Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gia đình phù thủy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em làm rách cái áo chùng của anh!"

"Không phải em, do cuốn sách quái quỷ có răng nanh kia của anh đấy chứ"

"Đừng đổ tội cho người khác. Chính anh đã khoá nó lại cẩn thận và bỏ vào rương"

"Không hề, rõ ràng em đã thấy..."

Chan tỉnh dậy trong tiếng cãi cọ ầm ĩ vào sáng sớm của hai ông anh trai. Họ lúc nào cũng vậy. Dù cậu đã phải chuyển xuống một phòng riêng ở tầng dưới và bịt nút tai lại trong lúc ngủ, không gì có thể ngăn được tiếng ồn ào từ họ mỗi khi cả hai ở cạnh nhau.

Chan ngồi bật dậy thở dài. Phải rồi, cậu có hai anh trai. Anh cả Lee Jihoon, anh hai Lee Seokmin, và cậu - Lee Chan. Cả ba đều có mái tóc vàng kim bóng mượt được di truyền từ người mẹ phù thủy của họ.

Bạn không nghe lầm đâu, 'phù thủy', mẹ của họ là phù thủy, và ba là một người bình thường, hay như trong thế giới của mẹ cậu thường gọi thì là một gã muggle. Hai anh trai của cậu được thừa hưởng khả năng ma thuật từ mẹ, họ đều đã nhận được thư nhập học của ngôi trường phù thủy lâu đời Hogwarts mà mẹ cũng từng theo học vào năm 11 tuổi. Anh cả Jihoon hiện đang là học sinh năm thứ 4 nhà Ravenclaw, trong khi anh hai Seokmin mới học năm 2 và thuộc nhà Hufflepuff.

Theo lời ba mẹ cậu thì cả hai anh trai từ nhỏ đã có nhiều phép lạ. Chẳng hạn như lấy được gói kẹo bị cất kín trong tủ khi họ muốn dù chẳng cần động tay động chân tí nào, hay ngã lăn từ trên cành cây cao cả chục mét xuống đất mà không xây xát gì sất. Và họ đã chắc mẩm từ đầu rằng hai anh trai của cậu chắc chắn sẽ trở thành phù thủy. Thực tế chứng minh là họ đã đúng.

Còn Chan thì hoàn toàn ngược lại. Khi cậu được sinh ra với mái tóc màu vàng nổi bật, mẹ cậu đã nhẩy cẫng lên vì vui sướng với đứa con trai phù thủy tiếp theo của mình. Nhưng niềm háo hức ấy của mẹ dường như tỉ lệ nghịch với sự trưởng thành của Lee Chan. Mười một tuổi, chẳng có gì đặc biệt xảy ra quanh cậu. Chan chưa từng vô tình tạo ra bất cứ một sự thay đổi nào dù chỉ là nhỏ nhất từ khi cậu ra đời đến giờ. Mẹ cậu phải chấp nhận rằng có lẽ cậu chỉ thừa hưởng mái tóc của bà mà thôi, và ba cậu thì hồn nhiên nói rằng ít nhất trong nhà cũng phải có một người giống ông đi chứ. Tất cả họ cùng tin là vậy, rằng cuối cùng trong nhà cũng đã có một đứa con trai không phải là phù thủy.

Tất nhiên việc ấy chẳng có gì là tệ hết. Ba cậu đã sống cả đời mình như một người bình thường đấy thôi, các anh trai cậu cũng từng như thế và cậu cũng đang sống như thế, chẳng có vấn đề gì khi sinh ra là một đứa trẻ bình thường cả. Dẫu vậy, cậu vẫn buồn.

Cậu đã háo hức biết bao khi nghĩ rằng mình cũng có thể tạo ra ma thuật, có chiếc đũa phép của riêng mình và cưỡi lên chiếc chổi bay ngầu quá xá mà anh trai từng chỉ cho cậu xem trên tờ báo phù thuỷ. Cậu cũng mong ngóng đến thế nào khi nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ được cùng các anh đi học tại Hogwarts, được dạy cách làm sao để tạo ra thứ phép màu kì diệu từ đũa phép của cậu. Thế nhưng theo thời gian, niềm hy vọng ấy bỗng chốc trở thành nỗi thất vọng ê chề trong lòng cậu.

"Lee Chan dậy ăn sáng. Jihoon và Seokmin, nếu hai đứa không ngay lập tức dừng trò cãi cọ đó lại và xuống đây, mẹ sẽ cho mỗi đứa một bùa bất động đấy"

"Tới ngay đây"

Cả ba cùng trả lời và lần lượt bước xuống chiếc cầu thang được làm bằng gỗ.

Ba cậu đang ngồi đọc báo trên bàn ăn, trong khi những chiếc đĩa cứ bay lơ lửng từ bếp vào bàn một cách tự động. Mẹ cậu là người duy nhất được làm phép trong nhà. Hai anh trai đang theo học tại Hogwarts bị cấm làm phép ngoài khuôn viên trường, còn cậu và ba, hẳn rồi, không có phép.

"Chào buổi sáng các con trai"

"Vâng"

"Chào ba"

"Buổi sáng tốt lành"

Tất cả cùng ngồi vào bàn, mẹ cậu khẽ hẳng giọng trong khi Chan đang loay hoay với miếng thịt tảng hơi to hơn so với mong đợi của cậu.

"Hôm nay là ngày nhận giấy nhập học phải không?"

"Vâng, theo lẽ thường thì là vậy"

Anh cả Jihoon đáp lời.

"Và con cần mẹ giúp sửa lại áo chùng của con nữa"

Anh nói với cái liếc mắt sắc lẹm về phía Seokmin

"Thật tình, không phải em thật mà!"

"Trật tự và ăn phần của con đi con trai"

Mẹ nhìn anh, rồi sau đó quay lại với Jihoon

"Tất nhiên là mẹ sẽ sửa nó con trai, nhưng hãy cẩn thận hơn với đồ của con vì chính quyển sách 'Vài điều về quái vật cổ' với chiếc răng nanh gớm ghiếc của con đã cắn nát nó ra đấy"

Jihoon đỏ mặt, còn Seokmin thì bật cười khoái chí. Chan lẳng lặng ăn uống, cậu chẳng còn tâm trí đâu mà vào hùa với câu chuyện của họ nữa. Cậu đang nghĩ đến việc ước gì lát nữa khi thư nhập học được giao đến cũng sẽ có phần của cậu thì hay biết mấy.

"Ôi, đến rồi kìa"

Ba cậu đứng dậy khỏi bàn khi nhìn thấy một con cú đang lơ lửng ngoài cửa sổ. Giờ thì ông đã chẳng còn thấy ngạc nhiên vì mấy con cú biết đưa thư hay mấy chuyện kì lạ diễn ra trong nhà mình nữa. Ông mở cửa cho nó, và chỉ chờ có thế, 3 con cú liền bay ùa vào nhà, sà xuống bàn ăn và thả lên đó lá thư của từng người. Một cho Jihoon, một cho Seokmin, và một cho Chan.

"Cái gì cơ?"

Cậu không tin nổi vào mắt mình

"Ôi, lạy râu ông Merlin"

Mẹ cậu che mặt sửng sốt. Vậy ra cậu cũng có dòng máu phù thủy của bà. Chan cầm bức thư dí sát lên mắt để đọc cho thật rõ

'Gửi Lee Chan, số 17, đường Stonegate, thành phố York, Anh'

"Tuyệt vời, giờ thì em có thể đi học với tụi này rồi"

Seokmin hào hứng lên tiếng, trông còn vui hơn cả lúc mà đội Quidditch anh yêu thích giành chiến thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top