ra sàn. 

Nghe vậy Đường Tuyết Nhàn không khỏi xuýt xoa, thương tiếc nói: "Hợp lý quá! Nhưng nếu như vậy thì thật là tội cho nữ phụ quá rồi, cả đời vĩnh viễn không thể có được người mình yêu dù có cố gắng thế nào!". Lục Noãn Thiên cũng cau mày suy nghĩ, được vài giây Lục Noãn Thiên lập tức bác bỏ logic của Kim Gia Tử cùng lời bình luận của Đường Tuyết Nhàn: 

"Vớ vẩn! Cái gì mà nữ chính với nữ phụ? Đúng là thiếu thuốc! Nghe cho rõ đây, mỗi người đều có cuộc sống riêng của chính mình và tự mình làm chủ nó. Cũng như tự bản thân làm nữ chính trong cuộc sống hay cuộc tình của chính mình. Có hiểu chưa lũ ngốc này!?"

Kim Gia Tử vỗ tay bồm bộp, huýt sáo khen ngợi: "Phát biểu hay lắm chuyên văn!", Đường Tuyết Nhàn cũng mỉm cười vỗ tay theo. Trong tiếng vỗ tay, Liễu Di Giai thở dài vì bản thân nghe Lục Noãn Thiên nói mà chả hiểu gì cả, môn Liễu Di Giai dốt nhất chính là môn văn vậy mà nhìn cả bọn đều tập trung nói văn thơ thế này thì cô bó tay. Liễu Di Giai gõ xuống bàn thu hút sự chú ý, hỏi:

 "Được rồi! Ngưng vấn đề này lại nào! Vậy giờ chúng ta làm gì?"

Kim Gia Tử ngừng động tác, chuyển hướng tay lên trán di di huyệt thái dương suy nghĩ, hiện giờ trong đầu cô thì toàn là Ngụy Vĩ Thần với đồ ăn, còn những chuyện khác Kim Gia Tử thực sự không muốn nghĩ đến, cô chua xót nghĩ thầm: 'Mê trai đầu thai có hết?'.

Sau một hồi nghĩ đủ thứ chuyện lung tung, Kim Gia Tử giơ chân lấy đà bật dậy, quay đầu về hướng Liễu Di Giai, tự bản thân đề xuất ra ý kiến hiếm hoi trong đầu:

 "Hay thì chúng ta hay là xem phim kinh dị đi, có được không?"

Lục Noãn Thiên im lặng nhìn xung quanh căn phòng, thấy cũng chẳng có gì thú vị, dẫu sao cũng được nghỉ, hù nhau một chút cũng vui, nghĩ đến đây Lục Noãn Thiên liền gật gù tán thưởng:

"Không tồi! Cũng lâu lắm rồi mới thấy cậu có chút thông minh!"

Kim Gia Tử miệng cười, mắt lườm Lục Noãn Thiên hỏi: "Vậy ý cậu là trước đây tớ rất ngu!??"

"Hm? Đây là cậu tự nói, không phải tớ, cơ mà cũng không sai lắm. Hảo, biết tự giác!". Lục Noãn Thiên nhếch môi, mau tức giận đi nào Gia Tử! Cô biết bản thân chính là cố tình đổ thêm dầu vào lửa, có thể người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ câu nói vừa rồi của Lục Noãn Thiên ở đây vốn chỉ có ý trêu chọc Kim Gia Tử nhưng thật chất riêng Lục Noãn Thiên ngược lại càng cảm thấy mình một chữ cũng không hề nói sai, chỉ sợ là hàm ý bản thân muốn nói ra còn không đủ. 

Nhưng việc chọc tức Kim Gia Tử lại không thành công như Lục Noãn Thiên dự đoán, Kim Gia Tử  không những không bị ảnh hưởng bởi câu châm chọc của cô ta mà còn cười ngặt nghẽo, thành thật nói:

"Hề hề, thật ra cậu nói rất đúng. Tớ lúc đưa ra ý tưởng này quả thực thập phần khó khăn!

