Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu Châu Hạo Sam dắt Doãn Hạo Vũ về nhà, đập vào mắt hai người họ là cảnh Châu Kha Vũ ngồi trên sofa phòng khách mãnh liệt hôn môi cô bạn Bành Hoa cùng lớp.

Cúc áo sơ mi đã bị cởi ra phân nửa, Bành Hoa ngồi trên đùi Châu Kha Vũ, choàng tay ôm cổ hắn, ngẩng đầu thở dốc. Bàn tay Châu Kha Vũ luồn qua gấu áo, từ từ tiến đến bra hồng nhạt mân mê một lúc, nóng lòng muốn vứt bỏ thứ vướng víu này đi.

Tiếng cửa mở đã thành công làm kinh động tới hai người đang vụng trộm, cô ả giật mình rời khỏi Châu Kha Vũ, quay lưng về phía cửa dùng tóc dài che mặt, tay luống cuống gài từng cúc áo.

Châu Kha Vũ dường như vẫn còn đang luyến tiếc nhìn Bành Hoa, ngữ khí mất kiên nhẫn quay về phía Nhị ca oán trách.

"Hôm nay khai giảng sao anh lại về sớm như vậy?"

Châu Hạo Sam không vội vàng trả lời, cúi xuống nhặt mấy cái gối vì màn ân ái của hai người kia mà rơi la liệt xuống sàn.

"Còn mặt mũi hỏi à? Nếu anh không về thì có phát hiện ra việc mày dám đưa người về nhà không?"

Châu Kha Vũ ném gối sang một bên, đứng lên đối diện Châu Hạo Sam, rõ ràng hắn kém anh những sáu tuổi, vậy mà chiều cao cả hai lại gần như ngang nhau.

"Anh.." Châu Kha Vũ định nói gì đó, bất giác lại thấy một bóng người xa lạ, "Cậu ta là ai?"

Doãn Hạo Vũ theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, đứng sau lưng Châu Hạo Sam len lén quan sát Châu Kha Vũ.

Thấy Châu Hạo Sam dường như chưa có ý định trả lời, lại khẽ liếc về phía người thứ tư có mặt trong phòng khách kia, Châu Kha Vũ kìm nén cơn tức giận, đi về phía cô bạn đang đứng quay lưng về phía mình run rẩy, vỗ vai dặn dò, "Bạn học, cậu về trước đi. Gia đình tôi đang có chút việc."

Bành Hoa không dám ngẩng đầu lên, cầm balo đi vòng qua Châu Kha Vũ.

Doãn Hạo Vũ lịch sự chào Bành Hoa, đợi đến lúc bóng cô khuất hẳn sau cổng mới an tâm đóng cửa.

Ai biết vừa quay người lại thì đã thấy Châu Kha Vũ đứng trước mặt mình. Lần đầu tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như thế này kể từ khi cả hai trưởng thành, Hạo Vũ sợ đến mức đứng không vững phải lấy một tay chống đỡ trên tủ giày. Hắn nhìn sắc mặt xanh lét của người kia, nhếc miệng hỏi.

"Người nước ngoài à?"

Chưa đợi Doãn Hạo Vũ trả lời, Châu Hạo Sam đã xách cổ Châu Kha Vũ đứng sang một bên, cách xa cậu một khoảng.

"Còn trẻ mà trí nhớ đã không tốt rồi. Ngày xưa năm bảy tuổi lúc mẹ cho đi Đức chả ở nhà em ấy một tháng còn gì?"

"Đức?" Châu Kha Vũ chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm, "Bảy tuổi, bây giờ em là sinh viên năm hai. Nhớ kiểu gì cho được?" Miệng nói như vậy nhưng ánh mắt thì một giây cũng không rời khỏi Doãn Hạo Vũ.

Đã gặp qua cậu ta ư? Chắc không phải đâu.

