Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Lắm đào hoa.


Từ khi thành lập party với Kirito việc thăng cấp cũng như chuẩn bị đủ vật phẩm cần thiết cho việc tham gia đánh Boss ở tiền tuyến dễ dàng hơn so với làm một mình.

Theo thời gian, sự ăn ý của chúng tôi ngày càng cao. Tôi cảm thấy quyết định lúc trước của mình hoàn toàn là đúng đắn, Kirito quả thật là một người đồng bạn đáng để cho ta phó thác phía sau trong khi chiến đấu với kẻ địch. 

Có điều, chung sống cùng nhau lâu dài tôi phát hiện cậu ta không phải thật thà đến dễ bắt nạt, đôi lúc rất phúc hắc khiến cho tôi cảm thấy nghẹn uất, có lúc chúng tôi sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau song cuối cùng sẽ mở miệng nói chuyện và làm hòa với nhau. Cuộc sống của chúng tôi tràn đầy màu sắc và không buồn tẻ chút nào.

Khi diệt được Boss tầng 60, không bao lâu sau tầng 61 được khai phá và thành phố Salemburg là một thành phố tươi đẹp nằm tại tầng 61.

Diện tích của nó không lớn lắm, thế nhưng thành phố này, với một tòa lâu đài có những ngọn tháp yên bình ở trung tâm, được xây dựng công phu từ đá gra-nít trắng, và trông nó càng nổi bật hơn khi đặt cạnh sắc xanh của những tán lá cây xung quanh. Khu chợ ở đây có khá nhiều cửa hàng buôn bán nên có rất nhiều người chơi muốn chọn Salemburg làm nơi ở. Nhưng vì những ngôi nhà ở đây đắt khủng khiếp – phải đắt hơn giá ở Algade ít nhất ba lần – vậy nên việc mua nhà gần như là không thể trừ khi bạn ở level cao.  

Cũng may rằng tôi và Kirito đáp ứng các điều kiện đó, cho nên chúng tôi góp tiền mua một căn nhà ở đây.

Thật ra ý tưởng mua nhà có từ lâu rồi, chẳng qua chúng tôi vẫn chưa tìm được nơi thích hợp thôi, mãi đến khi chứng kiến thành phố Salemburg.

Từ vị trí ngôi nhà chúng tôi mua có thể nhìn thấy mặt trời đã gần lặn, và những tia nắng cuối cùng của một ngày dài nhuộm một màu tím thẫm lên những con phố.

Hầu hết diện tích của tầng 61 là một hồ nước lớn, và Salemburg nằm trên một hòn đảo ở giữa cái hồ đó, vì vậy bạn có thể thấy ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước – một khung cảnh thơ mộng tựa như trong tranh vậy.

  Tôi kinh ngạc ngắm nhìn Salemburg, và gần như nín thở vì vẻ đẹp của thành phố này khi nó lấp lánh thứ ánh sáng xanh lam pha lẫn với đỏ rực, cùng với mặt hồ trải rộng ở phía sau. Dẫu sao thì với việc được trang bị CPU mới nhất cũng như chất bán dẫn kim cương thì việc tạo nên thứ hiệu ứng ánh sáng lộng lẫy như vậy không phải là công việc khó đối với Nerve Gear.  

  Cổng dịch chuyển nằm tại quảng trường ở trước lâu đài, còn con phố chính thì len lỏi giữa ánh đèn đường, chạy về hướng nam tới phía bên kia của thành phố. Những cửa hàng và ngôi nhà nằm gọn gàng hai bên phố, và thậm chí đến những NPC đang đi đi lại lại cũng mặc trang phục trông rất trang nhã. Tôi dang tay ra và thở sâu, ngay cả không khí ở đây cũng khác Algade.  

"Thật sự đáng đồng tiền bát gạo mà! Nè, Kirito! Chúng ta đi dạo nhé!" -Tôi cười híp mắt nói.

Kirito ngây ngốc nhìn Asura tươi cười dưới ánh hoàng hôn xinh đẹp đến mê người, dù đã nhìn dung mạo này không biết bao nhiêu lần nhưng cậu vẫn không biết chán.

"Có chuyện gì à?" Tôi nghiêm đầu hỏi Kirito đang ngây người ra.

"Không có !...Nếu chúng ta không đi nhanh, mặt trời sẽ lặn đấy!" Kirito hoàn hồn lại, hơi quay đầu nói để tránh ánh mắt của tôi.

Kirito  đi trước, và tôi theo sát sau. Trên đường không ít ánh mắt của người chơi nhìn về phía chúng tôi, cũng dễ hiểu thôi vì chúng tôi là những người chơi hàng đầu và các thành tích đáng nể trong lúc đánh Boss.

 Tôi mới chỉ ở đây vài ngày khi mà chiến tuyến còn ở tầng này, vì thế tôi chưa từng có cơ hội quan sát kĩ nơi này. Trong khi ngắm nhìn các kiến trúc chạm khắc tô điểm thêm vẻ đẹp của thành phố, tôi cùng Kirito bàn bạc nên mua gì cho bữa tối ăn mừng Tân gia đây?

Mua xong nguyên liệu cho bữa tối, Kirito và tôi trở về ngôi nhà mà chúng tôi đã mua. Đó là một ngôi nhà ba tầng nhỏ nhưng khá đẹp chỉ cách khu trung tâm vài phút đi bộ về phía đông.

