Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

02.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Châu Kha Vũ, anh ổn không?" Doãn Hạo Vũ nhìn đồng hồ đeo tay, không nhịn được lại lên tiếng thúc giục.

"Đây đến đây." Tiếng Châu Kha Vũ từ trong phòng vọng ra. Rõ ràng bảo là đến đây, vậy mà cũng phải một lúc sau mới chịu bước ra ngoài. Doãn Hạo Vũ không kiên nhẫn ngẩng đầu lên thấy gương mặt tên kia bỗng dưng mọc một chiếc kính gọng vàng, hơi bất ngờ. "Anh cận sao?"

Châu Kha Vũ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trơn, hai tay đang bận rộn cài cúc. "Không cận."

"Thế sao đeo kính?"

Câu hỏi này thật nực cười đi, "Vậy ở nước ngoài chỗ cậu không cận là không được đeo kính à?", nói đoạn lại cởi một chiếc cúc trên cổ áo sơ mi, "Nhìn này, cúc áo trên cùng của tôi không cài."

Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của hắn, mặt không chút cảm xúc. "Thì cài vào đi."

"Sao phải nghe lời cậu? Cậu nói cài, tôi lại càng không cài."

Tại sao tên này cứ phải chọc cho cậu tức chết mới chịu được nhỉ? Doãn Hạo Vũ lườm Châu Kha Vũ rồi quay lưng đi thẳng xuống lầu, còn không quên ném lại cho hắn một câu. "Will be late."

-

Chỗ ở của ba anh em Châu rất gần trường học. Khi mua nhà anh cả cũng đã tính toán kĩ, chọn một vị trí vừa thuận tiện cho Châu Hạo Sam đi làm, lại vừa thuận tiện cho Châu Kha Vũ đi học.

Doãn Hạo Vũ đi theo Châu Kha Vũ, vừa bước chân qua cổng trường đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt hướng về hai người họ liền quay sang hắn thắc mắc. "Họ biết anh?"

Châu Kha Vũ như trở thành con người khác, mặt không chút biểu cảm, vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhỏ giọng trả lời Doãn Hạo Vũ, "Đẹp trai như tôi người ta biết cũng là chuyện thường."

Khóe miệng Doãn Hạo Vũ giật nhẹ, thật sự lúc này cậu ước rằng bản thân mình chưa từng hiểu tiếng Trung. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Châu Kha Vũ cũng không nói dối, riêng chiều cao và nhan sắc đã đủ nổi bật rồi, lại còn tham gia vào câu lạc bộ người mẫu, cũng được xem là nằm trong top những người đẹp trai nhất của rường.

Doãn Hạo Vũ quay đầu lại nhìn phía sau, bỗng nhiên thấy một người đang chạy về phía hai người họ, còn chưa kịp phản ứng gì thì người đó đã lao tới nắm lấy bả vai.

"Hey, man!"

Doãn Hạo Vũ sửng sốt tiến lên một bước, "Anh là ai!?"

"Oscar, anh làm cái gì thế?" Châu Kha Vũ cũng giật mình không kém.

Người được gọi là Oscar vòng tay qua khoác vai Doãn Hạo Vũ, hoàn toàn xem hắn là không khí, "Anh là Oscar, gọi Áo Tư Tạp cũng được, bạn của Châu Kha Vũ, còn em dễ thương này tên gì?"

Không đợi Doãn Hạo Vũ trả lời, Châu Kha Vũ đi trước một bước, tiến tới gỡ tay anh ra khỏi bả vai cậu, "Đây là em trai em, anh đừng có mà manh động."

"Em trai? Dì tái hôn à?" Oscar vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Doãn Hạo Vũ, bây giờ mới để ý, có vẻ đứa trẻ này là con lai.

Hồi trước có học một câu thành ngữ, hình như là cái gì mà vật họp theo loài? Cậu liếc nhìn hai tên kia, lùi xa một chút giữ khoảng cách, "Tôi không phải em trai của anh ta, hai người cứ hàn huyên đi, tôi đi trước."

Oscar nhìn theo bóng lưng Doãn Hạo Vũ, thâm tình quay sang Châu Kha Vũ, "Em trai chú xem ra khá nổi loạn." Nói đoạn lại đổi tay khoác vai hắn, "Nói đi, nhặt được em trai này ở đâu? Trông không hề mang chút gen di truyền nào của nhà chú."

Châu Kha Vũ rũ tay anh ra khỏi vai hắn, "Gen di truyền? Ý anh là thế nào?"

"Anh chưa nhìn thấy đại ca của chú, nhưng thật sự chú rất giống Châu Hạo Sam khi đeo kính, anh không mù đâu."

"Đeo kính cũng giống sao?"