Doãn Hạo Vũ lén lút giấu mặt dây chuyền hình phi hành gia vào ba lô, bình tĩnh quay sang hỏi Châu Hạo Sam, "Leo, anh ta là Daniel à?"

"Ồ, hóa ra có thể nói tiếng Trung à." Châu Kha Vũ nhướng mày cười khẩy.

Châu Hạo Sam không thèm quan tâm đến thằng em trời đánh, vòng tay qua vai Doãn Hạo Vũ kéo cậu đứng cạnh mình, "Đúng thế, chính là nó. Ngày xưa anh còn không tin thằng nhóc hỗn láo này nó dám cướp quần của em. Có nhớ vụ đó không?"

Doãn Hạo Vũ nghe đến đó hai bên thái dương bỗng nhảy dựng lên, đỏ mặt lùi về sau, "Lúc đó còn quá nhỏ, lẽ ra anh nên giúp em trả thù."

Nhìn thấy Doãn Hạo Vũ trốn trong vòng tay Châu Hạo Sam, khóe miệng Châu Kha Vũ bỗng dưng cứng đờ.

"Không có đâu nhé? Cứ nói mấy thứ chưa từng xuất hiện trong kí ức em. Mà lúc đó em lấy quần cậu ta làm gì?"

Từ nãy đến giờ Châu Hạo Sam một cái liếc mắt cũng không thèm hướng đến Châu Kha Vũ, lại càng không nghe hắn nói nhảm.

"Đây là Patrick, hai người đã từng gặp nhau khi còn nhỏ, con lai Thái Đức, sinh viên năm nhất cùng khoa với mày. Em ấy sẽ ở nhà chúng ta trong thời gian tới."

"Cái gì, sống ở đây!?" Châu Kha Vũ chất vấn, "Anh biết trong nhà này ai bị mắc bệnh sạch sẽ nặng rồi đấy? Anh cả chuyển đi rồi nhưng cũng không cho người ngoài vào phòng mình đâu."

Châu Hạo Sam nhún vai, "Anh biết, vậy nên anh ở phòng đại ca. Còn Patrick ở phòng anh."

"Leo, anh để em ở phòng anh sao?" Doãn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn Châu Hạo Sam xác nhận.

"Ừ, phòng của đại ca ở tầng một, còn phòng của anh và Kha Vũ trên tầng hai."

Châu Kha Vũ nhìn Doãn Hạo Vũ, cảm thấy ánh mắt cậu nhìn anh trai mình có điểm kì lạ không thể giải thích được, mở miệng hỏi.

"Được ở trong phòng của anh trai tôi rất hạnh phúc sao?"

Ánh mắt Doãn Hạo Vũ lóe lên tia hoảng sợ, nhưng ngay sau đó cậu vẫn bình tĩnh trả lời hắn, vờ như mình không hiểu câu nói kia còn ý nghĩa khác, "Có một nơi để ở, rất hạnh phúc. Cảm ơn nhé Leo."

Châu Hạo Sam mỉm cười xoa đầu cậu, "Đến Trung Quốc thì phải gọi là Sam ca. Hoặc gọi là Châu Tử Ngật cũng được mà. Còn thằng nhóc thối kia là Châu Kha Vũ. À mà tên tiếng Trung của em là gì ấy nhỉ?"

"Doãn Hạo Vũ, nghĩa là cả vũ trụ nằm trong tay em." Tuy cách phát âm của Doãn Hạo Vũ chưa được rõ ràng nhưng nhưng về mặt ngữ pháp cũng không tính là sai.

"Hạo Vũ, Hạo Sam, Tên hai người rất hợp nhau." Châu Kha Vũ không hiểu sao tự nhiên mình lại vô duyên vô cớ bật ra một câu như vậy, nhưng hắn thề câu đó hoàn toàn không có ý gì hết, tất cả chỉ là tùy tiện.

Doãn Hạo Vũ hai lỗ tai đỏ bừng, né tránh ánh nhìn của Châu Kha Vũ.