Nội thất bên trong là do tôi và Kirito tự tay thiết kế, mọi thứ đặt bên trong không quá lòe loẹt, hoặc khiến bạn cảm thấy không thoải mái. Đồ đạc trong phòng khách, cũng đồng thời là phòng ăn, và phòng bếp ở bên cạnh được làm từ loại gỗ sáng màu, phủ bên trên là lớp vải màu xanh rêu. Tất cả đều là  đồ cao cấp được làm bởi người chơi.

"Ừm!...tất cả chỗ này tốn bao nhiêu...?" Kirito hỏi tôi dù sao cậu ta cũng chỉ làm những việc tôi yêu cầu như chuyển đồ, sắp xếp vật dụng mà tôi mới người đặt hàng cũng như hoàn thành giao dịch mua nhà.

  "Hừm, cả căn nhà và đồ đạc, khoảng 4000k chăng? Tớ đi thay đồ đã, còn cậu đặt mấy chậu hoa này ở bàn ăn và dãy hành lang giùm tớ nha!" Tôi trả lời một cách nhẹ nhàng rồi đi tới sau một cánh cửa. "k" là viết tắt cho nghìn. 4000k nghĩa là bốn triệu Coll mà không nhìn thấy vẻ mặt hóa đá của Kirito khi nghe số tiền ấy.

Kirito vô cùng lúng túng nghĩnếu cố chắt chiu thì cậu cũng có thể để dành được ngần ấy. Nhưng cậu luôn lãng phí tiền bạc vào mấy item lạ hay một thanh kiếm bắt mắt nào đó, vì thế cậu chẳng bao giờ để dành được nhiều tiền. Sau đó ở cùng với Asura thì cô ấy luôn đưa ra những lời khuyên hữu ích tránh cho cậu lãng phí tiền bạc một cách không hữu dụng.

Tôi rất  đi ra, lúc này tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay cùng chiếc quần jeans ngắn màu xanh đến đầu gối. Mà nói là thay đồ, nhưng thật ra không có việc cởi đồ hay mặc vào gì cả. Tất cả những gì bạn cần là lướt ngón tay trên màn hình thống kê. Nhưng vẫn có vài giây ngắn ngủi mà khi đó bạn chỉ mặc đồ lót. Vì thế trừ khi bạn là một thằng con trai vô cùng táo bạo, còn không thì hầu hết người chơi, đặc biệt là con gái như tôi, đều không thay đồ trước mặt người khác. Cơ thể chúng tôi có thể chỉ là một đống dữ liệu được chuyển sang dạng 3D, nhưng suy nghĩ kiểu đó dần nhòa đi theo thời gian.

  "Cậu định cứ mặc như thế à?" Tôi cau mày nhìn Kirito vẫn giữ nguyên quần áo lúc chiến đấu.

Kirito nhanh chóng mở màn hình menu và tháo áo khoác da cùng với thanh kiếm đi. Tiện đó cậu ấy lấy «Thịt thỏ Ra-gu» ra và đặt nó, lúc này đang nằm trong một chiếc bát làm từ đất sét, lên mặt bàn phía trước.

"Ngoài thứ này ra, tớ nghĩ nên thêm vài nguyên liệu nữa!" Tôi mở màn hình menu lấy thêm trứng gà, cá hồi và rau dại cùng nấm ra.

Kirito giúp tôi mang chúng đến phòng bếp, tôi nháy đúp lên mặt lò nướng, đặt thời gian trên cửa sổ hiện ra, và lấy một chiếc nồi sắt từ trong tủ chạn ra. Tôi  đặt miếng thịt tươi vào trong đó, để vào vài cây cỏ, rồi đổ nước vào và đậy vung.

 "Nếu phải nấu ăn thật thì sẽ tốn rất nhiều công đoạn chuẩn bị chế biến. Nhưng trong SAO, việc này quá nhanh gọn nên chẳng vui gì cả." Tôi  đặt nồi vào trong lò nướng và nhấn phím "Bắt đầu" trên menu trong khi phàn nàn. Ngay cả khi lò nướng đang đếm lùi dần 300 giây, tôi vẫn làm rất chuẩn xác, và chuẩn bị rất nhiều các món phụ.

"Cho dù là như thế, tớ vẫn chẳng nấu được mấy món ngon nào cả!" Kirito kinh ngạc nhìn tôi đi đi lại lại, không một chút sai sót trong việc sử dụng menu hay làm công việc khác.

  Chỉ trong có năm phút, bàn ăn đã được bày biện xong xuôi, rồi Kirito và tôi ngồi xuống đối diện nhau. Món hầm màu nâu trông vô cùng ngon miệng nằm trên chiếc đĩa trước mặt tôi. Hơi nóng bốc lên cùng mùi thơm của nó thật vô cùng cám dỗ. Nước sốt trông rất bắt mắt, đậm đà phủ lên miếng thịt, và đường vân màu trắng sữa trên đó thật hấp dẫn.  

  Chúng tôi nhấc thìa lên và cảm thấy ngay cả thời gian nói "Cám ơn vì bữa ăn" cũng là quá lâu. Rồi tôi và Kirito ăn thỏa thuê món ăn ngon nhất trong SAO. Tôi có thể cảm nhận được hương vị nóng hổi của miếng thịt trong miệng, và khi tôi cắn vào nó, nước thịt ứa ra.  

  Ăn uống trong SAO không phải dựa vào tính toán và mô phỏng cảm giác nhai đồ ăn mà thay vào đó, nó sử dụng «Hệ thống tái tạo vị giác» mà Argas và một chi nhánh lập trình môi trường đã cùng viết.  