Lục Noãn Thiên hoàn toàn đen mặt, không ngờ tới chính mình bị phản dame. Đường Tuyết Nhàn ở bên cạnh một mặt lo lắng nhìn sát khí của Lục Noãn Thiên ngày một tăng, mặt khác vừa thầm mong Kim Gia Tử mau chóng thu lại cái nụ cười vô tư kia trong căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng do chính cậu tạo ra.

"Được rồi, vậy nhất trí thế nhé!?"

Đường Tuyết Nhàn gật đầu. Liễu Di Giai cũng tán thành ý kiến này. Lục Noãn Thiên xoay người, miệng phun ra một câu: 

"Miễn bình luận!"

---------Buổi tối tại phòng ký túc xá nữ----------

Đúng 8.30', Lục Noãn Thiên cùng với Đường Tuyết Nhàn ngồi sẵn ở ghế đá chờ hai người còn lại trở về, trên tay cầm hai, ba đĩa CD phim kinh dị. Lục Noãn Thiên mệt mỏi tựa đầu vào ghế, khẽ nhắm mắt.

Đường Tuyết Nhàn lấy tay lau mồ hôi trên mặt, vừa nãy chạy hì hục suốt hai mươi phút đồng hồ chứ có phải ít đâu! Mà cô với Lục Noãn Thiên đi tận sáu-bảy cửa hàng cho thuê CD phim kinh dị hay nhất, kì thực Lục Noãn Thiên vô cùng khó tính trong việc chọn phim để cả đám cùng xem, Đường Tuyết Nhàn lại rất dễ tính, có xem là được rồi, không nên đòi hỏi nhiều! Kết quả là Đường Tuyết Nhàn bị Lục Noãn Thiên kéo đi khắp nửa con phố mà chỉ ưng ý chưa tới năm đĩa.

Bóng người qua đường qua lại cũng bắt đầu nhiều lên, có rất nhiều con mắt nhìn chằm chằm vào hai người con gái vẫn yên vị trên ghế đá khi đi ngang qua. Ngồi được một lúc cộng với việc hàng tá con mắt người đi đường cứ nhìn như vậy, Lục Noãn Thiên khó chịu mở mắt, mặc dù cô đây là nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng bị người ta nhìn vào Lục Noãn Thiên cô không lẽ không cảm nhận được hay sao? Nghỉ ngơi thế éo nào khi cứ bị nhìn như tội phạm xổng chuồng như vậy?

Lục Noãn Thiên móc điện thoại ra xem giờ, hiện giờ đã là 8.49' rồi! Rốt cuộc thì hai con nhỏ kia chạy đi đâu rồi? Đường Tuyết Nhàn nhìn bầu trời càng lúc tối dần, trong lòng vừa căng thẳng, lo sợ khi ra lần đầu khỏi ký túc xá lâu như vậy, vừa lo lắng cho hai người kia có gặp chuyện gì hay không?

"Tiểu Thiên! Giai Giai và Tiểu Tử sao vẫn chưa trở lại thế?"

Lục Noãn Thiên cau có trả lời: "Hai con nhỏ ấy chắc lại ở chỗ xó xỉnh nào rồi! Có khi lạc đường cũng nên! Mà mặc kệ đi, chúng ta cố gắng chờ một chút, chờ không được thì về!". Nói thế thôi chứ hiện tại Lục Noãn Thiên cũng đang sốt ruột vô cùng, không phải là hai người đó bị bắt cóc rồi hiếp dâm sau đó bán sang Việt Nam đó chứ???

-----Tại một nơi nào đó-----

"Trời ơi!!! Tại sao tớ lại đi chung với một đứa mù đường như cậu chứ!???"

Kim Gia Tử vò tóc hét toáng lên với Liễu Di Giai đang luống cuống tay chân xem bản đồ. Liễu Di Giai tinh thần cũng rất hoảng loạn, khóc không ra nước mắt hét ngược lại Kim Gia Tử: "Huhu! Làm như có mỗi mình tớ mù đường ý!!??? Đều tại cậu! Biết thế này tớ đã đi chung với Nhàn Nhàn rồi!!!!"