"Không đeo kính cũng rất giống nữa. Man, bây giờ cậu mới biết sao?"

Châu Kha Vũ nhíu mày, chợt nhớ ra chuyện lúc ở nhà Doãn Hạo Vũ có hỏi hắn tại sao không cận lại đeo kính, có chút không vui. Oscar đứng bên cạnh khó hiểu, tên kia sao đang bình thường mặt lại đen thui thế, "Làm sao vậy? Cãi nhau với nhị ca à?"

Hết đen mặt rồi giờ lại qua dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ, tâm tình người này thực phức tạp, "Có một số chuyện, không biết tốt hay xấu."

"Là sao?"

"Cậu ta không muốn làm em trai em."

"Ồ."

"Mà muốn làm chị dâu cơ."

"Hả?"

-

Châu Kha Vũ đã mất rất nhiều thời gian để giải thích cặn kẽ cho Oscar lí do vì sao hắn lại đi đến kết luận rằng Doãn Hạo Vũ đang có ý với Châu Hạo Sam.

"Và cậu ta còn tự đặt cho mình tên tiếng Trung là Doãn Hạo Vũ, Hạo Vũ, điều này không phải quá rõ ràng sao?"

"Ầy, nếu nói như cậu thì Hạo Vũ và Kha Vũ chẳng phải cũng rất xứng đôi vừa lứa à?" Oscar nằm ngả ngớn trên bàn thích thú hóng hớt câu chuyện, nghe đến đoạn kia liền bật dậy phân tích rất nghiêm túc.

"Huynh đệ à, anh thật ngay thơ. Ánh mắt cậu ta nhìn Sam ca không bình thường." Châu Kha - thám tử - Vũ có vẻ rất tự tin với suy đoán của mình.

Người kia nhún vai tỏ vẻ thờ ơ, "Ok, man, vậy chú định làm gì? Ngăn lại sao?"

Châu Kha Vũ cắn móng tay suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng, "Phải ngăn lại. Nhưng chưa biết nên ngăn lại kiểu gì."

Anh lại vươn người đến vỗ vỗ vai hắn, "Chú không tin tưởng Nhị ca sao? Thẳng nam bao năm như vậy sao có thể dễ dàng bẻ cong."

Đột nhiên đầu óc Châu Kha Vũ tua lại sự việc sáng nay diễn ra trong phòng tắm tầng hai. Doãn Hạo Vũ tuy vệ sinh cá nhân hoàn thành đủ cả nhưng vẫn còn ngái ngủ, bước đi lảo đảo ngã thế nào lại ngã vào vòng tay hắn.

"Xin lỗi, tôi không đeo kính." Doãn Hạo Vũ đứng thẳng dậy, có lẽ buồn ngủ nên giọng cũng nhỏ nhẹ hẳn.

Thề với trời đất, Châu Kha Vũ không cố ý nhìn cổ áo đã trễ xuống của Doãn Hạo Vũ, tất cả chỉ là vô tình. Hắn cũng vì thế mà tỉnh cả ngủ, bối rối đẩy cậu ra khỏi phòng tắm, "Đi đứng quan sát cẩn thận."

"Người khác có thể không, nhưng với Doãn Hạo Vũ thì chưa dám chắc." Nghĩ đến đây bỗng cảm thấy lo lắng.

Oscar lại nhớ đến bộ dạng ngại ngùng của Doãn Hạo Vũ vào buổi sáng nay, thấy hắn chắc như đinh đóng cột vậy cũng không phản bác, "Để cậu ta thích người khác đi? Chắc cũng không đến mức Nhị ca tự mình bẻ cong đâu nhỉ."

Châu Kha Vũ như được khai sáng, mở to hai mắt quay sang nhìn Oscar, "Thiên tài, sao anh có thể nghĩ ra kế hoạch hay như thế?" Quả thật là nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm.

"Vậy thì để cậu ta thích ai?"

Hồi lâu cũng không nghe thấy người kia trả lời, Áo Tư Tạp dường như hiểu ra được gì đó, thân thể cứng đờ. Máy móc quay sang nhìn Châu Kha Vũ, trùng hợp rằng hắn cũng đang nhìn anh.

Sống hơn hai chục năm trên đời lần đầu Oscar sụp đổ tới thế, hai tay ôm đầu phản kháng, "Oh no, không được đâu man. Anh thích nam thật, nhưng tiểu bạch thỏ nhà cậu tự mình quyết đi."

"Sao lại không được? Như thế là biện pháp tốt nhất."

"Không được, chi bằng để cậu ta thích chú đi, tốt hơn là anh."

Châu Kha Vũ không biết phép tắc, một phát vỗ bộp vào đầu người lớn hơn, "Nói bậy. Nếu thế thì cậu ta chỉ thích em vì em giống Nhị ca. Thay vào đó thì anh sẽ là lựa chọn tốt nhất."