  Hệ thống này gửi những tín hiệu đã được lập trình trước về cảm giác «ăn» những món ăn khác nhau và tạo cho người dùng cảm giác như họ đang ăn món đó ngoài đời thật. Hệ thống này ban đầu được viết ra cho những người phải ăn kiêng hoặc chỉ được ăn một lượng thức ăn hạn chế, nó gửi những tín hiệu giả tới phần não nhận biết nhiệt, hương vị và mùi để đánh lừa cảm giác của người dùng. Hay nói cách khác, lúc này đây cơ thể của chúng tôi không hề ăn món gì cả, và tất cả quá trình xảy ra chỉ là chương trình này đánh lừa não của chúng tôi mà thôi.  

  Nhưng nghĩ như thế trong lúc này thì không hay tí nào cả. Tôi hoàn toàn chắc chắn rằng mình đang ăn món ngon nhất tôi từng ăn từ lúc đăng nhập vào SAO. Kirito và tôi không nói lời nào và tiếp tục quá trình đưa từng thìa xúp vào miệng.  

Cuối cùng, chúng tôi vét sạch đĩa – theo đúng nghĩa của câu đó, cứ như thể món thịt hầm này là thật – rồi tôi thở dài khoan khoái sau khi để lại chiếc đĩa và nồi trống trơn trước mặt mình.  

" Mấy ngày kế tiếp tớ định thừa dịp không cần lên tiền tuyến đi tìm nguyên liệu thăng cấp cho thanh kiếm Soul Calibur." Tôi vừa nói vừa đưa cho Kirito một cốc trà nóng.

" Cần tới giúp không?" 

"Một mình tớ là được! Hiếm khi mới được nghỉ ngơi, Kirito tranh thủ tận hưởng nhé! Chờ tớ thu thập xong vài nguyên liệu cần thiết thì sẽ đi tìm cậu." Tôi khẽ lắc đầu, trả lời  bằng một nụ cười tự tin.

Mọi chuyện cứ diễn ra như thế, sáng hôm sau tôi từ biệt Kirito sau khi dùng bữa sáng liền lên đường thu thập nguyên liệu cho việc nâng cấp kiếm.

Tôi liếc nhìn mấy chục con sói đói trước mặt bao vây quanh người, chúng nó dùng ánh mắt khát máu nhìn tôi, miệng lộ ra răng nanh. Đáng sợ nhất là nó còn chảy dãi ra nữa .... Mặc dù chúng không phải là mục tiêu của tôi nhưng nếu đã chạy đến khiêu khích thì tôi cũng rất sẵn lòng giải quyết chúng.

Những con sói nối đuôi nhau phóng tới tấn công, cái miệng đầy răng nanh với nước dãi hướng về phía tôi.

Vì thương tiếc cho thanh kiếm Soul Calibur mà tôi sử dụng một thanh kiếm khác, dùng sức vung thật mạnh, khiến cho con sói đầu một nơi thân một nẻo.

Một con sói khác từ phía tay trái phóng tới. Tôi nhắm vào cái cổ của con sói, đá lên, sau đó đá vào sườn. Tiếp nữa là một đá vòng, cuối cùng là đập nó xuống mặt đất bằng gót chân, lượng hp nhanh giảm xuống.

 Còn chưa chết? Hai tay tôi nắm lấy con dao đâm thẳng vào đầu con sói chỉ còn chút hơi tàn.

 Một đá khiến con sói bay lên trời, tiếp theo lại dùng dao vạch một nhát, nhìn những con sói vỡ nát thành từng phiến màu sắc tựa như sao băng.

"Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao?" Tôi đưa mắt nhìn  một con sói to hơn bình thường ba lần, bộ lông trắng toát chạy tới  hung hăng cắn định cắn vào vai lại bị thanh kiếm trong tay tôi chặn lại.

Bị chặn lại nó bật nhảy về phía sau, lập tức lấy đà dùng tốc độ cực nhanh không ngừng tấn công Tôi chỉ miễn cưỡng dùng đao chắn trước mặt, lập tức bị đánh lui về phía sau mấy bước. Khi nó đang định tiếp tục đánh tới, tôi xoay người đá một cái. Không hổ là sói vua, vừa cao vừa nặng, khả năng chống đòn lại quá mạnh, tôi dùng hết sức đá một cái mà nó chỉ lảo đảo lui lại hai bước rồi lập tức nhe răng cắn tới. Tôi nhất thời không phản ứng kịp, bị nó cắn vào tay trái.

Nhìn lượng hp giảm rồi hồi phục, tôi nhìn con  con sói lại đánh về phía này thầm nghĩ do con sói nặng quá, không thể đá nó bay lên được, chỉ làm cho con sói vua này lui về phía sau một chút...

Tôi lại xông tới, dùng kiếm sử dụng kỹ năng  tấn công tốc độ nhanh---« Attack Speed».Kiếm kỹ này được khởi động bằng cách giữ kiếm đánh liên tục vào mục tiêu công kích ở tốc độ nhanh nhất mà người dùng có thể làm. Tất nhiên, tốc độ không chỉ phụ thuộc vào sự hỗ trợ chuyển động của hệ thống mà còn được tăng lên nhờ khả năng cử động thuần thục của riêng người chơi.

lúc này đây, không thể nhìn thấy thanh kiếm mà chỉ thấy được đường kiếm được vẽ lên bởi hiệu ứng ánh sáng đặc biệt của kiếm kỹ.