"Tại sao hai đứa mù đường lại đi chung với nhau thế này!!???"

Kim Gia Tử than thở ngồi xổm xuống đất ôm đầu nhớ lại. Lúc đầu là bốn đứa thống nhất với nhau sẽ đi các cửa hàng mua CD phim kinh dị, mà có bốn người thì chia ra, hai người đầu tiên đi nửa con phố bên kia, hai người cuối cùng sẽ đi nửa con phố bên này. Nếu hai trong bốn người mà tìm được đĩa CD hay hơn hai người còn lại thì sẽ được thưởng 100 tệ. 

Thành ra là lúc chọn bạn đồng hành, Kim Gia Tử nhanh tay đi chọn Liễu Di Giai cũng bởi vì Liễu Di Giai biết rất nhiều về phim kinh dị hay, tỉ lệ xác suất thành công cũng sẽ cao hơn nhiều nhưng điều Kim Gia Tử hối hận nhất là chính mình lại quên mất việc bản thân lẫn Liễu Di Giai đều là những đứa mù đường mãn tính trong khi Lục Noãn Thiên và Đường Tuyết Nhàn lại rất thông thạo đường phố.

"Tiến không được, lùi không xong" chính là tình huống bất lực của Kim Gia Tử và Liễu Di Giai hiện tại, chỗ mà hai người dừng chân là một con đường lớn hoang vắng có rất nhiều ngã rẽ, đã thế ngã rẽ này còn "tiết kiệm điện" đến mức không lấy nổi một bóng đèn chiếu sáng đường đi. Nếu giờ nói bản thân như biến người thành mù thì cũng chẳng sai tí nào!! Thực sự là quá tối!!!

Liễu Di Giai đưa tay vuốt ngực mái tóc của mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi quay sang kéo áo Kim Gia Tử khẽ nói: "Làm sao bây giờ Gia Tử? Chẳng lẽ chúng ta sẽ phải chết ở đây hay sao?", Kim Gia Tử nhăn mặt. Chết? Chết là chết thế nào? Chết ở độ tuổi mười tám và chưa lần nào được nắm tay Ngụy Vĩ Thần? Đừng có mơ!! Ít nhất Kim Gia Tử phải lừa được Ngụy Vĩ Thần lên giường đã thì cô mới toại nguyện!!! Tuyệt đối không thể chết ở cái nơi này!!

Kim Gia Tử đưa tay nắm chặt lấy đôi bàn tay đang phát run của Liễu Di Giai an ủi, trịnh trọng hứa:

"Đừng lo Giai Giai! Tớ còn chưa kịp cưa đổ Vĩ Thần thì sẽ không để chúng ta bỏ mạng ở đây đâu. Tin tưởng tớ!"

Liễu Di Giai cười méo xệch, gật nhẹ đầu coi như là tin tưởng Kim Gia Tử. Kim Gia Tử nắm tay Liễu Di Giai kéo lên phía trước con đường. Bây giờ cũng chẳng còn sớm nữa, đường vừa vắng vừa tối làm Liễu Di Giai có chút liên tưởng tới mấy vụ bắt cóc nữ sinh mà nhà trường mới thông báo cách đây không lâu, nhưng đi cùng với Kim Gia Tử khiến cô cũng có thể an tâm được phần nào. Liễu Di Giai biết điều lấy điện thoại bật đèn flash soi đường đi cho Kim Gia Tử.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rôm rả để làm phân cái tán cảm giác sợ hãi trong lòng, vì với tình trạng như thế này, nếu mà để cái khó làm mất cái khôn thì không khả quan chút nào, tốt nhất là có thể di dời sự chú ý vào mấy cái tình huống cướp của, giết người được bao lâu thì càng tốt, và đó là điều cuối cùng mà Liễu Di Gia cùng Kim Gia Tử có thể làm được.

