Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cháp 41: Anh yêu em chết mất.

Doojoon và Gikwang còn đang im lặng, nằm dài trên giường, trong bụng không ngừng chửi rửa Yoseob, thì thấy Junhyung bật dậy đi ra ngoài.

- Rầm.

Sau khi cửa bị đóng mạnh, phát ra tiếng động làm cả hai giật mình, Gikwang vội vàng nhảy sang giường của Doojoon.

- Này, này, cậu nghĩ xem cậu ta định làm gì_Vừa nói vừa vỗ vỗ vai Doojoon, Gikwang cứ thế mà quên đi, cách đây chưa lâu còn nhìn người kia như kẻ thù mà muốn dạy cho một bài học bây giờ lại thân thiết trở lại, ghé tai Doojoon nói nhỏ.

- Cậu nghĩ sao_Doojoon tay theo bản năng đưa lên vuốt vuốt cằm, mắt nheo lại như đang nghiêm túc suy nghĩ gì đó.

- Hừ, tớ hỏi cậu trước cơ mà, mà nếu biết thì tớ còn hỏi làm gì_Gikwang phản bác.

Nhất thời cả hai rơi vào trầm ngâm, nhưng rất nhanh trong phòng vang lên tiếng đồng thanh.

- Đi xem.

Cả hai nhìn thấy suy nghĩ của người kia giống với mình, thì nhếch miệng cười sung sướng, đập tay.

- Suỵt_Doojoon đưa tay lên mồm ra dấu, sau đó chỉ chỉ ra cửa, quả nhiên cả hai người hớn hở muốn đi ra.

Nhưng ra đến nơi đang chuẩn bị mở cửa đã thấy  cánh cửa được mở ra, Dongwoon từ ngoài đi vào, mang theo vẻ mặt bí xị.  

- Hai người bỏ ngay cái ý định đi rình mò này nọ đi_Dongwoon thở dài nằm xuống giường.

- Tại sao_Lại một lần nữa cả hai người kia đồng thanh.

- Hai tên đó dám làm gì em sao, ra anh xem_Gikwang nói rồi trở lại giường, ngồi gần người Dongwoon, đem người xem xét một lượt, mặc dù hậm hực chuyện nghe tiếng Dongwoon trong điện thoại, nhưng vẫn là nên quan tâm thân thể Dongwoon trước.

- Anh làm cái gì vậy, hai hyung ấy cái gì cũng không làm_Dongwoon giải thích.

- Thế tại sao nhìn chú lại như thế này_Quả nhiên Doojoon nổi lên máu tò mò, quay ra hỏi Dongwoon.

     Dongwoon nhất thời nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, quá mức khủng bố, lúc cậu đang mát - xa cho Yoseob, đấy cậu biết Yoseob hyung chả tử tế gì cả, sau khi ba người ngoài cửa đi khỏi liền bắt cậu mát - xa cho hyung ấy nói rằng  cậu phải mát - sa cho hyung ấy cho công bằng, không có gì là không công. Thế là hyung ấy cởi bỏ áo ngủ, nằm sấp, để lộ ra tấm lưng trần, còn từ phần hông trở xuống đơn giản được áo tắm che kín, hờ hững kiểu nửa kín nửa mở. 

     Hành động này nhất thời làm Dongwoon méo mặt định nói là hay thôi đi, mặc dù mặc áo tắm Dongwoon vẫn có thể mát - sa được cho Yoseob, nhưng thấy Yoseob nhanh chóng nhắm mắt dưỡng thần tựa hồ rất mệt mỏi, cậu cũng không muốn nói nhiều, nên đành thôi. Nhưng mà còn chưa kịp làm gì ta chỉ mới đưa lên tấm lưng trần kia, thì cửa phòng đột nhiên bật mở, Junhyung một thân hùng hổ tiến vào, sau đó, mà còn sau đó cái gì, thấy mắt người kia trở nên thâm tràm cực độ, cậu vội vàng bật dậy, miệng thì chỉ biết cười ngây ngô, cứng ngắc, đi dật lùi  nhanh chóng lui qua Junhyung đi nhanh ra khỏi phòng.

Dongwoon nghĩ lại vẻ mặt đáng sợ của Junhyung mà vẫn thấy lạnh run người, trong đầu kêu ' bang" một tiếng, thôi song!!!. Mãi cho đến khi Gikwang khua tay trước mặt cậu, cậu mới giật mình, xua tay lia lịa.