Vua sói tan vỡ đi, từ bảng thông báo tôi nhận được Item nanh sói cùng bộ lông trắng như tuyết của nó.

"Còn cần thêm 5 cái nữa!" 

Nội trong hai ngày tôi vội chạy từ tầng này sang tầng khác để thu thập những nguyên liệu cần, sau đó đi đến một căn nhà nhỏ dành cho những người thuộc class hỗ trợ nằm trong số những nơi cư ngụ chuyên dành cho người chơi, nhưng giá cả của nó lại cao đến chóng mặt chính vì cái bánh xe nướckhổng lồ quay một cách đều đặnngôi nhà này ở quận trung tâm tại tầng 48, Lindus.

Tôi đến đây để tìm Lisbeth, cô ấy có mái óc hồng, đôi mắt xanh lam to tròn, đôi môi nhỏ nhắn cùng với chiếc tạp dề kiểu cổ điển trông giống như một con búp bê, ấy vậy nghề nghiệp của cô ấy là lại thợ rèn.

" Chào  Liz! Nguyên liệu thăng cấp theo yêu cầu đây." Tôi mở miệng gọi Lisbeth đang mãi mê nghĩ gì đó.

  " Chuyện còn lại cứ giao cho tớ!"  Lisbeth tiếp nhận kiếm và nguyên liệu, cười nhẹ đáp.

Lisbeth kéo cần gạt ở trên tường, ống bễ bắt đầu dùng cơ năng từ bánh xe nước để thổi không khí vào trong lò nung, máy đánh bóng cũng bắt đầu quay.

Trong lúc chờ đợi, tôi gặp phải một người quen.

"Chào cậu, Asuna!" Đối với sự xuất hiện của cô ấy tôi không lấy làm bất ngờ vì Lisbeth là bạn thân của Asuna, đồng thời cô ấy là khách quen của nơi này.

" Chỉ có mình cậu thôi sao? Kirito thì sao?" Asuna đưa tay lên hất mái tóc màu hạt dẻ về phía sau - tất cả những động tác của cô ấy đều có vẻ sáng chói như thể của một ngôi sao điện ảnh vậy, từ ánh mắt khác lạ khi nhắc đến Kirito thì tôi biết cậu ta lại chọc vận đào hoa rồi.

Hơn nữa đóa hoa đào này lại rất lớn!

" Kirito ấy hả, chắc hiện tại đang thư giản ở tầng nào đó trước khi trở về tiền tuyến!" Tôi cẩn thận quan sát Asuna. Bộ trang phục kị sĩ với một hình chữ thập đỏ trang trí trên nền trắng, cùng với chiếc váy ngắn vẫn như mọi khi. Nhưng đôi giày thì sáng loáng như mới, thậm chí cô ấy còn đeo một đôi hoa tai màu bạc.

Nghe tôi nói thế, Asuna cười ngượng ngùng nói: " Vậy sao."

Tôi thật sự rất ngạc nhiên bởi Asuna là phó thủ lĩnh của guild mạnh nhất – Huyết kị sĩ, đồng thời xếp trong top 5 cô gái xinh nhất ở Aincrad. Số chàng trai muốn được cô ấy để ý tới nhiều như sao trên trời vậy, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng cô ấy lại phải lòng với Kirito.

Không phải Kirito không tốt nhưng số lần họ đơn phương gặp nhau nhiều, lúc bàn bạc kế hoạch đánh Boss hai người lại hay có bất đồng quan điểm cho nên nhìn ra tâm tư của Asuna mới khiến tôi nghi hoặc rất lâu.

" Lại chọc đào hoa nữa rồi!" Tôi tiến sát lại gần nhìn khuôn mặt thanh tú có phần nữ tính, ánh mắt thoáng nhìn qua cô gái tên Silica, bởi vì thu phục  được một chú rồng, từ đó trở nên nổi danh dù level chỉ ở mức trung bình. 

Kirito đỏ mặt lúng túng nói: "Cậu nói gì thế gì, Asura! Tới chẳng qua tiện tay giúp Silica hồi sinh chú rồng đồng hành Pina  của em ấy thôi."

Tôi nhúng vai một cái, quay sang nói chuyện với  Silica: " Vậy em đã lấy được «Bông hoa của Pneuma» ?"

  "Vâng!" 

Mà lúc này Kirito lấy lại sự bình tĩnh, cười một cách ôn hòa: " Ừ, em chỉ cần nhỏ giọt nước từ bông hoa vào item trái tim. Nhưng có rất nhiều quái vật mạnh ở đây, vì vậy tốt nhất là hãy làm điều đó sau khi chúng ta trở về làng. Hãy cố đợi một lúc nữa và nhanh chóng trở về thôi."

  Silica gật đầu và mở cửa sổ chính của mình rồi đặt bông hoa vào trong đó. Cô kiểm tra xem nó đã nằm trong thùng chứa đồ chưa trước khi đóng cửa sổ.  

  Nói thật, cô muốn sử dụng viên pha lê dịch chuyển để về làng ngay lập tức, nhưng Silica cố kiềm chế bản thân và bắt đầu đi bộ. Một quy tắc cơ bản trong SAO là không bao giờ sử dụng những viên pha lê đắt tiền, trừ khi bạn gặp nguy hiểm thật sự.  

  May mắn thay, họ không gặp nhiều quái vật trên đường trở về. Ba người nhanh chóng đến dòng suối sau khi xuống đồi với một tốc độ chớp nhoáng.  