Đi bộ suốt một tiếng thì công sức hai người bỏ ra cũng được đền đáp. Phía trước có một ông cụ râu trắng tóc bạc đang bán bánh, Liễu Di Giai gặp được cứu tinh liền cảm kích không thôi, vội vã kéo Kim Gia Tử lại gần ông cụ hỏi đường:

"Ông ơi, cho con hỏi, đường về trường đại học A ở hướng nào ạ?"

Ông cụ liền cười hiền hậu, nhiệt tình chỉ đường ra khỏi đây cho Liễu Di Giai, Kim Gia Tử ở phía sau móc tiền mua hết đám bánh ủng hộ ông cụ coi như là lời cảm ơn. Sau khi tạm biệt cụ lão tốt bụng, hai người liền thẳng tiến về chỗ đường vừa được chỉ, Liễu Di Giai cần miếng bánh cho vào mồm nhai, vui vẻ nói:

"Ông cụ làm bánh ngon quá! Đã thế lại còn tốt tính nữa chứ! Tớ chắc sẽ trở lại mua ủng hộ cụ ấy!". Vấn đề cốt yếu là mua ủng hộ thì không quan trọng, mà quan trọng chính là về đường xá, làm bánh ngon là một chuyện, còn việc trở lại chỗ đó hay trở ra khỏi chỗ đó lại là một chuyện hoàn toàn khác, Liễu Di Giai thực sự không dám cả gan đánh đồng!

"Ừ! Quả là rất ngon!"- Kim Gia Tử một lúc cầm hai miếng bánh nhét hẳn vào miệng, buổi sáng và buổi trưa còn chưa kịp ăn gì cộng với việc nãy giờ lạc đường suốt hai tiếng đồng hồ khiến Kim Gia Tử hiểu cảm giác thế nào là khổ sở của việc nhịn đói mà bấy lâu nay bản thân luôn coi thường . Vừa nhìn thấy người có bán đồ ăn Kim Gia Tử như cá sắp chết giãy đành đạch trên cạn mua hết chỗ bánh đó rồi ăn tươi nuốt sống chúng không khác gì người bị bỏ đói tận bốn-năm ngày.

Ra khỏi con đường hoang vu đó, Kim Gia Tử với Liễu Di Giai ghé vào một quán ăn gần trường trước khi về ký túc xá. Quán ăn này chuyên làm về những món cay Hàn Quốc, trang trí rất đơn giản, bàn ghế, tường thô sơ và nhỏ nhưng lại rất đông khách. Kim Gia Tử tiến đến và chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, nhận thực đơn từ phục vụ đưa cho Liễu Di Giai một cái, mình một cái. Thật may mắn hai người cùng chung gu đồ ăn với nhau, đều rất thích ăn những đồ cay nóng nên việc chọn lọc đồ ăn là vô cùng dễ dàng và nhanh chóng. 

Kim Gia Tử không khỏi nuốt nước bọt nhìn nồi lẩu cay xè trước mắt, nó bốc khói rồi bay thẳng vào mắt làm mắt Kim Gia Tử đỏ cả lên như vừa mới khóc vì thất tình ý, Liễu Di Giai lấy khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt, còn mình thì ôm ngực mãn nguyện khi quan sát cái món thịt nướng đỏ ngầu có "chút" tẩm sa tế lên đấy. Đúng mười phút sau, mực khô cay, mì cay, phô may nướng, gà rán,... được dọn đầy đủ hết lên bàn, Liễu Di Giai và Kim Gia Tử vẫn chưa dám động đũa, tiếp tục ngồi như thế năm phút nữa.

Liễu Di Giai bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, khó chịu vô cùng khi cái mùi thơm và hình ảnh bắt mắt của đám đồ ăn trên bàn cứ không yên phận mà lọt vào trong tầm nhắm của cô, sự nhẫn nại cuối cùng cũng bị phá vỡ, Liễu Di Giai vứt cả hình tượng thục nữ của mình cầm đũa bẻ làm đôi và nhắm thẳng đến món thịt nướng đầu tiên. Kim Gia Tử sau khi quan sát một lượt mới phát hiện ra thiếu gì đó, đột nhiên lại thấy Liễu Di Giai có ý muốn động thủ với thức ăn Kim Gia Tử liền ra tay ngăn Liễu Di Giai lại, nói:

"Bình tĩnh! Bình tĩnh!! Nước! Nước còn chưa gọi lên mà cậu đã muốn ăn rồi? Đồ ăn có mọc cánh bay đâu mà sợ? Đến lúc cay lưỡi mà còn phải ngồi chờ người ta làm nước cho là có chuyện đấy!"- Kim Gia Tử hết sức tốt bụng nhắc nhở.