- Chả tại sao cả, tóm lại bây giờ đừng có ai dại dột mà sang bên đó.

     Vẻ mặt của Dongwoon kiên quyết, hai người suy nghĩ một hồi nghĩ chắc giờ sang rình mò có vẻ quá nguy hiểm, Junhyung bình thường vậy thôi, nhưng mà thực sự tức giận thì lại là người cực kì đáng sợ, nên đành nuốt xuống sự tò mò.

    Dongwoon vừa mới thả lỏng người vì nghĩ rằng thành công khuyên nhủ hai người này, nhưng bỗng thấy Gikwang nhìn chằm chằm cậu với nụ cười được fan dùng hai từ" tỏa nắng" để diễn tả, nhưng mà nắng đâu không thấy, cậu chỉ thấy nụ cười lúc này "tỏa ra sát khí", mà chủ nhân của nụ cười ấy lại từ tốn phát ra mấy chữ 

- Em xem, có phải nên giải thích với em cái gì hay không.

---------------------------------------------------------------------------------

Lúc này ở ngay phòng bên cạnh.

- Anh định cứ nhìn em như vậy đến bao giờ_Từ lúc Junhyung bước vào phòng cho đến bây giờ, Yoseob đến quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái cũng không thèm, vẫn nhắm mắt nằm sấp trên giường y như cũ.

- Em có phải nên giải thích cái gì với anh không_Junhyung căng cứng thân người cau chặt chân mày, rõ ràng là đang rất tức giận.

Im lặng, Yoseob không thèm trả lời câu hỏi của anh dửng dưng như không nghe thấy gì.

- YANG YOSEOB, em một vừa hai phải thôi, em đừng có nghĩ là anh không biết em ở sau lưng anh giở trò gì_Junhyung hai tay nắm chặt, cả mặt nóng bừng vì tức giận. Mà Yoseob lại hoàn toàn như bơ anh, trước câu lớn tiếng của anh đến mắt cũng không buồn mở ra.

- Nói cho em biết em đừng để anh điên lên, nếu không anh sẽ..._Junhyung thực sự thi triển hỏa khí lớn tiếng đến mức phòng bên cạnh cũng biết bên này đang xảy ra hỗ chiến, ba cái người nào đó  đang áp tai vào tường nghe lén cũng phải giật mình, sau đó mang theo mỗi người một biểu cảm trao đổi ý kiến, nhưng bên kia đột nhiên im lặng, nghe mãi nghe mãi cũng chẳng thấy gì, cuối cùng đành từ bỏ ý định, quay lại giường, đi ngủ.

Mà tại phòng Yoseob và Junhyung...

Yoseob nghe đến câu hét thứ ba của anh mới từ từ mở mắt, lười biếng ngồi dậy, lặng lẽ kéo áo ngủ từ thân dưới lên hờ hững khoác lên người, híp mắt nhìn Junhyung, nhẹ nhàng lên tiếng.

- Anh diễn sâu quá rồi đấy, phòng này có 2 giường, nếu muốn anh có thể ngủ ở giường bên cạnh_Yoseob nói rồi liếc mắt sang chiếc giường khác lên tiếng.

- Đừng mà, đừng mà_Hơ, con người vừa rồi còn tức giận vô cùng, mặt đỏ bừng bừng, toàn thân toát ra hỏa khí như muốn  đánh người thế mà giờ lại cười đến đặc biệt sáng lạn, bày ra bộ dạng lấy lòng, lập tức chạy đến nhảy lên ôm chầm lấy người trên giường, còn không nhịn được không ngừng hít hà, không ngừng cọ cọ vào cổ Yoseob. Vừa rồi nhìn cái dáng vẻ biếng nhác của cậu, thân trên lộ ra tấm lưng mảnh khảnh, trắng trẻo, ở bên dưới chỉ lộ ra hai bắp chân xuống, mông và đùi được áo tắm trùm như có như không, hờ hững như vậy càng thêm cuốn hút, máu anh nóng lên hận không thể xông tới chà đạp cậu, nhưng vì vở kịch dang dở này vẫn phải ngậm đắng nuốt cay kiềm chế mà diễn tiếp.