Tôi liếc mắt trao đổi với Kirito một cái liền  nắm lấy vai Silica, cô bé vốn hưng phấn vì sắp được gặp Pina nên khi thấy vẻ ngưng trọng của tôi, lại nhìn nhìn thấy Kirito đang nhìn trừng trừng vào bụi cây rậm rạp gần cây cầu với một nét mặt đáng sợ. Sau đó anh mở miệng và nói bằng một giọng trầm và đầy căng thẳng: "Những người đang nằm đấy phục kích, ra hết cả đi."

"Cái gì!"Silica nhanh chóng nhìn về phía bên kia, nhưng cô không thể nhìn thấy bất cứ ai. Sau một vài giây đầy căng thẳng, những chiếc lá bắt đầu xào xạc chuyển động. Con trỏ đại diện cho người chơi xuất hiện. Chúng đều có màu xanh lá cây, vì vậy họ không phải là tội phạm.

Ngạc nhiên thay— người vừa lộ diện ở phía bên kia cây cầu ngắn là người mà Silica từng biết.

Với mái tóc màu lửa, đôi môi cùng màu, người thương thủ tay cầm một ngọn giáo mỏng hình chữ thập và mặc áo giáp đen sáng lên như được tráng men.

" Ro–Rosalia–san...! Tại sao mấy người lại ở một nơi như..."

Rosalia nhếch mép cười và lờ đi câu hỏi của Silica, người đang mở to mắt vì ngạc nhiên.

"Nhìn thấu chỗ ẩn nấp của tôi, có vẻ như là kỹ năng dò quét của cậu là khá cao đấy, kiếm sĩ. Chắc tôi đã đánh giá cậu quá thấp chăng?"

Sau đó, cô ta quay về phía Silica: " Hình như cô đã may mắn lấy được «Bông hoa của Pneuma». Chúc mừng nhé, Silica."

Silica không thể hiểu được ý đồ thực sự của Rosalia, và lùi lại một vài bước. Không hiểu sao, cô có linh cảm xấu về việc này.

Quả nhiên, Rosalia bắt đầu nói: "Đưa bông hoa đó ra đây."

Silica không biết phải nói gì.

Còn tôi thì nhếch môi cười nhẹ: " Tại sao chúng tôi phải nghe cô?"

Kirito, người nãy giờ vẫn im lặng, bước về phía trước và mở miệng: "Tôi không thể cho phép cô làm điều đó được, Rosalia–san. Không— tôi phải gọi là thủ lĩnh guild da cam «Titan's Hand» chứ nhỉ."

Cặp lông mày của Rosalia nhíu lại và nụ cười trên môi cô ta chợt biến mất.

Trong SAO, nếu người chơi có hành vi được đánh giá là phạm tội, chẳng hạn như ăn cắp, làm tổn hại đến người chơi khác, hoặc giết chết họ, thì con trỏ của họ sẽ đổi màu từ xanh sang cam. Vì vậy, mọi người gọi những cá nhân phạm tội đó là người chơi màu da cam và một guild bao gồm những người như vậy được là guild da cam. Silica biết về điều này, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Tuy nhiên, con trỏ HP của Rosalia ngay trước mắt cô lại có màu xanh lá cây cho dù cô có nhìn vào nó bao nhiêu lần đi chăng nữa. Silica ngước nhìn Kirito đang đứng bên cạnh và hỏi bằng giọng khô khốc: "Này...nhưng...anh nhìn chưa...con trỏ của Rosalia–san, nó màu xanh lá cây mà..."

Tôi nhìn Rosalia mà nói: " Ngay cả trong một guild da cam, có rất nhiều trường hợp không phải toàn bộ thành viên đều là người chơi màu da cam. Các thành viên có màu xanh lá cây thường tìm kiếm con mồi và ẩn mình giữa các party của họ trước khi dụ họ đến điểm phục kích."

" Người nghe trộm chúng ta hôm qua hẳn phải là một thành viên trong nhóm của cô ta." Kirito nói tiếp.

" Cái–cái gì..."

Silica nhìn Rosalia với vẻ mặt đầy kinh ngạc và ghê tởm.

"Vậy—Vậy thì, lý do cô đi cùng party với chúng tôi trong suốt hai tuần qua là vì..."

Rosalia lại mỉm cười một cách tàn độc và trả lời: "Tất nhiên ~ tôi chỉ đang kiểm tra sức mạnh của party, và cùng lúc chờ cho họ béo lên nhờ số tiền kiếm được sau cuộc phiêu lưu. Trên thực tế, tôi định sẽ"chăm sóc" họ trong ngày hôm nay."

Cô ả liếm mép trong khi nhìn chằm chằm vào Silica. 

" Tôi đã tự hỏi tại sao người tôi muốn săn nhất lại đột ngột bỏ đi, và sau đó tôi nghe nói rằng cô định đi tìm một item hiếm. Dạo này «Bông hoa của Pneuma» là một item khá đắt tiền. Sau cùng thì, thu thập thông tin là một việc rất quan trọng~"

Sau đó, cô ta ngừng nói một lúc, nhìn Kirito mà nhún vai.

"Nhưng này cậu kiếm sĩ, cậu vẫn chơi đùa với con bé này ngay cả khi cậu biết vậy? Cậu không phải là một tên ngốc chứ? Hay là cậu cũng đã thực sự chết mê nó rồi?"