Trông cậu ta giống một con thỏ, Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

Châu Hạo Sam đối với mồm miệng của tên này từ lâu đã chai lì, không thèm chấp hắn, quay sang nói với Doãn Hạo Vũ. "Đừng có để ý đến nó. Anh lên lầu dọn phòng một chút để em dọn hành lí vào nhé."

Châu Hạo Sam rời đi, căn phòng khách bây giờ chỉ còn lại Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ. Hắn nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, âm thầm đánh giá. Chiều cao đối với Kha Vũ thì còn thấp hơn rất nhiều, da đặc biệt trắng sáng, dáng người hơi gầy, khuôn mặt lại rất ưa nhìn.

Dòng máu Thái Đức quả thật không tồi, Châu Kha Vũ không nhịn được đưa tay lên định xoa đầu cậu một cái.

Doãn Hạo Vũ nhíu mày né tránh bàn tay hắn. "Ở Thái Lan không thể tùy tiện xoa đầu."

Bàn tay Châu Kha Vũ cứng đờ giữa không trung, hắn cảm thấy đang bị cậu nhóc này giễu cợt. Lúc nãy không phải là ảo giác nên mới nhìn thấy Châu Hạo Sam xoa đầu Doãn Hạo Vũ chứ?

"Pat, mang hành lí lên."

Doãn Hạo Vũ nghe thấy tiếng gọi vội vã cầm vali chạy lên lầu, còn không thèm liếc Châu Kha Vũ lấy một cái.

Đang xem hắn là không khí à?

Châu Kha Vũ dựa người vào tay vịn cầu thang, hai tay khoanh trước ngực. Lẽ nào Doãn Hạo Vũ không ưa hắn? Chỉ vì chuyện cướp quần năm bảy tuổi sao? Thêm cả ánh mắt cậu ta nhìn Châu Hạo Sam, thực sự rất có vấn đề.

Cái người này thật kì lạ.

-

Sau khi Châu Hạo Sam dọn dẹp phòng thì anh để Doãn Hạo Vũ tự sắp xếp hành lí, bản thân thì xuống bếp nấu ăn. Phòng Châu Kha Vũ đối diện phòng Châu Hạo Sam, vậy nên khi hắn mở cửa ra vừa vặn thấy Doãn Hạo Vũ đang khom người gấp quần áo.

Châu Kha Vũ đem chổi vào quét một vòng, căn bản là Châu Hạo Sam chỉ dọn dẹp giá sách và tủ quần áo, những thứ khác vẫn giữ y nguyên. Hắn liếc thấy Doãn Hạo Vũ lôi từ trong vali ra một khung ảnh và đặt nó bên cạnh ảnh Châu Hạo Sam ở đầu giường.

"Nếu không nói là đến đây ở nhờ, có khi tôi lại tưởng cậu định làm chị dâu tôi luôn cơ."

Thân thể Doãn Hạo Vũ trở nên cứng đờ, cậu khó chịu đáp lời, "Cái gì?"

Châu Kha Vũ liếc mắt nhìn về phía cầu thang, sau khi xác định không có ai lên đây nữa mới đóng cửa phòng lại. Hắn nghĩ rằng cậu vẫn không hiểu ý mình liền chuyển sang cách nói khác.

"Tôi hỏi, cậu có muốn làm chị dâu tôi không?"

Doãn Hạo Vũ lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng khó hiểu ở đây có hai nghĩa, một là không hiểu nghĩa trên mặt chữ, hai là bị suy nghĩ kì quái của Kha Vũ làm cho khó hiểu.

Hắn cư nhiên mặc định Doãn Hạo Vũ theo kiểu số một, "Chị dâu ấy, cậu không hiểu sao?"

Châu Kha Vũ càng tiến đến gần Hạo Vũ càng lùi ra đằng sau, cho đến khi cậu đã ngồi trên mép giường thì hắn mới quỳ xuống trước mặt, ghé vào tai nói với giọng đầy khiêu khích.

"Chính là làm vợ của anh tôi đó."