"Chú mới là đồ không biết gì. Chú và Nhị ca đâu phải cùng một người, thích thì có sao." Anh gân cổ phản bác.

"Nhưng em sẽ chỉ là cái bóng thay thế của Nhị ca, cậu ta thích em nhưng trái tim lại ở chỗ Châu Hạo Sam. Bọn em còn sống chung nhà đó!"

Đến đây thì Oscar không biết làm cách nào để chống chế, vì nghe nó cũng hợp lý thật.

Châu Kha Vũ lại tiếp tục dỗ ngọt Oscar đang đau khổ, "Anh không cần làm gì, chỉ cần khiến cậu ta thích anh là được." Cảm giác hắn giống một bà mẹ phong kiến đang khuyên răn con gái đi lấy chồng, "Tương lai hạnh phúc của Nhị ca, em đều trao cho anh hết đấy."

Dưới sức ép không ngừng của Châu Kha Vũ, Oscar cuối cùng cũng giơ tay xin hàng, gật đầu trong nước mắt, "Chỉ cần cậu ta không thích Nhị ca là được chứ gì? Việc khác anh mày mặc kệ."

Châu Kha Vũ làm bộ xúc động, đưa tay lên lau khóe mắt chẳng có giọt nước mắt nào, "Được rồi, một đời làm huynh đệ tốt."

-

Từ đó mới có chuyện các bạn học trong lớp Doãn Hạo Vũ được một phen náo loạn bởi hai nam thần trường học lại đứng canh ở cửa sau lớp họ, còn rất thân thiện mà cười khả ái.

Hạo Vũ rùng mình, biết chắc nụ cười của hai tên kia là có ý đồ xấu bèn mau chóng chào tạm biệt bạn học mới AK rồi cầm ba lô chuồn ra cửa trước.

Nhưng ba bước chạy của cậu bằng một sải chân của Châu Kha Vũ, đôi chân dài hơn mét mốt kia đâu phải để làm cảnh, rất nhanh chóng hắn đã túm được Hạo Vũ, "Ấy đi nhanh thế. Hôm nay Châu Hạo Sam về muộn, chúng ta đi ăn ở bên ngoài rồi về." Nói xong lại quay đầu nhìn Oscar ra hiệu anh hãy mau chóng đến đây.

Oscar tiến đến khoác vai Doãn Hạo Vũ, vẫn dùng giọng cợt nhả như hồi sáng để nói chuyện với cậu, "Em trai mày cũng là em trai anh. Nào đi, ca ca dẫn em đến nhà hàng thịt nướng rất ngon."

"Tôi về nhà ăn mì gói."

"Làm sao lại ăn mì? Mì không tốt cho sức khỏe chút nào."

Mì không tốt cho sức khỏe, nhưng đi với hai người thì không tốt cho thần kinh của tôi, Doãn Hạo Vũ thực sự muốn hét lên như vậy.

"Em mới đến đây chắc vẫn còn xa lạ, cuối tuần anh đưa em đi chơi."

Ở một góc khác mà Doãn Hạo Vũ không để ý, Châu Kha Vũ đang âm thầm giơ ngón tay cái với Oscar.

Doãn Hạo Vũ ngờ vực, "Anh dẫn tôi?"

"Ừ, anh đưa em đi." Nhìn thấy có vẻ người kia vẫn chưa tin tưởng mình lắm, Oscar kiên nhẫn giải thích tiếp, "Không có Châu Kha Vũ đi cùng. Hôm qua lỡ phá hỏng chuyện tốt của nó với Bành Hoa, thành ra cuối tuần rất bận rộn." Nói đoạn lại nhướng mày nhìn hắn đầy ẩn ý.

Bộ não của Doãn Hạo Vũ từ nãy đến giờ vẫn chưa tiếp nhận được hết thông tin. Cậu nhìn Oscar rồi lại nhìn Châu Kha Vũ, hắn vẫn thờ ơ như vậy, nghe lời phàn nàn của anh cũng chỉ cười nhếch mép rồi thôi.

"Không cần phiền anh, Leo có thời gian sẽ đưa tôi đi chơi." Doãn Hạo Vũ thu lại ánh mắt, do dự một hồi mới nói.

"Anh ấy hơn cậu bảy tuổi đấy, gọi anh Sam đi." Tên chân dài mét sáu nãy giờ im lặng tự nhiên lại lên giọng.

"Biết rồi, sao anh hung dữ thế?"

"Tôi không có hung dữ."

"Vừa rồi nói rất to, Oscar, anh ta hung dữ đúng không?"

"Em có hung dữ không, Oscar?"

Oscar:....

Man, tôi không cười nổi nữa đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top