Tôi liếc nhìn khuôn  mặt của Silica đỏ bừng, đầy giận dữ trước những lời lăng mạ của Rosalia. Cô đưa tay định rút con dao găm của mình ra. Nhưng tôi nắm lấy vai cô nói: " Cứ giao mọi chuyện cho Kirito đi! "

"Không, không phải do những nguyên nhân đó."

Kirito lạnh lùng nói.

"Tôi cũng đang tìm kiếm cô đấy, Rosalia–san."

" —Cậu có ý gì vậy?"

" Cô đã tấn công guild «Silver Flags» mười ngày trước trên tầng 38, phải không? Nhóm có bốn thành viên đã chết và chỉ có thủ lĩnh là còn sống sót."

"A~, bọn ăn xin đó hả?"

Rosalia thậm chí còn không nao núng khi ả ta gật đầu.

"Vị thủ lĩnh đó...anh ta đã tìm kiếm một người để trả thù cho đội của anh ấy ở cổng quảng trường trên tiền tuyến, và đã khóc từ sáng đến tối."

Một sự lạnh lùng kinh hoàng tỏa ra từ những lời Kirito nói. Nó giống như một lưỡi đao băng được mài sắc để cắt đôi bất cứ thứ gì dám tới gần.

"Nhưng khi tôi nhận yêu cầu của anh ta, anh ta lại không yêu cầu tôi giết cô. Tất cả những gì anh ấy nhờ tôi làm là ném tất cả các người vào nhà tù ở Hắc Thiết Thành— cô có hiểu anh ta đã cảm thấy như thế nào không?"

"Chịu."

Rosalia trả lời như thể chuyện đó chẳng làm cho ả cảm thấy buồn phiền một chút nào .

"Cái gì? Tại sao cậu lại tỏ ra quá nghiêm trọng vậy? Cậu ngu à? Không có bằng chứng nào cho thấy người ta sẽ chết thật sự nếu cậu giết họ ở đây. Với lại, cái này cũng chẳng tính là tội khi quay về thế giới thực. Chúng ta thậm chí còn không biết liệu có thể trở về hay không, thế mà ở đây cậu vẫn nói về công lý và quy tắc, chả buồn cười tí nào hết. Tôi ghét loại người như cậu nhất— những kẻ kéo theo một mớ logic kì quặc khi đi vào thế giới này."

Đôi mắt của Rosalia lộ rõ sự giận dữ.

"Vậy, cậu ở đây để nói với tôi rằng cậu nghiêm túc nhận lời của một kẻ thậm chí không thể chết đúng cách và đang tìm kiếm chúng tôi? Cậu đúng là rỗi việc thật đấy. Thôi được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã sập bẫy của cậu. Nhưng...cậu thực sự nghĩ rằng chỉ với hai người à mà cũng đòi tóm tôi à...?"

Một nụ cười tàn độc xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta và ả vẫy tay hai lần trong không khí.

  Ngay lúc đó, những cái cây ở hai bên con đường dẫn tới cây cầu bắt đầu rung lắc một cách dữ dội, những bóng người lần lượt xuất hiện từ phía sau chúng. Những con trỏ nối tiếp nhau xuất hiện trước tầm nhìn của Silica. Hầu hết chúng có màu da cam. Cuối cùng, con số dừng lại ở mười. Nếu hai người vượt qua cây cầu mà không phát hiện ra cuộc phục kích, chắc giờ này họ đã bị bao vây rồi. Có một con trỏ màu xanh lá cây nữa giữa những người chơi màu da cam— cái mái đầu lổng chổng đó chắc chắn là mái đầu của kẻ mà họ nhìn thấy ở quán trọ đêm qua.  

  Những tên cướp vừa xuất hiện đều là nam giới, trên người chúng khoác những bộ trang phục cầu kỳ. Chúng đeo những phụ kiện bằng bạc và có vô số trang bị phụ treo lủng lẳng khắp người.  

  Silica trốn đằng sau áo của tôi, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô. Cô khẽ thì thầm : " ...Chúng có quá nhiều người. Ta phải chạy thôi ...! "

Tôi vai trấn an cô bé, dịu giọng nói: "Không sao đâu. Người gặp vấn đề là bọn họ mới đúng."

Kirito nhìn tôi với ý bảo chăm sóc Silica và sau đó tiến về phía bên kia của cây cầu.Silica đứng ngây ra đó, hoàn toàn bị sốc. Quá liều lĩnh. Cô nghĩ vậy và gọi anh ấy: "Kirito onii–chan ...!"

Ngay sau khi giọng nói của cô vang lên giữa cánh đồng—

"Kirito...?"

Một trong những tên cướp lẩm bẩm. Nụ cười của hắn biến mất dần và hắn ta cau mày, mắt đảo liên tục như thể hắn đang cố gắng để nhớ ra một cái gì đó.

" Bộ quần áo đó...dùng đơn thủ kiếm mà không cần khiên...«Hắc kiếm sĩ»...?"

Gương mặt hắn tái đi, và hắn ta lùi lại vài bước.

"Chuyện này không đùa được đâu, Rosalia–san! Tên khốn đó...nó là một beater và...cũng là một kẻ tham gia phá đảo game..."

  Nghe đến đó, những kẻ còn lại đờ người ra vì kinh ngạc. Silica cũng cực kì bất ngờ. Cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tấm lưng chẳng hề to lớn lắm của Kirito với vẻ đầy ngạc nhiên.  