- Em thật là, ít nhất cũng phải tỏ ra sợ hãi chút chứ_Cái người này chẳng nhẽ hoàn hoàn coi nhẹ sự tức giận của anh.

- Hừ, em còn lạ cái gì anh, anh rõ ràng biết Doojoon và Gikwang khích tướng anh, nhưng mà lại vẫn cố tình ăn mặc kiểu đó ra sân bay, là muốn em thay anh xử hai tên đó, cũng đừng có nói với em không phải anh không biết gì mà dẫn dắt hai tên kia đi theo kế hoạch của em. Còn nữa, anh sang đây với vẻ mặt tức giận như vậy là vì vừa muốn cho hai tên kia nghĩ rằng anh nhất định sẽ thay hai người đó đòi lại công đạo để cho cả hai không tìm em trả đũa._Yoseob cười đến nham hiểm, sau đó tiếp tục.

- Quan trọng là anh không muốn để em ngủ cùng phòng với Dongwoon, nói trắng ra anh làm vậy là vì muốn tối nay đoàng hoàng chính chính ngủ phòng hai người với em phải không...Ah, anh làm cái gì vậy_Đang nói thì tai cậu truyền đến cảm giác vừa đau lại ngư ngứa.

Junhyung sau khi cắn nhẹ vào tai Yoseob, lại quay ra thơm vào má cậu một cái thật mạnh.

- Uhm,Seobie à, anh yêu em chết mất_Junhyung cười đến thỏa mãn, ôm chặt cậu, sao cậu lại có thể hiểu anh đến như vậy chứ.

- Khoan đã, nhưng mà anh thấy việc Dongwoon mát - sa cho em chả có tác dụng gì trong kế hoạch tác chiến của chúng ta cả_Mặt Junhyung lại lập tức đen lại, thật ra vừa rồi nhìn thấy cảnh lưng trần của vợ anh bị người ta không những nhìn ngắm còn được đụng chạm lập tức cảm thấy khó chịu. Vì thế tay ôm Yoseob cũng gia tăng đạo lực.

Yoseob dĩ nhiên nhận ra điều này trong lòng không ngừng thỏa mãn, đây không phải để cảnh cáo anh lần sau mà dám sau lưng em tính toán xem em có cái gì cũng dám làm không.

- Anh dám tính kế sau lưng em, thì..đừng có trách_thâm thúy nhìn anh, vừa đưa tay lên véo nhẹ tai anh.

Câu trả lời vốn dĩ không liên quan đến câu hỏi nhưng Junhyung nghe xong liền hiểu ý của cậu, mặt lập tức sầm xuống.

- Em dám sao?_ Sau đó đưa tay vào luồn vào trong áo ngủ, bóp lấy bụng cậu.

- Ah, anh dám_sau đó muốn quay lại trừng mắt nhìn Junhyung, muốn lườm huýt anh một trận, nhưng ai ngờ vừa quay lại một cỗ ấm nóng từ đôi môi của anh đã chạm vào môi cậu, sau đó nhanh chóng chiếm chọn khoang miệng cậu, đầu lưỡi anh không ngừng trêu đùa từng ngóc ngách khoang miệng, Yoseob cũng không làm anh mất hứng, nhắm mắt kịch liệt hưởng thụ nụ hôn sâu của anh, dây dưa hồi lâu đến lúc tưởng chừng như không thở nổi cả hai mới buông nhau ra.

Yoseob ngồi dựa vào lồng ngực anh, aJunhyung sau khi hôn môi cậu tâm tình tốt hơn rất nhiều, tay cũng bắt đầu không yên luồn tay vào trong áo mà mơn chớn, bỗng nghe Yoseob lên tiếng

- Mấy ngày tới, đối với em xa cách một chút, làm sao để mấy người đó nghĩ chúng ta đang giận nhau là được_Yoseob bình thản nói ra mà không biết chính câu nói này mấy ngày tới sẽ làm cậu chết đứng khi Junhyung dám trên sân khấu đùa giỡn với đầu ngực Gikwang để trả đũa cậu và Dongwoon, nhưng chuyện sau đó thì sau đó tính, còn bây giờ cả năm người đều đang mỉm cười đắc thắng, nghĩ mình chơi đểu được người khác, vì vậy đều vui vẻ trải qua đêm nay

----------------Hoàn cháp----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top