Gặp nhau chưa đầy một buổi chiều mà Châu Kha Vũ đã khiến Doãn Hạo Vũ đỏ mặt không biết bao nhiêu lần. Châu Kha Vũ thấy vậy liền biết rằng cậu đã hiểu ý mình.

"Châu Kha Vũ." Nhác thấy thanh âm của Doãn Hạo Vũ có chút nghiêm túc hắn liền đứng thẳng dậy nhìn cậu, "Anh từ năm lên bảy đã là tên khốn khiếp."

Không đợi Châu Kha Vũ kịp phản ứng Doãn Hạo Vũ đã đứng lên, dẫm thật mạnh vào chân hắn rồi bỏ xuống lầu.

"Chết tiệt." Châu Kha Vũ mất cảnh giác bị đạp cho một cái đau điếng, nhìn theo bóng lưng người kia lẩm bẩm, "Người gầy mà sức cũng tốt gớm."

Tình cờ ánh mắt hắn lại dừng lại trên khung cảnh mà Doãn Hạo Vũ vừa đặt trên đầu giường. Là cảnh một đứa trẻ mặc áo vàng ngồi vẽ trên sofa màu vỏ quýt.

Trên chiếc bàn trước sofa có hai bức vẽ. Châu Kha Vũ cầm khung ảnh lên ngẫm nghĩ một lúc sau mới ngớ ra điều gì đó, "Chết tiệt, cái này của mình mà."

Mặc dù trong bức ảnh không có mặt Châu Kha Vũ nhưng hắn chắc chắn rằng mình đang đứng ở một hướng khác. Nếu nhớ không lầm thì lúc đó cả hai người đều đang vẽ tranh nhưng người lớn lại khen cái của của Doãn Hạo Vũ đẹp hơn, Châu Kha Vũ tức giận xé tranh của cậu.

Doãn Hạo Vũ thấy vậy khóc lớn khiến mẹ Kha Vũ đánh cho hắn một trận nhừ tử.

Châu Kha Vũ từ phòng ngủ bước ra đã thấy Châu Hạo Sam và Doãn Hạo Vũ cười cười nói nói dưới lầu.

Kha Vũ đứng trầm mặc một lúc, lẽ nào lí do giải thích cho thái độ của Doãn Hạo Vũ lại chính là nằm ở hắn sao?

-

Trong bữa ăn, ánh mắt của Châu Kha Vũ cứ đảo đi đảo lại qua Doãn Hạo Vũ rồi lại đến Châu Hạo Sam.

"Ăn thì ăn không ăn thì lên phòng. Cứ quơ quơ đũa là sao Châu Kha Vũ?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu biểu thị tán thành.

Hai người có gian tình chứ gì? Người hát người khen hay chứ gì? Muốn tôi đi chứ gì? Còn lâu.

Châu Kha Vũ cười ý vị, gắp một chiếc bánh bao kim sa đặt vào bát Doãn Hạo Vũ, "Đừng đuổi, em ăn cơm ngon thế này còn gì? Nào Pat ăn thêm đi, ăn nhiều lên, lấy sức giẫm đau hơn."

Châu Hạo Sam nghe không hiểu lắm liền hỏi Châu Kha Vũ.

"Cái gì giẫm đau?"

Doãn Hạo Vũ ngồi một bên sợ Châu Kha Vũ nói linh tinh bèn cắt ngang, "Cảm ơn lòng tốt nhé Châu A Vũ." Ngữ khí cứng nhắc, tựa hồ như nghiến răng nghiến lợi để trả lời.

"Là Kha Vũ, không phải A Vũ. Bây giờ mà còn không biết thanh bốn à? Cần luyện tiếng trung nhiều hơn nhé, em trai thúi."

Hắn nhìn Doãn Hạo Vũ rồi cười.

Châu Hạo Sam cảm giác không khí xung quanh có mùi thuốc súng, là anh ảo giác hay hai đứa kia có vấn đề?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top