  Cô biết rằng anh là một người chơi có level khá cao sau khi xem anh chiến đấu. Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại là một trong những «Người phá đảo game», nhóm của những chiến binh ưu tú hàng đầu chuyên đi vào những dungeon ở tiền tuyến, nơi mà chưa từng có ai dám đặt chân vào, và thậm chí là đánh bại boss. Cô nghe nói rằng họ hoàn toàn tập trung vào việc phá đảo SAO, và gần như không bao giờ có mặt ở các tầng giữa—  

Ngay cả Rosalia cũng đứng đó, miệng há hốc một vài giây trước khi lấy lại tinh thần và hét lên: "T-Tại sao một kẻ phá đảo game lại đi lang thang ở đây!? Chắc nó chỉ lấy tên đó để dọa chúng ta thôi! Những gì nó đang mặc chắc chỉ là một dạng cosplay thôi. Mà— cho dù nó có thực sự là «Hắc kiếm sỹ» đi chăng nữa, nó cũng chẳng địch lại được ngần này người đâu!"

Như thể sức mạnh của chúng đã trở lại sau khi nghe ả nhận xét, tên cầm rìu dẫn đầu những người chơi da cam hét lên: 

" Đ-Đúng! Nếu nó là một kẻ phá đảo game thì ắt hẳn nó sẽ có rất nhiều item và tiền bạc, phải không!? Đây là một cơ hội ngàn vàng đó!"

Những tên cướp khác đồng ý và rút vũ khí ra. Những thứ ánh sáng phản chiếu từ kim loại lóe lên một vẻ tàn ác.

"Kirito onii–chan...anh không thể thắng được đâu, hãy chạy đi!"

  Silica tuyệt vọng hét lên với viên pha lê bị bóp chặt trong tay. Đúng như Rosalia đã nói, anh ấy không có khả năng đánh bại nhiều kẻ thù thế này cho dù có mạnh thế nào đi chăng nữa. Nhưng Kirito vẫn không nhúc nhích. Anh thậm chí còn không thèm rút kiếm ra.  

Bọn cướp coi điều này như là một biểu hiện của sự đầu hàng. Ngoài Rosalia và người chơi màu xanh lá cây còn lại, chín gã kia đều rút vũ khí ra và lao đến chỗ Kirito. Chúng lao rầm rập qua cây cầu ngắn và sau đó—"Yiaaa!

"Chết điiii!"

Chúng vây quanh Kirito, lúc này vẫn đang cúi đầu xuống, tạo thành hình bán nguyệt trước khi tất cả dùng vũ khí tấn công anh. Cơ thể của Kirito run lên dữ dội do lực tác dụng của chín đòn tấn công.

"Không—!"

Silica hét lên trong khi cô lấy hai tay che mặt.

"Không! Dừng lại! Kirito onii–chan sẽ, ch...chết mất!"

Nhưng chúng không thèm nghe.

Một số kẻ còn cười một cách điên dại, trong khi những kẻ khác tiếp tục chửi thề và tấn công Kirito như thể bị kích thích bởi bạo lực. Rosalia, kẻ đang đứng ở giữa cầu, không thể không phô bày sự thích thú trong khi nhìn chằm chằm vào cuộc thảm sát và liếm ngón tay.

"Đứng khóc, cậu ấy sẽ không chết đâu. Nhìn vào thanh hp thì sẽ rõ!" Tôi cúi người lau nước mắt của Silica mà nói.

Silica mới để ý đến thanh  HP của Kirito không giảm.

  Không, nó chỉ đơn thuần là giảm một chút, mặc dù anh ấy đang hứng chịu cơn mưa đòn bất tận. Nhưng lượng HP bị mất đã được lấp đầy trở lại chỉ sau vài giây.  

  Những tên cướp cuối cùng cũng nhận ra rằng hắc kiếm sĩ ở trước mặt chúng không hề biểu hiện bất kì dấu hiệu nào của việc gục ngã. Chúng bắt đầu trở nên bối rối  

"Chúng mày đang làm cái quái gì vậy!? Giết nó!"

Trước mệnh lệnh đầy lo lắng của Rosalia, cơn mưa đòn lại giáng xuống trong một vài giây nữa. Tuy nhiên, tình hình vẫn chẳng thay đổi gì cả.

   "Này...chuyện gì đang xảy ra thế...?  "

  Một kẻ hỏi với khuôn mặt như thể hắn đang nhìn thấy một thứ cực kì quái dị trước khi dừng tấn công và lùi bước. Sự bất ngờ đó nhanh chóng lan ra tám tên cướp khác, những kẻ sau đó ngừng tấn công và nới rộng khoảng cách với Kirito.  

  Sự im lặng bao trùm cả khu vực. 

Tôi mở miệng nói: " Khoảng 400 mỗi 10 giây? Đó là lượng sát thương mà chín người đã gây ra cho cậu ấy. Kirito đang ở level 78, HP là 14.500...thêm vào đó cậu ấy sẽ tự động hồi phục 600 HP mỗi 10 giây với «Battle Healing». Mấy người sẽ không thể đánh bại Kirito cho dù có tiếp tục đánh thêm cả tiếng nữa. "

Những tên cướp đứng đó há hốc mồm như thể đang bị sốc. Cuối cùng, một tên dùng song thủ kiếm, dường như là phó thủ lĩnh, nói với giọng lạc hẳn đi.

"Điều đó...thậm chí điều đó cũng được cho phép sao...? Chẳng có lý nào..."