Liễu Di Giai nhìn Kim Gia Tử với ánh mắt không thể nào bất mãn hơn, cô ngửa lưng ra đằng sau ghế phụng phịu: "Nhưng người ta làm nước thì mất tận mười phút, chịu làm sao nổi?". Với tính trẻ con hay thù dai này của Liễu Di Giai thì chắc chắn sau này có ngày cô ấy kiểu gì cũng sẽ tìm cách trả đũa cô đây mà! Thấy vậy Kim Gia Tử đành bất đắc dĩ giải thích cặn kẽ:

"Nếu vậy thì càng phải đợi! Biết người ta làm đồ uống mất mười phút thì lúc mình đang ăn đến đoạn cao trào, miệng lưỡi bỏng cả lên mà không có nước thì lúc đó lại phải ngồi đợi rất khổ sở, không đúng sao? Đặc biệt hơn nữa, ăn nóng không uống nước sẽ khiến dạ dày thắt lại, lúc đó cậu sẽ đau đến chết đi sống lại!"

Kim Gia Tử thần thần bí bí dọa dẫm Liễu Di Giai, kỳ thực dọa cậu ta thế thôi chứ Kim Gia Tử cũng không biết lời mình nói có chính xác hay không? Mà cũng chẳng quan trọng cho lắm, cô đoán vậy.

Liễu Di Giai cuối cùng vẫn là nghe theo Kim Gia Tử nhẫn nại mười phút chờ phục vụ mang đồ uống lên, sau khi nhiệm vụ cuối được hoàn thành, Liễu Di Giai nhanh chóng lao vào đống đồ ăn như hổ đói, Kim Gia Tử cũng hì hục xử lý món mỳ cay ở trước mặt. Hai người cứ như vậy giải quyết xong hết toàn bộ thức ăn đã gọi, tính tiền rồi rời khỏi quán ăn nhỏ đậm chất Hàn Quốc này.

Lúc này trời đã tối đen như mực, Liễu Di Giai xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, thỏa mãn "ợ" ra một tiếng. Kim Gia Tử đi bên cạnh ngẩng đầu nhìn bầu trời nhíu mày nghĩ thầm:

'Hôm nay ít sao quá!'

"11.00 mất rồi! Kiểu này ký túc xá khóa cửa rồi cho coi!"

Kim Gia Tử quay sang, cô bật cười đáp: "Trèo tường!". Liễu Di Giai cũng cười khúc khích. Hai cô gái trẻ cứ như vậy nói chuyện, cười đùa với nhau rôm rả trên đường tối. Đột nhiên ở bụng nhói lên một cái, Kim Gia Tử lập tức dừng bước. Liễu Di Giai cũng dừng lại, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Kim Gia Tử không nhịn được lo lắng hỏi han:

"Gia Tử, cậu làm sao thế? Đau ở chỗ nào à?"

Cơn đau càng lúc càng dữ dội, Kim Gia Tử nhăn mặt, cả người dựa vào bức tường bên cạnh, cô dùng hai tay ôm chặt lấy bụng, khó nhọc nói: " Không...không có gì! Tớ là..đau bụng một chút thôi..!". Kim Gia Tử hít thở sâu, nhịn đau xuống cố gắng nở lấy một nụ cười với Liễu Di Giai tỏ vẻ như bản thân thực sự không có vấn đề gì. Liễu Di Giai càng lúc càng lo hơn khi nhìn vào nụ cười méo xệch kia, rõ là không ổn cứ làm như mình okay lắm ý!

"A! Đằng trước có vệ sinh! Giai Giai...cậu về trước đi, có lẽ tớ vào sẽ không ra ngay được đâu! Thế nhé!"

Kim Gia Tử gắng sức chạy thật nhanh tới nhà vệ sinh công cộng gần đó, Liễu Di Giai mặc dù rất lo cho bạn nhưng thấy cô đã nói như vậy đành vẫn sẽ về ký túc xá trước, Liễu Di Giai nói to thông báo với Kim Gia Tử:

"Vậy tớ về trước, có gì nhớ điện ngay nhé!?"

"Ừ!"

Liễu Di Giai xoay người bỏ đi.

----15 phút sau đó----

Kim Gia Tử ôm bụng thở dài ra khỏi phòng vệ sinh. Không phải "bà dì cả" tới, thật đúng là làm Kim Gia Tử cô hết hồn mà, cơn đau bụng này chắc hẳn là do lúc nãy cô với Liễu Di Giai ăn đồ cay nóng vào buổi đêm đây mà! Thật xúi quẩy!

Trong lúc Kim Gia Tử còn đang chìm trong đống suy nghĩ của mình thì đằng sau cô có một bóng đen dùng gậy sắt đập mạnh vào gáy cô. Một lần nữa tự nhiên lại có thêm một cơn đau khác ở gáy khiến Kim Gia Tử không thể không quay đầu mà nhìn xem nguyên do xuất hiện cơn đau này.

Hệt như mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình và thực tế, một anh chùm đầu kín mặt tới là để bắt cóc các cô gái trẻ thường đi đường vắng không người vào buổi tối, và cô chính thức trở thành nhân vật chính. Thật may mắn!=_=''

Đó không phải là điều Kim Gia Tử thấy may mắn, điều may mắn ở đây chính là thường thì trong tiểu thuyết, nữ chính khi bị kẻ xấu dùng gậy đập vào gáy sẽ ngất ngay, phải đến khi tỉnh lại mới nhấm nháp được sự đau đớn đó. Thế Kim Gia Tử thì sao? Kim Gia Tử cũng ở trong cùng một trường hợp y chang chả khác kịch bản tí nào, vậy thì thế quái nào tên đó đánh mà cô chỉ cảm thấy đau rát mà vẫn chưa thấy bản thân ngất vậy trời? Cái này có thể gọi là cô gặp phải kẻ xấu có trình độ thực hành kém hay không? Và hơn nữa, hung khí đập Kim Gia Tử vừa bẩn vừa gỉ sắt! Đáng ghét! Cái tên này không biết "vệ sinh sạch sẽ đồ đạc của mình" được định nghĩa như thế nào à? Đánh ngu mà sao mạnh tay thế này? Đúng thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà!

Khi bị ăn một chưởng vào gáy, Kim Gia Tử lảo đảo sắp rơi xuống mặt đất, cô cắn răng dùng mọi sức lực cuối cùng của mình để chống đỡ cơ thể giữ thăng bằng không bị rơi xuống. Kim Gia Tử trợn mắt cố gắng nhìn cho bằng được mặt của tên khốn đã đập mình, thều thào nói:

"Khốn khiếp...anh..là thằng..nào..ư...ưm!!"

Nói còn chưa xong, không biết từ đâu, một bàn tay ở dưới đất hướng lên bịt chặt miệng Kim Gia Tử. Hai người đàn ông, một giữ chặt hai tay cô lại, một cố gắng bịt chặt miệng và mũi cô bắt ép cô hít cái khí được thấm trong khen. Kim Gia Tử mở to mắt, giãy giụa bất thành. Do bị ngộp không khí, Kim Gia Tử đành phải hít cái khí trong khăn, ý thức cô càng lúc càng mơ hồ rồi gục hẳn trên tay người đàn ông mặt mũi không rõ kia.

Kim Gia Tử thừa nhận, cô thực sự đã quá chủ quan về việc bắt cóc người vào trời tối rồi! Ngày hôm nay có thể nào tồi tệ hơn được nữa không trời!!????

------Hết chương 4-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top