 "Ừ."

Kirito nói thẳng ra: "Chỉ một sự khác biệt giữa những con số lại có thể tạo ra một sự chênh lệch đến vô lý về sức mạnh, đó là phần bất hợp lý của hệ thống level trong game MMORPG!"

Những tên cướp lui lại, như thể chúng đang bị đe dọa bởi lời nói như thể có hàm ý gì đó của Kirito. Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt chúng đã bị thay thế bởi sự kinh hãi .

"Chậc."

Rosalia tặc lưỡi rồi rút ra một viên pha lê dịch chuyển từ bên hông. Ả giơ cao nó lên và mở miệng: "Dịch chuyển—"

Ngay trước khi ả ta kịp nói hết câu, không khí dường như rung động trong một khoảnh khắc và ngay sau đó, Kirito đã đứng lù lù trước mặt cô ả.

Tận dụng lúc Rosalia đờ người ra, Kirito lấy viên pha lê ra khỏi tay ả, rồi nắm lấy cổ áo cô ta và kéo cô ta đi về phía những tên cướp khác.

"T-Thả tao ra! Mày đang làm gì vậy đồ khốn!?"

Kirito ném ả về phía nhóm cướp, những kẻ đang đứng ngây người ra, và sau đó bắt đầu lục lọi túi của mình mà không nói một lời nào. Viên pha lê anh lấy ra cũng có màu xanh. Tuy nhiên, màu của nó đậm hơn màu của pha lê dịch chuyển.

"Người nhờ tôi làm việc này đã vét toàn bộ số tiền còn lại của mình để mua viên pha lê hành lang này. Anh ta bảo là đã đặt khu nhà tù của Hắc Thiết Thành làm điểm đến. Vì vậy, tôi sẽ đưa mấy người đến nhà tù, và «Quân Đoàn» sẽ lo nốt phần còn lại."

Rosalia, người đang ngồi bệt trên mặt đất, im lặng một lúc trước khi cô ta mỉm cười như thể coi những lời vừa rồi chỉ là trò lừa bịp.

" Và nếu tao nói là tao không muốn thì sao?"

"Vậy thì tôi sẽ giết sạch từng người một."

Nụ cười của ả ta tắt ngấm trước câu trả lời ngắn gọn của Kirito.

" –Tôi cũng muốn nói vậy lắm...nhưng với trường hợp hiện giờ thì tôi sẽ chỉ phải dùng cái này thôi."

Kirito lấy ra một con dao găm nhỏ từ bên trong áo khoác. Có thể thấy một chất lỏng màu xanh lá cây lờ mờ trên lưỡi dao nếu nhìn nó thật kĩ.

"Chất độc tê liệt. Nó là chất độc cấp năm, vì vậy cô sẽ không thể di chuyển trong khoảng mười phút. Khoảng thời gian đó sẽ là đủ để ném cô vào trong hành lang dịch chuyển... Tự đi, hoặc bị ném vào đó. Tùy cô chọn."

Không còn ai dám giả nai nữa. Sau khi nhìn thấy tất cả bọn chúng cúi đầu trong im lặng, Kirito cất con dao đi, giơ viên pha lê màu xanh đậm lên cao rồi hét lên.

"Hành lang mở!"

Viên pha lê vỡ tan ngay lập tức và một luồng sáng màu xanh như xoáy nước hiện ra.

"Chết tiệt..."

Tên cầm rìu cao to bước vào hành lang đầu tiên với đôi vai thõng xuống. Những người chơi da cam còn lại lần lượt mất hút vào trong luồng sáng, một số thì đi lặng lẽ, trong khi những kẻ khác lại chửi thề trong khi bước đi. Sau khi người chơi màu xanh lá cây chuyên thu thập thông tin biến mất, thì kẻ duy nhất chưa đi là Rosalia.

Tên cướp có mái tóc màu đỏ thậm chí còn không chịu nhúc nhích sau khi đồng bọn đều đã biến mất vào hành lang. Ả ta vẫn ngồi đó, khoanh chân lại và ngước nhìn Kirito như đang thách thức anh.

" ...À, cứ làm tới đi nếu mày muốn. Nếu mày làm tổn thương một người xanh lá cây, mày sẽ trở thành một người cam..."

Một lần nữa, Kirito tóm lấy cổ áo của cô ta trước khi ả kịp kết thúc câu.

"Để tôi nói với cô điều này: Tôi là một người chơi solo, trở thành một người da cam một hay hai ngày chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với tôi cả."

Kirito nói một cách lạnh lùng trước khi kéo cô ả lên và đi về phía hành lang. Rosalia chống lại bằng cách khua tay khua chân.

"Đợi đã, xin vui lòng, hãy dừng lại! Xin hãy tha thứ cho tôi! Hử? ...A, phải rồi, cậu, sao cậu không hợp tác với tôi nhỉ? Với kỹ năng của cậu, chúng ta có thể hạ bất cứ guild nào... "

"Rất tiếc, bạn đồng hành của cậu ấy là tôi. Hơn nữa cô lại là loại người cậu ấy ghét cho nên sẽ chẳng có cơ hội hợp tác đây!" Tôi nháy mắt cười duyên nói, nhìn Kirito ném Rosalia vào hành lang. Đầu, rồi cả cơ thể cô ả biến mất vào trong luồng sáng xanh. Sau đó, hành lang sáng lên trong một khoảng khắc ngắn ngủi trước khi mất hút vào trong không khí.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: